101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng - Chương 9: Trà xanh không độ
Chương trước- Chương 1: Thư tình của người ít văn
- Chương 2: Thư tình hai mặt giấy
- Chương 3: 6 bước viết thư tình
- Chương 4: Phiền
- Chương 5: Thư viện
- Chương 6: Thơ tình cho kẻ khó tán
- Chương 7: Atlat địa lý
- Chương 8: Bám đuôi Hoàng Nhật Đăng
- Chương 9: Trà xanh không độ
- Chương 10: Sang nhà Hoàng Nhật Đăng
- Chương 11: 10 cách làm đàn ông mê đắm bạn
- Chương 12: Nữ sinh thanh lịch
- Chương 13: Phòng thực hành Hóa học
- Chương 14: Ai là Công Dới?
- Chương 15: Thất tình
- Chương 16: Phòng Y tế
- Chương 17: 6 dấu hiệu chứng tỏ bạn đang được crush để mắt đến
- Chương 18: Sinh hoạt lớp
- Chương 19: Hỏi bài
- Chương 20: Nhập vai
- Chương 21: Tập kịch
- Chương 22: Bị ma nhập rồi
- Chương 23: Romeo
- Chương 24: Romeo?
- Chương 25: Màn kết
- Chương 26: Nhìn thấy rồi
- Chương 27: Khó bày tỏ
- Chương 28: Xin in tư
- Chương 29: Chương truyện viết vì bị giục chương
- Chương 30: Mượn bệnh bày tỏ
- Chương 30-2: Ngoại truyện - Vũ Quán Quân và Lê Minh Tú
- Chương 31: Những dòng suy nghĩ miên man không dứt của Hoàng Nhật Đăng...
- Chương 32: Ngày xưa em đạp chiếc xe màu xanh
- Chương 33: Tôi để ý một bạn nữ đứt dây
- Chương 34: Lý do không chuyển lớp
- Chương 35: Tỏ tình
- Chương 36: Dây chuyền
- Chương 37: Hẹn hò
- Chương 38: Trà sữa X Chả mực
- Chương 39: Mày vừa hôn tao à?
- Chương 40: Nước lọc
- Chương 40-2: Ngoại truyện: Đỗ Ngọc Nhi và Trịnh Đình Phong
- Chương 41: Từng là chương kết nhưng tác giả lỡ tay viết tiếp
- Chương 42: Thưa chuyện
- Chương 43: Nguy hiểm lắm
- Chương 44: Dáng xinh
- Chương 45: Không gian riêng tư
- Chương 46: Tết Dương lịch
- Chương 47: Tự tin lên nào
- Chương 48: Nghĩ về tương lai cuộc sống sau này con đường mà mình đã chọn
- Chương 49: Bạn dai
- Chương 50: Một cành đào - Chương cuối
- Chương 51: Phụ chương: Thư gửi Diệp
- Chương 52: Phụ chương: Trợ thủ đắc lực của anh Đăng
- Chương 53: Ngoại truyện: Vũ Quán Quân và Lê Minh Tú (2)
- Chương 54: Ngoại truyện: Câu chuyện xảy ra khi Đăng suy giảm trí nhớ
- Chương 55: Ngoại truyện: Nhật ký chuyển trường của Hoàng Bảo Trâm
- Chương 56: Ngoại truyện: Trâm học bán trú lớp 4
- Chương 57: Ngoại truyện: Đoàn Thiên Vũ và Trịnh Hoài Thu
- Chương 58: Ngoại truyện: Cuộc sống tương lai của Đăng và Diệp
- Chương 59: Profile nhân vật
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng
Chương 9: Trà xanh không độ
Diệp ngước đôi mắt long lanh lấp lánh lung linh nhìn mẹ:
"Mẹ ơi, con nhổ tóc bạc cho mẹ, mẹ cho con 20 nghìn nhớ?"
Mẹ Diệp gõ một cái vào đầu nó: "Mày muốn tao già nhanh thế à? Tao làm gì có tóc bạc?"
Đôi mắt long lanh lấp lánh lung linh nặn ra một giọt nước: "Con lau nhà quét nhà cho mẹ, mẹ cho con 20 nghìn nhé ạ?"
Mẹ: "Đấy là nghĩa vụ của mày."
"Bình thường mẹ vẫn lau mà, hôm nay con lau cho mẹ."
"À thế ra mày vẫn biết mày lười à?"
Diệp ôm đùi mẹ: "Mẹ bảo con làm gì cũng được, mẹ cho con 20 nghìn đi mà."
Thực ra bình thường mẹ vẫn sai bảo làm đủ thứ và nó không dám đòi hỏi gì cả, nhưng hôm nay nó cứ sống chết đòi tiền công làm mẹ nó phải lên tiếng hỏi: "Cần tiền làm gì?"
"Nay con đi ăn với bạn, không có tiền trả."
"Học đâu kiểu ăn nợ thế hả? Không có tiền cũng dám đi ăn?"
"Con đâm lao phải theo lao huhu." Nó vừa nói vừa cố nặn thêm một giọt nước mắt nữa.
Mẹ rút ra hai tờ 10.000 trong ví chuẩn bị đưa thì nó bổ sung: "20 nghìn thêm tiền ăn sáng ngày mai của con nữa nha mẹ."
Thường thì tiền ăn sáng của nó rất là tùy tâm, hôm 10k, hôm 15k, hôm lại được 20k mua thêm được hẳn chai nước. Nó không dám xin số tiền cụ thể sợ mẹ nó ngứa mắt cho mốc thấp nhất.
Mẹ cười hiền hậu: "Lau hết bốn phòng, tưới cây, tắm cho Bin, đổ rác, thu giặt phơi quần áo, lau bàn ghế giường tủ..."
Đầu nó ong ong.
Thôi không sao cả, nó chấp nhận. Nó vừa nhớ tới Đăng, người vẫn phải làm mọi thứ một mình, so với nó có đầy đủ bố mẹ ở nhà chỉ việc ăn với học thì nó còn sướng hơn nhiều lắm. Nó ôm đùi mẹ chặt hơn, mùi mẫn nói: "Mẹ ơi con iu mẹ gấc nghìu."
Mẹ sờ trán nó, ánh mắt hơi ái ngại.
Hôm sau nó gom đủ 50.000 VND, vừa gặp Đăng đã trả ngay.
Đăng nhìn bốn tờ 10.000 và hai tờ 5.000 trên tay nó một lúc xong cũng nhận lấy, nói: "Nếu mày khó khăn quá thì không cần trả tao luôn cũng được."
Nghe Đăng nói nó mới để ý đống tiền lẻ toác của mình. Bình thường nó cũng không nghèo khổ như vậy nhưng hôm trước lỡ dùng tiền tiết kiệm từ việc ăn sáng để thuê hơi nhiều truyện nên đã trắng tay.
"Ây, hai đứa chắn lối thế. Tránh đường tránh đường."
Diệp chưa kịp trả lời thì nghe tiếng Quân hô hào đòi nhường đường. Quân định xuống ngồi bàn cuối dãy thứ ba mà Diệp với Đăng đứng cạnh nhau che hết đường đi nên Quân mới kêu gào như vậy.
Diệp và Đăng tách ra, Diệp nói với theo: "Mày yên tâm tao còn nhiều tiền lắm Đăng. Bo cho mày 500 đồng đấy."
Nó nói xong cảm thấy hết chuyện để nói nên cũng về chỗ ngồi. Sau đó quay đầu xuống cuối lớp nhìn thằng Quân ra vẻ đăm chiêu. Quân hiện đang ngồi cạnh thằng Tú ăn bánh mì, hình như hai thằng nó góp tiền mua chung chai nước ngồi ăn cùng nhau.
Hôm qua nó thấy Đăng đẹp trai quá nên muốn thử so sánh lại nhan sắc của hai tên này. Kể ra thì cũng ngang tài ngang sức, đều là kiểu nam tính nhưng thằng Quân nghịch hơn nên nước da hơi rám, Đăng lại khá trắng. Cũng vì trắng hơn nên cảm giác không nam tính bằng, chẳng hiểu sao lông mi dài môi hồng mà cũng nam tính được nữa. Chắc là do thần thái của Đăng khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ nghiêm nghị. Còn Quân như trẻ trâu chưa lớn.
Quân vừa đi mua nước về, đang yên vị ở chỗ ngồi. Cậu ta thấy Diệp nhìn nên hồn nhiên hỏi: "Muốn uống à Diệp?"
Diệp không có ý định xin uống ké nước, nhưng nghe Quân hỏi thiện ý như vậy thì cũng gật đầu: "Có, cho tao xin hớp."
Hôm nay nó không có xu lẻ nào để ăn bánh mì với mua nước uống.
Diệp vừa đứng lên định đi xuống cuối dãy thì nghe âm thanh lạnh toát của Đăng.
"Diệp."
"Hả?" Diệp quay đầu nhìn Đăng.
Đăng lấy ra hai tờ 5.000 mà Diệp vừa trả, đưa lại cho nó: "Mày đi mua hộ tao chai trà xanh không độ."
Diệp bối rối: "Sao mày dám sai tao?"
Đăng nhìn nó: "Hôm qua tao giúp mày trả tiền, chưa lấy tiền công đâu nhé?"
Diệp nhớ tới lời nói dối tai hại của mình hôm qua, muốn giải thích cũng không biết nói thế nào nên đành cầm tiền đi canteen.
Lúc mang vào lớp Đăng nói với nó: "Mở nắp uống đi. Cho mày uống ké đấy."
"Ờ." Diệp vừa đi một đoạn nên cũng hơi khát, mở nắp chai ngửa cổ uống rồi trả lại cho Đăng.
Cũng được, đúng loại nước nó hay uống.
"Mẹ ơi, con nhổ tóc bạc cho mẹ, mẹ cho con 20 nghìn nhớ?"
Mẹ Diệp gõ một cái vào đầu nó: "Mày muốn tao già nhanh thế à? Tao làm gì có tóc bạc?"
Đôi mắt long lanh lấp lánh lung linh nặn ra một giọt nước: "Con lau nhà quét nhà cho mẹ, mẹ cho con 20 nghìn nhé ạ?"
Mẹ: "Đấy là nghĩa vụ của mày."
"Bình thường mẹ vẫn lau mà, hôm nay con lau cho mẹ."
"À thế ra mày vẫn biết mày lười à?"
Diệp ôm đùi mẹ: "Mẹ bảo con làm gì cũng được, mẹ cho con 20 nghìn đi mà."
Thực ra bình thường mẹ vẫn sai bảo làm đủ thứ và nó không dám đòi hỏi gì cả, nhưng hôm nay nó cứ sống chết đòi tiền công làm mẹ nó phải lên tiếng hỏi: "Cần tiền làm gì?"
"Nay con đi ăn với bạn, không có tiền trả."
"Học đâu kiểu ăn nợ thế hả? Không có tiền cũng dám đi ăn?"
"Con đâm lao phải theo lao huhu." Nó vừa nói vừa cố nặn thêm một giọt nước mắt nữa.
Mẹ rút ra hai tờ 10.000 trong ví chuẩn bị đưa thì nó bổ sung: "20 nghìn thêm tiền ăn sáng ngày mai của con nữa nha mẹ."
Thường thì tiền ăn sáng của nó rất là tùy tâm, hôm 10k, hôm 15k, hôm lại được 20k mua thêm được hẳn chai nước. Nó không dám xin số tiền cụ thể sợ mẹ nó ngứa mắt cho mốc thấp nhất.
Mẹ cười hiền hậu: "Lau hết bốn phòng, tưới cây, tắm cho Bin, đổ rác, thu giặt phơi quần áo, lau bàn ghế giường tủ..."
Đầu nó ong ong.
Thôi không sao cả, nó chấp nhận. Nó vừa nhớ tới Đăng, người vẫn phải làm mọi thứ một mình, so với nó có đầy đủ bố mẹ ở nhà chỉ việc ăn với học thì nó còn sướng hơn nhiều lắm. Nó ôm đùi mẹ chặt hơn, mùi mẫn nói: "Mẹ ơi con iu mẹ gấc nghìu."
Mẹ sờ trán nó, ánh mắt hơi ái ngại.
Hôm sau nó gom đủ 50.000 VND, vừa gặp Đăng đã trả ngay.
Đăng nhìn bốn tờ 10.000 và hai tờ 5.000 trên tay nó một lúc xong cũng nhận lấy, nói: "Nếu mày khó khăn quá thì không cần trả tao luôn cũng được."
Nghe Đăng nói nó mới để ý đống tiền lẻ toác của mình. Bình thường nó cũng không nghèo khổ như vậy nhưng hôm trước lỡ dùng tiền tiết kiệm từ việc ăn sáng để thuê hơi nhiều truyện nên đã trắng tay.
"Ây, hai đứa chắn lối thế. Tránh đường tránh đường."
Diệp chưa kịp trả lời thì nghe tiếng Quân hô hào đòi nhường đường. Quân định xuống ngồi bàn cuối dãy thứ ba mà Diệp với Đăng đứng cạnh nhau che hết đường đi nên Quân mới kêu gào như vậy.
Diệp và Đăng tách ra, Diệp nói với theo: "Mày yên tâm tao còn nhiều tiền lắm Đăng. Bo cho mày 500 đồng đấy."
Nó nói xong cảm thấy hết chuyện để nói nên cũng về chỗ ngồi. Sau đó quay đầu xuống cuối lớp nhìn thằng Quân ra vẻ đăm chiêu. Quân hiện đang ngồi cạnh thằng Tú ăn bánh mì, hình như hai thằng nó góp tiền mua chung chai nước ngồi ăn cùng nhau.
Hôm qua nó thấy Đăng đẹp trai quá nên muốn thử so sánh lại nhan sắc của hai tên này. Kể ra thì cũng ngang tài ngang sức, đều là kiểu nam tính nhưng thằng Quân nghịch hơn nên nước da hơi rám, Đăng lại khá trắng. Cũng vì trắng hơn nên cảm giác không nam tính bằng, chẳng hiểu sao lông mi dài môi hồng mà cũng nam tính được nữa. Chắc là do thần thái của Đăng khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ nghiêm nghị. Còn Quân như trẻ trâu chưa lớn.
Quân vừa đi mua nước về, đang yên vị ở chỗ ngồi. Cậu ta thấy Diệp nhìn nên hồn nhiên hỏi: "Muốn uống à Diệp?"
Diệp không có ý định xin uống ké nước, nhưng nghe Quân hỏi thiện ý như vậy thì cũng gật đầu: "Có, cho tao xin hớp."
Hôm nay nó không có xu lẻ nào để ăn bánh mì với mua nước uống.
Diệp vừa đứng lên định đi xuống cuối dãy thì nghe âm thanh lạnh toát của Đăng.
"Diệp."
"Hả?" Diệp quay đầu nhìn Đăng.
Đăng lấy ra hai tờ 5.000 mà Diệp vừa trả, đưa lại cho nó: "Mày đi mua hộ tao chai trà xanh không độ."
Diệp bối rối: "Sao mày dám sai tao?"
Đăng nhìn nó: "Hôm qua tao giúp mày trả tiền, chưa lấy tiền công đâu nhé?"
Diệp nhớ tới lời nói dối tai hại của mình hôm qua, muốn giải thích cũng không biết nói thế nào nên đành cầm tiền đi canteen.
Lúc mang vào lớp Đăng nói với nó: "Mở nắp uống đi. Cho mày uống ké đấy."
"Ờ." Diệp vừa đi một đoạn nên cũng hơi khát, mở nắp chai ngửa cổ uống rồi trả lại cho Đăng.
Cũng được, đúng loại nước nó hay uống.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Thư tình của người ít văn
- Chương 2: Thư tình hai mặt giấy
- Chương 3: 6 bước viết thư tình
- Chương 4: Phiền
- Chương 5: Thư viện
- Chương 6: Thơ tình cho kẻ khó tán
- Chương 7: Atlat địa lý
- Chương 8: Bám đuôi Hoàng Nhật Đăng
- Chương 9: Trà xanh không độ
- Chương 10: Sang nhà Hoàng Nhật Đăng
- Chương 11: 10 cách làm đàn ông mê đắm bạn
- Chương 12: Nữ sinh thanh lịch
- Chương 13: Phòng thực hành Hóa học
- Chương 14: Ai là Công Dới?
- Chương 15: Thất tình
- Chương 16: Phòng Y tế
- Chương 17: 6 dấu hiệu chứng tỏ bạn đang được crush để mắt đến
- Chương 18: Sinh hoạt lớp
- Chương 19: Hỏi bài
- Chương 20: Nhập vai
- Chương 21: Tập kịch
- Chương 22: Bị ma nhập rồi
- Chương 23: Romeo
- Chương 24: Romeo?
- Chương 25: Màn kết
- Chương 26: Nhìn thấy rồi
- Chương 27: Khó bày tỏ
- Chương 28: Xin in tư
- Chương 29: Chương truyện viết vì bị giục chương
- Chương 30: Mượn bệnh bày tỏ
- Chương 30-2: Ngoại truyện - Vũ Quán Quân và Lê Minh Tú
- Chương 31: Những dòng suy nghĩ miên man không dứt của Hoàng Nhật Đăng...
- Chương 32: Ngày xưa em đạp chiếc xe màu xanh
- Chương 33: Tôi để ý một bạn nữ đứt dây
- Chương 34: Lý do không chuyển lớp
- Chương 35: Tỏ tình
- Chương 36: Dây chuyền
- Chương 37: Hẹn hò
- Chương 38: Trà sữa X Chả mực
- Chương 39: Mày vừa hôn tao à?
- Chương 40: Nước lọc
- Chương 40-2: Ngoại truyện: Đỗ Ngọc Nhi và Trịnh Đình Phong
- Chương 41: Từng là chương kết nhưng tác giả lỡ tay viết tiếp
- Chương 42: Thưa chuyện
- Chương 43: Nguy hiểm lắm
- Chương 44: Dáng xinh
- Chương 45: Không gian riêng tư
- Chương 46: Tết Dương lịch
- Chương 47: Tự tin lên nào
- Chương 48: Nghĩ về tương lai cuộc sống sau này con đường mà mình đã chọn
- Chương 49: Bạn dai
- Chương 50: Một cành đào - Chương cuối
- Chương 51: Phụ chương: Thư gửi Diệp
- Chương 52: Phụ chương: Trợ thủ đắc lực của anh Đăng
- Chương 53: Ngoại truyện: Vũ Quán Quân và Lê Minh Tú (2)
- Chương 54: Ngoại truyện: Câu chuyện xảy ra khi Đăng suy giảm trí nhớ
- Chương 55: Ngoại truyện: Nhật ký chuyển trường của Hoàng Bảo Trâm
- Chương 56: Ngoại truyện: Trâm học bán trú lớp 4
- Chương 57: Ngoại truyện: Đoàn Thiên Vũ và Trịnh Hoài Thu
- Chương 58: Ngoại truyện: Cuộc sống tương lai của Đăng và Diệp
- Chương 59: Profile nhân vật
- bình luận