101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng - Chương 28: Xin in tư

101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng Chương 28: Xin in tư
Trích nhật kí Hoàng Bảo Trâm.

"Ngày 22 tháng 11 năm 2021.

Anh, Đăng, mắng, mình, vì, mình, không, chấm, phẩy."

_______

Thứ Hai đầu tuần, lớp 12A5 vinh dự được nêu tên trong buổi chào cờ. Bình thường mỗi lần có hoạt động cần đại diện cho lớp thì mọi người đều đẩy bừa một đứa nào đó lên bục nhận giải, thi thoảng là Duyên vì nó lùn nên phải ngồi đầu hàng, thi thoảng là Linh vì Linh không ngại bị nhìn, thi thoảng là Chi vì trông nó ngoan hiền.

Riêng buổi hôm nay cả lớp đẩy Diệp lên nhận giải.

Diệp vốn rất sợ bị quá nhiều người nhìn chằm chằm, nhưng từ khi rào cản tâm lý bị phá bỏ thì nó cũng đỡ sợ hơn nhiều, bị đẩy lên thì cũng thoải mái đi lên thôi. Ngoài 12A5 thì còn có một giải nhì cho tiết mục nhảy Kpop, một giải ba cho tiết mục hát đơn ca và hai giải khuyến khích tiết mục hát múa gì đó.

Trịnh Hoài Thu là người đọc giải thưởng kiêm trao giải cùng với hiệu trưởng. Cô nàng là Phó Bí Thư ban chấp hành đoàn THPT Ngô Quyền, lại còn xinh gái nữa nên thường được làm đại diện học sinh trong các chương trình của trường. Đáng lẽ cô nàng không cần phải thực hiện vai trò này nếu tiết mục violin của cô được nằm trong danh sách nhận giải.

"Chúc mừng bạn nhé." Trịnh Hoài Thu mỉm cười khi thầy hiệu trưởng trao bằng khen và bắt tay Diệp.

Cảm giác chiến thắng ngang ngược dâng lên trong lòng Diệp.

Diệp đứng giữa hàng học sinh nhận giải, tay cầm phong bì ba triệu cười toe toét chụp ảnh.

"Nhìn con Diệp cười ngu quá." Nhi nhận xét.

"Ngu thật." Một đứa khác đáp lời.

Học sinh lớp khác cũng xôn xao: "A, bạn kia đóng vai Juliet phải không?"

"Ơ, đúng kìa. Không trang điểm nhìn cũng dễ thương đấy chứ."

"Nó vừa cười một cái tao nhận ra nó ngay. Nó cười vẫn ngu như hồi học cấp hai."

"Đáng yêu mà."

"Ờ tao vẫn thấy xinh. Trang điểm lên càng xinh."

"Giờ mới thấy Juliet cao quá nhỉ. Dáng cũng được đấy."

Bọn con trai lớp 12A5 cũng kháo nhau: "Mày nghe lớp khác khen con Diệp kìa. Nó sắp nổi tiếng rồi."

"Đăng ơi sao nhìn mặt mày trầm kãm quá vậy?" Minh ngồi cạnh nhìn Đăng hỏi.

"Có à?" Đăng đáp.

"Câu 'có à' của mày nghe cũng khó ở nữa. Hôm qua chơi game thua nhiều quá hay gì?"

"Tại cái vai diễn Romeo của nó bết quá chứ làm sao nữa. Thế mà cũng hỏi."

Cả đám cười haha.

Thằng Hùng vẫn gắng sức trêu chọc Đăng nhưng bất thành. Đăng lại rơi vào trạng thái yên lặng. Hùng càng được nước làm tới: "Hôm qua thằng Đăng còn được Juliet ôm vào ngực kìa. Cái kia tao mạnh dạn đoán là cup C. Mày nói đúng không Đăng?"

Trái với suy nghĩ Đăng sẽ tiếp tục giữ im lặng của mọi người, lúc này một tiếng "bốp" vang lên rõ to.

Hùng vừa bị Đăng táng vào đầu.

"Câm đê. Tao cấm mày bàn tán về mấy bạn nữ kiểu này nhé."

"Đánh đau vậy má!" Hùng kêu toáng lên, quay ra thấy Đăng lườm lườm, quai hàm cậu ta căng lên như đang nghiến răng nhẫn nhịn.

Mấy tên xung quanh thấy tình huống hơi căng nên cũng đùa giỡn xoa dịu: "Thằng Đăng nói đúng rồi còn gì, mày bậy bạ nhất cái lớp này rồi đấy Hùng, bị cô giáo nhắc bao lần. Người tà dăm có ác wỹ theo sau lưng đấy, mày cứ liệu hồn."

Hùng ngoài việc hơi bậy bạ thì cũng là tên biết phải trái, trước giờ vẫn rất nghe lời Đăng nên cũng không có ý kiến gì. Nhưng ngược lại mặt Đăng vẫn rất căng thẳng.

Lúc hết tiết chào cờ, học sinh di chuyển lên lớp, Đăng lại nhớ tới câu "người tà dăm có ác wỹ theo sau lưng", cậu vô thức quay đầu nhìn lại.

Thấy Diệp đang đứng ngay sau lưng.

Hai mắt chạm nhau, Diệp thấy vậy chạy vượt qua Đăng không quay đầu nhìn lại.

***

Diệp rất muốn "bình thường" với Đăng, nhưng cứ nghĩ đến cái cảnh đấy thì nó chưa thể bình tĩnh nổi. Ở trên lớp Đăng còn ngồi ngay cạnh làm nó cảm thấy rất căng thẳng, chẳng dám quay sang.

"Tự nhiên tao nhớ cái đỉnh đầu đầy tóc của mày quá Diệp." Phong nói.

"Mày nhìn mặt tao tạm mấy hôm đi." Diệp nhe răng cười.

Phong gõ nhẹ đầu nó: "Nhìn mặt mày gớm quá. Mà, tan học hẹn nhau ở gốc bằng lăng nhé. Tao có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì? Nói mịa đi." Diệp tò mò.

"Hết giờ rồi nói."

"Nghe cứ mờ ám thế nào ấy." Diệp nhăn mày.

Bàn học của Diệp và Phong ngay sát cửa sổ hướng ra hành lang, lớp vừa ra chơi được mấy phút thì Diệp cũng để ý có vài đứa học sinh lớp khác đi qua đi lại ngó vào trong này.

Diệp nghe đám học sinh bên ngoài thì thầm bằng giọng rất nhỏ:

"Thế là anh Quân với anh Tú nghỉ học hôm nay hả? Tiếc ghê vậy."

"Thấy bảo người ta đang trong viện, mày lại tiếc chỉ vì không được ngắm người ta. Có lương tâm không vậy?"

"Thui ngắm tạm anh Romeo rapper vậy, anh ý ngồi ngay kia. Trông vẫn lạnh nhạt như lúc trên sân khấu."

"Ủa, chị Juliet ngồi ngay đây nè. Chị ơi em chào chị!!"

Hai cô gái có vẻ cảm thấy bắt chuyện với con gái dễ hơn nên chào rất to. Diệp ngồi ngay cạnh cửa sổ nên cũng đáp lại luôn: "Ờ... chào."

"Hôm trước chị diễn hay lắm á, bọn con trai lớp em rất thích chị. Chúng nó nhờ em sang đây xin Facebook của chị á."

Lần đầu có người xin Facebook kiểu này, Diệp không biết phải phản ứng như thế nào. Trông hai cô bé có vẻ nhiệt tình thành tâm nên nó cũng không nỡ từ chối: "Ờ... đưa như nào?"

"Tên chị là gì á?"

"Nguyễn Linh Diệp."

Cô bé lướt tìm một lúc rồi hỏi: "Facebook có avatar con Doraemon đang giơ tay trợn mắt nhe răng phải không chị?"

"Đúng rồi đấy."

Hai cô bé vẫy vẫy hỏi nhỏ xem có phải trong list bạn của Diệp có kết bạn với hai Romeo và Tybalt và Mercutio và Paris nữa không.

Diệp bế tắc gật đầu, sau đó nhớ ra điều gì đó nên bổ sung: "Nhưng không kết bạn với Romeo tóc vàng đâu. Nick của Romeo tóc vàng chỉ có Paris biết thôi."

Chẳng hiểu sao nghe xong câu này hai cô bé còn phấn khích hơn, cảm ơn Diệp rối rít rồi chạy về lớp, vừa chạy trên hành lang vừa hét: "Là riu, là riu, ô tê pê của mình là riu!!!!"

Tạm dịch: Là real, là real, OTP của mình là real.

Sau đó cũng có thêm vài đứa lạ mặt lân la ở cửa lớp ngó nghiêng bàn luận nữa nhưng không bạo dạn hỏi in tư như hai cô gái vừa rồi.

Cuối buổi, Diệp nán lại tới lúc cả trường về hết. Phong đứng dưới gốc cây bằng lăng tay đút túi quần nói: "Hình như tao thích mày Diệp ạ."

Diệp hoảng sợ hỏi: "So với Lisa Blackpink thì sao."

"Tất nhiên tao thích Lisa hơn."

"Tao về đây." Diệp giơ tay chào.

"Bye."

"Ờ."

Diệp vừa quay lưng thì Phong kéo tay nó lại.

"Này, về thật đấy à? Tao thấy tao với mày cũng có nền tảng tình bạn vững chắc, có thể làm người yêu được đấy." Phong nửa đùa nửa thật nói.

"Vững chắc chỗ nào?" Diệp giật tay ra, hỏi.

"Thì ngồi cạnh nhau mấy năm."

"Tao mới ngồi với mày từ giữa kì năm lớp 11."

"Thì từ năm trước sang năm nay là hai năm còn gì nữa?"

"Rõ ràng còn chưa tới một năm, sao mày lại bịa thành hai năm được hay vậy? Mà hình như tao nhớ mày có người yêu rồi mà?"

"Chia tay lâu rồi má."

"Lần thứ mấy đấy? Mày thay người yêu như thay áo ấy."

Phong gõ gõ chân một lúc rồi đáp: "Ai mà nhớ được."

"Thế chịu. Tao thích một chàng trai trong sạch cơ. Với lại mày chọn Lisa Blackpink còn gì."

Phong không trả lời chỉ cười cười: "Thế tiêu chuẩn người yêu của mày như thế nào?"

Mặt Diệp đần hẳn ra: "Tiêu chuẩn?"

"Ừ, gu, hình mẫu của mày ấy."

"Sesshomaru, Zoro, Levi, Kaitou KID, Uchiha Sasuke, Yagami Raito, Mikey..."

Diệp chưa định dừng lại thì Phong ngắt lời: "Được rồi được rồi, thế nếu được chọn giữa việc hẹn hò với một người bình thường và Sesshomaru thì mày chọn ai?"

"Sesshomaru."

"Đấy." Phong cười, "Thế thì cứ suy nghĩ đi nhé, trả lời tao sau."

Phong cười một cái rồi rời đi. Diệp đứng ngây một lúc nhìn theo.

Phong không đẹp trai như mấy tên hotboy trong lớp nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn, biết cách ăn mặc và để ý tóc tai nên dù có mặc đồng phục như bao người thì trông vẫn rất ổn. Mà nghe có vẻ cậu ta còn rất biết cách nói chuyện với con gái nữa.

Nhưng mà thôi kệ, dù sao nó cũng có mục tiêu rồi nên chẳng hơi đâu đi cân nhắc người khác.

Diệp xuống nhà xe lấy xe, lúc này mọi người cũng về hết rồi, nhà gửi xe trống trơn chỉ còn xe của Diệp và vài cái khác. Trong đó Diệp thấy một cái xe rất quen đang để trong góc.

Là xe của Đăng.

Đăng chưa về à?

Sao xe vẫn còn ở đây ta?

Diệp thả dốc cho xe đạp tự lăn bánh tới cổng trường, ra đường lớn nó rẽ trái - ngược đường về nhà của mình.

Nó quen đường quen lối phóng xe tới trước cửa nhà Đăng, thấy một mảng sân im lìm và ổ khóa vẫn ở mặt ngoài cổng. Nếu Đăng chưa về thì cái xe đạp quen mắt ở nhà xe kia chính là của Đăng rồi. Kỳ lạ là Diệp bị Phong giữ lại trên trường nên về hơi muộn nhưng có vẻ Đăng còn về muộn hơn cả nó, chẳng lẽ hôm nay cậu ta đi ăn cơm quán?

Trưa hôm nay Diệp ghé qua nhà Đăng để mang Bin về theo lệnh của bố mẹ. Bố mẹ bảo xa Bin một ngày đã thấy mong nhớ Bin rồi. Vốn Diệp cũng không muốn tới gặp Đăng nên chỉ định bụng cứ vậy tới nhà cậu ta rồi gọi Trâm bế chó ra, nhưng lúc trưa gọi điện Diệp mới biết cô bé vẫn đang ăn bán trú trên trường.

Nó đứng ngó nghiêng ngoài cổng một lúc, đang định đi về thì thấy Đăng xuất hiện phía sau.

Dường như Đăng chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Diệp đang ở trước cổng nhà cậu ta lúc này.

"Tao đến đón con Bin về." Diệp nói.

"Ừ." Đăng mở cổng cho nó vào.

"Mày vừa đi đâu mà về muộn thế? Lúc về tao thấy xe của mày vẫn ở trong góc."

Nghe vậy bước chân Đăng khựng lại, sau vẫn tiếp tục bước lên bậc tam cấp nói: "Có chút chuyện trong ban chấp hành đoàn."

"Làm Ủy viên mà cũng bận rộn quá nhỉ." Diệp lẩm bẩm nói tự nghe.

Sau đó Đăng vào xách con Bin ra trao lại cho Diệp, Diệp lẳng lặng đưa Bin lên yên sau, cả hai không nói lời thừa thãi nào.

"Về đây."

Lúc Diệp chuẩn bị rời đi thì Đăng ngập ngừng hô lên: "Diệp, tao xin lỗi. Chuyện đó... ngoài ý muốn."

Gương mặt Đăng như thể có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cậu ta chỉ nói có vậy.

"Ừm... tao biết rồi. Sau đừng nhắc đến nữa."

Diệp rời đi, thầm nghĩ tại sao tên này không nói mấy câu kiểu "mình sẽ chịu trách nhiệm" hay gì đó nhỉ? Dù nó đã khá chắc chắn về sự bất thường của Đăng đối với nó, nhưng nó cảm thấy như đi vào sương mù khi nghĩ đến việc làm thế nào để Đăng xác nhận. Nếu không có lẽ nó phải đợi đến lúc bản thân có đủ tự tin mới có thể bày tỏ với Đăng. Nó nhút nhát, nó sợ bị mọi người chê cười nên nó chỉ muốn làm những điều mà bản thân cảm thấy chắc chắn.

***

Trong buổi sinh hoạt đầu tuần cô Vân chủ nhiệm có thông báo về hai việc: Thứ nhất là giữa tháng 12 sẽ thi cuối kì I, cần chú tâm vào việc ôn tập. Thứ hai là sau khi thi cuối kì I xong sẽ bắt đầu ôn thi tốt nghiệp, nghĩa là ngoài ba môn học ôn buổi chiều là Toán Anh Văn thì học sinh sẽ phải tự chọn ra ba môn nữa để đủ sáu môn thi tốt nghiệp, học vào buổi chiều các ngày còn lại trong tuần. Việc này đồng nghĩa với học sinh lớp 12 sắp tới phải học cả sáng lẫn chiều không lệch buổi nào. Trước đó thì Diệp đã quyết tâm chọn ba môn Địa Lí, Vật Lí và Sinh Học rồi. Nó cảm thấy Địa Lí và Sinh Học dễ nên chọn, còn Vật Lí là có lý do riêng.

Buổi tối ở nhà nằm đọc truyện tranh mà lòng Diệp cứ cảm thấy hơi hoang mang, cảm giác bản thân nên ôn bài chứ không phải là nằm đọc truyện tranh như thế này. Thế là nó đọc truyện trong dòng suy tư hoang mang trộn lẫn sợ hãi kèm thêm lo lắng. Nhưng đọc truyện tranh đang là cách nó dùng để tịnh tâm chứ đâu phải nó muốn trốn tránh việc học đâu. Đắm chìm vào trong truyện thì nó sẽ không nhớ tới những chuyện linh tinh nữa.

Nhưng tiền thuê truyện của nó cũng có giới hạn nên đọc xong quyển truyện tranh mỏng dính thì nó cũng chẳng còn gì để làm, bắt đầu lấy điện thoại ra nghịch.

Vừa mở wifi lên, điện thoại nó liên tục gửi thông báo dồn dập từ cả Facebook lẫn Messenger khiến điện thoại của nó đơ mất một lúc. Mở ra mới thấy nó có một đống thông báo kèm lời mời kết bạn và 99+ tin nhắn của người lạ đang chờ được trả lời.

[Cậu ăn cơm chưa?]

[Em chào chị Juliet, em là fan hâm mộ của chị, chị kết bạn với em với.]

[Add em với chị ơi!]

[Chào bạn nhé, mình làm quen được không?]

[Chị ăn cơm chưa ạ?]

[Nick của chị như clone ấy.]

[Chị biết Facebook của anh Lê Minh Tú không ạ? Em tìm không ra.]

[Chị không up ảnh Facebook à?]

[Chào cậu, mình là Duy lớp 12A8.]

[Chị ơi add em với, em cảm ơn chị rất nhiều.]

[Chị có bạn trai chưa ạ?]

[Diệp ăn cơm chưa?]

[Alo alo alo có đang onl không?]

[Bạn ơi mình đánh rơi quả bóng ở đây, bạn có thấy nó đâu không?]

Diệp đọc nửa tiếng không hết đống tin nhắn, mở Facebook ra thì thấy mấy cái ảnh nó đăng từ tám đời trước cũng bị đào lên triệt để, kể cả cái avatar Doraemon trước kia có 4 likes của nó nay tăng vèo vèo lên hơn 200 likes.

Đang nghĩ muốn từ chối tất cả, nhưng nó tò mò vào lại Facebook của Trịnh Hoài Thu thấy bài đăng nào của cô nàng cũng có tương tác rất tốt, khoảng 200-300 lượt thích mỗi bài nên nó nhắm mắt nhắm mũi bấm đồng ý tất cả lời mời kết bạn.

Hoàng Nhật Đăng có nhiều ưu điểm như vậy thì nó cũng phải cố gắng kiếm lấy vài cái mới được - Diệp nghĩ.

Thế là nó ngồi bấm icon "Xin Chào" trải khắp các tin nhắn cho đỡ bị kêu chảnh chó, sau đó up một chiếc ảnh được My chụp cho sau khi hóa trang thành Juliet.

Nó không có kinh nghiệm ghi tiêu đề mô tả cho ảnh nên ngồi nghĩ mãi mới ra được mấy dòng để tỏ vẻ tri thức — [Đang ôn thi cuối kì.]

Một lúc sau My cũng gửi cho nó một cái link Tóp Tóp, trong đó là video make up biến hình từ Diệp sang Juliet. My có một tài khoản Tóp Tóp hay đăng mấy bài về chủ đề làm đẹp, hôm trước có đăng một video Diệp trước và sau khi trang điểm và video đó đột nhiên trở nên hot bất ngờ. My cũng thoải mái cung cấp link Facebook của Diệp nên cái điện thoại của Diệp mới rơi vào tình trạng tắc nghẽn như lúc này.

Ngồi nhìn lại cái status giả vờ chăm chỉ của mình, Diệp thở dài lấy sách vở ra học, quyết không để cái caption của mình trở thành thứ làm màu. Hơn nữa cái mong muốn phấn đấu hoàn thiện bản thân vẫn là  thứ cần nhất để nó có thể đứng ngang hàng với Đăng được.

Sáng hôm sau đi học Diệp còn bị con trai lớp khác đón ngay trước nhà gửi xe.

"Diệp ơi, tớ là Duy lớp A8 này. Chiều đi ăn tào phớ không?"

Diệp: "???"

"Ăn bánh tráng trộn nữa."

"Không ăn đâu!!"

Diệp ôm quai cặp chạy như bay lên lớp, chợt cảm thấy nổi tiếng cũng thật đáng sợ.

Nhưng chưa hết, Diệp còn chưa tới được cửa lớp đã bị một tên lạ mặt gọi lại khi vừa đi lên được tầng hai.

"Chị Diệp ơi, em là Vũ lớp 11A1, ra đây em bảo chị cái này."

Diệp sợ hãi nói: "Chị bận lắm, sắp muộn giờ rồi."

"Mới bảy giờ kém 10 phút mà chị?"

Lúc này Đăng từ đâu xuất hiện ngay sau lưng nó, lạnh nhạt nói: "Người ta nói là bận, cậu còn cố làm cái gì?"

Lúc này chàng trai tên Vũ học lớp 11A1 nhìn Đăng mỉm cười lễ phép chào hỏi: "A, anh Đăng đấy ạ? Em chào anh!"

Diệp ngơ ngác hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Đăng không nói gì, Vũ cướp lời lên tiếng giải thích: "Dạ, em với anh Đăng cùng trong Ban chấp hành Đoàn mà chị. Anh ấy là Ủy viên."

"Thế em là gì?"

Vũ mỉm cười: "Em là Bí Thư Ban chấp hành Đoàn ạ."

Bí Thư - vị trí tối cao của Ban chấp hành Đoàn. Dưới Bí Thư là hai Phó Bí Thư, và dưới nữa là Ủy Viên. Nếu trong các truyện tranh Nhật Bản hay ngôn tình Trung Quốc vì vị trí này tương đương Hội trưởng Hội học sinh.

Đăng là Ủy viên.

Không khí trên hành lang đột nhiên lẫn mùi thuốc súng.

___________

Trích nhật ký Hoàng Bảo Trâm.

"Ngày 23 tháng 11 năm 2021.

Anh Đăng bảo là anh ấi rất chong sạch. Mình không hiểu chong sạch là gì nên hỏi anh vừa mới tắm xong à?"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận