101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng - Chương 54: Ngoại truyện: Câu chuyện xảy ra khi Đăng suy giảm trí nhớ
Chương trước- Chương 1: Thư tình của người ít văn
- Chương 2: Thư tình hai mặt giấy
- Chương 3: 6 bước viết thư tình
- Chương 4: Phiền
- Chương 5: Thư viện
- Chương 6: Thơ tình cho kẻ khó tán
- Chương 7: Atlat địa lý
- Chương 8: Bám đuôi Hoàng Nhật Đăng
- Chương 9: Trà xanh không độ
- Chương 10: Sang nhà Hoàng Nhật Đăng
- Chương 11: 10 cách làm đàn ông mê đắm bạn
- Chương 12: Nữ sinh thanh lịch
- Chương 13: Phòng thực hành Hóa học
- Chương 14: Ai là Công Dới?
- Chương 15: Thất tình
- Chương 16: Phòng Y tế
- Chương 17: 6 dấu hiệu chứng tỏ bạn đang được crush để mắt đến
- Chương 18: Sinh hoạt lớp
- Chương 19: Hỏi bài
- Chương 20: Nhập vai
- Chương 21: Tập kịch
- Chương 22: Bị ma nhập rồi
- Chương 23: Romeo
- Chương 24: Romeo?
- Chương 25: Màn kết
- Chương 26: Nhìn thấy rồi
- Chương 27: Khó bày tỏ
- Chương 28: Xin in tư
- Chương 29: Chương truyện viết vì bị giục chương
- Chương 30: Mượn bệnh bày tỏ
- Chương 30-2: Ngoại truyện - Vũ Quán Quân và Lê Minh Tú
- Chương 31: Những dòng suy nghĩ miên man không dứt của Hoàng Nhật Đăng...
- Chương 32: Ngày xưa em đạp chiếc xe màu xanh
- Chương 33: Tôi để ý một bạn nữ đứt dây
- Chương 34: Lý do không chuyển lớp
- Chương 35: Tỏ tình
- Chương 36: Dây chuyền
- Chương 37: Hẹn hò
- Chương 38: Trà sữa X Chả mực
- Chương 39: Mày vừa hôn tao à?
- Chương 40: Nước lọc
- Chương 40-2: Ngoại truyện: Đỗ Ngọc Nhi và Trịnh Đình Phong
- Chương 41: Từng là chương kết nhưng tác giả lỡ tay viết tiếp
- Chương 42: Thưa chuyện
- Chương 43: Nguy hiểm lắm
- Chương 44: Dáng xinh
- Chương 45: Không gian riêng tư
- Chương 46: Tết Dương lịch
- Chương 47: Tự tin lên nào
- Chương 48: Nghĩ về tương lai cuộc sống sau này con đường mà mình đã chọn
- Chương 49: Bạn dai
- Chương 50: Một cành đào - Chương cuối
- Chương 51: Phụ chương: Thư gửi Diệp
- Chương 52: Phụ chương: Trợ thủ đắc lực của anh Đăng
- Chương 53: Ngoại truyện: Vũ Quán Quân và Lê Minh Tú (2)
- Chương 54: Ngoại truyện: Câu chuyện xảy ra khi Đăng suy giảm trí nhớ
- Chương 55: Ngoại truyện: Nhật ký chuyển trường của Hoàng Bảo Trâm
- Chương 56: Ngoại truyện: Trâm học bán trú lớp 4
- Chương 57: Ngoại truyện: Đoàn Thiên Vũ và Trịnh Hoài Thu
- Chương 58: Ngoại truyện: Cuộc sống tương lai của Đăng và Diệp
- Chương 59: Profile nhân vật
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng
Chương 54: Ngoại truyện: Câu chuyện xảy ra khi Đăng suy giảm trí nhớ
Anh Đăng ít khi quên, nếu có cũng sẽ chỉ quên những thứ không quan trọng. Thế mà không ngờ lại có ngày anh Đăng quên không đón nó về.
Lúc Trâm cầm điện thoại gọi cho Đăng, cô bé cảm thấy anh mình vừa lặng đi một lúc, sau đó anh trả lời câu hỏi của nó bằng một câu hoài nghi tột độ: "Anh quên đón em á?"
"Vâng đúng rồi đấy thưa anh Đăng!" Trâm thấy các bạn đã được bố mẹ đón gần hết, bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
Cổng trường Tiểu học Trần Hưng Đạo ở ngay đường lớn, xe cộ qua lại rất nhiều, phía trước cổng không có nhiều phần vỉa hè để đứng nên Trâm thường đứng nép ở cổng trường ngay gần phòng bảo vệ để đợi anh đến đón.
Lần đầu tiên anh Đăng đón muộn như vậy, tháng 10 trời lại còn tối rất nhanh, bầu trời lúc này đã hơi ửng hồng khiến Trâm cảm thấy vừa sợ vừa sốt ruột.
Trâm đứng trước cổng trường, bên cạnh là một cậu nhóc lẳng lặng đứng đợi cùng.
Cậu ta vẫn luôn đứng đây.
Có lẽ Trâm sẽ mãi không nhận ra sự tồn tại của cậu ta cho đến ngày anh Đăng đón nó về muộn.
Trâm hơi lo lắng. Nó có thể không nhớ chuyện hồi còn bé xíu, nhưng nó sẽ không quên được ngày bố mẹ không đến đón nó về khi nó còn đang học mẫu giáo lớp 5 tuổi.
Hôm nay anh Đăng đón muộn mà không có lời báo trước, nó rất sợ.
Trâm nhìn đường sá dần bớt ùn tắc vì phụ huynh đã đón xong con và ra về, cảm giác lo lắng ngày một tăng lên nên nó mở miệng bắt chuyện với bạn đứng cạnh: "Anh cậu cũng chưa đón à?"
Gương mặt cậu trai kia khi được bắt chuyện dường như hơi bừng sáng, ngẫm nghĩ nghiêm túc một lúc mới đáp: "Tớ không có anh. Bố mẹ tớ đón!"
"À ừ nhỉ." Trâm tự vỗ đầu nói.
Trâm nói thêm một vài chuyện linh tinh, không hề hay biết rằng bố mẹ cậu ta đã đến đón cậu ta từ lâu, chẳng qua cậu được đón bằng xe ô tô mà ô tô bị cấm đỗ trước cổng trường nên thường xuyên phải đỗ nơi cách đó hơi xa một chút. Thường thì cậu sẽ tự nhận diện xe của bố mẹ để chạy tới, với điều kiện là Trâm đã về trước cậu.
Trâm là cô gái nhỏ bé đã dũng cảm giơ nắm đấm cứu cậu khỏi đám bắt nạt, kể từ ngày đó cậu luôn không nhịn được mà lẳng lặng theo dõi quan sát Trâm, dù rằng dường như Trâm còn chẳng nhớ ra cậu là ai.
Cậu hay phải núp ở phía bố mẹ không thấy để tránh việc bị trách không ra ngay khi thấy xe nhà.
Cứ như vậy cho tới ngày học cuối cùng của năm học lớp 3, Trâm như cũ đứng trước cổng trường đợi anh đón.
Chợt nhớ ra điều gì, Trâm quay sang nói: "Ê cậu kia, tớ bảo này."
Thấy Trâm chủ động bắt chuyện, cậu ta lại làm vẻ mặt vui mừng, hít thở một lúc cho bình tĩnh mới đáp lại: "Mình đây."
"Hôm nay là ngày cuối đứng với cậu rồi. Từ năm sau tớ được chuyển lên Hà Nội học đấy."
Câu này như sét đánh ngang tai, cậu trai nghe vậy mặt tái mét, lắp bắp nói: "Cậu sẽ... cậu sẽ..."
Cậu chưa nói hết câu thì Trâm quay sang phía khác chẳng nhìn cậu nữa, tay Trâm vẫy loạn lên, lớn tiếng gọi: "Chị Diệp! Anh Đăng!"
Không đợi cậu nói thêm câu nào, Trâm chạy vụt đi, được một đoạn không quên quay lại chào cậu: "Vĩnh biệt!"
"Vĩnh biệt" là từ Trâm mới học được trên phim, là lời chào khi con người ta không có cơ hội gặp lại nữa.
Trâm không nghĩ rằng hai chữ này lại khiến cậu nhóc kia rơi vào cảm giác hoảng sợ khi biết bản thân sắp đánh mất một điều gì đó quan trọng.
"Đừng..."
Đừng đi.
Lúc Trâm cầm điện thoại gọi cho Đăng, cô bé cảm thấy anh mình vừa lặng đi một lúc, sau đó anh trả lời câu hỏi của nó bằng một câu hoài nghi tột độ: "Anh quên đón em á?"
"Vâng đúng rồi đấy thưa anh Đăng!" Trâm thấy các bạn đã được bố mẹ đón gần hết, bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
Cổng trường Tiểu học Trần Hưng Đạo ở ngay đường lớn, xe cộ qua lại rất nhiều, phía trước cổng không có nhiều phần vỉa hè để đứng nên Trâm thường đứng nép ở cổng trường ngay gần phòng bảo vệ để đợi anh đến đón.
Lần đầu tiên anh Đăng đón muộn như vậy, tháng 10 trời lại còn tối rất nhanh, bầu trời lúc này đã hơi ửng hồng khiến Trâm cảm thấy vừa sợ vừa sốt ruột.
Trâm đứng trước cổng trường, bên cạnh là một cậu nhóc lẳng lặng đứng đợi cùng.
Cậu ta vẫn luôn đứng đây.
Có lẽ Trâm sẽ mãi không nhận ra sự tồn tại của cậu ta cho đến ngày anh Đăng đón nó về muộn.
Trâm hơi lo lắng. Nó có thể không nhớ chuyện hồi còn bé xíu, nhưng nó sẽ không quên được ngày bố mẹ không đến đón nó về khi nó còn đang học mẫu giáo lớp 5 tuổi.
Hôm nay anh Đăng đón muộn mà không có lời báo trước, nó rất sợ.
Trâm nhìn đường sá dần bớt ùn tắc vì phụ huynh đã đón xong con và ra về, cảm giác lo lắng ngày một tăng lên nên nó mở miệng bắt chuyện với bạn đứng cạnh: "Anh cậu cũng chưa đón à?"
Gương mặt cậu trai kia khi được bắt chuyện dường như hơi bừng sáng, ngẫm nghĩ nghiêm túc một lúc mới đáp: "Tớ không có anh. Bố mẹ tớ đón!"
"À ừ nhỉ." Trâm tự vỗ đầu nói.
Trâm nói thêm một vài chuyện linh tinh, không hề hay biết rằng bố mẹ cậu ta đã đến đón cậu ta từ lâu, chẳng qua cậu được đón bằng xe ô tô mà ô tô bị cấm đỗ trước cổng trường nên thường xuyên phải đỗ nơi cách đó hơi xa một chút. Thường thì cậu sẽ tự nhận diện xe của bố mẹ để chạy tới, với điều kiện là Trâm đã về trước cậu.
Trâm là cô gái nhỏ bé đã dũng cảm giơ nắm đấm cứu cậu khỏi đám bắt nạt, kể từ ngày đó cậu luôn không nhịn được mà lẳng lặng theo dõi quan sát Trâm, dù rằng dường như Trâm còn chẳng nhớ ra cậu là ai.
Cậu hay phải núp ở phía bố mẹ không thấy để tránh việc bị trách không ra ngay khi thấy xe nhà.
Cứ như vậy cho tới ngày học cuối cùng của năm học lớp 3, Trâm như cũ đứng trước cổng trường đợi anh đón.
Chợt nhớ ra điều gì, Trâm quay sang nói: "Ê cậu kia, tớ bảo này."
Thấy Trâm chủ động bắt chuyện, cậu ta lại làm vẻ mặt vui mừng, hít thở một lúc cho bình tĩnh mới đáp lại: "Mình đây."
"Hôm nay là ngày cuối đứng với cậu rồi. Từ năm sau tớ được chuyển lên Hà Nội học đấy."
Câu này như sét đánh ngang tai, cậu trai nghe vậy mặt tái mét, lắp bắp nói: "Cậu sẽ... cậu sẽ..."
Cậu chưa nói hết câu thì Trâm quay sang phía khác chẳng nhìn cậu nữa, tay Trâm vẫy loạn lên, lớn tiếng gọi: "Chị Diệp! Anh Đăng!"
Không đợi cậu nói thêm câu nào, Trâm chạy vụt đi, được một đoạn không quên quay lại chào cậu: "Vĩnh biệt!"
"Vĩnh biệt" là từ Trâm mới học được trên phim, là lời chào khi con người ta không có cơ hội gặp lại nữa.
Trâm không nghĩ rằng hai chữ này lại khiến cậu nhóc kia rơi vào cảm giác hoảng sợ khi biết bản thân sắp đánh mất một điều gì đó quan trọng.
"Đừng..."
Đừng đi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Thư tình của người ít văn
- Chương 2: Thư tình hai mặt giấy
- Chương 3: 6 bước viết thư tình
- Chương 4: Phiền
- Chương 5: Thư viện
- Chương 6: Thơ tình cho kẻ khó tán
- Chương 7: Atlat địa lý
- Chương 8: Bám đuôi Hoàng Nhật Đăng
- Chương 9: Trà xanh không độ
- Chương 10: Sang nhà Hoàng Nhật Đăng
- Chương 11: 10 cách làm đàn ông mê đắm bạn
- Chương 12: Nữ sinh thanh lịch
- Chương 13: Phòng thực hành Hóa học
- Chương 14: Ai là Công Dới?
- Chương 15: Thất tình
- Chương 16: Phòng Y tế
- Chương 17: 6 dấu hiệu chứng tỏ bạn đang được crush để mắt đến
- Chương 18: Sinh hoạt lớp
- Chương 19: Hỏi bài
- Chương 20: Nhập vai
- Chương 21: Tập kịch
- Chương 22: Bị ma nhập rồi
- Chương 23: Romeo
- Chương 24: Romeo?
- Chương 25: Màn kết
- Chương 26: Nhìn thấy rồi
- Chương 27: Khó bày tỏ
- Chương 28: Xin in tư
- Chương 29: Chương truyện viết vì bị giục chương
- Chương 30: Mượn bệnh bày tỏ
- Chương 30-2: Ngoại truyện - Vũ Quán Quân và Lê Minh Tú
- Chương 31: Những dòng suy nghĩ miên man không dứt của Hoàng Nhật Đăng...
- Chương 32: Ngày xưa em đạp chiếc xe màu xanh
- Chương 33: Tôi để ý một bạn nữ đứt dây
- Chương 34: Lý do không chuyển lớp
- Chương 35: Tỏ tình
- Chương 36: Dây chuyền
- Chương 37: Hẹn hò
- Chương 38: Trà sữa X Chả mực
- Chương 39: Mày vừa hôn tao à?
- Chương 40: Nước lọc
- Chương 40-2: Ngoại truyện: Đỗ Ngọc Nhi và Trịnh Đình Phong
- Chương 41: Từng là chương kết nhưng tác giả lỡ tay viết tiếp
- Chương 42: Thưa chuyện
- Chương 43: Nguy hiểm lắm
- Chương 44: Dáng xinh
- Chương 45: Không gian riêng tư
- Chương 46: Tết Dương lịch
- Chương 47: Tự tin lên nào
- Chương 48: Nghĩ về tương lai cuộc sống sau này con đường mà mình đã chọn
- Chương 49: Bạn dai
- Chương 50: Một cành đào - Chương cuối
- Chương 51: Phụ chương: Thư gửi Diệp
- Chương 52: Phụ chương: Trợ thủ đắc lực của anh Đăng
- Chương 53: Ngoại truyện: Vũ Quán Quân và Lê Minh Tú (2)
- Chương 54: Ngoại truyện: Câu chuyện xảy ra khi Đăng suy giảm trí nhớ
- Chương 55: Ngoại truyện: Nhật ký chuyển trường của Hoàng Bảo Trâm
- Chương 56: Ngoại truyện: Trâm học bán trú lớp 4
- Chương 57: Ngoại truyện: Đoàn Thiên Vũ và Trịnh Hoài Thu
- Chương 58: Ngoại truyện: Cuộc sống tương lai của Đăng và Diệp
- Chương 59: Profile nhân vật
- bình luận