"Chào mọi người. Mình là nữ, năm nay học lớp 12. Lớp mình có một bạn rất đẹp trai học giỏi, mình thì ngoại hình học lực đều bình thường thôi. Mình có cảm giác cậu ấy cũng thích mình nên mình đã rất cố gắng tiếp cận để cậu ấy chủ động thổ lộ với mình nhưng mãi vẫn không thấy cậu ấy nói gì. Mình viết bài này muốn hỏi xin mọi người cách để cậu ấy tỏ tình với mình."
[365 lượt thích] *chèn ảnh lời răn dạy của thầy Huấn Hoa Hồng*
[309 lượt thích] câu cuối có ghi nhầm không? xin tip đi tỏ tình hay là để người ta tỏ tình cơ??
[222 lượt thích] Lấy đâu ra tự tin khi tất cả của bạn đều bình thường????? Rất thắc mắc.
[191 lượt thích] Bố mẹ cho tiền ăn học, yêu với đương cái gì?
[171 lượt thích] Ờm... tốt nhất bạn đừng nói với ai nhé. Quê lắm.
[151 lượt thích] hãy nạp lần đầu
[69 lượt thích] *quảng cáo phun xăm thẩm mỹ*
[1 lượt thích] Thì tự tỏ tình đi?
***
Hôm nay đến lượt bàn của Tùng và Đăng trực nhật. Tan học Diệp tới nói thầm với Tùng mấy câu, Tùng nghe xong cười hớn hở chạy thẳng ra ngoài cửa.
Trong phòng học còn mỗi hai người. Đăng vừa lau bảng vừa thản nhiên hỏi "Mày chưa về à? Thằng Tùng đi đâu rồi?"
Diệp trả lời: "Tao bảo thằng Tùng về rồi. Tao giúp nó trực nhật."
Nói xong cũng cầm chổi đi quét nhà.
Đăng không hỏi tại sao mà chỉ hơi ngập ngừng nói: "Mày mới khỏi bệnh, quét nhà không đeo khẩu trang hít bụi lại ho đấy."
"Cũng đúng. Vậy để tao lau bảng."
"Thôi không cần đâu, bụi phấn hít vào lại ho đấy."
Diệp nhìn cái bảng đã được lau một lượt không còn chữ nào bằng phấn, cảm thấy bực mình: "Thế để tao kê lại bàn ghế."
"Bàn ghế thẳng hàng rồi mà. Ốm dậy chân tay yếu, cố quá làm gì."
Diệp nhìn bàn ghế xiên vẹo nhưng bị Đăng bảo là thẳng hàng, tức mình nói lớn: "Mày muốn gì hả Đăng? Gây sự à?"
Đăng giật mình, nhưng lúc này cậu ta không có dáng vẻ đầy quyền lực như ngày thường áp chế Diệp mà chỉ nhẹ giọng nói: "Mày bị sao đấy Diệp? Ốm xong đầu óc có vấn đề à?"
Diệp kéo balo sau lưng ra lục lọi một chút lôi ra tờ đề cương đánh máy hồi sáng, đưa ra trước mặt Đăng: "Cái gì đây?"
Đăng im lặng một lúc rồi trả lời: "Câu hỏi đề cương Văn."
"Mày đừng giả ngu nữa! Cái này ai đánh máy." Nó chìa tờ đề cương ra.
Đăng suy nghĩ kĩ càng lắm rồi mới trả lời: "Xin lỗi. Không cố ý làm phiền mày."
"Tao có nói mày làm phiền bao giờ à? Thế quái nào thằng điểm tổng kết văn 9.0 như mày lại không hiểu được? Tại sao mày lại được 9.0 Ngữ Văn vậy?"
Đăng: "Học dàn ý và cách xây dựng luận điểm, còn lại thì chọn lọc học thuộc những đoạn hay nhất trong văn mẫu."
"Không phải tao đang hỏi mày bí kíp học Văn! Đấy là câu hỏi tu từ!!"
Lúc này Đăng đang đứng trên bục giảng, nó đứng dưới nên phải ngước nhìn lên, vẻ mặt quẫn bách vừa bực mình vừa mỏi cổ.
"Hôm nay mày tránh tao đúng không?" Diệp hỏi Đăng.
"Không phải." Đăng chối bay.
Nó thấy nói chuyện với Đăng tốn sức quá nên quyết định gục đầu xuống không nhìn nữa, nhắm hai mắt, điều hoà nhịp thở lấy lại bình tĩnh.
Đăng bước xuống bục giảng, hơi cúi đầu hỏi nó: "Mày sao vậy?"
"Mày lúc nào cũng thản nhiên quá nhỉ." Diệp nghèn nghẹn nói.
Đăng không biết phải giải thích thế nào về vẻ thản nhiên tự tạo đó nên im lặng không lên tiếng. Hôm đó Diệp đã gào lên nói cậu đừng quan tâm nó nữa, nhưng Đăng vẫn không nhịn được làm mấy chuyện thừa thãi.
"Đề cương này là tao gõ." Đăng thấy vẻ mặt nhẫn nhịn này của Diệp nên đành tìm cách xuống nước, thấy sai chỗ nào xin lỗi chỗ đấy, "Dù hôm đó mày bảo không cần, nhưng tao là lớp trưởng nên..."
"Mày đừng có nói về việc mày làm mọi thứ cho tao vì mày là lớp trưởng nữa!"
Diệp tức giận ngắt lời, ngẩng đầu lên nhìn thằng vào mắt Đăng, hít một hơi nói: "Tao hỏi lại mày lần cuối, mày có gì muốn nói với tao không?"
"Là sao?" Đăng ngờ vực trả lời.
Diệp dùng sức nói lớn: "Vậy thì để tao nói trước! Đờ mờ Hoàng Nhật Đăng mày bị ngu à? Tao thích mày!"
Đăng không tin vào tai mình, cứ đứng đơ ra như khúc gỗ, não bộ tìm đủ đường để thu nạp và xử lí thông tin vừa nghe được.
Đấy là chửi hay là tỏ tình?
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp đã cướp lời nói tiếp: "Mày không được phép nói gì cả, mày nghe cho rõ đây. Tao tỏ tình với mày không phải để nghe mày đồng ý hay từ chối, tao nói ra chỉ vì tao không muốn chết nghẹn vì mấy cái câu này thôi! Bây giờ mày gật hay lắc với tao không có ý nghĩa gì cả!"
Diệp hít thật mạnh lấy hơi: "Tao chẳng biết tại sao tao lại thích mày. Nhưng rõ ràng là... rõ ràng tao thấy mày cũng có ý với tao, nếu không thì tại sao mày cứ đối xử tốt với tao như thế? Chẳng lẽ mày là mấy thằng mất dạy thích đi chăn rau thả thính rồi mập mờ không chịu tỏ tình đấy à? Nhưng tao nghĩ kĩ lắm rồi, mày không phải loại như thế. Đoé ai thả thính như mày cả. Đoé ai thả thính bằng cái thái độ như mày cả! Lúc nào mặt cũng bình thản, quăng sự giúp đỡ cho tao thì cứ tỏ vẻ như tình cờ lắm ấy, rồi lại còn tỏ vẻ giúp đỡ kiểu lớp trưởng giúp bạn cùng lớp. Tao không hiểu mày định cứ như vậy đến bao giờ đấy! Tao đã cố gắng để trở nên xứng đáng hơn rồi. Tao đã học bài chăm chỉ hơn, không sợ bị cô giáo kiểm tra miệng nữa. Lúc buộc tóc cũng buộc gọn gàng hơn rồi."
Diệp chưa khóc nhưng mũi lại sụt sịt: "Tao chỉ là một đứa con gái bình thường thôi, tao sợ lắm. Mày cái gì cũng giỏi cũng nhất làm sao mà hiểu được. Người vừa tầm với mày chỉ có Trịnh Hoài Thu 12A1 thôi, nó vừa đẹp vừa giỏi cái gì cũng tốt. Tao lên confession hỏi, ai cũng bảo tao tốt nhất đừng nói ra. Chắc là tao cũng định như vậy đấy, nhưng đó là nếu mày không tránh mặt tao như hôm nay. Giờ ra chơi nào mày cũng không ở trong lớp. Chúng nó đồn là mày sang 12A1 làm quen bạn mới dần, nên ra chơi không ở lại lớp này làm gì nữa cho tốn thời gian."
Nói đến đây thì nước trong hốc mắt nó lăn xuống: "Nếu vậy thì đây là lần cuối tao gặp mày rồi. Ở trong lớp ngồi ngay cạnh mà mày còn tránh mặt tao, mày mà sang 12A1 thì lấy đâu ra chuyện gặp lại nữa."
"Nên là" Diệp nói tiếp "Tao mặc kệ đấy, tao phải nói cho mày nghe, mọi người trêu chọc tao cũng không sao, tao thích mày đấy. Nếu mày ghét tao tới mức muốn chuyển lớp thì cứ chuyển đi, tao không cản mày đâu."
Diệp lúc này chứa bảy phần tức giận và ba phần hoảng loạn, tỏ tình xong hai má đỏ au, cũng chẳng biết đỏ này là do xấu hổ hay bực bội.
Đăng nghe Diệp nói không ngừng, bất ngờ tới mức không tiêu hoá kịp, cứ đứng đực một chỗ. Diệp thì tâm lí bất ổn, với nó lúc này chỉ một giây im lặng cũng là tra tấn. Vì vậy nó đứng tầm mười giây ngắn ngủi không thấy câu trả lời của đối phương cũng đủ khiến Diệp khó chịu phát điên.
Nó quay đầu chạy ra khỏi lớp.
Diệp chạy được một lúc Đăng mới kéo được bản thân khỏi vòng xoáy suy tư trong đầu. Cậu luôn suy nghĩ kĩ trước khi hành động, nhưng cậu nghĩ mãi cũng không biết phải làm sao, vì trong thiết lập của cậu không có khả năng Diệp sẽ tỏ tình với cậu vào tình huống như vậy.
Thế nhưng Diệp vừa khóc.
Điều này khiến Đăng ít nhất hiểu mình đã gây ra tội lỗi gì đó to lớn lắm nên cậu vội vã bỏ quét lớp để đuổi theo.
Lúc Đăng chạy tới cửa nhà xe thì Diệp đã lấy xong xe lao xuống dốc rồi. Đăng vội vã túm lấy yên xe của Diệp lôi lại nói: "Từ từ, nghe tao nói đã!"
Diệp hét lên: "Tao không nghe tao không nghe tao không nghe tao không nghe tao không nghe tao không nghe!!"
Nó vừa hét vừa bịt tai để không phải nghe bất cứ lời nào thốt ra từ miệng tên đáng ghét kia. Một phần cũng do tâm trạng đang rối bời nên nó không muốn nói chuyện lúc này.
"Mày bỏ tay ra ngay nếu không tao tự lăn ra đất cho mày xem."
Diệp doạ nạt, Đăng nghe vậy cũng buông tay.
Nó thấy thế liền cầm tay lái vọt đi.
Đăng không biết phải xử lí tình huống này thế nào nên đứng nghĩ mất một lúc, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông. Đăng nhìn đồng hồ trên tay, thấy sắp đến giờ đón Trâm nên đành đi lên lớp lấy balo. Cậu không có thời gian để đuổi theo Diệp lúc này.
Nếu đây là buổi trưa thì còn có thể vì lúc đó Trâm vẫn đang học bán trú, nhưng hiện đang là buổi chiều sau giờ học thêm nên cậu phải đi đón Trâm.
Duy nhất một lần cậu đón Trâm muộn đã khiến con nhóc đó lâm vào hoảng sợ, vì vậy mà cậu không dám đón Trâm muộn thêm lần nào nữa.
Trâm học ở trường Tiểu học Trần Hưng Đạo, không quá xa nhà nhưng trường này nằm trên đường lớn, rất đông người và xe cộ qua lại nên một cô nhóc lớp 3 không thể tự đi về được.
Trâm ngồi sau yên xe của Đăng, hai tay bám chắc vào eo cậu, miệng nghêu ngao hát bài "Chị ong nâu", nhưng mà nghe nó lạ lắm.
"Chị ong nâu nấu nâu nấu nầu nâu~ Chị bay đi đấu đi đấu về đâu~ Chú gà trống mới gáy, ông mặt trời mới dậy..."
Đăng cau mày hỏi: "Hôm nay học hát bài 'Chị ong nâu' à? Nghe lạ thế?"
Trâm hớn hở khoe: "Dạ, hôm nay học hát bài Chị ong nâu đấy ạ. Nhưng bạn Hải lớp em hát cho em nghe bản Chị ong nâu mới, em nghe thấy cũng hay hơn bài cô giáo dạy! Chị ong nâu nấu nâu nấu nầu nâu~ Chị bay đi đấu đi đấu về đâu~"
"Thôi không hát nữa, để yên anh suy nghĩ."
Tiện đường đón Trâm về, Đăng ghé qua một quán cơm mua hai suất cơm. Trâm thấy vậy túm áo anh chỉ trỏ: "Em muốn ăn gà rang gừng, khoai tây xào cà rốt nhưng không có cà rốt. Đậu phụ nhồi thịt không thịt."
Tất nhiên chủ quán không hơi đâu ngồi tách cà rốt ra khỏi khoai tây và tách thịt khỏi đậu nên Đăng vẫn mua như bình thường để về nhà lọc ra hộ con bé sau.
Hôm nay Đăng không có tâm trạng nấu cơm, lúc về cậu vừa ăn vừa mở điện thoại xem nick Facebook của Diệp có sáng không, đầu nghĩ muốn nhắn tin cho nó nhưng nghĩ mãi lại chẳng biết nói gì.
Ăn cơm xong, Đăng nhìn Trâm hỏi: "Em không gọi điện nói chuyện với chị Diệp à?"
Trâm ngơ ngác: "Hôm qua anh vừa mới bảo em là không được làm phiền chị Diệp..."
"Anh có nói vậy. Nhưng em đã học lớp 3 rồi, phải có chính kiến đi. Em có thích chị Diệp không?"
"Em có! Em có! Em rất thích chị Diệp."
"Ừ, thế thì cứ gọi đi, anh không cấm nữa."
"Vâng ạ!" Trâm nghe vậy liền thấy rất vui vẻ. Dù cô bé thích chị Diệp nhưng cũng chưa dám cãi lời anh trai bao giờ. Sau đó cô bé không quên hỏi lại Đăng: "Nhưng anh ơi 'chính kiến' là gì ạ?"
"Là ý kiến của riêng em trước một việc gì đó. Ví dụ có người nói rằng chị Diệp rất bình thường, nhưng em có cảm thấy chị Diệp bình thường không?"
"Chị Diệp với em rất đặc bệt, chị Diệp không bình thường!"
"Đặc biệt chứ không phải đặc bệt. Em nói đúng, chị Diệp rất không bình thường." Đăng vừa nói vừa chìm vào suy tư, sau cùng đuổi Trâm lên nhà học bài.
Đắn đo một lúc, cậu gọi điện cho Diệp vài lần, kết quả là chẳng thấy nó nghe máy. Đăng đành gửi tin nhắn Facebook cho Diệp.
[Đầu giờ ngày mai gặp. Tao có chuyện muốn nói với mày.]
***
"Tại một ngày mùa đông lạnh lẽo, Hoàng Nhật Đăng hắn đem cửa phòng Nguyễn Linh Diệp ra sức đập nhưng cô không xuống mở. Nỗi đau hắn dành cho cô hảo cường đại, cô vì hắn mà chịu bao ủy khuất, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn tên vong ân bội nghĩa.
Trong phòng, Nguyễn Linh Diệp nhàn nhạt tựa tiếu phi tiếu, biểu tình chính là không có nửa điểm đau lòng.
Hoàng Nhật Đăng đem chân quỳ xuống trước cửa phòng, biểu tình thực khổ sở, liên tục xin cô tha thứ nhưng cuối cùng vẫn không thấy thân ảnh của cô. Hôm sau cô liền đem phòng chuyển, hắn không cách nào nhận thức được cô nữa.
Tình yêu là một loại đau thương đi, từ đó họ không còn gặp lại nhau a."
Trang gào lên: "Dương! Sao truyện cậu viết lại Sad Ending vậy? Rõ ràng ghi là truyện "ngọt sủng" mà? Với lại cái cú pháp ải chỉa gì đây? Thời này làm gì còn ai lậm QT nữa? Đáy xã hội mới lậm QT, má!"
Dương ngồi tựa tường thản nhiên nói: "Ngọt sủng nhưng có nói Happy Ending đâu. Cho kết buồn thì độc giả mới chăm bình luận. Còn lậm QT vẫn đầy người đọc hiểu."
"Khùng vừa, bình luận chửi cũng tính hả?"
"Tính chứ. Truyện này đang viết để dự thi, càng nhiều bình luận càng lên điểm."
"Mày đúng là... mẹ ghẻ."
Đầu giờ Diệp sang ngồi ở Tổ 1 cho đỡ buồn, một phần cũng do không muốn chạm mặt Đăng. Tuy không được đọc truyện của Dương viết nhưng nghe chúng nó bàn luận cái gì HE với SE thì cũng hiểu mang máng, đầu liên tưởng đến câu chuyện của mình. Nếu có tiêu đề và thể loại thì câu chuyện của nó hẳn sẽ là motif hoàng tử và lọ lem nhưng phiên bản Sad Ending.
Tận đến lúc chuông reo Diệp mới về chỗ ngồi, Đăng nhìn nó hỏi: "Hôm qua mày không đọc tin nhắn à?"
Diệp nghiến răng nói: "Không đọc."
"Vậy để giờ ra chơi tiết sau cũng được."
"Tiết sau làm gì?"
Diệp vừa hỏi xong thì cô giáo bước vào lớp, cả hai không tiện nói chuyện nên cũng đành im lặng.