Có thể là do Diệp chưa khỏi ốm hẳn.
Nhưng phần nhiều có lẽ do nó ghét cậu rồi.
Đăng lẳng lặng mang miếng thịt lợn trong tủ lạnh ra rã đông từ sớm để chuẩn bị cho bữa trưa và bữa chiều.
Nhìn Trâm có vẻ không vui lắm, Đăng nhẹ giọng an ủi: "Ăn nốt hôm nay đi, mai món khác."
Trâm hỏi: "Có chị Diệp không ạ?"
Nếu có món gọi là "Diệp" thì Đăng cũng muốn order.
Đăng trả lời: "Không có. Em cũng đừng gọi điện làm phiền chị ấy nữa đấy."
Từ lần thứ hai Diệp tới đây, hai chị em đã lén trao đổi số điện thoại với nhau. Trâm ở nhà chẳng có gì chơi nên hay gọi điện cho Diệp để buôn chuyện. Lúc Đăng phát hiện lịch sử cuộc gọi của Trâm gần đây toàn là gọi Diệp thì cậu đã nhắc nhở rằng phải cách hai ba ngày mới được gọi cho chị một lần, nếu không chị ấy sẽ thấy rất phiền. Đăng cũng đổi cho Trâm một chiếc điện thoại cũ nhưng có thể dùng được Zalo để đỡ tốn tiền điện thoại nữa. Có vẻ như mấy hôm đầu Trâm đã luộc hết kha khá số tiền Đăng nạp sẵn trong tài khoản sim của cô bé.
Trâm nghe anh dặn dò vô lí như vậy thì hơi dẩu môi nói: "Chị Diệp có nói em phiền đâu."
Bình thường anh Đăng nói 2-3 ngày mới được gọi một lần, giờ lại đổi thành không được gọi nữa thì nghĩa là mãi mãi không được gọi sao?
Đăng không được nghe hai chị em nói chuyện bao giờ nên cũng không rõ Diệp có gượng ép hay phiền phức khi phải nghe điện của Trâm hay không, nhưng theo suy đoán của cậu thì có lẽ Diệp thật sự quan tâm cô bé.
Nghe Trâm nói vậy, Đăng cũng thử lục lại trong kí ức xem có bao giờ Diệp chê cậu "phiền" hay không? Nếu không có chắc là cũng do phép lịch sự.
"Tóm lại thì ít gọi cho chị ấy thôi. Khoảng một tuần một lần là được."
Ăn cơm xong Đăng lên phòng mở máy tính, nhìn hình nền là bức ảnh Juliet trên sân khấu với độ phân giải thấp lòng lại hơi mất mát.
Cậu mở phần mềm Microsoft Word lên, tự gõ tay đề cương Ngữ Văn cô giáo đọc cả lớp chép hôm thứ Bảy mà Diệp nghỉ.
Cô Nhài là một cô giáo đứng tuổi nên cũng hơi low tech, dù thầy cô khác đã chuyển sang đánh máy nhưng cô vẫn cảm thấy nên viết tay để rèn luyện tính chăm chỉ của học sinh. Dù sao câu hỏi Ngữ Văn đếm ra cũng chỉ có một trang, về tự làm đề cương viết tay mới nhiều chứ dăm ba câu hỏi cũng chẳng thấm bao nhiêu, chép nhiều đi cho quen.
Lần trước Diệp chê chữ Đăng xấu, tuy cũng hơi bực mình vì nó đã chép bài lại còn dám ý kiến, nhưng đời mấy ai ngờ cậu lại sợ chữ xấu Diệp không đọc được nên đích thân gõ lại trên máy để đem đi in.
Sáng sớm ngày thứ Hai cậu mang tài liệu tới quán photocopy in ra rồi đặt trên mặt bàn Diệp. Giả sử Diệp không đi học thì cậu sẽ nhờ Nhi đưa tận tay nó vậy.
Lúc Diệp đến lớp thấy trước bàn mình để sẵn mấy tập đề cương môn học được thầy cô phát hôm nó nghỉ, nó cũng chẳng buồn hỏi là ai đưa, cất vào balo luôn rồi xuống sân chào cờ. Tiết chào cờ kết thúc sớm nên học sinh có thêm vài phút rảnh rỗi trước khi bắt đầu tiết mới. Mấy đứa con gái cùng lớp bu cả vào bàn Diệp bắt chuyện, mở đầu là My - người đã trang điểm cho Diệp hôm diễn vai Juliet.
"Diệp, mấy hôm mày có xem Tóp Tóp không?"
"Hở? Không xem. Đau đầu lắm, không muốn cầm điện thoại."
Diệp vừa nghe đám bạn nói chuyện vừa bỏ tờ đề cương trong balo ra xem thử. Chưa kịp đọc chữ trên giấy thì My vứt điện thoại của nó ra trước mặt Diệp: "Nhìn đi này. Tao sắp thành hot Tóp Tóp rồi đây. Video biến hình không nói làm gì, nhưng mấy cái clip kịch cũng nổi lắm đấy. Nick tao thêm được một đống người theo dõi."
Diệp xem một lúc, thấy một đống clip đoạn cắt từ vở kịch, đã được chỉnh sửa hậu kì và thêm một đống hiệu ứng hề hước vào. Hề nhất là cảnh Đăng đọc thoại như bắn rap, lượt tương tác của cái clip này nhỉnh hơn các clip khác khá nhiều, chỉ sau cảnh Quân và Tú đấu kiếm.
My thấy trên bàn Diệp có tờ A4 ghi câu hỏi đề cương môn Văn liền cầm lên hỏi: "Đây là đề cương Văn nhỉ. Sao mày nghỉ mà lại có bản in sạch đẹp thế này? Hôm thứ Bảy cô Nhài đọc cho bọn tao chép hộc máu luôn ấy."
Diệp nghe vậy tuy không phản ứng rõ ràng nhưng tim trong lòng đập lỡ một nhịp, mắt vô thức liếc sang bàn bên trái. Đăng không có ở đó.
"Thế thì thần kì quá nhỉ." Diệp nói.
Đám con gái xung quanh bắt đầu bàn tán về việc cô Nhài low tech và cổ hủ như thế nào. (low tech: low technology, ý chỉ những người sử dụng công nghệ kém, mù công nghệ)
"Kiểu này lại đợi ai làm xong cho mượn chép thôi. Lười làm bỏ xừ." My gẩy gẩy tờ đề cương. Diệp thấy tờ giấy bị tấn công thì vội thu lại cất vào cặp sách.
"Tự làm đi chứ ai cho mày chép bây giờ. Tao thấy lớp mình ai cũng lười." Nhi dõng dạc nói thêm, "Còn hai cái đứa chăm nhất lớp này ấy, tao lại thấy chúng nó được cô Vân gọi ra nói chuyện riêng rồi."
Linh nghe Nhi nói vậy cũng hóng hớt hỏi sâu hơn: "Đăng với Chi ấy hả? Nói chuyện gì?"
Nhi trả lời: "Vừa nghe loáng thoáng thấy hỏi về việc sang lớp chọn học. Lớp mình tầm trung quá nên thầy cô không dạy kiến thức tầm cao được."
Quả thực khi dạy ở một lớp toàn học sinh bình thường so với một lớp toàn học sinh chăm chỉ học tốt cùng khả năng tiếp thu cao thì nội dung học cũng sẽ khác nhau hoàn toàn. Chí ít cũng phải để thầy cô dạy xong phần dễ mau chóng còn chuyển tới phần khó, đây thì phần dễ còn dạy mãi không xong, thật khiến người ta bất lực.
Lúc Đăng với Chi quay về, cả đám kéo Chi tới hóng chuyện, Đăng thì ngồi ngay gần đấy nên cũng tiện hỏi han luôn.
"Hai đứa mày lại được mời chuyển lớp à?" Linh mở đầu luôn.
Chi ngại ngùng đáp: "Thật ra năm lớp 10 và 11 cũng từng bị hỏi, cô Vân cũng định không nhắc lại nữa. Nhưng kỳ này mẹ tao chủ động hỏi cô Vân nên cô hỏi lại tao, tiện hỏi luôn cả Đăng nữa."
Chi bình thường rất là "cậu-tớ" nhưng sau khi nhập hội bị đám con gái mày-tao suốt nên tự nhiên thi thoảng lại bập bẹ mày-tao.
Linh hiếu kỳ: "Thế có đi không?"
Chi trả lời phần của bản thân rất nhanh chóng: "Tao thì không muốn đi. Năm cuối rồi ai tự nhiên chuyển lớp làm gì, buồn chết."
Thật ra thì ở bên lớp chọn có khi lại nhiều bạn bè quen thuộc hồi cấp hai của Chi hơn, vì lớp đó toàn là học sinh giỏi từ trường Trọng Điểm - trường cấp hai của Chi và Đăng. Nhưng sau nhiều kỉ niệm trải qua cùng A5 thì Chi chẳng muốn chuyển đi đâu nữa.
"Ơ thế còn Đăng?"
Linh hồn nhiên hỏi, lần này Chi ngập ngừng, thấy Đăng không tỏ ý muốn trả lời thì Chi nói qua loa: "Đăng bảo cô Vân là đang suy nghĩ."
Linh vẫn đang ngồi ở bàn của mình, quay ngang người về phía bàn Diệp. Lúc nghe Chi nói vậy thì Linh vung tay đánh cái bộp lên vai Đăng đang ngồi bàn sau, trách cứ: "Ái chà, 'đang suy nghĩ' nghĩa là có thể đi đúng không? Nếu sang A1 là có cơ hội tái ngộ với bạn Trịnh Hoài Thu rồi."
My nhăn mặt: "Khiếp, sao cứ gọi cả họ tên người ta ra thế."
"Tên kêu quá mà. Với lại nói thế để phân biệt Thu this Thu that."
Dương nghe vậy phản bác: "Sao mày cứ ship cái thuyền chìm đấy nhở? Thời này phải ship Đăng Diệp, không thấy clip Tóp Tóp trên mạng đấy à?"
My chen lời: "Không đúng, nếu là Diệp thì được ghép với Tú nhiều hơn."
Dương cười: "Đừng ghép Tú với bất kì ai khác ngoài Quân. Nếu không chúng bây sẽ bị dìm chết."
"Nghe gớm quá vậy. Nói thế chứ Diệp nổi tiếng quá rồi, giờ thích vơ ai cũng được. Nhưng mà nếu mày muốn cua anh nào nhớ nhờ tao dặm cho tí phấn với son nhé, trông hơi khác trên Tóp Tóp đấy." My nhìn Diệp nói, "Dù sao mày cũng giúp kênh Tóp Tóp của tao nổi lên, sau này kinh doanh có kênh để quảng cáo cũng dễ. Mày có công nên tao sẽ làm free cho mày."
Đám con gái nói chuyện không ngừng, trong khi nhân vật chính là Đăng và Diệp thì giữ im lặng từ đầu đến cuối.
Nói tới tận lúc chuông vào học vang lên, Phong mới rẽ đám đông giải tán đòi trả chỗ ngồi cho hắn.
"Khỏi ốm chưa Diệp?" Lúc này mới nhìn mặt nhau, Phong tiện thể hỏi han.
"Không khoẻ, còn yếu lắm." Diệp nói hơi lớn cho người bàn bên kia cũng nghe thấy.
"Nói kiểu này là muốn được người ta quan tâm à?" Phong nhạy cảm hỏi lại.
Diệp nghe vậy cũng hơi giật mình lắc lắc đầu: "Không không, tao khoẻ rồi. Nếu có thì cũng không phải mày. Mày ngồi gần thế làm gì? Cút cút ra."
"Tưởng còn bệnh nên định xem xét thế nào." Phong nhún vai lùi về chỗ ngồi.
Đôi chân dưới gầm bàn của Đăng nhúc nhích một lát xong cũng không cử động nữa, may mà thằng Phong đã lùi lại.
Người kiêu ngạo như Đăng ngày trước đã khá trầm cảm vì chuyện trượt chuyên như thế nào, cũng quá là khó chịu khi thậm chí không được học lớp chọn. Những ngày học đầu tiên ở lớp 10A5 cậu đã rất nóng vội muốn chứng tỏ thực lực của bản thân để được thầy cô đề cập việc chuyển lớp. Không ngoài mong đợi, kì học đầu tiên cậu đã đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn học kể cả môn Văn. Vậy mà khi được cô Vân đề xuất chuyển lớp cậu đã đắn đo trong khoảng thời gian vô cùng ngắn rồi từ chối.
Có lẽ từ lúc ấy Đăng nên biết là mình để ý Diệp, thích Diệp rồi.
Đến bây giờ thì làm gì có chuyện tò mò suốt hai năm không ngừng nghỉ cơ chứ?
Hơn nữa Đăng còn nghe loáng thoáng Diệp khen cậu là "ngầu thật đấy", vậy nên Đăng thật sự không muốn đi đâu hết.