"Nơi này là?" Cho dù muốn để y ở phòng khách, cũng phải chờ khách trước đi mới được chứ?
"Đây là phòng của đại thiếu gia."
Tễ Nguyệt rất khiếp sợ, Lâm gia thế nhưng để cho y cùng Lâm Uyên ngủ chung một chỗ, rõ ràng bọn họ còn chưa có hôn khế danh chính ngôn thuận.
"Tễ thiếu gia có yêu cầu gì cứ việc phân phó."
Tễ Nguyệt lắc đầu, chính mình mang tâm tư tham quan phòng Lâm Uyên.
Lâm Uyên cùng thư phụ hùng phụ ngồi ở sô pha phòng khách, "Âu Dương Hiên lòng dạ hẹp hòi, đã quen có một ít tính toán bất nhập lưu, thủ đoạn kia không thể lên được nơi thanh nhã, không có bộ dáng quân chủ."
"Tiểu Uyên, tương lai của con là phải làm quân vương, thư tử của con nhất định phải là quân chủ. Tuy rằng ta cảm thấy Âu Dương Hiên không thích hợp, nhưng bởi vì là người con chọn, sau này phụ tá cậu ta thật tốt là được. Nếu hiện tại con coi trọng người khác, hôn khế liền không được tính. Chỉ là cái tên thư tử tên là Tễ Nguyệt kia không có bối cảnh, từ nhỏ lại chưa từng tiếp xúc qua đạo làm quân chủ, phải bồi dưỡng thật tốt mới được."
Lâm Uyên dường như có cảm giác ngẩng đầu nhìn cầu thang.
Hùng phụ của Lâm Uyên cũng nhìn theo hướng Lâm Uyên, không phát hiện ra cái gì, kỳ quái nói: "Tiểu Uyên, làm sao vậy?"
Lâm Uyên nở nụ cười, "Không có việc gì. Tễ Nguyệt rất ưu tú, những thứ kia không làm khó được em ấy."
"Đơn xin nhập học ta đã làm xong rồi, ngày mốt là đợt thi tuyển thứ hai, nếu cậu ta chuẩn bị xong thì đi tham gia. Con có cần ta tìm giáo viên để huấn luyện đặc biệt cho cậu ta không?"
"Với năng lực của em ấy, kỳ thi tuyển sinh vẫn không thành vấn đề."
"Khi con thích một người, người đó ở trong mắt con làm cái gì cũng tốt, người khác nói như thế nào cũng là vô dụng."
Nói xong, Lâm Uyên trở lại phòng, "Tễ Nguyệt, vừa rồi em đi ra ngoài sao?"
Ánh mắt Tễ Nguyệt chợt lóe, "Không có, làm sao vậy?"
"Ngày mốt có thi tuyển, em muốn vào khoa nào?"
"Anh đang học khoa nào?"
"Hệ tinh thần." Lâm Uyên nhìn hiểu biểu tình của Tễ Nguyệt, bổ sung: "Bên trong đều là hùng tử, đẳng cấp tinh thần của thư tử kém, thiên về thể lực hơn, rất ít có thư tử học hệ tinh thần."
"Cơ giáp. Tôi muốn học hệ cơ giáp." Tễ Nguyệt bị nhìn thấu tâm tư có chút thẹn quá hóa giận, "Tôi căn bản không muốn đi theo anh."
"À."
Tễ Nguyệt nhảy dựng lên, "Biểu tình của anh như vậy là có ý gì? Anh không tin sao? Hùng tử thích tôi luôn xếp một hàng dài. Ngây thơ đáng yêu, hoạt bát nghịch ngợm, ôn nhu xinh đẹp tất cả các loại đều có."
"À."
Lâm Uyên lãnh lãnh đạm đạm tràn đầy có lệ phụ họa một tiếng, lập tức tắt đi sức mạnh của Tễ Nguyệt.
Y cố ý nói những thứ kia có ích lợi gì, dù sao Lâm Uyên cũng sẽ không ghen. Lâm Uyên sau này muốn làm quân vương, thư tử của hắn nên là quân chủ mới đúng, như thế nào cũng không phải là y, chỉ là vì sao còn muốn cùng y ở chung phòng? Chẳng lẽ không sợ thư tử sau này của hắn sẽ để ý?
Tễ Nguyệt lúc ra ngoài tìm Lâm Uyên trong lúc vô tình nghe được tên Âu Dương Hiên, theo bản năng trốn đi ngưng thần lắng nghe, liền nghe được thư phụ của Lâm Uyên nói sau này Lâm Uyên phải làm quân vương, thư tử của hắn nhất định là phải là quân chủ mới được, như thế nào cũng không phải là y.
Lâm Uyên bồi Tễ Nguyệt đi tham gia thi tuyển. Trước lúc thi y phải là tiến vào không gian giả định riêng, hoàn thành yêu cầu bên trong. Nghe nói hệ cơ giáp là tiến hành thao tác cơ giáp ảo.
Lâm Uyên vừa mới nhìn Tễ Nguyệt đi vào, còn chưa qua bao lâu, đã thấy Tễ Nguyệt trở lại.
"Tôi thi xong rồi."
Lâm Uyên nhớ rõ, hệ cơ giáp đều là dựa theo thời gian để tính thành tích, thời gian càng ngắn càng ưu tú, kỷ lục tốt nhất trước đó là 86 giây, mà Tễ Nguyệt, hẳn là chỉ có vài giây đi?
"Rất lợi hại. Kết quả phải đợi toàn bộ thí sinh thi xong mới có thể công bố theo bảng xếp hạng thành tích, hiện tại tôi dẫn em đi tham quan học viện trước."
Ký túc xá Học Viện Đế Quốc rất thoải mái, một cái phòng xép có ba phòng hai sảnh, phòng ngủ sử dụng riêng biệt, khu vực chung do ba người cùng sử dụng, cơ sở vật chất bên trong cũng rất hoàn thiện. Là học viện tổng hợp, các hệ bên trong đều là đỉnh cấp, có thể tiến vào không ai không phải là thiên chi kiêu tử.
Ví dụ như hệ cơ giáp, khi các học viện khác đều giảng giải các giả thuyết lý luận có sẵn trên Tinh Võng, mà học viện bọn họ đều là mỗi người một cơ giáp, thao tác thực tế.
Đại nhân vật có thành tựu đi ra từ Học Viện Đế Quốc nhiều đếm không hết.
Lâm Uyên đang cùng Tễ Nguyệt tản bộ, lúc đang giới thiệu phong cảnh cho Tễ Nguyệt, đã bị một hùng tử chặn đường.
Hùng tử đối diện diện mạo thanh thuần đáng yêu, trên người có một cỗ cảm giác nhu nhược đáng thương khiến người ta thương tiếc, thuần khiết vô tội. Chỉ thấy hùng tử vẻ mặt ủy khuất vô tội nói: "Đại thiếu gia, giữa tôi và Nhị điện hạ cái gì cũng không có, chúng ta trong sạch, cậu không cần bởi vì tôi mà hiểu lầm điện hạ, đều là tôi không tốt, còn hại cậu gặp phải nguy hiểm. Cậu yên tâm, nếu cậu mất hứng, sau này tôi sẽ không gặp lại Nhị điện hạ nữa."
Lâm Uyên không nhớ người này là ai, "Không cần, cậu muốn gặp ai thì gặp, tránh đường đi."
Hùng tử đối diện vừa nghe lời này tựa như chịu ủy khuất gì đó, thân thể lắc lư một chút, cắn môi trong mắt ngậm nước mắt, cố gắng không để nó rơi xuống.
"Lâm~"
Người trước mặt này không nhường đường, ngược lại lại có thêm một thư tử chặn đường.
Tễ Nguyệt đối với diện mạo của người này khắc cốt ghi tâm, vừa gặp mặt liền biết thân phận của gã, chính là người xém có hôn khế với Lâm Uyên, Nhị hoàng tử Âu Dương Hiên.
"Lâm, em rốt cục cũng bình an trở về, em không biết ta có bao nhiêu lo lắng cho em đâu." Âu Dương Hiên nhìn thấy Bạch Lan, biểu tình mừng rỡ dừng lại, chắn ở trước mặt Bạch Lan, có chút trách cứ nhìn Lâm Uyên: "Lâm, em sao có thể khi dễ Bạch Lan? Ta đã nói với em, giữa ta và cậu ấy không có gì, em không nên tính toán chi li tìm phiền toái cho Bạch Lan. Cậu ấy chỉ là một hùng tử bình thường, thân thế rất đáng thương, em không cần nhằm vào cậu ấy nữa."
Tễ Nguyệt sắp tức chết, hùng tử y nâng trong lòng bàn tay, cũng không dám cho hắn một chút ủy khuất, cái gì a miêu a cẩu cũng dám ở trước mặt y khi dễ hùng tử của y. Tễ Nguyệt tiến lên cầm tay Lâm Uyên, "Uyên nhi hiện tại ở cùng một chỗ với tôi, hiện tại hắn thích tôi, anh có mặt mũi gì để hắn nhằm vào anh. Đội một đầu lông vàng liền coi như mình là đống phân, đứng ở trước mặt người khác chỉ làm người ta ghê tởm."
Âu Dương Hiên tức giận mặt đều đỏ lên: "Cậu là ai?"
"Tôi là người có hôn khế với Uyên Nhi."
Lâm Uyên đã bị 'Uyên Nhi' tuần hoàn trong đầu làm cho sợ ngây người, không biết nên phản ứng như thế nào.
Âu Dương Hiên chuyển hướng về phía Lâm Uyên: "Lâm ~ hắn là chuyện gì xảy ra?"
Lâm Uyên phục hồi tinh thần lại, ánh mắt ba người còn lại đều ở trên người hắn, Tễ Nguyệt vừa chờ mong vừa thấp thỏm nhìn hắn, mà Âu Dương Hiên vừa muốn Lâm Uyên nói rõ sự thật vả mặt Tễ Nguyệt, lại cảm thấy có chút mất mặt, có người thế nhưng cùng hùng tử của gã dây dưa không rõ, thật sự là làm cho gã khó chịu.
"À, Âu Dương Hiên, hôn khế của chúng ta đã bị hủy bỏ rồi. Anh có thể ở với bất cứ ai. Tễ Nguyệt là người có hôn khế mới với tôi."
"Ta không đồng ý." Âu Dương Hiên thất thanh kêu to: "Lâm, ta biết em bị tinh đạo bắt đi, xảy ra một ít chuyện không tốt, cảm thấy không xứng với ta. Em yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ em, càng sẽ không ở thời điểm này từ bỏ em. Em cũng không cần tùy tiện tìm một thư tử để làm ta hết hy vọng." Âu Dương Hiên từ trên xuống dưới nhìn Tễ Nguyệt, không có ấn tượng gì: "Nếu em thật sự thích người khác, nếu người nọ ưu tú hơn ta, vì hạnh phúc của em, ta buông tay cũng được. Nhưng thư tử này không có gia thế cùng danh tiếng, ta không tin em thật sự coi trọng hắn. Em không cần vì ta, liền tự sa đọa tùy ý đi theo một thư tử khác. Như vậy là hủy hoại cả đời em, sau này em nhất định sẽ hối hận."
Người này tưởng y chết rồi sao? Tễ Nguyệt khóe miệng giật giật một chút, bản năng cướp bóc cùng tàn bạo thuộc về tinh đạo chợt lóe lên rồi biến mất, tinh thần quay cuồng, tràn ngập thô bạo.
"Tễ Nguyệt!" Lâm Uyên nhíu mày, sát khí trên người Tễ Nguyệt rất rõ ràng, nhưng tội danh đánh nhau đả thương người trong học viện rất nghiêm trọng, tình tiết nghiêm trọng sẽ bị trục xuất khỏi Thủ Đô Tinh, vĩnh viễn cấm tiến vào. Vì một Âu Dương Hiên không đáng.
Tễ Nguyệt bị Lâm Uyên quát lớn, xúc động muốn động thủ tản đi, chỉ cảm thấy rất ủy khuất cùng bi ai. Âu Dương Hiên đều nói Lâm Uyên như vậy, Lâm Uyên lại còn che chở Âu Dương Hiên, sợ y đả thương Âu Dương Hiên. Chẳng lẽ thật sự giống như Âu Dương Hiên nói, Lâm Uyên cảm thấy không xứng với Âu Dương Hiên, cho nên liền diễn trò cùng y ở cùng một chỗ, buông tha hôn khế với Âu Dương Hiên, để Âu Dương Hiên có thể cùng hùng tử ưu tú sạch sẽ khác ở cùng một chỗ, thành toàn Âu Dương Hiên?
Bởi vì Âu Dương Hiên lớn tiếng kêu to hấp dẫn người đi ngang qua, thân phận hai người vốn cao, bình thường đều là người được chú ý, lại bởi vì nội dung trong lời nói của Âu Dương Hiên càng ngày càng nhiều người vây xem.
Âu Dương Hiên trước kia cùng Lâm gia Lâm Uyên quan hệ thân cận, từ trong miệng gã nói ra càng làm cho người ta tin tưởng, người vốn dĩ không biết hướng đi của Lâm Uyên vừa nghe, mới bừng tỉnh, thì ra đoạn thời gian kia thật sự là bị tinh đạo bắt đi mới không có tin tức gì. Tin tức vẫn bị Lâm gia đè ép người ngoài không rõ tình huống.
Trong lòng Tễ Nguyệt cho dù rất hối hận y đã làm cho Lâm Uyên có vết nhơ, nhưng đây cũng không phải lý do Âu Dương Hiên có thể lấy ra thương tổn Lâm Uyên.
"Thành tích của hệ cơ giáp đã xuất hiện, có một thiên tài lợi hại. Chỉ mất hai mươi giây để vượt qua chiến trường mô phỏng."
"Đại nhân vật có lai lịch gì? Lại là thiên tài do quý tộc nào bồi dưỡng ra sao?"
"Không phải, gọi là Tễ Nguyệt, hình như không có bối cảnh gì, vừa mới tới Thủ Đô Tinh."
Âu Dương Hiên cũng nghe được những lời này, lúc này mới nghiêm túc nhìn kỹ Tễ Nguyệt: "Cậu chính là người hạng nhất kia?"
Tễ Nguyệt chỉ nhìn mặt Lâm Uyên không nói gì.
"Có dám tiếp nhận quyết đấu của ta hay không? Ta muốn giúp Lâm nhìn xem, xem cậu có xứng đáng với em ấy không."
Tễ Nguyệt nhìn biểu tình của Lâm Uyên, phát hiện hắn không có ý phản đối, khóe miệng giật giật một chút, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bất luận sinh tử? Tôi cùng hắn ở bên nhau không cần anh tới xen vào. Bất quá vừa vặn tôi cũng muốn xem anh có xứng với danh hiệu hôn khế giả tiền nhiệm của Lâm Uyên hay không."
Tội danh tự mình đánh nhau đả thương người rất nghiêm trọng, nhưng nếu là lời mời quyết đấu chính thức, ngược lại có ý tứ chính thức. Người được mời có thể cự tuyệt có thể tiếp nhận, nếu cự tuyệt, sẽ không cho phép hai người có ẩu đả, nếu tiếp nhận, liền có thể ở nơi chuyên môn quyết đấu tỷ thí.
Tin tức Âu Dương Hiên cùng Tễ Nguyệt quyết đấu như gió truyền đầy học viện. Lại bởi vì có Lâm Uyên trong đó, lý do quyết đấu mang theo chút kiều diễm, hai thư tử vì hùng tử quyết đấu, trong đó có một vị còn là Nhị hoàng tử đã nổi danh lâu năm, học viên năm ba hệ cơ giáp, sắp tốt nghiệp, thành tích luôn luôn nổi bật, trong các loại huấn luyện quân sự cùng thi đấu đều không có người tranh phong.
Âu Dương Hiên năng lực thao tác cường thịnh, từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tinh anh nhất, hơn nữa cơ giáp của gã là do kỹ sư cơ giới cao cấp nhất hao phí vô số tâm huyết chế tạo ra tác phẩm hài lòng nhất, mặc kệ từ phương diện nào mà xem, thư tử không có danh tiếng kia không phải là đối thủ của hắn, quá mức không biết tự lượng sức mình.
Cho dù thi tuyển nhập học đạt hạng nhất thì như thế nào? Cũng chỉ là thi tuyển nhập học có thao tác đơn giản nhất, làm sao so sánh được với những trận đấu và khảo thí nguy hiểm mà Âu Dương Hiên tham gia.
Ngày quyết đấu còn chưa tới, bầu không khí lại rất náo nhiệt, còn có rất nhiều người tham gia đánh cuộc. Tỷ lệ đặt cược của Tễ Nguyệt chênh lệch đặc biệt lớn, cơ hồ đạt tới 1-100, người đặt y thắng rất ít ỏi không có mấy, nhưng Âu Dương Hiên bên kia, có một đám người chen chúc, đều xô đẩy giơ quang não đặt tinh tệ.
Tễ Nguyệt không đem những người góp vui kia ở trong mắt, tứ bình bát ổn ngồi ở trên sô pha: "Nếu anh không muốn tôi đả thương Âu Dương Hiên, biết nên làm như thế nào chứ?" Muốn lấy y làm quân cờ kích thích Âu Dương Hiên, như thế nào cũng phải để cho y chiếm hết tiện nghi. Y sẽ làm người bị lợi dụng vô ích sao?
"..." Lâm Uyên tay rất vững đem toàn bộ tinh tệ đặt Tễ Nguyệt thắng.