Trái tim Tễ Nguyệt suýt nữa không bay ra, ánh mắt cũng không dám chớp, sợ là ảo giác. Tễ Nguyệt bước nhanh tới, đến trước mặt Lâm Uyên mới chần chờ hai bước, cẩn thận chạm vào cánh tay Lâm Uyên, khi thật sự bắt lấy cánh tay ấm áp, Tễ Nguyệt mới vội vàng không nhịn được lôi kéo Lâm Uyên đến phòng nghỉ của y, đem người đặt ở trên cửa liền ngửa đầu vòng tay lên cổ Lâm Uyên hôn môi.
Lâm Uyên rất dễ dàng thay đổi quyền chủ động, đem người hôn đến mơ hồ, thần trí không rõ. Tễ Nguyệt một tay khác muốn sờ tiểu Lâm Uyên, bị Lâm Uyên bắt lấy tay ngăn cản. Tễ Nguyệt trong lòng trầm xuống, trèo núi lội suối đến gặp y, chẳng lẽ không phải tới hưởng dụng y?
"Khi nào anh đi?"
Lâm Uyên nhướng mày, vừa đến liền hỏi hắn khi nào đi? "Ngủ với em một đêm, sáng mai lên máy bay."
Tễ Nguyệt liếc nhìn hạ thân của Lâm Uyên, nơi đó rõ ràng cứng rắn, phồng lên thành một túp lều nhỏ. Tễ Nguyệt tay có ý tứ khác sờ ngực dưới lớp áo sơ mi của Lâm Uyên, "Có muốn tôi giúp anh không?"
Lâm Uyên ma sát đôi môi hồng nhuận của Tễ Nguyệt, "Đừng chọc lửa, tôi cũng không thể cam đoan không ở đây muốn em."
Không vào à? Còn khiêu dâm sờ môi y, Tễ Nguyệt mặt đỏ lên, đánh rớt tay Lâm Uyên nhảy về phía sau một bước, "Tôi mới không liếm giúp anh."
Trán Lâm Uyên nhảy dựng lên, ngồi trên ghế, trong giọng nói mang theo một tia khàn khàn, "Em đi ra ngoài trước." Tễ Nguyệt nếu ở đây, hắn cũng đừng nghĩ hạ hỏa.
Tễ Nguyệt vừa nghe liền tức giận, "Làm gì? Đừng nói là anh muốn tôi gọi ai đó tới giúp anh." Đều động tình còn để y đi ra ngoài, nhất định là muốn tìm người khác tới giải quyết.
"Nghe lời."
Tễ Nguyệt mím môi, Lâm Uyên nếu cao giọng nói với y 'đi ra ngoài', nói không chừng y sẽ quật cường ở lại đây, nhưng Lâm Uyên mang theo một chút giọng điệu bất đắc dĩ cùng sủng nịch nói với y 'nghe lời', y một chút năng lực chống cự cũng không có.
Tễ Nguyệt trước khi đi còn không quên 'hừ' một tiếng, đóng cửa lại canh giữ ngoài cửa phòng nghỉ không rời đi.
Tiểu yêu tinh mê người rốt cục không còn ở trước mắt nữa, Lâm Uyên bình tĩnh một hồi nhiệt độ trên thân thể mới hạ xuống. Động tĩnh mở cửa khiến người ngồi xổm ở cửa hoảng sợ, Lâm Uyên đưa tay kéo Tễ Nguyệt lên, "Sao lại ngồi xổm ở đây?"
"Tôi thích thế."
"Cũng không sợ bị người khác nhìn thấy." Tễ Nguyệt nói như thế nào cũng là người có chút địa vị trong giới, còn giống như một đứa trẻ, không ra dáng tiền bối gì cả.
Bởi vì đoàn làm phim thỏa thuận bảo mật, Lâm Uyên và Tễ Nguyệt cũng không đi xa, hơn nữa hiện tại vốn là chạng vạng, thời gian cũng không đủ, cùng nhau ăn cơm liền trở về khách sạn nơi đoàn làm phim Tễ Nguyệt ở.
Tễ Nguyệt cởi đai lưng Lâm Uyên, phiền lòng khi lại bị ngăn cản. Tễ Nguyệt vẻ mặt khinh thường, "Giả đứng đắn, anh ngàn dặm tới tìm tôi không phải là đến hưởng dụng tôi sao?"
Lâm Uyên buồn cười ôm người vào trong ngực, "Tôi đến là do có người nói muốn ôm ôm."
Tễ Nguyệt mặt mày hớn hở, trong miệng lại còn không tình nguyện nói: "Người muốn ôm tôi nhiều lắm."
"Muốn ôm nhiều hơn nữa, có thể ôm cũng chỉ có tôi."
Tễ Nguyệt nhịn không được nhếch miệng, vụng trộm hôn lên cổ Lâm Uyên.
"Rất bận? Gầy đi một chút, gọi điện thoại cũng đều là trợ lý của em nhận, thời gian trả lời điện thoại cũng không có?"
Tễ Nguyệt có chút chột dạ, sắc bén đổi đề tài nói: "Anh tới chính là cùng tôi tính sổ? Sáng mai anh đi rồi, chúng ta còn chưa đầy 10 tiếng nữa."
Lâm Uyên nhịn không được nở nụ cười một chút, "Sau bữa ăn vận động đối với thân thể không tốt."
"Đó là nửa tiếng sau bữa ăn, bây giờ nửa tiếng đã qua rồi."
"Ngày mai có động tác diễn kịch liệt không?"
"Lâm Uyên có phải anh không được không? Nói nhiều như mẹ vậy."
Lâm Uyên mặt tối sầm, tên nhóc không có lương tâm này, hắn đây là đang săn sóc ai. "Có được hay không em thử xem là biết?"
Tễ Nguyệt đỏ mặt đạp chân, "Trực tiếp tiến vào, anh đừng làm nữa." Y cảm giác mông ướt sũng, bị Lâm Uyên sờ càng ngứa.
Lâm Uyên hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của Tễ Nguyệt, "Mấy ngày không làm lại thẹn thùng?"
......
Tễ Nguyệt có chút bất mãn Lâm Uyên bình tĩnh, y đều là dục hỏa đốt người khó có thể tự khống chế, trên mặt Lâm Uyên lại nhìn không ra khác thường, chỉ có hạ thân dùng sức ra vào mới có thể phát hiện ra nam nhân động tình. Tễ Nguyệt lẩm bẩm nói: "Khối băng chết tiệt, cho dù làm loại chuyện này vẫn là bưng một khuôn mặt."
Tễ Nguyệt thanh âm nhỏ hơn nữa cũng bị Lâm Uyên nghe được, Lâm Uyên bình tĩnh nhìn Tễ Nguyệt.
Trái tim Tễ Nguyệt run lên, "Tôi không nói nữa, anh lại tiếp tục động đi."
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười, tựa như băng tuyết hòa tan, xuân về hoa nở.
Tễ Nguyệt nhìn liền bị mê hoặc, một lát sau che mặt, không còn mặt mũi gặp người. Y, y thế nhưng không có tiền đồ bởi vì một nụ cười, bắn. Cứ như vậy y làm sao ép khô nam nhân được.
Buổi sáng Tễ Nguyệt đưa tay sờ vị trí bên cạnh, không sờ được người lập tức tỉnh táo lại, vừa mở mắt ra trên giường không nhìn thấy Lâm Uyên, trong phòng tắm cũng không có âm thanh, ngay cả quần áo giày dép cũng biến mất không thấy đâu, người đàn ông kia chợt lóa lên, phảng phất như là ảo giác y quá mức nhớ nhung mà sinh ra.
Nếu không phải nơi đó truyền đến cảm giác, Tễ Nguyệt thật sự cảm thấy tối hôm qua tựa hồ chính là một hồi mộng tưởng.
Tễ Nguyệt ở trên giường ôm chăn ngẩn người, trong sự thúc giục của trợ lý rời giường rửa mặt, lúc mở cửa vừa vặn ở lối đi gặp được cửa đối diện cũng trùng hợp đi ra một người.
Người nọ nhìn thấy Tễ Nguyệt do dự một chút, đi tới trước mặt Tễ Nguyệt, "Tiền bối, tôi vốn rất sùng bái anh, luôn lấy anh làm gương, không nghĩ tới anh đúng là loại người này. Anh hoàn toàn có thể dựa vào chính mình mà."
Tễ Nguyệt rất khó hiểu, "Cậu là ai?" Phòng được an bài trên cơ bản là dựa theo danh tiếng địa vị mà đến, còn có cùng một công ty hoặc là có quan hệ tương đối tốt thì phòng ở gần nhau. Tầng này của bọn họ trên cơ bản đều là diễn viên và đạo diễn lão làng trong giới, còn lại ở tầng tiếp theo, có thể ở tầng này theo lý thuyết thì không nên hoàn toàn không có ấn tượng như người tự nói trước mặt này.
"Tôi là Hà Viễn."
Tễ Nguyệt cũng không quan tâm người này gọi là gì, hiện tại tâm tình y không tốt, tối hôm qua làm lụng vất vả, bây giờ rất đói, thuận miệng hỏi một chút liền đi về phía thang máy.
Hà Viễn cũng không buông tha vẫn đi theo bên cạnh Tễ Nguyệt, "Những thứ chiếm được bằng cách đi đến cuối cùng cũng không phải của mình, tiền bối có nghĩ tới các fan thích anh biết được chuyện này sẽ thất vọng cùng thương tâm cỡ nào không? Anh có kỹ năng diễn xuất và giá trị nhan sắc, nếu làm đến nơi đến chốn cũng có thể thành công."
Tễ Nguyệt ngáp một cái, không kiên nhẫn nói: "Từ lúc mới bắt đầu cậu liền tự nói cái gì vậy?"
Mặt Hà Viễn đều đỏ lên, giống như là đang nói về cái chuyện xấu hổ không chịu nổi gì đó, "Buổi sáng, tôi nhìn thấy Lâm tổng đi ra từ phòng anh."
Tễ Nguyệt híp mắt lại, nhìn kỹ Hà Viễn, trong lòng rất khó chịu, lúc nam nhân của y rời đi y cũng không phát hiện, thế nhưng bị một người không biết gọi là gì này nhìn thấy. "Biết tôi có chỗ dựa vững chắc thì ít chọc tôi, nếu bất cẩn chọc giận tôi, liền phong sát cậu." Tễ Nguyệt đẩy người ra, vào thang máy, sau đó đóng cửa thang máy.
Tễ Nguyệt nhàm chán nằm sấp trên bàn phòng nghỉ, sau đó mở điện thoại di động, phát động thái, "Nhớ anh."
Triệu Tân An sải bước đi tới, cả người đều là lửa, đoạt lấy điện thoại di động của Tễ Nguyệt, xóa động thái của y, "Không phải đã nói cho cậu biết, đừng đăng bậy trên tài khoản xác thực sao? Acc phụ không đủ để cậu gửi à? Cậu muốn bạo tình hay là muốn gây scandal để xào cp?"
Tễ Nguyệt cũng chột dạ, cứng cổ, "Phát acc phụ tôi sợ anh ấy nhìn không thấy."
Triệu Tân An từ trên xuống dưới nhìn Tễ Nguyệt, "Thoải mái một đêm sao vẫn là vẻ mặt dục cầu bất mãn?"
"Tôi không nên tới đây, rời đi một tháng, vạn nhất anh ấy coi trọng người khác, tổn thất của tôi so với không quay cái này tuyệt đối lớn hơn."
"Tiền đồ đâu, hai người đã ở bên nhau năm năm, trình độ sủng ái Lâm tổng đối với cậu giống như là muốn tìm người khác?"
"Năm năm rồi? Nhanh như vậy sao? Thất niên chi dương có phải cũng sắp tới rồi không?" Tễ Nguyệt có chút sững sờ, từ khi y được đưa về biệt thự ký hợp đồng với Lâm Uyên, cho đến hôm nay thế nhưng đã ở cùng một chỗ năm năm rồi.
"Tiểu tình nhân trước kia của hắn ở bên cạnh hắn dài nhất bao lâu?"
"Có công phu này còn không bằng xem kịch bản nhiều hơn. Ngoại trừ cậu, tôi cho tới bây giờ chưa từng nghe nói Lâm tổng còn có tiểu tình nhân khác."
Tễ Nguyệt nghe vậy sắc mặt một chút cũng không có chuyển tốt, "Người khác rất tốt, lúc sủng ái liền chuyên tâm nâng đỡ, nếu tách ra liền một chút quan hệ cũng không có, đoạn tuyệt triệt để, một chút dấu vết cũng sẽ không lưu lại. Anh ấy luôn không thích người dây dưa không rõ ràng." Ở bên cạnh Lâm Uyên, Tễ Nguyệt cũng đã từng gặp qua những người tự tiến cử lên giường, nhưng đều bị Lâm Uyên không chút lưu tình xử lý. Y hiện tại cảm thấy may mắn, vì Lâm Uyên cùng tiền nhiệm phân chia triệt để, nếu chán y, y cũng sẽ trở thành một thành viên của những người tiền nhiệm kia, một chút dấu vết tồn tại cũng sẽ không lưu lại.
Nếu Tễ Nguyệt đã thề son sắt nói cấp trên có người tiền nhiệm, làm người bên gối của cấp trên, có thể đối với tin tức ở phương diện này so với anh càng linh thông mẫn cảm hơn. Triệu Tân An không biết không có nghĩa là không tồn tại, cũng không có phản bác, "Đừng tự mình suy nghĩ lung tung, quay phim thật tốt, ít bị NG một chút là có thể sớm đóng máy trở về. "
Trở về sớm một chút làm cho Tễ Nguyệt lại có ý chí chiến đấu, quay cảnh ngoài ý muốn thuận lợi, ngược lại lúc nghe đạo diễn hung dữ mắng người khác, Tễ Nguyệt có vô tình nhìn, vậy mà còn có Hà Viễn buổi sáng gặp phải, cúi đầu bị mắng không nhẹ.
Tễ Nguyệt trong miệng hừ cười nhỏ trở về phòng, chuẩn bị gọi điện thoại cho nam nhân của y, lúc cầm thẻ phòng liền thấy Tạ Thanh Nhiên đứng ở phía đối diện chuẩn bị vào cửa.
Bọn họ tuy rằng ở gần, nhưng thời gian phân cảnh không cố định, Tễ Nguyệt luôn luôn độc lai độc vãng quen rồi, cũng không quan tâm đến phòng của người khác, cho nên nhìn thấy Tạ Thanh Nhiên mới biết được số phòng.
"Anh ở phòng này?"
Tạ Thanh Nhiên cũng từng là nghệ sĩ dưới tay Triệu Tân An, sau khi làm ảnh đế địa vị ổn định mới giao cho đội ngũ chuyên môn phụ trách các loại hạng mục công việc, lui tới Tễ Nguyệt cũng không nhiều, nhưng tên lẫn nhau vẫn biết.
"Ừm."
"Chưa từng đổi phòng với người khác?"
Tạ Thanh Nhiên không biết Tễ Nguyệt có ý gì, bất quá cũng không phải là vấn đề bí mật gì, đi lễ tân hỏi một chút liền biết, vẫn là trả lời: "Không có."
Tễ Nguyệt khóe miệng nhếch lên một chút, "Không có việc gì, ngủ ngon." Buổi sáng nói chuyện với y như vậy còn tưởng rằng là cái gì thanh cao lắm, thì ra chính là muốn lập đền thờ.
Chờ rốt cục quay xong, Tễ Nguyệt ngay cả tiệc đóng máy cũng không tham gia, khẩn cấp về nhà. Tuy rằng Lâm Uyên có đến thăm ban hai lần, nhưng Lâm Uyên vừa mới rời khỏi Tễ Nguyệt đã bắt đầu nhớ nhung, căn bản không giải khát.
Tễ Nguyệt cự tuyệt nhận bất kỳ công việc nào, dính ở bên cạnh Lâm Uyên hai ngày, ban ngày đi theo Lâm Uyên đi làm mở hợp đồng đàm phán, buổi tối liền bổ sung một tháng nghĩa vụ trước đó. Kim chủ đại nhân cho tài nguyên tốt, y không thể chỉ lấy chỗ tốt không trả giá, khẳng định phải đem toàn thân kim chủ đều hầu hạ cho thật thoải mái.
Lâm Uyên vuốt ve lưng Tễ Nguyệt, giống như đang trấn an một con mèo nhỏ lười biếng, "Hai ngày nay dính người như vậy, xem ra thật đúng là rời đi đã lâu."
Tễ Nguyệt nhắm mắt hừ hừ hai tiếng không nói lời nào.
"Tôi cũng luyến tiếc em, lần sau thời gian dài như vậy cũng không cần đi."
Tễ Nguyệt ngẩng đầu ánh mắt sáng ngời nhìn Lâm Uyên, "Tôi còn muốn làm ảnh đế, bộ phim này không nhận, bộ phim kia không quay, khi nào tôi mới có thể lên làm ảnh đế?"
"Sắp xếp cho em một kịch bản có thể bình chọn giải thưởng ảnh đế." Lâm Uyên trong lòng lên kế hoạch, vẫn nhịn không được nói: "Làm trợ lý của tôi không dễ dàng hơn quay phim sao? Hoặc là phó chủ tịch, chủ tịch cũng không kém so với ảnh đế."
Tễ Nguyệt thiếu chút nữa thốt ra, "Vậy phu nhân tổng tài đâu?" Làm tiểu tình nhân, kiêng kỵ nhất là lòng tham không đáy, muốn vị trí chính thất. Nếu bị biết được, chắc chắn sẽ bị chia tay.
Tễ Nguyệt rốt cục lộ diện làm việc, Triệu Tân An bị Tễ Nguyệt mài đã mất bình tĩnh, đây là một người tùy hứng được ông chủ cưng chiều, không thể cùng y so đo. Sau nhiều lần ám chỉ trong lòng, Triệu Tân An mới có thể không nhéo lỗ tai Tễ Nguyệt nhiều lần mệnh lệnh và giảng giải.
"Tác phẩm của cậu quá ít danh tiếng rất dễ tiêu hao, chậm chạp không có tác phẩm mới fan sẽ sớm quên mất cậu là ai."
Tễ Nguyệt thấy bên cạnh Triệu Tân An có một tiểu thiếu niên mắt mèo, vẻ mặt kích động nhìn y, thanh tú trắng nõn, vừa nhìn đã biết là tiểu thiếu gia nhà giàu không biết đau khổ.
"Đây là ai?"
Bị Tễ Nguyệt nhắc tới Triệu Tân An mới nhớ tới chuyện này, "Đây là Thẩm Trạch Nhiễm, diễn vai em trai trong bộ phim tiếp theo của cậu, lần đầu tiên diễn, cậu hơi nhìn một chút."
Sắc mặt Tễ Nguyệt bỗng dưng âm trầm xuống, đứng thẳng nửa người trên, tư thế ngồi lười biếng trong nháy mắt biến thành tư thái tràn ngập tín hiệu công kích.
"Anh mang theo người mới?"
"Xem như vậy đi, Lâm tổng dặn dò."