Cứu Vớt Vai Ác Kia - Chương 69: Tổng tài bá đạo là anh trai tôi 3

Cứu Vớt Vai Ác Kia Chương 69: Tổng tài bá đạo là anh trai tôi 3
Tễ Nguyệt mắt thấy cơm nước xong, anh trai y vẫn còn mặc âu phục giày da cứ như vậy đi ra ngoài, Tễ Nguyệt không còn gì để nói: "Anh, không lẽ anh định đi ra ngoài như vậy sao?"

"Không được sao?"

Tễ Nguyệt chửi bới: "Cũng không phải đi làm, anh mặc như vậy chúng ta nhất định sẽ bị vây xem. Mặc tây trang đi công viên giải trí, sẽ thực xấu hổ." Tễ Nguyệt đẩy Lâm Uyên trở về phòng thay quần áo, không khỏi anh trai y lại mặc nhầm quần áo, Tễ Nguyệt tự tay chọn cho Lâm Uyên một bộ quần áo kaki bình thường màu be.

Lâm Uyên cao lớn đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn mỹ, mặc quần áo màu sắc nhu hòa, biểu cảm lạnh lùng cứng rắn, tràn đầy cảm giác trưởng thành nho nhã.

Công viên giải trí ồn ào, khắp nơi đều là một nhà mang theo trẻ em đến chơi. Mặc dù đã đổi quần áo cho Lâm Uyên, hai người bọn họ vẫn bị vây xem. Thanh niên cao lớn tuấn mỹ đi theo một thiếu niên tinh xảo xinh đẹp, trong mắt thiếu niên tràn đầy ý tứ hoạt bát vui sướng, nhưng lại mang theo một tia xấu hổ, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Người đàn ông nghiêm túc lạnh lùng bên cạnh y cầm một cây kẹo bông gòn trắng hoàn toàn không phù hợp với bản thân anh ta, bên ngoài kẹo bông còn có hình trái tim đầy màu sắc. Các cô gái đi ngang qua phấn khích âm thầm nhìn trộm, thì thầm. Không biết anh trai nhà ai lại cưng chiều em trai như vậy, không thấy em trai kia đang ăn hai viên kem trong tay sao, kẹo bông gòn nhất định là cho em trai.

Tễ Nguyệt âm thầm quan sát, xem có người lớn như bọn họ đến chơi hay không, cũng có thể an ủi tâm lý một chút. Nhưng nhìn nửa ngày, cho dù có người lớn đến chơi, bên cạnh đều là mang theo trẻ con, hơn nữa chính là tụi con gái kết bạn mà đến, đại nam nhân như bọn họ, trước mắt chỉ có y cùng anh trai, Tễ Nguyệt chỉ muốn che mặt.

Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt vẫn dừng ở chỗ tàu lượn siêu tốc, đoán y muốn chơi, liền dắt Tễ Nguyệt đi thông đạo VIP.

Tễ Nguyệt sững sờ chờ đến lúc Lâm Uyên chuẩn bị thắt dây an toàn cho y mới kịp phản ứng, thét chói tai ra tiếng, "Anh ơi, em không muốn ngồi tàu lượn siêu tốc, em muốn đi xuống."

"Còn chưa bắt đầu, em kêu hơi sớm rồi." Hơn nữa hiện tại đang khởi động, không có cách nào đi xuống.

Cô gái phía sau che miệng cười, "Bạn nhỏ phía sau còn chưa bắt đầu kêu, bạn lớn này cũng nên dũng cảm một chút."

Xe chậm rãi bay lên, Tễ Nguyệt nuốt nước miếng, dừng lại ở điểm cao nhất một chút, Tễ Nguyệt còn chưa thở phào nhẹ nhõm, tàu lượn siêu tốc liền gào thét mà lao xuống, trái tim Tễ Nguyệt đều nâng lên. Trong lúc bay nhanh, bàn tay nắm chặt vào lan can của y được bao phủ bởi một bàn tay lớn ấm áp.

Sau một chuyến đi xuống, cổ họng Tễ Nguyệt đều có chút khàn khàn, đỡ cánh tay Lâm Uyên chân có chút mềm nhũn.

Lâm Uyên đưa nước cho Tễ Nguyệt, "Thân thể em quá yếu, thiếu rèn luyện."

Trong quá trình đi tàu lượn siêu tốc có ảnh chụp đã được rửa, Tễ Nguyệt nhắm mắt mở to miệng, ngũ quan đều biến dạng, ngược lại anh trai bên cạnh y, chỉ có tóc bị thổi loạn, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt trấn định, giống như đang ngồi trên ghế công viên bị gió nhẹ thổi qua.

Tễ Nguyệt trong lòng rất khó chịu, làm sao lại có thể khác biệt lớn như vậy? Tễ Nguyệt cầm ảnh chụp rất không cam lòng, trong lòng nghĩ đến chủ ý nhỏ, y khẳng định có thể tìm được thứ anh trai sợ hãi, cũng muốn chụp được biểu tình kinh hãi thất thố của anh trai.

Tễ Nguyệt phấn chấn hẳn lên, lên tinh thần mang theo Lâm Uyên chơi các loại hạng mục kích thích, kết quả chính y đầu óc choáng váng cổ họng kêu đều bị rách.

Lâm Uyên lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt Tễ Nguyệt, trong lòng nghĩ đến, quả nhiên vẫn là trẻ con, thích chơi đùa như vậy, ngoài miệng nói lớn rồi không chơi những thứ này, trên mặt một bộ sợ hãi, nhưng thân thể rất thành thật, tràn đầy nhảy nhót, cái loại kích động này đồng dạng che dấu không được, ánh mắt xoay tròn lung tung, nhất thời cũng không muốn dừng lại.

Tễ Nguyệt nắm cánh tay Lâm Uyên lắc lắc, bổng nhiên nghe được tiếng nhạc sâu thẳm nhìn về phía thanh âm phát ra, thấy một cái đầu lâu thật lớn treo ở cửa, hai chữ "nhà ma" in ở trong mắt.

Tễ Nguyệt cười hắc hắc, "Anh ơi, chúng ta đi nhà ma đi, anh có sợ không?"

Hắn thân là ma quân, sao có thể sợ sự tồn tại của những quỷ đạo kia. "Không có gì đẹp." Theo Lâm Uyên thấy, quỷ đạo không có chỗ nào đáng khen, thực lực bạc nhược, hạn chế nhiều nhất, giá trị nhan sắc thấp nhất, quỷ đạo luôn không được người khác thích nguyên nhân lớn nhất chính là lớn lên quá mức khó coi. Ma đạo tuy rằng ác danh rõ ràng, hành sự phóng đãng, nhưng người trong ma đạo luôn tuấn mỹ phi phàm, nữ tu xinh đẹp yêu mị, vẫn rất được hoan nghênh.

Tễ Nguyệt vừa nghe đầu óc liền linh hoạt, khi y đề cập đến trò chơi khác, anh trai cái gì cũng không nói, nhưng khi nói đến nhà ma ám, anh trai lại nói không có gì để xem, đây tuyệt đối chính là giấu đầu lòi đuôi, y rốt cục bắt được nhược điểm của anh trai, khẳng định có thể nhìn thấy mặt anh trai nghiêm túc buồn bực, nghĩ thôi đã thấy thú vị.

"Nếu đã đi tới nơi này, không đi xem thì quá đáng tiếc, nếu anh sợ, liền nắm lấy tay em. Em bảo vệ anh." Tễ Nguyệt trên mặt đắc ý cùng giả dối nói không nên lời.

Lâm Uyên lắc đầu, cùng Tễ Nguyệt đi vào.

Ánh sáng lờ mờ rất có bầu không khí, còn có âm nhạc kinh hãi bên tai, Tễ Nguyệt còn chưa đắc ý hai giây, đã sợ hãi, càng thêm gần sát Lâm Uyên. Lâm Uyên đưa tay ôm lấy bả vai Tễ Nguyệt, "Không muốn chơi thì chúng ta liền đi ra ngoài."

"Không được." Tễ Nguyệt động viên mình, mắt thấy thắng lợi ở trước mắt, y làm sao có thể bỏ dở nửa chừng, phải cắn răng kiên trì.

'Quỷ' đầu tiên bỗng nhiên nhảy lên trước mắt, Tễ Nguyệt "A" một tiếng liền bật khóc. Lâm Uyên đưa tay đỡ lấy Tễ Nguyệt nhào tới trên người hắn, ở bên tai Tễ Nguyệt nói: "Đều là giả."

Tễ Nguyệt nước mắt lưng tròng, ngụy biện nói: "Em đương nhiên biết là giả, em chỉ là bị hắn đột nhiên xuất hiện dọa sợ mà thôi, em mới không sợ."

Tễ Nguyệt ôm chặt eo Lâm Uyên, theo bước chân Lâm Uyên từng bước từng bước di chuyển, Lâm Uyên bất đắc dĩ, một tay ôm bả vai Tễ Nguyệt, một tay che mắt Tễ Nguyệt, "Được rồi, một hồi liền đi ra ngoài."

Tễ Nguyệt nằm sấp trên ngực Lâm Uyên, âm thanh bối cảnh u ám khủng bố phảng phất như cách y rất xa, bên tai chỉ có tiếng tim anh trai trầm ổn hòa hoãn, còn có mùi nước giặt nhàn nhạt trên quần áo. Còn có bàn tay che trên khuôn mặt của mình, đều có một cảm giác kỳ lạ.

Tễ Nguyệt nhìn không thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng có thể nghe được các loại thanh âm sột sột soạt soạt, trong lòng tò mò, vừa sợ hãi lại có chút hèn hạ muốn nhìn, kéo tay Lâm Uyên xuống một chút, duỗi đầu nhìn, đối diện với một tang thi nghiêng cổ, Tễ Nguyệt lại một lần nữa nện vào trong ngực Lâm Uyên. Lộ trình sau đó, Tễ Nguyệt liền vừa sợ hãi vừa tò mò muốn xem, bị dọa đến liền nhào tới ngực Lâm Uyên, nhịn không được tò mò liền thò đầu ra nhìn một chút.

Chờ sau khi đi ra, không chỉ Tễ Nguyệt thở ra một hơi, Lâm Uyên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không dấu vết xoa xoa ngực bị Tễ Nguyệt đập đau, xem ra không chỉ có Tễ Nguyệt thân thể quá yếu, thân thể này của hắn đồng dạng rất yếu.

Hai người chơi một ngày, Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt vẻ mặt cao hứng trong lòng cũng rất khoái trá. Tễ Nguyệt ngồi trên xe ngáp, cả người đều rất mệt mỏi, nghĩ đến một chuyện liền hỏi: "Anh, hôm nay cũng không phải là cuối tuần, ngày quốc tế thiếu nhi của công ty không phải cũng được nghỉ chứ?"

"Sao không thể?"

Tễ Nguyệt ngáp dài nói: "Trong công ty lại không có trẻ con, ngày quốc tế thiếu nhi mà cho nghỉ mới kỳ quái đó?"

"Người lớn không được nghỉ, sao có thời gian đi cùng trẻ con trong nhà ăn tết thiếu nhi? Vì vậy, nhân viên trong nhà có trẻ con đều được nghỉ nửa ngày."

"Nói có lý." Tễ Nguyệt sợ ngây người, y còn không biết ngày quốc tế thiếu nhi thế nhưng còn có thể như vậy, "Vậy ngày lễ tình nhân có được nghỉ không?"

"Có người yêu được nghỉ, độc thân đi làm như bình thường."

Tễ Nguyệt giống như tiểu ngốc tử chưa hiểu sự đời ngạc nhiên nghe những ngày nghỉ này, "Còn, còn rất nhân tính."

Về đến nhà cũng chỉ muốn nằm lừ trên giường không nhúc nhích, Tễ Nguyệt ăn cơm tối xong đã sớm nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.

Lâm Uyên tắm rửa xong mặc đồ ngủ, ngồi trên giường theo thường lệ đọc sách trước khi đi ngủ thì cửa đã bị gõ, Tễ Nguyệt thò đầu dò xét tiến vào, ôm gối đầu mặt trên thêu con công nhỏ, "Anh, tối nay anh ngủ với em là được rồi. Em sợ anh sợ hãi không ngủ được."

"Vào đi." Tễ Nguyệt mặc quần ngủ ngắn tay, ôm gối đầu bất an đứng ở cửa, bộ dáng đáng thương lại đáng yêu. Lâm Uyên vừa dứt lời, Tễ Nguyệt liền vui vẻ chạy vào bò đến bên kia giường, đặt gối đầu xong liền nằm xuống, e sợ chậm một chút Lâm Uyên liền hối hận.

Tễ Nguyệt bị nhà ma dọa sợ, không dám ngủ một mình, Lâm Uyên an ủi nói: "Không có gì đáng sợ, bất quá chỉ là sự tồn tại thấp kém, không dám xuất hiện ở trước mặt chúng ta."

Tễ Nguyệt vừa nằm trên giường Lâm Uyên liền không sợ, hình ảnh kinh khủng vừa rồi vẫn miên man trong đầu cũng không thấy bóng dáng. Tễ Nguyệt cởi áo ngủ ra, chỉ còn lại một cái quần lót nhỏ màu trắng, mở tứ chi phơi bụng.

"Mặc đồ ngủ vào."

"Không cần, nóng, không thích mặc quần áo ngủ."

Làn da Tễ Nguyệt trắng nõn, hai chân thẳng tắp thon dài, lông tơ cực thiển, dưới ánh đèn chiếu rọi, phảng phất phản xạ vầng sáng trắng sứ.

Tễ Nguyệt bị Lâm Uyên nhìn rụt lại một chút, không biết tại sao có chút khó xử, liền lén lút đem áo ngủ ở chân giường dùng chân câu trở về mặc vào.

Lâm Uyên tắt đèn, bốn phía tối đen, Tễ Nguyệt vẫn có chút không dám ngủ, liền dùng sức tiến về phía Lâm Uyên, bất tri bất giác chui vào trong ngực Lâm Uyên, tay và chân đều đặt trên người Lâm Uyên, Tễ Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu ở trong ánh trăng nhạt nhẽo phân biệt cằm Lâm Uyên, cảm giác có chút kỳ quái. Tễ Nguyệt nghĩ không ra liền lười nghĩ, ôm anh trai ngủ rất thoải mái.

Lâm Uyên cả đêm tựa như tỉnh lại như không tỉnh, suýt nữa bị nóng tỉnh. Thời tiết vốn đã nóng bức, Tễ Nguyệt còn dán vào hắn ngủ, nhiệt độ càng nóng, làm cho người ta miệng khô lưỡi khô. Buổi sáng Lâm Uyên tỉnh lại, liền nhìn thấy cái đầu lông xù trước mắt, tiểu thiên sứ ngoan ngoãn ngủ vẻ mặt hạnh phúc, quần đùi ngủ mỏng chống lên một chút độ cong, đặt trên đùi Lâm Uyên, hiển nhiên là phản ứng buổi sáng. Từ cổ áo lớn có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo cùng hai điểm đỏ như ẩn như hiện trên ngực trắng sữa rất khiến người ta chú ý.

Trong đầu Lâm Uyên bỗng nhiên lóe lên một câu nói: "Tam niên khỏi bộ, tối cao tử hình (*).". Truyện Teen Hay

(*) Tam niên khỏi bộ [三年起步], tối cao tử hình [最高死刑]: ý chỉ tội dành cho mấy tên ấu dâm (Riêng câu 'Tam niên khỏi bộ' ý là ở tù 3 năm trở lên).
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận