Cứu Vớt Vai Ác Kia - Chương 118: Nhiếp Chính Vương mơ ước hậu cung của trẫm 12

Cứu Vớt Vai Ác Kia Chương 118: Nhiếp Chính Vương mơ ước hậu cung của trẫm 12
Sau khi 'khi dễ' xong, Tễ Nguyệt lại mệt mỏi nằm trên long sàn một ngày.

Lâm Uyên đặc biệt buồn bực, vốn gần đây chuyện vặt vãnh rất nhiều, Tễ Nguyệt vẫn luôn nằm trên giường lười biếng, trước kia cho dù là tiểu ca nhi thân thể yếu đuối, ngày hôm sau còn có thể vui vẻ xuống giường. Tố chất thân thể ở thế giới này so với hắn còn tốt hơn, ít nhất giá trị vũ lực còn cao hơn hắn, sao lại không nhúc nhích không xuống giường được?

Rõ ràng tối hôm qua khi cưỡi trên người hắn còn tinh lực mười phần.

Lúc lâm triều, Lâm Uyên đầu óc choáng váng, nghe đại thần phía dưới ngươi một lời ta một câu tranh luận, so với ba nữ nhân như một cái chợ còn đáng sợ hơn. Trước kia có Tễ Nguyệt chủ trì đại cục, hắn căn bản cũng không cần bận tâm.

Lâm Uyên bước nhanh trở lại tẩm cung, nhìn thấy hình ảnh càng làm cho tâm khí hắn không thuận. Vương gia nghe nói thân thể không khỏe, không xuống được giường, hiện giờ đang nhàn nhã tự tại nửa nằm trên giường, trong tay cầm thoại bản cười đến bả vai co rút một chút, trên bàn nhỏ bên cạnh đặt trà cùng các loại điểm tâm, bên cạnh còn có hai cung nữ phe phẩy quạt.

"Vương gia sống thật thoải mái."

Tễ Nguyệt nghe Lâm Uyên có ý nói, sắc mặt đỏ lên, nhất là hai chữ "thoải mái", trong nháy mắt liền làm cho y nhớ tới xúc cảm tối hôm qua khi bị chất lỏng ấm áp làm ẩm mông, càng làm cho y không được tự nhiên dịch chuyển mông.

Nhìn thấy Tễ Nguyệt còn có thể đỏ mặt xấu hổ, Lâm Uyên tâm tình tốt hơn một chút, xem ra Tễ Nguyệt cũng biết chính y đang lười biếng, vừa nói liền ngượng ngùng.

"Tấu chương hôm nay còn chưa phê."

"Vậy bệ hạ mau đi Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương đi."

"..." Lâm Uyên không thể tin nhìn Tễ Nguyệt, "Hôm nay ngươi có việc?" Rõ ràng nên là Tễ Nguyệt phê duyệt tấu chương.

Làm Lâm Uyên tức giận chính là, Tễ Nguyệt không có viêc gì, mặc cho hắn nói như thế nào cũng kiên quyết không đi Ngự Thư Phòng, không muốn ra khỏi tẩm cung một bước, một bộ dáng vạn sự đều không hỏi. Lâm Uyên trong lòng oán hận, hung tợn ấn Tễ Nguyệt hôn một trận, đem môi người nọ hôn sưng đỏ mới buông ra. Vung tay áo lên, tự mình đi Ngự Thư Phòng.

Vốn Tễ Nguyệt nếu cùng hắn xử lý chính sự, đại điển thành thân của bọn họ có thể sớm đưa lên nghị sự an bài, là Tễ Nguyệt chính mình lười biếng, làm cho đại điển chuẩn bị chậm một chút. Tễ Nguyệt sau này không chừng sẽ hối hận, nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Uyên liền cân bằng.

Tễ Nguyệt nhìn bóng lưng Lâm Uyên, nhíu mày, nhãi ranh, còn muốn thăm dò ta, hừ. Sau đó lại cầm lấy quyển sách chưa đọc xong.

Tễ Nguyệt đọc xong thoại bản trong tay, liền triệu kiến Liễu Tuyết Hàm. Bởi vì lý luận phong phú và các loại lời nói thú vị về 'cường công nhược thụ' trong miệng Liễu Tuyết Hàm, được Nhiếp Chính Vương coi trọng.

"Thâm cung tù ái gần đây sao lại không có?"

Liễu Tuyết Hàm giật mình, ha ha, "Có lẽ tác giả quá bận rộn. Vương gia cũng xem loại tác phẩm phố phường này?"

"Rất thú vị."

Nguyên mẫu ở ngay trước mắt, mặc dù trong lòng Liễu Tuyết Hàm lo lắng Nhiếp Chính Vương âm tình bất định này, nhưng vẫn nhịn không được vụng trộm liếc mắt nhìn vài lần. Vương gia muốn biết kết cục cũng không nên tới tìm nàng, chẳng lẽ là biết là nàng viết sao? Liễu Tuyết Hàm sờ sờ cổ, cảm thấy có chút lạnh.

"Ngươi cảm thấy kết cục sẽ là gì?"

"Khẳng định là HE, không, ý của ta là nhất định là kết cục hạnh phúc."

"Họ sẽ ở bên nhau mãi mãi?"

"Chắc chắn rồi. A, ý ta là, xem hướng đi của cốt truyện chắc chắn tác giả sẽ sắp xếp cho họ ở bên nhau."

Tễ Nguyệt ngữ khí nhàn nhạt, "Ngươi cảm thấy sau khi thành thân nam chủ phát hiện nữ chủ là nam giả nữ sẽ như thế nào?"

Mí mắt Liễu Tuyết Hàm giật giật, bởi vì vấn đề tiếp nhận, nàng chỉ có thể viết tiểu thụ trở thành nam giả nữ, trong văn rất mờ ẩn phục bút, bình thường nhìn không ra, cũng chỉ là trong lòng nàng sảng khoái. Không nghĩ tới Nhiếp Chính Vương lại nhìn ra, nam nữ chủ đều yêu nhau thành thân, bỗng nhiên bạo phát ra nữ chủ là nam, nếu đi viết truyện ngựa giống, nam chủ sau khi thu một đóng hậu cung, chính cung được yêu thích nhất cởi quần lộ ra đại bảo kiếm, công nam chủ, ha ha ha, khu bình luận chắc chắn sẽ nổ tung!

Sau khi cùng Nhiếp Chính Vương đàm luận, mặc dù nhiều lần cảnh cáo mình, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nhưng vẫn không nén nổi bát quái trong cơ thể, ai bảo nàng nhìn thấy một màn Nhiếp Chính Vương cưỡng hôn Hoàng Thượng, Liễu Tuyết Hàm quanh co lòng vòng hỏi quan hệ giữa Nhiếp Chính Vương cùng Hoàng Thượng.

Nhưng nghe xong một ít, Liễu Tuyết Hàm phát hiện trong lời Nhiếp Chính Vương chỉ có ở chung trước mắt, không có chút tính toán nào đối với tương lai. Liễu Tuyết Hàm hận không thể đi nhắc nhở, tam cung lục viện, con nối dõi các loại vấn đề, không nên sớm chuẩn bị tốt sao? Người không có nỗi lo xa tất có lo gần. Sao có thể chỉ trầm mê tình yêu đây?

"Vương gia, ngươi không lo lắng cho tương lai của các ngươi sao?"

Tễ Nguyệt rũ mắt xuống, phảng phất như lẩm bẩm, "Giữa chúng ta không có tương lai, có thể hưởng thụ vui vẻ nhất thời cũng tốt. Sau này hắn sẽ có hậu cung ba ngàn, con cháu đầy đàn, trở thành minh quân thiên cổ, lưu danh muôn đời. Bổn vương bất quá chỉ là vết nhơ nhất thời trong cuộc đời hắn mà thôi. Bất quá như vậy cũng tốt, cũng coi như lưu lại một tia ấn ký trong sinh mệnh của hắn."

Liễu Tuyết Hàm ngây ngẩn cả người, miệng mở ra lại đóng lại, không biết nên an ủi như thế nào, vắt hết óc nói: "Vương gia, trong thoại bản không phải chỉ có tra công tiện thụ, còn có tra công tra thụ..."

Tễ Nguyệt cũng là bên cạnh không có người thích hợp đàm luận mới hướng Liễu Tuyết Hàm nói những lời này, trước khi đi nhìn Liễu Tuyết Hàm một cái, "Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, nói ra kết cuộc ngươi sẽ không muốn biết."

"Tiểu nhân minh bạch, tiểu nhân minh bạch." Đây là ngạo kiều không được tự nhiên thụ, muốn thuận lông, thuận lông. Liễu Tuyết Hàm vuốt ngực an ủi mình.

Liên tiếp mấy ngày Tễ Nguyệt đều ở trong tẩm cung không ra cửa, chỉ có duy nhất một lần là cùng nữ chủ ở dưới tiểu đình nói chuyện phiếm, lại làm Lâm Uyên sầu não.

Lâm Uyên ôm Tễ Nguyệt vào trong ngực, nắm tay Tễ Nguyệt, cẩn thận cân nhắc nói: "Tễ Nguyệt, nếu ngươi không muốn để ý tới chính sự thì mặc kệ, nhưng chúng ta đi ra ngoài tản bộ phơi nắng được không? Ngự Hoa Viên có hoa mẫu đơn nở, có muốn đi xem không?"

"Không đi." Tễ Nguyệt duỗi chân, "Trên chân có dây xích, chỗ nào cũng không đi được."

Lâm Uyên nhìn 'xích', lại nhìn kỹ thần sắc Tễ Nguyệt, chẳng lẽ là tự bế? Sao bỗng nhiên không thích ra ngoài gặp người? Còn không cho phép hắn động vào cái ga trải giường dơ bẩn kia. Tễ Nguyệt muốn ra cửa liền tự mình cởi xuống, sau khi lên giường sẽ buộc lại, cảm thấy bẩn lại thay đổi một cái khác, bộ dáng rất có quan hệ kia làm cho Lâm Uyên rất là không thể làm gì được.

Lâm Uyên suy nghĩ một chút, lấy ra chiếc chuông nhỏ. Vốn chỉ là vật dùng để dỗ Tễ Nguyệt nhất thời, không nghĩ tới lần lượt đều phải lấy ra, mặc dù không phải là lần đầu tiên dùng, nhưng trong lòng Lâm Uyên vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Lâm Uyên tay cầm cái chuông nhỏ ở trước mặt Tễ Nguyệt lắc hai cái, ho khan hai tiếng, "Ngươi cởi ra, ta mang cái này cho ngươi được không?"

Tễ Nguyệt ngồi dậy hai tay ôm ngực, ý vị thanh trường từ trên xuống dưới quét Lâm Uyên hai lần, khẽ a một tiếng, cái loại biểu tình hết thảy đều không nói rất là thiếu đánh.

Tễ Nguyệt tự mình cởi tấm ga trải giường trên chân, tiếp nhận chiếc chuông nhỏ lật xem, "Ôi, mặt trên còn khắc tên. Không nghĩ tới bệ hạ là loại người này. Hiện tại mới lấy ra, chẳng lẽ là cố ý dùng huyền thiết chế tạo, không người nào có thể cởi bỏ?"

"..." Rõ ràng là dây thừng đỏ, phía trên đính kèm hạt ngọc thạch màu đen cùng chuông nhỏ mà thôi, làm sao có thể nhìn ra Huyền Thiết? "Đó là một sợi dây thừng."

Tễ Nguyệt duỗi chân lên đùi Lâm Uyên, đặt đến trước mặt Lâm Uyên, "Ta biết, dây thừng nhất định là tơ tằm ngàn năm dệt thành, thủy hỏa bất xâm, đao kiếm vô dụng. Buộc lại không thể lấy xuống."

"...... Ngoan, sau này ít xem thoại bản. Ngày mai đi Ngự Hoa Viên dạo một vòng? Chờ trẫm bận rộn xong, chúng ta xuất cung đi chơi."

Tễ Nguyệt lắc lắc chân, nghe tiếng chuông mơ hồ, "Cho dù bệ hạ không tự mình nhìn, bổn vương cũng trốn không thoát."

Lâm Uyên kỳ quái nói: "Trốn đi đâu?"

Tễ Nguyệt cố gắng đè nén ý cười trên mặt, "Sợ hãi ta chạy trốn như vậy à?"

"...... Ngoan, xem ít thoại bản lại." Quả thực không theo kịp mạch não của Tễ Nguyệt, hoặc là hắn nên xem thêm một ít thoại bản?

Bởi vì chiếc chuông nhỏ trên chân, Tễ Nguyệt cuối cùng cũng ra khỏi tẩm cung, nhưng cũng không đi xa, ngồi ở trong sân ngắm hoa nghe khúc, thỉnh thoảng ăn chút hoa quả điểm tâm đọc sách.

"Vương gia, Vu đại nhân cầu kiến."

Tễ Nguyệt cả kinh, "Để hắn lại đây."

Tễ Nguyệt vừa nhìn thấy Vu Tử Mặc liền buột miệng nói: "Sao ngươi vẫn còn ở đây?" Y nhớ rõ ràng đều an bài tốt người, thế lực trong tay y đều đưa cho tiểu hoàng đế, mấy vị tâm phúc thủ hạ bị y an bài nhiệm vụ trở về đất phong, cũng coi như có thể bảo toàn một mạng. Không nghĩ tới còn có thể ở hoàng cung nhìn thấy Vu Tử Mặc.

Vu Tử Mặc vốn có lời muốn nói bị nghẹn lại. "Vương gia, thần cùng Vương gia cùng nhau chinh chiến nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Thần đối với Vương gia chính là trung thành và tận tâm." Cho dù không muốn hắn cũng không thể ghét bỏ như vậy chứ?

Tễ Nguyệt vẻ mặt ẩn nhẫn cùng khó có thể mở miệng, "Ngươi không cần phải nói, bổn vương biết ý đồ của ngươi. Thân thể bổn vương không thể rời khỏi hắn, các ngươi không cần bận tâm cứu bổn vương. Bổn vương không thể trốn thoát. Ngươi đi đi, nếu không chúng ta ai cũng không thể đi được."

Hả? Vu Tử Mặc sững sờ hành lễ cáo từ, ngay cả lời muốn nói cũng quên mất, trước khi đi rối rắm nói: "Vương gia, cằm ngài lại tròn trịa vài phần."

Lúc Lâm Uyên trở về chỉ thấy Tễ Nguyệt cầm gương nắm cằm nhìn trái nhìn phải. Nghe được thanh âm Tễ Nguyệt buông gương xuống, ánh mắt đầy khổ não, "Ngươi nhìn xem ta có phải mập lên hay không?"

Lâm Uyên tiến lên ôm Tễ Nguyệt, khom lưng hôn mặt nghiêng một cái, "Không mập, vừa vặn."

"Vu Tử Mặc kia lại nói ta mượt mà."

"Hắn tới đây? Vốn dĩ muốn tự mình nói với ngươi. Mấy ngày nay cũng không được lười biếng, ngày trọng đại của chúng ta ngươi phải chuẩn bị thật tốt mới được."

"Ngày trọng đại gì, a~"

Tễ Nguyệt ý loạn tình mê, động tác trên người bỗng nhiên dừng lại, Tễ Nguyệt có chút không kiên nhẫn đạp đạp chân.

Lâm Uyên đem Tễ Nguyệt phát ra sau đầu, "Không phải ngươi nói mình là công sao?" Lâm Uyên bề ngoài không thèm để ý, nhưng Tễ Nguyệt cùng Liễu Tuyết Hàm nói chuyện vui vẻ, Lâm Uyên lơ đãng cũng có nghe thấy một ít nội dung đối thoại của bọn họ, dù sao động tĩnh của hoàng cung làm sao có thể giấu được hắn.

Tễ Nguyệt tức giận, "Ngươi có làm hay không? Không làm bổn vương, bổn vương liền đem chân khép lại."

Lâm Uyên buồn cười, nhịn không được cúi người hôn lên.

Ngày hôm sau Tễ Nguyệt tỉnh lại bên người sớm không còn bóng dáng Lâm Uyên. Mở cửa phòng ra, bên ngoài đều là cung nữ thái giám lui tới. Thấy Tễ Nguyệt tỉnh mới dám làm việc.

Tễ Nguyệt uể oải nói, "Đây đều là đang làm gì?"

"Bẩm báo Vương gia, tháng sau là đại điển phong hậu, tẩm cung bệ hạ phải quét dọn, Vương gia."

Tễ Nguyệt một đường chạy đến Ngự Thư Phòng, sau khi đẩy cửa ra liền đỡ đầu gối thở dốc.

Lâm Uyên đứng dậy đỡ Tễ Nguyệt, đưa y đến ghế, đem chén trà của mình đưa cho Tễ Nguyệt, "Làm cái gì chạy vội như vậy?"

Ánh mắt Tễ Nguyệt đều đỏ, bắt lấy tay áo Lâm Uyên, "Không muốn để bổn vương đoạt ngôi vị hoàng đế của ngươi, vậy để bổn vương làm Hoàng Hậu của ngươi."

"Đừng vội. Vốn muốn lập ngươi làm hậu. Hôm qua không phải là nói với ngươi rồi sao. Lại đang suy nghĩ lung tung cái gì?"

Tễ Nguyệt biểu tình ngẩn ngơ, cũng không thở dốc, trên mặt tràn đầy khuất nhục, bi phẫn nói: "Ta liền biết, ngươi là một con sói cắn người, ta là một nam nhân, ngươi cho ta vào hậu cung của ngươi, rõ ràng là muốn cho thiên hạ chê cười ta, xem ngươi đánh bại ta như thế nào, lại ở trên thân thể chinh phục ta."

Lâm Uyên bất đắc dĩ thở dài: "Vậy ngươi có muốn không?" Quả nhiên hắn vẫn phải xem thêm một chút thoại bản mới được.

"Muốn, bổn vương là nằm gai nếm mật, da dày thịt béo, không sợ bị nhục. Ngươi có thủ đoạn gì cứ việc sử dụng ra, ta sẽ không nhượng bộ ngươi." Thả xong lời cay nghiệt, sau đó vui vẻ đi bảo cung nữ Thượng Nghệ Cục đo kích thước cho y thử các loại phong cách hỉ phục.

Tễ Nguyệt hấp tấp chạy tới, lại lưu lại một đoạn lời nói không giải thích được, Lâm Uyên rốt cuộc không hiểu rõ Tễ Nguyệt đến làm gì. Xem ra để hiểu lời nói của Tễ Nguyệt hắn xem thoại bản vẫn không đủ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận