Cứu Vớt Vai Ác Kia - Chương 59: Tiểu sủng của Ma Tôn đại nhân 13

Cứu Vớt Vai Ác Kia Chương 59: Tiểu sủng của Ma Tôn đại nhân 13
"Nghe đồn tu sĩ đi tới Ma Vực Điện có đi không có về, vậy tại sao ngươi không giết ta?" Có phải lúc đó đối với y không giống với người khác, có ý nghĩ.

Lâm Uyên nhìn không quen bộ dáng lười biếng của Tễ Nguyệt, giống như không có xương nằm liệt trên người hắn, bất quá da thịt mềm mại dán lên người hắn, giống như ngọc khí tốt nhất làm cho hắn yêu thích không buông tay.

"Những người đó đến với ác ý, ngươi không giống, rất sạch sẽ." Tu sĩ đến Ma Vực Điện bất kể là chính đạo hay ma đạo, cho dù bề ngoài cung kính hữu hảo, nhưng cũng mang theo một loại ác ý, muốn diệt trừ hắn hoặc là muốn cướp đi bảo vật từ tay hắn. Mang theo đủ loại tâm tư âm u, những người này không xứng với Ma Vực Điện của hắn. Nhưng Tễ Nguyệt thì khác, thanh nhuận sạch sẽ, phảng phất như tiên nhân đạp nguyệt mà đến, tâm tư cũng thản nhiên sạch sẽ, như bề ngoài sạch sẽ của y.

Tễ Nguyệt có chút đỏ mặt, kỳ thật mục đích của y cũng không thuần khiết, chỉ là cùng mơ ước bảo vật của người khác không giống nhau mà thôi.

Mặc dù trước mắt rất hạnh phúc, nhưng Tễ Nguyệt vừa nghĩ tới chuyện sau này bọn họ sẽ phải đối mặt liền rất lo lắng. Tuy rằng nam nhân của y rất lợi hại, nhưng không chịu nổi địch nhân nhiều, có thể làm cho cả Tu Chân giới đều hô đánh hô giết, nam nhân của y cũng là đỉnh cao lợi hại, đối phương xa luân chiến cũng có thể tiêu hao hết linh lực của Lâm Uyên. Y chỉ có bấy nhiêu tu vi căn bản không giúp được cái gì.

Làm nam nhân của lão đại không dễ dàng, Tễ Nguyệt đã chuẩn bị tốt tương lai đối mặt với gió tanh mưa máu.

Thương thế do bị phản phệ của Lâm Uyên đã khỏi hẳn, nhưng bởi vì ở Phàm giới bị áp chế, tu vi vẫn như cũ không cách nào khôi phục, chỉ có thể trở lại Tu Chân giới tu luyện lại công pháp.

Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt từ thông đạo nơi đó trở lại Tu Chân giới đã lâu không gặp. Lâm Uyên cũng không có trở về Ma Vực Điện, mà là tìm một cái động phủ tu luyện, củng cố ma công sau khi hắn thăng cấp.

Tễ Nguyệt ở một bên tu luyện và hộ pháp, y vốn còn lo lắng Lâm Uyên sẽ đi báo thù lần nữa khuấy động sóng gió, không nghĩ tới Lâm Uyên vẫn có thể khuất phục, y luôn cảm thấy người kiêu ngạo như Lâm Uyên sẽ quá cương dễ gãy.

Lâm Uyên nghe được Tễ Nguyệt lầm bầm nói, ánh mắt nhìn Tễ Nguyệt giống như là nhìn đứa ngốc. "Ta sẽ không lãng phí thời gian giết người."

Tễ Nguyệt trợn trắng mắt, "Người của môn phái nào ngươi chưa từng động qua?"

"Chính mình đụng phải người vướng bận trước mặt mới có thể thanh lý." Hắn mới không lãng phí thời gian chủ động đi tìm người để giết. "Những người đó muốn giết ta."

Tễ Nguyệt đồng ý gật đầu, lòng tham không đủ, chết chưa hết tội. Y nghe được một phần tin tức, bên ngoài bị vây quanh bởi tu sĩ các phái chính ma hai đạo, mỗi người biểu hiển thần thông ở chỗ Lâm Uyên lưu lại cấm chế. Nghe nói còn đặt ước định, bảo vật Ma Vực Điện đều dựa vào khả năng của mỗi người, nghiễm nhiên trở thành vật vô chủ bị chia.

Tễ Nguyệt vừa vận chuyển linh khí, ngạc nhiên phát hiện tu vi của y tăng lên hai tầng, trước khi đến Phàm giới y là Tu sĩ Nguyên Anh, sau khi tổn hại tu vi bị tụt xuống Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng hiện tại nhảy qua Xuất Khiếu kỳ, trực tiếp đến Phân Thần kỳ, giống như một tên khất cái phá sản, bỗng nhiên phát hiện hắn còn có rất nhiều tài sản mà hắn không biết.

"Lâm Uyên, ngươi xem ta hiện tại có phải là Phân Thần kỳ hay không? Hồi lâu không tu luyện ta ngay cả đẳng cấp cũng nhìn không ra."

"Song tu tuy rằng có thể giúp ngươi tăng trưởng tu vi, thế nhưng cũng không thể tăng trưởng tâm cảnh cùng thần hồn. Ngươi phải đi từng bước một làm đến nơi đến chốn ngộ đạo rèn luyện, không thể vọng động tâm tư đi đường tắt."

Tễ Nguyệt ánh mắt chua xót, cúi đầu, "Ta, ta không phải vì tu vi mới song tu với ngươi."

Lâm Uyên nhìn thanh niên mất mát trước mặt, có chút không được tự nhiên ôm người vào ngực mình, xoa xoa tóc Tễ Nguyệt, "Ta biết."

Hai người lúc ra ngoài ngoài ý muốn gặp phải mấy tu sĩ, bọn họ đang đàm luận Ma Quân không biết co đầu rụt cổ ở nơi nào, ngay cả Ma Vực Điện cũng bị phá vỡ chiếm lĩnh, Ma Quân lại không có hành động gì, tất cả mọi người nhận định Ma Quân thân bị trọng thương, chính là thời khắc tốt để trừ bỏ hắn, nếu không chờ Ma Quân trở về, sẽ khiến Tu Chân giới sinh linh đồ thán.

Tễ Nguyệt cho rằng Lâm Uyên sẽ phất tay giết mấy người trước mắt, đang suy tư đối sách che giấu hành tung của hai người, ai ngờ Lâm Uyên vẻ mặt lạnh nhạt đi qua, ngay cả ánh mắt cũng không phân cho người khác một cái.

Đối phương cũng chú ý tới hai người Lâm Uyên, nhìn không ra tu vi Lâm Uyên như thế nào, chỉ cho là đại năng ẩn thế, không dám tiến lên mạo phạm. Tu Chân giới ai cũng biết Ma Quân luôn luôn độc lai độc vãng, đệ tử đạo hữu cái gì cũng không có, vị đại năng giả trước mắt này bên cạnh còn đi theo một tu sĩ phân thần tư thái thân mật, rõ ràng không phải là Ma Quân.

"Ngươi không tức giận sao?"

Lâm Uyên thật sâu nhìn Tễ Nguyệt, "Đạo tâm kiên định, trừ bỏ việc vặt vãnh. Ngươi chú ý càng nhiều chuyện vặt, ma chướng cản trở ngươi tu luyện càng nhiều." Lâm Uyên không biết Tễ Nguyệt tu luyện đến bước này như thế nào, theo hắn thấy, tâm tư Tễ Nguyệt tu luyện không đủ thuần túy, tùy tiện một ít chuyện nhỏ đều có thể ảnh hưởng đến y, những tật xấu này hắn tự nhiên nhìn không vừa mắt, cùng tu luyện vô ích. Ví dụ như dựa vào song tu, tu vi thăng cấp mặc dù nhanh, nhưng tâm cảnh cùng ngộ đạo không theo kịp, không thua gì dục tốc bất đạt, không qua được lôi kiếp, tu vi cao cũng bất quá là phù dung sớm nở tối tàn.

Loại tâm tính tu luyện như Tễ Nguyệt này, nếu muốn làm đệ tử của hắn, hắn khẳng định sẽ không thu.

"Biết rồi." Tễ Nguyệt cắn răng, y rõ ràng tìm đạo lữ, nhưng thoạt nhìn càng giống sư tôn. Luôn luôn giáo huấn y, nhưng rất có lợi. Tu vi hiện tại của y so với những thiên tài có danh tiếng lâu năm kia tăng trưởng còn nhanh hơn.

Tu sĩ chưa từng thấy qua Ma Quân vừa nhìn thấy hai người kết bạn mà đi tất nhiên sẽ không nghĩ tới đây là bản nhân Ma Quân. Nhưng có người gặp qua Ma Quân, vừa nhìn thấy liền nhận ra.

"Bên người Ma Quân đi theo một vị bạch y tu sĩ, nếu không phải bị Ma Quân uy hiếp, đó chính là tự cam chịu sa đọa, chính mình nhập ma."

Trước đây tu sĩ nhận ra Lâm Uyên đi lên đánh nhau đã chết toàn bộ, thân phận Tễ Nguyệt không bị truyền ra ngoài, chỉ biết bên người Lâm Uyên đi theo một vị bạch y tu sĩ nhập ma. Người này được liệt vào vị đại ma đầu thứ hai, mạo hiểm không kiên dè thiên hạ tương trợ Ma Quân Lâm Uyên, tội không thể tha, ai cũng có thể giết chết.

Chống lại Lâm Uyên, lại sợ hãi uy danh của Ma Quân, cho dù biết Ma Quân đứng ở trước mắt mình, cũng có rất nhiều người không dám tiến lên. Thế nhưng đối với một tiểu tu sĩ bọn họ lại không e ngại, bởi vậy thanh thế thảo phạt bạch y tu sĩ so với Ma Quân càng lớn hơn.

Lâm Uyên trước kia đánh nhau, nếu chạy trốn hắn sẽ không lãng phí thời gian đuổi theo, chỉ cần không ngăn cản trước mặt hắn hắn sẽ không để ý tới. Nhưng hiện tại bởi vì Tễ Nguyệt, hắn không buông tha bất kỳ một người nào, cho dù là muốn chạy trốn kết cuộc đều là tan thành mây khói.

Tu vi tu sĩ đuổi theo dần dần cao thâm, Lâm Uyên còn phải chú ý không để cá lọt lưới, cũng dần dần cảm giác được lực bất tòng tâm, thiếu chút nữa để một tu sĩ chạy trốn, cho dù sau đó hắn đuổi kịp, nhưng vị tu sĩ kia vẫn tiết lộ ra một chút tin tức, vị nhập ma kia chính là đệ tử Huyền Tông.

Môn phái chính đạo ồ lên, nhất là Thượng Huyền tông, cơ hồ chính là nơi để mọi người chĩa mũi nhọn vào, bên ngoài tông môn có rất nhiều tu sĩ, muốn Thượng Huyền Tông giao ra phản đồ. Thượng Huyền Tông cũng đang chặt chẽ kiểm tra phản đồ.

Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt trầm mặc thật lâu, lên tiếng nói: "Tễ Nguyệt, ngươi nên rời đi."

Tễ Nguyệt không thể tin nhìn Lâm Uyên, "Ngươi lại muốn đuổi ta đi?"

"Chính ma bất lưỡng lập, ngươi không nên ở lại chỗ này." Đi theo bên cạnh hắn là một con đường không thể trở về, Lâm Uyên còn nhớ rõ Tễ Nguyệt lần đầu tiên đến Ma Vực Điện, so với tất cả tu sĩ hắn gặp qua đều sạch sẽ thuần khiết hơn, không chứa một chút tạp chất. Tễ Nguyệt không nên rơi vào bùn lầy, mang theo những lời nguyền rủa và chửi bới không cần thiết này.

"Từ lúc ta đi Phàm giới cũng đã không còn là đệ tử của Thượng Huyền tông. Ta cũng có thể giết người, lần sau lại có người xuất hiện ta chứng minh cho ngươi xem, không, ta hiện tại liền đi tìm giết tu sĩ cho ngươi xem, ta giết qua rất nhiều người, thật sự, ta không phải quân tử chính đạo, ta không có cùng ngươi đối lập."

Vốn là công tử quang phong tễ nguyệt, gặp được hắn, liền thật sự như lâm vào vực sâu. Tễ Nguyệt sẽ từng bước bước vào vực sâu, chân lún bùn sâu, không cách nào thoát thân.

Lâm Uyên ngự không mà đi, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng, Tễ Nguyệt đuổi theo hai bước liền mất phương hướng, trong mắt mất đi hào quang, lẩm bẩm nói: "Chính ma bất lưỡng lập, chính ma bất lưỡng lập, nhưng Phàm giới có câu nói, lấy chồng theo chồng, ta đã là ma đạo nha."

Lâm Uyên tay nắm lấy vị trí trái tim, ngữ khí khó có được mang theo chút mê mang, "Ngươi đối với ta thi triển thuật pháp gì? Nơi này của ta không khống chế được."

Lâm Uyên bấm quyết, huyễn hóa ra một vị bạch y tu sĩ có thân hình giống như Tễ Nguyệt, trong một lần bị vây công đánh nhau, không kịp bảo hộ, bạch y tu sĩ bị đối phương tiêu diệt tại chỗ, Ma Quân rất tức giận, những người còn lại tử trạng thảm thiết, chỉ có mấy vị dùng bí bảo mới chạy thoát, trong lòng còn sợ hãi nói chuyện trên chiến trường cùng với chuyện phản đồ bị giết. Đây là thành tựu không nhỏ đạt được trong quá trình thảo phạt Ma Quân, mỗi người tranh nhau nói chúc mừng, lòng tin tăng lên rất nhiều, phảng phất người tiếp theo bị diệt trừ có thể là bản thân Ma Quân.

Mắt thấy đại năng giả cùng tu sĩ thiên tài của bọn họ bên này chết đi nhiều đếm không hết, mà ma công của Ma Quân lại càng gần một bước, các môn phái đều tổn thất thảm trọng, có người suýt nữa bị diệt môn, mọi người thương nghị muốn ăn cả ngã về không, nếu không ngăn cản Ma Quân, mấy vị tu vi cao thâm bên bọn họ nếu chết thêm mấy người, lại càng không làm gì được Ma Quân. Đây là một trận đấu không chết không ngừng.

Mọi người trả giá thật lớn, bày ra thượng cổ pháp trận Cửu Thiên Khốn Ma Trận, cho dù là thượng thần phi thăng cũng không cách nào thoát thân. Lấy nghiệp chướng bản thân đối phương vây khốn, mặc cho hắn thủ đoạn thông thiên, linh lực thâm hậu cũng không phá được trận pháp, bởi vì lực lượng bản thân cùng nghiệp chướng gia tăng thân mình đồng căn đồng nguyên, cùng nguyên lý gậy ông đập lưng ông tương tự. Huống chi Ma Quân sát nghiệt quá nhiều, nghiệp chướng quấn thân, uy lực khốn ma trận càng mạnh hơn.

Lấy Lâm Uyên làm trung tâm, Hồng Liên Nghiệp Hỏa lan tràn hừng hực, lấy nghiệp chướng làm nhiên liệu, thiêu đốt thần hồn, nghiệp chướng biến mất hầu như không còn, cũng là lúc thần hồn bị mai một. Nghiệp chướng chư tiêu, tội nghiệt tẫn tán, thần hồn rửa sạch thuần vô, tiêu tán trong thiên địa. Trước khi Nghiệp Hỏa thiêu đốt, trốn không được.

Cảm giác đau đớn khi thần hồn bị thiêu đốt làm Lâm Uyên nhíu chặt mày, cắn chặt môi mới không đến mức phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, thân thể thẳng tắp của Lâm Uyên lung lây hai cái, quỳ xuống.

Lâm Uyên đau đớn phảng phất sinh ra ảo giác, hắn lại nhìn thấy một thân bạch y, thanh niên thanh tuyển tóc dài như mực chậm rãi mà đến, từng bước sinh liên, dưới chân lan tràn ra nghiệp hỏa tạo thành hoa sen.

Lâm Uyên trong nháy mắt khôi phục thần trí, hắn hiện tại thế nhưng ở bên ngoài nghiệp hỏa, trong lòng có cảm giác, Lâm Uyên hoảng sợ nhìn về phía nghiệp hỏa, Tễ Nguyệt đứng ở nơi đó, ôn nhu bi thương nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một tia cười may mắn thoải mái. May mắn ta có thể thay thế ngươi, may mắn ta không còn là trở ngại trên con đường một lòng tu luyện của ngươi, không cần bị ngươi dời đi.

Lâm Uyên, ta thích ngươi ngươi biết không?

Lâm Uyên kinh ngạc nhìn Tễ Nguyệt, nhìn hiểu khẩu hìnhcủa Tễ Nguyệt: "Ta biết."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận