Cứu Vớt Vai Ác Kia - Chương 74: Tổng tài bá đạo là anh trai tôi 8

Cứu Vớt Vai Ác Kia Chương 74: Tổng tài bá đạo là anh trai tôi 8
Lâm Uyên cảm thấy gần đây Tễ Nguyệt có chút trốn tránh hắn, không cho hắn cùng xem phim điện ảnh và phim hoạt hình, sau khi hai người ăn cơm xong. Lâm Uyên bắt được Tễ Nguyệt vừa ăn cơm xong liền cúi đầu lẻn về phòng, vươn cánh tay vây khốn Tễ Nguyệt giữa mình và vách tường, "Tễ Nguyệt, có phải em đang giận anh không?"

"Không, không có."

"Vậy tại sao lại trốn tránh anh?"

Khuôn mặt tuấn tú khiến y hoa mắt càng ngày càng gần y, hơi thở ấm áp đánh vào mặt y, Tễ Nguyệt cảm thấy mặt mình cực kỳ nóng, trái tim cũng không chịu thua đập "thình thịch" không ngừng.

Tễ Nguyệt hai tay đặt trên ngực Lâm Uyên, tay vừa chạm vào, giống như là bị bỏng, có dòng điện tê dại đi qua. Tễ Nguyệt dùng sức cũng không đẩy Lâm Uyên ra được, ngược lại hai tay bị khóa lại cùng một chỗ bị một tay Lâm Uyên áp chế.

Y, y bị kabedon?

"Em, em mới không có trốn tránh anh."

"Ngữ khí chột dạ như vậy?" Trong lòng Lâm Uyên có chút phiền muộn, "Tễ Nguyệt, có phải em không thích anh không?" Thế giới này hắn là anh trai của Tễ Nguyệt, theo sự hiểu biết của hắn ở đây, hai người đàn ông ở bên nhau là đồng tính luyến ái, bản thân nó đã bị thế tục không cho phép, chưa kể đến mối quan hệ anh em. Hắn cũng không quên, Tễ Nguyệt trong cốt truyện gốc là thích Chu Thịnh. Mặc dù họ sẽ không phát triển như cốt truyện ban đầu, nhưng quỹ đạo của một số điều vẫn không thể thay đổi hoàn toàn.

Tễ Nguyệt vừa nghe thấy chữ "thích" liền nổ tung, một phen giãy dụa tránh thoát tay Lâm Uyên, sau đó hạ thấp xuống thân thể thừa dịp Lâm Uyên không chuẩn bị chui ra dưới vai Lâm Uyên chạy trốn. Tễ Nguyệt đóng cửa dựa vào cửa, ôm trái tim nhỏ đang nhảy không ngừng. Chẳng lẽ anh trai phát hiện ra? Y phải làm sao bây giờ?

Lâm Uyên nhìn bóng lưng Tễ Nguyệt chạy trối chết, ánh mắt trầm xuống một chút. Tễ Nguyệt chưa bao giờ chủ động tránh thoát khỏi lòng ngực hắn.

Tễ Nguyệt ở trên giường ôm búp bê vải của y rối rắm lăn mấy vòng, làm sao bây giờ? Chuyện của anh trai ở trong đầu nhớ lại một lần, càng nghĩ càng động tâm, anh trai hoàn mỹ ưu tú như vậy tiện nghi người khác còn không bằng tiện nghi y, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài! Tễ Nguyệt ngồi dậy vẻ mặt nghiêm túc, y quyết định, y muốn quyến rũ anh trai!

......

Sau khi Tễ Nguyệt thi bằng lái xe, Lâm Uyên liền tặng cho y một chiếc xe thể thao, nghe nói thanh thiếu niên đều muốn có xe thể thao tốt nhất. Tễ Nguyệt nhìn quả nhiên rất thích, còn cao hứng ôm hắn nói cám ơn.

Bất quá Lâm Uyên nghe nói mục đích mọi người mua xe là vì để dễ tán gái hơn, liền lấy lý do Tễ Nguyệt còn nhỏ, lái xe không an toàn đem chìa khóa cất trở về, một lần nữa đổi đồng hồ coi như phần thưởng Tễ Nguyệt thành công lấy được bằng lái xe.

Tễ Nguyệt thực khó chịu, "Anh, anh đây là đang đùa giỡn em, nào có đạo lý tặng rồi còn muốn lấy lại?"

"Không phải muốn lấy lại, là thay em bảo quản, chờ em lớn lên liền trả lại cho em."

Tễ Nguyệt trợn trắng mắt, "Em cũng không phải trẻ con, còn lấy cái loại tiền mừng tuổi này nói dối lừa gạt em, cái gì thay em bảo quản, đều là gạt người, cho dù lớn lên cũng sẽ không trả lại. Hơn nữa, bây giờ em đã lớn rồi."

Tễ Nguyệt nói cái gì Lâm Uyên cũng không cho y chìa khóa, một bộ không dao động.

Tễ Nguyệt cắn răng, "Không được, anh phải bồi thường cho em."

"Muốn bồi thường gì?"

Tễ Nguyệt tròng mắt đảo quanh vài vòng, linh quang chợt lóe, "Chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi."

Lâm Uyên nhíu mày một chút, tuy rằng không biết Tễ Nguyệt nghĩ như thế nào lại muốn ngâm suối nước nóng, bất quá Tễ Nguyệt không trốn hắn nguyện ý thân cận hắn, hắn tất nhiên là nguyện ý.

Theo yêu cầu của Tễ Nguyệt, Lâm Uyên ngồi trên ghế lái phụ, Tễ Nguyệt lái chiếc xe thể thao màu đỏ mới mua kia đến một nhà suối nước nóng rất nổi tiếng, kiến trúc kiểu Nhật, tinh xảo tao nhã.

Vào suối nước nóng, Tễ Nguyệt từ một bên cách xa hắn đi vào ao, cách hắn một khoảng cách, còn giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi cảnh giác nhìn hắn, hắn hơi có chút động tác, Tễ Nguyệt liền nhịn không được co rúm bả vai một chút, Lâm Uyên liền bỏ đi ý niệm đi về phía Tễ Nguyệt.

Lâm Uyên dựa vào bên hồ nhắm hai mắt lại, mỗi lần Tễ Nguyệt đều dính lấy hắn, dùng ánh mắt ái mộ mê luyến nhìn hắn, thì ra cảm giác bị người mình thích xa lánh lãnh đạm khiến người ta khó chịu như thế, ngay cả trong lòng hắn cũng sinh ra cảm giác đau đớn.

Lâm Uyên lúc này mới biết được, thì ra trên đời này vẫn có người có thể đả thương hắn. Nói vậy lúc trước Tễ Nguyệt vây quanh bên cạnh hắn bị hắn mặt lạnh không để ý hoặc đuổi đi, trong lòng cũng là loại cảm giác này. Tễ Nguyệt a.

Dự cảm ngay từ đầu của hắn quả nhiên không sai, người này sẽ ảnh hưởng đến tâm thần của hắn, làm cho hắn sinh ra điểm yếu cùng sơ hở, không cẩn thận sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Đáng tiếc hắn cuối cùng vẫn không chịu nổi hấp dẫn, không có lập tức tự mình chém đứt điểm yếu, đến bây giờ, đã lún sâu trong đó cũng không cách nào rút lui.

Bên tai truyền đến tiếng nước rất nhỏ, Lâm Uyên mở mắt ra, chỉ thấy Tễ Nguyệt rón ra rón rén dẩu mông từ trong ao bò ra ngoài, khoác khăn tắm đi ra gian ngoài.

Lâm Uyên giơ tay xoa xoa thái dương đau đớn, có chút luống cuống. Trước kia đều là Tễ Nguyệt tới gần hắn, Tễ Nguyệt muốn hắn cho, cho hắn đáp lại là tốt rồi. Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, tình huống trước mắt này nên làm như thế nào?

Để hắn tới gần Tễ Nguyệt cũng được, nhưng hắn tiến lên một bước, Tễ Nguyệt liền muốn lui về phía sau một bước, Lâm Uyên cũng không dám có động tác, lo lắng Tễ Nguyệt sẽ sợ hắn, sẽ càng cách càng xa.

"Vì yêu mà sinh ra ưu sầu, vì yêu mà sinh ra sợ hãi. Người đã không yêu rồi, không lo cũng không sợ."

Lâm Uyên khoác áo choàng tắm đi ra gian ngoài, chỉ thấy Tễ Nguyệt trần truồng nằm sấp trên giường, eo thon chắc, mông vểnh lên tạo thành đường cong mê người, chỉ là trên mông có một cái gì đó giống như mặt nạ dán lên trên.

"Đây là cái gì?" Lâm Uyên nhìn thấy hắn vừa lên tiếng Tễ Nguyệt liền bất giác run lên một chút, động tác lau tóc dừng lại, ngồi trên một cái giường cách Tễ Nguyệt khá xa.

"Mặt nạ dưỡng mông."

!?

Không đợi Lâm Uyên mở miệng hỏi, Tễ Nguyệt liền giải thích: "Có thể làm cho làn da trắng nõn mịn màng, làm cho mông càng thêm săn chắc, về sau em liền có mông mật đào."

Tễ Nguyệt nằm sấp mặt chôn trong gối đầu không nhìn thấy biểu tình, xốc lên mặt nạ mông, mặt trên còn dính tinh hoa dịch còn sót lại chưa khô, Tễ Nguyệt lấy tay xoa xoa nhẹ hai cái, liền nói: "Anh giúp em xoa bóp một chút, hấp thu tốt hơn một chút."

Lâm Uyên từng bước đi qua, ngồi bên cạnh Tễ Nguyệt, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp, chờ tinh hoa chậm rãi khô, Lâm Uyên vỗ nhẹ hai cái, "Xem ra hiệu quả không tệ, quả thật rất chặt chẽ mượt mà." Làm xong Lâm Uyên liền hối hận, vừa rồi hắn hoàn toàn là động tác theo bản năng, thật vất vả Tễ Nguyệt thân cận hắn một chút, về sau lại không biết sẽ trốn hắn như thế nào, nhìn thân thể Tễ Nguyệt cứng ngắc liền biết.

Tễ Nguyệt vẫn đưa lưng về phía Lâm Uyên, động tác hoảng loạn đi vào phòng, "Em đi rửa sạch sẽ."

Tễ Nguyệt vừa đi vào liền nhịn không được hít một ngụm khí lớn, nghĩ đến lời khen ngợi vừa rồi của Lâm Uyên mặt càng đỏ, hai tay sờ sờ mông mình, lại xoay người nhìn một chút, y như vậy có tính là gợi cảm mê người không?

Hai người một đường không nói gì trở về nhà. Tễ Nguyệt mở cửa xe định xuống xe, Lâm Uyên kéo tay Tễ Nguyệt một chút, lập tức bị Tễ Nguyệt rút về, Tễ Nguyệt lúng túng không biết nên nói như thế nào.

"Tễ Nguyệt, em sợ anh?"

"Mới không phải." Tễ Nguyệt nói xong ảo não một chút, "Anh, vừa rồi em không phải cố ý, anh đừng tức giận. Nói xong vươn móng vuốt nhỏ cho Lâm Uyên nắm.

Lâm Uyên xoa xoa tóc Tễ Nguyệt, "Xuống xe đi, anh làm sao lại giận em được."

Cuối tuần này cứ như vậy trôi qua, Tễ Nguyệt hưng trí trở lại ký túc xá trường học, ngồi trên ghế của mình nâng cằm rất buồn phiền. Sau đó dùng tay trái đánh vài cái vào tay phải của mình, mắng: "Tại mi ngu ngốc, thật vất vả mới kéo mi một chút, rụt lại cái gì. Hiện tại đưa lên anh hai cũng không thèm dắt mi."

"Đây là đang làm gì vậy?" Bạn cùng phòng vừa tiến vào liền nhìn thấy Tễ Nguyệt tự mình đánh tay mình, cười nói: "Cậu đây là đang tự giết lẫn nhau? Cho cậu." Nói xong đưa phong bì màu hồng cho Tễ Nguyệt.

"Đây là cái gì?"

"Thư tình~" Bạn cùng phòng nói xong nháy mắt mấy cái, "Nhanh như vậy đã có tiểu cô nương coi trọng, đây là xã hội xem mặt nông cạn ạ."

Tễ Nguyệt vừa nghe liền không có hứng thú, "Không cần."

"Không thể nào, Tễ Nguyệt, thư tình cậu cũng không có hứng thú? Cậu không muốn biết ai đã đưa nó cho cậu sao?"

"Không có hứng thú."

"Hoa khôi đó, cậu biết hoa khôi đúng không? Hoa khôi khoa nghệ thuật, có mấy người theo đuổi nữ thần cũng đuổi không được. Quả nhiên, nữ sinh đều thích cao phú soái."

Cao phú soái? Anh trai là nam nhân lớn lên đẹp trai nhất, cao lớn đĩnh bạt, dung nhan tuấn mỹ lạnh lẽo, nhất cử nhất động thanh nhã vô song, giống như quý công tử nhẹ nhàng, còn có tiền, là cao phú soái đỉnh cấp trong cao phú soái. Tễ Nguyệt cười đắc ý, nhướng mày nói: "Không chỉ có nữ sinh thích cao phú soái, tôi cũng rất thích cao phú soái!"

"Thôi đi, xem cậu hèn mọn như vậy." Bạn cùng phòng nhún nhún vai, "Biết cậu là cao phú soái, ít khoe khoang đi." Bạn cùng phòng cười đùa nói, chỉ cho rằng Tễ Nguyệt là đang tự kỷ, khai giảng anh trai Tễ Nguyệt đến một lần thành công làm cho mọi người biết Tễ Nguyệt này là phú nhị đại.

Tễ Nguyệt vỗ tay một cái, "Người khác đều theo đuổi cao phú soái, tôi cũng phải cố gắng theo đuổi cao phú soái, gần quan được ban lộc, tôi bẩm sinh có ưu thế hắc hắc."

Bạn cùng phòng ném phong thư lên bàn Tễ Nguyệt, "Được, cao phú soái đều chơi với cao phú soái, đuổi được cao phú soái nhớ giới thiệu mấy người bạn của anh ta. Nói không chừng sẽ có bạch phú mỹ mắt mù đến nông thôn chơi."

"Cậu không nên trông cậy vào, bên cạnh hắn không có bạn bè là bạch phú mỹ." Tễ Nguyệt nói xong mở bút điện, bắt đầu tìm kiếm hướng dẫn theo đuổi.

Nhưng phần lớn đều là tổng tài bá đạo yêu tôi linh tinh, cũng không có tôi yêu tổng tài bá đạo để tham khảo. Bất quá Tễ Nguyệt thế nhưng ngoài ý muốn tìm được một ít huynh đệ thuần ái văn, bên trong có rất nhiều anh trai đều là tổng tài, Tễ Nguyệt cẩn thận nghiên cứu một phen hai người thông đồng như thế nào.

Hạ dược một đêm tình, uống say ngoài ý muốn... Tễ Nguyệt thở dài, tổng tài bá đạo của người khác đều rất ra sức, một lời không hợp liền chiếm đoạt, động một chút là phòng tối, cái gì chặt đứt cánh linh tinh, bá tổng nhà y một chút cũng không tận chức. Em trai xinh đẹp như hoa như y đây khi nào mới tới chiếm đoạt đây?

Thứ sáu Tễ Nguyệt về nhà, vừa nhìn thấy Lâm Uyên trong đầu đều là tiểu hoàng văn y xem gần đây nhất, "Làm sao có người biết, thanh nhã lạnh lẽo, lãnh khốc ngoan lệ đại thiếu mỗi đêm đều sẽ tiến vào phòng em trai hắn, làm chuyện bất chính kia, tùy ý đùa bỡn, làm cho người ta trốn không thoát..."

"Anh, buổi tối phòng em không khóa cửa."

Lâm Uyên nghi hoặc nhìn Tễ Nguyệt, không biết ý của y là gì, đưa sữa trên tay cho Tễ Nguyệt, "Hệ thống an ninh của biệt thự là tiên tiến nhất, rất an toàn."

Tễ Nguyệt vừa rồi nói xong cũng đã hối hận, mặt đỏ bừng, uống một ngụm sữa trên tay đè ép kinh hãi, y là gà cay nhỏ não chứa đầy phế liệu màu vàng, sắc lệnh trí hôn ạ, ngay cả đầu óc cũng không có, nói cái gì gọi cái gì. Lúc cúi đầu tự khiển trách nhìn thấy sữa trong ly thủy tinh, tầm mắt lại vừa vặn đụng vào giữa hai chân anh trai. Tễ Nguyệt ngẩng đầu hai mắt rưng rưng, "Anh, em cần đọc kinh Phật." Thanh lọc đầu óc.

Thiếu niên xinh đẹp tinh xảo ngửa đầu nhìn hắn, hai mắt rưng rưng, nhu nhược đáng thương, bên miệng còn có một vòng sữa nhỏ, đáng thương lại đáng yêu, trong ngây thơ còn mang theo một tia ngây ngô dụ hoặc.

Lâm Uyên đăm chiêu, "Có lẽ anh cũng nên đọc kinh Phật."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận