Đế Chế Đại Việt - Chương 112: Đồ Thành
Chương trước- Chương 1: Đi thật xa để trở về
- Chương 2: Đại Việt đế chế hệ thống
- Chương 3: Sản xuất quân khí
- Chương 4: Ngày mới
- Chương 5: Văn hóa người Việt
- Chương 6: Giác long cốc
- Chương 7: Làng bị tấn công
- Chương 8: Luyện kim chênh lệch
- Chương 9: Gói quà
- Chương 10: Dụ địch
- Chương 11: Toàn diệt
- Chương 12: Hậu chiến
- Chương 13: Chiến lợi phẩm
- Chương 14: Thay đổi quân bị
- Chương 15: Binh sĩ Tĩnh Hải quân
- Chương 16: Đám cưới người Việt
- Chương 17: Hoàng tước
- Chương 18: Nhẹ nhàng thu phục
- Chương 19: Xuất chinh
- Chương 20: Thu phục
- Chương 21: Quân lâm thành hạ
- Chương 22: Phá thành
- Chương 23: Thu hoạch
- Chương 24: Đàm phán
- Chương 25: Trở về
- Chương 26: Đô Hồ Đại Vương và Lữ Thừa Tướng
- Chương 27: Luận nước
- Chương 28: Không biết đặt tên gì
- Chương 29: Chế độ ruộng đất và tiền tệ
- Chương 30: Thương hội đến
- Chương 31: Elina phiêu lưu ký (1)
- Chương 32: Elina phiêu lưu ký (2)
- Chương 33: Đàm phán
- Chương 34: Việt vương vi hành (1)
- Chương 35: Việt vương vi hành (2)
- Chương 36: Việt vương vi hành (2)
- Chương 37: Sơn tặc tập kích
- Chương 38: Chiến đấu
- Chương 39: Tình thế nguy cấp
- Chương 40: Cứu viện
- Chương 41: Giao dịch
- Chương 42: Quyết sách
- Chương 43: Tinh Thiều
- Chương 44: Thăng Long
- Chương 45: Thừa Mệnh hoàng đế
- Chương 46: Khai Quốc tự
- Chương 47: Thừa Mệnh năm thứ hai
- Chương 48: Cứu trợ Giác Long cốc
- Chương 49: Leviathan
- Chương 50: Thánh Gióng xuất chinh
- Chương 51: Tiêu diệt thủy quái, Thánh Gióng về trời
- Chương 52: Thời đại Lý - Trần (1)
- Chương 52-2: Thời đại lý - trần (2)
- Chương 53: Mục trường
- Chương 54: Tổ chức lại triều đình
- Chương 54-2: Gặp mặt
- Chương 55: Kẻ thù mò đến
- Chương 56: Tổng động viên
- Chương 57: Hải chiến (1)
- Chương 58: Hải chiến (2)
- Chương 59: Xuất chinh
- Chương 60: Vườn không nhà trống
- Chương 60-2: Trận đầu
- Chương 61: Đại chiến
- Chương 62: Đại thắng
- Chương 63: Tính kế lẫn nhau
- Chương 64: Lục Giang (1)
- Chương 65: Lục Giang (2)
- Chương 66: Chiến tranh kết thúc
- Chương 66-2: Triệu hoán
- Chương 67: Một rừng danh nhân
- Chương 68: Sắp xếp triều chính
- Chương 69: Diễn Võ trường
- Chương 70: Sứ giả đến
- Chương 71
- Chương 72: Tử Cấm Thành
- Chương 72-2: Diên Hựu tự
- Chương 73: Mẹ
- Chương 74: Ỷ Lan và Lê Văn Thịnh
- Chương 75: Đại sứ quán
- Chương 76: Cha con
- Chương 77: Sứ thần vào triều
- Chương 78: Duyệt binh
- Chương 79: Thần cơ hỏa sang
- Chương 80: Hỏa khí Đại Việt
- Chương 81: Thần cơ doanh
- Chương 82: Thi võ (1)
- Chương 83: Thi võ (2)
- Chương 84: Thi võ (3)
- Chương 85: Thu được danh tướng
- Chương 86: Ngô Tuấn và Trần Khánh Dư
- Chương 87: Tiền chuộc
- Chương 88: Thần phục
- Chương 89: Gặp cha vợ
- Chương 90: Type 02
- Chương 91: Chế tạo diêm tiêu
- Chương 92: Phân vân
- Chương 93: Du ngoạn
- Chương 94: Tiêu diệt
- Chương 95: Gà bay chó chạy
- Chương 96: Trung Vũ đại vương
- Chương 97: Lại gặp cha vợ
- Chương 98: Mua súng
- Chương 99: Thương lượng
- Chương 100: Biệt ly
- Chương 101: Bảo hiểm xã hội
- Chương 102: Trái phiếu
- Chương 103: Trấn an
- Chương 104: Ba tháng
- Chương 105: Rối bời
- Chương 106: Xuất binh
- Chương 108: Xứ Thuận Hóa
- Chương 109: Phục kích
- Chương 110: Vào thành
- Chương 111: Phá thành
- Chương 112: Đồ Thành
- Chương 113: Hưng Đạo vương
- Chương 114: Tập doanh
- Chương 115: Tập doanh (2)
- Chương 116: Hậu chiến
- Chương 117: Tấn công thành Spanis
- Chương 118: Hỗn chiến
- Chương 119: Đối chiến
- Chương 120: Diêm tiêu
- Chương 121: Chiến tranh kết thúc
- Chương 122: M102
- Chương 123: Buông rèm nhiếp chính
- Chương 124: Xung đột
- Chương 125: Hải chiến
- Chương 126: Truyền thụ
- Chương 127: Truy hỏi
- Chương 128: Gặp mặt
- Chương 129: Tỉnh lại
- Chương 130: Tuyên chiến?
- Chương 131: Đại Việt chuẩn bị
- Chương 132: Lễ tốt nghiệp (1)
- Chương 133: Lễ tốt nghiệp (2)
- Chương 134: Lễ tốt nghiệp (3)
- Chương 135: Sửa chiến hạm
- Chương 136: Tàu hộ vệ lớp Chu Tước
- Chương 138: Đế Chế Đại Việt
- Chương 139: Hiểu lầm
- Chương 140: Ẩu đả
- Chương 141: Elina nổi bão
- Chương 142: Thế giới này quá loạn rồi
- Chương 143: Công ty liên doanh đa quốc gia
- Chương 144: Khiêu chiến
- Chương 145: Chiến thắng
- Chương 146: Gặp lại cha vợ tương lai
- Chương 147: Vấn đề lập hậu
- Chương 148
- Chương 149: Chương Thánh quân
- Chương 150: Hiệp nghị
- Chương 151: Mật nghị
- Chương 152: Bại lộ thân phận
- Chương 153: Kết quả khoa thi đầu tiên
- Chương 154: Đầy đường tiểu Boss
- Chương 155: Thừa Mệnh năm thứ ba
- Chương 156: Hai nước tuyên chiến
- Chương 157: Xứ Trấn Ninh
- Chương 158: Phái binh
- Chương 159: Trần Thư bị đánh
- Chương 160: Chiến tranh Gemanic - Bravia (1)
- Chương 161: Chiến tranh Gemanic - Bravia (2)
- Chương 162: Pháo đài Babaria (1)
- Chương 163: Pháo đài Babaria (2)
- Chương 164: Hỏa khí phát uy
- Chương 165: Cảng thị Fullham (1)
- Chương 166: Cảng thị Fullham (2)
- Chương 167: Đại Việt xuất binh
- Chương 168: Chiến thư
- Chương 169: Đổ bộ (1)
- Chương 170: Đổ bộ (2)
- Chương 171: Đổ bộ (3)
- Chương 172: Chiếm lĩnh
- Chương 174: Lính đánh thuê
- Chương 175: Tây Gốt và Đông Tấn
- Chương 176: Kỵ binh du mục
- Chương 177: Bộ tộc Alitia
- Chương 178: Kẻ địch đến
- Chương 179: Cứu vớt (1)
- Chương 180: Cứu vớt (2)
- Chương 181: Cứu vớt (3)
- Chương 182: Cứu vớt (4)
- Chương 183: Cứu vớt (5)
- Chương 184: Đông Thành An phủ sứ
- Chương 185: An bài
- Chương 186: Tin xấu
- Chương 187: Chi viện
- Chương 188: Nguy hiểm phía Nam
- Chương 189: Dự đoán
- Chương 190: Tổng động viên
- Chương 191: Đối sách
- Chương 192: Hải Vân quan
- Chương 193: Chiến hải vân quan
- Chương 194: Trận Atland (1)
- Chương 195: Trận Atland (2)
- Chương 196: Trận Atland (3)
- Chương 197: Trận Atland (4)
- Chương 198: Trận Atland (5)
- Chương 199: Trận Atland (6)
- Chương 200: Trận Atland (7)
- Chương 201: Bình định quần đảo Sắt
- Chương 202: Thiêu quan
- Chương 203: Thiêu quan (2)
- Chương 204: Chặn hậu (1)
- Chương 205: Chặn hậu (2)
- Chương 206: Tuyệt cảnh
- Chương 207: Hi sinh
- Chương 208: Viện binh
- Chương 209
- Chương 210: Quân địch đã đến
- Chương 211: Phòng tuyến sông Cầu (1)
- Chương 212: Phòng tuyến sông Cầu (2)
- Chương 213: Phòng tuyến sông Cầu (3)
- Chương 214: Phòng tuyến sông Cầu (kết)
- Chương 215: Giết chết
- Chương 216: Viện binh đến
- Chương 217: Trận sông Cầu (1)
- Chương 218: Trận sông Cầu (2)
- Chương 219: Trận sông Cầu (3)
- Chương 220: Trận sông Cầu (4)
- Chương 221: Trận sông Cầu (5)
- Chương 222: Trận sông Cầu (6)
- Chương 223: Giam giữ
- Chương 224: Giải cứu
- Chương 225: Đụng độ
- Chương 226: Niềm tự hào của Trần Quốc Tuấn
- Chương 227: Kế hoạch
- Chương 228: Chuẩn bị
- Chương 229: Tấn công
- Chương 230: Hội quân
- Chương 231: Thư xa
- Chương 232: Đến đích
- Chương 233: Đột kích
- Chương 234: Cường công kho lương
- Chương 235: Hỏa thiêu Đà Lôi thành (1)
- Chương 236: Hỏa thiêu Đà Lôi thành (2)
- Chương 237: Mâu thuẫn
- Chương 238: Giết người cướp ngựa
- Chương 239: Hạ thành Địch Lực
- Chương 240: Thời đại hậu lê (1)
- Chương 241: Thời đại Hậu Lê (2)
- Chương 242: Đại sứ quán nâng cấp (1)
- Chương 243: Đại sứ quán nâng cấp (2)
- Chương 244: Trị thương
- Chương 245: Trận Tân Bình
- Chương 246: Thắng lợi
- Chương 247: Đất nước sạch bóng quân thù
- Chương 248: Hậu chiến tranh
- Chương 249: Chỉnh đốn hành chính
- Chương 250: Đại công trình
- Chương 251: Đàm phán thành công
- Chương 252: Thiên tai
- Chương 253: Chuẩn bị cứu trợ
- Chương 254: Elina đến
- Chương 255: Thần giáo
- Chương 256: Bại lộ
- Chương 257: Học thuyết Mác
- Chương 258: Từ quan
- Chương 259: Phong vương
- Chương 260: Vi hành (1)
- Chương 261: Vi hành (2)
- Chương 262: Gặp mặt
- Chương 263: Nhà máy dệt (1)
- Chương 264: Nhà máy dệt (2)
- Chương 265: Trứng nở
- Chương 266: Giao dịch bí mật
- Chương 267: Thừa Mệnh năm thứ tư (1)
- Chương 268: Thừa Mệnh năm thứ tư (2)
- Chương 269: Thừa mệnh năm thứ tư (3)
- Chương 270: Sắp biến thiên
- Chương 271: Mật mưu
- Chương 272: Cải cách (1)
- Chương 273: Cải cách (2)
- Chương 274: Cải cách (3)
- Chương 275: Sĩ quan huấn luyện
- Chương 276: Mua phát minh, thuê chuyên gia
- Chương 277: Trang bị mới
- Chương 278: Quân phục mới
- Chương 279: Sứ đoàn đến
- Chương 280: Đàm phán
- Chương 281: Súng mới
- Chương 282: Tư yến
- Chương 283: Song hậu
- Chương 284: Xuất động
- Chương 285: Lấy tôn giáo trị tôn giáo
- Chương 286: Xảy ra chuyện lớn
- Chương 287: Kẻ đứng sau màn
- Chương 288: Bệ hạ khó chịu
- Chương 289: Đầy đường Boss và siêu cấp Boss
- Chương 290: Đại Boss, Boss, tiểu Boss
- Chương 291: Khủng bố
- Chương 292: Tung tích của Elina
- Chương 293: Hàn quốc
- Chương 294: Chống cự
- Chương 295: Thắng trận
- Chương 296: Bắc Hải hạm đội đến
- Chương 297: Xử tử
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đế Chế Đại Việt
Chương 112: Đồ Thành
Nghe Lê Phụng Hiểu hỏi như vậy Trần Nhật Duật trợn trừng mắt không nói gì. Lê Phụng Hiểu lắc đầu, Trần Nhật Duật chiến công đỉnh phong vẫn còn quá trẻ, tài năng tuy chín nhưng tâm lý lại chưa đạt đến đúng mức, dễ rũ lòng thương. Lê Phụng Hiểu nói.
- Chúng ta là hành quân đi tập kích, đi phá hủy cơ sở vật chất của địch. Những gì tương lai có thể gây hại đến cho Đại Việt đều phải bị thiêu hủy.
Trần Nhật Duật không cam lòng nói.
- Chúng ta có thể bắt bọn họ về Đại Việt, hiện Đại Việt đang thiếu dân cư, chúng ta có thể mang bọn họ về.
Phạm Ngũ Lão lần này lại lắc đầu tiếc rẽ.
- Trần thiêm sự, chúng ta là hành quân gấp, tù binh sẽ làm chậm tiến độ của chúng ta. Huống chi chúng ta cũng không có năng lực chuyên chở bọn họ về.
Đại Việt vốn là không đủ khả năng vận chuyển binh lính viễn chinh nên mới phải thuê đến Hoa Hồng Đen thương hội vận chuyển, trong quá trình này những thuyền bè này không thể động đến vì khoảng cách Đại Việt và quần đảo Sắt quá xa, nếu dùng thuyền vận tù binh, tình hình chiến trường thay đổi toàn quân Đại Việt chỉ còn đường chết.
- Nhưng kế hoạch bệ hạ trước sau gì cũng sẽ chinh phục quần đảo Sắt, chúng ta đồ thành như vậy sẽ gây tiếng tăm không tốt cho bệ hạ.
Trần Nhật Duật lại đưa ra một lý do khác, Lê Phụng Hiểu lạnh lùng gằng giọng nói từng chữ.
- Không để người nào chạy thoát thì sẽ không có tai tiếng. Huống chi ngươi thấy điểm nào chứng minh chuyện này là Đại Việt làm sao?
Đúng. Trần Nhật Duật nhìn lại. Đại quân dùng toàn bộ là lính đánh thuê, dù là đến binh lính Chăm quốc cũng là mặc quần áo của Halsey gia tộc. Không căng cờ, không đánh trống, tiếng nói cũng không phải là tiếng Việt, lấy gì chứng minh là Đại Việt làm. Nhìn vẻ mặt đắng chát của Trần Nhật Duật Lê Phụng Hiểu cũng không đành lòng nói.
- Ta cho ngươi một cách để cứu được một số người.
Trần Nhật Duật nghe vậy vui mừng nói.
- Mời chủ tướng nói.
Lê Phụng Hiểu gật đầu nói.
- Những người lớn nếu không chết có thể chống lại Đại Việt, nhưng trẻ sơ sinh thì không. Ngươi có thể cứu bọn hắn sau đó dùng thuyền chở chiến lợi phẩm vận về Đại Việt giao cho Ám bộ.
Nụ cười của Trần Nhật Duật cứng lại, trẻ sơ sinh, một tòa thành lại có thể có bao nhiêu trẻ, huống chi giao cho Ám bộ Trần Nhật Duật cũng hiểu được là kết quả gì. Nhưng cứu sống còn hơn không mà, đúng không.
- Tốt. Ta lập tức đi làm.
Nói rồi Trần Nhật Duật liền dẫn theo mấy khinh kỵ trinh sát lao vào chiến trường đi. Phạm Ngũ Lão nhìn Lê Phụng Hiểu nói.
- Chủ tướng quả nhiên có một tay cao minh.
Lê Phụng Hiểu lắc đầu nói.
- Trần thiêm sự còn trẻ, cũng không thể hoàn toàn hủy diệt thiện tâm của hắn. Một bách chiến tướng quân có thể thể thắng bằng trái tim sắt đá, nhưng chủ soái vạn quân chỉ có thể thống lĩnh quân đội bằng trái tim. Nếu không phải là tình thể bắt buộc, ta thực sự không đành lòng. Dù sao sau này quần đảo Sắt chính là của Đại Việt đấy.
Bến tàu, hỏa hoạn vẫn chưa chấm dứt, khắp nơi đều là những ngọn lửa cháy đỏ rực thậm chí đã lây lan sang những con tàu cập bến. Binh sĩ tại đây cũng nhận được thành trì bị công phá, mấy tên kỵ sĩ liền nhanh chóng thống lĩnh một ngàn quân lập thành một phòng tuyến trước cảng địa.
- Tránh đường, tránh đường, là bá tước đại nhân.
Holf thân dưới mặc quần đùi, bên trên chỉ khoác một cái áo lót cùng áo choàng lông, tay ôm hộp vàng dưới sự hộ tống của vài chục thân vệ chạy về cầu cảng, theo sau là hàng ngàn dân chúng của Holf thành.
- Ngăn bọn họ lại, ngăn họ lại.
Holf chạy được ra bến tàu liền ra lệnh. Binh lính liền chặn những thị dân không cho chạy ra bến cảng. Holf thở hổn hển nói.
- Mau sắp xếp tàu, ta muốn đi gặp công tước đại nhân.
Viên kỵ sĩ nói.
- Tuân lệnh đại nhân.
Lúc này Holf mới thấy trên bến tàu không những bốc cháy khắp nơi, thuyền cũng chìm hết không ít.
- Tại sao thuyền chiến lại chìm hết cả thế kia?
Viên kỵ sĩ trả lời.
- Bẩm bá tước đại nhân không biết ai đó đã đục rất nhiều thuyền chiến, rồi lại đốt cháy bến tàu, cháy rất nhiều thuyền, hiện nhiều lắm cũng chỉ còn hai mươi chiếc sử dụng được.
Nghe vậy Holf như bị sét đánh lắp bắp.
- Xong, xong ta rồi. Ta không đi gặp công tước đại nhân, chở ta về phía Nam gặp chị ta.
- Thả chúng ta ra, cho chúng ta ra bến tàu.
- Cầu xin các ngươi, phía sau là ác ma, bọn hắn sẽ giết sạch bọn ta.
…
Trên bến tàu vang lên tiếng kêu khóc, cuối cùng binh sĩ cũng mở một mắt lưới để dân chúng chạy xuống bến tàu. Nhưng từ trong ánh lửa bên trong thành, những bóng dáng kỵ binh liền xuất hiện, dơ lên đồ đao vẫn còn ướt đẫm máu.
Mấy viên kỵ sĩ liền hô lên.
- Địch nhân đến, lập trận. Cung tiễn thủ, bắn.
Keng, keng, keng,…
Hàng trăm mũi tên liền phóng về phía kỵ binh nhưng chỉ nghe những tiếng kim loại phát ra thành thúy. Kỵ binh Đại Lý cúi sát đầu xuống đầu ngựa, bọn hắn toàn thân bóc thép lại không sợ mũi tên bắn đến. Thấy mũi tên không có tác dụng các kỵ sĩ liền leo lên thân ngựa hô lên.
- Bộ binh, thuẫn trận.
Gần một ngàn binh sĩ liền dựng lên thuẫn, trường thương hướng ra ngoài tạo thành một bức tường gai góc.
- Xung kích.
Ầm, ầm, ầm.
Thiết kỵ Đại Lý gầm lên một tiếng xếp thành trùy hình liền va chạm với thuẫn trận của bộ binh. Hai trăm thiết kỵ đột kích hoàn toàn xé toan lớp phòng ngự mỏng manh đó đâm xuyên đội hình của quân nhà Holf. Thiết kỵ Đại Lý cũng không quay lại mà tiếp tục dựa vào tốc độ của chiến mã xông về phía trước giết chóc, bởi theo sau bọn hắn, phần đuôi của trùy hình chính là khinh kỵ Mông quốc, phủ binh cùng quân Chăm quốc. Bọn hắn theo lỗ hổng bị thiết kỵ đục thủng liền tỏa ra xung quanh giết chóc.
- Nhổ neo, chạy mau.
Quân nhà Holf hoàn toàn vỡ trận, đại bộ phận đều bỏ chạy dẫm đạp lên nhau chạy ra bến tàu leo lên thuyền rơi khỏi mảnh địa ngục này. Quân Đại Việt không ngừng truy sát, giết chóc, bao vây bến tàu, thậm chí leo lên tận chiến thuyền địch để giết địch.
Cuộc đồ sát diễn ra cho đến sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên ló dạng thì chiến trường cũng hoàn toàn yên tĩnh. Holf thành khắp nơi đều là xác chết, kéo dài cho đến bến cảng lại càng thảm liệt hơn, xác người khắp nơi, có đến gần năm ngàn người bị đồ sát tại trên chính bến tàu, chỉ có mười chiếc tàu có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Đại Việt mà chạy thoát ra biển.
Lê Phụng Hiểu dẫn theo các tướng đi ra bến tàu, dù đã qua một đêm nhưng máu vẫn còn chưa khô mà chảy thành dòng ra biển nhuỗm đỏ cả một vùng mé biển, ướt đẫm cả giày của Lê Phụng Hiểu. Đây là mệnh lệnh mà hắn ban ra, cũng là kết quả mà hắn muốn thấy, gần một vạn dân chúng trong thành đều bị bọn hắn giết sạch.
Phạm Ngũ Lão đi đến trước mặt Lê Phụng Hiểu nói.
- Bẩm chủ tướng, chúng ta tiêu diệt địch nhiều không thể thống kê hết, thu được đầy đủ một trăm rương vàng bạc, chau báu các loại, các loại chiến lợi phẩm như mật ong, bột mì,…nhiều vô số kể, ngoài ra còn có mười bốn chiến thuyền bị quân ta bắt giữ.
Là nơi tập kết hậu cần cho quân viễn chinh nơi đây đương nhiên chứa đựng rất nhiều tài phú. Lê Phụng Hiểu nghe đến cũng vô cùng rung động. Hắn nói.
- Toàn bộ chiến lợi phẩm đều giao cho Bắc Hải thủy sư chở về Đại Việt, những gì không đem được liền đốt đi.
- Tuân lệnh chủ tướng.
Lê Phụng Hiểu lại hỏi.
- Trần thiêm sự đâu rồi?
- Bẩm chủ tướng, Trần tướng quân còn ở trong thành.
Một binh sĩ nói, Lê Phụng Hiểu gật đầu liền đi vào thành, tại đây có Phạm Ngũ Lão liền ổn. Lê Phụng Hiểu vào trong thành liền thấy được Trần Nhật Duật mặt mũi lấp đầy lọ lem khói bụi, áo giáp bị hắn vứt đi đâu rồi không biết. Trần Nhật Duật đang dùng hai tay không đào bới một đống đổ nát, đào đến đôi tay hắn đã bong tróc đầy máu nhưng hắn dường như không cảm thấy chỉ lẩm bẩm nói.
- Chờ ta, cố gắng lên, chờ ta một chút thôi.
- Trần thiêm sự chính là đang làm gì?
Lê Phụng Hiểu đi đến hỏi một tên binh lính, tên này nói.
- Trần thiêm sự nói hắn nghe được tiếng khóc dưới đống đổ nát liền chạy đến đào, dù là ai khuyên cũng không được.
- Vậy còn đợi gì nữa mà không giúp một tay.
Lê Phụng hiểu quát lên, đám binh sĩ vội vàng chạy đến phụ giúp. Lê Phụng Hiểu nhìn Trần Nhật Duất kiên trì không bỏ đào bới, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm trong lòng không khỏi có chút rung động. Và rồi Lê Phụng HIểu vậy mà cũng đến cùng đám binh sĩ giúp Trần Nhật Duật đào bới lên.
- Tìm được, tìm được.
Trần Nhật Duật bỗng hét lên. Bên dưới đống đổ nát có một thi thể bị cháy đen, nhìn cái xác có thể đoán được là phụ nữ, người này vậy mà hai tay ôm lấy một bọc chăn, bên trong bọc chăn chính là một bé gái vô cùng dễ thương. Có lẽ đêm qua khi căn nhà bốc cháy người mẹ chạy thoát không được, chỉ biết ôm lấy, bảo bọc con gái mình ẩn nấp trong một góc đến chết cháy, bé gái đến sáng có lẽ vì đói mà khóc lên một chút liền bị Trần Nhật Duật tìm được. Người mẹ chín là hi sinh bản thân mình để bảo vệ con mình khỏi ngọn lửa đỏ, tiểu ni tử cũng không phụ lòng mẹ, vậy mà kỳ tích sống sót khỏi vụ cháy. Lê Phụng Hiểu đứng một bên nhìn cảnh này cũng vui mừng, mệnh lệnh hắn ban ra, hắn không hối hận, nhưng người chịu khổ ruốt cuộc vẫn là dân chúng, thấy một sinh mạng bé nhỏ được cứu vớt, lòng hắn cũng nhẹ nhõm phần nào.
Trần Nhật Duật cẩn thận lấy bọc chăn ra từ vòng tay của người mẹ, nhóc tì này gương mặt lấm lem vì khói, thấy động đậy liền mở mắt ra khóc lớn, một đôi mắt màu lam như hai viên phỉ thúy lấp lánh, làn da trắng hồng như một vị thiên xứ. Trần Nhật Duật ôm lấy khẽ vỗ vỗ nói.
- Ngoan, ngoan, bé con không khóc.
Bé gái thấy Trần Nhật Duật dỗ vậy mà bỗng nhiên không khóc nữa, nhìn gương mặt lấm lem của hắn một chút vậy mà nở ra một nụ cười như hoa nở.
- Chúng ta là hành quân đi tập kích, đi phá hủy cơ sở vật chất của địch. Những gì tương lai có thể gây hại đến cho Đại Việt đều phải bị thiêu hủy.
Trần Nhật Duật không cam lòng nói.
- Chúng ta có thể bắt bọn họ về Đại Việt, hiện Đại Việt đang thiếu dân cư, chúng ta có thể mang bọn họ về.
Phạm Ngũ Lão lần này lại lắc đầu tiếc rẽ.
- Trần thiêm sự, chúng ta là hành quân gấp, tù binh sẽ làm chậm tiến độ của chúng ta. Huống chi chúng ta cũng không có năng lực chuyên chở bọn họ về.
Đại Việt vốn là không đủ khả năng vận chuyển binh lính viễn chinh nên mới phải thuê đến Hoa Hồng Đen thương hội vận chuyển, trong quá trình này những thuyền bè này không thể động đến vì khoảng cách Đại Việt và quần đảo Sắt quá xa, nếu dùng thuyền vận tù binh, tình hình chiến trường thay đổi toàn quân Đại Việt chỉ còn đường chết.
- Nhưng kế hoạch bệ hạ trước sau gì cũng sẽ chinh phục quần đảo Sắt, chúng ta đồ thành như vậy sẽ gây tiếng tăm không tốt cho bệ hạ.
Trần Nhật Duật lại đưa ra một lý do khác, Lê Phụng Hiểu lạnh lùng gằng giọng nói từng chữ.
- Không để người nào chạy thoát thì sẽ không có tai tiếng. Huống chi ngươi thấy điểm nào chứng minh chuyện này là Đại Việt làm sao?
Đúng. Trần Nhật Duật nhìn lại. Đại quân dùng toàn bộ là lính đánh thuê, dù là đến binh lính Chăm quốc cũng là mặc quần áo của Halsey gia tộc. Không căng cờ, không đánh trống, tiếng nói cũng không phải là tiếng Việt, lấy gì chứng minh là Đại Việt làm. Nhìn vẻ mặt đắng chát của Trần Nhật Duật Lê Phụng Hiểu cũng không đành lòng nói.
- Ta cho ngươi một cách để cứu được một số người.
Trần Nhật Duật nghe vậy vui mừng nói.
- Mời chủ tướng nói.
Lê Phụng Hiểu gật đầu nói.
- Những người lớn nếu không chết có thể chống lại Đại Việt, nhưng trẻ sơ sinh thì không. Ngươi có thể cứu bọn hắn sau đó dùng thuyền chở chiến lợi phẩm vận về Đại Việt giao cho Ám bộ.
Nụ cười của Trần Nhật Duật cứng lại, trẻ sơ sinh, một tòa thành lại có thể có bao nhiêu trẻ, huống chi giao cho Ám bộ Trần Nhật Duật cũng hiểu được là kết quả gì. Nhưng cứu sống còn hơn không mà, đúng không.
- Tốt. Ta lập tức đi làm.
Nói rồi Trần Nhật Duật liền dẫn theo mấy khinh kỵ trinh sát lao vào chiến trường đi. Phạm Ngũ Lão nhìn Lê Phụng Hiểu nói.
- Chủ tướng quả nhiên có một tay cao minh.
Lê Phụng Hiểu lắc đầu nói.
- Trần thiêm sự còn trẻ, cũng không thể hoàn toàn hủy diệt thiện tâm của hắn. Một bách chiến tướng quân có thể thể thắng bằng trái tim sắt đá, nhưng chủ soái vạn quân chỉ có thể thống lĩnh quân đội bằng trái tim. Nếu không phải là tình thể bắt buộc, ta thực sự không đành lòng. Dù sao sau này quần đảo Sắt chính là của Đại Việt đấy.
Bến tàu, hỏa hoạn vẫn chưa chấm dứt, khắp nơi đều là những ngọn lửa cháy đỏ rực thậm chí đã lây lan sang những con tàu cập bến. Binh sĩ tại đây cũng nhận được thành trì bị công phá, mấy tên kỵ sĩ liền nhanh chóng thống lĩnh một ngàn quân lập thành một phòng tuyến trước cảng địa.
- Tránh đường, tránh đường, là bá tước đại nhân.
Holf thân dưới mặc quần đùi, bên trên chỉ khoác một cái áo lót cùng áo choàng lông, tay ôm hộp vàng dưới sự hộ tống của vài chục thân vệ chạy về cầu cảng, theo sau là hàng ngàn dân chúng của Holf thành.
- Ngăn bọn họ lại, ngăn họ lại.
Holf chạy được ra bến tàu liền ra lệnh. Binh lính liền chặn những thị dân không cho chạy ra bến cảng. Holf thở hổn hển nói.
- Mau sắp xếp tàu, ta muốn đi gặp công tước đại nhân.
Viên kỵ sĩ nói.
- Tuân lệnh đại nhân.
Lúc này Holf mới thấy trên bến tàu không những bốc cháy khắp nơi, thuyền cũng chìm hết không ít.
- Tại sao thuyền chiến lại chìm hết cả thế kia?
Viên kỵ sĩ trả lời.
- Bẩm bá tước đại nhân không biết ai đó đã đục rất nhiều thuyền chiến, rồi lại đốt cháy bến tàu, cháy rất nhiều thuyền, hiện nhiều lắm cũng chỉ còn hai mươi chiếc sử dụng được.
Nghe vậy Holf như bị sét đánh lắp bắp.
- Xong, xong ta rồi. Ta không đi gặp công tước đại nhân, chở ta về phía Nam gặp chị ta.
- Thả chúng ta ra, cho chúng ta ra bến tàu.
- Cầu xin các ngươi, phía sau là ác ma, bọn hắn sẽ giết sạch bọn ta.
…
Trên bến tàu vang lên tiếng kêu khóc, cuối cùng binh sĩ cũng mở một mắt lưới để dân chúng chạy xuống bến tàu. Nhưng từ trong ánh lửa bên trong thành, những bóng dáng kỵ binh liền xuất hiện, dơ lên đồ đao vẫn còn ướt đẫm máu.
Mấy viên kỵ sĩ liền hô lên.
- Địch nhân đến, lập trận. Cung tiễn thủ, bắn.
Keng, keng, keng,…
Hàng trăm mũi tên liền phóng về phía kỵ binh nhưng chỉ nghe những tiếng kim loại phát ra thành thúy. Kỵ binh Đại Lý cúi sát đầu xuống đầu ngựa, bọn hắn toàn thân bóc thép lại không sợ mũi tên bắn đến. Thấy mũi tên không có tác dụng các kỵ sĩ liền leo lên thân ngựa hô lên.
- Bộ binh, thuẫn trận.
Gần một ngàn binh sĩ liền dựng lên thuẫn, trường thương hướng ra ngoài tạo thành một bức tường gai góc.
- Xung kích.
Ầm, ầm, ầm.
Thiết kỵ Đại Lý gầm lên một tiếng xếp thành trùy hình liền va chạm với thuẫn trận của bộ binh. Hai trăm thiết kỵ đột kích hoàn toàn xé toan lớp phòng ngự mỏng manh đó đâm xuyên đội hình của quân nhà Holf. Thiết kỵ Đại Lý cũng không quay lại mà tiếp tục dựa vào tốc độ của chiến mã xông về phía trước giết chóc, bởi theo sau bọn hắn, phần đuôi của trùy hình chính là khinh kỵ Mông quốc, phủ binh cùng quân Chăm quốc. Bọn hắn theo lỗ hổng bị thiết kỵ đục thủng liền tỏa ra xung quanh giết chóc.
- Nhổ neo, chạy mau.
Quân nhà Holf hoàn toàn vỡ trận, đại bộ phận đều bỏ chạy dẫm đạp lên nhau chạy ra bến tàu leo lên thuyền rơi khỏi mảnh địa ngục này. Quân Đại Việt không ngừng truy sát, giết chóc, bao vây bến tàu, thậm chí leo lên tận chiến thuyền địch để giết địch.
Cuộc đồ sát diễn ra cho đến sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên ló dạng thì chiến trường cũng hoàn toàn yên tĩnh. Holf thành khắp nơi đều là xác chết, kéo dài cho đến bến cảng lại càng thảm liệt hơn, xác người khắp nơi, có đến gần năm ngàn người bị đồ sát tại trên chính bến tàu, chỉ có mười chiếc tàu có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Đại Việt mà chạy thoát ra biển.
Lê Phụng Hiểu dẫn theo các tướng đi ra bến tàu, dù đã qua một đêm nhưng máu vẫn còn chưa khô mà chảy thành dòng ra biển nhuỗm đỏ cả một vùng mé biển, ướt đẫm cả giày của Lê Phụng Hiểu. Đây là mệnh lệnh mà hắn ban ra, cũng là kết quả mà hắn muốn thấy, gần một vạn dân chúng trong thành đều bị bọn hắn giết sạch.
Phạm Ngũ Lão đi đến trước mặt Lê Phụng Hiểu nói.
- Bẩm chủ tướng, chúng ta tiêu diệt địch nhiều không thể thống kê hết, thu được đầy đủ một trăm rương vàng bạc, chau báu các loại, các loại chiến lợi phẩm như mật ong, bột mì,…nhiều vô số kể, ngoài ra còn có mười bốn chiến thuyền bị quân ta bắt giữ.
Là nơi tập kết hậu cần cho quân viễn chinh nơi đây đương nhiên chứa đựng rất nhiều tài phú. Lê Phụng Hiểu nghe đến cũng vô cùng rung động. Hắn nói.
- Toàn bộ chiến lợi phẩm đều giao cho Bắc Hải thủy sư chở về Đại Việt, những gì không đem được liền đốt đi.
- Tuân lệnh chủ tướng.
Lê Phụng Hiểu lại hỏi.
- Trần thiêm sự đâu rồi?
- Bẩm chủ tướng, Trần tướng quân còn ở trong thành.
Một binh sĩ nói, Lê Phụng Hiểu gật đầu liền đi vào thành, tại đây có Phạm Ngũ Lão liền ổn. Lê Phụng Hiểu vào trong thành liền thấy được Trần Nhật Duật mặt mũi lấp đầy lọ lem khói bụi, áo giáp bị hắn vứt đi đâu rồi không biết. Trần Nhật Duật đang dùng hai tay không đào bới một đống đổ nát, đào đến đôi tay hắn đã bong tróc đầy máu nhưng hắn dường như không cảm thấy chỉ lẩm bẩm nói.
- Chờ ta, cố gắng lên, chờ ta một chút thôi.
- Trần thiêm sự chính là đang làm gì?
Lê Phụng Hiểu đi đến hỏi một tên binh lính, tên này nói.
- Trần thiêm sự nói hắn nghe được tiếng khóc dưới đống đổ nát liền chạy đến đào, dù là ai khuyên cũng không được.
- Vậy còn đợi gì nữa mà không giúp một tay.
Lê Phụng hiểu quát lên, đám binh sĩ vội vàng chạy đến phụ giúp. Lê Phụng Hiểu nhìn Trần Nhật Duất kiên trì không bỏ đào bới, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm trong lòng không khỏi có chút rung động. Và rồi Lê Phụng HIểu vậy mà cũng đến cùng đám binh sĩ giúp Trần Nhật Duật đào bới lên.
- Tìm được, tìm được.
Trần Nhật Duật bỗng hét lên. Bên dưới đống đổ nát có một thi thể bị cháy đen, nhìn cái xác có thể đoán được là phụ nữ, người này vậy mà hai tay ôm lấy một bọc chăn, bên trong bọc chăn chính là một bé gái vô cùng dễ thương. Có lẽ đêm qua khi căn nhà bốc cháy người mẹ chạy thoát không được, chỉ biết ôm lấy, bảo bọc con gái mình ẩn nấp trong một góc đến chết cháy, bé gái đến sáng có lẽ vì đói mà khóc lên một chút liền bị Trần Nhật Duật tìm được. Người mẹ chín là hi sinh bản thân mình để bảo vệ con mình khỏi ngọn lửa đỏ, tiểu ni tử cũng không phụ lòng mẹ, vậy mà kỳ tích sống sót khỏi vụ cháy. Lê Phụng Hiểu đứng một bên nhìn cảnh này cũng vui mừng, mệnh lệnh hắn ban ra, hắn không hối hận, nhưng người chịu khổ ruốt cuộc vẫn là dân chúng, thấy một sinh mạng bé nhỏ được cứu vớt, lòng hắn cũng nhẹ nhõm phần nào.
Trần Nhật Duật cẩn thận lấy bọc chăn ra từ vòng tay của người mẹ, nhóc tì này gương mặt lấm lem vì khói, thấy động đậy liền mở mắt ra khóc lớn, một đôi mắt màu lam như hai viên phỉ thúy lấp lánh, làn da trắng hồng như một vị thiên xứ. Trần Nhật Duật ôm lấy khẽ vỗ vỗ nói.
- Ngoan, ngoan, bé con không khóc.
Bé gái thấy Trần Nhật Duật dỗ vậy mà bỗng nhiên không khóc nữa, nhìn gương mặt lấm lem của hắn một chút vậy mà nở ra một nụ cười như hoa nở.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đi thật xa để trở về
- Chương 2: Đại Việt đế chế hệ thống
- Chương 3: Sản xuất quân khí
- Chương 4: Ngày mới
- Chương 5: Văn hóa người Việt
- Chương 6: Giác long cốc
- Chương 7: Làng bị tấn công
- Chương 8: Luyện kim chênh lệch
- Chương 9: Gói quà
- Chương 10: Dụ địch
- Chương 11: Toàn diệt
- Chương 12: Hậu chiến
- Chương 13: Chiến lợi phẩm
- Chương 14: Thay đổi quân bị
- Chương 15: Binh sĩ Tĩnh Hải quân
- Chương 16: Đám cưới người Việt
- Chương 17: Hoàng tước
- Chương 18: Nhẹ nhàng thu phục
- Chương 19: Xuất chinh
- Chương 20: Thu phục
- Chương 21: Quân lâm thành hạ
- Chương 22: Phá thành
- Chương 23: Thu hoạch
- Chương 24: Đàm phán
- Chương 25: Trở về
- Chương 26: Đô Hồ Đại Vương và Lữ Thừa Tướng
- Chương 27: Luận nước
- Chương 28: Không biết đặt tên gì
- Chương 29: Chế độ ruộng đất và tiền tệ
- Chương 30: Thương hội đến
- Chương 31: Elina phiêu lưu ký (1)
- Chương 32: Elina phiêu lưu ký (2)
- Chương 33: Đàm phán
- Chương 34: Việt vương vi hành (1)
- Chương 35: Việt vương vi hành (2)
- Chương 36: Việt vương vi hành (2)
- Chương 37: Sơn tặc tập kích
- Chương 38: Chiến đấu
- Chương 39: Tình thế nguy cấp
- Chương 40: Cứu viện
- Chương 41: Giao dịch
- Chương 42: Quyết sách
- Chương 43: Tinh Thiều
- Chương 44: Thăng Long
- Chương 45: Thừa Mệnh hoàng đế
- Chương 46: Khai Quốc tự
- Chương 47: Thừa Mệnh năm thứ hai
- Chương 48: Cứu trợ Giác Long cốc
- Chương 49: Leviathan
- Chương 50: Thánh Gióng xuất chinh
- Chương 51: Tiêu diệt thủy quái, Thánh Gióng về trời
- Chương 52: Thời đại Lý - Trần (1)
- Chương 52-2: Thời đại lý - trần (2)
- Chương 53: Mục trường
- Chương 54: Tổ chức lại triều đình
- Chương 54-2: Gặp mặt
- Chương 55: Kẻ thù mò đến
- Chương 56: Tổng động viên
- Chương 57: Hải chiến (1)
- Chương 58: Hải chiến (2)
- Chương 59: Xuất chinh
- Chương 60: Vườn không nhà trống
- Chương 60-2: Trận đầu
- Chương 61: Đại chiến
- Chương 62: Đại thắng
- Chương 63: Tính kế lẫn nhau
- Chương 64: Lục Giang (1)
- Chương 65: Lục Giang (2)
- Chương 66: Chiến tranh kết thúc
- Chương 66-2: Triệu hoán
- Chương 67: Một rừng danh nhân
- Chương 68: Sắp xếp triều chính
- Chương 69: Diễn Võ trường
- Chương 70: Sứ giả đến
- Chương 71
- Chương 72: Tử Cấm Thành
- Chương 72-2: Diên Hựu tự
- Chương 73: Mẹ
- Chương 74: Ỷ Lan và Lê Văn Thịnh
- Chương 75: Đại sứ quán
- Chương 76: Cha con
- Chương 77: Sứ thần vào triều
- Chương 78: Duyệt binh
- Chương 79: Thần cơ hỏa sang
- Chương 80: Hỏa khí Đại Việt
- Chương 81: Thần cơ doanh
- Chương 82: Thi võ (1)
- Chương 83: Thi võ (2)
- Chương 84: Thi võ (3)
- Chương 85: Thu được danh tướng
- Chương 86: Ngô Tuấn và Trần Khánh Dư
- Chương 87: Tiền chuộc
- Chương 88: Thần phục
- Chương 89: Gặp cha vợ
- Chương 90: Type 02
- Chương 91: Chế tạo diêm tiêu
- Chương 92: Phân vân
- Chương 93: Du ngoạn
- Chương 94: Tiêu diệt
- Chương 95: Gà bay chó chạy
- Chương 96: Trung Vũ đại vương
- Chương 97: Lại gặp cha vợ
- Chương 98: Mua súng
- Chương 99: Thương lượng
- Chương 100: Biệt ly
- Chương 101: Bảo hiểm xã hội
- Chương 102: Trái phiếu
- Chương 103: Trấn an
- Chương 104: Ba tháng
- Chương 105: Rối bời
- Chương 106: Xuất binh
- Chương 108: Xứ Thuận Hóa
- Chương 109: Phục kích
- Chương 110: Vào thành
- Chương 111: Phá thành
- Chương 112: Đồ Thành
- Chương 113: Hưng Đạo vương
- Chương 114: Tập doanh
- Chương 115: Tập doanh (2)
- Chương 116: Hậu chiến
- Chương 117: Tấn công thành Spanis
- Chương 118: Hỗn chiến
- Chương 119: Đối chiến
- Chương 120: Diêm tiêu
- Chương 121: Chiến tranh kết thúc
- Chương 122: M102
- Chương 123: Buông rèm nhiếp chính
- Chương 124: Xung đột
- Chương 125: Hải chiến
- Chương 126: Truyền thụ
- Chương 127: Truy hỏi
- Chương 128: Gặp mặt
- Chương 129: Tỉnh lại
- Chương 130: Tuyên chiến?
- Chương 131: Đại Việt chuẩn bị
- Chương 132: Lễ tốt nghiệp (1)
- Chương 133: Lễ tốt nghiệp (2)
- Chương 134: Lễ tốt nghiệp (3)
- Chương 135: Sửa chiến hạm
- Chương 136: Tàu hộ vệ lớp Chu Tước
- Chương 138: Đế Chế Đại Việt
- Chương 139: Hiểu lầm
- Chương 140: Ẩu đả
- Chương 141: Elina nổi bão
- Chương 142: Thế giới này quá loạn rồi
- Chương 143: Công ty liên doanh đa quốc gia
- Chương 144: Khiêu chiến
- Chương 145: Chiến thắng
- Chương 146: Gặp lại cha vợ tương lai
- Chương 147: Vấn đề lập hậu
- Chương 148
- Chương 149: Chương Thánh quân
- Chương 150: Hiệp nghị
- Chương 151: Mật nghị
- Chương 152: Bại lộ thân phận
- Chương 153: Kết quả khoa thi đầu tiên
- Chương 154: Đầy đường tiểu Boss
- Chương 155: Thừa Mệnh năm thứ ba
- Chương 156: Hai nước tuyên chiến
- Chương 157: Xứ Trấn Ninh
- Chương 158: Phái binh
- Chương 159: Trần Thư bị đánh
- Chương 160: Chiến tranh Gemanic - Bravia (1)
- Chương 161: Chiến tranh Gemanic - Bravia (2)
- Chương 162: Pháo đài Babaria (1)
- Chương 163: Pháo đài Babaria (2)
- Chương 164: Hỏa khí phát uy
- Chương 165: Cảng thị Fullham (1)
- Chương 166: Cảng thị Fullham (2)
- Chương 167: Đại Việt xuất binh
- Chương 168: Chiến thư
- Chương 169: Đổ bộ (1)
- Chương 170: Đổ bộ (2)
- Chương 171: Đổ bộ (3)
- Chương 172: Chiếm lĩnh
- Chương 174: Lính đánh thuê
- Chương 175: Tây Gốt và Đông Tấn
- Chương 176: Kỵ binh du mục
- Chương 177: Bộ tộc Alitia
- Chương 178: Kẻ địch đến
- Chương 179: Cứu vớt (1)
- Chương 180: Cứu vớt (2)
- Chương 181: Cứu vớt (3)
- Chương 182: Cứu vớt (4)
- Chương 183: Cứu vớt (5)
- Chương 184: Đông Thành An phủ sứ
- Chương 185: An bài
- Chương 186: Tin xấu
- Chương 187: Chi viện
- Chương 188: Nguy hiểm phía Nam
- Chương 189: Dự đoán
- Chương 190: Tổng động viên
- Chương 191: Đối sách
- Chương 192: Hải Vân quan
- Chương 193: Chiến hải vân quan
- Chương 194: Trận Atland (1)
- Chương 195: Trận Atland (2)
- Chương 196: Trận Atland (3)
- Chương 197: Trận Atland (4)
- Chương 198: Trận Atland (5)
- Chương 199: Trận Atland (6)
- Chương 200: Trận Atland (7)
- Chương 201: Bình định quần đảo Sắt
- Chương 202: Thiêu quan
- Chương 203: Thiêu quan (2)
- Chương 204: Chặn hậu (1)
- Chương 205: Chặn hậu (2)
- Chương 206: Tuyệt cảnh
- Chương 207: Hi sinh
- Chương 208: Viện binh
- Chương 209
- Chương 210: Quân địch đã đến
- Chương 211: Phòng tuyến sông Cầu (1)
- Chương 212: Phòng tuyến sông Cầu (2)
- Chương 213: Phòng tuyến sông Cầu (3)
- Chương 214: Phòng tuyến sông Cầu (kết)
- Chương 215: Giết chết
- Chương 216: Viện binh đến
- Chương 217: Trận sông Cầu (1)
- Chương 218: Trận sông Cầu (2)
- Chương 219: Trận sông Cầu (3)
- Chương 220: Trận sông Cầu (4)
- Chương 221: Trận sông Cầu (5)
- Chương 222: Trận sông Cầu (6)
- Chương 223: Giam giữ
- Chương 224: Giải cứu
- Chương 225: Đụng độ
- Chương 226: Niềm tự hào của Trần Quốc Tuấn
- Chương 227: Kế hoạch
- Chương 228: Chuẩn bị
- Chương 229: Tấn công
- Chương 230: Hội quân
- Chương 231: Thư xa
- Chương 232: Đến đích
- Chương 233: Đột kích
- Chương 234: Cường công kho lương
- Chương 235: Hỏa thiêu Đà Lôi thành (1)
- Chương 236: Hỏa thiêu Đà Lôi thành (2)
- Chương 237: Mâu thuẫn
- Chương 238: Giết người cướp ngựa
- Chương 239: Hạ thành Địch Lực
- Chương 240: Thời đại hậu lê (1)
- Chương 241: Thời đại Hậu Lê (2)
- Chương 242: Đại sứ quán nâng cấp (1)
- Chương 243: Đại sứ quán nâng cấp (2)
- Chương 244: Trị thương
- Chương 245: Trận Tân Bình
- Chương 246: Thắng lợi
- Chương 247: Đất nước sạch bóng quân thù
- Chương 248: Hậu chiến tranh
- Chương 249: Chỉnh đốn hành chính
- Chương 250: Đại công trình
- Chương 251: Đàm phán thành công
- Chương 252: Thiên tai
- Chương 253: Chuẩn bị cứu trợ
- Chương 254: Elina đến
- Chương 255: Thần giáo
- Chương 256: Bại lộ
- Chương 257: Học thuyết Mác
- Chương 258: Từ quan
- Chương 259: Phong vương
- Chương 260: Vi hành (1)
- Chương 261: Vi hành (2)
- Chương 262: Gặp mặt
- Chương 263: Nhà máy dệt (1)
- Chương 264: Nhà máy dệt (2)
- Chương 265: Trứng nở
- Chương 266: Giao dịch bí mật
- Chương 267: Thừa Mệnh năm thứ tư (1)
- Chương 268: Thừa Mệnh năm thứ tư (2)
- Chương 269: Thừa mệnh năm thứ tư (3)
- Chương 270: Sắp biến thiên
- Chương 271: Mật mưu
- Chương 272: Cải cách (1)
- Chương 273: Cải cách (2)
- Chương 274: Cải cách (3)
- Chương 275: Sĩ quan huấn luyện
- Chương 276: Mua phát minh, thuê chuyên gia
- Chương 277: Trang bị mới
- Chương 278: Quân phục mới
- Chương 279: Sứ đoàn đến
- Chương 280: Đàm phán
- Chương 281: Súng mới
- Chương 282: Tư yến
- Chương 283: Song hậu
- Chương 284: Xuất động
- Chương 285: Lấy tôn giáo trị tôn giáo
- Chương 286: Xảy ra chuyện lớn
- Chương 287: Kẻ đứng sau màn
- Chương 288: Bệ hạ khó chịu
- Chương 289: Đầy đường Boss và siêu cấp Boss
- Chương 290: Đại Boss, Boss, tiểu Boss
- Chương 291: Khủng bố
- Chương 292: Tung tích của Elina
- Chương 293: Hàn quốc
- Chương 294: Chống cự
- Chương 295: Thắng trận
- Chương 296: Bắc Hải hạm đội đến
- Chương 297: Xử tử
- bình luận