Đế Chế Đại Việt - Chương 3: Sản xuất quân khí
Chương trước- Chương 1: Đi thật xa để trở về
- Chương 2: Đại Việt đế chế hệ thống
- Chương 3: Sản xuất quân khí
- Chương 4: Ngày mới
- Chương 5: Văn hóa người Việt
- Chương 6: Giác long cốc
- Chương 7: Làng bị tấn công
- Chương 8: Luyện kim chênh lệch
- Chương 9: Gói quà
- Chương 10: Dụ địch
- Chương 11: Toàn diệt
- Chương 12: Hậu chiến
- Chương 13: Chiến lợi phẩm
- Chương 14: Thay đổi quân bị
- Chương 15: Binh sĩ Tĩnh Hải quân
- Chương 16: Đám cưới người Việt
- Chương 17: Hoàng tước
- Chương 18: Nhẹ nhàng thu phục
- Chương 19: Xuất chinh
- Chương 20: Thu phục
- Chương 21: Quân lâm thành hạ
- Chương 22: Phá thành
- Chương 23: Thu hoạch
- Chương 24: Đàm phán
- Chương 25: Trở về
- Chương 26: Đô Hồ Đại Vương và Lữ Thừa Tướng
- Chương 27: Luận nước
- Chương 28: Không biết đặt tên gì
- Chương 29: Chế độ ruộng đất và tiền tệ
- Chương 30: Thương hội đến
- Chương 31: Elina phiêu lưu ký (1)
- Chương 32: Elina phiêu lưu ký (2)
- Chương 33: Đàm phán
- Chương 34: Việt vương vi hành (1)
- Chương 35: Việt vương vi hành (2)
- Chương 36: Việt vương vi hành (2)
- Chương 37: Sơn tặc tập kích
- Chương 38: Chiến đấu
- Chương 39: Tình thế nguy cấp
- Chương 40: Cứu viện
- Chương 41: Giao dịch
- Chương 42: Quyết sách
- Chương 43: Tinh Thiều
- Chương 44: Thăng Long
- Chương 45: Thừa Mệnh hoàng đế
- Chương 46: Khai Quốc tự
- Chương 47: Thừa Mệnh năm thứ hai
- Chương 48: Cứu trợ Giác Long cốc
- Chương 49: Leviathan
- Chương 50: Thánh Gióng xuất chinh
- Chương 51: Tiêu diệt thủy quái, Thánh Gióng về trời
- Chương 52: Thời đại Lý - Trần (1)
- Chương 52-2: Thời đại lý - trần (2)
- Chương 53: Mục trường
- Chương 54: Tổ chức lại triều đình
- Chương 54-2: Gặp mặt
- Chương 55: Kẻ thù mò đến
- Chương 56: Tổng động viên
- Chương 57: Hải chiến (1)
- Chương 58: Hải chiến (2)
- Chương 59: Xuất chinh
- Chương 60: Vườn không nhà trống
- Chương 60-2: Trận đầu
- Chương 61: Đại chiến
- Chương 62: Đại thắng
- Chương 63: Tính kế lẫn nhau
- Chương 64: Lục Giang (1)
- Chương 65: Lục Giang (2)
- Chương 66: Chiến tranh kết thúc
- Chương 66-2: Triệu hoán
- Chương 67: Một rừng danh nhân
- Chương 68: Sắp xếp triều chính
- Chương 69: Diễn Võ trường
- Chương 70: Sứ giả đến
- Chương 71
- Chương 72: Tử Cấm Thành
- Chương 72-2: Diên Hựu tự
- Chương 73: Mẹ
- Chương 74: Ỷ Lan và Lê Văn Thịnh
- Chương 75: Đại sứ quán
- Chương 76: Cha con
- Chương 77: Sứ thần vào triều
- Chương 78: Duyệt binh
- Chương 79: Thần cơ hỏa sang
- Chương 80: Hỏa khí Đại Việt
- Chương 81: Thần cơ doanh
- Chương 82: Thi võ (1)
- Chương 83: Thi võ (2)
- Chương 84: Thi võ (3)
- Chương 85: Thu được danh tướng
- Chương 86: Ngô Tuấn và Trần Khánh Dư
- Chương 87: Tiền chuộc
- Chương 88: Thần phục
- Chương 89: Gặp cha vợ
- Chương 90: Type 02
- Chương 91: Chế tạo diêm tiêu
- Chương 92: Phân vân
- Chương 93: Du ngoạn
- Chương 94: Tiêu diệt
- Chương 95: Gà bay chó chạy
- Chương 96: Trung Vũ đại vương
- Chương 97: Lại gặp cha vợ
- Chương 98: Mua súng
- Chương 99: Thương lượng
- Chương 100: Biệt ly
- Chương 101: Bảo hiểm xã hội
- Chương 102: Trái phiếu
- Chương 103: Trấn an
- Chương 104: Ba tháng
- Chương 105: Rối bời
- Chương 106: Xuất binh
- Chương 108: Xứ Thuận Hóa
- Chương 109: Phục kích
- Chương 110: Vào thành
- Chương 111: Phá thành
- Chương 112: Đồ Thành
- Chương 113: Hưng Đạo vương
- Chương 114: Tập doanh
- Chương 115: Tập doanh (2)
- Chương 116: Hậu chiến
- Chương 117: Tấn công thành Spanis
- Chương 118: Hỗn chiến
- Chương 119: Đối chiến
- Chương 120: Diêm tiêu
- Chương 121: Chiến tranh kết thúc
- Chương 122: M102
- Chương 123: Buông rèm nhiếp chính
- Chương 124: Xung đột
- Chương 125: Hải chiến
- Chương 126: Truyền thụ
- Chương 127: Truy hỏi
- Chương 128: Gặp mặt
- Chương 129: Tỉnh lại
- Chương 130: Tuyên chiến?
- Chương 131: Đại Việt chuẩn bị
- Chương 132: Lễ tốt nghiệp (1)
- Chương 133: Lễ tốt nghiệp (2)
- Chương 134: Lễ tốt nghiệp (3)
- Chương 135: Sửa chiến hạm
- Chương 136: Tàu hộ vệ lớp Chu Tước
- Chương 138: Đế Chế Đại Việt
- Chương 139: Hiểu lầm
- Chương 140: Ẩu đả
- Chương 141: Elina nổi bão
- Chương 142: Thế giới này quá loạn rồi
- Chương 143: Công ty liên doanh đa quốc gia
- Chương 144: Khiêu chiến
- Chương 145: Chiến thắng
- Chương 146: Gặp lại cha vợ tương lai
- Chương 147: Vấn đề lập hậu
- Chương 148
- Chương 149: Chương Thánh quân
- Chương 150: Hiệp nghị
- Chương 151: Mật nghị
- Chương 152: Bại lộ thân phận
- Chương 153: Kết quả khoa thi đầu tiên
- Chương 154: Đầy đường tiểu Boss
- Chương 155: Thừa Mệnh năm thứ ba
- Chương 156: Hai nước tuyên chiến
- Chương 157: Xứ Trấn Ninh
- Chương 158: Phái binh
- Chương 159: Trần Thư bị đánh
- Chương 160: Chiến tranh Gemanic - Bravia (1)
- Chương 161: Chiến tranh Gemanic - Bravia (2)
- Chương 162: Pháo đài Babaria (1)
- Chương 163: Pháo đài Babaria (2)
- Chương 164: Hỏa khí phát uy
- Chương 165: Cảng thị Fullham (1)
- Chương 166: Cảng thị Fullham (2)
- Chương 167: Đại Việt xuất binh
- Chương 168: Chiến thư
- Chương 169: Đổ bộ (1)
- Chương 170: Đổ bộ (2)
- Chương 171: Đổ bộ (3)
- Chương 172: Chiếm lĩnh
- Chương 174: Lính đánh thuê
- Chương 175: Tây Gốt và Đông Tấn
- Chương 176: Kỵ binh du mục
- Chương 177: Bộ tộc Alitia
- Chương 178: Kẻ địch đến
- Chương 179: Cứu vớt (1)
- Chương 180: Cứu vớt (2)
- Chương 181: Cứu vớt (3)
- Chương 182: Cứu vớt (4)
- Chương 183: Cứu vớt (5)
- Chương 184: Đông Thành An phủ sứ
- Chương 185: An bài
- Chương 186: Tin xấu
- Chương 187: Chi viện
- Chương 188: Nguy hiểm phía Nam
- Chương 189: Dự đoán
- Chương 190: Tổng động viên
- Chương 191: Đối sách
- Chương 192: Hải Vân quan
- Chương 193: Chiến hải vân quan
- Chương 194: Trận Atland (1)
- Chương 195: Trận Atland (2)
- Chương 196: Trận Atland (3)
- Chương 197: Trận Atland (4)
- Chương 198: Trận Atland (5)
- Chương 199: Trận Atland (6)
- Chương 200: Trận Atland (7)
- Chương 201: Bình định quần đảo Sắt
- Chương 202: Thiêu quan
- Chương 203: Thiêu quan (2)
- Chương 204: Chặn hậu (1)
- Chương 205: Chặn hậu (2)
- Chương 206: Tuyệt cảnh
- Chương 207: Hi sinh
- Chương 208: Viện binh
- Chương 209
- Chương 210: Quân địch đã đến
- Chương 211: Phòng tuyến sông Cầu (1)
- Chương 212: Phòng tuyến sông Cầu (2)
- Chương 213: Phòng tuyến sông Cầu (3)
- Chương 214: Phòng tuyến sông Cầu (kết)
- Chương 215: Giết chết
- Chương 216: Viện binh đến
- Chương 217: Trận sông Cầu (1)
- Chương 218: Trận sông Cầu (2)
- Chương 219: Trận sông Cầu (3)
- Chương 220: Trận sông Cầu (4)
- Chương 221: Trận sông Cầu (5)
- Chương 222: Trận sông Cầu (6)
- Chương 223: Giam giữ
- Chương 224: Giải cứu
- Chương 225: Đụng độ
- Chương 226: Niềm tự hào của Trần Quốc Tuấn
- Chương 227: Kế hoạch
- Chương 228: Chuẩn bị
- Chương 229: Tấn công
- Chương 230: Hội quân
- Chương 231: Thư xa
- Chương 232: Đến đích
- Chương 233: Đột kích
- Chương 234: Cường công kho lương
- Chương 235: Hỏa thiêu Đà Lôi thành (1)
- Chương 236: Hỏa thiêu Đà Lôi thành (2)
- Chương 237: Mâu thuẫn
- Chương 238: Giết người cướp ngựa
- Chương 239: Hạ thành Địch Lực
- Chương 240: Thời đại hậu lê (1)
- Chương 241: Thời đại Hậu Lê (2)
- Chương 242: Đại sứ quán nâng cấp (1)
- Chương 243: Đại sứ quán nâng cấp (2)
- Chương 244: Trị thương
- Chương 245: Trận Tân Bình
- Chương 246: Thắng lợi
- Chương 247: Đất nước sạch bóng quân thù
- Chương 248: Hậu chiến tranh
- Chương 249: Chỉnh đốn hành chính
- Chương 250: Đại công trình
- Chương 251: Đàm phán thành công
- Chương 252: Thiên tai
- Chương 253: Chuẩn bị cứu trợ
- Chương 254: Elina đến
- Chương 255: Thần giáo
- Chương 256: Bại lộ
- Chương 257: Học thuyết Mác
- Chương 258: Từ quan
- Chương 259: Phong vương
- Chương 260: Vi hành (1)
- Chương 261: Vi hành (2)
- Chương 262: Gặp mặt
- Chương 263: Nhà máy dệt (1)
- Chương 264: Nhà máy dệt (2)
- Chương 265: Trứng nở
- Chương 266: Giao dịch bí mật
- Chương 267: Thừa Mệnh năm thứ tư (1)
- Chương 268: Thừa Mệnh năm thứ tư (2)
- Chương 269: Thừa mệnh năm thứ tư (3)
- Chương 270: Sắp biến thiên
- Chương 271: Mật mưu
- Chương 272: Cải cách (1)
- Chương 273: Cải cách (2)
- Chương 274: Cải cách (3)
- Chương 275: Sĩ quan huấn luyện
- Chương 276: Mua phát minh, thuê chuyên gia
- Chương 277: Trang bị mới
- Chương 278: Quân phục mới
- Chương 279: Sứ đoàn đến
- Chương 280: Đàm phán
- Chương 281: Súng mới
- Chương 282: Tư yến
- Chương 283: Song hậu
- Chương 284: Xuất động
- Chương 285: Lấy tôn giáo trị tôn giáo
- Chương 286: Xảy ra chuyện lớn
- Chương 287: Kẻ đứng sau màn
- Chương 288: Bệ hạ khó chịu
- Chương 289: Đầy đường Boss và siêu cấp Boss
- Chương 290: Đại Boss, Boss, tiểu Boss
- Chương 291: Khủng bố
- Chương 292: Tung tích của Elina
- Chương 293: Hàn quốc
- Chương 294: Chống cự
- Chương 295: Thắng trận
- Chương 296: Bắc Hải hạm đội đến
- Chương 297: Xử tử
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đế Chế Đại Việt
Chương 3: Sản xuất quân khí
Một ngày thủ phủ có thể miễn phí triệu hoán ra mười cái cư dân. Nhưng Lý Anh Tú cũng có thể tiêu hao năm đơn vị lương thực để triệu hoán một người. Hiện tại lương thực dư thừa Lý Anh Tú quyết định triệu hoán thêm cư dân. Dù sao một cái làng nhưng kể cả Thánh Gióng ba tuổi lại chỉ có mười hai nhân mạng. Hiện tại cái hắn cần nhất chính là nhân lực để sản xuất, để có binh lính.
- Triệu hoán hai mươi cư dân!
“Đinh! Tiêu hao một trăm đơn vị lương thực triệu hoán hai mươi cư dân (mười hai nam, sáu nữ, một người già và một trẻ em.”
Khác với Cao Lỗ xuất hiện từ giữa hai cột đá, hai mươi cư dân lại xuất hiện trực tiếp ở sân trước thủ phủ. Lý Anh Tú cùng Cao Lỗ bước ra. Tư chất của những người này đa phần đều là C cấp, chỉ có một em bé mười tuổi đạt được tư chất A. Lần này hắn lại thu được một thợ nuôi tằm.
- Bẩm Việt vương, hàng rào đã làm xong.
Bỗng nhiên một thanh niên bước vào nói. Tốc độ xây dựng lại rất nhanh, từ thủ phủ Lý Anh Tú có thể thấy được một hàng rào gỗ đường kính hai trăm mét bao bọc lấy làng Cổ Loa. Hàng rào này không chắc chắn lắm, nhưng chống lại thú dữ thì lại thừa sức. Điều đặc biệt hắn nhận ra đó là tốc độ xây dựng của những cư dân này rất nhanh.
- Tốt lắm, hiện tại chúng ta nghỉ trưa ăn cơm trước, sau đó lại tiếp tục xây dựng làng.
Theo phân phó của Lý Anh Tú, các cư dân chia về bốn tòa nhà dân để sống, Cao Lỗ và Thánh Gióng thì ở lại Thủ Phủ. Nhìn tay chân lấm bùn Phù Đổng Thiên Vương Lý Anh Tú do dự có nên triệu hoán luôn mẹ của hắn ra hay không.
Thức ăn của cư dân Văn Lang - Âu Lạc rất phong phú, có thịt, có cá nhưng Lý Anh Tú thích nhất vẫn là cơm nếp nấu bằng ống tre. Mùi thơm của gạo và tre hòa quyện lại chính là món ngon của trời mà bất kỳ ai cũng không thể cưỡng lại được, nhưng lúc này lại chưa có nước mắm nên hắn vẫn thấy bữa cơm hơi nhạt. Ngược lại Cao Lỗ và Thánh Gióng lại ăn rất ngon, đặc biệt là Thánh Gióng, ăn rất nhiều, không biết với thân hình bé nhỏ đó hắn chưa cơm vào đâu. Cũng qua bữa cơm này Lý Anh Tú mới phát hiện các cư dân cũng có tiêu hao lương thực trong kho. Trung bình mỗi cư dân cứ mười ngày sẽ tiêu hao một đơn vị lúa và một số nhỏ đơn vị thực phẩm khác. Vì thế hắn phải biết cân bằng giữa năng lực sản xuất và dân số.
Buổi chiều Lý Anh Tú bắt đầu phân chia lại công việc. Năm thanh niên theo lệnh hắn đi xây dựng gỗ trường, năm nữ nhân lại đi khai khẩn hai mẫu đất cách làng hơn một trăm mét. Hai mẫu đất này Lý Anh Tú đổi từ hệ thống bốn mươi đơn vị gỗ một mẫu. Quá đắt nhưng bù lại tốc độ khai khẩn, thu hoạch, gieo trồng nhanh hơn, đất đai cũng màu mỡ hơn rất nhiều. Có thể nói hệ thống chính là một cái Bug, dù là đất đai khô cằn, bạc màu thế nào chỉ cần tiêu hao bốn mươi đơn vị gỗ thì sẽ có một mẫu đất màu mỡ. Lại nói triệu hoán lần này ra một cụ già tuy tư chất chỉ là C nhưng lại là một nông dân lâu năm, nên Lý Anh Tú cũng không cần phải lo lắng về việc canh tác. Những nữ nhân còn lại thì dẫn theo hai em bé đi hái nhặt trái cây. Một khu rừng thế này Lý Anh Tú không tin lại không có cây ăn quả.
Tám thanh niên khác lại theo lệnh Lý Anh Tú xây dựng nên trại lính. Ba thanh niên đi theo Thạch Tiến và Cao Lỗ học nghề rèn để rèn vũ khí. Khác với AOE mỗi binh lính đi ra từ trại lính đều có trang phục và vũ khí cho mình, bây giờ Lý Anh Tú phải dựa vào lò rèn này để cung cấp. Theo như Cao Lỗ nói hiện tại chỉ có một lò rèn, lại phải cùng lúc sản xuất nông cụ và vũ khí tiến độ quá chậm, thế nên Cao Lỗ ưu tiên đúc mũi giáo đồng và mũi tên đồng để trang bị cho binh lính trước. Dù sao đúc so với rèn nhanh hơn nhiều lắm.
Đến nửa buổi chiều thì trại lính đã được xây xong. Trại lính nằm bên ngoài phía Tây của làng cách chừng năm mươi mét chiếm một khoản đất hơn hai trăm mét vuông bao gồm hai dãy nhà. Một dãy là nơi ở của binh lính, một dãy là kho vũ khí.
“Đinh! Trại lính xây dựng hoàn tất, có thể đào tạo các loại binh chủng: Bộ binh, cung tiễn thủ, dân binh.”
“Bộ binh Âu Lạc, binh chủng sử dụng thành thạo các loại vũ khí trường thương, đoản kiếm,…”
“Cung tiễn thủ Âu Lạc, binh chủng sử dụng thành thạo cung tên và nỏ, lực sát thương rất cao.”
Lý Anh Tú âm thầm cảm thấy may mắn. Văn Lang và Âu Lạc, hai thời kỳ kế cận nhau nhưng lực lượng quân sự lại khác nhau một trời một vực. Người Tây Âu giỏi về chiến đấu, săn bắn thì người Lạc Việt lại là một thuần nông chân chính, quân đội thậm chí cũng không có, mỗi lần đánh nhau mới đi tuyển từ trong dân. Ngược lại sau khi Thục Phán lên ngôi lại xây dựng một quân đội rất mạnh mẽ bao gồm cả bộ binh và thủy quân, trang bị khá nhiều loại vũ khí, đặc biệt chính là nỏ. Dù không có nỏ Liên Châu thì cũng tiễn thủ của Âu Lạc cũng rất lợi hại. Trang bị chính của họ chính là loại nỏ theo kiểu của nhà Tần, thêm bản năng có từ việc săn bắn nên mỗi cũng tiễn thủ của Âu Lạc đều tinh nhuệ vô cùng.
Lý Anh Tú quyết định cho cả tám thanh niên vào trại lính huấn luyện thành sáu bộ binh và hai cung tiễn thủ. Hắn dự định hiện tại lực lượng lấy lực lượng binh linh thành bộ binh làm chủ mà toàn bộ những người khác sẽ được đào tạo thành dân binh, bình thường làm việc, khi chiến tranh thì làm lính bảo vệ cũng tiễn thủ phía sau, nam chủ trường thương, nữ chủ cung nỏ. Dù sao nếu nói về bắn cung nỏ nhân dân Âu Lạc già trẻ, gái trai trăm người thì liền biết trăm người, vì vậy mà lực lượng cung tiễn thủ hắn liền không thiếu. Việt quốc trước giờ luôn là một nước nhỏ nhưng lại chiếm vị trí địa lý quan trọng mà ai cũng muốn có, vì thế mà chiến tranh liên tục đến với Việt quốc, nên mỗi triều đại ngoài phải duy trì một lực lượng quân đội thường trực chính quy tinh nhuệ, thì còn phải có một lực lượng dự bị động viên đông đảo, chính sách ngụ binh ư nông đã được phát triển qua bao đời thậm chí đến thời hiện đại vẫn còn đúng đắn.
Tám thanh niên đi vào bên trong trại lính liền biến mất. Hệ thống bắt đầu quán chú, huấn luyện bản năng chiến đấu cho họ, chỉ cần một ngày, tám người này có thể trở thành tám binh sĩ tinh nhuệ.
Lý Anh Tú lại đến lò rèn, Thạch Tiến và ba thanh niên đang tích cực làm khuôn, nấu đồng đúc mũi thương và mũi tên, riêng Cao Lỗ lại đẽo cây làm nỏ. Nỏ của người Việt cổ thường bắn không xa vì chất liệu làm nỏ có hạn. Lý Anh Tú cũng không biết quá nhiều về vũ khí nhưng ba năm trước hắn vô tình đọc được một bài báo về nỏ gỗ ở Mường Bi nên hắn quyết định để Cao Lỗ thử chế tạo nỏ bằng gỗ hồng bì và làm đam, cánh cung lại làm từ tre, mà dây nỏ thì dùng sợi gai sau đó dùng lá thé để tuốt dây nhiều lần cho đến khi nhựa lá thé ngấm vào dây gai để dây săn và bền hơn. Một số kiến thức quân sự thường thức cũng được hắn ứng dụng vào cho Cao Lỗ chỉnh sửa như đầu thương, mũi tên đều làm hình ba cạnh sắc bén, đầu của nỏ thì gắn thêm một vòng đồng để binh sĩ dùng chân đạp mà lên dây nỏ,…
- Cao Lỗ tướng quân, nỏ làm ra thế nào rồi?
Lý Anh Tú đến cạnh Cao Lỗ hỏi. Cao Lỗ liền dừng việc đang làm cung kính nói.
- Bẩm Việt vương, thần làm theo cách của ngài đã hoàn thành xong một chiếc, mời ngài kiểm tra.
Nói rồi Cao Lỗ lấy ra một chiếc nỏ dài gần mét rưỡi, cánh nỏ dài một mét hai, đầu nỏ là một vòng đồng, trên thân bị đốt, sấy khô còn có những để lại những vết cháy đen. Những loại gỗ làm vũ khí tốt nhất là đem phơi khô tự nhiên như vậy mới càng thêm cứng cáp, đốt lửa sấy thế này độ bền và chắc chắn của nỏ sẽ giảm xuống nhưng đây chỉ là bản thí nghiệm, huống chi hiện tại hắn cần một lượng lớn nỏ nên tạm thời có thể dùng phương pháp này.
Lý Anh Tú cũng là lần đầu tiên cầm đến nỏ, dựa theo ký ức kiếp trước dùng chân phải đạp lấy vòng đồng, hai tay kéo dây nỏ vào lẫy, sau đó đặt mũi tên vào rãnh. Hắn ngắm chuẩn một cây phía xa cách chừng bảy mươi mét liền bóp cò.
“Phựt.”
Lẫy nỏ bật ra, mũi tên phóng đi ra thế nhưng chỉ lạnh lùng lướt qua cái cây mà thôi. Không trúng đích. Lý Anh Tú ngượng ngùng trả lại nỏ cho Cao Lỗ. Cao Lỗ liền nhận lấy thuần thục lắp tên vào nỏ, bắn. Mũi tên chuẩn xác ghim vào thân cây.
- Cao Lỗ tướng quân quả nhiên tiễn pháp như thần, bắn đâu trúng đó.
Lý Anh Tú không tiếc lời khen ngợi. Cao Lỗ khiêm tốn nói.
- Việt vương quá khen rồi. Vừa rồi nếu may mắn hơn thì ngài đã bắn trúng.
Dừng một chút Cao Lỗ lại nói.
- Loại nỏ này tầm bắn đã vượt xa loại nỏ cũ, chính xác hơn, tầm bắn xa cũng phải là gần bảy mươi bước (67 bước tương đương với 100m). Lực xuyên thấu của mũi tên cũng tăng lớn so với mũi tên dẹt.
Đối với kết quả này Lý Anh Tú khá hài lòng. Phải biết nỏ của người Việt cổ bắn xa lắm cũng chỉ là hơn năm mươi mét. Với tầm bắn này nỏ của hắn thậm chí còn vượt nỏ của nhà Tần một chút. Vương Anh Tú gật đầu nói.
- Tốt lắm. Loại nỏ này chế tạo nhanh không? Ngày mai ta cần hai cây nỏ, sáu cây trường thương và tấm thuẫn.
Cao Lỗ cười nói.
- Việt vương yên tâm. Nếu một người làm một ngày có thể tạo ra được bốn thanh nỏ thế này. Trường thương hiện tại Thạch Tiến làm có thể một ngày được mười thanh.
Chợt Cao Lỗ lại nhíu mày nói.
- Chỉ là gỗ và đồng trong kho không còn nhiều, sắt thì vẫn còn nhưng luyện đồ sắt một mình thần làm sản lượng vẫn không đáng kể.
Việc này Lý Anh Tú cũng biết, hắn nói.
- Ngày mai lượt triệu hoán đến ta sẽ cử thêm vài người đến đây. Ngày mai ta muốn cùng một đội binh sĩ đi do thám xung quanh, tìm xem có mỏ quặng nào không?
Cao Lỗ nghe vậy liền lo lắng.
- Ngài đi như vậy thì quá nguy hiểm, dù sao hoàn cảnh xung quanh cũng không quá rõ ràng, hay để thần cũng vài binh sĩ đi xem thế nào?
Lý Anh Tú lắc đầu.
- Không được, hiện tại ta ở lại làng cũng không có tác dụng, ngược lại ngươi hiện tại chính là thợ rèn chủ yếu của làng, quân đội trang bị đều trông đợi vào người. Yên tâm, có binh sĩ đi theo bảo vệ ta an toàn.
Lý Anh Tú còn có ý khác, hắn là người hiện đại, hắn còn có thể nhận ra được một số tài nguyên cần thiết cho làng. Cao Lỗ tuy thông minh nhưng lại là người cổ đại, không thể nhận ra những việc đó. Nên việc đi dò đường không ai hợp hơn ngoài Lý Anh Tú.
- Triệu hoán hai mươi cư dân!
“Đinh! Tiêu hao một trăm đơn vị lương thực triệu hoán hai mươi cư dân (mười hai nam, sáu nữ, một người già và một trẻ em.”
Khác với Cao Lỗ xuất hiện từ giữa hai cột đá, hai mươi cư dân lại xuất hiện trực tiếp ở sân trước thủ phủ. Lý Anh Tú cùng Cao Lỗ bước ra. Tư chất của những người này đa phần đều là C cấp, chỉ có một em bé mười tuổi đạt được tư chất A. Lần này hắn lại thu được một thợ nuôi tằm.
- Bẩm Việt vương, hàng rào đã làm xong.
Bỗng nhiên một thanh niên bước vào nói. Tốc độ xây dựng lại rất nhanh, từ thủ phủ Lý Anh Tú có thể thấy được một hàng rào gỗ đường kính hai trăm mét bao bọc lấy làng Cổ Loa. Hàng rào này không chắc chắn lắm, nhưng chống lại thú dữ thì lại thừa sức. Điều đặc biệt hắn nhận ra đó là tốc độ xây dựng của những cư dân này rất nhanh.
- Tốt lắm, hiện tại chúng ta nghỉ trưa ăn cơm trước, sau đó lại tiếp tục xây dựng làng.
Theo phân phó của Lý Anh Tú, các cư dân chia về bốn tòa nhà dân để sống, Cao Lỗ và Thánh Gióng thì ở lại Thủ Phủ. Nhìn tay chân lấm bùn Phù Đổng Thiên Vương Lý Anh Tú do dự có nên triệu hoán luôn mẹ của hắn ra hay không.
Thức ăn của cư dân Văn Lang - Âu Lạc rất phong phú, có thịt, có cá nhưng Lý Anh Tú thích nhất vẫn là cơm nếp nấu bằng ống tre. Mùi thơm của gạo và tre hòa quyện lại chính là món ngon của trời mà bất kỳ ai cũng không thể cưỡng lại được, nhưng lúc này lại chưa có nước mắm nên hắn vẫn thấy bữa cơm hơi nhạt. Ngược lại Cao Lỗ và Thánh Gióng lại ăn rất ngon, đặc biệt là Thánh Gióng, ăn rất nhiều, không biết với thân hình bé nhỏ đó hắn chưa cơm vào đâu. Cũng qua bữa cơm này Lý Anh Tú mới phát hiện các cư dân cũng có tiêu hao lương thực trong kho. Trung bình mỗi cư dân cứ mười ngày sẽ tiêu hao một đơn vị lúa và một số nhỏ đơn vị thực phẩm khác. Vì thế hắn phải biết cân bằng giữa năng lực sản xuất và dân số.
Buổi chiều Lý Anh Tú bắt đầu phân chia lại công việc. Năm thanh niên theo lệnh hắn đi xây dựng gỗ trường, năm nữ nhân lại đi khai khẩn hai mẫu đất cách làng hơn một trăm mét. Hai mẫu đất này Lý Anh Tú đổi từ hệ thống bốn mươi đơn vị gỗ một mẫu. Quá đắt nhưng bù lại tốc độ khai khẩn, thu hoạch, gieo trồng nhanh hơn, đất đai cũng màu mỡ hơn rất nhiều. Có thể nói hệ thống chính là một cái Bug, dù là đất đai khô cằn, bạc màu thế nào chỉ cần tiêu hao bốn mươi đơn vị gỗ thì sẽ có một mẫu đất màu mỡ. Lại nói triệu hoán lần này ra một cụ già tuy tư chất chỉ là C nhưng lại là một nông dân lâu năm, nên Lý Anh Tú cũng không cần phải lo lắng về việc canh tác. Những nữ nhân còn lại thì dẫn theo hai em bé đi hái nhặt trái cây. Một khu rừng thế này Lý Anh Tú không tin lại không có cây ăn quả.
Tám thanh niên khác lại theo lệnh Lý Anh Tú xây dựng nên trại lính. Ba thanh niên đi theo Thạch Tiến và Cao Lỗ học nghề rèn để rèn vũ khí. Khác với AOE mỗi binh lính đi ra từ trại lính đều có trang phục và vũ khí cho mình, bây giờ Lý Anh Tú phải dựa vào lò rèn này để cung cấp. Theo như Cao Lỗ nói hiện tại chỉ có một lò rèn, lại phải cùng lúc sản xuất nông cụ và vũ khí tiến độ quá chậm, thế nên Cao Lỗ ưu tiên đúc mũi giáo đồng và mũi tên đồng để trang bị cho binh lính trước. Dù sao đúc so với rèn nhanh hơn nhiều lắm.
Đến nửa buổi chiều thì trại lính đã được xây xong. Trại lính nằm bên ngoài phía Tây của làng cách chừng năm mươi mét chiếm một khoản đất hơn hai trăm mét vuông bao gồm hai dãy nhà. Một dãy là nơi ở của binh lính, một dãy là kho vũ khí.
“Đinh! Trại lính xây dựng hoàn tất, có thể đào tạo các loại binh chủng: Bộ binh, cung tiễn thủ, dân binh.”
“Bộ binh Âu Lạc, binh chủng sử dụng thành thạo các loại vũ khí trường thương, đoản kiếm,…”
“Cung tiễn thủ Âu Lạc, binh chủng sử dụng thành thạo cung tên và nỏ, lực sát thương rất cao.”
Lý Anh Tú âm thầm cảm thấy may mắn. Văn Lang và Âu Lạc, hai thời kỳ kế cận nhau nhưng lực lượng quân sự lại khác nhau một trời một vực. Người Tây Âu giỏi về chiến đấu, săn bắn thì người Lạc Việt lại là một thuần nông chân chính, quân đội thậm chí cũng không có, mỗi lần đánh nhau mới đi tuyển từ trong dân. Ngược lại sau khi Thục Phán lên ngôi lại xây dựng một quân đội rất mạnh mẽ bao gồm cả bộ binh và thủy quân, trang bị khá nhiều loại vũ khí, đặc biệt chính là nỏ. Dù không có nỏ Liên Châu thì cũng tiễn thủ của Âu Lạc cũng rất lợi hại. Trang bị chính của họ chính là loại nỏ theo kiểu của nhà Tần, thêm bản năng có từ việc săn bắn nên mỗi cũng tiễn thủ của Âu Lạc đều tinh nhuệ vô cùng.
Lý Anh Tú quyết định cho cả tám thanh niên vào trại lính huấn luyện thành sáu bộ binh và hai cung tiễn thủ. Hắn dự định hiện tại lực lượng lấy lực lượng binh linh thành bộ binh làm chủ mà toàn bộ những người khác sẽ được đào tạo thành dân binh, bình thường làm việc, khi chiến tranh thì làm lính bảo vệ cũng tiễn thủ phía sau, nam chủ trường thương, nữ chủ cung nỏ. Dù sao nếu nói về bắn cung nỏ nhân dân Âu Lạc già trẻ, gái trai trăm người thì liền biết trăm người, vì vậy mà lực lượng cung tiễn thủ hắn liền không thiếu. Việt quốc trước giờ luôn là một nước nhỏ nhưng lại chiếm vị trí địa lý quan trọng mà ai cũng muốn có, vì thế mà chiến tranh liên tục đến với Việt quốc, nên mỗi triều đại ngoài phải duy trì một lực lượng quân đội thường trực chính quy tinh nhuệ, thì còn phải có một lực lượng dự bị động viên đông đảo, chính sách ngụ binh ư nông đã được phát triển qua bao đời thậm chí đến thời hiện đại vẫn còn đúng đắn.
Tám thanh niên đi vào bên trong trại lính liền biến mất. Hệ thống bắt đầu quán chú, huấn luyện bản năng chiến đấu cho họ, chỉ cần một ngày, tám người này có thể trở thành tám binh sĩ tinh nhuệ.
Lý Anh Tú lại đến lò rèn, Thạch Tiến và ba thanh niên đang tích cực làm khuôn, nấu đồng đúc mũi thương và mũi tên, riêng Cao Lỗ lại đẽo cây làm nỏ. Nỏ của người Việt cổ thường bắn không xa vì chất liệu làm nỏ có hạn. Lý Anh Tú cũng không biết quá nhiều về vũ khí nhưng ba năm trước hắn vô tình đọc được một bài báo về nỏ gỗ ở Mường Bi nên hắn quyết định để Cao Lỗ thử chế tạo nỏ bằng gỗ hồng bì và làm đam, cánh cung lại làm từ tre, mà dây nỏ thì dùng sợi gai sau đó dùng lá thé để tuốt dây nhiều lần cho đến khi nhựa lá thé ngấm vào dây gai để dây săn và bền hơn. Một số kiến thức quân sự thường thức cũng được hắn ứng dụng vào cho Cao Lỗ chỉnh sửa như đầu thương, mũi tên đều làm hình ba cạnh sắc bén, đầu của nỏ thì gắn thêm một vòng đồng để binh sĩ dùng chân đạp mà lên dây nỏ,…
- Cao Lỗ tướng quân, nỏ làm ra thế nào rồi?
Lý Anh Tú đến cạnh Cao Lỗ hỏi. Cao Lỗ liền dừng việc đang làm cung kính nói.
- Bẩm Việt vương, thần làm theo cách của ngài đã hoàn thành xong một chiếc, mời ngài kiểm tra.
Nói rồi Cao Lỗ lấy ra một chiếc nỏ dài gần mét rưỡi, cánh nỏ dài một mét hai, đầu nỏ là một vòng đồng, trên thân bị đốt, sấy khô còn có những để lại những vết cháy đen. Những loại gỗ làm vũ khí tốt nhất là đem phơi khô tự nhiên như vậy mới càng thêm cứng cáp, đốt lửa sấy thế này độ bền và chắc chắn của nỏ sẽ giảm xuống nhưng đây chỉ là bản thí nghiệm, huống chi hiện tại hắn cần một lượng lớn nỏ nên tạm thời có thể dùng phương pháp này.
Lý Anh Tú cũng là lần đầu tiên cầm đến nỏ, dựa theo ký ức kiếp trước dùng chân phải đạp lấy vòng đồng, hai tay kéo dây nỏ vào lẫy, sau đó đặt mũi tên vào rãnh. Hắn ngắm chuẩn một cây phía xa cách chừng bảy mươi mét liền bóp cò.
“Phựt.”
Lẫy nỏ bật ra, mũi tên phóng đi ra thế nhưng chỉ lạnh lùng lướt qua cái cây mà thôi. Không trúng đích. Lý Anh Tú ngượng ngùng trả lại nỏ cho Cao Lỗ. Cao Lỗ liền nhận lấy thuần thục lắp tên vào nỏ, bắn. Mũi tên chuẩn xác ghim vào thân cây.
- Cao Lỗ tướng quân quả nhiên tiễn pháp như thần, bắn đâu trúng đó.
Lý Anh Tú không tiếc lời khen ngợi. Cao Lỗ khiêm tốn nói.
- Việt vương quá khen rồi. Vừa rồi nếu may mắn hơn thì ngài đã bắn trúng.
Dừng một chút Cao Lỗ lại nói.
- Loại nỏ này tầm bắn đã vượt xa loại nỏ cũ, chính xác hơn, tầm bắn xa cũng phải là gần bảy mươi bước (67 bước tương đương với 100m). Lực xuyên thấu của mũi tên cũng tăng lớn so với mũi tên dẹt.
Đối với kết quả này Lý Anh Tú khá hài lòng. Phải biết nỏ của người Việt cổ bắn xa lắm cũng chỉ là hơn năm mươi mét. Với tầm bắn này nỏ của hắn thậm chí còn vượt nỏ của nhà Tần một chút. Vương Anh Tú gật đầu nói.
- Tốt lắm. Loại nỏ này chế tạo nhanh không? Ngày mai ta cần hai cây nỏ, sáu cây trường thương và tấm thuẫn.
Cao Lỗ cười nói.
- Việt vương yên tâm. Nếu một người làm một ngày có thể tạo ra được bốn thanh nỏ thế này. Trường thương hiện tại Thạch Tiến làm có thể một ngày được mười thanh.
Chợt Cao Lỗ lại nhíu mày nói.
- Chỉ là gỗ và đồng trong kho không còn nhiều, sắt thì vẫn còn nhưng luyện đồ sắt một mình thần làm sản lượng vẫn không đáng kể.
Việc này Lý Anh Tú cũng biết, hắn nói.
- Ngày mai lượt triệu hoán đến ta sẽ cử thêm vài người đến đây. Ngày mai ta muốn cùng một đội binh sĩ đi do thám xung quanh, tìm xem có mỏ quặng nào không?
Cao Lỗ nghe vậy liền lo lắng.
- Ngài đi như vậy thì quá nguy hiểm, dù sao hoàn cảnh xung quanh cũng không quá rõ ràng, hay để thần cũng vài binh sĩ đi xem thế nào?
Lý Anh Tú lắc đầu.
- Không được, hiện tại ta ở lại làng cũng không có tác dụng, ngược lại ngươi hiện tại chính là thợ rèn chủ yếu của làng, quân đội trang bị đều trông đợi vào người. Yên tâm, có binh sĩ đi theo bảo vệ ta an toàn.
Lý Anh Tú còn có ý khác, hắn là người hiện đại, hắn còn có thể nhận ra được một số tài nguyên cần thiết cho làng. Cao Lỗ tuy thông minh nhưng lại là người cổ đại, không thể nhận ra những việc đó. Nên việc đi dò đường không ai hợp hơn ngoài Lý Anh Tú.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đi thật xa để trở về
- Chương 2: Đại Việt đế chế hệ thống
- Chương 3: Sản xuất quân khí
- Chương 4: Ngày mới
- Chương 5: Văn hóa người Việt
- Chương 6: Giác long cốc
- Chương 7: Làng bị tấn công
- Chương 8: Luyện kim chênh lệch
- Chương 9: Gói quà
- Chương 10: Dụ địch
- Chương 11: Toàn diệt
- Chương 12: Hậu chiến
- Chương 13: Chiến lợi phẩm
- Chương 14: Thay đổi quân bị
- Chương 15: Binh sĩ Tĩnh Hải quân
- Chương 16: Đám cưới người Việt
- Chương 17: Hoàng tước
- Chương 18: Nhẹ nhàng thu phục
- Chương 19: Xuất chinh
- Chương 20: Thu phục
- Chương 21: Quân lâm thành hạ
- Chương 22: Phá thành
- Chương 23: Thu hoạch
- Chương 24: Đàm phán
- Chương 25: Trở về
- Chương 26: Đô Hồ Đại Vương và Lữ Thừa Tướng
- Chương 27: Luận nước
- Chương 28: Không biết đặt tên gì
- Chương 29: Chế độ ruộng đất và tiền tệ
- Chương 30: Thương hội đến
- Chương 31: Elina phiêu lưu ký (1)
- Chương 32: Elina phiêu lưu ký (2)
- Chương 33: Đàm phán
- Chương 34: Việt vương vi hành (1)
- Chương 35: Việt vương vi hành (2)
- Chương 36: Việt vương vi hành (2)
- Chương 37: Sơn tặc tập kích
- Chương 38: Chiến đấu
- Chương 39: Tình thế nguy cấp
- Chương 40: Cứu viện
- Chương 41: Giao dịch
- Chương 42: Quyết sách
- Chương 43: Tinh Thiều
- Chương 44: Thăng Long
- Chương 45: Thừa Mệnh hoàng đế
- Chương 46: Khai Quốc tự
- Chương 47: Thừa Mệnh năm thứ hai
- Chương 48: Cứu trợ Giác Long cốc
- Chương 49: Leviathan
- Chương 50: Thánh Gióng xuất chinh
- Chương 51: Tiêu diệt thủy quái, Thánh Gióng về trời
- Chương 52: Thời đại Lý - Trần (1)
- Chương 52-2: Thời đại lý - trần (2)
- Chương 53: Mục trường
- Chương 54: Tổ chức lại triều đình
- Chương 54-2: Gặp mặt
- Chương 55: Kẻ thù mò đến
- Chương 56: Tổng động viên
- Chương 57: Hải chiến (1)
- Chương 58: Hải chiến (2)
- Chương 59: Xuất chinh
- Chương 60: Vườn không nhà trống
- Chương 60-2: Trận đầu
- Chương 61: Đại chiến
- Chương 62: Đại thắng
- Chương 63: Tính kế lẫn nhau
- Chương 64: Lục Giang (1)
- Chương 65: Lục Giang (2)
- Chương 66: Chiến tranh kết thúc
- Chương 66-2: Triệu hoán
- Chương 67: Một rừng danh nhân
- Chương 68: Sắp xếp triều chính
- Chương 69: Diễn Võ trường
- Chương 70: Sứ giả đến
- Chương 71
- Chương 72: Tử Cấm Thành
- Chương 72-2: Diên Hựu tự
- Chương 73: Mẹ
- Chương 74: Ỷ Lan và Lê Văn Thịnh
- Chương 75: Đại sứ quán
- Chương 76: Cha con
- Chương 77: Sứ thần vào triều
- Chương 78: Duyệt binh
- Chương 79: Thần cơ hỏa sang
- Chương 80: Hỏa khí Đại Việt
- Chương 81: Thần cơ doanh
- Chương 82: Thi võ (1)
- Chương 83: Thi võ (2)
- Chương 84: Thi võ (3)
- Chương 85: Thu được danh tướng
- Chương 86: Ngô Tuấn và Trần Khánh Dư
- Chương 87: Tiền chuộc
- Chương 88: Thần phục
- Chương 89: Gặp cha vợ
- Chương 90: Type 02
- Chương 91: Chế tạo diêm tiêu
- Chương 92: Phân vân
- Chương 93: Du ngoạn
- Chương 94: Tiêu diệt
- Chương 95: Gà bay chó chạy
- Chương 96: Trung Vũ đại vương
- Chương 97: Lại gặp cha vợ
- Chương 98: Mua súng
- Chương 99: Thương lượng
- Chương 100: Biệt ly
- Chương 101: Bảo hiểm xã hội
- Chương 102: Trái phiếu
- Chương 103: Trấn an
- Chương 104: Ba tháng
- Chương 105: Rối bời
- Chương 106: Xuất binh
- Chương 108: Xứ Thuận Hóa
- Chương 109: Phục kích
- Chương 110: Vào thành
- Chương 111: Phá thành
- Chương 112: Đồ Thành
- Chương 113: Hưng Đạo vương
- Chương 114: Tập doanh
- Chương 115: Tập doanh (2)
- Chương 116: Hậu chiến
- Chương 117: Tấn công thành Spanis
- Chương 118: Hỗn chiến
- Chương 119: Đối chiến
- Chương 120: Diêm tiêu
- Chương 121: Chiến tranh kết thúc
- Chương 122: M102
- Chương 123: Buông rèm nhiếp chính
- Chương 124: Xung đột
- Chương 125: Hải chiến
- Chương 126: Truyền thụ
- Chương 127: Truy hỏi
- Chương 128: Gặp mặt
- Chương 129: Tỉnh lại
- Chương 130: Tuyên chiến?
- Chương 131: Đại Việt chuẩn bị
- Chương 132: Lễ tốt nghiệp (1)
- Chương 133: Lễ tốt nghiệp (2)
- Chương 134: Lễ tốt nghiệp (3)
- Chương 135: Sửa chiến hạm
- Chương 136: Tàu hộ vệ lớp Chu Tước
- Chương 138: Đế Chế Đại Việt
- Chương 139: Hiểu lầm
- Chương 140: Ẩu đả
- Chương 141: Elina nổi bão
- Chương 142: Thế giới này quá loạn rồi
- Chương 143: Công ty liên doanh đa quốc gia
- Chương 144: Khiêu chiến
- Chương 145: Chiến thắng
- Chương 146: Gặp lại cha vợ tương lai
- Chương 147: Vấn đề lập hậu
- Chương 148
- Chương 149: Chương Thánh quân
- Chương 150: Hiệp nghị
- Chương 151: Mật nghị
- Chương 152: Bại lộ thân phận
- Chương 153: Kết quả khoa thi đầu tiên
- Chương 154: Đầy đường tiểu Boss
- Chương 155: Thừa Mệnh năm thứ ba
- Chương 156: Hai nước tuyên chiến
- Chương 157: Xứ Trấn Ninh
- Chương 158: Phái binh
- Chương 159: Trần Thư bị đánh
- Chương 160: Chiến tranh Gemanic - Bravia (1)
- Chương 161: Chiến tranh Gemanic - Bravia (2)
- Chương 162: Pháo đài Babaria (1)
- Chương 163: Pháo đài Babaria (2)
- Chương 164: Hỏa khí phát uy
- Chương 165: Cảng thị Fullham (1)
- Chương 166: Cảng thị Fullham (2)
- Chương 167: Đại Việt xuất binh
- Chương 168: Chiến thư
- Chương 169: Đổ bộ (1)
- Chương 170: Đổ bộ (2)
- Chương 171: Đổ bộ (3)
- Chương 172: Chiếm lĩnh
- Chương 174: Lính đánh thuê
- Chương 175: Tây Gốt và Đông Tấn
- Chương 176: Kỵ binh du mục
- Chương 177: Bộ tộc Alitia
- Chương 178: Kẻ địch đến
- Chương 179: Cứu vớt (1)
- Chương 180: Cứu vớt (2)
- Chương 181: Cứu vớt (3)
- Chương 182: Cứu vớt (4)
- Chương 183: Cứu vớt (5)
- Chương 184: Đông Thành An phủ sứ
- Chương 185: An bài
- Chương 186: Tin xấu
- Chương 187: Chi viện
- Chương 188: Nguy hiểm phía Nam
- Chương 189: Dự đoán
- Chương 190: Tổng động viên
- Chương 191: Đối sách
- Chương 192: Hải Vân quan
- Chương 193: Chiến hải vân quan
- Chương 194: Trận Atland (1)
- Chương 195: Trận Atland (2)
- Chương 196: Trận Atland (3)
- Chương 197: Trận Atland (4)
- Chương 198: Trận Atland (5)
- Chương 199: Trận Atland (6)
- Chương 200: Trận Atland (7)
- Chương 201: Bình định quần đảo Sắt
- Chương 202: Thiêu quan
- Chương 203: Thiêu quan (2)
- Chương 204: Chặn hậu (1)
- Chương 205: Chặn hậu (2)
- Chương 206: Tuyệt cảnh
- Chương 207: Hi sinh
- Chương 208: Viện binh
- Chương 209
- Chương 210: Quân địch đã đến
- Chương 211: Phòng tuyến sông Cầu (1)
- Chương 212: Phòng tuyến sông Cầu (2)
- Chương 213: Phòng tuyến sông Cầu (3)
- Chương 214: Phòng tuyến sông Cầu (kết)
- Chương 215: Giết chết
- Chương 216: Viện binh đến
- Chương 217: Trận sông Cầu (1)
- Chương 218: Trận sông Cầu (2)
- Chương 219: Trận sông Cầu (3)
- Chương 220: Trận sông Cầu (4)
- Chương 221: Trận sông Cầu (5)
- Chương 222: Trận sông Cầu (6)
- Chương 223: Giam giữ
- Chương 224: Giải cứu
- Chương 225: Đụng độ
- Chương 226: Niềm tự hào của Trần Quốc Tuấn
- Chương 227: Kế hoạch
- Chương 228: Chuẩn bị
- Chương 229: Tấn công
- Chương 230: Hội quân
- Chương 231: Thư xa
- Chương 232: Đến đích
- Chương 233: Đột kích
- Chương 234: Cường công kho lương
- Chương 235: Hỏa thiêu Đà Lôi thành (1)
- Chương 236: Hỏa thiêu Đà Lôi thành (2)
- Chương 237: Mâu thuẫn
- Chương 238: Giết người cướp ngựa
- Chương 239: Hạ thành Địch Lực
- Chương 240: Thời đại hậu lê (1)
- Chương 241: Thời đại Hậu Lê (2)
- Chương 242: Đại sứ quán nâng cấp (1)
- Chương 243: Đại sứ quán nâng cấp (2)
- Chương 244: Trị thương
- Chương 245: Trận Tân Bình
- Chương 246: Thắng lợi
- Chương 247: Đất nước sạch bóng quân thù
- Chương 248: Hậu chiến tranh
- Chương 249: Chỉnh đốn hành chính
- Chương 250: Đại công trình
- Chương 251: Đàm phán thành công
- Chương 252: Thiên tai
- Chương 253: Chuẩn bị cứu trợ
- Chương 254: Elina đến
- Chương 255: Thần giáo
- Chương 256: Bại lộ
- Chương 257: Học thuyết Mác
- Chương 258: Từ quan
- Chương 259: Phong vương
- Chương 260: Vi hành (1)
- Chương 261: Vi hành (2)
- Chương 262: Gặp mặt
- Chương 263: Nhà máy dệt (1)
- Chương 264: Nhà máy dệt (2)
- Chương 265: Trứng nở
- Chương 266: Giao dịch bí mật
- Chương 267: Thừa Mệnh năm thứ tư (1)
- Chương 268: Thừa Mệnh năm thứ tư (2)
- Chương 269: Thừa mệnh năm thứ tư (3)
- Chương 270: Sắp biến thiên
- Chương 271: Mật mưu
- Chương 272: Cải cách (1)
- Chương 273: Cải cách (2)
- Chương 274: Cải cách (3)
- Chương 275: Sĩ quan huấn luyện
- Chương 276: Mua phát minh, thuê chuyên gia
- Chương 277: Trang bị mới
- Chương 278: Quân phục mới
- Chương 279: Sứ đoàn đến
- Chương 280: Đàm phán
- Chương 281: Súng mới
- Chương 282: Tư yến
- Chương 283: Song hậu
- Chương 284: Xuất động
- Chương 285: Lấy tôn giáo trị tôn giáo
- Chương 286: Xảy ra chuyện lớn
- Chương 287: Kẻ đứng sau màn
- Chương 288: Bệ hạ khó chịu
- Chương 289: Đầy đường Boss và siêu cấp Boss
- Chương 290: Đại Boss, Boss, tiểu Boss
- Chương 291: Khủng bố
- Chương 292: Tung tích của Elina
- Chương 293: Hàn quốc
- Chương 294: Chống cự
- Chương 295: Thắng trận
- Chương 296: Bắc Hải hạm đội đến
- Chương 297: Xử tử
- bình luận