Đêm Nay Có Kịch Hay - Chương 404: Anh em tương ngộ!

Đêm Nay Có Kịch Hay Chương 404: Anh em tương ngộ!
Người anh em chí cốt của tôi đang đợi tôi tranh thủ từng giây đến cứu anh ấy! Cho nên, tôi phải rời khỏi Cảnh Minh sớm nhất có thể!

Nghĩ vậy, tôi nói với Bào Văn: "Nhìn qua cũng biết em thực sự có gì đó đang giấu giếm anh. Nếu đã như vậy, anh cũng không nói nhiều nữa, anh quay về trước, em liệu mà thu xếp".

"Chồng ... ", Bào Văn vội vã đuổi theo tôi.

Tôi đẩy cô ta ra nhưng dùng lực hơi mạnh nên cô ta ngã xuống sàn, đầu đập vào cạnh bàn. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, còn Trần Danh giả thì vội vã chạy tới dìu cô ta, phẫn nộ hỏi tôi bị điên rồi hay sao?

Tôi cười lạnh, quay người đi thẳng.

Sau khi ra khỏi Cảnh Minh, tôi vội vã lái xe đi. Tuy nhiên, tôi không rời khỏi đó mà dừng xe trên một giao lộ khuất tầm nhìn rồi quay lại khu vực bí mật phía sau Cảnh Minh. Tôi lấy ra thanh đao nhỏ của bố và con dao găm vẫn luôn mang bên mình, mỗi tay một thứ rồi lo lắng chờ đợi.

Tôn Nam Bắc "chết" rồi thì thi thể của anh ấy chắc chắn sẽ phải xử lý thật nhanh. Cho nên, tôi đoán Trần Danh giả chắc chắn sẽ cho người vận chuyển thi thể của anh ấy ra ngoài từ lối cửa sau này. Còn Bào Văn, tôi vừa suýt gϊếŧ cô ta. Lúc tôi đẩy cô ta tôi đã cố tình tính toán chọn góc để đầu cô ta đập vào cạnh bàn chảy máu. Nếu như vậy, Trần Danh giả chắc chắn sẽ giữ cô ta lại, hai kẻ đó chắc chắn sẽ ngồi lại nói chuyện với nhau. Quãng thời gian đó là cơ hội cuối cùng để tôi cứu được Tôn Nam Bắc.
Advertisement


Đang mải mê suy nghĩ thì cửa sau mở. Tôi nhìn thấy hai kẻ đang khiêng thứ gì đó, chúng quay lưng lại với tôi rồi đi ra ngoài. Tôi ra tay không hề do dự. Tôi nhẹ nhàng bước tới phía sau, cắt cổ chúng nhanh như một tia chớp. Do tốc độ của tôi quá nhanh nên hai kẻ đó còn không kịp hét lên, mà có hét cũng vô ích vì bên trong Cảnh Minh lúc này đang rất loạn. Dù chúng có hét to đến mấy e là cũng chẳng ai nghe thấy. Thấy đồng bọn bị gϊếŧ, hai tên còn lại đánh rơi Tôn Nam Bắc, vội vã định rút súng ra.

Có điều, động tác của chúng quá chậm chạp. Tôi bước lên một bước, thanh đao trong tay xoay một vòng, ghim thẳng vào sọ hai tên kia. Bọn chúng kêu lên một tiếng, mắt trợn tròn rồi đổ ập xuống đất.

Giải quyết xong bốn tên, tôi móc mắt chúng. Sau đó, ôm lấy Tôn Nam Bắc đang bị sốc nặng ở dưới đất, lao như điên về phía ô tô của mình.

Đang là mùa xuân nhưng bên ngoài bỗng mưa như trút nước, cơn mưa này ập tới vừa kỳ lạ vừa bất ngờ. Tôi bao bọc lấy cơ thể toàn là vết thương của Tôn Nam Bắc, đưa anh ấy lên xe, điên cuồng lái xe về phía trước. Chỉ một lát sau, tôi đã đưa anh ấy tới một bệnh viện vắng vẻ. Đêm đã khuya, bác sĩ trực ban thấy tôi đưa một người toàn thân đầy máu, nhìn như chết rồi đến thì vô cùng hoảng sợ. Anh ta nói với tôi hiện giờ không có bác sĩ ở đây, mời tôi đi bệnh viện khác.
Advertisement




Tôi nắm chặt cổ áo của anh ta, hét lớn: "Nghe cho rõ đây, nếu đêm nay anh ấy chết thì tôi sẽ cho tất cả mọi người ở bệnh viện này chôn theo anh ấy!"

Bác sĩ này bị tôi dọa đến nỗi vô cùng sợ hãi, vội nói sẽ đi gọi bác sĩ ngay. Lúc anh ta sắp đi khỏi, tôi không yên tâm nên bổ sung thêm: "Nói với các bác sĩ, chỉ cần họ đến đây thì tôi sẽ cho họ số tiền gấp mười lần lương của họ".

Nghe tôi nói xong, bác sĩ lúc nãy đang ủ dột bỗng đổi thái độ, mặt mày hớn hở rời đi. Tôi nhìn Tôn Nam Bắc đang ôm trong lòng, vừa áy náy vừa tự trách mình, nói: "Nam Bắc, xin lỗi anh, người anh em này chỉ có thể dùng cách tàn độc này để cứu anh, tôi thực sự không còn cách nào khác!"

Khi tôi nhìn Tôn Nam Bắc thì anh ấy đã lành ít dữ nhiều, biết anh ấy không thể cầm cự được bao lâu nữa. Tôi cũng biết Nam Bắc đã biết bí mật của Trần Danh giả nên bất luận thế nào, Trần Danh giả cũng sẽ không để anh ấy sống sót mà rời khỏi đó. Tôi bí quá hóa liều nên đành phải tự mình ra tay làm anh ấy bị thương. Nhìn bên ngoài thì có vẻ như tôi cố tình đâm chết anh ấy nhưng thực ra, tôi đã tìm thời cơ và vị trí phù hợp để ra tay. Tôi biết lúc đó anh ấy đã hôn mê nên mới đâm anh ấy một nhát. Nhát dao này nhìn giống như một nhát chí mạng nhưng khi lưỡi dao gần đến nơi, tôi đã thay đổi vị trí, khiến mũi dao lệch đi.
Tôn Nam Bắc lúc đó hôn mê, bất kể là sống hay chết thì sau khi Bào Văn bị thương, Trần Danh giả cũng sẽ không tự mình đi kiểm tra. Hơn nữa, dù Nam Bắc còn sống hay đã chết thì cũng sẽ bị đám người đó lén lút đưa ra ngoài xử lý. Tất cả những việc này đều nằm trong kế hoạch của tôi.

Dù biết đây chỉ là phán đoán chủ quan của mình, chỉ cần Trần Danh giả không yên tâm, đâm Tôn Nam Bắc thêm một nhát chí mạng nữa thì Nam Bắc đúng là tận số rồi. Biết vậy, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.

Rất nhanh sau đó, một vài bác sĩ đã tới nơi. Nhìn thấy Tôn Nam Bắc, bọn họ không nói hai lời mà đẩy anh ấy vào phòng phẫu thuật ngay, tôi cũng vào theo. Các bác sĩ cởϊ qυầи áo của Tôn Nam Bắc ra, nhìn thấy trên người anh ấy là những vết thương chằng chịt, tôi chợt nhớ lúc anh Đậu chết, mắt tôi bỗng nhòa đi. Tôi nắm chặt tay Tôn Nam Bắc, nói nhỏ: "Xin lỗi, thực sự xin lỗi ... Anh yên tâm, tôi sẽ báo thù cho anh. Nhát dao mà tôi đã đâm anh, tôi sẽ để tên họ Tống kia phải chịu gấp mười lần như vậy".
Ban đầu, tôi cảm thấy còn có chút gắn kết tình thân với tên Trần Danh giả kia nhưng kể từ khi Thẩm Nặc Ngôn suýt bị hắn gϊếŧ, cho đến khi Tôn Nam Bắc đang nằm trước mặt tôi đây thì trong lòng tôi chỉ còn nỗi căm hận hắn đến tận xương tủy. Tôi phải gϊếŧ hắn, cho dù mẹ có ngăn tôi lại thì tôi cũng phải gϊếŧ hắn!

Một bác sĩ lên tiếng: "May quá, anh ấy đã hồi phục ý thức rồi".

Nghe lời bác sĩ nói, cả người tôi run lên. Một bác sĩ khác nói với tôi rằng có thể yên tâm rồi bảo tôi đi làm thủ tục nằm viện cho Nam Bắc.

Tôi gật đầu, trước khi đi khỏi tôi cầm theo điện thoại của Tôn Nam Bắc.

Sau khi ra ngoài, tôi lập tức dùng điện thoại của Tôn Nam Bắc gọi cho Thẩm Nặc Ngôn. Nặc Ngôn bắt máy rất nhanh, đầu dây bên kia truyền tới tiếng hỏi thăm vô cùng lo lắng của anh ấy. Anh ấy hỏi Nam Bắc đang ở đâu, hỏi tại sao Nam Bắc lại ngốc như vậy, dám tới gặp Trần Danh?
Nghe Nặc Ngôn nói, tôi cũng hiểu ra lí do Tôn Nam Bắc vẫn còn ở lại Nam Kinh. Tôi nghĩ, Thẩm Nặc Ngôn đã kể bí mật với họ, bảo họ rời khỏi Nam Kinh nhưng Tôn Nam Bắc đối với tôi tình sâu nghĩa nặng. Anh ấy không thể tin nổi chuyện này, cho nên mới quyết định tự mình đi tìm Trần Danh giả để xác nhận lại. Kết quả, bị Trần Danh giả bắt tại trận.

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi càng áy náy và tự trách bản thân nhiều hơn. Tôi nén những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng lại, trầm giọng nói: "Là tôi".

"Anh?", Thẩm Nặc Ngôn có vẻ ngạc nhiên, rồi ngay lập tức hỏi tiếp: "Nam Bắc có chuyện rồi sao?"

Tôi hờ hững đáp: "Không sai, nếu các anh muốn cứu anh ấy, thì ngay lập tức đến Nam Kinh. Còn nữa, gọi cho Tam ... Vân Tam Thiên, bảo anh ta loan tin rằng anh đang ở Nam Kinh".

Tôi vốn định tự mình đưa Nam Bắc ra khỏi Nam Kinh, như vậy Nặc Ngôn sẽ không cần tự mình tới đây nữa. Nếu loan tin đồn này ra, Trần Danh giả sẽ không làm gì được. Không chỉ có vậy, chuyện bốn người mà tôi vừa gϊếŧ cũng sẽ được che giấu bởi Trần Danh giả sẽ cho rằng người gϊếŧ chúng là Thẩm Nặc Ngôn. Hơn nữa, nếu Tam gia ra tay thì chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ tới việc xóa dấu vết của tôi ở bệnh viện này, việc này sẽ rất dễ dàng. Nếu không, đợi đến khi Bào Văn và Trần Danh giả kịp phản ứng lại, điều tra ra tung tích của tôi thì nguy to.
Thẩm Nặc Ngôn bỗng yên lặng trong chốc lát rồi hỏi: "Là anh cứu Nam Bắc sao? Nếu không, tên Trần Danh giả đó chắc chắn sẽ không cho anh ấy cơ hội sống sót".

Thẩm Nặc Ngôn vốn cực kỳ thông minh, cho nên việc anh ấy đoán ra điều này tôi không hề bất ngờ. Tôi lạnh lùng nói phải, còn bảo anh ấy chớ hiểu lầm, tôi chỉ là muốn chờ xem cảnh bọn họ huynh đệ tương tàn chém gϊếŧ lẫn nhau mà thôi. Ai ngờ tôi vừa dứt lời, Thẩm Nặc Ngôn bình tĩnh nói: "Đừng lừa tôi nữa, Trần Danh!"

Hai tiếng "Trần Danh" làm tôi hoảng hốt. Khi bình tĩnh lại, tôi nói: "Thẩm Nặc Ngôn, đa nghi cũng tốt thôi, nhưng anh phải phân biệt được giọng tôi và giọng Trần Danh chứ?"

Đầu dây bên kia yên lặng. Lúc này, có bác sĩ đi tới nhắc tôi làm thủ tục nằm viện cho Tôn Nam Bắc và nộp tiền viện phí. Tôi bảo anh ta đợi một lát, sau đó nói với Thẩm Nặc Ngôn: "Tôi cúp máy đây, dù gì người tôi cũng đã cứu rồi. Còn các người có muốn để anh ấy sống tiếp không thì đó là chuyện của các người".
Nói xong, tôi toan cúp máy thì Thẩm Nặc Ngôn tức giận hét lên: "Trần Danh, anh còn muốn lừa chúng tôi đến bao giờ?"

Cả người tôi run lên, nghe thấy giọng Thẩm Nặc Ngôn nghẹn ngào trong điện thoại: "Cho dù anh có thay hình đổi dạng, cho dù gương mặt anh bị hủy hoại nhưng tôi vẫn biết chỉ có anh mới mạo hiểm tính mạng để cứu chúng tôi, chỉ có anh tìm đường cho chúng tôi lui. Trần Danh, tôi biết anh đã trải qua nhiều chuyện kinh khủng mà anh không muốn nhắc tới, chắc chắn anh đã rất đau khổ. Nếu anh không muốn nói, tôi cũng sẽ không hỏi. Nhưng xin anh hãy nói với tôi một lời, anh chính là Trần Danh phải không?"

Tim tôi như bị ai cào xước, vô cùng đau đớn. Tôi muốn nói mình không phải, nhưng lại không dám nói, cũng chẳng thể nói ra.

"Trần Danh, tôi biết anh đang lo sợ điều gì. Anh lo sau khi chúng tôi biết anh là Trần Danh thật thì sẽ bất chấp tất cả, tự đẩy bản thân mình vào nguy hiểm, lại còn làm hỏng kế hoạch của anh. Có điều, anh cứ yên tâm, dù cho có căm hận, có phẫn nộ thế nào đi nữa thì vì kế hoạch của anh, chúng tôi sẽ cùng nhau nhẫn nhịn. Chúng tôi sẽ không bao giờ cản đường anh, cũng sẽ biết cách tự trân trọng tính mạng mình. Dù có hành động vì anh thì chúng tôi cũng sẽ vô cùng cẩn trọng để bảo vệ bản thân mình".
Thẩm Nặc Ngôn nói xong liền bật khóc.

Người trước giờ chưa từng nhỏ một giọt lệ trước mặt tôi như Thẩm Nặc Ngôn lại bật khóc nức nở. Giây phút này, tôi cảm thấy tất cả sự cứng rắn của bản thân đều sụp đổ. Tôi từ từ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống nơi gò má, bàn tay đang nắm lấy điện thoại không ngừng run rẩy, tôi nói: "Nặc Ngôn, là tôi".

Tôi vừa nói dứt lời, cả hai bên đều im lặng. Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ vọng lại từ đầu dây bên kia. Tôi cũng nghe tiếng Nặc Ngôn tự trách: "Đều tại tôi, đều tại tôi quá khinh suất. Đã không phát hiện ra việc anh bị kẻ khác đánh tráo, anh chịu nhiều đau khổ như vậy mà tôi còn trách anh trở thành người xấu".

Tôi lau nước mắt, nói: "Nặc Ngôn, đừng nói cho bọn họ biết chuyện này được không?"
"Bọn họ?, ý anh là Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ sao?", Nặc Ngôn hạ giọng hỏi nhỏ.

Tôi đáp: "Đúng vậy, tôi không muốn họ biết tôi đã biến thành kẻ nửa người nửa quỷ như thế này, càng không muốn họ vì tôi mà gặp nguy hiểm. Thù của tôi, tôi sẽ tự mình báo. Mọi người phải bảo trọng, đừng lo cho tôi".

Thẩm Nặc Ngôn nói nhỏ: "Tôi hiểu lòng anh, nhưng anh có bao giờ nghĩ dù anh tìm đủ cách để phủ nhận, để giải thích, để che giấu thì cũng không thể giấu nổi họ không? Họ còn hiểu anh hơn cả chúng tôi nữa".

Nhìn ra màn mưa mênh mông bên ngoài cửa sổ, tôi nói nhỏ: "Không giấu được thì đã sao? Chỉ cần tôi không thừa nhận thì họ sẽ không thể khẳng định được, cũng sẽ không quá đau lòng".

Nói rồi, tôi vuốt lên gương mặt mình, nói: "Hơn nữa, bộ dạng tôi như vậy, tôi nào dám thừa nhận mình là Trần Danh?"
Thẩm Nặc Ngôn còn muốn nói gì đó nhưng tôi cướp lời: "Được rồi, Nặc Ngôn, đừng nói gì nữa, ý tôi đã quyết rồi. Còn nữa, nếu Mạt Tang cũng biết chuyện thì tuyệt đối không được để chị ấy nói với mẹ tôi. Tôi không muốn bà ấy lo lắng vì tôi".

"Nhưng ... "

"Không nhưng gì cả, Nặc Ngôn, coi như tôi cầu xin anh, hãy giấu họ giúp tôi nhé?"





Thẩm Nặc Ngôn thở dài, nói: "Được rồi, nhưng còn mấy người Tam gia, tôi sẽ không giấu họ đâu. Nếu không có anh ấy yểm trợ thì hành tung của anh ở Nam Kinh sớm muộn cũng bại lộ".





Tôi đáp: "Được, chuyện này tùy anh quyết. Không nói nữa, tôi còn phải đi đóng viện phí cho Nam Bắc".





"Được", Thẩm Nặc Ngôn đành cúp máy nhưng vẫn lưu luyến không rời.





Tôi bỏ điện thoại xuống, nhìn mưa rơi rả rích. Nghĩ tới những lời Nặc Ngôn vừa nói bỗng cảm thấy hoảng hốt. Tôi của hiện tại, thực sự có thể sao?"





Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận