Đêm Nay Có Kịch Hay - Chương 469: Muốn biết anh sống có tốt không

Đêm Nay Có Kịch Hay Chương 469: Muốn biết anh sống có tốt không
Tiểu Thúy lúc này nói: "Mẹ nuôi cũng nói rồi, đêm nay Vương Hào sẽ không đến sàn đấu ngầm, bọn họ bị gọi đến tổng bộ họp rồi".

Tôi nhìn những bức ảnh này, nói với Tiểu Thúy: "Chuyển lời tới mẹ nuôi của em, anh sẽ không để chị ấy phải bỏ công vô ích".

Nói xong tôi cầm những bức ảnh này đi, sau khi rời khỏi, tôi đi mua hộp quà, bút viết và một tấm thiệp bên trên viết mấy chữ như sau: "Xin nghỉ việc đi, không cần nói chuyện này cho Vương Hào, ông ta vẫn có thể tìm một công việc tốt khác cho cô, nhưng nếu như không làm theo lời của tôi thì cô chỉ có thể đợi bị vợ của Vương Hào tìm người đến gϊếŧ thôi, tự mình quyết định đi".

Nếu như Tôn Duyệt đem chuyện này ra nói cho Vương Hào, vậy thì việc Bào Văn đến làm MC nhất định sẽ thu hút sự chú ý của những người này, tôi cũng dễ dàng bị bại lộ hơn, cho nên tôi bắt buộc phải đảm bảo chuyện này không thể xảy ra, tôi tin rằng Tôn Duyệt nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi, bởi vì từ sự nhẫn nhịn và nghe lời suốt bao nhiêu năm qua của cô ta có thể thấy cô ta rất sợ rất sợ chuyện mình là tiểu tam bị chính thất của Vương Hào phát hiện ra, cho nên cô ta chắc chắn không dám phản bội tôi, cô ta thậm chí còn không dám đi tìm hiểu xem tôi là ai.

Viết xong, vì để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tôi còn viết thêm một tấm thiệp khác: "Tôi sẽ luôn luôn theo dõi cô, thiêu hủy những bức ảnh này ngay bên ngoài của sàn đấu ngầm".

Sau đó, tôi đặt ảnh vào, tìm một người ăn mày, cho anh ta ít tiền bảo anh ta ngồi ngay gần chỗ cổng bí mật thông đến sàn đấu ngầm, đợi Tôn Duyệt đi ra thì tìm cơ hội đưa đồ cho cô ta.

Bây giờ đang là buổi tối, đúng lúc sàn đấu ngầm náo nhiệt nhất, không ngừng có xe cộ dừng lại ở gần đó, một đám người ăn vận đẹp đẽ gọn gàng, lũ lượt đi về phía sàn đấu ngầm, tôi ngồi ở một chỗ gần cửa sổ trong một quán cà phê đối diện, lặng lẽ quan sát nơi đó, giống như báo săn đang rình rập con mồi của mình vậy.
Advertisement


Khoảng độ hai giờ sáng, khách khứa của sàn đấu ngầm lần lượt rời đi, nửa tiếng sau, một người con gái da trắng, dáng người cao gầy đi từ trong sàn đấu ngầm ra, cô ta để xõa mái tóc dài đến thắt lưng, đôi mắt hồ ly, khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao, đem theo hương vị lịch sự tao nhã thanh khiết như nước chảy của người con gái vùng sông nước Giang Nam, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, chân đi một đôi giày thủy tinh, cả người giống như một con búp bê xinh đẹp vậy.

Người con gái này rõ ràng chính là Tôn Duyệt trong bức ảnh. Tôn Duyệt hoàn toàn không biết có một tên ăn mày đang ở trong bụi cây bên cạnh đợi cô ta, vừa nghe điện thoại vừa đi về phía trước, đi được vài bước thì tên ăn mày đó cầm chiếc hộp xông ra, dọa cho cô ta giật mình. Tên ăn mày để đồ lại, nói vài câu gì đó rồi chạy mất.

Vẻ mặt Tôn Duyệt khó chịu nhặt chiếc hộp lên, sau khi mở ra sắc mặt của cô ta liền thay đổi, vội vàng nhìn dáo dác xung quanh, sau khi thấy không có ai mới vội vàng lên một chiếc xe bên đường, nhìn qua cửa kính xe, tôi ngờ ngợ có thể thấy cô ta đang xem bức ảnh, không lâu sau cô ta cầm bức ảnh xuống xe, đốt bức ảnh đó trong một thùng rác bên cạnh, trong thời gian này cô ta luôn nhìn xung quanh, tôi biết cô ta đang tìm tôi.

Sau khi Tôn Duyệt đốt những bức ảnh xong thì lái xe về nhà, cô ta đi chưa được bao lâu thì tôi cũng trở về khách sạn.
Advertisement




Bào Văn nửa đêm cũng trở về, tôi không hỏi cô ta đi đâu làm gì, nhưng tôi biết, Tống Vân Hải chắc chắn đã sắp xếp nhiệm vụ khác cho cô ta, nhiệm vụ này có đến tám phần liên quan đến buổi biểu diễn của Tô Nhược Thủy, nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại xao động.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi thức dậy tập luyện một hồi, sau đó đi đến một cửa tiệm mua đồ ăn sáng, trở về ăn sáng cùng Bào Văn, sau khi ăn xong, Bào Văn lại đi ra ngoài, cô ta vừa đi chưa được bao lâu thì có người tới gõ cửa phòng tôi, tiếng gõ cửa như vậy thường là người dọn phòng, tôi mở cửa, quả nhiên nhìn thấy một cô lao công đi vào, chỉ là khi cô lao công đi vào thì có đưa cho tôi một tờ giấy, không nói gì, tôi mở tờ giấy ra chỉ thấy bên trên viết: "Đến Tửu Trì Nhục Lâm một chuyến đi".

Ký tên bên dưới tờ giấy là Tiểu Thúy.
Tôi lập tức đến Tửu Trì Nhục Lâm, sau khi đến nơi, Tiểu Thúy vội vàng kéo tôi vào phòng riêng, thấy có người nhìn, em ấy liền kéo cánh tay tôi nói: "Anh Hải, anh để quên túi tiền ở trong phòng rồi, đi, em đưa anh đi lấy".

Sau khi chúng tôi đến phòng riêng, tiểu Thúy vội nhỏ giọng nói: "Mẹ nuôi gọi điện thoại cho em, bảo em thông báo với anh một tiếng, nói là có vài người muốn gặp anh, bọn họ bây giờ đang ở phòng 306 quán KTV Địa Cầu Phi Ca".

Vừa nghe vậy trong lòng tôi lập tức kích động, bởi vì tôi nghi ngờ là người của Lục Hiểu Phong đã đến, tôi đã từng nói nếu như bọn họ đến thì bảo bọn họ hãy liên hệ với chị Hoa, như vậy thì có thể tìm thấy tôi. Tôi nghĩ với năng lực của họ thì chắc chắc có thể liên hệ được với chị Hoa.

Nghĩ đến đây, tôi không giấu được tâm trạng vui mừng, cảm ơn Tiểu Thúy rồi rời đi.
Tôi lái xe đến Địa Cầu Phi Ca, lúc mở của phòng riêng, đập vào mắt tôi là Lục Hiểu Phong và năm người thanh niên trạc tuổi tôi nhìn trông có vẻ thận trọng nghiêm túc.

Thấy Lục Hiểu Phong, tôi vẫn rất phấn khích, ông ấy cũng vui mừng. Tôi đóng cửa lại, kính trọng gọi một tiếng "Chú Lục", Lục Hiểu Phong bảo tôi tới ngồi xuống, chỉ vào năm người giới thiệu với tôi: "Năm người này là chú đưa đến cho cháu, bọn họ từ bây giờ sẽ là thuộc hạ của cháu, cháu muốn làm gì đều có thể nói với họ, bọn họ sẽ phục tùng mệnh lệnh của cháu vô điều kiện".

Tôi có chút bất ngờ, năm người này đồng thanh nói: "Chào anh Danh".

Tôi cười gật đầu với bọn họ nói: "Chào các cậu, chỉ là sau này đừng gọi tôi là "anh Danh", gọi tôi là "anh Hải" ấy.

Nói xong, tôi hỏi Lục Hiểu Phong: "Chú Lục, người bên phía chú chỉ đến có mấy người này thôi sao?"
"Cháu đừng thấy bọn họ có ít người, mỗi người đều là cao thủ đấy, chú đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua chuộc người phụ trách buổi biểu diễn tối nay, để năm người bọn họ làm bảo vệ duy trì trật tự, như vậy thì bọn họ có thể bảo vệ Tô Nhược Thủy ở khoảng cách gần, cháu yên tâm, có bọn họ ở đó Tô Nhược Thủy sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu." Lục Hiểu Phong vỗ vai tôi bảo đảm nói.

Tôi nhíu mày nói: "Cháu không có ý này, ý của cháu là chú thật sự không xem xét việc phát triển thế lực ở đây sao? Đến hiện nay chuyện cháu và ‘tướng quân’ phải đối đầu nhau là chuyện 100% rồi, bên phía Tống Vân Hải và cả bên phía thủ đô đều muốn ra tay với ông ta, nếu như người của chúng ta không đến dây máu ăn phần thì người chiếm được lợi chỉ có tên khốn Tống Vân Hải thôi, chú thấy sao?"
Lục Hiểu Phong gật đầu nói: "Đề nghị này của cháu chú đã bàn bạc với mọi người rồi, bọn họ đều đã đồng ý".

Tôi bất ngờ nói: "Nếu đã như vậy thì sao lại có năm người này đến thôi?"

Lục Hiểu Phong xoa tay, có chút ngại ngùng nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ra, nói: "Thật ra đến đây không phải chỉ có năm người này, đúng không ạ? Chỉ là các chú không muốn để cháu biết nội tình của các chú, cho nên mới chỉ đưa năm người này đến cho cháu, cháu có thể hiểu như vậy không?"

Lục Hiểu Phong gật đầu nói: "Có thể giải thích như vậy, nhưng cháu cũng đừng trách các chú, thân phận của cháu nhạy cảm, bên trên và người của Tống Vân Hải đều đang bí mật theo dõi cháu, nếu như bọn chú có chút liên quan nào đến cháu đều có thể bị phát hiện ra, cho nên bọn chú không thể không thận trọng. Cháu không biết tất nhiên cũng sẽ không quan tâm, như vậy thì sẽ có lợi trong việc bảo vệ bọn chú, cũng có lợi cho việc bảo vệ cháu".
Tôi cười nói: "Chú Lục, chú không cần căng thẳng, cháu hiểu các chú, cháu cũng tuyệt đối sẽ không ép các chú phải làm việc vì cháu, năm người anh em này cũng vậy, sau khi buổi biểu diễn tối nay kết thúc, cháu và năm người anh em này cũng không còn bất cứ liên quan nào đến nhau, để bọn họ tiếp tục làm việc cho các chú đi, nếu không bọn họ đi theo cháu ngộ nhỡ không cẩn thận bị phát hiện cũng phiền phức".

Lục Hiểu Phong nhíu mày hỏi: "Bọn họ đều là những cao thủ đấy, sao cháu có thể nỡ "vứt bỏ" bọn họ như vậy chứ?"

Tôi gật đầu nói: "Không phải là của cháu, cháu nhận rồi cũng thấy hổ thẹn. Cứ như vậy đi, chú Lục, phiền chú rồi, cháu không ở lại được lâu, bây giờ phải đi rồi ạ".

Lục Hiểu Phong gật đầu, thế là tôi nhanh chóng rời khỏi Địa Cầu Phi Ca, sau khi ra ngoài, tôi đi dọc theo con đường phía trước, lảo đảo loạng choạng, lại đến khách sạn mà Tô Nhược Thủy ở từ lúc nào không hay, đứng dưới đường phố tấp nập rộn ràng, nhìn thấy đám người hâm mộ sau khi nghe tin thần tượng đã đến liền tới chặn đường bên dưới chờ đợi, tôi đang nghĩ rõ ràng không muốn tới mà lại tới lúc nào không hay biết, đột nhiên tôi nhớ đến một bài hát, tên bài hát là gì tôi đã quên rồi, nhưng có một câu hát rất phù hợp với thế giới nội tâm của tôi, đó chính là "Cô đơn khiến người khác vội vàng, nhớ nhung khiến người ta hoảng loạn".
Sự nhớ nhung của tôi vậy mà lại chi phối du͙© vọиɠ của tôi, khiến tôi đến một nơi mà tôi không nên đến.

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, đó là điện thoại tôi dùng để liên lạc với Bào Văn, tôi nhấn nghe, trong điện thoại vang lên giọng của Bào Văn, cô ta hỏi tôi đang ở đâu?

Tôi thoải mái trả lời: "Anh đang ở bên ngoài khách sạn mà Tô Nhược Thủy ở".

Nếu như Bào Văn biết tôi đang ở đâu, gọi điện thoại hỏi tôi mà tôi lại lừa cô ta, thì chẳng khác nào đã bại lộ mình, nếu như cô ta không biết về sau điều tra ra được thì tôi cũng sẽ bị bại lộ, chi bằng chủ động nói ra.

Dường như không ngờ tôi lại trực tiếp nói với cô ta như vậy, cho nên có chút kinh ngạc, Bào Văn im lặng vài giây rồi mới hỏi tôi đến đó làm gì?

Tôi không cần nghĩ ngợi nói: "Em không phải nói thích cô ấy sao? Anh đã điều tra địa chỉ nơi cô ấy ở, nên muốn đến tìm kiếm vận may biết đâu có thể xin được chữ ký cho em, dù sao thì hiếm lắm mới thấy vợ anh thích một ca sĩ như vậy".
Nghe tôi nói vậy, Bào Văn cười ha ha, rất hài lòng nói: "Đúng thật là một ông chồng mẫu mực, nhưng anh không cần phải làm như vậy, em chỉ thích nghe cô ấy hát mà thôi".

Tôi nói: "Nếu như vậy thì anh về nhé, anh nghĩ bên phía sàn đấu ngầm sắp có kết quả rồi".

"Được, tối nay cùng đến Mộng Thanh Xuân ăn cơm nhé, em đã đặt bàn rồi".

"Được".

Tắt điện thoại, tôi lưu luyến nhìn khách sạn đang bị người hâm mộ bao vây chật như nêm một cái, rồi mới chạy chầm chậm về Nhân Gian Phú Quý Hoa, vừa bước vào thì Tiểu Thúy đang ở đại sảnh nháy mắt với tôi một cái, tôi và em ấy cùng vào thang máy, em ấy nhỏ giọng nói: "Mẹ nuôi nói người đó xin nghỉ việc rồi".

Người đó, tất nhiên là Tôn Duyệt rồi.



Người phụ nữ này coi như thức thời.





Tiểu Thúy lại nói tiếp: "Mẹ nuôi hỏi anh có MC phù hợp nào chưa, nếu như có rồi thì tối nay dẫn đến cho mẹ nuôi gặp mặt, mẹ nuôi sẽ giúp đỡ sắp xếp".


"Thay anh cảm ơn mẹ nuôi của em nhé, nửa đêm anh sẽ tới". Tôi nói xong, thì tiểu Thúy liền về Tửu Trì Nhục Lâm, tôi lại đóng thang máy đi lên khách sạn.





Ở khách sạn buồn chán mấy tiếng đồng hồ, Bào Văn cũng gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đi ăn cơm, sau khi chúng tôi cùng ăn cơm xong thì lái xe của cô ta đi đến buổi biểu diễn của Tô Nhược Thủy. Lúc này bên trong hội trường đã đầy người rồi, sân khấu vẫn một mảng tối om, đúng lúc chúng tôi vào chỗ ngồi thì ánh sáng trên sân khấu đột nhiên sáng bừng lên, trong tiếng gào hét chói tai, hoa tuyết tung bay, Tô Nhược Thủy ngồi trên một bàn đu, từ từ hạ xuống.





Cô ấy mặc một bộ váy dài được chế tác từ lông vũ, trang điểm xinh đẹp, cô ấy nhắm mắt, tay cầm micro, thấp giọng hát: "Đồng hồ trên tường yên lặng vì ai mà dừng lại? Hay là cũng lười không muốn đi tiếp như em? Anh nói câu chuyện đã kết thúc lâu như vậy rồi, em đã quên cách đi về phía trước. Anh của bây giờ xem ra đã không cần em nữa, có thể không cùng ở trong một không gian, vẫn muốn nắm lấy tay anh, muốn biết anh thật sự có ổn không..."





Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận