Đêm Nay Có Kịch Hay - Chương 409: Bí mật tàn nhẫn trong nồi lẩu

Đêm Nay Có Kịch Hay Chương 409: Bí mật tàn nhẫn trong nồi lẩu
Nhìn thấy sự lạnh lùng đến rợn người trong mắt Giai Âm, tôi biết lúc này cô ấy chỉ hận không thể tróc thịt lột da lũ người đã hãm hại tôi. Cô ấy muốn bảo vệ tôi như vậy, tôi cảm thấy rất vui, nhưng cũng rất sợ cô ấy vì quá quan tâm đến tôi, quá căm hận lũ người kia mà không nhẫn nhịn được, làm đổ bể toàn bộ kế hoạch của chúng tôi.

Cho nên tôi vội trấn an cô ấy: "Giai Âm, em nghe anh nói. Anh biết em đang rất tức giận, rất muốn báo thù cho anh nhưng bây giờ thời cơ chưa chín muồi. Bây giờ việc em nên làm là vờ như không quen biết anh, ngoài ra còn phải bảo vệ bản thân mình cho tốt. Em hãy tin anh, anh có thể giải quyết mọi chuyện, như vậy được không em?"

Giai Âm nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, nói: "Nếu không biết những điều đó thì lúc anh lao tới, em đã không tìm cách để ngăn anh lại".

Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, nghẹn ngào nói: "Nhưng trên thế gian này có quá nhiều việc, trong lòng biết rõ là phải nhẫn nhịn nhưng vẫn không thể nào nhịn nổi. Em đã rất cố gắng bảo vệ anh, vậy mà anh lại bị kẻ khác hãm hại thành ra thế này. Anh bảo em làm sao có thể nguôi giận trong chốc lát được đây?"

Tôi nắm chặt tay Giai Âm, nói: "Không nhịn được cũng phải nhịn. Anh biết em vốn kiên cường, chưa từng lung lay trước bất cứ khó khăn nào. Anh biết em sẽ làm được".

Giai Âm ôm chặt lấy tôi, nói nhỏ: "Anh nói em làm được thì em nhất định sẽ làm được".

Tôi khẽ cười thành tiếng, để mặc cho Giai Âm ôm lấy mình. Khó khăn lắm tôi mới lại được tận hưởng cảm giác ấm áp này.

Lúc đó, đột nhiên Giai Âm thả tôi ra, cô ấy nhìn cánh tay tôi, nói: "Em quên mất, anh còn đang bị thương".
Advertisement


Tôi liếc nhìn vết thương trên cánh tay mình, thản nhiên nói không sao. Sau đó, tôi hỏi thăm tình hình Tam gia. Giai Âm nói Tam gia vẫn ổn. Lúc anh ấy được đưa tới đây vẫn còn nói chuyện được. Tam gia dặn Giai Âm nói với tôi cứ vờ như không biết chuyện gì, bảo tôi không cần lo cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ khỏe lại. Bởi trước đây Tam gia từng hứa sẽ cùng tôi đi tới cuối con đường nên tuyệt đối sẽ không gục ngã.

Nghe được những lời này, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Tôi quay mặt đi, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên ô kính cửa sổ rồi lại nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Giai Âm, trong lòng tôi dâng lên cảm giác vô cùng tự ti. Nhưng lúc đó, Giai Âm nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nói: "Trần Danh, không cần biết anh trở thành người như thế nào, trong lòng em anh mãi mãi không thay đổi. Anh hãy nhớ rằng, từ trước đến nay em yêu anh không phải vì ngoại hình".

Tôi nắm chặt tay cô ấy, nói: "Anh biết, nữ thần của anh chưa bao giờ là người phụ nữ nông cạn như vậy".

Giai Âm mỉm cười, rất lâu rồi tôi mới được thấy cô ấy cười tự nhiên như vậy, trái tim tôi cũng cảm thấy ấm áp theo. Giai Âm bảo tôi ngồi xuống, sau đó gọi một cuộc điện thoại. Một lát sau đã có người mang mấy thứ băng gạc, cồn tới. Tôi biết Giai Âm muốn tự mình lấy viên đạn ra giúp tôi. Tôi cũng không từ chối mà để Giai Âm giúp mình xử lý vết thương. Trong đầu tôi tua lại cảnh tượng lúc còn ở Hàng Châu tôi cũng từng giúp cô ấy xử lý vết thương.

Vậy mà chỉ một thời gian ngắn sau đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Mặc dù gương mặt của tôi đã bị hủy hoại hoàn toàn nhưng cô ấy vẫn đứng về phía tôi y như lúc trước, cả Tam gia và những người khác cũng vậy. Tôi chợt cảm thấy thực ra mình chẳng hề mất đi thứ gì, vẫn là một con người hạnh phúc.
Giai Âm giúp tôi xử lý vết thương xong thì cửa phòng cấp cứu bật mở. Tôi vội vàng đứng dậy, nhưng nhớ tới khuôn mặt gớm ghiếc của mình, tôi vội lấy mũ và khẩu trang che kín. Thực ra, tôi để Giai Âm nhìn thấy gương mặt thật của mình là bởi tôi biết cô ấy rất kiên cường, cũng biết cô ấy sẽ không chê bai tôi, nhưng còn những người khác thì ... Tôi thực sự không dám để họ nhìn thấy khuôn mặt mình. Có lẽ sâu bên trong tôi vẫn là con người yếu đuối cho nên mới sợ ánh mắt phán xét của người xung quanh.
Advertisement




Thấy tôi làm vậy, trên mặt Giai Âm lộ ra vẻ thương xót vô cùng. Tôi nhìn cô ấy cười, ý nói mình không sao cả. Sau đó, tôi đi hỏi bác sĩ tình hình của Tam gia. Bác sĩ nói phần đầu của anh ấy bị chấn thương nhưng không quá nặng, xương sườn cũng gãy mất hai cái, còn lại không có gì đáng ngại. Chỉ cần điều trị tích cực thì sẽ không có vấn đề gì nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn thấy thương Tam gia vô cùng.

Chỉ một lát sau, Tam gia đã được đưa vào phòng bệnh. Do mệt mỏi và được tiêm thuốc gây mê nên anh ấy ngủ mê mệt. Tôi ngồi cạnh Tam gia trong phòng bệnh, dù biết nếu mình ở lại đây quá lâu, Bào Văn tìm không thấy tôi sẽ lo lắng nhưng tôi cũng chẳng thèm lo cô ta sẽ vì vậy mà nghi ngờ. Bởi vì tôi tin Giai Âm để tôi tới đây thì chắc chắn đã có cách giải quyết vấn đề này.

Hai tiếng sau Tam gia mới tỉnh dậy, tôi vội vàng nói: "Tam gia, là tôi".

"Trần Danh", Tam gia nhìn tôi cười nhưng sau đó lại cau mày lo lắng hỏi tại sao tôi còn ở lại đây.

Do vậy, tôi thuật lại cho Tam gia nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra sau khi anh ấy bị thương.

Tam gia nghe xong, nói: "Tống Giai Âm chắc đã sớm có phương án dự phòng rồi. Chỉ vì lúc đó chiếc xe kia xuất hiện quá bất ngờ nên người của cô ấy mới không phát hiện kịp thời. Dù sao thì cô ấy không bị thương là tốt rồi".
Nói xong, Tam gia nhìn tôi bằng đôi mắt sáng ngời, nói: "Trần Danh, lần sau đừng kích động như vậy nữa. Cậu đã phải chịu đựng, nhẫn nhục biết bao mới tới được ngày hôm nay. Không nên vì một phút bốc đồng mà làm đổ bế mọi chuyện, lúc đó e là chẳng khác nào dã tràng xe cát".

Tôi trầm giọng, nói: "Dù có trở thành dã tràng xe cát thì vẫn hơn là trơ mắt đứng nhìn mọi người bị thương".

Tam gia cười, nói: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân. Lần này Trần Danh giả dám động tới Tống Giai Âm. Với năng lực của cô ấy, dù không chơi bài ngửa với hắn thì cũng có cách làm thế lực của hắn yếu đi. Sau này, chắc chắn Trần Danh giả sẽ càng không dám tùy tiện động tới chúng tôi".

Nhắc đến Giai Âm, tâm trạng tôi tốt hơn một chút. Tôi đồng tình với quan điểm của Tam gia.
Tam gia nghiêm mặt, nói: "Người anh em, tôi biết việc lần này cậu muốn làm, tôi không thể nhúng tay vào. Những nguy hiểm mà cậu phải đối mặt, tôi cũng không có cách nào gánh giúp cậu. Nhưng ít nhất tôi có thể giúp cậu lừa bọn chúng. Cậu cứ dũng cảm tiến về phía trước, tôi sẽ giúp cậu bảo vệ những người cậu muốn bảo vệ dù cho phải tan xương nát thịt.

Nghe những lời này, tôi thực sự vô cùng cảm động, cũng không khỏi tự trách mình. Tam gia đưa tay ra, nói: "Hứa với tôi, cậu nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, những việc khác đã có tôi cùng cậu gánh vác".

Tôi nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Tam gia mà cười rồi đập tay với anh ấy, nói: "Được, tôi hứa với anh".

Cửa chợt bật mở, tôi quay mặt lại thì thấy ánh mắt đầy vẻ có lỗi của Giai Âm, biết đã đến lúc phải rời khỏi đây. Tôi lưu luyến chưa muốn rời đi nhưng rồi lại dứt khoát đứng lên, nói: "Được rồi, tôi phải quay về thôi. Giai Âm, Tam gia, mong hai người hãy quên đi việc tôi là Trần Danh thật. Hãy nhớ tên tôi bây giờ là Nhĩ Hải".
Giai Âm và Tam gia nghiêm túc gật đầu.

Tôi bước tới trước mặt Giai Âm, chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Tôi đưa tay khẽ vuốt khóe mắt đang ửng đỏ của cô ấy, nói: "Em hãy chăm sóc Tam gia thật tốt".

Giai Âm gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh cùng tôi. Cô ấy khăng khăng muốn tiễn tôi xuống tận dưới lầu rồi nhìn tôi từ từ đi xa dần. Đương nhiên, trước khi đi, tôi đã trao đổi với người đóng giả mình, đổi lại quần áo và đạo cụ.

Tôi đón một chiếc taxi để đi về Cảnh Minh. Trên đường đi, tôi nghĩ tới việc Giai Âm chưa từng hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi biết cô ấy sợ lại chạm vào nỗi đau của tôi, sợ tôi buồn, cũng sợ sau khi biết chuyện, cô ấy sẽ không thể kiềm chế nổi bản thân. Cho nên cô ấy không hỏi, tôi cũng không kể, bởi vì quãng thời gian đó với tôi chẳng khác nào địa ngục, thà rằng quên hết đi.
Khi về tới Cảnh Minh, trời đã tối hẳn. Bào Văn thấy tôi quay lại vội vã hỏi tôi đã đi đâu. Tôi đã bình tĩnh trở lại nên đương nhiên nhập vai rất tốt. Tôi nói: "Còn đi đâu được nữa? Đương nhiên là đi tìm kẻ muốn sát hại Trần Danh. Chỉ tiếc là, kẻ đó đã lặn mất tăm. Sau đó anh hơi mệt nên đã tìm nơi xử lý vết thương và nghỉ ngơi rồi mới quay về".

Dứt lời, tôi quay sang nhìn gương mặt u ám như sắp nổi cơn giông của Trần Danh giả rồi hỏi: "Chẳng phải anh là thủ lĩnh, là thổ địa ở đất Nam Kinh này hay sao? Sao lại để người con gái của mình bị người ta lái xe đụng, còn mình thì bị ám sát ngay trước cửa nhà vậy? Cái danh thủ lĩnh đất Nam Kinh có vẻ không hợp với anh đâu nhỉ?"

Trần Danh giả vốn không biết được kẻ nào muốn gϊếŧ hắn, có lẽ giờ hắn đang tức phát điên. Nhưng nghe tôi nói xong, mặt hắn lạnh như tiền, tức giận nói: "Anh đang cười trên nỗi đau của tôi sao?"
Tôi tranh thủ bồi thêm: "Tôi cười trên nỗi đau của anh thì đã sao? Anh đừng quên, nếu không có tôi thì có lẽ bây giờ anh đã chết rồi".

"Ai bảo anh lo việc bao đồng, anh nghĩ nếu anh không cứu tôi thì tôi sẽ không tránh được viên đạn đó sao?", Trần Danh giả lạnh lùng nói.

Nghe Trần Danh giả nói vậy, Bào Văn không vui, cô ta lạnh lùng nói: "Anh tránh được sao? Nếu không có Nhĩ Hải, e là anh còn chẳng phát hiện ra có kẻ đang định ám sát mình. Nhĩ Hải đã cứu mạng anh, ít nhất anh cũng phải cảm ơn anh ấy một câu chứ".

Trần Danh giả nhìn tôi với vẻ mặt bực bội như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Tôi nhún vai, bảo Bào Văn thôi bỏ đi. Tôi còn nói nếu Trần Danh kia không phải đối tác làm ăn của chúng tôi thì hắn ta có chết ngàn vạn lần tôi cũng không thèm cứu.

Nét mặt Trần Danh giả càng khó coi hơn, Bào Văn lườm hắn ta một cái nên hắn ta mới nhẫn nhịn không cãi nhau với tôi. Bào Văn nói với tôi: "Chồng à, lúc anh đuổi theo tên sát thủ có gặp thêm kẻ nào có vẻ rất kỳ lạ không?"
Tôi lắc đầu, nói: "Không có, sao vậy em?"

Bào Văn cau mày, đáp: "Vậy thì thật kỳ lạ, không giấu gì anh, hôm nay ngoài tên sát thủ đến ám sát Trần Danh còn có kẻ gϊếŧ sạch hai mươi thuộc hạ của Trần Danh mà không để lại dấu vết gì".

Nghe tin này xong, lòng tôi âm thầm vui sướng. Chẳng cần nghĩ cũng biết đó là do người của Tống Giai Âm làm để báo thù, xả hận cho Giai Âm. Họ đã tìm thấy căn cứ địa của đám thuộc hạ kia rồi tiêu diệt hết những kẻ bên trong. Xem ra Tam gia đã nói đúng, Giai Âm sẽ không chịu ngồi yên cho kẻ khác bắt nạt mình. Nếu Trần Danh giả dám động tới cô ấy thì cô ấy sẽ báo thù.

Dù trong lòng rất vui mừng nhưng tôi vẫn phải vờ tỏ ra kinh ngạc, nói: "Thật ư? Còn có chuyện như vậy sao?"

Bào Văn gật đầu, nói với vẻ vô cùng bất lực: "Lần này chúng ta thực sự đã bị đâm một nhát chí mạng từ sau lưng".
"Chúng ta?", tôi cau mày, có chút không vui hỏi: "Chúng ta nào? Từ bao giờ mà quan hệ giữa em và anh ta trở nên gần gũi như vậy? Em là em, anh ta là anh ta. Anh ta xảy ra chuyện thì liên quan gì đến anh và em?"

Nói xong, tôi đưa tay kéo Bào Văn về phía mình rồi nói: "Về nhà thôi".

Bào Văn liếc nhìn Trần Danh giả. Tôi biết cô ta vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với Trần Danh giả nhưng lại không dám làm trái ý tôi. Bào Văn biết bây giờ cô ta phải trấn an tôi, nếu không tôi sẽ lại hiểu lầm, như vậy mọi chuyện sẽ khó giải quyết, cho nên Bào Văn đành ngoan ngoãn đi theo tôi.

Còn Trần Danh giả nhìn tôi đưa Bào Văn đi khỏi mà giận tím người, chẳng nói chẳng rằng.

Khi đã lên xe, Bào Văn lái xe còn tôi khép mắt lại nghỉ ngơi.

Khi về tới biệt thự, Trần Nhã đã chuẩn bị xong cơm tối. Tôi và Bào Văn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ăn một bữa cơm vui vẻ với Trần Nhã. Sau khi ăn cơm xong, Trần Nhã rời khỏi biệt thự, trở về nhà mình. Tôi và Bào Văn lên tầng tắm rửa nghỉ ngơi. Đêm hôm đó, Bào Văn cứ trằn trọc mãi, tôi biết cô ta đang thực sự lo sợ. Nếu những việc xảy ra hôm nay đến tai Tống Vân Hải thì ông ta chắc chắn sẽ trách tội Bào Văn và Trần Danh giả.
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy tập thể dục. Mặc dù cánh tay tôi bị thương nhưng người của Giai Âm đã chọn góc bắn sao cho vết thương của tôi không nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến việc luyện tập của tôi.

Buổi sáng, tôi ở lại biệt thự chứ không ra ngoài còn Bào Văn lại mượn cớ tới gặp Trần Danh giả bàn việc ám sát Vương Vân Tường để rời khỏi biệt thự. Tôi cũng không đi theo cô ta. Nhân lúc cô ta không ở đây, tôi cũng có thời gian suy nghĩ xem việc của Vương Vân Tường nên giải quyết như thế nào.

Đến trưa, Bào Văn quay trở lại, trong tay xách một túi đựng thứ gì đó đang chảy máu dầm dề và rất nhiều loại thức ăn tươi sống khác. Cô ta nói muốn xuống bếp làm cơm. Tôi tập luyện cả buổi sáng hơi mệt nên không xuống giúp cô ta.





Khoảng nửa tiếng sau, Bào Văn gọi tôi xuống ăn cơm. Tôi mở cửa ra, một mùi thơm nồng xộc vào mũi. Tôi ngồi xuống, nhìn nồi nước đang bốc hơi và sôi ùng ục, hỏi: "Hôm nay chúng ta ăn lẩu sao?"


Bào Văn cười rồi hỏi tôi: "Anh có muốn nếm thử không?"





Tôi gật đầu, nếm thử một miếng thịt đã được nấu kỹ. Miếng thịt mềm, có hương vị rất đặc biệt và rất thơm.





Bào Văn hỏi tôi có ngon không, tôi trả lời rất ngon. Cô ta bỗng cười rất tươi rồi nói một câu khiến tôi chết trân tại chỗ. Cô ta nói: "Đây là thịt chó tươi, là con chó sáng nay vừa mới gϊếŧ".








Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận