Đêm Nay Có Kịch Hay - Chương 456: Hợp cạ

Đêm Nay Có Kịch Hay Chương 456: Hợp cạ
Nhìn căn nhà này, tôi như thể đang trông thấy một chiếc bẫy tử thần. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, tôi cố gắng hình dung từng chi tiết nhỏ nhất. :ấy đầy thuốc vào trong hai mươi mấy ống tiêm xong, chị Hoa cẩn thận bảo tôi: “Nhĩ Hải, tiêm loại thuốc phiện này quá liều nếu nhẹ sẽ sinh ảo giác, hưng phấn lạ thường, thậm chí có thể phát điên. Nặng thì sẽ mất mạng luôn đấy, cậu không sợ à?”

Tôi lái luôn sang vấn đề khác: “Vừa rồi hẳn là chị lấy thuốc vào ống tiêm còn nhiều hơn cả tôi hi vọng ấy nhỉ?”

Chỉ một câu nói, lập tức khiến gương mặt chị Hoa trắng bệch. Chị ta hỏi làm sao tôi biết được?

Tôi thản nhiên nói: “Đoán thôi, có điều xem ra tôi đoán đúng rồi nhỉ. Tôi nghĩ, chắc hẳn chị cũng sợ chuyện của mình và Dương Đông bại lộ đúng không. Nhất là sau khi Dương Đông chết rồi, kiểu gì cũng sẽ có kẻ lấy chuyện này ra đe dọa chị, bắt chị đưa kẻ đó lên vị trí cao. Chị thì khẳng định là không muốn bản thân lại bị uy hϊếp rồi. Đã thế lại còn đúng lúc tôi muốn lấy mạng bọn chúng, chị bèn mượn tay tôi xử lí chúng luôn. Cứ cho là sau bị điều tra ra thì cũng là do tôi làm. Vậy nên chị mới tăng liều lượng lên, đúng không?”

Chị Hoa thấy suy nghĩ của mình bị tôi nhìn thấu hết thì sắc mặt không được tốt lắm. Chị ta ấp úng: “Tôi làm vậy chẳng phải đúng ý cậu hay sao?”

Tôi gật đầu, thản nhiên bảo: “Cái này thì đúng. Tôi không sợ chị nhẫn tâm, chỉ sợ chị không nhẫn tâm thôi”.
Advertisement


Đã biết được chị Hoa cũng như mình, đều muốn đưa những kẻ này vào chỗ chết, tôi cũng cảm thấy vững lòng hơn, đồng thời yên tâm hơn về người phụ nữ này. Tôi nhìn chị ta, cười mà như không: “Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Ai biết được liệu chị có gϊếŧ luôn cả kẻ biết được bí mật là tôi không?”

Chị Hoa vội nở một nụ cười quyến rũ với tôi, uốn éo đi tới bên tôi như một con rắn nước. Chị ta cười híp mắt: “Này, cậu đẹp trai, nghe cậu nói kìa. Với thân thủ lợi hại như cậu, dù tôi muốn làm gì cậu thì cũng đâu thành công được. Tôi sẽ không làm chuyện mà mình không chắc chắn. Huống hồ, cậu vừa nói độc ác nhất là lòng dạ đàn bà đúng không?”

Tôi cười bảo không sai. Chị ta phô bày sự lẳиɠ ɭơ của mình, một tay làm như vô tình thực ra lại cố ý đặt lên bộ ngực khủng của mình, vừa vẽ vòng tròn vừa bảo: “Tôi đây ‘độc nhất là lòng dạ đàn bà’, thì cậu cũng là ‘không độc ác không phải bậc trượng phu’. Hai người chúng ta cũng coi như là một đôi hợp cạ đấy”.

Tôi không trả lời, chỉ nheo mắt nhìn người phụ nữ lúc nào cũng tỏa ra khí chất lẳиɠ ɭơ đỏm dáng này từ đầu đến chân. Thấy tôi không phản bác, chị ta còn tưởng rằng tôi cũng bị mình mê hoặc. Chị ta thả lỏng hơn, nở nụ cười tươi, đánh hông bước tới gần ôm chặt lấy cổ tôi. Chị ta cười với tôi, một tay khẽ vuốt cằm tôi, thổi hơi nóng vào mặt tôi và bảo: “Cậu đẹp trai, có muốn chị Hoa của cậu chơi đùa với cậu một lát trước khi những kẻ đó đến không. Quê tôi ở thảo nguyên, vậy nên… tôi cưỡi ngựa giỏi lắm đấy”.
Advertisement




Tôi đã từng nghe thấy câu thoại này trong phim Due West: Our sεメ journey, đến giờ vẫn còn nhớ khá rõ. Tôi đưa tay giữ lấy cằm chị Hoa, ngăn đôi môi đang ghé lại gần của chị ta lại: “Nhưng mà tôi đây không thích bị cưỡi, tôi cũng thích cưỡi ngựa lắm”.

Chị Hoa đáp: “Vậy thì tới thôi. Để tôi xem tài cưỡi ngựa của cậu có giỏi hơn tôi không nào”.

Đậu má, khẩu vị của bà chị này ác vậy! Tôi bình tĩnh bảo: “Xin đừng sỉ nhục con ngựa thế”.

Chị Hoa sửng sốt rồi lập tức cười khúc khích. Chị ta đứng dậy bảo: “Thôi đừng giả bộ nữa. Tôi biết là cậu không có xảo trá như vẻ bề ngoài. Từ việc cậu tôn trọng ý kiến của Tô Tú Tú, không cưỡng ép cô ấy là có thể nhận ra được điều này. Nếu tôi đoán không nhầm, chuyện cậu gϊếŧ Dương Đông cũng có một phần là vì muốn trút giận cho cô ấy đúng không?”
Tôi không phủ nhận, chị Hoa thở dài bảo: “Tô Tú Tú đúng là số khổ thật, mắt mù thế nào lại gặp phải Dương Đông. Thật ra nó là một cô gái tốt. Nếu có thể gặp được người đàn ông như cậu thì có lẽ đã sống cực kỳ hạnh phúc rồi. Tiếc là mệnh lại bạc”.

Tôi châm chọc bảo: “Chị đang tiếc thương cho cô ấy đấy à? Thương tiếc xong lại ngủ với bạn trai người ta? Bi kịch của cô ấy ngày hôm nay, chị và cả những người đàn bà kia đều có phần đấy”.

Chị Hoa châm thuốc, rít một hơi thật dài. Chị ta bước vào ngồi xuống cạnh thi thể Dương Đông. Khả năng thích nghi của người phụ nữ này đúng là mạnh thật, gan cũng lớn. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà chị ta đã không còn e ngại gì thi thể nữa. Không chỉ có vậy, chị ta còn có ý đồ biến nơi đây thành một nhà xác chứa đầy thi thể.
Chị Hoa gõ gõ tàn thuốc, động tác đầy quyến rũ. Chị ta liếc mắt nhìn tôi: “Số tôi cũng khổ lắm. Tôi dùng cơ thể giúp người đàn ông của mình đi lên. Lão ta hứa hẹn sẽ yêu tôi cả đời, vậy nhưng tới khi công thành danh toại lại vứt tôi sang một bên như đôi giày bẩn. Nếu không phải tôi còn có giá trị lợi dụng, sợ là lão đã bỏ tôi từ lâu rồi. Vốn dĩ ấy, tôi cũng nghĩ thoáng lắm. Nếu lão đã quăng tôi qua một bên, vậy thì ai chơi phần người đó thôi. Ấy thế mà đến chuyện tôi bị ai chơi lão ta cũng muốn chõ vào. Trong mắt lão, tôi chỉ có thể ngủ với những kẻ giúp lão, cái đó gọi là giao dịch chính đáng. Còn nếu ngủ với người kém hơn lão, vậy thì đó là vụиɠ ŧяộʍ, phải bị đánh”.

Nói tới đây, vẻ mặt chị Hoa trở nên dữ dằn. Có thể nhận ra được, chị ta rất hận người đàn ông kia. Chị ta quay sang nhìn tôi và bảo: “Nhưng lão dựa vào cái gì mà đòi quản lí tôi chứ? Chẳng phải chỉ là lão thấy tôi ngủ với kẻ kém hơn mình thì thành bôi nhọ thanh danh của lão thôi sao? Thế thì tôi cứ đi ngủ với kẻ khác đấy. Vậy nên lúc Dương Đông ve vãn, bợ đỡ tôi, tôi cứ thế ỡm ờ qua lại với cậu ta thôi”.
Nói xong, chị Hoa rít mạnh một hơi, khóe mắt đầu mày tràn ngập sự khinh miệt. Chị ta hơi khích động: “Còn về Tô Tú Tú thì đúng là vô tội thật. Nhưng đó cũng là do nó vô dụng thôi. Nó hoàn toàn có thể dựa vào nhan sắc của mình để kiếm lấy một chỗ dựa tốt hơn. Nhưng bản thân nó lại cứ thích tỏ vẻ đứng đắn cơ. Có kết cục như bây giờ là đáng đời”.

Tôi không nghe tiếp nổi nữa: “Câm mồm! Kết cục của chị sẽ còn thảm hơn cả Tô Tú Tú đấy!”

Tôi cứ ngỡ chị Hoa sẽ phẫn nộ. Ai ngờ, nghe vậy xong, chị ta chỉ cười lớn như thể phát điên. Sau đó, chị ta lại yên lặng rít từng hơi thuốc, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Cậu nói đúng”.

Chị Hoa của hiện tại mất đi toàn bộ gai góc và độc ác, trông đầy uể oải và mệt mỏi. Giờ phút này, chị ta dường như cũng không còn đáng ghét như trước nữa, ngược lại còn có chút đáng thương.
Bên ngoài chợt có tiếng động cơ xe vang lên. Chị Hoa và tôi liếc nhìn nhau, tôi bảo: “Tôi đem Dương Đông lên trên. Tôi nghĩ nếu đủ thông minh, chị nên biết cần phải làm gì”.

Chị Hoa không ngờ tôi lại chỉ tay năm ngón như thế. Đầu tiên, chị ta có hơi ngẩn ra, nhưng rồi lập tức hiểu ra ngay là tôi đang thử mình. Chị ta cười khanh khách bảo cứ để chị lo tất. Tôi cõng thi thể Dương Đông lên lầu. Trước khi đi, tôi cố tình làm lộ ra khẩu súng bên hông. Sau khi thấy nó, rõ ràng ánh mắt chị ta đã thay đổi, đến bàn tay đang kẹp thuốc cũng hơi run lên.

Tôi mang xác Dương Đông tới một căn phòng trên lầu hai, ném hắn ta vào tủ quần áo. Sau đó, tôi trở lại ban công, lặng lẽ trốn ở đó. Có mười mấy người cả nam cả nữ quàng vai bá cổ nhau đi vào. Những nam thanh niên này đều là những người nằm trong số vây lấy tôi hôm trước.
Thấy bọn họ tiến vào, tôi lặng lẽ tiến tới đầu cầu thang. Lúc này, tôi nghe thấy tiếng chị Hoa cười nói: “Mấy đứa chậm thật đấy. Chị với Tiểu Đông đã đại chiến xong ba trăm hiệp rồi tụi bay mới tới”.

Mọi người nghe xong đều tò mò hỏi Dương Đông đâu rồi.

Chị Hoa cười ra tiếng: “Còn đi đâu được nữa? Cậu ta bảo mệt rồi, kêu mọi người đừng quấy rầy. Cậu ta muốn ngủ một lúc”.

Mấy gã thanh niên để lộ ra nụ cười đáng khinh. Một trong số đó lên tiếng: “Chị Hoa, chắc chắn là do chị ghê gớm quá, ép khô anh Đông rồi”.

Nghe xong câu này, chị Hoa không những không tức giận mà ngược lại còn cười bảo: “Xem các cậu nói kìa. Tôi cũng muốn ép khô cậu ta đấy. Nhưng mà cái người này chả biết vất vưởng ở đâu mấy ngày nay, tinh thần không được tốt. Mới được mấy hiệp đã gục rồi, đúng thật là…”
Chị Hoa vừa dứt lời đã có một gã đàn ông cười bỉ ổi: “Chị Hoa, chị có nói vậy thì bọn em cũng không dám thỏa mãn chị đâu. Lỡ đâu mà bị anh Đông biết thì bọn em sẽ thê thảm lắm”.

“Hừ, xem các cậu sợ chưa kìa? Tôi muốn làm gì với ai mà cũng tới lượt thằng nhóc đó hỏi đến à? Tôi mặc kệ, hôm nay tâm trạng tôi đang tốt. Nếu ai có thể làm tôi thoải mái, tôi cũng sẽ khiến người đó thoải mái. Các cậu không muốn biết tại sao Tiểu Đông lại mê mẩn tôi như thế, không muốn biết ngón nghề của tôi à?”

Mấy tên đàn ông vừa nghe thấy câu này xong thì sốt sình sịch cả lên. Cả đám đều hỏi có thật không. Có lẽ bọn họ đã nhòm ngó tới chị Hoa từ lâu rồi. Không dám đụng vào chị ta không phải là vì sợ Dương Đông mà là sợ chị ta không vui. Dù sao thì thân phận của chị ta cũng cao hơn Dương Đông ít nhiều. Nghe thấy chị ta muốn chủ động, sao mà đám người này không động lòng, không phát điên cho được?
Chị Hoa bảo: “Tất nhiên rồi. Nào, tôi đã chuẩn bị đồ ăn nhanh cho mọi người cả rồi đấy. Thứ này có tác dụng trợ hứng, đêm nay chúng ta vui vẻ điên cuồng một phen, được chứ?”

Mọi người thấy vậy thì tranh nhau đi lấy kim tiêm do chị Hoa chuẩn bị sẵn. Chỉ một thoáng chốc, ống tiêm trong tay chị Hoa đã được phát hết. Không chỉ riêng mấy gã trai mà cả các cô gái cũng kích động tiêm thứ kia vào cơ thể mình. Tôi nghĩ, bọn họ hẳn là đều chờ mong một buổi họp mặt hỗn loạn, chờ mong sự điên cuồng và giải phóng hoàn toàn, vậy nhưng hoàn toàn không biết rằng thứ chờ đợi bọn họ là cái chết và đau khổ.

Chẳng mấy chốc đã có người xuất hiện phản ứng sốc thuốc, miệng sùi bọt mép mà ngã ra đất. Sau đó, bắt đầu có người vò đầu bứt tai.

Dần dần, người đầu tiên, rồi người thứ hai ngã xuống… mãi cho tới kẻ cuối cùng. Bởi vì tất cả bọn họ đều không nghĩ tới chuyện chị Hoa sẽ đầu độc mình, càng không nghĩ tới việc thuốc quá liều sẽ khiến bọn họ bất tỉnh hoặc chết ngay chỉ trong thời gian ngắn. Từ đầu tới cuối, chẳng hề có ai chạy ra ngoài cầu cứu. Không, nên nói là không ai kịp cầu cứu mới đúng.
Tôi đứng ở đầu cầu thang, lạnh nhạt mà chứng kiến toàn bộ. Chị Hoa cũng thản nhiên nhìn những người này. Trông thấy tôi, chị ta cười hỏi: “Cậu đẹp trai, bước tiếp theo cần làm gì đây?”

Tôi không nói gì, chỉ lên lầu bê Dương Đông xuống cửa bếp, đặt một ống tiêm bên cạnh hắn ta. Tôi lau vân tay của mình đi, sau đó mở bình gas, châm một điếu thuốc đặt đó. Sau đấy, tôi tìm một cây nến, châm lên, đặt ở gần bình ga trong bếp. Chờ khi nồng độ gas trong không khí tăng lên đến một mức nào đó, ngọn lửa từ cây nến sẽ khiến khí gas phát nổ. Tới lúc đó, chắc cả gian phòng cũng tiêu tùng. Mà Dương Đông thì bị ném ở trong bếp, chắc chắn sẽ nổ tan xác, không ai còn điều tra ra được rằng hắn ta đã bị tôi dùng dao gϊếŧ chết nữa. Còn những kẻ ở bên ngoài, cho dù có thi thể toàn vẹn thì bác sĩ pháp y cũng sẽ phán định rằng bọn họ chết do chơi thuốc quá liều thôi. Về vấn đề tại sao bình gas lại nổ, thì là tại điếu thuốc của tên kia châm thôi.
Tôi gϊếŧ những kẻ này theo cách phiền phức như vậy là bởi vì tôi không mong vụ án này có vẻ gì là liên quan tới mình. Dù sao thì tôi và Dương Đông cũng từng có khúc mắc. Nếu như hắn ta bị gϊếŧ, phía cảnh sát và người đứng sau Dương Đông không thể không nghi ngờ tôi được.

Làm xong tất cả những chuyện này, tôi gọi chị Hoa: “Đi thôi”.





Chị Hoa nhìn tôi hơi kinh ngạc, nhưng chị ta rất thông minh, không có hỏi gì nhiều mà chỉ ngoan ngoãn đi cùng tôi rời đi.





Chúng tôi không lái xe của Dương Đông để đi, dù sao thì đây cũng là ‘bằng chứng’ cho thấy hắn ta ở đây mà. Hai chúng tôi đi bộ tới một quán cà phê cách đó không xa. Tôi thấy chị Hoa có hơi bồn chồn thì đoán ra sự bình tĩnh lúc trước của chị ta đều là làm bộ thôi, giờ ngẫm lại bắt đầu sợ rồi. Tôi gọi một chai vang đỏ, rót cho chị ta một ly: “Uống cho bình tĩnh lại, không vấn đề gì đâu”.


Chị Hoa nhìn gương mặt hờ hững của tôi và nói: “Tôi tin cậu”.





Nói xong, chị ta nâng li về phía tôi: “Còn nữa, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ”.








Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận