Đêm Nay Có Kịch Hay - Chương 470: Thà phụ người trong thiên hạ chứ không phụ cô ấy

Đêm Nay Có Kịch Hay Chương 470: Thà phụ người trong thiên hạ chứ không phụ cô ấy
Ca khúc "Em khỏe không" của Châu Kiệt Luân đã từng là ca khúc yêu thích nhất của Tô Nhược Thủy, hôm nay nghe lại chỉ khiến cõi long tan nát hơn mà thôi, tôi thậm chí còn có cảm giác cô ấy đang hát câu chuyện của hai chúng tôi.

Tô Nhược Thủy đứng một mình trên sân khấu càng khiến bộ váy cô ấy đang mặc giống như một nàng công chúa, cho dù gia thế bối cảnh của cô ấy có khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng cô ấy của lúc này lại cô đơn giống như thiên sứ bị mất đi đôi cánh vậy.

Dưới khán đài rất nhiều người cùng hát theo, không ai tức giận vì mở màn cô ấy lại không hát ca khúc của mình, ngược lại đều bị giọng hát cảm động của cô ấy đốt cháy cảm xúc, đặc biệt là những người trên dưới hai mươi tuổi, cùng ở đó hát lên "Thật sự muốn biết anh sống có tốt không? Không có em có lẽ là một sự giải thoát, để nỗi nhớ xuyên qua mấy ngàn năm ánh sáng của vũ trụ, lặng lẽ đến bên anh..."

Ca khúc vừa dừng, tất cả mọi người đều rơi lệ, chắc là bài hát này đã làm họ nhớ lại những ký ức của mình. Khoảnh khắc Tô Nhược Thủy mở mắt, một giọt lệ lăn xuống gò mà, trông đau thương đến nỗi khiến người khác muốn ôm cô ấy vào lòng mà yêu thương.

Tô Nhược Thủy cúi người chào khán giả, nói: "Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới đây nghe tôi hát, nhưng có phải tôi đã chọn nhầm bài hát rồi không, sao mọi người lại khóc hết cả rồi? Nhìn mọi người rơi nước mắt, tôi cũng rất buồn, không được, tôi phải đập tan cái tâm trạng xấu này mới được, cho nên tiếp theo tôi sẽ hát một ca khúc rất vui vẻ, mọi người cùng hát với tôi, cùng nhau vui vẻ, được không?"

Tất cả mọi người đều hào hứng nói được, âm nhạc vang lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của Tô Nhược Thủy, cô ấy của lúc này thật sự là một ca sĩ tràn đầy sức sống, trong lòng tôi đang nở nụ cười đầy tự hào, bởi vì cô điên của tôi cuối cùng đã trưởng thành rồi, cô ấy rất hạnh phúc.

Quả nhiên, cô ấy rời xa tôi cũng là một loại giải thoát, nhìn dáng vẻ bây giờ của cô ấy tôi không hối hận đã tự tay chặt đứt sợi dây tình cảm của chúng tôi.
Advertisement


Tiếp theo tôi vẫn luôn chăm chú nghe Tô Nhược Thủy hát, bởi vì tôi biết đây là cơ hội hiếm có, tôi không biết lần tiếp theo có thể nghe cô ấy hát còn phải đợi đến lúc nào, cho nên đến một câu hát tôi cũng không nỡ bỏ qua.

Bào Văn cũng rất chăm chú, ít nhất là tỏ ra chăm chú.

Đúng lúc này tôi đột nhiên nhìn thấy trên sân khấy có cái gì đó lóe sáng lên, tôi giật thót tim, một dự cảm không lành tự nhiên trào dâng, tôi nhanh chóng tìm kiếm năm người của tôi tới làm bảo vệ, đúng lúc này, một chiếc đèn đột nhiên rơi từ bên trên xuống, đúng ngay bên cạnh chân của Tô Nhược Thủy.

Tại nạn bất ngờ xảy ra khiến Tô Nhược Thủy sững sờ cả người, toàn hội trường phát ra những âm thanh kinh ngạc khϊếp sợ, cùng lúc đó những thứ ở trên đầu Tô Nhược Thủy cũng chuẩn bị rơi xuống, khoảnh khắc này đầu óc tôi trống rỗng, tôi muốn không màng tất cả mà xông lên, nhưng đúng lúc này Bào Văn lại nắm chặt tay tôi, cô ta nắm rất chặt, giờ khắc này trái tim tôi như bị bóp chặt, tôi thoáng nhìn thấy một bóng người cách đó không xa, đột nhiên dừng lại.
Advertisement




Đúng lúc đống đồ đó đang rơi xuống đầu Tô Nhược Thủy, tôi nhìn thấy bóng người đó nhanh như chớp vọt lên, sân khấy cao mấy mét như vậy mà người đó vẫn dễ dàng nhảy lên.

Người đó ôm Tô Nhược Thủy vào trong lòng, đồ ở trên đầu trực tiếp rơi đập vào một bên bả vai của người đó, toàn hội trường hét chói tai, tất cả mọi người đều kích động vọt lên sân khấu, một đám bảo vệ lập tức tạo thành một tấm lưới lớn ngăn khán giả ở dưới sân khấu lại, ra hiệu bảo họ bình tĩnh, còn Tô Nhược Thủy mặt trắng bệch quan tâm nhìn người đàn ông đã ôm cô ấy vào lòng.

Tôi nhìn người đàn ông, sững sờ bất động ở đó, bởi vì người đó là người mà tôi không thể nào ngờ đến được - Trần Danh giả. Trần Danh giả không phải nên ở bệnh viện sao? Rõ ràng hắn đã bị trọng thương cơ mà, lẽ nào hắn vì muốn diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân mà không quan tâm đến thương thế của bản thân để chạy tới đây sao?
Khoảnh khắc này tôi hận nỗi không thể lập tức băm Trần Danh giả thành trăm mảnh, nhưng tôi không thể làm như vậy, nhìn hai người nhìn nhau đầy "thâm tình" trên sân khấu, trong lòng tôi lo lắng như lửa đốt, chỉ sợ Tô Nhược Thủy sẽ bị tên Trần Danh giả lừa dối.

Lúc này, một đám bảo vệ xông lên, trong sự bảo vệ của bọn họ, Trần Danh giả và Tô Nhược Thủy được đưa xuống dưới, một phụ nữ trung niên tự xưng là người đại diện của Tô Nhược Thủy đang ở đó để trấn an những người hâm mộ, có người thì đang kiểm tra lại bố trí sân khấu, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Bào Văn đang im lặng đột nhiên hỏi: "Vừa nãy anh muốn lên đó cứu cô ấy, phải không?"

Tôi biết cảm xúc của bản thân đã bị bại lộ rồi, nếu như phủ nhận thì rõ ràng là chột dạ, cho nên tôi dứt khoát gật đầu nói: "Đúng, nếu như không phải em kéo anh lại thì anh đã xông lên đó rồi".
Bào Văn nhíu mày nhìn tôi, có lẽ là không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, cô ta nhất thời không biết nên nói gì, tôi nhìn cô ta có chút kỳ lạ, nói: "Sao thế? Lẽ nào phản ứng của anh rất kỳ lạ sao?"

Một câu hỏi khiến cho Bào Văn phải á khẩu không biết nói gì. Đối với những lính đặc chủng vốn có tố chất tập luyện như chúng tôi mà nói, thấy người bị thương căn bản sẽ theo bản năng mà chạy tới cứu, cho dù thân phận của tôi bây giờ là sát thủ nhưng Bào Văn vẫn luôn biết trong xương tủy tôi vẫn còn lưu lại bóng dáng của Trần Danh, chỉ là tôi đã mất trí nhớ, chứ không hoàn toàn thay da đổi thịt, cho nên tôi muốn đi cứu Tô Nhược Thủy hoàn toàn có thể giải thích là phản ứng bản năng, hơn nữa lúc cô ta kéo tôi lại, tôi liền dừng lại luôn, điều này đã đủ nói lên so với Tô Nhược Thủy thì tôi càng để ý đến cô ta hơn, càng đủ để cho thấy tôi đã mất trí nhớ.
Trần Danh thật sự lúc gặp phải tình cảnh như vậy chắc chắn sẽ không màng tất cả những ngăn cản mà xông lên, cô ta căn bản cũng không thể ngăn được tôi.

Nhưng tại sao tôi lại dừng lại? Tôi vẫn là Trần Danh mà Tô Nhược Thủy vẫn thích đó sao? Tôi của bây giờ đã bình tĩnh đến mức lạnh lùng, đã không còn tư cách nói tôi yêu cô ấy nữa rồi nhỉ?

Bào Văn cười, có chút uể oải nói có lẽ bản thân đã quá căng thẳng, tôi quay lại nhìn cô ta, biết cô ta có đến tám chín phần là tin lời tôi nói, nên liền hỏi ngược lại: "Nhưng, không phải em rất thích cô ca sĩ đó sao? Sao lại không cho anh cứu cô ấy? Lẽ nào em sớm biết Trần Danh sẽ đến cứu cô ta, cho nên mới kéo anh lại? Hai ngày nay có phải em đã lên kế hoạch gì đó với Trần Danh không? Nữ ca sĩ này là mục tiêu mới của hai người à?"
Một loạt câu hỏi khiến Bào Văn nhíu mày, cô ta trầm lặng một lát rồi gật đầu.

Tôi giả vờ tức giận quay người đi, Bào Văn vội vàng đuổi theo, nói với tôi: "Chồng, em không phải cố ý muốn giấu anh, chỉ là bố nuôi đã dặn dò là nhiệm vụ cơ mật, không thể nói với người khác".

"Nhiệm vụ, nhiệm vụ, em luôn miệng nói là nhiệm vụ, anh thấy em muốn thông qua sợi dây nhiệm vụ này để dây dưa không dứt với Trần Danh thì đúng hơn". Tôi lạnh lùng nói, rồi hất tay cô ta ra, sau đó quay người sải bước rời đi.

Bào Văn muốn đuổi theo tôi, nhưng có một người chạy đến không biết nói gì với cô ta, cô ta đành phải quay người lại đi xử lý chuyện, sau khi tôi rời khỏi buổi biểu diễn, liền đứng ở bên đường hút thuốc, tôi nghĩ đến chuyện vừa xảy ra khi nãy, nghĩ đến ánh mắt ái mộ của Tô Nhược Thủy lúc được Trần Danh giả cứu, tâm tư tôi lại rối bời.
Tôi nghĩ Trần Danh giả đã chuẩn bị lôi kéo Tô Nhược Thủy, lợi dụng Tô Nhược Thủy để dây dưa với nhà họ Tô, xem ra bất luận thế nào bọn chúng cũng không muốn từ bỏ thế lực của nhà họ Tô, còn Tô Nhược Thủy lại là người dễ dàng cảm động, chắc chắn rất dễ dàng bị Trần Danh giả lừa gạt. Nghĩ đến đây, tôi vô cùng sốt ruột, tôi khó mà tưởng tượng nổi nếu như cô ấy và Trần Danh giả ở cùng với nhau mà bị ức hϊếp hay lợi dụng thế nào, tôi chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra.

Cô điên đó của tôi, tôi từ bỏ cô ấy là bởi vì muốn cô ấy được sống hạnh phúc hơn, chứ không phải là để cho ngưởi khác lợi dụng lừa gạt cô ấy.

Nghĩ đến đây, tôi ném điếu thuốc xuống đất, ra sức giẫm lên, trong lòng đưa ra một quyết định mạo hiểm.

Tôi đến cửa hàng nhỏ mà tôi đã mua bút ghi âm trước đó, mua một chiếc máy nghe lén, bảo ông chủ kết nối máy nghe lén với điện thoại di động của Tô Nhược Thủy, sau đó trở về Nhân Gian Phú Quý Hoa, đặt máy nghe lén vào một vị trí khá bí mật trong tủ rượu, làm xong những việc này, tôi lấy ra điện thoại cũ và sim rác vừa mua, gửi một tin nhắn cho Tống Giai Âm, hỏi cô ấy đã biết chuyện của Tô Nhược Thủy chưa? Bên trên có phải muốn lợi dụng Tô Nhược Thủy để giám sát Trần Danh giả không?
Nếu như bên trên đã có dự định can thiệp vào chuyện của Tô Nhược Thủy thì tôi nghi ngờ bọn họ đã thực hiện dự định này.

Tống Giai Âm nhanh chóng gọi tới, tôi nghe máy, mở vòi nước lên để tiếng nước chảy át đi tiếng nói của tôi, tôi nói: "Anh đây".

Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Anh đoán không sai, bên trên biết bọn Tống Vân Hải sẽ chọn Tô Nhược Thủy làm mục tiêu chiến lược, muốn dùng Tô Nhược Thủy để dụ ra nhiều người trong bọn chúng hơn nữa.

Mặc dù đã dự liệu được trước, nhưng khi nghe vậy, tôi vẫn cảm thấy rất phẫn nộ, cũng rất căm hận đám người này, tôi trầm giọng hỏi: "Ông Tô cũng biết?"

Tống Giai Âm không nói gì, tôi lạnh lùng nói: "Tín ngưỡng của các em đúng là còn cao hơn cả trời, các em trung thành với tín ngưỡng của mình anh không quản được, nhưng không ai được làm tổn hại đến cô ấy, cho dù là bố ruột của cô ấy cũng không có tư cách, chuyện này anh sẽ dùng cách của mình để xử lý".
Tống Giai Âm trầm giọng nói: "Trần Danh, đừng kích động, nếu như anh tự tiện hành động thì sẽ bị trừng phạt đó".

"Lẽ nào anh vì bảo vệ người con gái mình yêu ngay đến một chút trừng phạt cũng không dám nhận sao? Mạng sống của anh là do cô ấy dùng mạng của mình đổi lại, anh vĩnh viễn không thể quên được khoảnh khắc cô ấy gục ngã trong lòng anh, dáng vẻ không oán không hận, anh có thể phụ tất cả người trong thiên hạ nhưng tuyệt đối không phụ cô ấy". Tôi tức giận nói, nói xong liền tắt điện thoại.

Điện thoại lại lần nữa vang lên, nhưng tôi không nghe mà trực tiếp bấm nút tắt đi, sau đó gọi điện cho Lục Hiểu Phong, Lục Hiểu Phong nhận điện thoại, tôi liền nói: "Mấy ngày này chú cho người theo dõi Bào Văn, không được tiếp cận cô ta, chỉ cần để cô ta biết mình bị theo dõi là được".
Lục Hiểu Phong cũng không hỏi vì sao, mà chỉ nói được.

Cúp máy xong, tôi đang định hủy bỏ chiếc điện thoại thì thấy Tống Giai Âm gửi một tin nhắn đến, tôi mở tin nhắn ra, cô ấy viết: "Anh sẽ phụ tất cả người trong thiên hạ, người trong thiên hạ này có phải cũng bao gồm cả em? Nói cho em biết đáp án của anh".

Trái tim tôi chùng xuống, trong lòng hỗn loạn phức tạp, buồn bã không biết phải thế nào mới tốt, đúng lúc tôi đang định trả lời tin nhắn của cô ấy thì bên ngoài có tiếng mở cửa, tôi lập tức ném điện thoại vào trong bồn cầu rồi giật nước đi, một hồi thì Bào Văn đi vào, tôi lạnh lùng nhìn cô ta, cũng may cô ta đã quen với thái độ lúc nóng lúc lạnh của tôi nên đi tới ôm chặt lấy tôi nói: "Chồng ơi, anh vẫn còn giận à?"

Tôi giật đầu, cô ta cố ý ép sát ngực mình vào ngực tôi, một tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, nói: "Thế còn bây giờ thì sao?"
Tôi cúi đầu nhìn ngực cô ta, nuốt nước miếng nói: "Phải xem thể hiện của em thế nào đã".

Bào Văn cười ha ha, sau đó đến quần áo còn chưa cởi liền đi vào nhà tắm...

Mây mưa xong, cô ta dựa vào lòng tôi hỏi: "Còn tức giận nữa không?"

Tôi châm thuốc lên rít một hơi nói: "Không giận nữa".





"Tại sao? Vì em đã hầu hạ anh rất thoải mái sao?", Bào Văn quàng hai tay lên vai tôi, ánh mắt mê ly nhìn tôi hỏi.





Tôi lắc đầu, nói: "Bởi vì anh đã hiểu ra một chuyện, đó là nếu như mục tiêu của Trần Danh là Tô Nhược Thủy thì hắn sẽ không còn thời gian để chú ý đến em nữa, cũng coi như là một chuyện tốt".





Lúc tôi nói lời này, tôi nhìn mình qua gương, cay nghiệt vô tình giống như một mũi dao sắc nhọn, tôi nghĩ, Tô Nhược Thủy chắc chắn sẽ không thích tôi thế này.





Bào Văn nghe câu trả lời này thì vô cùng mãn nguyện mỉm cười, nhón chân lên muốn hôn tôi, tôi đã chán ghét cuộc sống phải phục vụ cô ta rồi, liền nói: "Vợ à, mặc quần áo vào đi, anh đưa em đi gặp chị Hoa".





Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận