Đêm Nay Có Kịch Hay - Chương 428: Manh mối

Đêm Nay Có Kịch Hay Chương 428: Manh mối
Khi tôi nói dứt lời với Giai Âm, mặt cô ấy ửng hồng, liếc tôi cười thẹn thùng. Đôi mắt trong như mặt nước hồ thu của cô ấy như chất chứa những yêu thương không nói thành lời. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó đã đủ khiến tôi cảm thấy tất cả nỗ lực của mình trong thời gian qua hoàn toàn xứng đáng, bởi tôi đã không làm cô ấy thất vọng.

Lúc đó, Tô Quảng Hạ đã quay trở lại từ chỗ bia bắn. Anh ấy nhìn tôi gật gật đầu rồi vỗ vai tôi, cười ha ha, nói: "Không tệ! Trong trạng thái vô cùng mệt mỏi mà kỹ năng bắn súng vẫn tốt như vậy, chẳng trách đại đội trưởng Lý đề xuất cậu với tôi. Quả thực là một mầm non tương lai đầy tiềm năng!"

Đại đội trưởng Lý đó chính là đại đội trưởng của chúng tôi. Tôi cảm động nhìn về phía ông ấy, tỏ ý cảm ơn. Ông ấy vô cùng tự hào hất cằm lên, nói: "Tên ngốc kia, cậu cho rằng kỹ năng diễn xuất vụng về của cậu có thể qua mắt được những người lính đặc chủng dày dạn kinh nghiệm, lừa được Hỏa Nhãn Kim Tinh của tôi sao? Tôi sớm đã biết cậu có điều gì đó còn đang che giấu rồi".

Nghe vậy, tôi ngại ngùng cười, còn những người lính đặc chủng bình thường khác thì xôn xao bàn tán, đặc biệt là lúc Tô Quảng Hạ khen ngợi tài bắn súng của tôi. Lúc này, không ai dám dị nghị gì về tôi nữa, ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Lúc đó, Giai Âm nháy mắt với tôi, tôi ngay lập tức giả bộ mệt mỏi rã rời ngã về phía sau. Mấy người lính bên cạnh lập tức dìu tôi còn Tô Quảng Hạ hỏi tôi bị làm sao vậy. Có thể thấy, anh ấy rất quan tâm đến người lính đã lọt vào mắt xanh của mình là tôi.

Tôi cười, nói: "Tôi không sao, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi. Đội trưởng Tô, tôi có thể về nghỉ ngơi một lát không?"

Tô Quảng Hạ gật đầu đáp: "Đương nhiên".
Advertisement


Anh ấy lập tức cử hai người lính dìu tôi về ký túc, tôi vội nói: "Không cần, không cần, tôi vẫn chưa mệt đến mức không tự đi được".

Sau đó, tôi tạm biệt bọn họ rồi nhanh chóng sải bước về phía ký túc xá. Cứ nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, tôi vui đến nỗi không thể kiềm nén được. Có lẽ vì quá vui sướng nên tôi nhảy chân sáo, lại còn hát ngân nga.

Lúc đó, tôi nghe thấy có người lo lắng hỏi: "Tại sao Nhĩ Hải lại nhảy chân sáo thế kia?"

"Đúng vậy, thật chẳng giống một người đang bị suy nhược chút nào", một người khác đáp lại.

Tôi chợt nhớ ra là mình đang giả vờ ốm yếu nên lập tức thả lỏng tứ chi, giả vờ mệt mỏi kiệt quệ, đi đứng lảo đảo. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang cười, tiếng cười nghe rất vui tai. Tôi quay mặt lại thì thấy Giai Âm đang đứng ở đó cười rất xinh đẹp. Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy cười thoải mái như vậy. Nụ cười khiến cô ấy càng thêm xinh đẹp, giống như một tiên nữ hạ phàm vậy. Vẻ đẹp của cô ấy làm lu mờ đi tất cả mọi thứ xung quanh.
Advertisement




Tôi nhìn Giai Âm đắm đuối, ngắm cô ấy cười thật tươi dưới ánh nắng mặt trời. Tôi chợt nghĩ, mình phải trở nên mạnh mẽ hơn bởi vì tôi muốn nhìn thấy người con gái của mình luôn được cười vui vẻ như thế này, tôi muốn nhìn thấy nụ cười của cô ấy mỗi ngày cho đến khi bạc đầu.

Nghĩ vậy, tôi quay mặt lại, chạy thật nhanh về ký túc. Sau khi về tới ký túc, tôi thu xếp lại quần áo rồi vội vã đi tắm. Khi tôi quay trở lại phòng mình thì đã thấy Giai Âm - người con gái mà tôi nhớ thương ngày đêm đang nằm trên giường.

Lúc đó, Giai Âm đang gối lên một cánh tay còn tay kia đang cầm một quả bồ đào định bỏ vào miệng. Bộ quân phục bó sát làm những đường cong của cô ấy hiện ra. Ánh mắt tôi dừng lại ở đôi môi hồng xinh đẹp của cô ấy. Nơi đó còn vương lại một chút nước của quả bồ đào Giai Âm vừa ăn. Mặc dù chỉ có một chút nhưng cũng đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi.
Tôi khóa cửa lại, nhanh chóng bước lên phía trước. Giai Âm hơi nhổm người dậy, dựa vào thành giường, cười nói: "Anh quay lại rồi sao?"

Tôi không nói gì mà khẽ vuốt ve gò má cô ấy, quyện đôi môi mình vào môi cô ấy. Giai Âm không từ chối tôi mà mỉm cười tỏ ý chờ đợi. Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi cô ấy, từ từ tận hưởng hương vị chua chua ngọt ngọt của bồ đào. Khi đã nếm trọn hương vị của trái bồ đào kia, tôi mới chầm chậm tách hàm răng của cô ấy ra, hôn cô ấy sâu hơn. Nụ hôn không còn nhẹ nhàng lãng mạn nữa mà trở nên mãnh liệt ...

Nụ hôn kéo dài rất lâu, đến tận khi mặt Giai Âm ửng đỏ, tôi mới rời khỏi đôi môi cô ấy. Tôi nhìn cánh tay Giai Âm giữ chặt phần eo, lại nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô ấy rồi cất tiếng trêu chọc: "Nữ thần, tôi kiềm chế quá mệt mỏi rồi. Không ăn được em thì em cũng nên cho tôi hưởng một chút lợi ích chứ?"
Khi đàn ông hôn phụ nữ thì đôi bàn tay lúc nào cũng muốn làm thêm những việc khác, ví dụ như thử cảm giác mềm mại nơi vòng eo của cô gái đó. Có điều, tay tôi vừa định đi lung tung thì đã bị Giai Âm bóp chặt.

Giai Âm hờn dỗi lườm tôi, nói: "Anh chẳng đứng đắn gì cả".

Tôi cười rồi ngồi xuống, ôm cô ấy vào lòng. Cô ấy không phản kháng, để yên cho tôi ôm. Tôi tựa đầu vào vai cô ấy rồi thuận thế nhìn vào trong cổ áo cô ấy, trong đầu thầm nghĩ bộ quân phục này nhiều cúc quá, đúng là vô cùng kín đáo, chẳng nhìn thấy gì cả.

Giai Âm không quay sang nhìn tôi. Tôi sợ cô ấy phát hiện ra ý đồ bất chính của mình nên vội hỏi: "Sao em lại tới đây cùng Tô Quảng Hạ?"

Giai Âm hờ hững đáp: "Anh đoán xem?"

Tôi cười, nói: "Anh đoán em biết được anh khó khăn lắm mới kết giao được với ba người bạn tốt. Em muốn giúp anh hoàn thành tâm nguyện cho nên mới đến đây".
Giai Âm chỉ cười không nói. Tôi hôn lên má cô ấy, dịu dàng nói: "Cảm ơn em, Giai Âm. Hôm nay có thể gặp được em, anh thực sự cảm thấy rất may mắn".

Giai Âm quay sang nhìn tôi với ánh mắt chan chứa yêu thương. Cô ấy quay người lại rồi ngồi lên người tôi, tay vuốt ve gò má tôi, nói: "Lần này em đến, mục đích chính chỉ là để xem anh thế nào, muốn vuốt ve gương mặt anh. Mặc dù em đã có những tấm ảnh mới của anh, dù dung mạo mới của anh đã khắc sâu trong tâm trí em nhưng nếu em không tận mắt nhìn thấy anh, em vẫn cảm thấy không chân thực chút nào".

Tôi vuốt ve bàn tay của Giai Âm, cười nói: "Vậy em hãy nhìn cho kỹ. Em có thể nắn bóp tùy thích để biết đây chính là gương mặt của anh, của Trần Danh này".

Giai Âm gật đầu, nói rằng cô ấy đã nhớ kỹ hình bóng tôi.

Tôi biết thời gian chúng tôi ở cạnh nhau không nhiều bởi có quá nhiều người đang âm thầm theo dõi. Lỡ như bị phát hiện, thì tất cả kế hoạch, tất cả sự nhẫn nhịn của chúng tôi đều trở thành công cốc. Do vậy, tôi không có nhiều thời gian để nói những lời lãng mạn cho Giai Âm nghe. Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt có lỗi, nói: "Tình hình bên ngoài thế nào rồi em?"
Giai Âm lập tức thoát khỏi dòng cảm xúc yêu đương ban nãy, cô ấy nghiêm mặt, nói: "Trong hai tháng này, Thẩm Nặc Ngôn và Trần Danh giả đối đầu với nhau vô cùng kịch liệt. Thẩm Nặc Ngôn lại còn là con trai nuôi của cô, cho nên cô cực kỳ quan tâm đến chuyện giữa hai người bọn họ, khiến cho mấy người Tống Vân Hải không dám tự ý làm liều, sợ rằng sẽ bị bại lộ. Trần Danh giả chỉ còn cách cầm cự. Hai người họ không ai chịu lùi bước, nhưng cũng không ai làm hại được ai. Đương nhiên, nếu như không có sự giúp đỡ của Vân Tam Thiên thì Trần Danh giả có lẽ đã xong đời rồi".

Tôi đáp: "Tam gia để có được sự tin tưởng của Trần Danh giả mà phải giả vờ đứng chung chiến tuyến với hắn. Cũng may là Thẩm Nặc Ngôn có thể hiểu cho anh ấy".

Tôi hỏi tiếp: "Còn Nam Bắc thì sao? Anh ấy thế nào rồi?"
Giai Âm đáp: "Anh yên tâm, khoảng nửa tháng nữa là Nam Bắc hoàn toàn hồi phục rồi. Anh ấy cũng đã biết chuyện của Trần Danh giả, cho nên trong lòng không còn nặng nề nữa. Nhưng anh ấy rất lo lắng cho anh, mong được tới thăm anh một lần".

Nghe tin các anh em của tôi đều ổn, tôi mới cảm thấy yên tâm.

Lúc này, trong đầu tôi bỗng chốc hiện ra hai hình bóng khiến lòng tôi bất chợt đau nhói. Tôi hỏi: "Còn hai người kia thì sao?"

Trước đây tôi đều rất cẩn thận khi nhắc đến hai người họ trước mặt Giai Âm. Nhưng sau này, tôi hiểu ra rằng mặc dù Giai Âm không cho phép tôi lăng nhăng, nhưng cô ấy đối xử với những người cũ của tôi hết sức khoan dung độ lượng. Cho nên, tôi không còn sợ cô ấy sẽ nổi giận nữa.

Giai Âm quả nhiên không hề tỏ vẻ bất mãn, cô ấy nói: "Tình hình Tô Nhược Thủy rất tốt. Dẫu sao cũng đã có người nhà họ Tô bảo vệ cô ấy. Thời gian này Tô Nhược Thủy không ở Nam Kinh, ông Nhĩ cũng đã nói dối Trần Danh giả rằng trí nhớ của cô ấy phải dần dần phục hồi, Trần Danh giả cũng không còn cách nào khác. Cho nên, anh không cần lo sợ việc giữa hai người bọn họ sẽ có gì đó. Còn về Đoàn Thanh Hồ, nửa tháng trước đã sinh một bé gái rất xinh xắn, trắng nõn trắng nà, nhìn rất giống anh".
Tôi sớm đã biết Đoàn Thanh Hồ sắp đến ngày sinh. Có điều, mặc dù đã suy tính đến điều này nhưng khi nghe tin, tôi vẫn không khỏi lặng người, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác vui mừng khó diễn tả. Tôi có một đứa con gái? Một đứa con gái mang dòng máu của tôi?

Giai Âm móc trong túi ra một bức ảnh, tôi xúc động đón lấy bức ảnh đó. Trong ảnh là một em bé má đỏ hây hây đang được ẵm lên, đôi mắt to mơ màng mở ra nhìn thế giới lạ lẫm này.

Nhìn thấy đứa bé, tôi cảm thấy trái tim mình như tan chảy. Con gái tôi đáng yêu như vậy, tôi bất giác mỉm cười mà mắt lại rơm rớm. Tôi hỏi: "Sao mặt nó lại đỏ như vậy nhỉ?"

Giai Âm ngó bức ảnh rồi dịu dàng mỉm cười. Xem ra, cô ấy cũng rất yêu mến đứa trẻ này. Điều đó càng khiến tôi biết ơn cô ấy hơn.

Cô ấy nói: "Anh thì hiểu gì? Đứa trẻ con nào sinh ra mặt đỏ thì sau này da sẽ trắng mịn. Đây là lúc nó được 10 ngày tuổi, bây giờ mặt đã hết đỏ rồi. Sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành".
Tôi khẽ vuốt ve khuôn mặt của em bé trong ảnh rồi dịu dàng nói: "Sau này nó có xinh đẹp hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nó lớn lên vui vẻ bình an là được. Anh không mong nó sẽ phải sống cuộc đời sóng gió như bố nó".

Nói tới đây, tôi chợt nhớ đến quan hệ của tôi và Đoàn Thanh Hồ mà trong lòng không khỏi chua xót. Liệu chị ấy ... có cho phép tôi gặp mặt đứa bé không? Có cho nó nhận tôi là bố hay không? Tôi không biết, nhưng bất luận thế nào, tôi cũng sẽ đối xử thật tốt với mẹ con họ. Dù tôi không thể cho chị ấy một danh phận, dù chị ấy không tha thứ cho tôi thì ít nhất tôi cũng sẽ không để chị ấy bị uy hϊếp vì con gái mình nữa. Tôi muốn bảo vệ họ, giống như bảo vệ một góc trong tâm hồn mình.

Nghĩ vậy, tôi bỗng cảm thấy vô cùng áy náy với Giai Âm, nhưng cô ấy dường như không nhìn thấy ánh mắt tôi. Cô ấy lấy lại tấm ảnh, nói: "Anh cứ yên tâm ở lại đây, em sẽ bảo vệ nó lớn lên bình an giúp anh. Dẫu sao nó cũng là con gái nuôi của em mà".
Nghe vậy, tôi bỗng ngẩn người. Tôi ôm chặt Giai Âm vào lòng, dịu dàng nói: "Giai Âm, thực sự cảm ơn em".

Giai Âm lắc đầu, nói: "Không, là do em nợ đứa trẻ này. Em biết, nếu em chủ động rút lui thì nó sẽ có một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng em không làm thế, em không muốn từ bỏ anh. Trần Danh, anh có cảm thấy em rất ích kỷ không?"

Tôi lắc đầu. Ích kỷ? Nếu gọi Giai Âm là người ích kỷ thì trên thế giới này chẳng có ai rộng lượng cả.

Tôi hỏi: "Vậy còn Thanh Hồ? Chị ấy có được chăm sóc tử tế không?"

Giai Âm gật đầu, đáp: "Anh yên tâm, cô ấy được chăm sóc và bảo vệ cẩn thận. Cô ấy đã đồng ý với em rằng sẽ không làm liều nữa. Cô ấy sẽ vì đứa bé mà trở thành một người mẹ tốt".





Tôi thở phào nhẹ nhõm, hi vọng Thanh Hồ nói được làm được. Nếu như chị ấy chịu vì đứa bé mà bỏ qua thù hận thì đứa bé này đúng là ngôi sao may mắn của tôi.


Đang mải mê suy nghĩ thì Giai Âm nói tiếp: "Đúng rồi, em tới đây cũng là vì muốn nói với anh một chuyện quan trọng".





"Chuyện gì vậy?", nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Giai Âm, tôi vô cùng tò mò.





Giai Âm đáp: "Em đã điều tra được một chút manh mối về lí do tại sao bọn họ muốn anh tới chỗ Tô Quảng Hạ".








Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận