Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương - Chương 105: Thế giới đêm 5

Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 105: Thế giới đêm 5

Cô đi loanh quanh trong sân trường, hai bữa nay cô không thấy Nhược Liên. Còn con cọp cái kia vẫn rất khó chịu với cô, đang suy tư thì một người chạy từ phía sau lại

Bộp!

" Làm gì đó người anh em? "

Bạch Thiên choàng vai cô hỏi

" Đi dạo "

" Chán vậy? Tối nay đi dự tiệc với tôi "

" Ừ "

" Không hỏi tiệc gì hả? "

" Biết rồi "

" Ai nói? "

" Lão đại "

" Ồ! Vậy tối nay chúng ta đến đó "

" Được thôi "

Cô cười nhẹ nói, nhìn lên bầu trời trong xanh

" Sắp gặp được nữ9 sao, thật mong đợi "

_________________

Cạch!

Cô mở cửa phòng ra, một cái gói bay tới. Cô đưa tay chụp lấy nhìn Ngọc Diện đang chán ghét tức giận. Cô bước tới

" Sau bao ngày tịnh dưỡng đã khá hơn chưa? "

" Ổn "

" Vậy tối nay đi chơi không? "

" Đi chơi? Sao tốt vậy? "

" Tôi đi ngày mai mới về, sợ không ai lo cho cô "

Ngọc Diện hơi sững ra, cúi mặt

" Sao anh tốt với tôi vậy? "

" Làm việc tốt thì tốt tới cùng "

" Dù chúng ta chưa gặp mặt? Thậm chí là không quen biết? "

" Ừ! Tôi có một người bạn, bạn của cậu ấy mở tiệc. Mời tôi theo, tôi muốn đi cùng cô "

Cô vừa dọn đồ ăn ra vừa nói, Ngọc Diện cắn nhẹ môi không trả lời. Cô đưa thức ăn cho cô ta

" Sao? Đi không? "

" Ừm...! "

Cô nhếch môi, đưa tay nâng gọng kính. Lấy ra một cái túi để lên bàn

" Chiều 5h tôi rước cô, nhớ mặc đó "

" Anh mua đồ rồi à? "

" Phải! Không biết là hợp không "

Nói rồi cô ra ngoài, để lại Ngọc Diện bĩu môi

" Hừ "

________________

Kétttttt!

Hôm nay Bạch Thiển chạy xe hơi màu đen sang trọng, mái tóc hơi rối. Đôi mắt sắc bén hiện lên cuồng ngạo. Bộ âu phục trắng khiến hắn trở nên kì lạ, sự điển trai của một vị công tử ăn chơi. Nhưng vẫn làm bao cô gái điên đảo...

Còn cô mặc một bộ âu phục xanh dương đậm tối màu. Chiếc áo sơ mi bên trong trắng tinh. Mái tóc tím cột lệch qua vai trái. Sự quyến rũ thư sinh, mang theo hơi thở bí ẩn khiến ai nấy điên đảo. Cử chỉ nâng mắt kính càng khiến cô trở nên bí hiểm mà khiến kẻ khác dâng lên cảm giác đề phòng. Ngồi trong xe hơi của Bạch Thiển, hắn nhếch môi chọt vào cái má mềm mại của cô

" Thật đẹp nha, tôi là nam mà còn nhịn không nổi "

" Sao? Muốn thử quen nam nhân không? "

Cô nhếch môi chế giễu Bạch Thiển khiến hắn đỏ mặt quay đi. Đưa tay lên miệng ho khan

" Cậu định đem theo con cọp cái đó thiệt à? "

" Phải! Cô ta có nhận ra cậu không? "

" Không! Tôi là thuộc hạ trong bóng tối của lão đại. Chưa bao giờ ra mặt nên không ai biết được. Chỉ có cái danh là Kẻ Cuồng Sát "

" Kẻ Cuồng Sát? Ha! Cũng phải, cậu là nhị thiếu gia Bạch gia, hiện Thẩm gia và Bạch gia đang có khúc mắc. Không thể cho ai biết được, huống hồ vỏ bọc nhị thiếu công tử ăn chơi trác tán, phá gia chi tử sẽ càng khiến mọi người không đề phòng. Mà cũng dễ dàng làm việc "

Lời nói cô mang theo chế nhạo, Bạch Thiển phất tay không nói nữa. Cô mở cửa bước ra đã thấy Ngọc Diện đang đi xuống. Mái tóc đen mượt mà ngang vai, phần tóc bên trái thắt những cái bính nhỏ móc qua bên phải. Để lộ vành tai xinh đẹp. Đôi mắt đen láy linh động như trời sao nhìn cô. Môi đỏ mọng hơi mím lại. Chiếc váy cô lựa cho Ngọc Diện là một chiếc váy tay dài màu đen, thân hình nhỏ nhắn lả lướt. Chiếc váy đen dài tới chân nổi bật dưới ánh hoàng hôn ấm áp, tỏa ra những ánh sáng nhỏ chiếu lấp la lấp lánh. Đôi giày cao gót cũng màu đen nốt, bàn tay đeo găng màu đen mỏng, khẽ nâng váy

" Thế nào? "

Ngọc Diện quay mặt đi hỏi. Cô cười nhẹ khẽ vén lọn tóc dính trên má cho Ngọc Diện. Giọng nói mang theo sự ân cần

" Đẹp lắm, rất hợp với cô "

Ngọc Diện đỏ mặt, gạt tay cô ra mở cửa xe bước vào ghế sau. Bạch Thiển liếc qua ô kính hừ lạnh. Cô ngồi vào ghế phụ, Bạch Thiển bắt đầu lái xe

________________

Thời gian trôi qua 30", chiếc xe dừng lại. Đây là một bãi biển rất rộng lớn, nước trong xanh biếc. Những chiếc áo ngã màu phủ lên mặt nước như muốn bao trùm sự lạnh lẽo ấy, những tia sáng nhỏ lung linh không màu càng trở nên thơ mộng. Bình yên đến lạ thường...

Chạy được một đoạn nữa có bãi đậu xe, bọn cô bước xuống đi trên cát. Bạch Thiển nói

" Cũng không tồi "

" Ừ "

Cô gật đầu nhìn ngắm ánh hoàng hôn đang lặng xuống, Ngọc Diện mỉm cười nhẹ, bỗng vấp phải cục đá...

" Ah... "

Đôi mắt hai người nhìn nhau, đôi đồng tử đen láy đó hiện lên hình ảnh của cô. Cô đang ôm lấy eo Ngọc Diện, cơn gió lướt qua, giây phút đó mọi thứ như dừng lại, tạo nên một bức tranh xinh đẹp.

Tách!

Ánh đèn chớp láy gây sự chú ý của bọn cô, Ngọc Diện đẩy cô ra cắn nhẹ môi. Cô nhìn đến một ông lão mặt đồ bình thường, cầm máy chụp ảnh trên tay

" Ha ha! Lão rất thích tấm ảnh này. Hai cháu cho lão được không? "

Lão già cười nói, mái tóc bạc phơ phiêu phiêu trong gió. Cô gật đầu, nâng nhẹ gọng kính tạo nên ánh sáng lạnh

" Được thôi "

Lão già híp mắt, đôi mắt giảo hoạt như trăng lưỡi liềm cong lại.

" Cậu thanh niên, cậu tên gì? "

" Đông Phương Hắc Nguyệt? "

Cô quay đi cùng Bạch Thiển, để lại lão già đó. Nhưng cô nào biết đáy mắt lão ta khi ấy đã hiện lên sự kinh ngạc...

Đi đến nơi cô nhìn một khách sạn to lớn trước mắt, tấm thảm đỏ dài tới cửa. Cô cùng Bạch Thiển và Ngọc Diện đi vào, cánh cửa mở ra. Ánh sáng lấp lánh từ bên trong chiếu vào mắt, tiếng nói cười vui vẻ. Ly rượu trên tay xả giao, Ngọc Diện nheo mày lại. Sự đề phòng hiện lên, cô bước vào trong. Nhìn những quan khách xung quanh, Bạch Thiển chán ghét nói

" Giả tạo "

" Em trai! Xã hội này vốn dĩ là thế. Những đứa vô dụng mới nghĩ rằng sự giả tạo là kinh tởm "

Một tiếng nói khinh bỉ vang lên, Bạch Thiển cắn răng, gương mặt trở nên chán ghét tột độ

" Mẹ nó "

Câu chửi tục qua kẽ răng, Bạch Thiển quay lại nhìn người con trai đứng trước mặt. Bộ âu phục đen lịch lãm, gương mặt tuấn mĩ, đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự gian trá. Cả hai đều có đôi phần giống nhau

" Sao? Mới gặp đã chửi anh trai mình à? "

Cô nhìn người nam nhân đó, hắn chính là kẻ hôm trước ở tiệm bánh kem. Quả nhiên là nam9 Bạch Tử Du... Điều đáng để chú ý là bên cạnh nam9 là Nhược Giai cũng đang kinh ngạc. Mái tóc tết lại để sau lưng. Đôi mắt vui vẻ như ánh mặt trời không có tia tăm tối, nhưng nơi đáy mắt là một sự ưu thương nhè nhẹ không dễ thấy. Chiếc váy hồng nhạt dài hơn đầu gối, tỏa ra sự tươi vui và thoải mái. Như một ngọn cỏ dù đứng trước sóng gió vẫn không bao giờ khuất phục...

" Hắc Nguyệt? Cậu cũng ở đây sao? "

Nhược Liên lấy lại bình tĩnh nở một nụ cười tỏa nắng, Ngọc Diện đứng bên cạnh nheo mày.

" Bữa giờ không thấy cậu làm tớ hơi lo, vẫn ổn chứ? "

Cô nhìn Nhược Liên hỏi, Nhược Liên lắc đầu

" Không có "

" Ai đây? "

Bạch Tử Du liếc qua cô hỏi, Nhược Liên nói

" Đây là Đông Phương Hắc Nguyệt, bạn của em. Cậu ấy từng giúp đỡ em rất nhiều "

" Chào! Tôi là bạn trai của Nhược Liên. Bạch Tử Du "

Hắn đưa tay ra, cô cũng định bắt tay thì Bạch Thiển hất tay hắn ra. Đôi mắt chán ghét

" Đừng giả vờ, cút ra chỗ khác đi "

" Nói chuyện với anh trai vậy sao? "

Bạch Tử Du đút tay vào túi quần, đôi mắt hiện lên khó chịu

" Thì sao? Làm gì được nhau? "

Bạch Thiển ngông cuồng cười miệt, Bạch Tử Du không nói nữa nhìn qua sự hiện diện của Ngọc Diện. Đôi mắt ánh lên kinh ngạc sau đó là hứng thú

" Không ngờ cô cũng ở đây "

" Hai người quen nhau? "

Cô nhìn đến hỏi, Ngọc Diện hừ lạnh kéo tay cô ra

" Không quen! Đừng nghe hắn nói "

Ngọc Diện kéo cô ra một góc, đôi mắt nhìn thẳng vào cô

" Sao vậy? "

" Anh có biết đây là tiệc gì không? "

" Không "

" Không biết mà vẫn đi? "

"... "

" Anh có biết bạn anh là ai không? "

" Bạch nhị thiếu gia "

" Phải! Bạch gia là hắc đạo đó, sao anh lại chơi với hắn? "

Ngọc Diện tức giận nói, cô nâng nhẹ gọng kính

" Lo cho tôi à? "

Ngọc Diện hơi ngẩn ra, cắn nhẹ môi

" Không có! Tôi chỉ thấy anh ngu ngốc nên có lòng tốt nhắc nhở thôi "

" Ha ha! Nếu có chuyện gì tôi sẽ bảo vệ cô. Sợ gì chứ "

Cô đưa tay xoa mái tóc Ngọc Diện, cô ta tức giận

" Ai cần anh lo? Anh có biết thân phận của tôi là gì không mà dám nói vậy. Đồ chết tiệt đáng ghét... "

" Rồi rồi! Đi thôi "

" Anh... "

Cô kéo Ngọc Diện đi ra, ánh đèn bỗng dưng tắt hết, mọi người đang xôn xao cũng dần yên tĩnh bởi 1 tiếng nói

" Xin chào các vị, rất hân hạnh được gặp mọi người ngày hôm nay. Cũng cảm ơn vì đã bỏ ra thời gian quý báu của mình để tham dự buổi tiệc này. Hôm nay, chúng tôi mời các vị đến đây là muốn tiết lộ danh tính của Giai Long bang, cũng như mọi người biết. Giai Long bang là một trong những bang phái lớn mạnh, đứng thứ 3 trên thế giới. Hôm nay chúng tôi sẽ tiết lộ danh tính của chủ nhân chúng tôi. Đại tỷ của Giai Long bang, Giai Âm bang chủ "

Két! Cạch!

Mọi người tách ra hai bên nhìn ra cửa, từ ngoài đi vào một nữ nhân. Mái tóc đen búi cao tạo nên sự quý phái. Đôi mắt màu hồng xinh đẹp dao động. Mũi cao thẳng. Làn da mềm mại trắng ngần không tì vết. Đôi môi mọng nước ướt át màu tím. Chiếc váy cúp ngực dài sang trọng lấp lánh dưới ánh đèn, xẻ dọc bên chân trái. Thân hình nuột nà xinh đẹp, tỏa ra khí tức lãnh đạo. Mọi người đều ngơ ngẩn dưới nhan sắc của nữ nhân đó, tiếng giày lộp cộp vang lên trong đại sảnh. Phía sau nữ nhân đó đi theo một đám vệ sĩ...

Ngọc Diện nhìn đám nam nhân xung quanh ai nấy ngẩn ngơ nhìn đăm đăm vào nữ nhân đó liền chán ghét, quay qua cô. Cô nhìn xuống

" Sao vậy? "

Ngọc Diện lắc đầu hỏi nhỏ

" Cô ta có đẹp không? "

" Đẹp "

" Anh thích cô ta? "

" Không thích "

Ngọc Diện kinh ngạc, hỏi

" Sao vậy? "

" Tôi thích những cô gái nhỏ nhắn hơn "

Ngọc Diện cười mỉm, không hỏi nữa. Mọi người sau khi lấy lại bình tĩnh liền bàn tán xôn xao

- Đó không phải là Thẩm Nhược Giai của Thẩm gia sao?

- Chuyện gì vậy?

- Không thể tin được

- Thì ra Thẩm tiểu thư có bang phái riêng

- Đúng vậy! Quả là một nhân tài

- Anh nào em nấy, giờ Thẩm gia như hổ mọc thêm cánh. Không thể đắc tội

........

Từng lời bàn tán vang lên, Bạch Tử Du vẫn chăm chú nhìn Nhược Giai. Đôi mắt ánh lên sự vui vẻ, Nhược Liên bên cạnh cắn nhẹ môi nhìn qua Tử Du. Nỗi buồn hiện lên, sau đó biến mất...

Thẩm Nhược Giai bước lên khán đài, giọng nói sắc sảo, nhẹ nhàng vang lên

" Xin chào các vị. Rất hân hạnh được gặp mặt. Chắc mọi người đã biết tôi là ai, và thân phận của tôi là bang chủ của Giai Long. Hôm nay quyết định gặp mặt các vị, là muốn thông báo một vài chuyện "

Bốp bốp bốp...

Mọi người vỗ tay rầm vang, Nhược Giai mỉm cười nhẹ. Đôi mắt hồng lạnh lùng

" Hôm nay tôi muốn dùng thân phận của Thẩm Nhược Giai, tiểu thư của Thẩm gia tuyên bố. Tôi và Bạch Tử Du của Bạch gia, quyết định hủy hôn ước "

- Cái gì?

- Hủy hôn?

- Vậy thì tốt, chúng ta có cơ hội

......

Mọi người bàn tán xôn xao, còn Bạch Tử Du thì đứng ngẩn ra nhìn người con gái xinh đẹp trên khán đài. Bạch Thiển hai tay đặt ra sau gót, dựa vào ghế nhếch môi

" Ha! Bị gái đá "

- Thẩm tiểu thư! Cho hỏi sao lại như vậy?

- Phải đó! Chẳng phải lúc trước cô rất yêu Bạch đại thiếu gia sao?

- Xin hãy trả lời

- Đây là một thông tin quan trọng trong thế giới ngầm này. Mong Thẩm tiểu thư nói rõ

............

Nhược Giai nhìn quanh, cười nói

" Vì Bạch đại thiếu gia đã có người mình yêu. Tôi không muốn làm kì đà cản mũi, phá vỡ hạnh phúc của một đôi uyên ương "

" Nhược Giai! Cô như vậy là sao? "

Tử Du tức giận, Nhược Giai nhìn đến lạnh lùng

" Chẳng phải Bạch đại thiếu gia đã đồng ý rồi sao? "

" Tôi... "

" Mọi chuyện thỏa thuận, từ nay tôi và Bạch đại thiếu gia Bạch Tử Du không có liên quan. Nước sông không phạm nước giếng, mong mọi người hiểu rõ "

Mọi người nhìn nhau bàn tán, Bạch Tử Du cúi đầu tức giận. Nắm chặt lòng bàn tay, Ngọc Diện được xem kịch hay nên rất vui. Vừa ăn nho vừa nhìn đến, bỗng tiếng nói Tử Du vang lên

" Tôi không đồng ý, hôn ước này vẫn phải tiếp tục "

" Sao Bạch đại thiếu gia lại nói vậy? "

Nhược Giai nhìn đến hỏi, hàng mày nheo lại khó chịu. Tử Du nhếch môi

" Em là vị hôn thê của tôi, đúng là tôi trăng hoa bên ngoài. Nhưng dù sao tôi trên danh nghĩa cũng là hôn phu của em. Vậy cho rằng do tôi không tốt, nhưng em cũng phải có lý do để tôi chấp nhận hủy hôn chứ? "

- Cũng phải! Nam nhi tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường

- Đúng vậy! Tự nhiên bị hủy hôn, để danh dự nằm đâu

- Không thể đơn giản là muốn tác thành cho họ được, Thẩm tiểu thư. Cô lúc trước ai mà không biết yêu Bạch đại thiếu gia như thế nào

- Phải đó! Không thể nói hết tình là hết được

- Mong cô nói rõ, nó ảnh hưởng rất lớn đến những bang phái lớn nhỏ của thế giới ngầm

..........

Thẩm Nhược Giai nhìn xung quanh, Nhược Liên nhìn Tử Du nước mắt chảy dài.

" Được! Vậy tôi nói rõ luôn "

Mọi người im lặng lắng nghe, Nhược Giai hít sâu nói

" NGƯỜI TÔI YÊU LÀ BẠCH THIỂN, NHỊ THIẾU GIA CỦA BẠCH GIA. KHI TRƯỚC TÔI TIẾP CẬN BẠCH ĐẠI THIẾU GIA LÀ MUỐN GẦN HƠN VỚI BẠCH THIỂN. MỌI NGƯỜI CÓ THỂ NGHĨ TÔI LẲNG LƠ, NHƯNG LẦN NÀY. TÔI MUỐN NÓI LUÔN MỘT LẦN, TÔI YÊU ANH. BẠCH THIỂN. DÙ LÀ TRƯỚC KIA HAY HIỆN TẠI, ĐỀU CHỈ YÊU ANH "

Rầm! Bịch

Bạch Thiển đang xem kịch vui bỗng từ trên ghế ngã xuống đất.

" Chết mẹ. Cái đệch gì vậy "

Mọi người một phen kinh hoàng bàn tán bởi lời nói của Nhược Giai. Cô cũng không kém phần kinh ngạc

" Tiểu Bát Đản, chuyện gì đang xảy ra? "
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận