Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương - Chương 183: Sự Tồn Tại Vampire! Thế Giới Huyết Tinh 3
Chương trướcHệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 183: Sự Tồn Tại Vampire! Thế Giới Huyết Tinh 3
Ánh chớp lưu quang khiến gương mặt ghê tởm càng thêm quỷ dị. Máu đọng lại trên thành cửa sổ be bét một đường dài. Âm khí dày đặc bao phủ căn nhà đơn sơ khiến mọi thứ trở nên ảm đạm hiu tàn...
Bên ngoài Li Li đi qua đi lại lo lắng cho Davik không biết bây giờ đang ở nơi đâu, sống chết ra sao. Ánh đèn sáng rọi khắp phòng khách cho nhân tâm một điểm tựa vô hình. Rojiu trên ghế sô pha thút thít dần dần tỉnh lại, đưa tay lau đi nước mắt đang chảy dài...
" Rojiu, cậu tỉnh rồi? Có làm sao không? "
" Davik đã về chưa? "
" Tớ... tớ không biết cậu ta hiện tại ở đâu. Rõ ràng tớ chỉ bắt trói rồi lôi cậu ta vào nhà kho giống như Ken. Sao bây giờ lại biến mất như làn khói thế chứ. Tớ cũng chẳng biết nên làm gì... "
Li Li nói rồi thở dài thật sự đã hấp tấp đến không còn từ gì để thể hiện tâm trạng của cô ta bây giờ. Rojiu nhíu mày buồn bã, sau như nhớ ra hình bóng của bạn trai mình liền ngước lên hỏi
" Còn Ken? Anh ấy sao rồi? Làm sao rồi? "
"... Cậu ta... "
" Li Li, nói cho tớ biết đi mà. Anh ấy thế nào? "
" Cậu ta hiện tại đang được băng bó nằm trên giường, nhưng... "
" Nhưng làm sao?... "
" Nhưng không đưa cậu ta đến bệnh viện, e là không qua khỏi đêm nay "
Li Li ngập ngừng nhưng trước đôi mắt mong đợi của cô bạn đành phải khuất phục mà khai ra. Rojiu bàng hoàng ngồi trên ghế, cắn nhẹ môi liếc đôi mắt xuống sàn nhà. Lần này cô ta không khóc nữa, chỉ im lặng chẳng nói gì...
Li Li mím môi bước tới ngồi cạnh cô gái, đưa tay choàng qua đôi vai mảnh mai ôm ấp an ủi. Tựa đầu lên người Rojiu thì thào
" Chúng ta cần thoát khỏi đây... Rojiu... cậu phải bình tĩnh để đón nhận mọi chuyện "
" Tớ hiểu... "
" Cũng trễ rồi, chúng ta hãy đi ngủ dưỡng sức thôi. Mong là Davik sẽ bình an, cậu không nên thức khuya quá. Mệt cả ngày rồi, còn những chuyện khác... hẵn tính sau... "
" Được...cậu đi nghỉ ngơi trước, tớ muốn ngồi đây một lát "
Li Li im lặng một lúc nhìn cô bạn đang thẫn thờ ở đó mà mỉm cười nhẹ. Nhìn đến phía cầu thang, nhớ ra sự việc khi nãy liền nói
" Chúng ta có hai vị khách ở nhờ tránh mưa, họ ở căn phòng phía sau cầu thang "
" Ừ, tớ hiểu rồi "
" Vậy tớ đi nghĩ trước... "
Rojiu mỉm cười gật đầu nhìn bóng lưng Li Li đang bước đi lên lầu, đôi mắt trở nên mờ ảo đăm chiêu như suy tư điều gì. Khắp không gian dần rơi vào cô độc, ánh đèn sáng quanh nhà vẫn không khiến Rojiu thôi ngưng nỗi sợ hãi chạnh lòng. Co chân lại cuộn người một mình ngồi trên sô pha mà vô thần...
Tích tắc.. tích tắc... Boong...! Boong...!
Âm thanh quả lắc từ đồng hồ vang lên dội ngược vào không gian vốn tĩnh lặng. Rojiu ngước nhìn thời gian đã điểm 21h đêm liền cũng mệt mỏi đứng dậy. Mọi việc diễn ra chẳng ai có thể đo lường, khiến bọn họ đã rơi vào trống rỗng chẳng còn muốn biết chuyện gì đang xảy ra nữa...
Xẹt... xẹt...!! Ầm... Ầm... Đoàng!!
Rojiu ngước nhìn quanh nhà đã tối đen, ánh đèn kêu lên hai tiếng khe khẽ liền chìm vào bóng đêm. Tiếng sấm và mưa bên ngoài đặc biệt rõ ràng bên tai. Cô gái đưa hai tay nắm lại lên trước ngực như tự trấn an bản thân mình. Hàng mi chớp nhẹ từng bước tiến tới cầu thang định trở về phòng cùng Li Li...
" Cô có muốn cứu bạn trai Ken của mình? "
Dịu nhẹ như gió mang theo sự huyền hoặc khiến người phải điêu đứng. Từ sau cầu thang cô bước ra đứng ngay góc tối mỉm cười. Rojiu kinh ngạc khi nhìn thấy bóng dáng xa lạ, nhưng rồi cũng bừng tỉnh bước tới e dè hỏi ngược lại
" Cô có cách sao? "
" Tôi biết một chút về thuật diệt quỷ, tên là Serena. Trong khu rừng này, có một loại quả được gọi là Mộng Linh. Chỉ cần có được nó, sẽ tạm thời giữ được tính mạng của bạn trai cô. "
Âm thanh tiếng nói vang lên đều đều, Rojiu nghi hoặc có phần không tin về việc mà cô nói. Thấy vậy cô liền đưa ra một lá bùa màu vàng vào tay Rojiu
" Đây là thứ có thể trấn quỷ xâm hại, cô nếu muốn có thể đi tìm quả Mộng Linh. Không gì là không thể, chắc sáng nay cô cũng đã nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp trong khu rừng ấy rồi? Quả Mộng Linh, chỉ cần cô tìm kiếm, nó sẽ tự động xuất hiện "
Rojiu ngờ vực cắn nhẹ môi dưới nhìn chăm chăm vào đôi con ngươi huyết quang đầy mị hoặc của cô như sáng rực trong đêm. Một loại tà lực xâm chiếm tâm trí khiến cô gái như vô hồn. Gieo rắc niềm tin vào sâu trong cõi lòng, cầm lấy lá bùa từ tay cô gật đầu nhẹ
" Cảm ơn cô, tôi biết rồi "
Rojiu thở một hơi nhẹ nhàng sau đó cầm chặt lá bùa trong tay bỏ vào túi. Bước tới giá đựng lấy dù ra, từ từ mở cửa bung dù bước vào cơn buốt giá đầy sương đục. Mọi thứ đắm chìm trong mộng ảo, cơn mưa lớn gào thét khiến tất cả như một giấc mơ không chân thật...
Cô nhìn cánh cửa vẫn đang mở, lâu lâu cơn gió đập đến khiến nó vang lên âm thanh rít dài. Bóng lưng mỏng manh dần khuất xa, hòa vào một màu ảm đạm của rừng xanh. Như mê như mị...
\[ Ký chủ, người định làm gì vậy? \]
" Ha~... Thử bọn chúng thôi "
Cô cười khẽ một tiếng, sau đó cũng không đóng cửa mà từ từ xoay lưng âm thầm trở về phòng. Khí lạnh từ đâu xộc tới đánh dọc sóng lưng, bà lão Zaen cười âm hiểm thở dốc từng hơi đứng ngay trước phòng gấp gáp phì phò...
" Gừ... phù... zz... khe khe~~... "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Li Li nằm trên giường mà cứ mãi trằn trọc chẳng thể an giấc. Kéo chặt chiếc mền đắp lên thân người ngăn chặn cái lạnh xâm phạm. Đôi mi đen nhánh hơi giật giật, bỗng chốc cảm nhận như có ai đang nằm phía sau lưng mình. Đôi môi hé ra cất tiếng
" Cậu ổn rồi chứ? Đừng lo cho tên Ken đó nữa mà tổn hại sức khỏe. Ngủ đi "
Li Li nói xong liền vẫn nhắm mắt như chờ đợi câu trả lời hờ hững của Rojiu. Nhưng qua bao lâu vẫn không có tiếng nói nào, cũng nghĩ là cô bạn còn giận liền thở nhẹ cố đi vào giấc ngủ...
Tích tắc! Tích tắc...
Trong căn phòng yên tĩnh dị thường, ngoài tiếng thở đều của Li Li thì chỉ có kim đồng hồ và tiếng mưa bão bên ngoài là đang vang lại. Chiếc máy điều hòa từ bao giờ đã ngừng hoạt động, nhưng cái lạnh giá rét buốt vẫn cứ khiến Li Li không khỏi nắm chặt chăn...
Đôi mắt bỗng chốc mở ra run rẩy, hơi đảo nhẹ xuống eo khi cảm nhận được một bàn tay đang ôm lấy eo mình. Trái tim nhảy dựng lên thình thịch rõ ràng bên tai. Hơi thở lạnh giá phả vào chiếc cổ thon gọn. Li Li âm thầm nuốt nước bọt, cố ngăn lại sự sợ hãi đè nén đang lấn áp.
Xoạc!!
Li Li dùng hết can đảm ngồi bật dậy bung mền nhìn qua thì đã không thấy ai. Sự nghi ngờ càng trở nên đậm nét, đảo mắt quanh căn phòng vẫn là không có bóng người. Mồ hôi lạnh trên trán đã sớm chảy dài xuống.
Lộp cộp...! Lộp cộp!
Li Li ngẩng đầu nhìn lên trần nhà khi nghe thấy tiếng bước chân đi qua đi lại. Lắc đầu ôm tai như không muốn chấp nhận nữa sự ma quái đang diễn ra. Sau đó nhớ đến Rojiu liền nhảy xuống sàn lao đi...
Bịch Bịch!! Bịch Bịch!
" Rojiu... cậu đâu rồi? Rojiu? "
Li Li vừa chạy xuống lầu vừa kêu như gấp gáp lắm, nhưng khi tới nơi nhìn quanh phòng khách ngoài màu đen ra thì chẳng còn thấy gì. Cô ta sững sờ chấn động khi nhìn cánh cửa đã mở tung. Lâu lâu cơn gió thổi vào khiến cánh cửa đập đập va chạm vang lên tiếng rít khe khẽ.
" Rojiu đâu?... Tại sao lại như vậy? Trời mưa gió như thế cậu ấy còn đi đâu? "
Li Li vò mái tóc của mình như vô cùng tức giận, bao cảm xúc ngỗn ngang hóa thành hành động chập chừng khiến cô gái cứ đi qua đi lại chẳng nghĩ được gì.
Rầm! Đoàng...!!
Tiếng sét bên ngoài làm Li Li phải giật mình choàng tỉnh khỏi cơn mê, liếc ra phía sau lưng mình là dãy cầu thang đang phát ra tiếng động. Dù rất nhỏ nhưng với tâm khái cảnh giác cao độ của cô ta bây giờ thì nghe rõ mồn một bên tai.
Phịch...!!
Li Li siết chặt lòng bàn tay, cảm nhận được như có ai đang dùng cả thân thể lếch xuống khiến thanh âm vang lên rất nặng nề. Ngày một gần hơn đến chỗ của Li Li, nhưng hai chân cô ta giờ đây đã chẳng thể nhúc nhích. Vì có hai bàn tay lạnh toát từ bao giờ nắm chặt giữ cô ta lại như chỉ chờ cái thứ chẳng rõ kia lê mình xuống tận nơi.
Phịch...!!
Li Li hai mắt trở nên mông lung ẩn đi sự khiếp hoảng đang dâng trào. Từ phía sau cầu thang thứ đó càng nặng nề tiến tới thì tâm khảm Li Li càng sợ hãi. Đang lúc mồ hôi lạnh tuôn ra ồ ạt thì một âm thanh nhẹ nhàng vang lên như cứu rỗi cô gái bé nhỏ...
Tách!!...
Ánh đèn bật mở đưa Li Li trở về với hi vọng, đôi tay ghê rợn đã biến mất, chỉ để lại hơi lạnh vẫn còn tồn đọng. Cô ta xoay người nhìn qua liền kinh ngạc khi thấy Davik, thân hình ướt sũng cùng thương tích đầy mình. Quần áo còn có phần dơ bẩn lấm lem bùn đất, thậm chí lá vàng vẫn còn vươn lại trên cổ tay.
" Cậu bị sao vậy? "
Li Li kinh ngạc thảng thốt kêu lên không tin nhìn cậu bạn luôn chú trọng vẻ bề ngoài nay lại trở nên chật vật như thế. Davik từng bước chậm chạp đi tới sô pha, cắn răng ngăn đi cơn đau từ những vết xước vẫn còn rướm máu mà ngồi xuống.
" Mọi người sao rồi? Ổn hết chứ? "
Li Li đứng cách một khoảng với thanh niên mà quan sát hồi lâu. Davik liếc mắt cất giọng trầm khàn, bàn tay run rẩy vì cái lạnh cùng sốt sắng đưa ra cầm lấy ly nước.
" Ken bị đinh từ trên gác mái làm bị thương toàn thân. Hiện tại đang băng bó tịnh dưỡng trên phòng. Còn Rojiu... cô ấy đi đâu rồi... "
Nhắc tới cô bạn mình Li Li liền không khỏi chau mày, giọng điệu cũng có phần khó chịu. Davik thở dài một hơi, uống cạn hết ly nước
" Tôi khi tỉnh lại đã thấy mình ở dưới một cái hố, bị lá và nhánh cây chôn vùi. Khó khăn lắm mới trở về được... "
" Cái gì? Sao lại như vậy chứ? "
" Có gì lạ đâu, lúc cậu đi kéo Ken vào nhà kho. Khoảng thời gian đó tôi đã mất tích rồi, bị ma dẫn dụ thôi. Do thần trí cứ mơ mơ màng màng đó mà "
Li Li mím môi hơi chột dạ trước câu trả lời đầy sự cường liệt và trách móc của Davik. Cậu ta liếc mắt qua cô gái, cười nhạt chờ xem biểu hiện tiếp theo là gì...
" Tôi không còn cách khác, tôi chỉ là đang muốn giúp mọi người thôi. Nếu không làm vậy chúng ta sẽ chết hết "
Cạch!!
Davik đặt chiếc ly thủy tinh xuống, đứng thẳng dậy bước đi lên lầu. Không quên để lại câu nói
" Chúng ta sẽ nói chuyện sau, tôi đi thay đồ. Cậu chuẩn bị một chút, cùng đi tìm Rojiu "
Li Li nhìn theo bóng lưng nam nhân mà trong lòng cũng bắt đầu dậy sóng. Nhìn ra bên ngoài cánh cửa mà trông về nơi xa xăm vô định, một màu đen đôi lúc thấy được những cái bóng cây thấp thoáng đung đưa mà sinh ra nổi ám ảnh khôn nguôi. Li Li siết chặt bàn tay cắn răng cũng xoay người đi thay quần áo...
•
•
•
•
•
" Xong chưa? "
Davik cầm một con dao bỏ vào vỏ rồi cất bên hông, bình đạm không liếc mắt nhìn mà hỏi Li Li đang từ cầu thang bước xuống. Cô ta thấy cậu bạn đang lấy ra những thứ cần thiết bỏ vào ba lô mà gật đầu
" Tôi xong rồi, cần đưa Sonlin theo không? "
" Mưa bão thế này đưa đi làm gì? Nhiều người chỉ tổ phiền phức... "
" Sao cậu lại cho tôi theo? "
Li Li dùng đôi mắt nghi hoặc thẳng thừng hỏi hắn, như thực sự không tin tưởng những hành động của Davik. Nhưng hắn chỉ liếc nhìn cô gái, một tay đút vào túi quần khoác ba lô trên vai. Tay còn lại cầm sẵn cây dù nhếch môi cười cợt
" Chẳng phải cậu quan tâm Rojiu lắm sao? Sức cũng mạnh mà? Lo gì tôi hại cậu chứ? "
Trước câu trả lời hết sức ẩn ý đầy giễu cợt của Davik không khỏi khiến Li Li khó chịu. Liếc mắt hừ nhẹ rồi cũng mặc áo mưa và quần dài chống ướt vào, cầm trên tay chiếc đèn pin chuẩn bị quá trình tìm kiếm.
Cạch...!!
" Khuya rồi, cô còn đi đâu vậy? "
Davik nghe thấy âm giọng dịu nhẹ khác lạ liền theo phản xạ xoay người lại. Cô mỉm cười ôn hòa đi tới bình thản hỏi ra nghi vấn. Nam nhân nhìn cô từ trên xuống dưới hồi lâu đánh giá, rồi đưa tay chỉ vào cô nhìn Li Li cất giọng
" Ai đây? "
" Cô ấy đưa bà mình đi tham quan, trên đường về xe hư nên nhờ ở tạm đêm nay "
" Ha ha~... Gan nhỉ? Vào rồi chắc có ra được không? Chứ thấy trước mắt là chuẩn bị vài xác không hòm rồi đó. Đất cũng rộng nên thêm người chắc không sao. "
Davik đưa tay vuốt tóc cười lớn nói, Li Li cảm thấy vô cùng căm phẫn với thái độ quái dị hiện tại của cậu ta.
" Cậu điên sao? Im miệng đi, không cần dọa chúng tôi. Nói toàn lời nhảm nhí "
" Không sao. Tôi là Serena, rất vui được gặp anh "
" Chúng tôi đi tìm Rojiu, cô nghĩ ngơi trước đi. Davik... Đi thôi "
Li Li nhìn thanh niên đã bung dù rời khỏi trước mà cũng nhanh chóng mỉm cười gật nhẹ đầu với cô rồi đi theo. Cả hai bóng dáng dần xa khuất, bị những tán cây cùng màn đêm bao phủ. Cô hơi nhướn mày vươn môi, từ phía sau một đôi bàn tay vô ảnh bóp lấy chiếc cổ trắng ngần. Tiếng nói dị thường ngân vang rít gào từng chữ thật khẽ bên tai cô...
" Mày là ai? "
Ba chữ nặng nề phát ra từ thứ chẳng rõ sau lưng khiến cô không khỏi hứng thú. Năm ngón thanh mãnh đưa ra nắm lấy cổ tay đen xì mờ nhạt đó...
" Câu này là để ta hỏi ngươi mới đúng "
Bóng ma màu đen phía sau nhanh chóng biến mất, cô xoay lại đã chẳng còn thấy gì. Hạ mi mắt trầm ngâm suy tư, sau đó nâng lên chăm chú vào cái trần nơi có gác mái đã được khóa kỹ càng...
" Đó là quỷ rất mạnh, chúng ta mau đi thôi "
Bà lão Zaen từ phòng bước ra, hai mắt với làn da nhăn nheo chảy xệ đã chẳng còn rõ dung mạo. Cô không nói gì mặc áo mưa vào, bước ra ngoài cửa hơi ngoảnh đầu lại
" Thứ gì ta muốn đều phải có kẻ bản lĩnh mới đủ khả năng tước đoạt "
Cạch! Rầm...!!
Cánh cửa đóng sầm lại lần nữa khiến căn nhà nằm giữa khu rừng sâu thẳm rơi vào trạng thái tịch mịch đau thương. Những điều bí ẩn vẫn còn đó xoay quanh các con mồi xấu số. Nỗi đau khổ tận cùng sẽ chờ đợi họ ở thời gian, một khoảng trời không xa đang chào đón...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Xào xạc...!
" Rojiu? Cậu ở đâu thế hả? Rojiu? Trả lời tớ đi "
Li Li bước qua những bụi cỏ trong mưa kêu lớn tên cô bạn như mong được đáp trả. Nhưng ngoài tiếng gió hung hăng cùng lá cây vang vọng thì chính là âm thanh cơn mưa hối hả bên tai. Cả hai đi khắp nơi tìm kiếm, ánh đèn pin bé nhỏ soi rọi khoảng không ghê rợn với những thân cây đánh lừa thị giác con người bằng cách xuất hiện những cái bóng sương mờ dị dạng.
Trong khu rừng âm u giữa thời tiết chẳng tốt lành như thế thật sự gieo rắc một nỗi sợ hãi ăn mòn tận bên trong cốt tủy người nhìn thấy. Li Li giật nhẹ mi mắt trông về cỗ hiu tàn xung quanh, trong tâm trí cố xua đi hình ảnh mộng mị của những cái cây thấp thoáng bóng người mà tiếp tục tập trung vào tìm kiếm. Chỉ mong tìm cho ra Rojiu rồi nhanh chóng trở về...
Vù vù...!! Xoạc...!!
Tiếng gió bên tai khiến Li Li phải giật mình xoay đèn pin lại nhìn cho thật kỹ, trong bụi mưa mờ cô ta thấy rõ có bóng dáng một đứa trẻ đang ngồi co ro cuộn lấy thân mình run lẩy bẩy mà trái tim không khỏi nhảy dựng lên. Đôi môi lầm bầm thốt ra từng chữ hòa vang trong mưa như không tồn tại
" Kỳ quái... sao lại có đứa trẻ ở đây?... "
Li Li dù không muốn nhưng chẳng hiểu vì sao điều gì đang thúc giục mình phải tiến tới. Từng bước lại gần đứa trẻ ảo ảnh kia, chẳng rõ là mơ hay thực. Chỉ thấy rõ sự đơn côi bám sâu vào tâm người nỗi chua xót cùng bất an.
" Em nhỏ? Sao em ngồi đó? Em làm gì ở đây vậy? "
"..."
Li Li bước lại gần hơn, khi đèn pin dần chiếu vào bóng hình đó thì bỗng đứa trẻ ngẩng đầu lên. Hai mắt đen tuyền không tròng trắng, gương mặt xanh xao trắng bệch như xác chết. Thè chiếc lưỡi dài ra hù Li Li một phen chết đứng. Cô ta không nhịn được liền hét lên thất thanh...
" Ahhhhh... "
Li Li hoảng loạn chạy đi, đứa bé kia đứng lên chống nạnh mỉm cười khoái chí. Cái đầu trọc bóng lưỡng bị mưa chạm vào vẫn xuyên qua như không thể đụng tới thân ảnh đó.
"Ha ha ha haaa~... Đ... đ... đồ... n... nh... nhân... l... o... oại... n... ng... u... x... xu... ẩ...n (Ha ha ha haaa~... Đồ nhân loại ngu xuẩn)"
Cô bé ma cười lớn gặn ra từng chữ như đang cực kỳ khinh bỉ. Nhưng bộ dạng đáng sợ cùng giọng nói lại khác nhau như hai cực phái.
\[ Con nhỏ này mà không cất tiếng chắc chắn sự nghiệp làm ma sẽ bền lâu \]
Cô từ khi nào đã đứng bên cạnh con nhóc đó. Nó giật mình kinh hách nhảy ra, nhìn cô trợn mắt chỉ tay hung ác
" N... ng... ngươi... n... n...ó... ói... c... á...i... g... g... gì... h... hả?? N... ngu... ươ... i... x...xé... xe... xem... th... thườ... n... ng... tá... t... ta... p... ph... phải... hố... h... ông...?? (Ngươi nói cái gì hả? Ngươi xem thường ta phải hông?)"
Cô liếc xuống nhìn vào cô gái nhỏ đang hậm hực nổi giận. Hàng mi cong rũ rượi lẻ bóng dưới cơn mưa trông cô không khác nào một ảo mộng trong sương mờ. Không thèm đoái hoài nữa con nhóc cà lăm đó, hơi bay lên đuổi theo bóng dáng đã xa khuất của Li Li...
Con nhóc ma nhìn thấy cô bay đi mà há hốc mồm kinh ngạc. Cái môi hơi chu ra nhíu mày tự lấy hơi nói chuyện một mình như cảm thán
" B... bi... biế... t... b... ba... ba... bay? L... là... m... ma.... s... s... s... ao? H... ô... hổm... h... ô... ôm... b... bữ... bữa... l... l... la... là... n... g... ườ... i... i... m... m... ừ? (Biết bay? Là ma sao? Hôm bữa là người mừ?) "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Ah... phù... phùzzz... "
Li Li thở dốc chống hai tay xuống đùi mệt mỏi, hơi thở gấp gáp cố lấy lại bình tĩnh. Cơn mưa xối xả phũ phàng trút xuống tấm lưng thanh mãnh. Một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vai cô ta khiến Li Li lần nữa giật mình
" AH!!.. "
" Làm sao vậy? Cô bị cái gì mà la hét um xùm như thế? Đây là rừng sâu, đừng để thú dữ tới "
Davik nheo mày khiển trách, đèn pin trên tay soi sáng xung quanh nhìn xem có dấu hiệu nào bất thường hay không. Khi biết là cậu bạn, Li Li mới thở nhẹ một hơi như trút được ghánh nặng. Lắc đầu lầm bầm
" Nơi này đáng sợ quá rồi, tớ muốn nhanh chóng rời đi "
" Rời đi? Được chứ, tìm Rojiu trước đã. Sau đó xem thử có rời đi được hay không "
Davik cầm cây dù tiếp tục tìm kiếm, cả hai nhanh chóng đi trong bụi mưa không ngừng kêu tên Rojiu. Nhưng vẫn không hề có lời đáp trả...
" Davik!! Mau qua đây xem cái này "
Li Li kêu lên, hai mắt bần thần nhìn chăm chú vào thân cây gỗ lớn với những đường nứt lớn nhỏ. Chàng trai bước tới không hỏi mà cũng nhìn theo hướng cô ta chỉ. Nhíu chặt mi mắt khi thấy bên trên là một dòng chữ đỏ máu...
TÌM RA KẺ SÁT NHÂN!! 1 TIẾNG...
Dòng chữ đó dần bị trôi đi bởi lưu thủy tưới vào, mùi tanh nồng vẫn còn luân chuyển không ngừng. Li Li nuốt nước bọt nắm chặt đèn pin trong tay, đang rơi vào trầm lặng thì giữa trời quang một tiếng la với giọng điệu quen thuộc vang lên...
" AHH...!! "
Cả hai nhìn nhau rồi một nam một nữ nhanh chóng đuổi theo tiếng hét từ một phía không xa. Trong cơn mưa bóng lưng hai người cứ như một tia sáng màu, dần bị xâm chiếm bởi màn đêm tối tăm.
Bịch bịch!! Bịch bịch...!
" Rojiu? Là cậu phải không? "
Li Li vừa chạy nhanh đạp lên đất bùn tạo ra âm thanh, vừa gọi tên cô bạn để xác thực.
" Li Li? Giúp tớ với "
Tiếng hét vọng lại khiến cả hai người càng khẳng định suy đoán. Li Li dừng bước chân mà nở một nụ cười vui mừng khi thấy Rojiu đang ngồi trên tảng đá. Chiếc dù lăn lóc một bên, chân phải trầy xước với vết máu đang rỉ dài. Thân hình ướt sũng nhiễm đôi ít đất bẩn nhưng có vẻ vẫn bình an. Trông bộ dạng chật vật kia có lẽ là Rojiu đã bị té ngã...
" May quá, chỉ là bị thương nhẹ. Để tôi cõng cậu về "
Davik trầm giọng cất tiếng nhíu mày cường liệt định đi tới thì bước chân bỗng dưng đứng sững. Cả nụ cười trên mặt Li Li cũng trở nên cứng đờ. Rojiu ngước lên nhìn bọn họ mà nhăn mặt nghi hoặc, cảm giác lạnh giá bởi khí hàn từ không gian đã bắt đầu khiến cô gái nhỏ khó chịu rét run. Mở miệng thúc giục
" Hai cậu làm sao vậy? Mau đến giúp tớ đi, tớ đau quá "
Trái tim Li Li bắt đầu đập mạnh khi ẩn đằng sau bóng đêm là một đôi tay trắng toát với những sợi gân xanh hiện rõ đang thò ra phía sau vai của Rojiu. Gầy gò tái nhợt đến mức có thể thấy được từng đốt xương. Rojiu vẫn ngồi đó xoa nhẹ bàn chân của mình mà không hề hay biết. Cắn môi gấp gáp nhìn hai người bạn của mình mong họ nhanh chóng tiến tới giúp đỡ.
Davik trầm mặt siết chặt tay, từ từ thả lỏng hơi run nhẹ luồn qua bên hông cầm chặt thanh dao đã chuẩn bị sẵn...
Roẹt!! Vụt!! Bịch Bịch!!!
" Áh... "
Rojiu sợ hãi la toáng lên khi thấy thanh niên bỗng dưng như cơn gió cầm con dao sắc nhọn lao tới chém một đường dài phía sau mình. Mặt mày tái xanh thiếu điều ngất xỉu trước hành động táo bạo lại bất ngờ đó. Li Li cũng nhanh chân kéo lấy cô bạn ra sau mình bảo vệ. Davik nhìn xung quanh, cây dù đã rớt xuống khiến thân thể lần nữa nhiễm nước mưa. Một tay siết chặt con dao, một tay chiếu đèn pin xung quanh rồi xoay đầu chạy đến, choàng Rojiu cõng lên lưng
" Mau chạy thôi "
Cả ba người chạy hết tốc lực trong mưa như trốn tránh điều gì khiến Rojiu phải ngây dại. Đôi mắt to tròn linh động hơi chớp nhẹ bởi những giọt nước vươn đọng trên mi. Cô bay lơ lửng trên không trung phía xa xa, núp sau thân cây lớn. Bàn tay đưa ra tạo một luồn sáng, tia quang bay đi trong mưa bám trụ vào một bụi rậm.
" Davik!!! Dừng lại!! "
Thanh niên theo bản năng thắng gấp trước tiếng hét đột ngột bên tai. Bọn họ bất ngờ nhìn Rojiu đang trượt xuống đi tới một hướng không hiểu đang làm gì. Lá bùa vàng bên trong túi quần đang ẩn hiện tà khí mà không ai hay biết. Li Li bồn chồn nhìn ra sau rồi đi tới kéo tay cô bạn hối thúc
" Mau đi thôi, cậu đang làm cái gì vậy? "
" Là Mộng Linh Quả, chỉ cần có nó Ken sẽ được cứu "
Rojiu nhìn chăm chăm vầng sáng nhàn nhạt nhập nhòe bao phủ đằng sau bụi cây. Kháng cự lại Li Li khiến cô ta tức giận
" Cậu điên sao? Ai nói với cậu như vậy? Mau về thôi "
" Không! Tớ phải lấy được nó "
" Cậu... "
Li Li đang định nổi trận lôi đình thì buông tay ra để Rojiu tiến bước đến bụi gai. Còn bản thân đứng yên tại chỗ run rẩy mi mắt nhìn xuống. Một gương mặt máu me trắng bệch đang cười ngoác mồm. Mái tóc bù xù phủ xuống tứ tung. Hai tay đầy xương giữ chặt cổ chân Li Li không cho nhúc nhích, cả thân lê lếch trên đất bùn vừa dị dạng lại ghê tởm...
Thình thịch! Thình thịch...!!
Li Li có thể nghe rõ trái tim mình đập nhanh bên tai, dù hoảng sợ nhưng chẳng hiểu sao lại không thể rời mắt khỏi mâu quang đen kịt đó. Trước lúc Li Li ngất đi vì khiếp hoảng thì đã bị bàn tay mạnh mẽ của Davik kéo lại. Cổ chân cũng vì thế mà sướt một đường dài đau rát.
Li Li vẫn chưa thể bình tĩnh thì cảm nhận thấy bàn tay đang kéo lấy mình ướt đẫm mồ hôi hòa cùng mưa. Davik trầm mặt nhìn gương mặt quỷ đang bò tới, vẫn cười khe khẽ ghê rợn trong sương gió. Bọn họ nhanh chóng chạy đi, không quên kéo theo Rojiu đang cầm lấy một loại quả màu cam vàng đứng ngây ngốc ngắm nghía...
Bịch bịch... bịch...!! Rầm...!!
" Ah... k... không... không được rồi... t... tớ... đ... đau quá... "
Rojiu ngã xuống do bàn chân vẫn còn bị thương, cả ba người giờ đây chẳng khác nào đang tắm dưới mưa bão. Davik ngồi xuống vác thẳng cô gái lên vai
" Đi thôi "
Thanh niên đang chạy thì dừng lại nhìn ra phía sau Li Li vẫn đứng yên bất động. Đôi mắt to tròn trở nên co giãn vô cùng đáng sợ. Gương mặt với từng đường nứt hiện ra nở nụ cười ma quái. Hắn kinh ngạc sau đó xoay đầu chạy đi, nhưng phía sau Li Li cũng đuổi theo. Trên tay là con dao khi nãy Davik đã đánh rơi
" Li Li... câ... cậu ấy làm sao vậy? "
Rojiu cắn môi run run hỏi, nhưng không nhận lại câu trả lời. Hai người chạy một người rượt, trong khung gian của rừng sâu không ngừng vang lên tiếng bước chân liên tục hối hả mạnh mẽ đạp xuống.
" Gừ... khe khe khe kheee~... "
Li Li mở to miệng cười liếm môi như muốn ăn thịt hai người phía trước. Từng đường gân xanh nổi lên khuôn mặt không ngừng giật nảy. Davik cắn răng ngăn lại cơn đau vì những vết thương vẫn chưa lành. Không hiểu vì sao mà sức bền của Li Li trở nên rất cao, phút chốc đã đuổi kịp họ...
Phịch...!! Ầm...!!
Davik thắng gấp khi nhìn thấy cô gái đã đứng chặn đầu với con dao trên tay cười âm trá. Vì quá đột ngột mà Rojiu phải rớt xuống, bọn họ lùi về sau. Thanh niên đề phòng cao độ, sau đó lao vào muốn khống chế Li Li lại...
Roẹt...!! Phập...!!
" Ah... hự... "
Con dao ghim vào lồng ngực bên phải của hắn, máu úa ra hòa vào màu nước mà trở thành chất lỏng rơi xuống mương. Cả hai người xảy ra ẩu đả, nhưng sức lực của Davik lại chẳng thể kìm hãm người con gái thanh mãnh kia. Gương mặt Li Li cứ không ngừng gầm gừ, hai tay bị chàng trai giữ chặt vùng vằng...
Bộp!! Bịch...!!
Một tảng đá đập vào lưng Li Li, cô ta hung tợn xô Davik ra quay lại trừng mắt với Rojiu. Cục đá trên tay rơi xuống, lùi lại từng bước hoảng sợ cố kêu tên để thức tỉnh cô bạn
" Li Li... c... cậu... cậu l... làm s... sao v... vậy? Đ... đừng d... dọa tớ... tớ là Rojiu đây... cậu... "
" Gừ... "
Li Li chạy tới muốn tấn công thì bỗng một cái bóng xẹt ngang quá. Lá bùa vàng nhét vào miệng cô gái liền khiến hành động dừng lại. Đứng yên như pho tượng chẳng thể nhúc nhích. Davik chật vật đứng lên, nâng bước chân nặng nề nhìn qua. Liền nhíu mày khi thấy cô đang đứng trong mưa đã chế ngự được Li Li
" Là cô? "
" Tôi thấy lo lắng cho mọi người nên đi theo. Cô ấy bị quỷ nhập rồi "
Cô mỉm cười nhẹ ôn hòa như một tia quang sáng tỏ giữa bóng đêm. Rojiu chạy tới núp phía sau cô liếc nhìn Li Li đang trợn tròn mắt nhưng không thể cử động mà hỏi
" Cậu ấy có sao không? "
" Đưa về trước đã, không nên ở lại lâu "
Cô mỉm cười rồi xoay người đỡ Rojiu đi trước, để lại Davik vác theo Li Li trở về... Trên bầu trời ngoài một màu đen với những áng mây bồng bềnh thì không trăng cũng không sao. Giữa khu rừng với những cái bóng cứ đung đưa lướt qua lướt lại khiến người chẳng thể phân rõ đó là gì. Là bóng cây... là sương... hay là thứ gì khác?...
Cô gái bé nhỏ núp cách đó không xa chu môi nheo mắt nhìn theo bọn cô đã dần xa. Mâu quang linh động đảo qua đảo lại rồi phì mũi biến mất...
Rầm... Đoàng...!!
Tia sét ầm ầm vẫn không ngừng gào thét, bọn họ trở về căn nhà đơn sơ cô độc. Ai nấy vừa đi một chuyến trở về mà như trút hết sức lực. Davik thả Li Li xuống cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống sô pha. Liếc qua cô lạnh nhạt
" Có cách nào trục xuất con quỷ đó ra? "
" Con quỷ này tuy mạnh, nhưng vẫn có cách trị được nó. "
Cô nhẹ nhàng nói rồi đi tới đưa ngón tay cái ấn lên trán Li Li. Đôi mắt vốn đang mở to trợn tròn hâm he nay lại từ từ nặng trĩu mà nhắm lại. Rojiu đã từ bao giờ không còn trong phòng khách. Davik thấy cảnh tượng vừa rồi cũng không tỏ thái độ gì, liếc qua cô lãnh đạm
" Tôi không cần biết cô là ai, nhưng cô tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây đi "
" Sáng hôm sau tôi sẽ rời đi. Tôi giao cô ấy lại cho anh, xin phép "
Cô mỉm cười nói rồi trở về phòng mình, không gian xung quanh đã trở lại yên ắng. Davik nhìn lên đồng hồ cổ treo tường đã điểm 2h khuya. Đôi mắt dần lóe lên tia sáng sắc bén, chồm người cầm lấy ly nước nốc cạn. Gương mặt âm trầm đứng lên từng bước tiến tới phía Li Li đang ngất xỉu.
Xoạc!!
Nam nhân dứt khoát nắm lấy tóc của cô gái kéo lên, đôi con ngươi hiện rõ sự hung ác. Rồi dần dần kéo lê thân hình bé nhỏ ra khỏi nhà một lần nữa.
Tách! Cạch...!!
Căn phòng khách chìm trong bóng đêm, cánh cửa khẽ khàn đóng kín. Cô ẩn mình sau cầu thang quan sát mà nở nụ cười thích thú.
\[ Ký chủ?? Ta rối luôn rồi? Bọn người này bị chạm mạch thần kinh ở đâu sao? Lúc thì giúp đỡ hoạn nạn, lúc lại như sát nhân khát máu \]
" Ha ha~... Con nhóc Li Li đó cũng chưa chắc bình an khi nó không bị quỷ nhập vào "
\[ Quỷ? Vậy thì càng phải giúp đỡ bạn mình chứ? Người xem tên đó là đang muốn làm gì? \]
" Vì con quỷ đó, chính là ký ức của hắn "
\[ Hể?? \]
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ken nằm trên giường mê mang, hàng mi nhắm chặt run rẩy. Cả thân người cứ run lên bần bật như đang nằm thấy một cơn ác mộng. Rojiu ngồi bên giường lo lắng, cô ta đã cho hắn ăn loại quả Mộng Linh kia. Không hiểu vì sao mà bản thân lại tin tưởng lời cô nói tới như vậy. Nhưng vẫn làm theo trong vô thức...
" Hự... "
Ken mở to đôi mắt ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhãi thấm ướt cả gương mặt. Rojiu vui mừng nắm lấy tay chàng trai
" Anh khỏe lại rồi sao? Thật tốt quá "
Ken nhìn qua cô bạn gái, rồi xem lại bản thân, đưa tay tháo ra những mảnh vải trắng đang bó bột. Cả hai như không tin vào mắt mình, vết thương đã dần lành lại cũng như khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn rõ.
" Tại sao lại như vậy? "
Ken bàng hoàng mấp máy môi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rojiu vui đến mức nước mắt bất giác rơi lã chã
" Thật tốt quá, thứ quả này có tác dụng. Hức... vậy mà em cứ tưởng sẽ không gặp lại anh nữa... "
" Tay em bị sao vậy? "
Ken nhìn hai bàn tay bị trầy xước đã khô lại những vệt máu của Rojiu mà nhíu mày hỏi. Cô ta lắc nhẹ đầu mỉm cười, sau đó như nhớ ra chuyện gì liền đứng bật dậy
" Phải rồi, còn Li Li... "
" Li Li? Li Li bị làm sao? "
Ken kinh ngạc nhìn qua khi thấy sự hoảng hốt của Rojiu. Cô ta cắn môi dưới rũ rượi
" Cậu ấy đi tìm em... sau đó bị quỷ nhập "
" Cái gì? Tại sao giữa đêm em còn ra ngoài làm gì hả? "
" T... tại... tại em đ... đi tìm... hức... "
Rojiu khóc lóc nghẹn ngào khi Ken đột nhiên trở nên hung dữ. Tiếng quát vang vọng trong căn phòng, chàng trai đứng dậy mặc lại quần áo đi ra ngoài. Nhưng ngoài sự yên tĩnh bao trùm thì không còn gì khác.
" Li Li đâu? "
" Sao lại như vậy được? Li Li đang ở cùng Davik và cô gái kia mà? "
Rojiu cũng nhanh chóng xuống tới phòng khách nhưng chẳng còn ai. Ken liếc mắt qua đồng hồ đã điểm 2h24', nghi hoặc hỏi
" Cô gái nào? "
" Là hai người trú tạm mưa, ngày mai sẽ đi "
Cạch!! Rầm... Ầm Ầm...!!
Ken nghe thấy âm thanh ồn ào vang lại khắp trong căn nhà mà nhìn quanh. Phía trên lầu tiếng đổ vỡ càng phát ra rõ ràng như ai đang điên cuồng đập phá. Rojiu run lẩy bẩy hoảng sợ, đưa tay ôm lấy đầu cố ngăn lại âm thanh khiến họ đau buốt đó.
Binh! Rầm... Choang...!!
Thanh niên cắn răng nhíu chặt mày trước tiếng động hỗn loạn, chạy nhanh lên trên đạp cửa phòng của Sonlin. Nơi phát ra âm vọng lớn nhất, nhưng bên trong không có một bóng người.
Choang!!
Hắn giật mình nhìn ra sau lưng, nhưng quanh phòng ngoài một bóng hình của riêng bản thân mình thì chẳng còn ai khác. Ken đi tới nhặt lên cuốn tập với những trang giấy bung ra.
" Đây là vật bất ly thân của con bé, tại sao lại nằm ở đây? "
Ken lầm bầm một mình, biết là có chuyện không hay liền vạch ra xem từng trang một. Đã từ lâu ai nấy đều tò mò rốt cuộc bên trong là gì mà Sonlin lại giữ chặt nó như mạng sống. Đôi con ngươi co rút, từng nét vẽ hiện rõ in hằn trong tâm trí.
Bịch Bịch...!!
" Ken, anh sao vậy? "
Rojiu hoảng sợ khi thấy thanh niên chạy nhanh trên sàn tạo ra tiếng động. Hắn nắm chặt lấy cổ tay cô gái rồi lao ra ngoài cơn mưa. Nhanh chóng ngồi vào ghế lái khởi động xe chạy đi. Lao nhanh trong màn đêm như phía sau là địa ngục đang truy đuổi. Tiếng mưa hối hả không ngừng vang bên tai, sương đặc trắng ngần quẩn quanh đêm tối. Nỗi sợ hãi trống rỗng bên trong cõi tâm con người là tiềm thức khó quên. Đêm kinh hoàng giờ đây đã bắt đầu kết thúc...
Cô đứng bên ô cửa sổ nhìn theo chiếc xe chạy nhanh như tên bắn đã sớm mất dạng. Đôi hàng mi khép hờ vươn môi mỉm cười tà tứ, liếc mâu quang đỏ rực trong bóng tối qua bên phải. Một tay đang bóp chặt cổ Sonlin, nhưng cô gái bé nhỏ không hề vùng vẫy. Hai chân đã sớm rời khỏi mặt đất, chẳng thể thoát khỏi sức mạnh từ cánh tay mảnh mai của cô...
" Ngươi thấy sao? "
Cô nhướn mày cười nhạt như đang hỏi, cổ của Sonlin càng bị siết chặt hơn bởi những ngón tay thon dài.
" Khục... ha~... c... cô muốn... chúng?... "
" Không, ta muốn nỗi sợ của chúng. Ngươi có cho ta không? "
Cô liếm môi lãnh lệ nhíu mày như đang tỏ vẻ rất bất đắc dĩ hỏi Sonlin. Cô ta cắn răng, đôi mắt ẩn sau lớp kính dày đã phản chiếu kỹ càng hình ảnh mờ nhạt trong màu đen vô tận hiu tàn.
" N... nếu... khụ... cô... thích... thì... cứ... khục khục... lấy... "
" Ha ha~... Nhóc con... "
Rầm...!! Bịch...!!
Cô vung tay nhẹ nhàng thân thể bé nhỏ liền ngã nhào trên đất một cách đau đớn. Đôi mâu quang tinh túy sáng tỏ như một Ác Thần đang đứng đó. Sonlin siết chặt tay lại cắn môi, mắt kính đã rớt xuống để lộ đôi mắt mèo to tròn sặc sỡ
" Cô muốn gì? "
" Nhóc con, ngươi là ai? "
" Khụ... câu đó phải là tôi hỏi cô... khụ khục... "
" Hửm? "
Cô nhẹ nhàng phát ra âm tiết từ cổ họng cũng đủ chứa uy thế chết người. Sonlin sợ hãi, sau đó đưa bàn tay ra với những móng vuốt ngắn nhưng đủ sắc nhọn. Lỗ tai và đuôi mèo cũng xuất hiện, ngồi trên đất với tư thế sẵn sàng tấn công...
" Meo~... Tôi không cần biết cô là ai, nhưng nếu cô phá hoại chuyện của chúng tôi thì cái chết sẽ được ban phát cho cô như một món quà "
Vụt...!! Vù...!!
Cô liếc mắt nhìn thân ảnh nhanh nhẹn nhảy lên thành cửa sổ. Bàn tay chuyển động đang định tấn công Sonlin thì từ phía sau một cái bóng ma đã kìm hãm cô lại. Hơi thở tanh nồng mùi máu, cổ tay cô bị giữ chặt bởi những cái móng dài.
" Kha~... Mày là ai? Dám xen vào chuyện này, tao sẽ nuốt chửng mày. "
Tiếng nói khẽ khàn vang lên bên tai cao ngạo như thể sẽ định đoạt linh hồn yếu ớt của cô bất cứ lúc nào. Cô mỉm cười nhẹ không nói gì.
" Lấy ra đi bàn tay nhơ nhuốc của ngươi, dám động vào Vương mà nói ra những lời không biết sống chết đó. Thứ dơ bẩn từ bao giờ xem mình cao thượng như thế? "
Rầm!! Oanh... Bốp...!!
Đôi mắt u minh cháy rực một sự lãnh tình, Ciara từ phía sau bóng ma đã vung tạ đánh mạnh xuống sàn nhà khiến khí đen tản mát. Cô bay lên liếc nhìn những luồn khí vô định đang chạy trốn, liền vươn tay hút toàn bộ hắc ám vào trong người mình.
Vù...!! Vụt...!!
" Ha~... Nuốt trọn ta? Hay ta nuốt chửng ngươi? "
Cô mỉm cười nhẹ lạnh nhạt cất giọng, từ từ bay lên đến gần cửa sổ trông về xa xăm. Sonlin kia đã sớm nhanh chân chạy thoát, Ciara bước tới đứng phía sau cô cung kính
" Vương muốn ăn thịt mèo không? "
\[ Ểh? Xúc phạm giống loài ghê T^T \]
" Không cần, cứ để con nhóc đó chạy. Nó mai sau có lẽ sẽ giúp ích cho ta "
Hàng mi cong dày nâng lên rồi rũ xuống thật diễm lệ, cơn mưa giá lạnh tạt vào trong nhưng chẳng bao giờ chạm được tới cô. Ciara liếc đôi mắt u tuyền ra ngoài cánh cửa. Rồi biến mất không tăm hơi...
" Khụ... khụ... cô gái... cô là ma hay quỷ? Sao lại có thể đánh đuổi thứ đáng sợ trong gác mái? "
Bà lão Zaen đi vào, giọng nói già nua ôn tồn hỏi. Khí hàn cũng xộc vào bên trong, cô nhìn qua bay tới đứng trước bà lão.
" Ta có việc cho bà làm "
" Việc? "
" Tên Davik kia... ta muốn bà đuổi theo hắn "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Ken à? Sao chúng ta lại chạy? Có chuyện gì sao? "
Rojiu ngồi bên ghế lái phụ nhìn qua cửa kính vẫn chưa hiểu chuyện gì hỏi. Nam nhân ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt vẫn hiện rõ tia sợ hãi. Nắm chặt vô lăng, phía trước ánh đèn ô tô soi sáng quãng đường u tối. Đôi con ngươi liếc qua cô gái ẩn hiện tia hung bạo. Rojiu cảm nhận được liền ngồi nhích sát vào thành cửa cắn môi im lặng...
Vù Vù...!! Két...!!
Ken kinh hãi thắng gấp xe lại khi trong cơn mưa có một bóng hình đang đứng. Từng bước kẻ đó tiến tới, khi đi vào phạm vi của ánh đèn vàng mờ ảo. Rojiu mới kinh ngạc thốt lên
" Davik? "
Hắn đứng trong mưa với chiếc quần jean, phía trên cởi trần để lộ vòm ngực săn chắt. Bên tay trái nắm chặt một cây mã tấu dài vẫn theo đường nước chảy xuống. Nụ cười nhẹ bẫng như rất ung dung nhìn lại người quen. Ken cắn răng, nhấn ga chuẩn bị lao qua luôn con người đó khiến cô gái bên cạnh không ngừng hoảng sợ.
Âm thanh đề máy ồ ồ vang lên, nhưng Davik vẫn bình tĩnh không có chút ý định né tránh. Đến khi chiếc xe chạy tới với tốc độ nhanh, tưởng chừng sẽ cán thân hình chàng trai nát bấy thì hắn với phản xạ rất mạnh mẽ nhảy bật lên co chân đáp trên mũi xe. Ken giật thót tim nhìn nụ cười Davik vẫn như ngày nào, hơi nghiêng đầu chậm rãi đưa lên cây mã tấu.
Choang!!! Rầm...!! Phịch...! Ầm Ầm...!!
Chiếc xe đâm sầm vào cây với những mãnh kiến tan vỡ, Rojiu bị thương không nhẹ, mảnh vỡ ghim vào da thịt nằm hấp hối bên lề. Cả hai đều đã nhanh chân mở cửa xe nhảy ra ngoài. Ken chật vật đứng lên nhìn kẻ thủ ác đang khoan thai tiến tới
" Đi đâu vậy anh bạn của tôi? Sao lấy xe chạy đi mà không chờ tôi vậy? "
Davik nhướn mày bình đạm như đang nói một câu chuyện đùa. Ken siết chặt tay cắn răng lại
" Mày muốn gì? "
" Muốn gì? Ha ha~... "
Xẹt!! Phập!!
" Ahhh... "
Ken hét lên đau đớn khi cây đao dài đâm vào đùi mình liền không chịu nổi mà ngã bệch xuống dựa vào thân cây. Davik nhếch môi đi qua nắm tóc Rojiu lôi đến bên cạnh Ken để dễ dàng khống chế. Nước mắt cô gái chảy dài vì đau vì sợ, chỉ biết run rẩy một bên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Nhìn xem hai người bạn của tôi đáng thương chưa kìa... Chậc... nhìn không có chư vị gì cả. Một lát nữa nhất định sẽ như con nhỏ kia, sung sướng đến la hét "
Davik bĩu môi tậc lưỡi nói ra những câu từ xa lạ, bộ dạng hiện tại thật khiến người nhìn ngứa mắt nhưng chẳng thể làm gì. Ken nhíu mày tức giận hỏi
" Mày đã làm gì Li Li? "
" Yên tâm, tôi có chuẩn bị đây hình ảnh về cô gái của hai người. Xem một chút chứ? Có vài sự thật thú vị lắm "
Davik cầm trên tay chiếc máy quay phim điều chỉnh một chút rồi đưa tới trước mắt bọn họ. Đoạn clip chiếu rõ ràng những gì đã diễn ra 37 phút trước...
\*\* Trở Về 37 phút trước \*\*
Thanh niên lôi tóc cô gái kéo vào nhà kho quăng trên đất. Rồi tự mình cởi bỏ cái áo đã ướt đẫm qua một góc khuất. Ánh đèn chập chờn rọi sáng cả khoảng không trở nên quỷ dị. Hắn bước tới một chiếc bàn vạch ra những tấm vải trắng, bên trong đã đặt một cái máy quay cùng vũ khí. Davik cứ đi qua đi lại chuẩn bị đủ thứ...
Còn Li Li mơ mơ màng màng đau đớn cố gượng, đầu óc ê buốt như bị ai đập vào. Đưa mắt nhìn thấy bóng dáng người quen, lắc lắc đầu muốn tìm lại tỉnh táo, cất giọng thì thào...
" Davik?... Là cậu sao? "
" Hửm? Tỉnh rồi à? "
Hắn hơi xoay đầu mỉm cười nhẹ, trông không hề bất ngờ gì. Từng bước tiến tới nắm lấy cổ tay cô gái trói lại vào chiếc ghế gỗ. Hiện tại Li Li không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý để cho tên nam nhân an bài.
" Cậu... làm gì vậy? "
" Trói cô đó "
Davik không ngại phiền mà vẫn kiên nhẫn trả lời, nụ cười nhẹ nhàng không hề thay đổi. Li Li ngơ ngác nhìn bản thân bị trói chặt ngồi trên ghế. Chiếc máy quay phim đằng xa đang khởi động càng khiến cô gái liếc mắt nguy hiểm
" Cậu muốn làm gì? "
" Làm gì? Không làm gì cả, tâm sự một chút thôi "
" Tâm sự? "
Davik ngồi bệch xuống đất xếp bằng lại cười cợt đối diện với cô ta. Li Li vẫn đề cao cảnh giác nhìn hắn.
" Từ cái đêm mà gặp chuyện ma quái, tôi đã nghi ngờ cô. Hầu như tất cả đều nhắm tới hai tên con trai là tôi và Ken "
" Hừ... thì sao? "
" Sao? Tất nhiên là có sao rồi... Tôi hỏi cô, cô cố bảo vệ Rojiu như vậy. Hành động luôn đưa cô ấy ra khỏi sự nguy hiểm trước nhất là có ý gì? "
" Không có ý gì cả, cậu nói gì tôi không hiểu "
" Không hiểu? Ha ha haaaaa~... Cô còn giả vờ làm gì? Chuyện xấu thì cô luôn nghi ngờ hai tên con trai đầu tiên. Còn các cô gái là vô tội sao? "
" Không đúng sao? Ken tên khốn đó là kẻ đê tiện hèn hạ. Còn cậu... tôi thấy cậu nhất định là tên sát nhân. "
Li Li trừng mắt cười lạnh nói, thanh niên không có vẻ gì là bất ngờ, nhún vai cười cợt nhã
" Phải!! Vì lẽ đó mà tao mới bắt mày, nếu như tao không hành động trước một bước. Thì người bị hại là tao... Còn mày, mày đã yêu cô bạn của mình. Đúng không? "
Davik đứng lên đưa tay bóp chặt hai má của Li Li như muốn phá nát cả gương mặt khiến cô gái đau đớn. Đôi mắt nam nhân vô cùng nham hiểm và ngoan độc đến tàn nhẫn.
" Mày... mày sẽ không thể rời đi nếu thiếu đi bọn tao... "
" Chậc chậc... mày che giấu kỹ càng lắm, nếu không có những lần hoạn nạn tao cũng không nghi ngờ mày đâu. Mày ở lại chính là mối hiểm họa cho tao. Cái mà con người gọi là sức mạnh tình yêu nhỉ? Không thể rời đi? Ha ha~... biết đâu được mày giết tao lúc nào không hay nhỉ? Chỉ cần mày chết là đỡ vướn cái gai trong mắt "
Chát!!
Davik nói rồi tán vào mặt Li Li một cái đau đớn vang dội. Sau đó từ tốn bước tới những cái bàn cầm lên vũ khí sắc nhọn... Những chuyện xảy ra còn lại là tiếng hét thê lương thống khổ cùng hình ảnh kinh dị khiến cả hai người đang nhìn trong máy ảnh phải khiếp hoảng...
\*\*Trở Về Thực Tại\*\*
" Mày... Li Li... cậu ấy... "
Rojiu nức nở không tin vào những gì mình đã thấy, hai mắt vì những hình ảnh đó mà nổi lên gân đỏ đến chảy máu. Ken bần thần trầm mặt không nói câu nào.
" Ha ha~... Tụi bây khiến tao phải nghi ngờ khi chạy đi trong mưa như vậy đó. Nói nghe chơi xem "
" Thằng khốn, mày còn giả ngu? Mày chọn nơi này để bọn tao cắm trại, thực chất là mày muốn tìm kho báo trong di tích cổ phải không? "
Davik kinh ngạc trước lời nói của Ken sau câu hỏi. Đứng trong cơn mưa đôi con ngươi trở nên hung ác, kìm chế lại dã tính liền mỉm cười quái đảng
" Ha ha ha haaaa~... Sao mày lại biết? "
" Trong cuốn tập mà Sonlin luôn mang theo, mày tự xem đi "
Nghe xong câu đó hắn liền liếc mắt qua họ rồi tiến tới nơi cuốn tập dài đang nằm lăn lóc trên đất. Cầm lên mở ra xem liền nhìn thấy những hình ảnh phác họa chân thật nhất. Tất cả được vẽ nên một cách tỉ mỉ đến sống động. Tội ác của Ken, hình ảnh Li Li âm thầm hôn Rojiu. Thậm chí là cả cách thủ ác giết người của Davik đều được vẽ bên trong. Toàn bộ những tội lỗi được tạo nét vẫn còn rõ ràng. Không hề thấm nước mưa mà trở nên nhòe đi.
" Đây là cái khỉ gì chứ? "
Davik nghiến răng trừng mắt lật qua từng trang khác nhau. Một di lăng cổ kỳ dị ẩn sâu trong rừng với màu nước đen đến khó hình dung. Bức tranh khiến hắn hoang mang cực độ
" Tại sao lại như vậy? Sao con nhỏ đó biết được bản đồ di tích? Sao nó vẽ được hết toàn bộ những gì đã xảy ra? "
Vụt Vù!!...
Rojiu đang đau đớn cảm nhận sự tàn phá trên da thịt, không hề hay biết lá bùa trong túi quần bốc lên làn ma khí rồi tan biến. Thanh niên kinh hãi xoay lại liền thấy một đôi bàn tay trắng toát đang hiện ra từ màn đêm dần bò tới. Hắn cười gượng điên loạn
" Ha ha haaa... con mẹ nó mày chết rồi sao còn không siêu thoát đi? Mày ám tao làm gì? Bây giờ con nhỏ Li Li chết rồi, mày sẽ không thể nhập xác ai nữa. Mày làm sao gây hại cho tao đây? Ha ha haaa "
Davik cười lớn giữa cơn mưa vang dội rõ ràng âm tiết. Tiếng gió đìu hiu rít dài cùng con quỷ thân hình máu me đang lếch tới.
" Thanh niên... cậu nghĩ như vậy sao? "
Hắn cứng đờ người giật mình khi nghe âm thanh tiếng nói già nua phả ra hàn khí đang ở sát phía sau mình. Cái đầu từ từ xoay lại như rất miễn cưỡng. Đập vào mắt hắn là dung nhan biến dị của bà lão Zaen, hai mắt đỏ ngầu há ra hàm răng nhọn hoắc đầy máu. Nụ cười còn ghê rợn hơn cả hắn vừa rồi
" AHHHH... "
Dù gan dạ ra sao thì khi nhìn thấy cảnh tượng đột ngột này cũng phải khiến hắn hoảng hốt la lên mà chạy lùi lại từng bước.
Xào Xạc!!... Xào Xạc!!
Khúc nhạc từ cơn mưa rõ ràng phải mang đến đêm đen sự yên bình êm ấm cho người nghe thấy. Nhưng tại chính nơi hoang vu này lại gây ra nỗi sợ cho những con người với tâm hồn dơ bẩn. Mỗi một kẻ đều mang tội ác không thể nói ra.
" Không... ah... cút đi... tụi... tụi mày kh... ha ha... không thể l... làm gì tao đâu... cút... ha ha... cút đi "
Davik cười trợn mắt đưa tay chỉ vào bà lão Zaen lắc đầu như đang tự trấn an bản thân. Ken cũng đã nín thở sợ hãi nhìn thanh niên bị dọa cho mất hồn. Từ phía sau đôi bàn tay đầy xương đã chạm lên mặt Davik. Dung nhan máu me hâm he kề sát bên vai hắn, chỉ đơn giản là mỉm cười nhưng máu đỏ vẫn không ngừng chảy xuống tạo ra sự ám ảnh về thị giác.
" Mày... "
Davik liếc qua đối diện với con mắt đen tuyền không tròng trắng. 5 ngón tay dài từ từ ghim vào mặt Davik. Nỗi đau đớn xé thịt cùng dung nhan con quỷ khiến hắn cảm nhận rất rõ ràng. Trái tim dường như vì quá kinh sợ mà ngừng đập, nhưng hắn không thể chết. Tựa như có một nguồn ma lực không cho phép hắn chết đi, mà phải chết dần chết mòn để cảm nhận nỗi khiếp sợ...
" AHHHHHHHHH... "
Vụt Vù...
Thân ảnh nửa người nửa mèo phóng vào bụi rậm quan sát mà tậc lưỡi. Trên tay đã âm thầm đoạt lại cuốn tập của mình. Nhìn con quỷ kia đang cắn nuốt cảm xúc và thể xác của bọn người đó, tâm trạng không vui phải lầu bầu
" Chậc!! Vật tế của người đó bị cướp rồi, giỏi lắm. Món nợ này ta nhất định sẽ tính với ngươi, Serena "
Bà lão Zaen phát giác ra sự hiện diện của yêu nhân nhưng cũng không thể làm gì. Khung cảnh thảm thiết kia khiến lão vô cùng thích thú. Bước tới chỗ Ken và Rojiu như Tử Thần đòi mạng...
\[ Ký chủ? Ta thật sự không hiểu gì? \]
" Con quỷ ta tạo ra là hình dáng của người mà tên Davik đó đã giết trước kia "
Cô vẫn ở trong ngôi nhà gỗ đứng trên gác mái nhìn ra từ ô cửa sổ nhỏ trông về phương trời tĩnh mịch. Nụ cười nhạt cất lên tiếng nói trong không gian ưu sầu.
\[ Đó là lý do mà tên Davik đó hoảng sợ như vậy? Tưởng rằng là hồn quỷ của kẻ mình sát hại quay về? \]
" Hừm... Bọn chúng lũ nào cũng có nỗi sợ của riêng mình. Tỏ ra mạnh mẽ đến cuối cùng là chết một cách đơn giản "
\[ Nhưng ký chủ làm vậy để làm gì? \]
" Chẳng phải cần có nỗi sợ sao? "
\[ Ểh?? O.O?? Nhưng đâu phải ký chủ làm? Là ma pháp của ký chủ làm mà? \]
" Hờ... Ta không biết, ngươi không nói "
\[ Hả?? Ký chủ, người ăn gian, người lách luật, chơi kỳ quá. Không chịu, người gạt hệ thống \]
" Là ma pháp của ta tức là ta, còn gì nữa? "
Cô mỉm cười nhẹ đưa tay vuốt mái tóc của mình ra sau gáy. Tựa eo vào thành cửa sổ ngắm cơn bão dữ.
\[ Không, không... ký chủ ăn gian quá. Không tính được. Phải là ký chủ dọa cơ, không tính \]
" Con heo mập, chủ nhân đã nói như vậy rồi ngươi còn trả giá cái gì nữa hả? Có tin ta đánh lộn ruột ngươi không? "
Trong tâm trí cô lại vang lên tiếng nói đe dọa của tiểu Huyết. Tiểu Bát Đản dường như rất uất ức mà la hét
\[ Không chơi lách luật như vậy mà. Phải là ký chủ dọa cơ, ăn gian quá, ăn gian quá \]
" Ngươi nói gì hả? "
\[ Ngươi... T^T... ăn gian... \]
Tiểu Bát Đản ỉu xìu trước uy thế của tiểu Huyết, đành bất lực không cãi nữa. Cô mỉm cười nhẹ nhưng đôi mắt lại sâu xa đến tĩnh lặng nhìn vào những giọt mưa bên ngoài.
\[ Nhưng ký chủ, nỗi sợ hãi vẫn chưa đủ. \]
" Hửm? Xem ra ta phải tìm cách khác nhanh hơn... "
\[ Huh... \=^\= \]
" Hai đứa nhóc đó... di lăng cổ? Dường như có liên quan với nhau "
\[ Ký chủ? Con nhân miêu muốn hiến tế đám người kia cho ai đó? Liệu có liên quan đến Vampire? \]
" Hừm... Ta đi một chuyến chẳng phải liền biết rõ hay sao? "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Rào!! Vụt... Vụt... Vù!!
Muôn hàng cây trong rừng tự động luân chuyển mà giao nhau như khép lại một thứ gì đó. Tiếng nói khó chịu từ đâu vang lên như thực bực mình
" Rin Rin... Di lăng kia đóng lại rồi... "
(Kin Kin \= Anh trai)
(Rin Rin \= Em trai)
"Kin Kin, tên ngốc. Mau tìm cách vào nhanh đi "
" Rin Rin, em không biết sao? Nếu vào rồi chúng ta khó mà ra được. Ước tính khoảng vài trăm năm chôn thây ở trong đó "
Thân ảnh đơn bạc đứng trên cây quan sát dị tượng, cơn mưa từ bao giờ đã dứt hẵn. Muôn vàn lá xanh xoáy vòng tạo ra một màu sặc sỡ bay tứ tán như hòa vào không gian.
" Vậy làm sao lấy được đóa hoa kia đây? "
" Hừ... gặp lại nhau rồi, nhóc con "
Thân ảnh kia giật mình xoay người lại khi nghe thấy tiếng nói du dương từ phía sau. Cô bay lơ lửng trên không trung mỉm cười nhạt mà mâu quang lại lãnh rực băng hàn.
" Ha ha... Rin Rin, em nói xem chúng ta có duyên quá nhỉ? "
Tiếng nói cười một nửa gương mặt vang lên ngập ngừng. Cô đưa tay ra tạo một quả cầu Thủy khiến thân ảnh mảnh mai đề phòng.
" Khoan đã, Kin Kin, đừng tìm rắc rối. Mau chạy thôi "
Vụt!! Vù... Ầm...!!
Quả cầu Thủy bay đi nổ tung nhưng chỉ làm rơi lá vàng. Còn hai đứa nhóc đã từ bao giờ biến mất vô tung. Cô liếc con ngươi ra phía xa một mảnh yên bình. Khắp khu rừng đã không còn nữa khoảng lặng xinh đẹp như tiên cảnh lúc trước.
\[ Ký chủ, khu rừng có thay đổi rất lớn \]
' Hừm... trở về vậy... '