Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương - Chương 83: Diệt Vong Thời Mạt Thế 2

Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 83: Diệt Vong Thời Mạt Thế 2

Cô ngồi trên ghế sô pha nhỏ, đôi mắt chăm chăm vào màn hình máy tính. Tiểu Bát Đản nhìn quanh căn phòng trọ, bĩu môi

" Không bằng một góc của không gian "

Tiểu Huyết cũng gật nhẹ đầu nhìn cô

" Chủ nhân! Khuya rồi sao người không ngủ? "

" Kiếm tiền "

Cô lạnh lùng nói, tiểu Hắc nhìn vào không hiểu gì. Đôi mắt cứ như bị xoay mòng mòng, liền hỏi

" Chủ nhân hiểu gì không? "

" Không "

Tiểu Hắc:....

Tiểu Huyết:...

Tiểu Bát Đản cười gượng hỏi

" Vậy ký chủ tính làm gì để kiếm tiền? "

" Có một cách nhanh gọn lẹ, hên thì an toàn. Xui thì ngồi bóc lịch "

Lời nói cô lạnh nhạt, ba con vật nhỏ rùng mình. Tiểu Huyết hỏi

" Là công việc gì? "

" Cướp ngân hàng "

•••••

Không gian một mảng yên tỉnh, tiểu Bát Đản khôi phục đầu tiên nói

" Ký chủ! Hơi thất đức á "

Tiểu Hắc lại không nghĩ vậy

" Ta thấy chủ nhân nói đúng. Vì dù sao khi mạt thế tới thì tiền cũng chỉ là rác "

Tiểu Huyết gật đầu tán thành nhìn cô

" Vậy chủ nhân biết Hack không? "

" Không "

Khi cô trả lời tiểu Bát Đản liền xù lông

" Ký chủ không biết mà đòi kiếm. Ta không muốn bị giam đâu "

Khi tiểu Bát Đản nói xong thì thấy mình bị cô cùng hai con vật kia nhìn chăm chăm. Linh cảm mèo của nó cho thấy không có gì tốt lành liền muốn chuồn đi

" Ta buồn ngủ quá... "

Tiểu Huyết quấn trên người nó dùng đuôi ngăn tiểu Bát Đản bỏ trốn, nói

" Ngươi giúp chủ nhân đi "

" Nhưng ta không muốn làm người xấu ? "

Cô đưa tay xoa đầu nhỏ của tiểu Bát Đản nói

" Đi theo ta thì ngươi sẽ làm nhiều việc xấu đó "

Tiểu Bát Đản nhìn cô

"  ̄ˍ ̄ Ký chủ có thể giữ chút tự trọng không? "

Cô nhìn đến máy tính, nói

" Thế giới này sắp diệt vong, tiền cũng chỉ như một tờ giấy không hơn không kém. Bây giờ chúng ta xài giúp họ khi có thể thì cũng không tính là xấu "

Tiểu Bát Đản cạn lời trước cái lý lẽ của cô, nhưng lời nói của cô cũng rất đúng. Bây giờ nó đã đi theo ký chủ, cả đời này đều phải phục vụ người thì phải nghe người. Giúp đỡ người, như vậy mới là một hệ thống ngoan. Dù ký chủ chưa làm việc tốt bao giờ, nhưng mỗi việc xấu người làm đều có lý do chính đáng.

" Được! Ta giúp người "

Tiểu Bát Đản nói, đôi mắt nhắm lại...

[ Khởi động hệ thống ---------- Quá trình tạo mật mã virut -------- Xâm nhập hệ thống Ngân Hàng -------- Đếm ngược 30 giây ]

[ 30, 29, 28, 27....., 18, 17, 16, 15.... 13.... 10... 9... 8... 7... 6... 5... 4... 3... 2... 1... ----- Kết thúc quá trình đếm ngược. Xâm nhập hoàn tất ]

[ Ký chủ muốn lấy bao nhiêu? ]

Cô hơi ngẩn ra, suy tính. Tiểu Huyết ngoe ngoảy đuôi nói

" Lấy nhiều nhiều nha chủ nhân "

" Vậy thì lấy khoảng 1 tỷ đôla thôi "

[ Bắt đầu quá trình chuyển khoảng ---------- Mã số 057213 --------- Chuyển khoảng thành công ]

Lời nói hệ thống vừa dứt tiểu Bát Đản mở mắt ra nhìn cô

" Chúng ta đợi tới mai là rút được rồi ký chủ "

" Ừ! Giờ đi ngủ "

Cô nói rồi bước lên giường, tiểu Huyết quấn trên người tiểu Bát Đản cùng ngủ sô pha. Còn tiểu Hắc đậu lên cái đèn gần đó ngủ, như một bức tượng điêu khắc...

_______________

Sáng hôm sau cô cùng 3 vật nhỏ đi mua đồ, vì hôm nay là chủ nhật nên cô mới có thể thư thả. Bước đi trên đường phố mát mẻ, cô nhìn những thứ xung quanh. Đôi mắt sau chiếc kính ánh lên tia sáng nhạt. Xung quanh ngoài đường cô nghe thấy tiếng bàn tán

- Nghe gì chưa? Hôm qua ngân hàng ***** bị mất 1 tỷ đôla đó

- Nghe rồi! Trên mạng bây giờ đứng top 1 luôn.

- Ừ! Không biết ai giỏi như vậy. Lấy đi trong một đêm không gây động tĩnh gì

- Phải đó! Cảnh sát cũng đang rất băn khoăn

- Trời! Ai lại tài giỏi như vậy?

- Ta thấy cái này là cướp chuyên nghiệp nha

- Ừ! Ha ha...

.............

Từng lời nói xung quanh đều lọt vào tai bọn cô, tiểu Bát Đản cười cười

" Thật không ngờ nhanh như vậy đã biết "

Tiểu Huyết quấn trên người nó nâng đầu nhỏ

" Ta thấy bọn chúng cả đời cũng sẽ không biết là chúng ta "

Cô không nói gì đi vào siêu thị lớn nhất thành phố, vừa bước vào trong thì tiểu Bát Đản đã chạy quanh khắp nơi, tiểu Huyết quấn quanh người nó cũng bị kéo đi. Trông nó rất vui...

Cô đi tới quầy thức ăn nhìn hai nữ nhân viên đang bước tới

" Chào quý khách! Cô muốn mua gì? "

Cô nhìn xung quanh bán đầy đủ loại trái cây, thịt cá, gà, rau củ thượng hạng liền nói

" Ta muốn mua tất cả đồ ăn ở đây. Liên hệ với các siêu thị khác, ta cũng muốn mua tất cả đồ ăn ở đó "

Các nhân viên điến người, mồ hôi chảy ra cười gượng

" Quý khách nói gì? "

" Liên hệ các siêu thị, hay các nơi nào tùy các người. Tôi muốn mua hết đồ ăn ở đó. Rồi gởi tới địa chỉ này, đây là thẻ "

Tôi đưa thẻ cho họ rồi đi loanh quoanh, xem quần áo. Tiểu Hắc bên cạnh cô nói

" Chủ nhân nên mua thật nhiều quần áo. "

" Ừ "

Cô gật nhẹ đầu rồi đi xem những bộ quần áo, ở đây còn có đồ cổ trang. Đủ loại trang phục, cô thấy vậy liền mua hết. Cô lại chuyển qua tiệm sách, kiếm mua những quyển sách nấu ăn. Cô mua hơn 100 quyển. Còn có những quyển truyện tranh khoảng hơn 1000 quyển khác nhau để từ từ đọc.

Cô đi xung quanh mua rất nhiều, mọi người nhìn cô như quái nhân. Rõ ràng người cô toàn là đồ bình thường, sao lại có thể mua nhiều như thế?

Cô không quan tâm, khi mua xong cũng đã là buổi trưa. Cô tìm một quán ăn uống, tiểu Bát Đản hạnh phúc ăn ngấu nghiến, tiểu Huyết nhìn đến khinh bỉ.

Cô đang dùng bữa thì tiểu Hắc hỏi

" Chủ nhân tính làm gì tiếp theo? "

Cô hơi dừng lại suy nghĩ

" Luyện bắn súng, luyện võ "

Tiểu Bát Đản nghe xong liền ngước lên, cái miệng nhỏ vì tràn ngập thức ăn nên nói không rõ

" A nớ ý ủ ó võ iêu ỉnh à? ( Ta nhớ ký chủ có võ siêu đỉnh mà?) "

" Ta muốn học hỏi thêm "

" Ồ "

Tiểu Bát Đản tiếp tục ăn món shushi cá ngừ, trông nó rất hạnh phúc. Cô nhìn đến mỉm cười nhẹ...

Sau khi ăn xong cô đã lấy lại thẻ, bọn họ nói 1 tuần nữa sẽ giao tới cho cô. Cô bắt đầu công cuộc tìm võ đường, nơi cô tập là võ Karate. Cô khi ở siêu thị đã mua rất nhiều sách về võ thuật, có gì sau này tự luyện. Cô nhìn võ quán cao lớn, bây giờ đã là 13h trưa.

Cô bước vào trong, một thầy giáo đi ra hỏi

" Em đến đây làm gì? "

" Học "

" Hử? Vậy em theo thầy đăng ký "

Cô đi theo thầy giáo đang mặc một bộ đồ võ màu trắng, đai lưng màu đen. Khi đi cô có lướt qua một phòng tập vô cùng rộng lớn, khoảng 100 mét vuông. Ở trong đó có hai người đang đứng, bộ đồ cũng giống như thầy giáo đang dẫn cô đi. Còn những người khác thì ngồi nhìn hướng dẫn, đai lưng thì đủ màu khác nhau...

Cô sau khi đăng ký và đóng tiền học thì được đưa cho một bộ đồ thay vào. Đai của cô là màu trắng...

Thầy giáo vừa đi vừa nói

" Thời gian học là liên tục. Vì ở trường này chủ yếu là truyền bá võ thuật nên sẽ không có ngày nghỉ. Em hiểu chứ? "

" Vâng "

" Em mới vào nên phải cẩn thận. Đừng để bị vướng mắc vào đám học sinh đó. Hiểu không? "

" Vâng "

" Tôi tên là Ngô Đồng. Là một trong thầy dạy võ ở đây. Em có thể gọi thầy là Ngô lão sư "

" Vâng "

Cô theo sau thầy giáo bước vào trong. Ngô lão sư đứng nghiêm nghị ho khan cho tất cả học sinh chú ý

" Khụ khụ! Hôm nay lớp ta có một học sinh mới. Các em hãy chiếu cố em ấy. Hãy giới thiệu bản thân đi "

Cô nhìn quanh đám học sinh, đưa tay nâng mắt kính. Ánh sáng lạnh tỏa ra

" Mình là Bạch Dao Sương! 17 tuổi, rất hân hạnh gặp mặt "

Khi cô vừa dứt lời thì một cánh tay đưa lên, Ngô lão sư nhìn thấy liền nói

" Em có ý kiến gì? "

Người đứng lên là một nữ sinh hoạt bát đáng yêu. Gương mặt thanh tú bầu bĩnh. Nụ cười tươi hiện lên rõ ràng

" Xin chào! Tớ là Âu Nghi, 17 tuổi. Tớ đã học ở võ đường hơn 1 năm, rất vui được gặp cậu "

Cô nhìn đến đai lưng đỏ đen của Âu Nghi, gật nhẹ đầu

" Hân hạnh "

Ngô lão sư nhìn qua cô

" Em vừa mới đến, kiến thức cơ bản chưa nắm vững. Em hãy ở một góc quan sát "

Cô gật nhẹ đầu ngồi vào ghế, tiểu Hắc trên vai cô nói

" Chủ nhân! Người ở đây quan sát sao? "

Cô gật nhẹ đầu, tiểu Bát Đản và tiểu Huyết ăn no nên đã vào không gian ngủ nướng rồi. Cô thấy tiểu Huyết đang bắt đầu bị ảnh hưởng bởi chú heo lười kia...

Thời gian dần trôi qua, cô đã quan sát những đòn đá cao của môn võ này. Những cú đá đều có uy lực và gây ra mức sát thương lớn. Cô nhìn vào trong sách, karate có rất nhiều cấp bậc. Từng chiêu thức đều chủ yếu là tấn công bằng cách đá. Đôi mắt sau chiếc mắt kính của cô ánh lên tia sáng lạnh. Khoảng 30' sau mọi người nghỉ ngơi. Âu Nghi liền chạy qua chỗ cô, khăn lau mồ hôi. Miệng cười nói

" Cậu mới đến nên còn lạ lẫm. Hay để tớ giới thiệu mọi người cho cậu "

" Không cần "

Cô lắc đầu, việc cô làm là đến học hỏi. Chứ không phải đến để chơi đùa. Thời gian đã không còn nhiều...

Âu Nghi thấy vậy liền chu môi nhỏ hồng

" Cậu khá lạnh lùng nha. Giống học trưởng vậy "

Cô nâng khóe môi cười nhạt, Âu Nghi ngồi xuống cạnh cô

" Hay chiều chúng ta đi ăn ha "

Cô nghe vậy gật nhẹ đầu, Âu Nghi vui vẻ nói đủ thứ chuyện. Cô bỗng dưng nhìn thấy một tấm thẻ màu đen bằng giấy rớt trên đất liền nhặt lên. Điều đáng kinh ngạc là trên tấm thẻ có đề chữ

Luyện Súng!

Phía dưới cũng có hình một cây súng, cô nhếch môi nghĩ

' Trời cũng giúp mình '

" Đó là của tôi! "
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận