Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi - Chương 1: Trình gia
Chương trước- Chương 1: Trình gia
- Chương 2: Có cần giúp hay không?!
- Chương 3: Ngủ rồi
- Chương 4: Xao động
- Chương 5: Quán bar
- Chương 6: Chiến thuật bẻ cong
- Chương 7: Say
- Chương 8: Canh giải rượu
- Chương 9: Hôn
- Chương 10: Anh em tốt
- Chương 11: Tỏ tình
- Chương 12: Gặp
- Chương 13: Suy nghĩ điên cuồng
- Chương 14: Trống vắng
- Chương 15: Bất an
- Chương 16: Ai ăn ai?!
- Chương 17: Tuyệt đối không thể
- Chương 18: Đánh
- Chương 19: Cảm ơn
- Chương 20: Ăn khuya
- Chương 21: Ngủ cùng nhau đi!
- Chương 22: Đêm kích tình
- Chương 23: Bàn tay xinh đẹp
- Chương 24: Điều kiện
- Chương 25: Suy nghĩ của Trình Dục Bân
- Chương 26: Đồng bệnh tương liên
- Chương 27: Chủ động
- Chương 28: "Nằm trên"
- Chương 29: Cháo
- Chương 30: Bỏng
- Chương 31: Kiếm chuyện
- Chương 32: Khiêu khích
- Chương 33: Đánh
- Chương 34: Cha nào con nấy
- Chương 35: Phá sản
- Chương 36: Mất điện
- Chương 37: Tình tiết máu chó trong phim kinh dị
- Chương 38: Cùng giường, chung chăn
- Chương 39: Ngày giỗ
- Chương 40: Hoa cúc trắng
- Chương 41: Quá khứ của hai vị ba ba(1)
- Chương 42: Quá khứ của hai vị ba ba(2)
- Chương 43: Quá khứ của hai vị ba ba(3)
- Chương 44: Quá khứ của hai vị ba ba(4)
- Chương 45: Quá khứ của hai vị ba ba(5)
- Chương 46: Quá khứ của hai vị ba ba(6)
- Chương 47: Quá khứ của hai vị ba ba(7)
- Chương 48: Quá khứ của hai vị ba ba(8)
- Chương 49: Công ty
- Chương 50: Mưa
- Chương 51: Quán rượu
- Chương 52: Ninh Quân Vũ
- Chương 53: Có chuẩn bị mà tới
- Chương 54: Bị thương
- Chương 55: Nhập viện
- Chương 56: "Bí quyết"
- Chương 57: Hôn?
- Chương 58: Dấu vết
- Chương 59: Tiểu ngây thơ
- Chương 60: Nhìn lén
- Chương 61: Lấy công chuộc tội
- Chương 62: Hôn
- Chương 63: Theo dõi
- Chương 64: Không còn
- Chương 65: Tâm sự
- Chương 66: Bắt
- Chương 67: Thoát không khỏi một kiếp này sao?
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Con trai kiêm "con rể"
- Chương 70: Thương hại
- Chương 71: Đều là của em
- Chương 72: Ngọt ngào
- Chương 73: Không nỡ xa rời
- Chương 74: Mở ra thế giới mới
- Chương 75: Tặng em cho anh
- Chương 76: H+
- Chương 77: H++
- Chương 78: Nữ nhân không hiểu lễ nghĩa
- Chương 79: "Phu nhân" tổng tài?
- Chương 80: Tiệc mừng thọ
- Chương 81: Hôn lễ_ Nhặt
- Chương 82: Tổ ấm (Kết)
- Chương 83: Ngoại truyện
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi
Chương 1: Trình gia
Trình gia là một gia tộc lâu đời có tiếng ở thành phố A. Gia chủ Trình Dục Thành là người điều hành tập đoàn WL, tập đoàn chuyên về các thiết bị khoa học kĩ thuật tân tiến, hiện đại.
Vợ Trình Dục Thành là thiên kim của Lâm gia_ Lâm Hi Tuyết. Lâm Hi Tuyết trước khi qua đời đã sinh hạ cho Trình gia một đứa con trai độc đinh, đặt tên là Trình Dục Bân.
Trình Dục Bân thừa hưởng trọn vẹn nhan sắc của mẹ cùng IQ cao ngất ngưỡng của ba. Thế nhưng, vì là người thừa kế duy nhất của Trình gia, từ nhỏ đã được chiều chuộng mà lớn lên. Cho nên tính cách y rất không tốt, nói trắng ra chính là mắc bệnh thiếu gia.
Đến năm Trình Dục Bân mười hai tuổi, Trình gia chào đón một thành viên mới. Trình Dục Thành không biết từ đâu đem một đứa trẻ sấp sỉ tuổi y về, nói là con nuôi, còn lấy tên là Trình Dục Kỳ.
Trình Dục Bân khi đó phản đối quyết liệt, khóc nháo ầm ĩ, còn tức tối giật tóc của ba y cùng tên kia đi xét nghiệm ADN. Mãi tới khi kết quả báo rằng không cùng quan hệ huyết thống, chuyện này mới chậm rãi lắng xuống.
Chỉ là dù vậy, Trình Dục Bân vẫn không thể thực lòng đối đãi với Trình Dục Kỳ như người một nhà. Trong thâm tâm y, đây chỉ là người ngoài.
Mặc dù bằng tuổi nhau, nhưng từ lúc đầu tiếp xúc, Trình Dục Bân đã vênh váo tự nhận mình là anh. Còn bắt ép Trình Dục Kỳ phải làm theo mọi việc mình sai bảo, quả thực tính háo thắng của trẻ con thì không đáng kể, nhưng Trình Dục Kỳ lúc đó quả thực bị y hành thảm.
Nhưng là, Trình Dục Kỳ từ đầu chí cuối đều không hé răng nửa lời, lúc nào cũng lặng lẽ cam chịu, trưng ra vẻ mặt vô cảm. Trình Dục Bân cảm thấy không thú vị cho nên cũng không khó dễ hắn nữa, dần dần cũng quên luôn sự có mặt của Trình Dục Kỳ ở Trình gia.
Thế nhưng, sự có mặt của Trình Dục Kỳ lại cố ý vô tình luôn luôn hiện hữu ở trong cuộc sống của hắn. Từ lúc học cấp hai, sự hiện diện của tên kia đều cứ luôn đeo bám lấy y. Bọn họ học cùng trường, cùng lớp, thỉnh thoảng lại còn ngồi cùng một bàn.
Suốt cấp hai lẫn cấp ba đều cứ luôn như vậy, dai dẵng không dứt ra được. Thành tích của Trình Dục Kỳ luôn luôn đứng nhất lớp, thậm chí là nhất khối nhất trường. So với một kẻ IQ cao nhưng chưa từng cố gắng như Trình Dục Bân thì hơn xa không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là, Trình Dục Bân lười quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này. Kể từ khi bước vào cấp ba, tâm trí của y chưa từng đặt vào chuyện học tập. Mà thay vào đó, chính là dồn toàn bộ thời gian cho chuyện yêu đương trai gái.
Thành tích học tập của Trình Dục Bân vì thế mà tuột dốc không phanh, đã thế còn nhiều lần bị mời phụ huynh vì vấn đề yêu sớm. Trình Dục Thành chưa bao giờ quản đến chuyện yêu đương của con trai, nhưng lần này, hắn đã nổi trận lôi đình. Đem Trình Dục Bân ra mắng cho một trận.
Sau lần giáo huấn đó, Trình Dục Bân thu liễm được một ít, cũng dành ra một chút tâm tư cho chuyện học hành.
Sau đó, bằng một cách kì diệu nào đấy, y trúng tuyển đại học, một điều kì diệu hơn nữa chính là, y lại học cùng trường với Trình Dục Kỳ. Và bằng một cách vô lí nhưng rất thuyết phục nào nó, tuy không cùng khoa, nhưng y và hắn lại được phân vào chung một phòng kí túc xá.
Đại thiếu gia da mỏng thịt mềm như Trình Dục Bân nào sẽ ngoan ngoãn ở phòng kí túc xá tồi tàn kia chứ. Vừa nhận chìa khóa phòng, y đã vội vã muốn trở về nhà.
Chỉ là, Trình Dục Thành quá rõ tính tình này của y, cho nên, vì để rèn luyện con trai nên người, hắn đã nói một câu nhẹ nhàng nhưng nặng tựa ngàn cân với Trình Dục Bân.
"Nếu không ngoan ngoãn quay trở về kí túc xá ở, vậy thì tài khoảng ngân hàng của con, sẽ bị đóng băng!".
Trình Dục Bân là một con người yêu tiền như mạng, y không thể sống nếu thiếu tiền. Không có tiền, y cũng chẳng thể mua quà đi gạ gẫm những người đã 'lọt vào mắt xanh' của mình.
Cho nên, cuối cùng dưới sự áp bức của cường quyền và sức nặng của đồng tiền, Trình Dục Bân đành cắn răn quay trở về phòng kí túc xá.
....
Trời vào thu, ánh nắng vàng rực hắt lên con đường lớn bằng phẳng. Trước cổng đại học A, Trình Dục Bân xuống xe, chậm rãi cà lơ phất phơ kéo một cái vali đi thẳng hướng phòng kí túc xá.
Trình Dục Bân cao một mét tám, thân hình chuẩn soái ca, mũi cao chân dài. Mái tóc màu bạch kim sáng rực rỡ, phối với một đôi con ngươi màu lam trong veo lãnh tĩnh như nước hồ thu.
Gương mặt góc cạnh sắt bén đến từng đường nét, nhưng vì quá giống mẹ, nên y đẹp theo hơi hướng tinh xảo. Tuy không quá nghiêng về vẻ đẹp của phụ nữ, nhưng vẫn là sắc xảo tinh tế không thua kém.
Bởi thế cho nên, cuộc đời y ghét nhất chính là bị người ta nói giống phụ nữ, đây chính là vảy ngược của Trình Dục Bân. Chỉ cần chạm vào liền lãnh đủ một trận đòn từ y.
Trong tất cả các mối quan hệ, ông đây đều luôn nằm trên, và luôn luôn nằm ở bên trong có được hay không??
Xét ở mọi góc độ, từ việc quan hệ nam nữ, y là một tên thẳng nam cứng hơn cả sắt thép. Xét ở góc độ quan hệ nam nam, y chính là công, nằm trên, nằm trong, ok?!.
Trình Dục Bân trên người xỏ đầy khuyên, ở đuôi lông mày bên trái có một cái khuyên, ở mũi cũng có một cái. Khuyên tai thì đeo một hàng ở vành tai, thậm chí ngay cả ở đầu l.ư.ỡ.i cũng có một cái khuyên.
Bởi thế cho nên, y thu hút sự chú ý của mọi người không hoàn toàn vì nhan sắc đỉnh cao của mình. Mà còn mê hoặc người ta bởi lối sống buông thả, tính tình bất cần đời và một loạt khuyên xỏ trên người thế kia.
Vợ Trình Dục Thành là thiên kim của Lâm gia_ Lâm Hi Tuyết. Lâm Hi Tuyết trước khi qua đời đã sinh hạ cho Trình gia một đứa con trai độc đinh, đặt tên là Trình Dục Bân.
Trình Dục Bân thừa hưởng trọn vẹn nhan sắc của mẹ cùng IQ cao ngất ngưỡng của ba. Thế nhưng, vì là người thừa kế duy nhất của Trình gia, từ nhỏ đã được chiều chuộng mà lớn lên. Cho nên tính cách y rất không tốt, nói trắng ra chính là mắc bệnh thiếu gia.
Đến năm Trình Dục Bân mười hai tuổi, Trình gia chào đón một thành viên mới. Trình Dục Thành không biết từ đâu đem một đứa trẻ sấp sỉ tuổi y về, nói là con nuôi, còn lấy tên là Trình Dục Kỳ.
Trình Dục Bân khi đó phản đối quyết liệt, khóc nháo ầm ĩ, còn tức tối giật tóc của ba y cùng tên kia đi xét nghiệm ADN. Mãi tới khi kết quả báo rằng không cùng quan hệ huyết thống, chuyện này mới chậm rãi lắng xuống.
Chỉ là dù vậy, Trình Dục Bân vẫn không thể thực lòng đối đãi với Trình Dục Kỳ như người một nhà. Trong thâm tâm y, đây chỉ là người ngoài.
Mặc dù bằng tuổi nhau, nhưng từ lúc đầu tiếp xúc, Trình Dục Bân đã vênh váo tự nhận mình là anh. Còn bắt ép Trình Dục Kỳ phải làm theo mọi việc mình sai bảo, quả thực tính háo thắng của trẻ con thì không đáng kể, nhưng Trình Dục Kỳ lúc đó quả thực bị y hành thảm.
Nhưng là, Trình Dục Kỳ từ đầu chí cuối đều không hé răng nửa lời, lúc nào cũng lặng lẽ cam chịu, trưng ra vẻ mặt vô cảm. Trình Dục Bân cảm thấy không thú vị cho nên cũng không khó dễ hắn nữa, dần dần cũng quên luôn sự có mặt của Trình Dục Kỳ ở Trình gia.
Thế nhưng, sự có mặt của Trình Dục Kỳ lại cố ý vô tình luôn luôn hiện hữu ở trong cuộc sống của hắn. Từ lúc học cấp hai, sự hiện diện của tên kia đều cứ luôn đeo bám lấy y. Bọn họ học cùng trường, cùng lớp, thỉnh thoảng lại còn ngồi cùng một bàn.
Suốt cấp hai lẫn cấp ba đều cứ luôn như vậy, dai dẵng không dứt ra được. Thành tích của Trình Dục Kỳ luôn luôn đứng nhất lớp, thậm chí là nhất khối nhất trường. So với một kẻ IQ cao nhưng chưa từng cố gắng như Trình Dục Bân thì hơn xa không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là, Trình Dục Bân lười quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này. Kể từ khi bước vào cấp ba, tâm trí của y chưa từng đặt vào chuyện học tập. Mà thay vào đó, chính là dồn toàn bộ thời gian cho chuyện yêu đương trai gái.
Thành tích học tập của Trình Dục Bân vì thế mà tuột dốc không phanh, đã thế còn nhiều lần bị mời phụ huynh vì vấn đề yêu sớm. Trình Dục Thành chưa bao giờ quản đến chuyện yêu đương của con trai, nhưng lần này, hắn đã nổi trận lôi đình. Đem Trình Dục Bân ra mắng cho một trận.
Sau lần giáo huấn đó, Trình Dục Bân thu liễm được một ít, cũng dành ra một chút tâm tư cho chuyện học hành.
Sau đó, bằng một cách kì diệu nào đấy, y trúng tuyển đại học, một điều kì diệu hơn nữa chính là, y lại học cùng trường với Trình Dục Kỳ. Và bằng một cách vô lí nhưng rất thuyết phục nào nó, tuy không cùng khoa, nhưng y và hắn lại được phân vào chung một phòng kí túc xá.
Đại thiếu gia da mỏng thịt mềm như Trình Dục Bân nào sẽ ngoan ngoãn ở phòng kí túc xá tồi tàn kia chứ. Vừa nhận chìa khóa phòng, y đã vội vã muốn trở về nhà.
Chỉ là, Trình Dục Thành quá rõ tính tình này của y, cho nên, vì để rèn luyện con trai nên người, hắn đã nói một câu nhẹ nhàng nhưng nặng tựa ngàn cân với Trình Dục Bân.
"Nếu không ngoan ngoãn quay trở về kí túc xá ở, vậy thì tài khoảng ngân hàng của con, sẽ bị đóng băng!".
Trình Dục Bân là một con người yêu tiền như mạng, y không thể sống nếu thiếu tiền. Không có tiền, y cũng chẳng thể mua quà đi gạ gẫm những người đã 'lọt vào mắt xanh' của mình.
Cho nên, cuối cùng dưới sự áp bức của cường quyền và sức nặng của đồng tiền, Trình Dục Bân đành cắn răn quay trở về phòng kí túc xá.
....
Trời vào thu, ánh nắng vàng rực hắt lên con đường lớn bằng phẳng. Trước cổng đại học A, Trình Dục Bân xuống xe, chậm rãi cà lơ phất phơ kéo một cái vali đi thẳng hướng phòng kí túc xá.
Trình Dục Bân cao một mét tám, thân hình chuẩn soái ca, mũi cao chân dài. Mái tóc màu bạch kim sáng rực rỡ, phối với một đôi con ngươi màu lam trong veo lãnh tĩnh như nước hồ thu.
Gương mặt góc cạnh sắt bén đến từng đường nét, nhưng vì quá giống mẹ, nên y đẹp theo hơi hướng tinh xảo. Tuy không quá nghiêng về vẻ đẹp của phụ nữ, nhưng vẫn là sắc xảo tinh tế không thua kém.
Bởi thế cho nên, cuộc đời y ghét nhất chính là bị người ta nói giống phụ nữ, đây chính là vảy ngược của Trình Dục Bân. Chỉ cần chạm vào liền lãnh đủ một trận đòn từ y.
Trong tất cả các mối quan hệ, ông đây đều luôn nằm trên, và luôn luôn nằm ở bên trong có được hay không??
Xét ở mọi góc độ, từ việc quan hệ nam nữ, y là một tên thẳng nam cứng hơn cả sắt thép. Xét ở góc độ quan hệ nam nam, y chính là công, nằm trên, nằm trong, ok?!.
Trình Dục Bân trên người xỏ đầy khuyên, ở đuôi lông mày bên trái có một cái khuyên, ở mũi cũng có một cái. Khuyên tai thì đeo một hàng ở vành tai, thậm chí ngay cả ở đầu l.ư.ỡ.i cũng có một cái khuyên.
Bởi thế cho nên, y thu hút sự chú ý của mọi người không hoàn toàn vì nhan sắc đỉnh cao của mình. Mà còn mê hoặc người ta bởi lối sống buông thả, tính tình bất cần đời và một loạt khuyên xỏ trên người thế kia.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trình gia
- Chương 2: Có cần giúp hay không?!
- Chương 3: Ngủ rồi
- Chương 4: Xao động
- Chương 5: Quán bar
- Chương 6: Chiến thuật bẻ cong
- Chương 7: Say
- Chương 8: Canh giải rượu
- Chương 9: Hôn
- Chương 10: Anh em tốt
- Chương 11: Tỏ tình
- Chương 12: Gặp
- Chương 13: Suy nghĩ điên cuồng
- Chương 14: Trống vắng
- Chương 15: Bất an
- Chương 16: Ai ăn ai?!
- Chương 17: Tuyệt đối không thể
- Chương 18: Đánh
- Chương 19: Cảm ơn
- Chương 20: Ăn khuya
- Chương 21: Ngủ cùng nhau đi!
- Chương 22: Đêm kích tình
- Chương 23: Bàn tay xinh đẹp
- Chương 24: Điều kiện
- Chương 25: Suy nghĩ của Trình Dục Bân
- Chương 26: Đồng bệnh tương liên
- Chương 27: Chủ động
- Chương 28: "Nằm trên"
- Chương 29: Cháo
- Chương 30: Bỏng
- Chương 31: Kiếm chuyện
- Chương 32: Khiêu khích
- Chương 33: Đánh
- Chương 34: Cha nào con nấy
- Chương 35: Phá sản
- Chương 36: Mất điện
- Chương 37: Tình tiết máu chó trong phim kinh dị
- Chương 38: Cùng giường, chung chăn
- Chương 39: Ngày giỗ
- Chương 40: Hoa cúc trắng
- Chương 41: Quá khứ của hai vị ba ba(1)
- Chương 42: Quá khứ của hai vị ba ba(2)
- Chương 43: Quá khứ của hai vị ba ba(3)
- Chương 44: Quá khứ của hai vị ba ba(4)
- Chương 45: Quá khứ của hai vị ba ba(5)
- Chương 46: Quá khứ của hai vị ba ba(6)
- Chương 47: Quá khứ của hai vị ba ba(7)
- Chương 48: Quá khứ của hai vị ba ba(8)
- Chương 49: Công ty
- Chương 50: Mưa
- Chương 51: Quán rượu
- Chương 52: Ninh Quân Vũ
- Chương 53: Có chuẩn bị mà tới
- Chương 54: Bị thương
- Chương 55: Nhập viện
- Chương 56: "Bí quyết"
- Chương 57: Hôn?
- Chương 58: Dấu vết
- Chương 59: Tiểu ngây thơ
- Chương 60: Nhìn lén
- Chương 61: Lấy công chuộc tội
- Chương 62: Hôn
- Chương 63: Theo dõi
- Chương 64: Không còn
- Chương 65: Tâm sự
- Chương 66: Bắt
- Chương 67: Thoát không khỏi một kiếp này sao?
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Con trai kiêm "con rể"
- Chương 70: Thương hại
- Chương 71: Đều là của em
- Chương 72: Ngọt ngào
- Chương 73: Không nỡ xa rời
- Chương 74: Mở ra thế giới mới
- Chương 75: Tặng em cho anh
- Chương 76: H+
- Chương 77: H++
- Chương 78: Nữ nhân không hiểu lễ nghĩa
- Chương 79: "Phu nhân" tổng tài?
- Chương 80: Tiệc mừng thọ
- Chương 81: Hôn lễ_ Nhặt
- Chương 82: Tổ ấm (Kết)
- Chương 83: Ngoại truyện
- bình luận