Trình Dục Bân đứng trước cửa phòng kí túc, lục tìm cái chìa khóa vừa được phát ban sáng. Chỉ là, hết túi quần rồi lại tới túi áo, lục tìm cả trong ba lô lẫn vali cũng không thấy.
Y lúc này có chút không vui, bị ép tới đây ở đã là cực hình đối với y. Hiện tại còn bị mất chìa khóa, ông trời đây là muốn thử thách giới hạn chịu đựng của y mà.
'Rầm'
Trình Dục Bân khó chịu vò vò tóc, chân theo thói quen mà đá đạp lung tung. Thật không may liền va phải cửa, phát ra âm thanh tương đối lớn.
"Cmn, chết tiệt!". Mũi chân bị đụng trúng, bởi vì cánh cửa sắt quá cứng, thế nên dù cho có đang mang giày, Trình Dục Bân vẫn không nén được đau mà chưỡi tục một tiếng. Y suýt xoa cái chân đau của mình, đem vali trong tay ném xuống đất đầy bất mãn.
"Mẹ nó, ông đây không thèm ở nữa!!". Trình Dục Bân bắt đầu nổi nóng, bỏ vali nằm ngang dọc trên đất, định xoay người bỏ đi. Chỉ là, đúng lúc này cửa phòng kí túc xá vốn khóa chặt, lại đột ngột bị người bật mở.
Người mở cửa chính là một nam sinh, mái tóc màu đen mềm mại. Ánh mắt trầm tĩnh trong suốt, môi hơi mím, sắc mặt lạnh như băng không hề có chút biểu tình nào.
Trình Dục Bân cao một mét tám, cũng đã thuộc loại không thấp, nhưng nam sinh đối diện y lại còn cao hơn y cả một cái đầu.
Còn một điều đáng nói chính là, nhan sắc kia so với Trình Dục Bân đều không hề thua kém. Chỉ là so với y, người nọ thiên về vẻ đẹp mạnh mẽ nam tính hơn. Gương mặt góc cạnh như tượng tạc, ông trời quả thực quá bất công mà.
Trình Dục Bân khịt mũi ngoảnh mặt, suy đi nghĩ lại, y vẫn là yêu tiền như mạng. Ba y cũng không phải là người thích nói chơi, đã nói liền sẽ làm. Tài khoản mà bị đóng băng, y chỉ có thể cạp đất mà ăn. Cho nên, trước cứ ở đây đã rồi hẳn tính sau.
Nghĩ vậy, Trình Dục Bân rất tự nhiên mà một đường chen ngang qua người kia, đi thẳng vào trong phòng. Phải, tên kia không phải ai khác, chính là em trai nuôi của hắn_ Trình Dục Kỳ.
Trình Dục Kỳ nhìn bóng lưng của Trình Dục Bân, sau đó như lẽ thường tình mà ra ngoài, đem hành lí y vừa vứt bừa ở cửa, từng cái một mà đem vào phòng kí túc xá.
Kí túc xá của bọn họ phân phòng có chút kì lạ, bốn người, bốn chuyên nghành khác nhau lại ở cùng một phòng. Khi Trình Dục Bân tới, chẳng những ba người kia đã tới đủ, hơn nữa còn đã sớm thu xếp vật dụng đâu vào đấy cả rồi.
"Hế lô, chào người anh em. Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Phương Minh Hải, còn đây là Dương Dĩ Khang. Từ nay về sau chúng ta sẽ cùng phòng, hy vọng mọi người đều sống chung hòa thuận!".
Phương Minh Hải khoác vai Dương Dĩ Khang, hai người này có vẻ đã quen biết nhau từ trước, cho nên hành động cử chỉ đều rất thân thuộc.
Phương Minh Hải có vẻ ngoài năng động, làn da hơi rám nắng, chắc là dân thể thao. Cử chỉ và lời nói đều rất hào sảng, không chút câu nệ.
Còn người tên là Dương Dĩ Khang kia, thân hình có chút nhỏ gầy, da trắng đến mang vẻ bệnh trạng, cặp mắt kính dày cộm. Người nọ có vẻ khá rụt rè nhút nhát, hướng Trình Dục Bân gật đầu một cái xem như chào hỏi.
"Tôi tên là Trình Dục Bân, gọi tôi Bân ca là được. Hy vọng từ nay hòa thuận!". Trình Dục Bân tuy bản tính ương ngạnh ngang bướng, nhưng mà cách ăn nói cùng ngôn ngữ giao tiếp rất lịch thiệp trôi chảy.
Phối với cái vẻ ngoài khiến người ta không thể rời mắt kia, quả đúng là rất dễ để thu được lòng người. Chính vì thế cho nên y cũng có rất nhiều bạn bè.
Trình Dục Bân chính là loại người vô lo vô nghĩ, cho nên đem theo cũng chẳng có bao nhiêu đồ. Với tâm lí thiếu cái gì liền mua cái đấy, chẳng có gì phải xoắn. Cho nên ngoài mấy bộ quần áo yêu thích cùng vài thứ đồ dùng cá nhân linh tinh, hành lí của y cũng chẳng có cái gì nhiều.
Giường của Trình Dục Bân là ở bên dưới, ngay phía trên chính là giường của Trình Dục Kỳ. Tuy không thích ở gần tên kia, nhưng mà giường ở dưới có vẻ tiện lợi hơn.
Với cái tật ngủ nướng của y, để tránh muộn học, ngủ ở giường dưới vẫn là tốt hơn nhiều. Ít ra khi dậy trễ còn tranh thủ được chút thời gian.
Trình Dục Bân rất không thích có người chạm vào đồ dùng cá nhân của mình, cho nên mặc dù lười biếng, y cũng cố gắng mày mò học người ta trải ga giường. Đem quần áo treo lên, giày cũng xếp thành một hàng.
Chỉ là, tay chân vụng về, lại còn chưa từng động tay vào mấy chuyện này, cho nên y làm cái gì cũng phải mất rất nhiều thời gian. Đã thế còn không có cái nào làm cho ra hồn.
Ga trải giường nhăn nhúm, động một cái liền bung góc. Quần áo treo trên móc, cũng không biết làm thế nào, vừa treo lên chưa được mấy phút đã rớt xuống. Giày thì đỡ hơn một chút, miễn cưỡng xem như là tạm ngay ngắn.
Trình Dục Bân lau lau mồ hôi trên trán, thở phù phù mấy hơi. Không ngờ lại mệt tới như vậy.
Chỉ là, nhìn thành quả bận rộn hơn cả giờ đồng hồ mới có được của mình, Trình Dục Bân lại cảm thấy...có chút không ổn nhỉ?.
Phương Minh Hải cùng Dương Dĩ Khang đang chơi game đến hăng say, bởi vậy cho nên còn chưa có chú ý đến tình cảnh éo le của Trình Dục Bân bên này.
Trình Dục Kỳ lúc này vốn đang ngồi đọc sách, khẽ liếc mắt, nhìn vẻ mặt lúng túng của Trình Dục Bân, hắn mới chậm rãi đem góc sách gấp lại đánh dấu trang, sau đó mới buông quyển sách xuống.
"Có cần giúp hay không?!". Lúc này, sau lưng Trình Dục Bân vang lên một giọng nói trầm thấp đầy từ tính. Y quay đầu, vừa hay đối diện với ánh mắt đen láy sâu thẳm của Trình Dục Kỳ.
"Ừ". Mặc dù không muốn, mặc dù cảm thấy cực kì mất mặt, chỉ là Trình Dục Bân vẫn là thành thật gật đầu.
Được rồi, y thừa nhận y có chút...vô dụng. Chỉ là, bởi vì chưa quen thôi, đợi quen thuộc rồi, y chắc chắn sẽ còn làm tốt hơn cả hắn.
Tốc độ Trình Dục Kì không nhanh, nhưng đồ mà Trình Dục Bân đem tới, từng thứ từng thứ một đều được sắp xếp đến thực ngay ngắn gọn gàng.
Việc mà Trình Dục Bân toát cả mồ hôi hột, mất gần cả giờ đồng hồ mới làm xong. Ấy vậy mà, Trình Dục Kỳ chỉ cần mười lăm phút đồng hồ đã hoàn thành, đã thế còn ngăn nắp sạch đẹp hơn y làm gấp trăm lần. Đã thế, trên trán hắn còn không rịn ra một giọt mồ hôi.