Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi - Chương 62: Hôn

Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi Chương 62: Hôn
Trình Dục Kỳ sau khi đem Trình Dục Bân lau đến sạch sẽ thì lúc này mới xoay người, định vào nhà vệ sinh giải quyết thứ rắc rối ở đ.ũ.n.g quần mình.

Trình Dục Bân thấy hắn định rời đi, trong lòng có hơi do dự. Trình Dục Kỳ tốt xấu cũng giúp y thoải mái một trận rồi, nhìn hắn như vậy, chẳng lẽ y bỏ mặc không quan tâm hay sao?

Nhưng mà, nhìn một thằng con trai như y mà cũng có thể c.ứ.n.g đến như vậy, nên nói Trình Dục Kỳ quá ngây thơ chưa trải sự đời hay là nên nói, hắn là một tên quỷ tà răm đây?!!.

Trình Dục Bân tuy rằng trong lòng rối rắm, nhưng cơ thể liền đã hành động trước cả suy nghĩ. Y trở tay đem tay Trình Dục Kỳ nắm lại, kéo hắn ngã ngồi xuống giường.

Trình Dục Kỳ đương nhiên không thể ngờ được động tác này của Trình Dục Bân, cho nên trong lúc không hề phòng bị mới bị y dễ dàng đẩy ngã như vậy. Hắn không khỏi kinh ngạc tròn mắt, quay đầu nhìn y.

Trình Dục Bân hơi mím mím môi, chỉ là y đã hạ quyết tâm rồi, cho nên dù xấu hổ vẫn là bạo gan đè Trình Dục Kỳ xuống. Chẳng nói chẳng rằng liền đem khóa quần hắn kéo xuống, sau đó lại từ trong quần l.ó.t của Trình Dục Kỳ lôi ra một cái g.ậ.y t.h.ị.t to bự.

Tuy rằng lúc ở bệnh viện đã 'vô tình' thấy qua một lần, nhưng mà thấy ở khoảng cách xa và trực tiếp sờ vào ở khoảng cách gần, này quả thực là hai tư vị hoàn toàn khác xa nhau.

C.ô.n t.h.ị.t của Trình Dục Kỳ lúc này, vậy mà so với lúc y nhìn thấy ở bệnh viện còn lớn hơn nhiều. Lúc c.ư.ơ.n.g lên và lúc bình thường quả thực khác nhau quá xa!.

Trình Dục Bân cầm trong tay mà trong lòng không khỏi hoang mang hoảng hốt. Y tuy rằng không tính là lớn nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ. Chỉ là cái thứ này nếu đem ra so với y, quả thực là to hơn gấp đôi, còn rất thô, trên thân gậy nổi lên từng đường gân xanh tím.

Tới giờ phút này, Trình Dục Bân lại âm thầm cảm thán, cũng may Trình Dục Kỳ trước giờ còn chưa từng yêu đương qua. Nếu như với cái kích thước này mà đ.â.m vào người ta, quả thực là nghẹn chết mà.

Trình Dục Bân quỳ ở hai bên đùi Trình Dục Kỳ, đầu hơi cúi xuống, tay y bắt đầu động, từng chút từng chút vuốt ve con quái vật thô to kia.

Trình Dục Kỳ lúc này cũng đã rõ y rốt cục đang muốn làm cái gì. Nhìn người trong lòng đang chăm chú đem chỗ nhạy cảm của mình cẩn thận tuốt lộng, phân thân hắn liền ngày càng trở nên c.ứ.n.g hơn.

So với Trình Dục Kỳ, kĩ thuật 'tử xử' của Trình Dục Bân chẳng có chút nào đặc biệt. Y vốn không thường xuyên làm loại chuyện này, có nhu cầu thì ra ngoài tìm người phát tiết, cho nên ở phương diện này y chẳng khác nào một tay mơ.

Trình Dục Bân quỳ trên đệm, vậy mà hai gối cũng đã bắt đầu tê rần, chân cũng rất mỏi. Tay y rất chăm chỉ mà làm việc, cổ tay mỏi nhừ, bàn tay chà sát thứ thô c.ứ.n.g kia đến mức đỏ bừng một mảng.

Trên trán y lấm tấm mồ hôi, mệt bỡ cả hơi tay, ấy thế mà thứ kia vẫn c.ứ.n.g nhắc trong tay, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn b.ắ.n!!!.

Trình Dục Bân hiếm khi lại kiên nhẫn đến vậy, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận kĩ thuật của mình kém, càng sẽ không thừa nhận Trình Dục Kỳ 'lâu' hơn mình. Hôm nay y nếu không khiến Trình Dục Kỳ tước vũ khí đầu hàng, y liền sẽ theo họ của hắn!!!.

Trình Dục Bân chính là loại người tuy rằng sống hời hợt mặc kệ sự đời, vô tâm vô phế ăn vào xương, thế nhưng lại mắc chứng bệnh cố chấp. Đã là chuyện mà y muốn, chắc chắn phải làm được. Đã là đồ mà y nhìn trúng, liền nhất định phải tới tay. Cố chấp không nó lí lẽ.

Trình Dục Kỳ nhìn thấy y như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng. Hắn nắm lấy bàn tay đã mơ hồ phát run của Trình Dục Bân, giọng điệu bất đắc dĩ lên tiếng: "Hay là...để tôi tự mình làm đi, cậu không cần phải miễn cưỡng bản thân như vậy".

"Không. Tôi nhất định phải khiến cậu b.ắ.n". Trình Dục Bân bị khơi dậy ý chí chiến đấu, đem tay giật ra khỏi tay của Trình Dục Kỳ, mồ hôi trên trán chảy ròng nhưng vẫn tiếp tục không chịu từ bỏ.

Trình Dục Kỳ quả thực có khổ không thể nói. Hắn quả thực không thể nói, hắn còn chưa hề có chút cảm giác gì gọi là muốn b.ắ.n. Nhưng mà nhìn tình hình này, nếu hắn dám nói ra câu đó, chắc chắn sẽ bị y ghi hận trong lòng.

Chỉ là, nhìn y cố sức như vậy, hắn lại không nỡ. Trình Dục Kỳ nhìn khuôn mặt quật cường đầy cố chấp của y, đáng yêu đến mức hắn không nỡ rời mắt.

Vì để rời đi sự chú ý của Trình Dục Bân, Trình Dục Kỳ liền đánh bạo nhổm người dậy, nhanh như chớp đem môi mình dán chặt vào cánh môi của y.

Vốn chỉ định hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước, nhưng mà xúc cảm kia quá mức mềm mại ngọt ngào, khiến Trình Dục Kỳ nhịn không được vươn đầu l.ư.ỡ.i l.i.ế.m lên môi y.

Cả người Trình Dục Bân cứng đờ, hai mắt mở to, động tác trên tay cũng đột ngột dừng lại.

Nhân lúc y thất thần, Trình Dục Kỳ liền đem l.ư.ỡ.i luồn vào trong khoang miệng y. Mãi đến khi hai đầu l.ư.ỡ.i chạm nhau, xúc cảm mềm mại ư.ớ.t át truyền tới, Trình Dục Bân lúc này mới hoàn hồn.

Đầu óc lấy lại thanh tỉnh, Trình Dục Bân liền dùng hết sức đem Trình Dục Kỳ đẩy ra. Cũng không quan tâm hắn rốt cục là muốn b.ắ.n hay không muốn b.ắ.n, y liền đã một mạch chạy vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.

Trình Dục Kỳ thở dài một hơi, có lẽ hắn lại dọa y sợ nữa rồi. Đúng là trai tân, cho dù ý chí có kiên định tới đâu, nhưng chỉ cần đứng trước người mình thích thì chẳng có mấy ai là khống chế tốt được hành động.

Có trời biết, ban nãy hắn đã muốn đ.è y ra bao nhiêu lần, muôn đem c.ô.n t.h.ị.t chính mình đ.â.m vào tiểu h.u.y.ệ.t của y, t.h.a.o lộng khiến y nước mắt tuôn trào, t.h.a.o đến khi y không chịu nổi mà xin tha.

Nghĩ tới đây, 'tiểu Kỳ Kỳ' lại bắt đầu hưng phấn, Trình Dục Kỳ thở dài, đem nó an ủi một hồi, rốt cục mới chịu xuất ra.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận