Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi - Chương 39: Ngày giỗ
Chương trước- Chương 1: Trình gia
- Chương 2: Có cần giúp hay không?!
- Chương 3: Ngủ rồi
- Chương 4: Xao động
- Chương 5: Quán bar
- Chương 6: Chiến thuật bẻ cong
- Chương 7: Say
- Chương 8: Canh giải rượu
- Chương 9: Hôn
- Chương 10: Anh em tốt
- Chương 11: Tỏ tình
- Chương 12: Gặp
- Chương 13: Suy nghĩ điên cuồng
- Chương 14: Trống vắng
- Chương 15: Bất an
- Chương 16: Ai ăn ai?!
- Chương 17: Tuyệt đối không thể
- Chương 18: Đánh
- Chương 19: Cảm ơn
- Chương 20: Ăn khuya
- Chương 21: Ngủ cùng nhau đi!
- Chương 22: Đêm kích tình
- Chương 23: Bàn tay xinh đẹp
- Chương 24: Điều kiện
- Chương 25: Suy nghĩ của Trình Dục Bân
- Chương 26: Đồng bệnh tương liên
- Chương 27: Chủ động
- Chương 28: "Nằm trên"
- Chương 29: Cháo
- Chương 30: Bỏng
- Chương 31: Kiếm chuyện
- Chương 32: Khiêu khích
- Chương 33: Đánh
- Chương 34: Cha nào con nấy
- Chương 35: Phá sản
- Chương 36: Mất điện
- Chương 37: Tình tiết máu chó trong phim kinh dị
- Chương 38: Cùng giường, chung chăn
- Chương 39: Ngày giỗ
- Chương 40: Hoa cúc trắng
- Chương 41: Quá khứ của hai vị ba ba(1)
- Chương 42: Quá khứ của hai vị ba ba(2)
- Chương 43: Quá khứ của hai vị ba ba(3)
- Chương 44: Quá khứ của hai vị ba ba(4)
- Chương 45: Quá khứ của hai vị ba ba(5)
- Chương 46: Quá khứ của hai vị ba ba(6)
- Chương 47: Quá khứ của hai vị ba ba(7)
- Chương 48: Quá khứ của hai vị ba ba(8)
- Chương 49: Công ty
- Chương 50: Mưa
- Chương 51: Quán rượu
- Chương 52: Ninh Quân Vũ
- Chương 53: Có chuẩn bị mà tới
- Chương 54: Bị thương
- Chương 55: Nhập viện
- Chương 56: "Bí quyết"
- Chương 57: Hôn?
- Chương 58: Dấu vết
- Chương 59: Tiểu ngây thơ
- Chương 60: Nhìn lén
- Chương 61: Lấy công chuộc tội
- Chương 62: Hôn
- Chương 63: Theo dõi
- Chương 64: Không còn
- Chương 65: Tâm sự
- Chương 66: Bắt
- Chương 67: Thoát không khỏi một kiếp này sao?
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Con trai kiêm "con rể"
- Chương 70: Thương hại
- Chương 71: Đều là của em
- Chương 72: Ngọt ngào
- Chương 73: Không nỡ xa rời
- Chương 74: Mở ra thế giới mới
- Chương 75: Tặng em cho anh
- Chương 76: H+
- Chương 77: H++
- Chương 78: Nữ nhân không hiểu lễ nghĩa
- Chương 79: "Phu nhân" tổng tài?
- Chương 80: Tiệc mừng thọ
- Chương 81: Hôn lễ_ Nhặt
- Chương 82: Tổ ấm (Kết)
- Chương 83: Ngoại truyện
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi
Chương 39: Ngày giỗ
Mọi thứ cứ như thế bình yên mà trôi qua. Rốt cục cũng hoàn thành xong khóa học, bọn họ có hai tháng để nghỉ ngơi thư giãn.
Trình Dục Bân thoải mái vươn vai, tinh thần sảng khoái mà mở ra cửa sổ, hít thở không khí trong lành.
Còn Trình Dục Kỳ lúc này đang loay hoay dọn thức ăn ra bàn, mùi hương thơm ngào ngạt tỏa khắp phòng. Chọc cho cái bụng đói của Trình Dục Bân bất bình kháng nghị.
Cả hai cùng nhau dùng bữa sáng, ăn xong, Trình Dục Bân còn ngoan ngoãn giúp Trình Dục Kỳ thu dọn bát đũa. Quả thực tính khí của y thời gian qua đã tốt lên rất nhiều, xem ra chuyển biến cũng khá tốt.
Chỉ là, y được nghỉ nhưng Trình Dục Kỳ thì không được như vậy, hắn còn có việc ở công ty cần phải xử lí. Cho nên vừa dùng bữa với Trình Dục Bân xong, người đã vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, Trình Dục Bân thở dài một hơi, trong phút chốc liền cảm thấy có chút chán nản. Rốt cục căn nhà to như thế, hiện tại lại trống trải có một mình y.
Ngồi ở nhà mãi như thế cũng chán, cho nên Trình Dục Bân quyết định quay trở về Trình gia thăm Trình Dục Thành. Kể ra, từ lúc dọn ra ngoài đến giờ, y còn chưa có trở về thăm ba.
Ba y công việc rất bận rộn, thường xuyên không ở nhà. Tuy rằng hai cha con không có quá nhiều thời gian gần gũi bên nhau, nhưng thực ra tình cảm lại rất tốt.
Chỉ trừ ra những lúc Trình Dục Thành quá mức nghiêm khắc, Trình Dục Bân lại cố chấp ngang ngược, cả hai mới xảy ra bất hòa mà thôi.
Trình Dục Bân lái xe rời đi, dọc đường dừng lại mua cà phê. Chỉ là không ngờ tới, y vậy mà lại gặp được Lâm Linh đang làm việc ở đó.
Lâm Linh trên người mặc đồng phục nhân viên, phía trước còn đeo một cái tạp dề. Tay y nhanh chóng pha cà phê cho khách, xem ra đã làm qua rất nhiều lần cho nên động tác đặc biệt thành thục.
Bởi vì đang cúi đầu, cho nên mái tóc có phần rũ xuống. Lông mi dày che đi một nửa ánh mắt, làn da trắng đến nổi bật, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo.
Trình Dục Bân phát hiện, không chỉ riêng y đang chăm chú ngắm nhìn Lâm Linh, mà xung quanh còn có không ít thiếu nữ đang lén lúc quay chụp Lâm Linh liên tục. Có thể thấy, vẻ ngoài của Lâm Linh rất ưa nhìn, dễ dàng có thể đá động tâm tư người khác.
"Một ly cà phê ít đá". Trình Dục Bân nhẹ giọng lên tiếng, bên trong giọng nói còn xem lẫn chút ý cười.
Lâm Linh đáp một tiếng, lại cảm thấy giọng nói này thực quen tai. Y mạnh mẽ ngẩn đầu, vừa hay chạm trúng tầm mắt của Trình Dục Bân.
"Là cậu sao? Chẳng trách giọng nói lại quen tai như vậy". Lâm Linh nở nụ cười, tuy đang nói chuyện nhưng động tác trên tay vẫn không hề chậm trễ.
Việc làm ăn trong quán rất tốt, nhưng mà lại chỉ có Lâm Linh cùng một người khác là nhân viên. Bởi thế cho nên Lâm Linh thực sự không rảnh tay chút nào, hiệu suất làm việc cũng gấp đôi người thường.
"Cậu làm thêm ở đây bao lâu rồi? Trước kia đều nghe Dục Kỳ nói cậu thường xuyên đi làm thêm, nhưng mà cũng không rõ cụ thể là ở đâu". Thông qua Trình Dục Kỳ, Trình Dục Bân cũng biết được một số chuyện liên quan đến Lâm Linh.
Lâm Linh hoàn cảnh gia đình có chút khó khăn, từ khi lên đại học, áp lực tiền bạc cũng ngày càng nặng. Bởi thế cho nên chỉ cần dư ra thời gian rảnh, y lại chạy đi làm thêm ở khắp nơi. Hầu như công việc gì cũng đều đã thử qua.
Nhưng mà dù vậy, thành tích học tập của Lâm Linh vẫn rất tốt, còn nhận được học bổng. Y quả thực chính là hình mẫu lí tưởng của học sinh nghèo vượt khó, nỗ lực vươn lên trong hoàn cảnh khó khăn.
"Tôi làm ở đây cũng gần nửa năm rồi, tuy công việc rất nhiều nhưng tiền lương lại rất ổn. À, mà tay bị bỏng lần đó của cậu đã khỏi chưa? Không để lại sẹo đấy chứ?!". Lâm Linh quan tâm hỏi thăm một câu, ánh mắt cũng hướng về tay của Trình Dục Bân.
"Không sao, vết thương nhỏ mà thôi, bôi thuốc mấy hôm liền đã khỏi rồi". Trình Dục Bân giơ tay lên để Lâm Linh thấy rõ, tay y đừng nói là sẹo, ngay cả chút tì vết cũng đều không có.
Lâm Linh lại không khỏi âm thầm cảm thán, đúng là người sống trong nhung lụa, tay ngay cả chút vết chai cũng đều không có. Chẳng bù cho cậu, từ nhỏ đã vất vả, đúng là giữa người với người, chênh lệch lại quá lớn.
Mua xong cà phê, lại vẫy tay chào tạm biệt Lâm Linh, Trình Dục Bân lúc này mới lái xe trở về thẳng Trình gia. Quản gia thấy y về, liền dặn dò phòng bếp chuẩn bị mấy món thiếu gia thích ăn.
"Ba tôi đâu?". Trình Dục Bân ngồi trên sofa, nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Trình Dục Thành ở nơi nào, cho nên đành phải lên tiếng dò hỏi quản gia.
"Hôm nay là ngày giỗ của ngài Tống, cho nên ông chủ từ sớm đã ra ngoài". Mặc dù Trình Dục Thành khi ra ngoài không hề nói cái gì, nhưng thân là một quản gia làm việc tại Trình gia lâu năm, lão quản gia vẫn là nói chính xác trọng tâm.
Trình Dục Bân nghe vậy, hơi suy tư rồi gật gật đầu xem như đã rõ.
'Ngài Tống' trong miệng lão quản gia không phải ai khác, mà chính là ba ruột của Trình Dục Kỳ. Khi ông ấy mất, Trình Dục Bân còn quá nhỏ, y lúc đó thậm chí còn chưa biết đến sự tồn tại của Trình Dục Kỳ.
Nhưng mà y vẫn nhớ rõ, người kia dường như là bạo bệnh mà chết, khi mất chỉ mới ba mươi tuổi.
Trình Dục Kỳ thực ra tên thật là Tống Kỳ, nhưng mà theo di nguyện của ba hắn, cho nên mới đổi tên thành Trình Dục Kỳ.
Trình Dục Bân chỉ biết, ba hắn với người nọ tình nghĩa sâu nặng, cho nên khi người nọ mất, ba hắn đã tiều tụy thấy rõ.
Nhưng mặc dù vậy, ông vẫn đem Trình Dục Kỳ về nhà, đã vậy còn xem như con trai ruột mà nuôi dạy. Mỗi lần đến ngày giỗ của người nọ, ba hắn liền ra ngoài từ rất sớm, cũng không biết là làm cái gì, Trình Dục Bân chỉ biết ba hắn phải rất khuya mới trở về.
Trình Dục Bân thoải mái vươn vai, tinh thần sảng khoái mà mở ra cửa sổ, hít thở không khí trong lành.
Còn Trình Dục Kỳ lúc này đang loay hoay dọn thức ăn ra bàn, mùi hương thơm ngào ngạt tỏa khắp phòng. Chọc cho cái bụng đói của Trình Dục Bân bất bình kháng nghị.
Cả hai cùng nhau dùng bữa sáng, ăn xong, Trình Dục Bân còn ngoan ngoãn giúp Trình Dục Kỳ thu dọn bát đũa. Quả thực tính khí của y thời gian qua đã tốt lên rất nhiều, xem ra chuyển biến cũng khá tốt.
Chỉ là, y được nghỉ nhưng Trình Dục Kỳ thì không được như vậy, hắn còn có việc ở công ty cần phải xử lí. Cho nên vừa dùng bữa với Trình Dục Bân xong, người đã vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, Trình Dục Bân thở dài một hơi, trong phút chốc liền cảm thấy có chút chán nản. Rốt cục căn nhà to như thế, hiện tại lại trống trải có một mình y.
Ngồi ở nhà mãi như thế cũng chán, cho nên Trình Dục Bân quyết định quay trở về Trình gia thăm Trình Dục Thành. Kể ra, từ lúc dọn ra ngoài đến giờ, y còn chưa có trở về thăm ba.
Ba y công việc rất bận rộn, thường xuyên không ở nhà. Tuy rằng hai cha con không có quá nhiều thời gian gần gũi bên nhau, nhưng thực ra tình cảm lại rất tốt.
Chỉ trừ ra những lúc Trình Dục Thành quá mức nghiêm khắc, Trình Dục Bân lại cố chấp ngang ngược, cả hai mới xảy ra bất hòa mà thôi.
Trình Dục Bân lái xe rời đi, dọc đường dừng lại mua cà phê. Chỉ là không ngờ tới, y vậy mà lại gặp được Lâm Linh đang làm việc ở đó.
Lâm Linh trên người mặc đồng phục nhân viên, phía trước còn đeo một cái tạp dề. Tay y nhanh chóng pha cà phê cho khách, xem ra đã làm qua rất nhiều lần cho nên động tác đặc biệt thành thục.
Bởi vì đang cúi đầu, cho nên mái tóc có phần rũ xuống. Lông mi dày che đi một nửa ánh mắt, làn da trắng đến nổi bật, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo.
Trình Dục Bân phát hiện, không chỉ riêng y đang chăm chú ngắm nhìn Lâm Linh, mà xung quanh còn có không ít thiếu nữ đang lén lúc quay chụp Lâm Linh liên tục. Có thể thấy, vẻ ngoài của Lâm Linh rất ưa nhìn, dễ dàng có thể đá động tâm tư người khác.
"Một ly cà phê ít đá". Trình Dục Bân nhẹ giọng lên tiếng, bên trong giọng nói còn xem lẫn chút ý cười.
Lâm Linh đáp một tiếng, lại cảm thấy giọng nói này thực quen tai. Y mạnh mẽ ngẩn đầu, vừa hay chạm trúng tầm mắt của Trình Dục Bân.
"Là cậu sao? Chẳng trách giọng nói lại quen tai như vậy". Lâm Linh nở nụ cười, tuy đang nói chuyện nhưng động tác trên tay vẫn không hề chậm trễ.
Việc làm ăn trong quán rất tốt, nhưng mà lại chỉ có Lâm Linh cùng một người khác là nhân viên. Bởi thế cho nên Lâm Linh thực sự không rảnh tay chút nào, hiệu suất làm việc cũng gấp đôi người thường.
"Cậu làm thêm ở đây bao lâu rồi? Trước kia đều nghe Dục Kỳ nói cậu thường xuyên đi làm thêm, nhưng mà cũng không rõ cụ thể là ở đâu". Thông qua Trình Dục Kỳ, Trình Dục Bân cũng biết được một số chuyện liên quan đến Lâm Linh.
Lâm Linh hoàn cảnh gia đình có chút khó khăn, từ khi lên đại học, áp lực tiền bạc cũng ngày càng nặng. Bởi thế cho nên chỉ cần dư ra thời gian rảnh, y lại chạy đi làm thêm ở khắp nơi. Hầu như công việc gì cũng đều đã thử qua.
Nhưng mà dù vậy, thành tích học tập của Lâm Linh vẫn rất tốt, còn nhận được học bổng. Y quả thực chính là hình mẫu lí tưởng của học sinh nghèo vượt khó, nỗ lực vươn lên trong hoàn cảnh khó khăn.
"Tôi làm ở đây cũng gần nửa năm rồi, tuy công việc rất nhiều nhưng tiền lương lại rất ổn. À, mà tay bị bỏng lần đó của cậu đã khỏi chưa? Không để lại sẹo đấy chứ?!". Lâm Linh quan tâm hỏi thăm một câu, ánh mắt cũng hướng về tay của Trình Dục Bân.
"Không sao, vết thương nhỏ mà thôi, bôi thuốc mấy hôm liền đã khỏi rồi". Trình Dục Bân giơ tay lên để Lâm Linh thấy rõ, tay y đừng nói là sẹo, ngay cả chút tì vết cũng đều không có.
Lâm Linh lại không khỏi âm thầm cảm thán, đúng là người sống trong nhung lụa, tay ngay cả chút vết chai cũng đều không có. Chẳng bù cho cậu, từ nhỏ đã vất vả, đúng là giữa người với người, chênh lệch lại quá lớn.
Mua xong cà phê, lại vẫy tay chào tạm biệt Lâm Linh, Trình Dục Bân lúc này mới lái xe trở về thẳng Trình gia. Quản gia thấy y về, liền dặn dò phòng bếp chuẩn bị mấy món thiếu gia thích ăn.
"Ba tôi đâu?". Trình Dục Bân ngồi trên sofa, nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Trình Dục Thành ở nơi nào, cho nên đành phải lên tiếng dò hỏi quản gia.
"Hôm nay là ngày giỗ của ngài Tống, cho nên ông chủ từ sớm đã ra ngoài". Mặc dù Trình Dục Thành khi ra ngoài không hề nói cái gì, nhưng thân là một quản gia làm việc tại Trình gia lâu năm, lão quản gia vẫn là nói chính xác trọng tâm.
Trình Dục Bân nghe vậy, hơi suy tư rồi gật gật đầu xem như đã rõ.
'Ngài Tống' trong miệng lão quản gia không phải ai khác, mà chính là ba ruột của Trình Dục Kỳ. Khi ông ấy mất, Trình Dục Bân còn quá nhỏ, y lúc đó thậm chí còn chưa biết đến sự tồn tại của Trình Dục Kỳ.
Nhưng mà y vẫn nhớ rõ, người kia dường như là bạo bệnh mà chết, khi mất chỉ mới ba mươi tuổi.
Trình Dục Kỳ thực ra tên thật là Tống Kỳ, nhưng mà theo di nguyện của ba hắn, cho nên mới đổi tên thành Trình Dục Kỳ.
Trình Dục Bân chỉ biết, ba hắn với người nọ tình nghĩa sâu nặng, cho nên khi người nọ mất, ba hắn đã tiều tụy thấy rõ.
Nhưng mặc dù vậy, ông vẫn đem Trình Dục Kỳ về nhà, đã vậy còn xem như con trai ruột mà nuôi dạy. Mỗi lần đến ngày giỗ của người nọ, ba hắn liền ra ngoài từ rất sớm, cũng không biết là làm cái gì, Trình Dục Bân chỉ biết ba hắn phải rất khuya mới trở về.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trình gia
- Chương 2: Có cần giúp hay không?!
- Chương 3: Ngủ rồi
- Chương 4: Xao động
- Chương 5: Quán bar
- Chương 6: Chiến thuật bẻ cong
- Chương 7: Say
- Chương 8: Canh giải rượu
- Chương 9: Hôn
- Chương 10: Anh em tốt
- Chương 11: Tỏ tình
- Chương 12: Gặp
- Chương 13: Suy nghĩ điên cuồng
- Chương 14: Trống vắng
- Chương 15: Bất an
- Chương 16: Ai ăn ai?!
- Chương 17: Tuyệt đối không thể
- Chương 18: Đánh
- Chương 19: Cảm ơn
- Chương 20: Ăn khuya
- Chương 21: Ngủ cùng nhau đi!
- Chương 22: Đêm kích tình
- Chương 23: Bàn tay xinh đẹp
- Chương 24: Điều kiện
- Chương 25: Suy nghĩ của Trình Dục Bân
- Chương 26: Đồng bệnh tương liên
- Chương 27: Chủ động
- Chương 28: "Nằm trên"
- Chương 29: Cháo
- Chương 30: Bỏng
- Chương 31: Kiếm chuyện
- Chương 32: Khiêu khích
- Chương 33: Đánh
- Chương 34: Cha nào con nấy
- Chương 35: Phá sản
- Chương 36: Mất điện
- Chương 37: Tình tiết máu chó trong phim kinh dị
- Chương 38: Cùng giường, chung chăn
- Chương 39: Ngày giỗ
- Chương 40: Hoa cúc trắng
- Chương 41: Quá khứ của hai vị ba ba(1)
- Chương 42: Quá khứ của hai vị ba ba(2)
- Chương 43: Quá khứ của hai vị ba ba(3)
- Chương 44: Quá khứ của hai vị ba ba(4)
- Chương 45: Quá khứ của hai vị ba ba(5)
- Chương 46: Quá khứ của hai vị ba ba(6)
- Chương 47: Quá khứ của hai vị ba ba(7)
- Chương 48: Quá khứ của hai vị ba ba(8)
- Chương 49: Công ty
- Chương 50: Mưa
- Chương 51: Quán rượu
- Chương 52: Ninh Quân Vũ
- Chương 53: Có chuẩn bị mà tới
- Chương 54: Bị thương
- Chương 55: Nhập viện
- Chương 56: "Bí quyết"
- Chương 57: Hôn?
- Chương 58: Dấu vết
- Chương 59: Tiểu ngây thơ
- Chương 60: Nhìn lén
- Chương 61: Lấy công chuộc tội
- Chương 62: Hôn
- Chương 63: Theo dõi
- Chương 64: Không còn
- Chương 65: Tâm sự
- Chương 66: Bắt
- Chương 67: Thoát không khỏi một kiếp này sao?
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Con trai kiêm "con rể"
- Chương 70: Thương hại
- Chương 71: Đều là của em
- Chương 72: Ngọt ngào
- Chương 73: Không nỡ xa rời
- Chương 74: Mở ra thế giới mới
- Chương 75: Tặng em cho anh
- Chương 76: H+
- Chương 77: H++
- Chương 78: Nữ nhân không hiểu lễ nghĩa
- Chương 79: "Phu nhân" tổng tài?
- Chương 80: Tiệc mừng thọ
- Chương 81: Hôn lễ_ Nhặt
- Chương 82: Tổ ấm (Kết)
- Chương 83: Ngoại truyện
- bình luận