"Ký chủ, ký chủ. Chị không để ý đến em à?"
Triều Lộc lúc này mới nhớ tới mình còn có hệ thống, như không có việc gì tiếp tục nói chuyện.
"Cột truyện tiếp theo là gì?"
"À..... dựa theo cốt truyện của "Diễn viên hãy nhắm mắt": Sầm Tiểu Mộc và Văn Thù Nhi là 2 nữ chính chuẩn bị cùng công tử Sở gia Sở Lâm Bắc trình diễn màn cẩu huyết tình tay ba"
Nhưng hiện tại Sầm Tiểu Mộc đã chết, cốt truyện đã hoàn toàn rối loạn.
"Là tại tôi tham gia à?" Triều Lộc hỏi.
"Em lại cảm thấy không phải do ký chủ~ Em thấy có người xâm nhập hậu trường tổ tiết mục can thiệp vào cốt truyện 'thiên kim thật giả'"
Triều Lộc kinh ngạc nhướng mày "Ai?"
"Em không tra được"
"Phần bị can thiệp trong cột truyện là gì?"
"Không rõ"
Trầm mặc.
Qua một lát, Triều Lộc tiếp tục ăn khoai tây xem tivi
Hệ thống "?"
"Chị không lo lắng à?!" Ta tìm cho mình cái kí chủ gì đây.
"Lo thì có ích gì?" Triều Lộc trong đầu trả lời "Dù sao nhiệm vụ của tôi là tích góp giá trị gà gáy, nhanh nha về mạt thế thì dì nhỏ"
Còn chuyện khác không liên quan tới tôi.
Hệ thống chậm rãi phun ra hai chữ "......Chị trâu"
Xem xong một tập, thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, Triều Lộc thu dọn đồ, tính đem tiểu cánh cụt ra ngoài.
Cũng không biết vì sao tiểu cánh cụt của cô nhìn lại có chút ngốc ngốc, thoạt nhìn đặc biệt thành thật, đặc biệt ngoan lại luôn chôn đầu vào cái cổ không nhìn cô.
Triều Lộc "?"
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên mình đi học, sợ không kịp thời gian nên Triều Lộc cũng không nghĩ nhiều.
Phòng thí nghiệm sinh vật TYV ở phía Tây Bắc trường đại học Đông Nhân, chiếm cả một tòa nhà.
Vừa bước vào khu nhà đã thiếu chút nữa đụng phải se lăn.
Cô nhanh chân giữ cái xe lăn lại, một tay đỡ xe, một tay đỡ người ngồi trên đấy "Bạn không sao chứ?"
Đó là một thanh niên anh tuần. Khi Triều Lộc nói chuyện, mái tóc như rong biển lơ đãng cọ qua mặt hắn.
Thanh niên "......"
Trên gương mặt tái nhợt của thanh niên dễ dàng nhìn thấy đã xuất hiện một vệt đỏ ửng "Không không sao"
"Có cần mình giúp bạn không?" Triều Lộc nhìn xuống cầu thang phía dưới.
"Không, không cần" Dứt lời, thanh niên vội lăn xe đi, nhẹ nhàng đi xuống.
"Trên đường cẩn thận" Thấy thanh niên không có việc gì, Triều Lộc liền xoay người rời đi.
"Chờ một chút" Thanh niên ở đằng sau gọi cô lại "Tôi, tôi chưa từng thấy cậu, cậu là...."
"Học sinh mới chuyển tới"
Thanh niên hơi hé miệng, hắn tựa hồ muốn nói cái gì nữa thì bóng dàng Triều Lộc đã không thấy nữa.
"A Nghiêu, A Nghiêu, nghe rõ trả lời"
Trong balo, đôi mắt đen nhánh của tiểu cánh cụt mở ra "Chuyện gì?"
"Tôi vừa thấy buổi phát sóng mới nhất.......Buồn cười. Cô gái kia thế mà dám làm thế với cậu. Tôi...."
"Cũng không phải........" Cố Thượng Nghiêu bỗng nhiên mở miệng.
Chợt bị gắt lời, cái đầu cẩu Lục Kỳ cong cong "Hả? Cậu nói cái gì?"
".........Không có gì" Cố Thượng Nghiêu ậm ừ một câu. Hắn khụ một tiếng, ra vẻ chính trực "Tìm tôi có chuyện gì?"
Lục Kỳ đột nhiên hăng hái "A Nghiêu, mấy ngày nay ủy khuất cậu quá. Tôi giúp cậu tìm một cái thân thể khác trong thể giới Kịch Bản, cậu không cần làm chim cánh cụt nữa. Không bao giờ bị cô gái kia áp bức nữa"
Cố Thượng Nghiêu "......."
Lục Kỳ "?"
Lục Kỳ "Sao tôi cảm thấy cậu có vẻ không cao hứng cho lắm?"
Cố Thượng Nghiêu khụ một tiếng, hắn hôm nay đặc biệt thích khụ ".......Trước tiên tạm không cần"
"Hả? Tại sao?"
Cố Thượng Nghiêu tỏ vẻ âm trầm "Tôi tự nhiên có lí do của tôi, hiện tại......không tiện nói"
"Thế à....."Thấy ngữ khí đối phương đứng đắn, Lục Kỳ thành công bị thuyết phục, nhưng mà.....
"Cậu ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng mình. Nếu chịu không nổi phải nói cho tôi biết nghe chưa?"
"......Đã biết"
"Đúng rồi, còn có một chuyện,,,,," Lục Kỳ mang thái độ khác thường, đột nhiên ấp a ấp úng "Là về.......Mộc Mộc"
Lúc này, bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào, còn có âm thanh điện tử cơ khí:
"Tàu đã đến tràm. Mời các hành khách lên xe"
Cố Thượng Nghiêu để ý động tĩnh bên ngoài, có chút thất thần
" Mộc Mộc nói sẽ tận lực thuyết phục gia tộc đồng ý đàm phán"
"Ừ"
"Cứ như vậy?" Lục Kỳ lại lải nhải lẩm bẩm "Mấy năm nay mọi người thay đổi nhiều cách để giúp cậu, cậu không chấp nhận cũng không sao, cậu cậu cậu..........cậu không có gì muốn nói với mọi người sao?"
Cố Thượng Nghiêu "Tôi cũng không nhận cái gì thì cần nói cài gì"
Lục Kỳ "........."
Lúc này, bên ngoài lại có động tĩnh.
Cố Thượng Nghiêu "Được rồi, tôi đang bận, treo"
Nói xong, Cố Thượng Nghiêu không để ý tới bạn tốt, thò ra khỏi cái lỗ Triều Lộc để cho không khí vào.
Hắn đang ở trên một cái xe buýt, trong xe khắp nơi đều là hoan thanh tiếu ngữ.
Những tiếng cười nói đó phần lớn phát ra từ sinh viên trong phòng thí nghiệm sinh vật.
Triều Lộc hôm nay đến phòng thí nghiệm là để thông báo vừa hay các thành viên đang định đi ra ngoại thành chơi, là một thành viên mới, cô đương nhiên cũng được mời.
Giờ phút này, Triều Lộc ngồi một mình ở dưới cùng xe buýt.
Ánh sáng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiết vào khiến cho khuôn mặt Triều Lộc trở nên ấm áp sáng ngời. Đôi mắt hổi phách hơi híp, cô đang cười. Nụ cười kia như đóa hoa hồng buổi sáng, vừa lóa mắt vừa rực rỡ làm cho Cố Thượng Nghiêu có chút hơi choáng vàng.
Triều Lộc đã sớm phát hiện tiêu cánh cụt của cô có chút không giống bình thường, trong lúc vật nhỏ đang ngốc đơ ra đấy, cô lập tức cầm một đóa hoa nhỏ để lên đầu tiểu cánh củ bảo bảo "Cười một cái".
Cười cái gì? Cố Thượng Nghiêu còn chưa kịp phản ứng sao lại thế này thì đã nghe được tiếng "răng rắng", máy ảnh thành công ghi lại hình ảnh tốt đẹp này trong nháy mắt.
Tin tưởng bức ảnh này sẽ lấy tốc độ kinh người truyền đi khắp tinh tế.
Cố Thượng Nghiêu: Mình thật là điên rồi mới muốn tiếp tục ở với người phụ nữ này.
Xóa đi!!!!!
"Tôi không nghĩ tới, ừm, cậu, cậu, cậu sẽ tham gia phòng thí nghiệm của chúng tôi" Một giọng nam cẩn thận vang lên, cắt đứt Triều Lộc với tiểu cánh cụt tương ái tương sát.
Triều Lộc ngẩng đầu, nam sinh trước mặt mặt đỏ bừng.
Triều Lộc "?" Đây là ai?
"Tôi tôi tôi tôi là Trương Khải"
À, là học đệ của Sầm Tiểu Mộc, bây giờ dùng chung phòng phát sóng với Triều Lộc.
Triều Lộc có ấn tượng với hắn, liền hơi gật đầu "Xin chào"
Trương Khải mặt càng đỏ hơn "Vậy về sau chúng ta, chúng ta chính là bạn học, xin, xin chỉ giáo nhiều hơn" Nói, hắn cả gan giơ tay ra phía Triều Lộc.
Triều Lộc duỗi tay, thế mà muốn bắt tay cùng hắn.
Rũ mắt nhìn hai cánh tay sắp chạm vào hắn, Cố Thượng Nghiêu mạc danh cảm thấy cả người khó chịu.
Đúng lúc này, xe buýt đột nhiên kịch liệt đong đưa, không khách khí quang ngã Trương Khải
"A ——" Hành khách trên xe hét chói tai, có một cậu bé ngồi ghế trước "phanh" một cái đập đầu ra phía trước, đau đến mức khóc lớn.
"Lái xe kiểu gì đấy?'
"Hù chết bảo bảo"
Nhưng mà so với thanh âm oán giận của hành khách ngày càng tằng, có một bào lão lớn tiếng nói "Tôi muốn xuống xe"
Tài xế kinh hồn đỡ lấy tay bà lão "Bà à, không phải cháu không cho bà xuống. Nhưng......thật sự là.........chưa tới trạm, không thể xuống ạ"
"Nhà tôi ở đây, dựa vào cái gì không cho tôi xuống. Cậu đây là muốn một bà lão đi bộ đến gãy chân À? Dừng xe cho tôi"
Dứt lời, bà lão thế mà ném cái quải trượng về phía tài xế.
Trán tài xế chắc chắn bị đạp trúng, lập tức chảy máu.
"A——" Các hành khách kêu lên "Thế thì cũng quá ác rồi"
"Bà à, bà chờ một chút đi, con đường này nếu tùy tiện dừng lại sẽ gây ra tai nạn đấy"
"đúng vậy đúng vật, tài xế sẽ bị trừ lương đấy"
Bà lão cầm quải trượng gõ "phanh phanh phanh" "Được lắm, cả một đám người hợp lại bắt nạt một bà lão như tôi. Có còn coi pháp luật là gì, tôi hôm nay có chết cũng phải xuống ở đây"
Đừng nhìn bà lão này lớn lên nhỏ gầy mà khinh thường, thực chết sức lực của bà lại bì ngang vơi một người đàn ông to lớn. Có hành khách đứng lên muốn khuyên can đã bị cái quải trượng đánh vvề
Thấy mọi người không có biện pháp gì với bà, bà lão càng vênh váo tự đắc "Còn không mau dừng xe
cánh tay cầm quải trượng một lần nữa đánh về phía tài xế.
Một trượng này mà đánh xuống, đầu tài xế xác thực muốn ở hoa.
Thân mình tài xế lùn, phản xạ có điều kiện giơ tay lái lên che. Cố không được, bảo vệ mạng quan trọng hơn.
Nhưng mà, không có gì nện xuống.
Tài xế ngây thơ ngẩng đầu, nhìn thẳng bàn tay vững vàng bắt lấy quải trượng.
Đó là một bàn tay tinh tế trắng nõn, hiển nhiên là bàn tay của một cô gái.
Một tay cô gái mảnh khảnh che ở trước người tài xế, vừa lúc bắt được cái quải trượng.
"Lái xe cho tốt" Nói với tài xế một câu, Triều Lộc liền vung cái quải trượng ra khiến cho bà lão lảo dảo. Cứ như thế bã lão đánh không tới tài xxế
Tái xế như được đại xá "Cảm ơn cảm ơn"
Cả xe đầy người cũng nhẹ nhàng thở ra "Nữ sinh này là ai? Lợi hại thật đó!"
'Là bạn học của chúng tôi. Tên là Văn Tiểu Mai"
Thế mà có người dám động thủ vơi mình. Bà lão hung tợn còn muốn vung quải trượng nề hà là quải trưởng lại bị Triều Lộc bắt lấy, không thể nhúc nhích.
Bà lão tức đến phát run, thanh âm giống như tiếng heo bị gϊếŧ kêu lên "Mày đối xử với người già thế à? Mày là một thứ mất dạy"
"Bà có bộ dáng của người già à?" Triều Lộc liếc nhìn bà ta một cái "Người tôn trọng người khác mới nhận lại được sự tôn trọng của người ta"
Bà lão tức dậm dậm chân "Tao báo công ——"
Có Triều Lộc ở cạnh bên người tài xế, bà lão không thể la lối khóc lóc giống lúc nãy, xe cuối cùng cũng chạy tới trạm một cách bình an. Mà lúc này có một cảnh sát cũng tới.
"Đồng chí cảnh sát, tiểu đề tử này đánh tôi. Cả mấy người trên xe cũng hợp sức lại bắt nạt bà già này" Bà lão xông lên cáo trạng trước, chạy so với người trẻ tuổi còn nhanh hơn.
Nào ngờ đồng chí cánh sát này không những không có hùa theo bà mà ngược lại ánh mắt còn lướt qua, nhìn Triều Lộc đằng sau bà lão.
Khác với những ánh mắt đầy căm phẫn của các hành khách, Triều Lộc có vẻ bình tĩnh hơn. Cô còn đạm nhiên đừng ngắm phong cảnh ven đường.
Trên đường, cảnh sát đã thông qua các hành khách khác hiểu rõ sự tình ngọn nguồn. Lúc này, hắn đút tay vào túi, mang theo vài phần trên đùa hướng chỗ Triều Lộc đi tới "Lại gặp rồi"
Người tới không phải ai khác, là Sở Lâm Bắc.