Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt - Chương 44: Em có thể ngửi được mùi của quỷ

Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt Chương 44: Em có thể ngửi được mùi của quỷ
Trong phòng cửa sổ đóng chặt, đen xì!

Ba Chân gào lên một tiếng, hai mắt trợn ngược, gương mặt tím tái, ông ta xách Triều Lộc lên ném thẳng vào tường!

Triều Lộc trở tay chết trụ cánh tay ông ta, bất ngờ quang ngã vai ông ta!

Nhưng mà, quăng không thành! Sức lực ba Chân lớn kinh người!

"A——" Ba Chân đột nhiên điên cuồng hét một tiếng, đẩy Triều Lộc vào tường liền chạy tới đó đánh.

Triều Lộc gót chân trụ trên sàn, phát ra âm thanh cọ xát. Mắt thấy đầu mình sắp đụng phải tường, cô bỗng nhiên dùng sức dẫm một chân lên tường, mượn lực bật về phía ba Chân.

"Phanh ——" một tiếng, lưng ba Chân đụng phải bức tường phía sai, trên tường lập tức bị lõm một cái lỗ sâu.

"Phanh phanh phanh bang bang ——" "Suối nhỏ! Suối nhỏ!" Chân Tiểu Manh ở bên ngoài gõ liên tiếp vào cửa.

Ba Chân còn muốn đến, Triều Lộc lập tức dùng một chân đá vào bình hoa, trúng thẳng trán ba Chân!

"Bùm bùm ——" đầu ba Chân thiếu chút nữa thì nở hoa "Đông ——" một tiếng, ông ta ngã xuống đất không dậy nổ

Tiều Lộc nới lỏng xương cổ tay, lúc này nâng bước hướng ngoài cửa đi ra.

Lại nhìn thoáng qua bên người ba Chân, tầm mắt cô đột nhiên dừng lại một chỗ.

Chỉ thấy ở cánh tay lộ ra ngoài của ba Chân, bất ngờ có một đốm đen.........đốm tang thi!

Đồng tử Triều Lộc co lại, cô khắc chế không được ngồi xổm xuống cầm lấy cánh tay ba Chân.

Loại đốm này....Loại đốm này.....Cô nhớ rõ năm đó khi địa cầu nhân loại bắt đầu tang thi hóa, trên người trước hết sẽ xuất hiện loại đốm này! Dì nhỏ vẫn luôn nghiên cứu nguyên nhân con người hóa tang thi, phòng thí nghiệm của bà có rất nhiều loại hàng mẫu tang thi này, Triều Lộc tuyệt đối sẽ không nhận sai!

Nhưng mà, trên người ba Chân tại sao lại xuất hiện đốm tang thi?

Ba Chân vốn đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên trợn mắt, điên cuồng hét một tiếng nhào vào Triều Lộc.

"Suối nhỏ ——" Chân Tiểu Manh bên ngoài nghe thấy động tĩnh, gấp đến độ không được.

"Làm sao vậy?" Nghe thấy động tĩnh bên này, Thẩm Lâm Bắc đã đi tới.

"Suối nhỏ...........Chân.......Ba tớ" Chân Tiểu Manh không biết nên nói như thế nào, nhưng biểu tình cô đã nói lên hết thảy.

Thẩm Lâm Bắc: "Tránh ra!"

Cậu đá một cái vào cửa phòng, cửa lại không chút gì sứt mẻ.

Bên trong cánh cửa.

Ba Chân ý đồ muốn lấy lực lượng tuyệt đối để áp đảo Triều Lộc, nhưng lại bị Triều Lộc mọt chân thúc vào bụng.

Triều Lộc bóp chặt cổ ba Chân, đột nhiên ông ta ngã ra mặt đất!

"Ông rốt cuộc là người nào?"

"Hô hô ——" cổ họng ba Chân phát ra tiếng cười nhẹ không giống người (giống súc sinh:))), một tay hắn ở trên sàn nhà sờ soạng sờ soạng, đột nhiên ông ta bắt được cái gì đó, dùng sức kéo xuống.

Triều Lộc chỉ cảm thấy cạnh người có một luống ánh sáng chói mắt, là ba Chân kéo xuống tấm đen ven tường, lộ ra một mặt gương.

Triều Lộc không để ý là, từ lúc bắt đầu, ba Chân đã dụ cô theo hướng chiếc gương.

Chiếc gương kia cao bằng Triều Lộc, ánh sáng nó phản chiếu chiếu thẳng vào mắt Triều Lộc, cô lập tức bị cướp đi lực chú ý.

Triều Lộc buông ba Chân ra đứng lên, cô từng bước từng bước một đi đến trước cái gương kia. Như bị mê hoặc, cô giơ tay sờ mặt người trong gương.......

"Đừng có sờ ——" hệ thống ở trong đầu Triều Lộc điên cuồng hét.

Nhưng đã chậm, Triều Lộc chỉ cảm thấy bạch quang trước mắt chợt lóe.......Đợi đến khi có ý thức lần nữa, cô đã đứng trong một không gian bốn phía đều là gương.

Triều Lộc "?"

"Đã bảo chị đừng có sờ mà" Hệ thống oán giận cô.

Triều Lộc còn có chút đơ đơ "Tôi sờ sao? Tôi sờ cái gì?"

Hệ thống "....Được rồi, cái mặt trên gương kia có khả năng mê hoặc nhân tâm, chắc là ba Chân cũng bị nó mê hoặc"

Triều Lộc tò mò nhìn dọc theo bức tường làm bằng gương "Đây là nơi nào?"

"Đây là một không gian ý thức, ý thức chị bị hút vào không gian của cái gương dài ngoài kia! Thân thể chị ở ngoài kia rất nguy hiểm!"

Ngoại cảnh thế giới.

Thân thể Triều Lộc đứng thẳng tắp trước gương, hai mắt còn duy trì mê mang, một bàn tay vẫn giữ tư thế chạm vào gương.

Phía sau cô, ba Chân ngã trên mặt đất chậm rãi đứng lên.

Hai mắt ông trợn lên gương mắt tím tái, rống lên một tiếng....Ngã thẳng xuống đất tạo ra tiếng "Rầm" rất lớn.

"Làm sao vậy làm sao vậy? Âm thanh gì thế? Bên trong rốt cuộc đang làm gì?" Người tụ tập ngoài cửa càng ngày càng nhiều, Thẩm Lâm Bắc nhiều lần thử tông cửa, cửa lại không thể nào mở.

"Chìa khóa! Mau tìm chìa khóa!" Ba Lý kêu lên.

Lúc này bên trong cánh cửa, trên tường đột nhiên xuất hiện một cánh cửa khác, một người cô gái đi ra.

Trong không gian cả bốn phía đều là gương.



Triều Lộc ngồi xếp bằng dưới mặt đất "Cho nên, có người muốn nhốt tôi ở không gian này, nhốt đến chết?"

Khi nói chuyện, cô giương mắt nhìn thẳng vào chính mình trong gương. Nhìn nhìn, hai mắt mình trong gương đột nhiên biến thành màu đỏ.

Triều Lộc "?"

Không! Kia không phải mắt cô! Đó là....Chỉ thấy cái gương kia nhanh chóng bị lõm vào trong, ngay sau đó, một con tang thi với đôi mắt hồng dữ tợn từ trong gương chạy ra.

Triều Lộc "??"

Tang thi kia gào rống chạy về phía Triều Lộc.

Bị Triều Lộc một chân đá bay.

Lại một con tang thi chạy ra, Triều Lộc vẫn một chân đá bay.

Lại một con tang thi nữa chạy ra..... Càng ngày càng nhiều tang thi từ trong gương chạy ra!

Triều Lộc hỏi hệ thống "Nơi này nếu là thế giới của ý thức, tất cả mấy cái kia đều là giả đúng không?"

Hệ thống "?"

Triều Lộc thử vươn tay thăm dò, bắt một con tang thi lại cắn một cái vào cánh tay mình.

Triều Lộc "!"

Triều Lộc một chân đá con tang thi kia về gương!

Hệ thống: ".....Ấy, xem ra rất đau đấy"

"Rống ——"

"Rống rống——"

Không chỉ cái gương vừa rồi, toàn bộ gương bốn phía đều có tang thi chạy ra!

Số lượng tang thi ngày càng nhiều, ngày càng nhiều, trong nhát mắt đã bao phủ Triều Lộc.

Thế giới ngoài gương

"Phanh phanh phanh bang bang——" Âm thanh từ bên ngoài cánh cửa vẫn còn.

Người cô gái mặc váy đỏ dài, từ tường đi ra.

Dáng người cô yểu điệu, trên mặt đeo một cái mặt nạ quỷ màu đỏ.

Cô chậm rãi giơ tây, trong tay cầm một chủy thủ sắc nhọn. Ngay sau đó, mũi nhọn chủy thủ đâm thẳng xuống yết hầu Triều Lộc!

Thế giới hiện thực, phòng phát sóng trực tiếp Triều Lộc.

【a a a làm sao bây giờ? Ai tới cứu Lộc Lộc của chúng ta đi!】

【ta không dám nhìn ta off! Tỷ muội có kết quả nhớ nhắn cho ta!】

【Triều Lộc sẽ bị loại sao ô ô ô đột nhiên có chút luyến tiếc】

【Mọi người tắm rửa đi ngủ đi, Triều Lộc chắc chắn lạnh rồi】

【Trời muốn biết quỷ là ai?】

Làn đạn đều vô cùng buồn nản, lại đột nhiên nghe thấy màn hình truyền ra tiếng "Pi~". Ngay sau đó, một tiểu cánh cụt tròn vo từ trong cánh cửa chưa biến mất trên tường nhảy ra, xuất hiện ở màn ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp.

Mãn bình làn đạn 【????????????????????】

【Đay không phải tiểu cánh cụt của Lý Vi Nhi sao?】

【Đừng nói bừa! tiểu cánh cụt của Lý Vi Nhi làm gì có linh hồn. Bạn xem này, đôi mắt nhỏ cơ linh đến thế kia! Từ từ, ánh mắt quen thuộc này......】

【Mọi người, tớ có một suy đoán lớn mất!】

【Lớn mật xóa hai chữ "suy đoán"】

Tiểu cánh cụt trong màn hình đột nhiên dùng cái cánh, đầu nhỏ dựng lên, bay đến mổ vào chân nữ quỷ kia!

【 ế ế ế ế tiếu tấu một người quen thuộc này!】

【Song Đỉnh Lưu! Song Đỉnh Lưu của chúng ta đã trở lại!】

【a a a cp ta sống lại sao?】

【a a a tình yêu tuyệt mĩ của ta】

.........

Thế giới kịch bản, phòng có cái gương dài.

Một nữ quỷ, một chim cánh cụt nghiêm túc đối diện nhau.

Tiểu cánh cụt này đúng thật là tiểu cánh cụt của Lý Vi Nhi, nhưng thân thể của nó lại là ý thức của Cố Thượng Nghiêu.

Lúc trước bệnh xấu đau đầu của Cố Thượng Nghiêu tái phát, ý thức bị bắt phải rời khỏi thân thể "Kỳ Ngạch". Mắt thấy Triều Lộc có nguy hiểm, hắn đương nhiên phải trở về! Chỉ là thân thể hắn chưa khôi phục, ý thức phân liệt không đủ để chống đỡ một cá nhân lớn như "Kỳ Ngạch" hoạt động. Liền đành phải "cố gắng" chọn con chim cánh cụt trên thuyền này,

Nhưng mà, như thế cũng đủ rồi.

Tiểu cánh cụt đột nhiên nhảy ra, cái miệng nhỏ nhòn nhòn một về nữ quỷ.....chủy chủ trong tay.



"Keng" một tiếng chủy chủ rơi xuống đất, nữ quỷ mặt kinh ngạch nhìn con chim cánh cụt này.

Tiểu cánh cụt mở cái cánh nhỏ ra đứng trước mặt Triều Lộc, cúi đầu, khuôn mặt nhỏ lông xù xù tràn đầy chí khí Bá Vương!

"Pi pi!" Triều Lộc, mau tỉnh lại!

Thế giới bốn phía toàn là gương.

Tang thi chồng chất trên đất, Triều Lộc dẫm lên những thu thể này đi lên trên, cường ngạnh mở ra một con đường máu cho chính mình!

Nhưng mà, tang thi vẫn cuồn cuộn không dứt từ trong gương bò ra! Không được, còn hư vật nữa không gian sẽ bị lấp đầy.

"Hệ thống, có biện pháp nào không?"

"Ký chủ, chị có thể lựa chọn đổi thẻ đạo cụ đặc thù nha"

Triều Lộc một chân đá mạnh vào cái sọ não của tang thi "Thẻ gì?"

"Chính chị tự xem đi"

Trong đầu Triều Lộc, một loạt những tấm thẻ xuất hiện. Nhưng Triều Lộc liếc mắt một cái liền thấy cái chính giữa kia, nó lớn nhất, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Thẻ chân tướng ra mắt, đây là tên tấm thẻ kia.

Công năng: Dùng để thấy rõ chân tướng bất luận thế giới gì.

Bất luận thế giới gì, đương nhiên cũng bao gồm thế giới ý thức trước mắt này.

Trều Lộc khẽ cắn môi "Mua! Bao nhiêu tích phân?"

Hệ thống: "Không cần tiên đâu

Triều Lộc: "?"

'Đã nói là thẻ đạo cụ đặc thù mà. Chỉ cần chị hoàn thành nhiệm vụ đặc thù liền có thể dùng nó nha"

"Nói trọng điểm"

"À À, em xem cho chị nội dung nhiệm vụ. Ừm, chọn một người giới tính nam tùy thích, sau đó nói với người đó 'Em thích anh'"

Triều Lộc ".........."

Lại có mười mấy con tang thi xông tới, Triều Lộc một chân đá bay một con, cô cảm giác rõ ràng được vị trí mình đứng lại cao thêm.

"À, Nhiệm vũ có thể ghi nợ nha. Chị có thể hoàn thành khi tìm được người nói "em thích anh" nha"

Triều Lộc "Thành giao"

"Rống——"

"Tê——"

Đột nhiên xuất hiện hơn trăm ngàng tang thi từ trong gương lao ra!

Cùng lúc đó, tấm thẻ tỏa ánh sáng nhàn nhạt dung nhập vào thân thể Triều Lộc.

Triều Lộc đột nhiên trợn to mắt, cô nhìn được thế giới trở nên không hề giống lúc trước.

Đàn tang thi triều lao tới cô, cô cảm thấy có một đường dây nối kết bọn chúng lại! Mà đường dây đó đầu cuối nối với một điểm gương nào đó trên tường.

Tường gương bốn phía rắn chắc vô cùng, phía trước Triều Lộc đã thử qua, hoàn toàn không thể đá vỡ. Nhưng hiện giờ, cô đột nhiên biết nên làm như thế nào.

Vô số tang thi gáo rống lao vào cô, Triều Lộc ngược lại lại nghênh đón.

Cô dẫm lên bả vai của vô số tang thi vọt về cái gương phía trước, rồi sau đó, một chân đá vào cái gương trên tường kia.

"Choang choang——" mặt gương trên tường theo tiếng vỡ mà vỡ toang, tang thi tất cả đều biến mất.

Mà thế giới sau bức tường gương kia, Triều Lộc thấy một người không thể tường được.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận