Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt - Chương 23: Con cánh cụt này thành tinh rồi!!
Chương trướcCăn bản không có bột huỳnh quang gì cả.
Không có việc gì ai sẽ mang theo thứ kia chứ?
Bất quá chỉ là một thứ trá hình để tìm ra thủ phạm thật sự thôi.
Nam sinh bây giờ đối với Triều Lộc kiểu "Oa! Cậu thông minh quá đi"
"Ta gϊếŧ người ——" Thẩm Dũng tức khắc gào lên như tiếng lợn rừng "Ngao ——" lại bị cảnh sát phía sau không lưu tình đạp vào chân. Áp giải đi.
Lúc này, mấy sinh viên khác trong phòng thí nghiệm cũng đã hoàn thành khai báo, mọi người đều nhìn Triều Lộc với ánh mắt tràn ngập kính ngưỡng.
"Tiểu Mai Tiểu Mai. Chiêu vừa nãy cậu đối phó với Thẩm Dũng đẹp lắm"
"A a a a nữ sinh như tớ cũng muốn yêu cậu rồi"
"Tôi may mắn thế nào mới có thể chung phòng thí nghiệm với Tiểu Mai vậy. Xỉuuu"
Nam sinh nhìn Triều Lộc cũng khó nén khỏi thưởng thức, đương nhiên, bọn họ cũng giống như Trương Khải đỏ bừng mặt, một chữ cũng không nói nên lời.
Chỉ có Triệu Tiểu Ngọc phản ứng khác thường.
Cô đỡ tường đi ra khỏi phòng thẩm vấn, sắc mặt tái nhọt như quỷ, cả người còn không ngừng phát run.
Lúc trước cô bị Thẩm Dũng bắt cóc tuy kịp thời giải cứu nhưng cũng bị dọa đế hết hồn. Trong phòng thẩm vẫn cũng nói không nên lời, ngày mai phải tới để hoàn thành nốt,
Cô đã như vậy rồi mà cũng không có một ai tới an ủi mình. Cô nhìn Triều Lộc được mọi người vây quanh, mấy nam sinh ngày thường hay xun xoe mình cũng chạy tới bên Triều Lộc.
Triều Lộc như chúng tinh phủng nguyệt được mọi người vây quanh, Triệu Tiểu Ngọc "oa" khóc ra tiếng "Tôi sao lại thảm như vậy ——"
Cửa cục cảnh sát.
"Văn Tiểu Mai, Văn Tiểu Mai, Văn Tiểu Mai ——"
Người kia kêu cô ba tiếng, Triều Lộc mới phản ứng lại là gọi mình. Quay đầu nhìn thì thấy Sở Lâm Bắc đang đứng phía sau mình.
"Lâm cảnh sát"
"Lần này cảm ơn cô"
"Không cần"
Hai người cũng không nói gì nữa.
Thấy đối phương không còn việc gì, Triều Lộc liền gật đầu với hắn, xoay người đi.
"Từ từ" Sở Lâm Bắc vội gọi cô lại.
Ánh mắt Triều Lộc bình tĩnh không gợn sóng, đội diện với đôi mắt cô, Sở Lâm Bắc cũng không biết vì sao lại có một trận phiền muộn "Ờ thì tuần sau nhà tôi có một buổi tụ hội, nếu cô rảnh thì...."
"Pi" Tiểu cánh cụt bỗng từ balo chui ra, bò lên vai Triều Lộc, mắt đen như hạt đậu sáng ngời có thần đối diện với Sở Lâm Bắc.
Sở Lâm Bắc "?"
Triều Lộc muốn bế tiểu cánh cụt bảo bảo xuống, vật nhỏ nhất quyết không chịu. Một hai phải bá chiếm bả vai Triều Lộc, khuôn mặt nhỏ xù xù đối diện với Sở Lâm Bắc.
Triều Lộc đành phải xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, hướng Sở Lâm Bắc hỏi "Anh vừa nói cái gì?"
Sở Lâm Bắc "......"
"Thôi" Sở Lâm Bắc tức giận.
Sở Lâm Bắc vừa đi, tiểu cánh cụt như thể hết hứng thú với vai Triều Lộc, vẻ mặt nó cao lãnh bò lại vào balo.
"Từ từ" cánh nhỏ bị Triều Lộc cầm lấy.
Triều Lộc bế vật nhỏ tới trước mạt, đối diện với khuôn mặt nhỏ đầy lông, đuôi mắt câu lên, một mặt phong tình "Chuyện của chúng ta lúc trước, còn chưa tính toán đâu?"
Thời gian trở lại 2 tiếng trước.
Điện thoại Sầm Tiểu Mộc bị tìm thấy trong balo Triều Lộc, cô trở thành người bị hiềm nghi lớn nhất.
Tiểu cánh cụt không chút hoang mang bò vào balo Triều Lộc, ngậm điện thoại Triều Lộc ra. Đầu nhỏ ngẩng lên, nó mổ mổ mấy cái trên điện thoại Triều Lộc, lại mổ mấy cái nữa.
Liền mổ ra ba chữ "Bột huỳnh quang"
Có trời mới biết lúc đấy Triều Lộc có bao nhiêu khiếp sợ.
May cho cô phản ứng nhanh, bảo đảm một màn này chỉ có một mình cô thất.
Cũng là nhờ ba chữ này, Triều Lộc mới nghĩ ra chuyện giả vờ có bột huỳnh quang để lừa Thẩm Dũng.
Kết thức hồi ức, giờ muốn tính sổ.
"pi~"Tiểu cánh cụt cánh nhỏ phiến phiến, kêu đến thiên chân vô tà.
Triều Lộc bóp nách nó "Giả ngu giả ngơ cũng vô dụng"
Tiểu cánh cụt vẫy vẫy chân nhỏ "Pi~"
Triều Lộc nheo đôi mắt lại, một người một cánh cụt không tiếng động nhìn nhau.
Thời gian cứ một phút một giây đi qua.
Cuối cùng bởi trên mặt có một lớp lông, cuối cùng vấn là Triều Lộc bại trận. Cô ủ rũ than một tiếng mông nhiên cô thế mà lại đem mặt trôn vào bụng tiểu gia hỏa, hít một cái đồng thời tự đáy lòng cảm thán "Ấm thật ——"
Cố Thượng Nghiêu "!!!"
Nhìn bụng mình bị đầu cô gái cọ loạn, Hoàng thái tử nhịn không được than: Đồ, không, biết, xấu, hổ ——
Triều Lộc đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn nó "Em sẽ không thành tinh đi?"
Cố Thượng Nghiêu trong lòng bất giác nhảy dựng "Pi"
Nay sau đó, tiểu cánh cụt hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Lần thứ hai khôi phục ý thức, Cố Thượng Nghiêu thấy mình đang nằm trên giường.
Trên đầu là trần nhà sáng lạn, là bức bích họa cổ thời địa cầu cổ.
Cái đồng hồ trên tường kêu "tích tắc tích tắc" làm cho đêm khuya càng thêm yên lặng. Ngoài cửa sổ ngẫu nhiên truyền đến tiếng bước chân của binh lính, đó là đội tuần tra của cung.
Hết thảy hết thảy đều nhắc nhở Cố Thượng Nghiêu rằng hắn đa trở về thế giới của mình, ở trong chính tẩm cung của mình.
"Kính bảo vệ mắt" của Lục Kỳ một lần chỉ có thể để hắn tiến vào thế giới kịch bản 10, hiển nhiên bây giờ đã hết thời gian.
Gỡ "kính bảo vệ mắt" trên mặt xuống, Cố Thượng Nghiêu xoay người đứng dậy.
Tóc hắn rối loạn, dây áo ngủ thắt hờ quanh eo lộ ra cơ ngực rắn chắt. Không có quân trang trói buộc, ban đêm cả người Cố Thượng Nghiêu toát ra sự lười biếng của một chú hùng sư trưởng thành.
Nhưng tôi nay, hùng sư này có chút khác thường.
Đi đến bên cửa số, Cố Thượng Nghiêu tự rót cho mình một ly Whiskey.
Ngửa đầu, một hơi uống cạn.
Hầu kết lên xuống, chết lỏng vừa lạnh vừa cay theo yết hầu chảy xuống, rõ ràng là phải sảng khoái nhưng không hiểu sao phần bực bội trong lòng Cố Thượng Nghiêu chỉ tăng chứ không có giảm.
"Ngươi nên sẽ không thành tinh đi?" (mị chịu)
Nhàm chán.
Cố Thượng Nghiêu nặng nề đặt ly rượu xuống.
Tắt đèn, ngủ.
Ngày hôm sau trời con chưa sáng, Cố Thượng Nghiêu đã thức dậy. Lôi kéo đội hộ vè chạy quanh cung Phàm Lỗ Tái, chạy 3 vạn mét, thành công đem cả đội mệt đến nằm xuống.
Hắn còn cảm thấy chưa đã ghiền, lại chạy tời giáo trường tìm người đánh quyền, lại lần nữa làm gục toàn bộ.
Này còn chưa xong.
Hắn chạy đến sân bắn tìm người xạ kích, làm toàn bộ thương doanh bắn đế tự kỉ.
Phát tiết xong những tinh lực dư thừa kia, nhìn binh lính lũ lượt ngã đầy đất, Hoàng Thái Tử điện hạ thả lỏng cổ tay, cuối cùng cũng thoải mái.
"Thế lực còn chưa đủ" Đã thế trước khi đi, hắn cò không quên phóng công kích "Luyện tập thêm đi"
"Ngao ——" Cả đám lính kêu thảm thiết xông thẳng lê lên bầu trời 3 vạn dặm.
...
Một thân quân trang thẳng tắp trở về cung Phàm Lỗ Tái, Cố Thượng Nghiêu lại là hoàng thái tử điện hạ tôn quý nhất đế quốc.
Đệ nhất phòng họp.
"Tôi thấy Thủ Đô Tinh chính là rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt, để tôi cho một pháo rồi hẵng nói"
"Đã nói là muốn hòa đàm, ngươi thế nào lại còn muốn kêu đánh kêu gϊếŧ?"
"Hiện tại để bọn họ được một tấc lại tiến một thước à? Một đám đồ vật không rõ mình mấy phân lượng"
Quan quân cùng phụ tá ồn ào đến túi bị, trên cái bàn chỉ bị bỗng truyền đến tiếng gõ tay vào mặt bàn.
"đát ——"
Thanh âm không lớn nhưng lại khiến cho toàn thể quan lớn biến đổi sắc mặt.
"Cãi xong rồi?" Cố Thượng Nghiêu thanh âm lười nhác, thậm chí còn có vài phần thất thần.
Một khắc trước còn ồn ào như cái chết thế mà trong nháy mắt phòng họp đã an tĩnh lại, ai cũng không dám nhiều lời thêm một chữ.
Cố Thượng Nghiêu lúc này mới ngồi thẳng, ngữ điệu nhàn nhạt tựa như chỉ nói về thời tiết hôm nay "Không thể đồng ý liền tính"
"Này.... ý điện hạ là?" Chủ chiến phía quan quân nhịn không được hai mắt phát sóng.
Cố Thượng Nghiêu liếc hắn một cái "Hoặc chiến hoặc nói, ngươi không thể nghĩ là con đường thứ ba?"
Quan quân sờ sờ cái ót, thành thật nói "Không nghĩ ra"
Ngón tay thon dài cái bút, cái bút này đen như mực nhưng lại như một viên ngọc quý. Đây là đồ vật Cố Thượng Nghiêu mới có được từ cổ địa cầu kia.
"Đổi cách nghĩ" Hắn cả người dựa ra sau, môi mỏng nói một câu, Hoàng Thái Tử điện hạ cười đến có chút xấu xa "Thẩm thấu đi"
"Thẩm thấu là từ ngữ trong thời đại cổ địa cầu, nghĩa là đồ vật hoặc thế lực nào đó từng chút tiến vào đồ vật khác. Cũng chỉ thủy phân tử..." Cấp dưới nói đến đây, đã bị Cố Thượng Nghiêu ra hiệu ngừng.
Dưới ánh mắt uy áp của hùng sư "Đã hiểu chưa?"
Mặc kệ quan quân với phụ tá tự khai thông, chân dài Cố Thượng Nghiêu bước ra khỏi phòng họp.
Lúc này đã là buổi trưa, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi toàn bộ cung Phàm Lỗ Tái đến rạng rỡ. Bên ngoài là bãi cỏ xanh tươi thu hút những con bồ câu trắng ở quảng trường phía xa bay tới.
Và cũng thích hợp cho một ngày lười biếng.
Một tay đút túi quần, Cố Thượng nghiêu chán đến chết đi trên hàn lang dài. Đến chỗ ngoặt, hắn đột nhiên dừng chân.
Cố Thượng Nghiêu ngẩng đầu, thấy thị tòng quan của hắn lén lút ở góc tường với một lão binh.
Cố Thượng Nghiêu híp híp mắt.
"Là cái này à la cái này à?"
"Đúng đúng đúng, chính là cái này, nhớ xem phòng phát sóng Khải Lộc"
"Thái tử điện hạ thực sự mỗi ngày đều ở trong này à?"
"Ta mỗi ngày đều hầu hạ điện hạ, ta sao có thể không biết? Nghe ta chắc chắn không sai"
Lão binh nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Thị tòng quan " Mắt ngươi có vấn đề à?"
Nói xong mới ý thức được có điều gì đó không đúng, thị tòng quanh xoay người, nháy mắt lắp bắp "Điện, điện ,điện..."
Cố Thượng Nghiêu ôm cánh tay, tựa vào tường "Hai ngươi hình như rất nhàn"
Cố Thượng Nghiêu từ trước tới nay sẽ không trách móc quá năng nề với bề dưới, thấy hai người hổ thẹn cúi đầu, hắn cũng không nói gì nữa, nâng bước tiếp tục đi về tẩm cung.
Thị tòng quan chạy một mạch theo sau.
Cung Phàm Lỗ Tái vừa khí thế vừa đồ sộ với hơn 800 gian điện lớn lớn bé bé. Trong cung kim bích huy hoàng, tùy ý lấy một thứ cũng là tác phẩm nghệ thuật có giá trị liên thành. Nơi này được xây dựng bởi hoàng đế thứ 7 của đế chết —— Cố Chuẩn đại đế xây cho Hoàng Hậu của mình.
Cố Chuẩn đại đế cũng là tổ phụ của Cố Thượng Nghiêu.
Mắt thấy sắp tới tẩm cung, thị tòng quanh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được "Điện hạ, nô tài thấy Triều Lộc tiểu thư trên mạng có rất nhiều anti-fan. Ngài xem chúng ta có nên động tay một chút không?"
Cố Thượng Nghiêu dừng lại.
(*^▽^*)(*^▽^*)(*^▽^*)(*^▽^*)(*^▽^*)(*^▽^*)(*^▽^*)
NĂM tròn xin tiễn tiết đông qua
MỚI đón xuân tươi đến mọi nhà
CHÚC tặng trên đời thêm chữ Hỷ
MỪNG vui khắp chốn cất lời ca
HẠNH dung lễ nghĩa ngời tâm ngọc
PHÚC lộc, công danh rạng ánh ngà
CHAN chát trống kèn, Lân hợp cảnh
HÒA đàn, tấu sáo rộn ràng ca