Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt - Chương 29: Tiểu cánh cụt: Đối với tình địch như hổ rình mồi...

Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt Chương 29: Tiểu cánh cụt: Đối với tình địch như hổ rình mồi...
Thẩm Dũng, tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi. Tôi cũng.... tôi cũng không biết mình sẽ phạm tội nghiệt lớn như vậy.

Tôi lúc ấy, tôi lúc ấy giống như bị quỷ mê tâm mê hồn, anh ta nói tôi làm cái gì, tôi liền ngây ngốc làm cái đấy.

Tôi cảm thấy anh ta không chết tôi. Anh ta ở trong đầu tôi. Anh ta nói chuyện với tôi. Anh ta bảo tôi.....bảo tôi..... Anh ta là ma quỷ!

Tôi sợ quá. Tôi thật sự rất sợ. Tôi không biết cứ như , tôi sẽ biến thành cái dạng gì....

Không được. Tôi không thể cứ như vật. Tôi tuyệt đối không thể tiếp tục như thế này nữa.

Phải cẩn thận.

Anh ta nói..... anh ta sẽ tiếp tục gϊếŧ người!

—— Trích thư 《 tiểu hộ sĩ di thư 》

Hôm nay đại học Đông Nhân cờ màu tung bay, một đống nhân vật nổi tiếng mặt mày hớn hở đi vào trường, nơi ơi đều là nói cười vui vẻ.

Hôm nay là ngày trường học kỉ niệm 100 năm thành lập trường.

(ớ, 2 sinh viên nhảy lầu mà vẫn tổ chức hẻn)

Hoàng hô, lễ đường bên ngoài của lễ kĩ niệm.

"Tiểu Mai Tiểu Mai. Hội diễn văn nghệ sắp bắt đầu rồi, cậu xác định thật sự không tham gia cùng chúng tớ sao?" Khương Chanh Canh hôm nay mặc một cái váy màu cam vàng, từ tháng trước, cô vẫn luôn du thuyết Triều Lộc tham gia tiết mục đại hợp xướng của phòng thí nghiệm TYV.

(Ta đoán người tiếp theo hẳn là Khương Chanh Chanh :P)

"Mấy cậu tập đi"

"Được" Khương Chanh Chanh có chút uể oải, bất quá cô ấy rất nhanh lại cao hứng lên "Vậy cậu nhanh lên nha, tớ sẽ an bài cho cậu hàng ghế đầu tiên" Nói xong, người liền vùng vẫy chạy vào hậu trường.

Triều Lộc có chút ngại lễ đường ồn ào, xoay người muốn tránh ở chỗ nào đó lười biếng một chút, không nghĩ tới, phía sau không biết khi nào có một người tường đứng ở đó.

"Sao nào, không quen hả?" 'Người tưởng' mở miệng, ngữ khí có điểm thống khoái không lớn, chính là đại cảnh sát Sở Lâm Bắc của chúng ta.

Triều Lộc phản ứng đầu tiên chính là "Lại chết người?"

Sở Lâm Bắc "..........."

Sở Lâm Bắc "Anh không thể được mời với tư cách cựu sinh viên ưu hở?!"

Triều Lộc "Ồ, thế cũng khá tốt"

Hai bên chào hỏi xong, Triều Lộc tính toán rời đi, lại muốn đi cũng không xong.

Cứ như vậy?

Anh vất vả xin đơn nghỉ để chạy tới gặp em, em lại có thái độ như vậy với anh?

Trường kì bị xem nhẹ không cam lòng kêu, Sở Lâm Bắc bỗng nổi giận từ tận đáy lòng, giơ tay muốn túm lấy bả vai Triều Lộc, không nghĩ tới lại đối diện với đôi mắt đen bóng.

Tiêu cánh cụt không biết từ bao giờ chui từ balo sau lưng Triều Lộc ra, giờ phút này bám vào đầu vai Triều Lộc, vẻ mặt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm tay Sở Lâm Bắc.

Sở Lâm Bắc "............"

Trời mới biết hắn nhìn thế nào lại từ trên mặt một con cánh cụt nhìn ra 4 chữ "Như hổ rình mồi", cùng không biết làm sao khi bị nó dùng đôi mắt ô lưu đen nhánh nhìn chằm chằm, Sở Lâm Bắc trong lòng lại theo bản năng sinh ra một chút nhút nhát. Lại phảng phớt, nhìn chằm chằm hắn không phải là một con cánh cụt mà là một, con, mãnh, thú, to lớn.

Hắn lảo đảo giấu tay đi "Chim cánh cụt của em........"

Triều Lỗ quay đầu dán dán vào mặt tiểu cánh cụt, lại xoa xoa đầu nhỏ của nó, mới nhìn Sở Lâm Bắc "Lá gan rất nhỏ, anh đừng dọa đến nó"

Sở Lâm Bắc không thể tượng tưởng nổi chỉ chính mình "Anh, dọa đến nó?"

Tiểu cánh cụt nheo đôi mắt lại "Pi~"

Sở Lâm Bắc cảm thấy chính mình quả thực đã ngốc rồi, thế mà lại trong một tiếng "Pi" này mạc danh nghe ra đắc ý.



Quay sang Triều Lộc, móng vuốt không tự giác thu về, Sở Lâm Bắc thanh thanh giọng nói "Sao lại không nghe anh nói? Không có việc gì em đừng chạy loạn"

Sở Lâm Bắc lại hướng Triều Lộc lộ ra một góc di thư của hộ sĩ. Hộ sĩ đó nhắc tới "Anh ta sẽ tiếp tục gϊếŧ người" Kết hợp với quan hệ phía trước của Triều Lộc với Sầm Tiểu Mộc, cùng với Thẩm Dũng vui hãm Triều Lộc, cảnh sát hoài nghi Triều Lộc có thể là mục tiêu kế tiếp của hung thủ.

"Hôm nay có việc" Triều Lộc nhàn nhạt nói. Chẳng lẽ bởi có nguy hiểm mà mình liền không ra khỏi cửa? Nếu cứ ôm loại tâm tình này vào người, cô ở mạt thế đã sớm chết đói trăm ngàn lần.

Mà kể cả gặp hung thủ, cô cũng không sợ, cô có tự tin sẽ đem người kia đánh bò.

Sở Lâm Bắc thở dài, tây trang run run, đặc biệt nói "Cho nên, anh tới"

Triều Lộc vẻ mặt hoang mang "Tới làm gì?"

Sở Lâm Bắc ".........."

Lúc này, từ lễ đường bỗng chạy ra hai bạn học, khuyên can mãi một hai phải lôi kéo Triều Lộc vào xem biểu diễn. Triều Lộc không thể từ chối, liền cùng bọn họ đi vào.

Chỉ còn lại Sở Lâm Bắc một mình đứng trong gió, hơn nữa còn dày đặc hoài nghi: Mình cứ như vậy không chịu nổi đối đại của một cô gái?

Lễ đường đại học Đông Nhân có khả năng chứa hơn một ngàn người. Giờ phút này, bên trong một mảnh tối tăm, lại còn có dòng người chen chúc xô dẩy. Văn nghệ mỗi năm làm đều xuất sắc, khán giả đều chờ không kịp, bắt đầu ngo ngoe rục rịch tiến lên.

Khương Chanh Chanh quả nhiên an bài cho Triều Lộc hàng ghế đầu nhưng chính cô ấy lại không thấy đâu.

Triều Lộc cầm một lon coca ngồi xuống, cô không chú ý chính là, Sở Lâm Bắc cũng theo vào đây. Đại khái là bị tổn thương quá mực, Sở Lâm Bắc ngồi sau Triều Lộc một vị trí, gục đầu xuống, yên lặng ngồi.

Nhìn đến đây, Cố Thượng Nghiêu quay đầu lại.

Tuy rằng cảm thấy Sở Lâm Bắc chướng mắt, nhưng hắn nói một câu không sai, Triều Lộc hiện giờ xác thực có nguy hiểm.

Thế giới kịch bản này chẳng qua chỉ là một trò chơi nhưng thấy cô diễn nghiêm túc như vậy..... Nhìn khuôn mặt nhỏ Triều Lộc mang the vài phần hứng thú, ánh mắt Cố Thượng Nghiêu dần dần trở nên u ám, vậy tạm thời để Sở Lâm Bắc đi theo đi.

Đột nhiên, đèn lớn trên đầu "bang" một cái, toàn bộ lễ đường lập tức tối sầm xuống. Một chùm ánh sáng lại đột nhiên chiếu rọi trên khán đài, nam chủ trì bước nhanh ra:

"Hoanh nghênh mọi người đến tham dự kỷ niệm ngày thành lập của trường chúng tôi. Không nói lời vô nghĩa nhiều, hãy chào mừng tiết mục đầu tiên của buổi hôm nay: Đại hợp xướng đến từ phòng thí nghiệm TYV"

"Nhìn nhìn. Khương Chanh Chanh bọn họ xướng kìa" Mấy bạn học phòng thí nghiệm chung quanh Triều Lộc nói, tuy rằng không lên sân khấu, nhưng mọi người vẫn có tinh thần a.

Đến Triều Lộc cũng không tự giác ngồi thẳng, ngước nhìn sân khấu.

Màn che hai bên chậm rãi kéo ra, hiện ra trên sân khấu là một cây đàn dương cầm.

"Là dương cầm của Khương Chanh Chanh" Có người hưng phấn kêu lên "Trước khi hợp xướng bắt đầu, cô ấy muốn biểu diễn một đoạn cá nhân"

Ánh đèn chiếu liên tục vào giữa sân khấu, một giây qua đi.

Hai giây qua đi.

Bai giây qua .

Người biểu diễn chậm chạp không lên sân khấu.

"Sao thế?" Thính phòng đã bắt đầu có người nói "Im lặng ——"

Nam chủ trì vẻ mặt nôn nóng "Này..... có thể tuyển thủ dương cầm của chúng ta tương đối thẹn thùng....." Lời còn chưa nói xong, toàn bộ lễ đường liền vang lên một tiếng hét chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ của mọi người:

'A ——————————"

Triều Lộc đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói này........Khương Chanh Chanh.

Hậu trường lễ đường, cuối hành lang.

Cùng với ở sân khấu ầm ĩ khác biết, nơi này một người cũng không có, quá mức an tĩnh.

Dưới ánh đèn mông lung mờ nhạt chiếu cả hành lang, một đoạn cầu thang gỗ lộ ra dưới ánh sáng.

Cầu thang hướng lên trên, hướng lên trên, có thể thấy nó dẫn đến mái nhà của lễ đường.

"Da-Da-Da-" Trên cầu thanh đột nhiên xuất hiện một đôi giày da nam mày đen, có người từng bậc từng bậc đi lên trên đó.

Bên cạnh đôi giày nam đột nhiên nhiều thêm hai cái giày nữ, chúng nó thất tha thất thểu tựa như bị người kéo lê.



"Ngô.........ngô........." Bị bịt miệng, tay bị vặn ra sau, Khương Chanh Chanh thân bất do kỷ không thể hoạt động. Phía sau cô là một người đàn ông toàn thân đen nhánh, hơi thở lạnh băng, Khương Chanh Chanh cảm thấy mình như vị Tử thần bóp cổ.

Cô không rõ mình rõ ràng đang ở phòng hóa trang chờ lên sân khấu, như thế nào đột nhiên liền, đột nhiên liền.

"Bang ——" Một tiếng đá cửa vang lên, gió nổi lên mãnh liệt cứ thế đập vào người, ánh sáng chiểu thẳng vào mặt làm Khương Chanh Chanh thống khổ nhắm mắt. Ngay sau đó, cô lại đột nhiên mở to mắt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm cao tầng trống rỗng của lễ đường.

Người đàn ông mang cô tới tầng cao nhất.

Tầng cao nhất.

Tầng cao nhất.

Sự sợ hãi thổi quét toàn bộ người Khương Chanh Chanh, cô khắc chế mình không được nghĩ tới Sầm Tiểu Mộc, nghĩ tới Lâm Thư. Các cô ấy đều từ tầng cao nhất........... Không! Tôi còn chưa muốn chết! Còn chưa muốn chết.

Khương Chanh Chanh giãy giụa kịch liệt đá đạp lung tung.

Nam nhân phía sau không dấu hiệu mà dùng lực, kéo cô ra mép lan can tầng thượng.

Không ——

Khương Chanh Chanh hoảng sợ mở to mắt. Người đàn ông xách cô lên muốn đẩy xuống dưới.

"Phanh ——" mặt đất bỗng vang lên một tiếng giòn tan, một lon coca rỗng bay lên trúng vào giữa đầu gối nam nhân;;

Nam nhân một thân kêu rên, đùi phải trong nháy mặt mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất không dậy nổi.

"Ô——" Khương Chanh Chanh sợ tới mức mất nửa cái mạng, trực tiếp mềm mại lăn xuống đất.

Triều Lộc bước đến.

Nhưng vẫn chậm một bước, người đàn ông giơ tay, bóp chặt cổ Khương Chanh Chanh, nhấc cả người cô ấy lên.

"Thả cô ấy ra" Sở Lâm Bắc hét to, hắn theo phía sau vôi vàng đi tới.

Ánh trăng trên tầng thượng to tròn, nam nhân một thân quần áo đen, mang khẩu trang màu đen, cứ như vật kẹp theo cả người Khương Chanh Chanh đứng ở mép lan can. Gió làm sợi tóc hắn tung bay, đôi mắt giấu sau cặp kính râm kia sâu không lường được.

Không tiếng động giằng co.

Nam nhân thấp giọng cười, thanh âm hắn khàn khàn, khó phân biết "Đừng xen vào việc người khác"

Sở Lâm Bắc trong mắt bắn ra tia lửa giận "Sao lại gϊếŧ người?"

"Đương nhiên là bởi vì thù ví"

"Sầm Tiểu Mộc với Lâm Thư đều là anh gϊếŧ?"

Nam nhân người ha hả "Có trách chỉ trách bọn nó tâm tư quá đơn thuần, dễ dàng đã bị dụ dỗ" Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sau kinh râm nhìn thẳng Triều Lộc "Hôm nay là tao bất cẩn nhưng mà cùng chẳng sao cả"

Triều Lộc bỗng nhiên dự cảm thấy cái gì đó, cô cất bước chạy nhanh về phía trước "Dừng tay"

Người đàn ông đã lùi một bước về phía sau, kéo Khương Chanh Chanh từ tầng cao nhất nhảy xuống.

Khương Chanh "aaaa——"

Sở Lâm Bắng "Văn Tiểu Mai"

Triều Lộc vẫn không ngừng chạy, bỗng nhiên thả nửa người mình ra ngoài lan can.

Ngay sau đó, cô đột nhiên trơn to mắt chỉ vì phía sau la can có một cái bục nhỏ Khương Chanh Chanh ngã vào cái bục đó.

Người đàn ông mặc đồ đen đi về phía Triều Lộc, chậm rãi ngả người ra phía sau"

"Không ——" Triều Lộc theo bản năng giơ tay bắt lấy, người đàn ông trong nháy mắt ngã ra khỏi cái bục.

Một khắc kia, khẩu trang trên mặt hắn bị rơi xuống, hiện ra là gương mặt anh tuấn lại nho nhã Tiền Thư Minh

Triều Lộc "!!!"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận