Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt - Chương 8: Không thể chạm vào nó

Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt Chương 8: Không thể chạm vào nó
Editor: QN

CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ

1/12/2021

Chương 8:  Không thể chạm vào 

(*゜ー゜*)(*゜ー゜*)(*゜ー゜*)(*゜ー゜*)(*゜ー゜*)(*゜ー゜*)(*゜ー゜*)

Trong khuôn viên trường đại học Đông Nhân, Trương Khải chậm rì rì đi tới.

Hắn là học đệ của Sầm Tiểu Mộc kiêm cộng sự trong phòng thí nghiệm, nam thứ N trong thế giới kịch bản và cũng là người dùng chung phòng phát trực tiếp số 6 với N diễn viên.

Diễn viên đóng vai Trương Khải chính là một diễn viên nhỏ vừa mới xuất đạo, không có nhân khí cũng như là người tới phòng phát sóng trực tiếp của hắn, nếu tới cũng chỉ vì xem Sầm Tiểu Mộc dưới góc nhìn của người khác thôi.

Hôm nay, phòng phát sóng Trương Khải vẫn chỉ có hai, ba người.

[Trương Khải này ngoài trừ đi đường thì vẫn là đi đường. Mộc Mộc của ta đâu, ta chỉ muốn xem Mộc Mộc]

[Tôi xem đến buồn ngủ luôn. Triệt triệt]

Đột nhiên màn hình chiều đến phía sau Trương Kỳ, có mỗi giọng nữ ôn nhu vang lên.

"Chào bạn"

Trương Khải theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt chính là một cô gái xinh đẹp như sương mai.

Mái tóc dài như rong biển buông xõa, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đầy trong sáng của cô gái, mỗi cọng lông tơ nhỏ trên mặt được ánh mặt trời chiếu đến khả khả ái ái. Cô chớp chớp mắt, môi mòng hồng nhạt khẽ mở "Xin chào, mình là Văn Tiểu Mai"

"Chào, chào, chào bạn"

"Cho mình hỏi đường gần nhất đi đến quầy bán đồ ăn vặt đi như thế nào vậy?"

"Hướng, hướng, hướng, hướng bên trái

"Cảm ơn"

[ngao ngao ngao mỹ nhan bạo kích]

[Trời ơi, tôi không thế hô hấp nữa rồi. Con người có giá trị nhan sắc như thế này sao?]

[Nguyên lai Triều Lộc tiểu tỉ tỉ cũng tới "diễn viên hãy nhắm mắt" à]

[Khải kẻ ngốc tật nói lắp không thể tốt hơn]

[Từ từ, Triều Lộc này không phải tiểu tam sao?]

[đúng vật, cô ta thật ghê tởm, nghe nói một chân đạp bảy chiếc thuyền, cũng N đạo diễn dan díu...]

[Tôi cũng nghe nói,  hắc liêu một đống lớn Triều Lộc]

[Nhưng cũng không có chứng cứ chính xác chứng minh cô ấy là tiểu tam, nhỡ đâu là lời đồn thì sao? Mấy người cứ thế hắt nước bẩn vào cô ấy thế à?]

[Bạn lầu trên, không có lửa thì làm sao có khói, bạn hiểu không] (thế là bạn không biết "NH3 + HCl => NH4Cl - phản ứng tạo hiện tượng khói trắng bay ra mà không cần tới lửa" rồi]

[Chính là vì như thế, sao không đồn người khác mà nhất định là Triều Lộc. Nhất định tại nó có vấn đề]

[Các chị em đừng cãi nau, Triều Lộc tỉ tỉ không thấy đâu]

Ai?

Trong màn hình, Triều Lộc sau khi hỏi đường Trương Khải liền rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt Trương Khải.

[ ngao ngao ngao Khải ngốc đứng chỉ lo phát ngốc, mau đuổi theo nhanh lên đi]

[Tôi còn tưởng hít một ít nhan sắc Triều Lộc tiểu tỉ tỉ ô ô ô]

[Thời buổi này đúng là nhan cẩu ở chỗ nào cúng có]

[Thời buổi âm dương quái khí thật đúng là nơi nào cũng có. Không yêu sắc đẹp ngươi theo đuổi ngôi sao nào a? Đối với mặt mình không phải vui sướng hơn sao]

[Mấy chị em, nhanh nhanh đổi phòng phát sóng. Phòng số 7 có Triều Lộc]

[ngao ngao ngao con gái Lộc Lộc đợi ta tới]

Ngoài miệng thì mắng đến khó nghe nhưng thời buổi này có ai không phải nhan cẩu? Thoải mái, hào phóng đổi với người xem cho một chút lại thu một chút mới có thể khiêu gợi hứng thú cao nhất của người xem.

[Góc này Triều Lộc tiểu tỉ tỉ càng đẹp nha]

[Trời ơi cái góc nghiêng này. Tôi bắt đầu khó thở a]

Nhưng Triều Lộc đang đi đường, cô không thể ở một thị giác cố định của người qua đường cho nên mấy người hâm mộ chỉ dừng ở phòng phát sóng số 7 không quá 2 phút đã không thấy Triều Lộc.

[Mau mau triệu tập nhóm mỹ nhân, Triều Lộc ở phòng 9]

[hahahah phòng 9 ta tới đây]

[ô ô ô Triều Lộc lại đi rồi]

[Phòng phát sóng số 8 có Triều Lộc]

Phòng phát sóng trực tiếp có số đều dành cho nhưng diễm viên không phải vai chính, theo con số tăng dần lên, phòng phát sóng càng ngày càng vắng lạng, lượt xem thậm chí còn thấp hơn mức tiêu chuẩn đến mức sắp bị đóng lại.

Triều Lộc xuất hiện, đã kéo lưu lượng phòng phát sóng đầy bụt lên, làm có cùng những diễn viên may mắn không bị lãng quên.

Mà xem nhan sắc một hồi, rốt cuộc người xem mới phản ứng lại:

[Từ từ, Triều Lộc vừa nói cô tên là "Văn Tiểu Mai" đúng không? Sao mình thấy tên này quen quen]

[Vừa đi xem cốt truyện, các ngươi đoán ta nhìn thấy cái gì?]

[Văn Tiểu Mai là chị của Văn Thù Nhi, là thiên kim thật....]

Phòng phát sóng trực tiếp gió thổi mây phun, tất cả đều được Triều Lộc không chết trong tầm tay.

Ngồi xuống quầy đồ ăn vặt trong trường, con gà lập tức xuất hiện trong đầu cô.

Giá trị gà gáy tăng lên không ít. Cô cảm thấy không tồi, người xem tại thế giới hiện thực  vẫn thưởng thức vẻ ngoài của cô.

"Bảo sao cô muốn đổi thẻ mỹ nhân, ký chủ, cô thông minh thật nha~" Thanh âm hệ thống Tiểu Nãi vang lê trong đầu.

"Ừ" Triều Lộc không khỏi có chút thất thần. Ánh mắt cô dừng lại trên quầy đồ ăn vặt,  nơ đó đang bán mấy cái vòng vây cổ.

Vây trên cổ có một vòng lông mao, nhìn rất thức.

Có chút muốn sờ nó.

Nhưng vào ngay lúc này, bên người cô bỗng nhiên vang lên một giọng nói cô gái "Chào bạn, mình có thể ngồi đây được không?" Cả quầy ăn vặt đã đầy người, chỉ có bên cạnh Triều Lộc còn mộ vị trí, chẳng qua đã bị cô để cặp sách lên.

"Cho nên lúc trước cho cánh cụt nhỏ phát sóng, cô cố ý không lộ mặt à?" Hệ thống lại nói chuyện.

Triều Lộc một bên để cặp sách ra phía sau mình, một bên "ừ" một tiếng trong đầu.

Một gương mặt bình thướng tất nhiên sẽ không phải thứ người xem muốn nhìn, cô lúc đó còn không đủ giá trị gà gáy để khôi phục dung mạo, dứt khoát liền không lộ mặt, còn có thể làm cho người xem có cảm giác thần bí. Chờ đến lúc thức hợp, lấy nhan sắc đỉnh cao lóe sáng lên sân khấu.

Hiệu quả vô cùng rõ ràng.

Triều Lộc đột nhiên đứng lên, nội tâm vẫn bị mao nhung khống chiếm lấy, cô đi về hướng quầy.

Sờ một cái chắc không sao đâu.

Tại sao mình lại thích lông đến như vậy?

Bởi vì mỗi khi sờ vào lông xù xù, tâm liền trở nên vô cùng mềm mại, sẽ có cảm giác đặc biệt hạnh phúc.

Trong tay vuốt lông mao, Triều Lộc hạnh phúc nheo mắt lại.

Tiểu ca ca nhân viên của quầy nhìn chằm chằm vào mặt cô, trong nhất thời liền xem đến ngây ngốc, cũng có cảm giác thấy hạnh phúc.

Đại khái đã sờ đủ cô liền để về chỗ cũ, cô gái lúc trước cũng đã rời đi.

"Tiếp theo cô tính toàn thế nào?" Hệ thống hỏi.

Trước mắt đủ ánh mắt trời, tâm tình Triều Lộc cũng vô cùng thoải mãi, vậy mở một cái phòng phát sóng trực tiếp đi. Cô vẫn luôn cũng tiểu cánh cụt như hình với bóng, hiện giờ vật nhỏ chắc hẳn đang ở trong balo đen của cô ngủ đến mơ màng.

Nghĩ đến như vậy, Triều Lộc trong lòng mềm mại một mảnh, cô giơ tay định lấy cánh cụt nhỏ ra, kết quả chỉ lấy được một ổ bánh mì to tròn.

Triều Lộc "?"

Hệ thống "A, cái tui cô gái vừa nãy hình như giống cô"

Triều Lộc đột nhiên đứng lên "Mao mao"

Balo màu đen đong đưa, Cố Thượng Nghiêu vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa  nói chuyện với Lục Kỳ

Lục Kỳ "Cậu nói cô gái cứu cậu là Triều Lộc?"

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng hoàng thái tử điện hạ vẫn cố "ừ" một tiếng.

"Thế thì trùng hợp thật, nhưng vẫn là chuyện tốt" Lục Kỳ không nghi ngờ gì, tiếp tục nói "Mấy ngày nay cậu có phát hiện cô ấy có gì dị thường không?"

Dị thường? A, Cố Thượng Nghiêu cười lạnh một tiếng, khá là nhiều đi. Ví dụ như trong 5 phút biến thành một người khác.

Cứ tưởng cô chỉ là một pháo hôi, hiện tại xem ra sự tình không đơn giản như thế. Có thể trong thế giới kịch bản thay đổi, sau cô phải có một thế lực...

"Có cảm giác được trên người cô ấy có dao động giá trị tinh thần của cậu không?" Giọng nói Lục Kỳ đánh gẫy suy nghĩ của Cố Thượng Nghiêu.

Hình như không có.

Lúc trước Lục Kỳ dùng dụng cụ kiếm tra đo lường trên người Triều Lộc phát hiện trên người Triều Lộc có dao động giá trị tinh thần thuộc về Cố Thượng Nghiêu, cũng hoài nghi đây là lí do chứng đau nửa đầu của Cố Thượng Nghiêu kéo dài. (Tự dưng mình nghĩ nhỡ đâu hệ thống chính là giá trị tinh thần của CTN)

Lục Kỳ còn không biết,  ngoại trừ đau đầu, Cố Thượng Nghiêu còn nghi ngờ mình bị mất một phần ký ức.... Đây mới chính là lí do chủ yêu hắn mạo hiểm đi vào thế giới kịch bản.

"Bằng không tôi nghĩ cách cho cô ấy khôi phục kí ức ở nguyên thế giới?"

"Cũng được"

Hắn muốn xem trong hồ lô của nữ nhân này muốn bán thuốc gì/

"Đúng rồi, cậu lên TV rồi đó" Lục Kỳ ríu rít "Tất cả truyền thông đều thổi rắm cầu vồng, đều tự hào khen cậu xinh đẹp đến muốn đánh nhau. Nhưng mà truyền thông bên Thủ Đô Tinh vẫn bị thế lực bên hoàn cung ngăn chặn, chưa có tin tức gì"

"Không sao" Chẳng qua chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi.

Lúc này, Cố Thượng Nghiêu nghe thấy bên ngoài balo truyền đến tiếng ồn ảo:

" Hiểu Y, Thù Nhi hôm nay đến trường. Nghe nói cô ấy còn mang cánh cụt nhỏ trong nhà nuôi nữa"

"a a a tớ muôn đi xem, Hiểu Y chúng ra cùng nha đi đi"

"Tốt quá"

Hắn cũng không chú ý, tiếp tục cùng Lục Kỳ nói chuyện.

Mà bên ngoài Hiểu Y cầm ba lô, vui sướng đi tới công viên Băng Hà phía tây bắc trường học,

Đúng như tên gọi, công viên Băng Hà có một cái sông đóng băng, thông qua chất liệu đặc thù nên có thể duy trì trạng thái đóng băng dù có phải mùa hè hay không. Quản lí ở công viên sẽ phát một viên giữ ấm cho mỗi người, chỉ cần uống nó vào có thể chịu được lạnh.

Hiểu Y cũng bạn bè lúc đi vào công viên Văn Thù Nhi đã ở đấy,

Chỉ thấy một khoảng rộng trắng tinh trên mặt sông, Văn Thù Nhi được mọi người ây quanh như chúng tinh phủng nguyệt.

"Văn Thù Nhi đẹp thật"

"Danh hiệu hoa hôi học đường quả thức xứng đáng"

"Ôi, nữ thần của tôi"

Thậm chí còn có phòng viên phỏng vấn Văn Thù Nhi

"Văn tiểu thư, cánh cụt nhỏ đang tịnh hành trên internet là sủng vật của cô à?"

Hôm nay Văn Thù Nhi  tỉ mỉ trang điểm, mặc một bộ váy có ren màu xanh nhạt khiến cả người nàng như có tiên khí bao quanh. Cô vén tóc ra đằng sau tai "Đúng vậy, cánh cụt  nhỏ là sủng vật tôi yêu nhất"

"a a a cánh cụt nhỏ, mau cho chúng tôi xem một chút" Mấy người học sinh vây quanh không chờ kịp nữa.

Văn Thù Nhi gật đầu với tùy tùng Tiểu Lệ bên cạnh, Tiểu Lệ lập tức cẩn thận cầm lên một cái balo "Đây là balo Thù Nhi cố ý làm cho sủng vật, giá trị rất nhiều con số"

Văn Thù Nhi khéo léo cười cười, ưu nhã mở balo ra. Sau đó  ——

Trống không.

Mọi người  "?"

Cùng lúc đó, trong đám người Hiểu Y kéo balo ra, từ bên trong ôm một con.... cánh cụt nhỏ ra.

Hiểu Y "???"

Cố Thượng Nghiêu: Đây là ai?

Hắn không nói hai lời nhảy xuống, ghét bỏ rũ rũ cánh. Nơi đó là chỗ người kia vừa mới chạm vào.

Hắng ngẩng đầu, xung quanh đen nghịt toàn người là người nhưng lại không thấy Triều Lộc.

Mặt băng làm chân có chút đông lạnh, hơn nữa bị nhiều người nhìn từ trên xuống như vậy cảm giác không tốt chút nào, Hoảng Thái Tử điện hạ nghiêm mặt: Nữ nhân kia rốt cuộc chạy đi đâu rồi?

Nhiều người nhìn tiểu cánh cụt như vậy, hai mặt phát sáng như đèn pha ô tô.

"A? Đó không phải là võng hồng tiểu cánh cụt sao?"

"Má ơi, manh quá"

"Từ từ, không phải nói cánh cụt nhỏ kia là của Thù Nhi sao?

Tiểu Lệ phản ứng lại, lớn tiếng nói "Mày trộm cánh cụt của Thù Nhi"

Hiểu Y đại kinh thất sắc "Không phải, không phải, không phải tôi trộm" Trong đầu cô đột nhiên lóe lên hình ảnh cô gái xinh đẹp ở quầy bán đồ ăn vặt lúc nãy, balo của mình và cô ấy hình như giống nhau. Chẳng lẽ mình cầm nhầm à?

Đúng lúc này, đám người phía sau bỗng nhiên xôn cao, hình như có người nói:

"Người đẹp kìa"

Hiểu Y theo bản năng quay đầu, lập tức đối diện khuôn mặt tuyệt mĩ của Triều Lộc. Hiểu Y không chút nghĩ ngơi liền chỉ tay vào Triều Lộc:

"Là cô ấy, cô ấy trộm tiểu cánh cụt"

Triều Lộc chậm rãi đi đến, ngẩng đầu nhìn về phía Hiểu Y.

Hiểu Y bị cô xem đến như thể có một chút chột dạ, nhưng giờ phút này bản năng tự bảo vệ mình chiến thắng tất cả "Mọi người mau xem đi, cặp sách của tôi với cô ấy giống nhau, tôi vừa nãy cầm nhầm cặp thôi"

Mọi người cũng vừa thấy, cặp sách Triều Lộc đeo sau lưng quả thật cũng balo Hiểu Y giống nhau.

"A, Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, mặt đẹp như vật thế mà lại là một ăn trộm"

"Ỷ vào mình có gương mặt đẹp mà có thế hãm hại lừa gạt người, thời buổi này loại người này nhiều thật đấy"

Văn Thù Nhi cũng chú ý đến động tĩnh bên này, cô cảm thấy Triều Lộc có chút quen quen (chiếm vị trí của người ta, muốn thận của người ta mà không nhớ mặt người ta. Đúng là như một khuôn đúng ra với bố mẹ mà)... nhưng mà Văn Thù Nhi cũng không nghĩ nhiều, chậm rãi đi tới nói với Triều Lộc "Bạn học à, mình biết bạn cũng chỉ vì thích mới trộm nó đi. Nhưng đây là sủng vật của mình, mong bạn đem tiểu cánh cụt trả cho mình" (Đúng kiểu vừa ăn cướp vừa la làng)

Cô gọi Triều Lộc là "bạn học" chính là không nhận ra cô gái dung nhan thịnh thế trước mặt chính là chị gái nhà quê muốn chết của mình - Văn Tiểu Mai.

Tiều Lộc cũng không thèm liếc cô một cái, đi thẳng đến chỗ cánh cụt nhỏ của mình.

Văn Thù Nhi "..." [Quê:)))]

Một tia tức giận xẹt qua mắt Văn Thù Nhi nhưng trên mặt cô vẫn là nụ cười ôn nhu đó (giả tạo) Triều Lộc đi tới dòng sông băng, cánh cụt nhỏ hiển nhiên là cách Văn Thù Nhi gần hơn. Văn Thù Nhi bước vài bước liền đi đến bên người tiểu cánh cụt, uốn gối làm động tác xách "Sủng vật của mình.... a"

Bị tiểu cánh cụt không do dự mổ một cái, bàn tay lập tức bị chảy máu.

"Thù Nhi" Tiểu Lệ kinh giận tiến lên, giơ tay muốn đánh cánh cụt nhỏ. Tiểu cánh cụt vừa non mềm vừa nhỏ làm sao chịu được một cái đánh đầy tức giận.

Mắt thấy nó sắp bị mình bắt được, Tiểu Lệ đột nhiên cảm thấy có chút đau, bị người cầm lấy cánh tay một cách gắt gao. Cô tức giận ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt sắc bén của Triều Lộc.

Trong lòng Tiểu Lệ khiếp đảm, ngay sau đó đã bị Triều Lộc hất tay ra.

Triều Lộc tiến lên một bước bảo vệ cánh cụt nhỏ, nhìn thẳng Văn Thù Nhi nghiêm khắc hỏi "Đây là cách cô đối đãi với 'sủng vật yêu nhất' sao?"

(⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙)

Cái tên Hiểu Y ấy mọi người, cv để Hiểu ngươi xong thì mình thấy có chỗ để là hiểu y hiểu ngươi nên mình quyết định để tên nv ấy là Hiểu Y, nếu có gì sai mong mọi người nhắc nhở.

CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC

2/12/2021

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận