Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt - Chương 51: a a muốn hôn muốn hôn!.....

Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt Chương 51: a a muốn hôn muốn hôn!.....
"Tổ tiết mục không có thiết kế quỷ phức tạp như vậy" Lục Kỳ nói "A Nghiêu, tôi kiểm tra hậu trường tổ tiết mục đo lường được một thế lực khác"

"Theo dõi nó"

"Đang làm rồ. Nhưng đối phương tương đối giảo hoạt!" Ngữ khí Lục Kỳ có chút buồn nản.

"Tổ tiết mục có thay đổi quy tắc không?" Cố Thượng Nghiêu bỗng nói.

"Không có"

"Vậy thì không sao" Tầm mắt Cố Thượng Nghiêu dừng trên người Triều Lộc. Mục đích của hắn chỉ là thỏa mãn tâm nguyện của Triều Lộc, để cô ấy thắng. Mà kỳ này tổ tiết mục quy định: Ai là người đầu tiên tìm ra quỷ trên thuyền là ai, người đấy sẽ thắng. Mặc kệ thế lực thứ ba là gì.

"Cậu, cậu làm gì?!" Chân Tiểu Manh kích động đánh vỡ sự im lặng trong phòng.

Cố Thượng Nghiêu ngẩng đầu, thấy Thẩm Lâm Bắc đang đứng ở cửa phòng, một tay đã nắm lấy tay nắm cửa.

Thẩm Lâm Bắc thanh âm rất ẩn nhẫn "Ba mẹ tớ còn ở bên ngoài!"

"Nhưng mà ở bên ngoài rất nguy hiểm!" Chân Tiểu Manh vội la lên.

Hai người còn đang giằng co, Triều Lộc bỗng từ trên giường đứng lên "Tôi đi, các cậu đợi"

"Không được!" Thẩm Lâm Bắc lập tức nói "Tớ bảo vệ cậu!" Cậu vừa nói dứt lời đã nghe thấy Cố Thượng Nghiêu cách đó không xa "Xuy" một tiếng.

Thẩm Lâm Bắc lập tức không vui trừng mắt "Anh cười cái gì?!"

Cố Thượng Nghiêu không để ý đến cậu, lập tức đi đến chỗ Triều Lộc đang đứng "Anh với em cùng đi"

Triều Lộc "Được"

Thẩm Lâm Bắc "......."

Cuối cùng, Thẩm Lâm Bắc và Chân Tiểu Manh bị bắt ở lại chiếu cố tiểu cánh cụt.

Lấy đó sự việc xảy ra quá bất ngờ, Thẩm Lâm Bắc chỉ có thể tùy tay mở một gian phòng cho khách, đưa năm người đang bị thương hôn mê: ba mẹ Chân, ba mẹ Thẩm và ba Lý vào đó.

Hiện giờ, Triều Lộc và Cố Thượng Nghiêu đang đứng ở trong gian phòng cho khách đó.

"Nhìn ra cái gì không?" tầm mắt Triều Lộc từ trên năm người kia thu hồi, hỏi Cố Thượng Nghiêu.

"Lười nhìn, bẩn" Người nó đó thỏi ở sạch lại tái phát.

Triều Lộc "........."

"Vậy anh ở chỗ này đợi đi" Triều Lộc trợn mắt, xoay người ra khỏi cửa. Cô muốn đi phụ cận điều tra một chút.

Cố Thượng Nghiêu nhún vai, hiếm có khi không đi cùng ra ngoài.

Thấy Triều Lộc đi rồi, thần sắc Cố Thượng Nghiêu bỗng thay đổi. Hắn giơ tay, từ ba lô màu đen phía sau lấy ra một bình nước cỡ lo mực.

Tiếp theo, hắn mở nắp bình ra, tùy ý lại mang theo chút ghét bỏ hất vào mặt năm người kia.

"Đó là cái gì?!"

"Nước thanh tỉnh"

Cố Thượng Nghiêu "!"

Hắn đột nhiên quay đầu lại, thấy Triều Lộc không biết từ bao giờ đã về rồi, ôm tay mình dựa vào cửa, nhíu mày nhín hắn.

"Anh tại sao lại có nước thanh tỉnh? Còn nữa, vì sao trong túi anh cái gì cũng có?"

Cố Thượng Nghiêu ngộp thở, ngay sau đó lại như không có việc gì "Sao em lại về rồi?"

Hai người không tiếng động đối diện.

Không rõ ai có ra tay trước, tóm lại đợi đến khi khán giả trong phòng phát sóng phản ứng, hai người đã đánh nhau rồi.

【a a a thần tiên đánh nhau】

【Tôi cũng muốn đánh nhau cùng Triều Lộc】

【nhìn này anh tới em đi, sao tôi cảm giác họ đánh nhau cứ như tán tỉnh nhau thế】

【Chị gái lầu trên, chị không đơn phương】

【a a a hỗn trướng Kỳ Ngạch mau buông con gái Lộc Lộc ta ra】



【Đột nhiên cảm thấy cặp này có chút tốt là như nào?】

【Đừng có mơ, Triều Lộc mới xứng với Lâm Bắc】

【Xứng cái đầu, tổ tiết mục sẽ có lòng tốt như vậy?】

【a a a đừng cãi nhau nữa muốn hôn muốn hôn!!!】

Thời điểm người xem phát ra gà gáy mãnh liệt nhất, Cố Thượng Nghiêu đã ép Triều Lộc vào góc tường khiến cho hai tay cô chặn ở trước ngực, bàn tay to lớn của hắn cầm lấy hai tay cô.

"Hiện tại không thể nói" Cố Thượng Nghêu nghe sát tai cô, hạ giọng "Nhưng anh đảm bảo, nhất định sẽ nói cho em". Khi nói chuyện, hơi thở bá đạo nam tính phả vào vành tai trắng nõn của cô, Triều Lộc theo bản năng nghiêng đầu.

Thu hết phản ứng của cô vào đáy mắt, Cố Thượng Nghiêu thấp thấp cười.

Triều Lộc lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Con ngươi cô vô cùng xinh đẹp, đen bóng đen bóng, lại to tròn, rất giống mèo nhỏ. Cố Thượng Nghiêu nhìn đến sửng sốt. Lại vào một khắc này, tay cô dùng sức tránh khỏi trói buộc của hắn, đồng thời một tay xách cổ áo hắn lên.

Cố Thượng Nghiêu "!"

Ngón tay cô lành lạnh, mang theo xúc cảm tinh tế. Xúc cảm kia cứ như vật cọ qua hầu kết hắn, hô hấp Cố Thượng Nghiêu cũng vì thế trở nên dồn dập.

Cũng ngay lúc này, Triều Lộc đột nhiên đẩy hắn ra.

Cố Thượng Nghiêu "..........."

Trừng mắt liếc hắn một cái, đôi chân thon dài của Triều Lộc nghênh ngang rời đi.

Sững sờ một lúc, Cố Thượng Nghiêu bật cười. Hắn sờ sờ cái mũi, cũng đi theo.

Trên hành lang khoang thuyền, Cố Thượng Nghiêu bước nhanh đuổi kịp Triều Lộc.

"Đi đâu?" Hắn đi đường cũng không quy củ, một hai phải dựa gần cô, tiến lên lùi xuống để đi song song với cô.

Triều Lộc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim "Tìm quỷ"

Cố Thượng Nghiêu chắp tay ra sau lưng, nhìn thoáng phía trước "Xem ra, trong lòng em hiểu rõ". Khóe miệng hắn ngậm ý cười "Chúng ta có thể đánh cuộc, cùng nhau nói ra cái tên kia"

Một giây.

Hai giây.

Cố Thượng Nghiêu bỗng nhiên dừng chân lại, nói một chữ "Tiền"

Triều Lộc không để ý đến hắn, dừng lại trước cửa một căn phòng.

Gian phòng này đối với hai người không xa lạ, chính là phòng của cô bé trộm đồ Tiền Lả Lướt và ba cô bé đó.

Cố Thượng Nghiêu một chân đá văng cửa phòng.

Trên giường rỗng tuếch, trong phòng không có ai.

Cố Thượng Nghiêu quét căn phòng một vòng, đột nhiên quát một tiếng về phía dưới giường "Ra ngay!"

Không khí đình trệ trong chớp mắt. Tiếp theo, cả giường đều bắt đầu rung chuyển. Run rấy run rất, một người từ dưới giường bo ra "Đừng, đừng gϊếŧ tôi"

Đã thấy rõ mặt người này, đồng từ Triều Lộc nhịn không được ro rụt lại "Là ông!"

Người từ phía dưới giường bo ra, đúng là ba Tiền Lả Lướt lúc trước vẫn luôn hôn mê.

Nhưng ông ta không phải quỷ sao?

Triều Lộc cùng Cố Thượng Nghiêu liếc nhau, cả hai đều thấy rõ nghi hoặc trong mắt đối phương. Hiển nhiên là trước khi tiến vào gian phòng này, bọn họ đều cảm thấy ba Tiền là quỷ.

Trên du thuyền tổng cộng lại chỉ có vài người, ba Chân mẹ Chân, ba Thẩm mẹ Thẩm và ba Lý đều bị quỷ điều khiển, còn thanh tỉnh là bốn người Triều Lộc, Cố Thượng Nghiêu, Chân Tiểu Manh cùng Thẩm Lâm Bắc, hẳn cũng không phải là quỷ.

Như vật, cũng có nghĩa chỉ còn lại ba con Tiền Lả Lướt lúc trước được cứu lên thuyền. Tiền Lả Lướt đã bị ba Chân lúc phát cuồng gϊếŧ hại, còn lại cũng chỉ có ba TIền.

Ba Tiền vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, xác thực là thân phẩn ẩn nấp tồn tại tốt nhất.

Nhưng hôm nay nhìn bộ dáng ba Tiền.....

"Ông là ai?" Triều Lộc nhíu mày hỏi.

Ba Tiều "Tôi, tôi không biết. Tôi, tôi giống như bị mất trí nhớ"

"Còn nhờ tại sao ông ở trên thuyền không?" Cố Thượng Nghiêu hỏi.

Ba Tiền lắc đầu như trống bỏi.

Nhưng Triều Lộc vẫn như cũ không tin tưởng ông ta. Cô nhìn Cố Thượng Nghiêu "Đi tìm Chân Tiểu Manh" Chân Tiểu Manh có thể ngửi được mùi quỷ.



Nhưng đến khi hai người đưa ba Tiền về phòng Triều Lộc, Chân Tiểu Manh đã không còn ở nơi đó. Thẩm Lâm Bắc cũng không thấy!

Phương hướng đại sảnh du thuyền truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ.

Cố Thượng Nghiêu "Đi đại sảnh"

Trong đại sảnh còn nào nhiệt hơn so với Cố Thượng Nghiêu và Triều Lộc nghĩ.

Chân Tiểu Manh ở đại sảnh, Thẩm Lâm Bắc cũng ở đó, ba mẹ Chân, ba mẹ Thẩm cùng ba Lý thế mà đều ở đây! Một chân ba Chân bị chặt đứt, đang kéo dài hơi tàn nằm trên sô pha, bốn người còn lại tuy rằng cũng mang theo nhiêu ít vết thương, nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ ngồi trước bàn ăn uống thỏa thích!

Sao lại thế này!

Thấy Triều Lộc, Chân Tiểu Manh ôm thú bông đại hoàng vịt "lộc cộc" chạy tới "Chúng tớ nghe thấy trên hành lang có động tĩnh, mở cửa thì đã thấy mẹ tớ và bọn họ"

Nói tới đây, cô ấy liếc nhìn Thẩm Lâm Bắc một cái "Cậu ấy đuổi theo ba mẹ, tớ đi theo gọi cậu ấy....Chúng tớ liền, liền đi theo bọn họ vào đại sảnh. Sau đó, như các cậu cũng đã thấy. Mấy người mẹ tớ đều giống như đã khôi phục.

Triều Lộc "Ồ"

Chân Tiểu Manh "?" "ồ" là có ý gì? Cậu không thấy tò mò như người bình thường sao?

Triều Lộc đứng bên cạnh Cố Thượng Nghiêu một chút âm thanh cũng không dám phát ra, sợ ương cập cá trong chậu.

Năm người này có thể tỉnh lại, đương nhiên là công dụng của nước thanh tỉnh. Nước thanh tỉnh này là do Lục Kỳ từ trong trình tự của tổ tiết mục, biên soạn ra. Cái ba lô kia của Cố Thượng Nghiêu, trên thực tế là một cái không gian tùy thân, kết nối trực tiếp nối với hệ thống của Lục Kỳ. Hắn nghĩ muốn cái gì, Lục Kỳ đều có thể "biến" ra.

Nhưng cái này Triều Lộc có biết không? Đương nhiên không thể!

Mắt thấy ánh mắt Triều Lộc nhìn qua, Cố Thượng Nghiêu khụ một tiếng, chỉ vào ba Tiền đang sợ hãi rụt rè đi phía sau bọn họ, nói sang chuyện khác "Giám định một chút"

Chan Tiểu Manh đầu tiên là nghi hoặc nhìn qua, hít một hơi, ngay sau đó hoảng sợ "Trên người ông ta có mùi quỷ"

Phản ứng đầu tiên của Cố Thượng Nghiêu là kéo Triều Lộc ra phía sau mình.

Vẻ mặt ba Tiền không thể hiểu được "Cái, cái quỷ gì? Mấy người đừng có nói bậy được không?"

"Xác định ông ta là quỷ?" Nghe được động tĩnh bọn họ bên này, ba Chân giãy giụa ở trên sô pha kêu lên.

Ba Thẩm Lâm Bắc còn trực tiếp đi tới, nhìn chằm chằm ba Tiền nói "Tôi thấy anh ta cũng giống. Lúc trước anh ta vừa lên thuyền tôi liền hoài nghi anh ta"

"Mau, mau viết tên đi" mẹ Thẩm kêu lên.

Hộp gỗ đỏ vẫn lẳng lặng đặt trên bàn giữa sảnh, tấm thẻ trắng trên bàn cũng vẫn đặt ở chỗ cũ. Chỉ cần cầm bút lên viết tên quỷ vào thấm thẻ đó, tất cả mọi người đều có thể đi ra ngoài!

Thời hạn lúc này để tìm ra quỷ không đến nửa ngày. Tất cả mọi người đều nóng nảy.

"Tao tới viết!" ba Chân kéo cái chân gãy muốn từ sô pha bò xuống.

"Vẫn để tôi đi" ba Thẩm nói.

"Tao nói bọn mày đừng có viết xằng bậy!" Ba Tiền gào lên "Viết saI là mọi người đều xong đời!"

"Ông sau lại biết viết sai mọi người đè xong đời?" Thẩm Lâm Bắc hồ nghi.

Ba Tiền lập tức ngậm miệng, vẻ mặt chột dạ.

"Tao đã biết tiểu tử mày có vấn đề! Là nó là nó! Quỷ chắc chắn là nó!"

"Tôi sớm tỉnh nghe thấy mấy người nói chuyện không được sao!" ba Tiền không cam lòng nói.

"Tỉnh sao mày phải lén lút không ra?"

"Tôi, tôi......"

Triều Lộc mắt lạnh nhìn những người này, như đang xem trò khôi hài gì đó.

"Nghĩ gì vậy?" Cố Thượng Nghiêu bông nhiên hỏi cô.

Triều Lộc xoa xoa thái dương "Tổng cảm thấy, em hình như đã xem nhẹ cái gì đó"

"Răng rắc ——"

Triều Lộc đột nhiên ngẩng đầu.

Mẹ Chân vẻ mặt ngượng ngùng. Bà nhấc tay, xin lỗi Triều Lộc "Cái kia, cũng phải ra ngoài rồi, tôi muốn chụp một cái làm kỉ niệm"

Chụp ảnh, kỷ niệm......Trong chớp nhoáng, trong đầu Triều Lộc hiện lên cái gì đó. Cô theo bản năng cầm lấy tay Cố Thượng Nghiêu, cô biết vấn đề ở đâu rồi!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận