Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt - Chương 50: Hai người này ngay từ đầu nói chuyện liền không coi ai ra gì....
Chương trướcBa Thẩm dừng động tác trong tay, ông híp đôi mắt nhìn con trai, trên mặt tựa hộ lộ ra một chút mê mang. Nhưng ngay sau đó, biểu tình hung ác lại lần thứ hai xuất hiện trên khuôn mặt ông! Ông nhìn chằm chằm ba Lý "Thằng chó, tao gϊếŧ mày"
"Phanh" Một tiếng trầm vang lên, âm thanh một vật nặng đập vào da thịt.
Ba Thẩm hơi hơi hé miệng, mặt đầy dầu không thể tin được. Ngay sau đó, ông nặng nền xuống đất. Phía sau ông, mẹ Thẩm cầm một cái gạt tàn thuốc lớn, vẫn còn tư thế giơ lên cao.
Thẩm Lâm Bắc run giọng kêu "Mẹ ——"
Mẹ Thẩm như mới từ trong mộng tỉnh dậy.
Bà chạy nhanh ném gạt tàn thuộc, ngồi xổm xuống xem xét....thương thế ba Lý "Anh thế nào rồi? Anh thế nào rồi? Đều tại em không tốt, đều do em!" Vừa nói tay vừa run rẩy sờ mặt ba Lý.
Thẩm Lâm Bắc "....."
Thẩm Lâm Bắc chạy tới lôi kéo mẹ Thẩm, mẹ Thẩm đột nhiên cầm lấy tay cậu, đưa gạt tàn thuốc nhiễm máu vào trong tay con trai "Mau! Gϊếŧ ông ta, con có thể thực hiện nguyện vọng!" Bà chỉ chỗ ba Thẩm nằm.
"Bọn họ có điều gì đấy không ổn" Triều Lộc đột nhiên mở miệng.
Thẩm Lâm Bắc sống chết không cầm gạt tàn thuộc "Tớ biết bọn họ không ổn, nhưng ba mẹ tớ sao lại......."
Triều Lộc giơ tay đánh một cái, mẹ Thẩm cũng hôn mê
Thẩm Lâm Bắc vừa kinh vừa giận "Cậu là gì vậy?!"
"Không để cho bọn họ gϊếŧ người" Triều Lộc nhàn nhạt nói.
Nói xong cô quay đầu nhìn lại, Chân Tiểu Manh chốn ở sau lưng cô gật đầu "Trên người ba bọn họ đều có mùi quỷ"
Thẩm Lâm Bắc "Mùi quỷ gì?"
Triều Lộc không để ý tới cậu, cô đang nghĩ chính là, vì sao Thẩm Lâm Bắc, Chân Tiểu Manh và mình không có việc gì, còn những người còn lại đều trúng chiêu? Nếu nói thẻ đen, Thẩm Lâm Bắc với Chân Tiểu Manh đều nhận được.
"Trông chừng bọn họ" Triều Lộc nói với Chân Tiểu Manh và Thẩm Lâm Bắc một câu, liền đi thẳng về phía trước.
"Trông chừng bọn họ" Chân Tiểu Manh cũng nói với Thẩm Lâm Bắc một câu, liền đi theo Triều Lộc đã đi.
Chỉ còn Thẩm Lâm Bắc đứng tại chỗ "???" Vì cái gì mà cảm giác bị vứt bỏ này lại quen quen thế.
Triều Lộc đi tới phòng của ba mẹ Thẩm.
Trong phòng vô cùng bừa bộn, hiển nhiên vừa mới trải qua một trận đánh nhau.
Triều Lộc xem xét đồ vật trong phòng, không phát hiện cái gì đặc biệt. Cô đang muốn rời đi, lại vướng phải thứ gì đó trên mặt đất.
Đó là một quyển album thoạt nhìn đã có chút tuổi, mở ra trang đầu tiên là một cậu bé nắm tay một đôi nam nữ trẻ tuổi, hẳn là Thẩm Lâm Bắc khi còn nhỏ cùng ba mẹ Thẩm.
Đây là quyển album ký lục của ba người một nhà Thẩm gia. Nhưng sau đó, Triều Lộc lại nhìn thấy trong album lại có cả ba mẹ Lý, Lý Vi Nhi cũng có ở đấy, ảnh chụp có ba mẹ Chân cũng có mấy tấm, thậm chí còn có cả Tưởng lão quá và Tưởng tiểu béo.
Nhà mấy người này có quan hệ rất tốt sao?
Tờ cuối của album là một tấm ảnh chụp chung của nhiều người, cảnh chụp có mấy đứa trẻ, cũng có người lớn.
"Đây là bức ảnh chúng ta tốt nghiệp tiểu học" Chân Tiểu Manh không biết tiến vào khi nào "Đây là tớ, đây là Thẩm Lâm Bắc, Lý Vi Nhi, à, còn đây là cậu này. Khi đó chúng ta cùng ở một tiểu khu"
Ánh mắt Triều Lộc chớp chớp. Cô đang muốn hỏi cái gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đế tiếng kêu của Thẩm Lâm Bắc:
"Hai người mau tới đây"
Thẩm Lâm Bắc đang ở phòng bếp nhỏ.
Phòng bếp lớn vừa mới có người chết, thức ăn mọi người liền để ở phòng bếp nhỏ.
Thời điểm Triều Lộc cùng Chân Tiểu Manh đi vào phòng bếp nhỏ, thấy Thẩm Lâm Bắc sắc mặt khó coi đứng trước bếp.
Trên bệ bếp có một nửa nồi canh thịt dành cho tối nay.
"Tớ nhớ canh này, tớ không uống" Thẩm Lâm Bắc nói.
Chân Tiểu Manh "Tớ cũng không" Nói xong cô liền nhìn Triều Lộc, hôm nay cơm chiều cô cùng Triều Lộc, tiểu cánh cụt ăn với nhau.
Triều Lộc gật đầu với Chân Tiểu Manh.
Chân Tiểu Manh liền sợ hãi đi đến chỗ nồi canh thịt kia.
Vừa nghe cô liền thay đổi sắc mặt "Quỷ ——"
Lời của cô còn chưa nói xong, chung quanh liền có một tiếng cười nham hiểm:
"Ha hả"
Thanh âm này đột nhiên vang khắp phòng bếp nhỏ! Bất nam bất nữ, giống y đúc với tiếng cười trong phòng lúc Lý Vi Nhi chết!
"Ông đã làm cái gì?" Triều Lộc nhìn bốn phía chung quanh, thanh âm trầm tĩnh.
"Ta không làm cái gì cả" Giọng nói kia nói "Những thứ kia vốn ở trong tâm mấy người đó, ta chẳng qua chỉ đem chúng nó thả ra mà thôi"
Triều Lộc vẫn bình tĩnh như cũ "Ông muốn làm gì?"
Chung quanh đột nhiên an tĩnh lại, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng hàm răng Chân Tiểu Manh "cạch cạch cạch" va vào nhau.
Lại vào một phút nào đó, thanh âm "quỷ" bí mật mang theo điên cuồng hận thù cùng giận dữ hét vào phía ba người "Nợ máu phải trả bằng máu ——"
Tiếng nói của "Ông ta" vừa dứt, liền nghe "Phanh ——" một tiếng, cửa phòng bếp nhỏ tự động đóng lại.
Trong phòng lại lần nữa trở nên vô cùng an tĩnh.
Thẩm Lâm Bắc nhìn Triều Lộc, đột nhiên biệt nữu nói "Cậu kéo tớ làm gì?"
Triều Lộc "?"
Đồng tử Thẩm Lâm Bắc chợt co rụt lại, bởi cậu thấy hai tay Triều Lộc đều buông bên người, mà Chân Tiểu Manh đứng còn xa hơn so với Triều Lộc, vậy thứ kéo cậu chính là...........
Thẩm Lâm Bắc đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt cũng tiện đà hạ xuống. Hiển nhiên, thứ lôi kéo cậu so với cậu thấp hơn rất nhiều, đó là.....
"Tưởng tiểu béo!" Chân Tiểu Manh kêu lên.
Tưởng tiểu béo đã sớm bị hút khô máu mà chết nay lại vẫn sống sờ sờ đứng ở trước mặt Thẩm Lâm Bắc! Còn mở miệng cười với cậu "Anh, hắc hắc"
"Cẩn thận!" Triều Lộc kéo cổ áo hắn nhấc lên. Mà nơi hắn đứng lúc trước, Tưởng tiểu béo đã mở hàm răng nanh ra cắn ngay vào chỗ đó.
Thẩm Lâm Bắc còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã thấy sau Tưởng tiểu béo có một cái bóng, lại có thứ gì đó vung ra, đó là........Quải trượng của Tưởng lão quá!
Chân Tiểu Manh rốt cuộc nhịn không được kêu ta "Quỷ a ——"
Triều Lộc "Câm miệng!" Một chân đá Tưởng lão quá trở về.
"Bùm bùm ——" Tưởng lão quá đụng phải cái gì đó, đồ vật phía sau đổ một đống lớn! Ngay sau đó, những cái đồ vật bị rơi xuống đó lần lượt đứng lên, đi ra chỗ ánh sáng.
Là.......Một hai ba bốn năm sau bảy.......Một hàng đàn ông lực lưỡng.
Triều Lộc chớp chớp đôi mắt "Nhiều vậy"
Chân Tiểu Manh "Là, là những thuyền viên biến mất trước đó!"
Cô vừa dứt lời, nhóm thuyền viên đồng loạt dũng mãnh tiến lại.
Thẩm Lâm Bắc mở ra hay tay "Tớ bảo hộ các cậu, các cậu đi trước......."
Lời còn chưa nói xong, Triều Lộc đã xông lên phía trước, một chân đá bay năm sáu người.
Thẩm Lâm Bắc "........."
Triều Lộc "ĐI MAU"
Sau đó trong nháy mắt, cô lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Triều Lộc biết trên con thuyền này bất luận là người hay quỷ, kỳ thật đều là diễn viên. Rất nhiều diễn viên cô từng phối hợp trong tiết mục ở kì một, Triều Lộc nhớ rõ tên anh ta tên là.........Trương Khải?
Chỉ một chút thất thần, Trương Khải đã gào rống lao vào, bóp lấy cổ Triều Lộc.
Cùng lúc đó, ba người thuyền viên cũng từ ba hướng khác nhau vồ vào Triều Lộc, bao chặt cô.
"Bá ——" một tiếng, một mảnh trần nhà bỗng nhiên rơi thẳng xuống đỉnh đầu Triều Lộc! Chỗ trần nhà kia cũng có thứ gì đó đâm xuống, là một con dao nhọn!
"Tiểu Khê!"
"Tưởng Tiểu Khê!"
Càng ngày càng nhiều thuyền viên nhào tới, vây quanh Triều Lộc.
Một đống dao nhọn cũng như trút nước mà rơi xuống.
Thẩm Lâm Bắc cùng Chân Tiểu Manh gấp đến độ đỏ bừng mắt. Lại vào một khắc đó, bọn họ thấy trong những thuyền viên! Đó là.......
Chân Tiểu Manh mở to miệng, trơ mắt nhìn người nọ cầm một cái chủy thủ, hàn quang lập lòe, yết hầu của nhóm thuyền viên cũng lần lượt bị cắt đứt, nháy mắt đổ một tảng lớn.
Người nọ đột nhiên ngã về phía sau Triều Lộc! Cùng lúc đó, trần nhà do bị quá nhiều dao đâm xuống "Oanh ——" một tiếng rơi xuống mặt đất, đè ép vô số thuyền viên.
Sau nửa ngày an tĩnh, Thẩm Lâm Bắc lẩm bẩm nói "Anh ta là ai?"
"Rất lợi hại.....Chắc là người" Chân Tiểu Manh cũng xem đến có chút ngây ngốc.
Trần nhà rơi nát làm cho không khí bụi mù mịt, Cố Thượng Nghiêu theo bản năng che chở Triều Lộc dưới thân mình.
Cho đến người trong lòng nói một câu "Ép tóc em"
Cố Thượng Nghiêu vội nâng nửa người trên lên.
Triều Lộc đứng dưới hắn, hai mắt sáng ngời, bên trong phản chiếu hai Cố Thượng Nghiêu nho nhỏ.
"Không có việc gì đúng không" Hắn hạ giọng hỏi cô.
Triều Lộc nhìn thẳng hắn "Anh tỉnh thế nào?"
Cố Thượng Nghiêu nhướng mày "Không hy vọng anh tỉnh?"
Triều Lộc liễm hạ con ngươi "Cũng không phải"
Hai người này từ đầu nói chuyện không coi ai ra gì, cứ như thể họ đã ngăn cách với mọi người chung quanh bằng một bức tường.
"Cái kia" Chân Tiểu Manh nhịn không được lên tiếng cắt đứt "Nếu không hai người tạm dừng một chút được không?" Ý cô nói hai người để ý đến người xung quanh.
Cố Thượng Nghiêu cùng Triều Lộc đồng thời quay đầu thì thấy hai người bọn họ đã đi đến bên cạnh, nhóm thuyền viên tuy rằng bị trần nha ngăn chặn nhưng vẫn còn kêu gào giãy giụa.
Triều Lộc liếc mắt một cái liền thấy gương mặt kia của rương Khải: Tròng trắng trợn ngược, biểu tình chết lặng, là bất tử chi thân........Ngay sau đó, dòng suy nghĩ của cô bị Cố Thượng Nghiêu đánh gãy.
Cố Thượng Nghiêu lôi kéo Triều Lộc "Đi"
Bọn họ đi tới phòng của Triều Lộc.
Triều Lộc vừa vào cửa liền đi nhìn tiểu cánh cụt, cô để lại tiểu gia hỏa trước khi ra khỏi cửa.
Tiểu cánh cụt nằm úp trên giường Triều Lộc, biểu tình uể oải, dường như lại tự kỉ.
Triều Lộc "?"
Thẩm Lâm Bắc nhìn thấy nói "Đây chắc là thú cưng cả Lý Vi Nhi đi"
Tầm mắt Cố Thượng Nghiêu từ động tác Triều Lộc xoa xoa tiểu cánh cụt thu hồi, nhìn Thẩm Lâm Bắc "Câm miệng"
Thẩm Lâm Bắc "??"
Cố Thượng Nghiêu đi đến bên cửa sổ, ở trong đầu hạ lệnh "Cho tôi bản đồ địa hình con thuyền"
"Ngay lập tức" Lục Kỳ đáp lại rất nhanh, cũng là anh nói cho Cố Thượng Nghiêu biết Triều Lộc gặp nguy hiểm, Cố Thượng Nghiêu trước tiên lệnh ý thức đi vào thân thể Kỳ Ngạch, đến cứu Triều Lộc.
"Nhưng A Nghiêu, tôi phát hiện một vấn đề"
"Hả?" Cố Thượng Nghiêu quay đầu nhìn Triều Lộc, có chút thất thần đáp.
"Hình như có gì không ổn với con quỷ trên thuyền này"