Cô dùng thẻ chân tướng ra mắt mà hệ thống cho.
Thẻ chân tướng ra mắt là đạo cụ đặc thù, không cần dùng tích phân dổi, nhưng điều kiện của nó là: Chọn một người giới tính nam tùy thích, sau đó nói với người đó "Em thích anh".
Triều Lộc lúc ấy ở trong thế giới tường gương không tìm được người nam nào nào, hệ thống liền cho phép cô ghi nợ.
Hiện giờ cô đã về tới thế giới an toàn, phần nợ này đương nhiên là phải thanh toán.
Triều Lộc tính thế này, trên thuyền này cô thân thuộc nhất là Kỳ Ngạch. Mấu chốt chính là, Kỳ Ngạch lúc này còn đang hôn mê, nói với hắn "Em thích anh" cũng giống như nói với không khí đúng không?
Triều Lộc cảm thấy mình cơ trí.
Nói được làm được.
Ỷ vào trong phòng không có ai, Triều Lộc cẩn thận ngồi xổm trước sô pha, nhìn mặt Kỳ Ngạch.....Không biết tại sao lại có chút không nói nên lời.
Cô nâng tầm mắt đi, nhìn thẳng yếu hầu nhô lên gợi cảm của hắn.
Ừm, cảm giác tự nhiên hơn một chút.
Triều Lộc nghiêng đầu về một bên "Em thích anh"
Một màn này vừa lúc bị Cố Thượng Nghiêu xoay người lại nhìn thấy.
Cố Thượng Nghiêu hóa đá.
"Ha ha ha ha ha ha ——" tiếng cười càn rỡ của Lục Kỳ vang lên trong đầu, gia hỏa này còn không kịp ngắn thông tin liên lạc.
"Cho nên hiện tại cô ấy lại thích thân thể kia của cậu phải không?"
"Nói thật cậu có phải vì cô ấy thích chim cánh cụt nên mới phải làm chim cánh cụt?"
"Cho nên hiên tại cậu có hai tình địch rồi phải không?"
Cố Thượng Nghiêu "Câm miệng"
Câu nói "Em thích anh" này đơn nhiên cùng thông qua màn hình phát sóng trực tiếp, bị ngàn ngàn vạn vạn cư dân mạng thấy.
Trong ngàn ngàn vạn vạn cư dân mạng này, cũng bao gồm Dung thiếu gia.
Bên trong dinh thự cao cấp nhất ở Thủ Đô Tinh.
Dung Tấn ngồi trên ghế sô pha nhìn âm thanh nổi 360 độ + hỉnh ảnh nồi ba chiều làm cho người ta có thể hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới đó. Anh ta trơ mắt nhìn Triều Lộc ngồi xổm trước mặt anh ta, cái miệng nhỏ đỏ thắm khẽ mở, mói "Em thích anh"
Đối tượng xác thật có diện mạo bình thường của người qua đường.
Tôi có điểm nào kém so với một người qua đường? Sâu trong nội tâm Dung Tấn khắc chết không được dâng lên một ý tưởng như vật.
Nhưng ngay sau đó, anh ta cười nhạo ra tiếng, hoàn toàn đem ý tường này đè ép xuống. Tôi đương nhiên không thể kém một người qua đường được. Cho nên, Triều Lộc, cô là đang cố tình nhục nhã tôi sao?
Tuy rằng thay đổi khuôn mặt, nhưng Triều Lộc chính là có khả năng, giơ tay nhấc chân là có thể làm cho người xem nhận ra, cô chình là Triều Lộc.
Nhìn khuôn mặt trắng không tì vết của Triều Lộc, Dung Tấn bỗng nhiên tràn ngập ác ý cười:
"Lúc trước tôi có thể làm cho cô chết một lần, hiện tại, cũng có thể làm cho cô chết lần thứ hai"
Dung Tấn giơ tay liền gọi cho Mã Tường.
"Dung thiếu gai, ha hả, ngài có gì muốn phân phó sao?"
Dung Tấn thong thả ung dung cầm cái ly trên bàn rượu lên "Thử đổi kịch bản của Triều Lộc đi"
"Hả? Dung thiếu gia ý là?"
Chất lỏng đỏ tươi đỏ vào miệng, Dung Tấn đến mắt cũng không nhắt nhìn chằm chằm Triều Lộc trên màn ảnh: "Bộ dáng cô ta quá đơn giản, không tốt, để cô ta có chút tình cảm mãnh liệt đi"
"A?"
"Tôi muốn nhìn cô ta làm!"
"......."
Tổ tiết mục "Diễn viên hãy nhằm mtws"
Nghe xong yêu cầu của Mã Tường, tổng giám đốc kỹ thuật Sparta bị kéo đến tăng ca "Mã tổng đạo, chừng mực này........không có biện pháp sao?"
Mã Tường cũng cảm thấy đầu muốn to hơn gấp hai lần "Bảo anh làm thì anh cứ làm đi, cùng lắm thì dán mosaic vào"
"Nhưng mà Triều Lộc với ba Chân..........Này cũng quá OOC rồi đi"
Mã Tường cũng biết cột truyện không thể nào ghê tởm như thế, nhưng ông cũng không có biện pháp nào!
"Nói giảm ít tôi, làm đi!"
"......Được"
Tổng giám đốc kĩ thuật đành phải che lương tâm lại, giơ tay gõ số hiệu.
Thế giới kịch bản là không gian giả thiết được tạo thành do hệ thống máy tính và người sáng tạo, cũng chính là nhóm kỹ thuật viên nhưng thông qua thao tác ngoài mà không gian lại góp thêm một viên gạch.
Tuy rằng diễn viên có thể tự do điều chỉnh nhân vật, nhưng bộ phận bên ngoài mạnh mẽ can thiệp, kĩ thuật viên bảo nhân vật đi hướng đong, nhân vật cũng không có biện pháp nào mà đi hướng tây! Tự như úc trước bắt Văn Thù Nhi thay đổi tính cách thích tiểu cánh cụt, bộ kỹ thuật sửa đến đương sự cũng vô tri vô giác.
"Sao chưa xong?" Mã Tường bắt đầu thúc dục.
Giám đốc kĩ thuật mồ hôi đầy đầu "Được được! Lập tức ——" ông vừa dứt lời, máy tính trước mặt bỗng nhiên kịch liệt kêu lên:
"Tích tích tích ——"
Mã Tường "Sửa xong rồi?"
"Không phải! Mã tổng đạo, không đổi được!"
"Hả?"
"Hệ thống kịch bản bị người khóa, hoàn toàn không đổi được! A! Chúng ta không có quyền hạn!"
"Sao có thể?!"
Thủ Đô Tinh, hoàng cung, điện Duyệt Vĩ.
Trong phòng âm u, người đàn ông trẻ tuổi cũng đang theo dõi kịch.
Anh mặc một thân áo sơ mi đơn bạc, ngồi trên xe lăn. Anh giơ tay ấn xuống nút tên tay vịn, điều chỉnh xe lăn chuyển động "ục ục".
Thẳng đến khi mang anh ta ra giữa phòng.
Nơi đó, hình ảnh thực tế ảo Triều Lộc đáng yêu ngồi xổm, đôi mắt nhìn thẳng hắn, há mồm nói với hắn "Em thích anh"
Người đàn ông liền cười, trong mắt dường như lộ ra hứng thú của đứa trẻ
Anh giơ tay miêu tả hình dáng Triều Lộc.
Đột nhiên, tầm mắt Triều Lộc vừa chuyển, nhìn phía sau hắn. "Mao mao" cô mỉm cười kêu tên này. Ngay sau đó, cô dứng dậy, hình ảnh xuyên thẳng qua thân thể người đàn ông, biến mất trong tầm nhìn của anh ta.
Người đàn ông không có tiếp tục xoay đầu theo dõi cô, anh cúi đầu, trong mắt dần dần ngưng tự gió lốc màu đen!
Mắt thấy gió lốc kia như muốn nổ ra! Lại vào ngay lúc này, quang não bị anh đặt trên đầu gối sáng lên, một màn ảnh với số hiệu phức tạp cực kỳ tự động phóng ra không trung trước mặt người đàn ông.
Quang não nhắc nhở "Kiểm tra đo lường đến hệ thống xâm lấn của dối phương, đã niêm phong ip này"
Chỉ nhìn thoáng qua, người đàn ông liền đem quang não ném một bên.
Thế giới hiện thực xảy ra đao quang kiếm ảnh Triều Lộc đương nhiên không biết, giờ phút này, cô đang vôi đứng trong phòng, cùng với tiểu cánh cụt của mình mắt to trừng mắt nhỏ.
Nói với Kỳ Ngạch "Em thích anh" xong, nhiệm vụ hệ thống đương nhiên cũng hoàn thành, Triều Lộc liền đem chuyện này ném sang một bên. Quay đầu lại thấy tiểu cánh cụt của mình chống hai cánh nhỏ, đôi mắt hạt đậu đen thở phì phì trừng mắt nhìn cô.
Đừng hỏi cô làm thế nào có thể từ trên người một con chim cánh cụt nhìn ra loại cảm xúc "thở phù phì" này, rốt cuộc sinh sống cùng nhau lâu như vật, cô đối với biến hóa cảm xúc của vật nhỏ vô cùng rõ ràng.
Này cũng gián tiếp chúng minh, đây đúng là tiểu cánh cụt của cô! Nó đã thật sự quay trở lại!
Nghĩ đến đây, trong mắt Triều Lộc nhịn không được tình triều cuồn cuộn, giô tay bế tiểu cánh cụt lên liền dán dán vào nó, thơm thơm nó, xoa xoa nó. Đem mặt chôn ở trong cái bụng nhỏ của nỏ, hít sâu một hơi, phát ra hơi thở dài thỏa mãn.
Cố Thượng Nghiêu "........"
Đáng chết phản ứng sinh lí!
Trong lòng lại ngăn không được suиɠ sướиɠ đang dâng lên, Cố Thượng Nghiêu cảm thấy mình đã được trấn an.
Rồi lại có chút không hài lòng.
Hắn dựng mày nhìn Triều Lộc đang xoa xoa mình đến vui vẻ, trong lòng tự hỏi một câu: Em cô gái này, rốt cuộc em thích ai?"
Mà lúc này, Triều Lộc cuối cùng cũng thỏa mãn cơn nghiện. Cô dừng động tác xoa lông, ngược lại nhìn thẳng đôi mắt đậu đen của vật nhỏ "Cho nên, tiểu cánh cụt em, là từ đâu tới?"
Cố Thượng Nghiêu......Cứng lại rồi.
Triều Lộc nghiêng đầu "Hả?"
Cố Thượng Nghiêu đột nhiên ngó trái ngó phải, chình là không dám nhìn cô, cả người tiểu cánh cụt đều tràn ngập chột dạ.
Triều Lộc cười, chấm chấm miệng hỏ của nó "Được rồi, em trở lại bên chị là tốt rồi"
Trong lòng Cố Thượng Nghiêu buông lỏng lại vui vẻ. Cho nên, em ấy quả nhiên vẫn thích mình nhất?
Nhưng ngay sau đó, lại nghe Triều Lộc xách mình lên nói "Đi tắm rửa"
Cố Thượng Nghiêu "!!!"
Phòng xép trong du thuyền da hoa, phòng tắm cũng bố trí xa hoa như vậy. Triều Lộc xả nước vào bồn tắm, làm cho phòng tắm cũng trở nên sương mù mờ mịt.
Cũng bất đồng với vừa nãy bị bắt tắm rửa, lúc này đây, Cố Thượng Nghiêu chỉ ý tứ giãy giụa vài cái thì cũng mặc cô làm gì thì làm.
Ai ngờ Triều Lộc bỗng nhiên kéo cái rèm trước bồn tắm, kéo cái ghế qua ngồi xuống.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Cô để tiểu cánh cụt vào nước ấm.
Cố Thượng Nghiêu "........."
Chỉ có mỗi mình tắm?
Được rồi.
Con chim cánh cụt này kỳ thật là Lý Vi Nhi nuôi, trên người khó tránh khỏi dính phải chút mùi hương Cố Thượng Nghiêu không thích. Vừa lúc mượn cơ hội này rửa sạch sẽ. Cứ như thế thuyết phục chính mình, Hoàng Thái Tử điện hạ cũng mặt đầy nghiêm túc mà đi tắm.
Đang phiêu phiêu, hắn bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay nhỏ thò vào nước, mềm nhẹ vuốt ve lưng mình.
Ngay sau đó, cái tay kia chuyển tới cổ hắn, trước ngực, thậm chí là bụng.....đến cả hai bộ vuốt nhỏ cũng bị chiếu cố.
Cố Thượng Nghiêu phát ra một tiếng than thở: A......
"Đúng rồi, còn có cái này" Triều Lộc đột nhiên mở miệng.
Cố Thượng Nghiêu khó nhịn được trợn mắt, chỉ thấy bồn tắm nhiều thêm một con.....tiểu chim cánh cụt.
Thân mình lông xù xù, đôi mắt đen bóng bẩy, hai cái nhỏ cũng rất có thần thái, hai tiểu cánh cụt có thể nó là vô cùng giống nhau.
Cố Thượng Nghiêu cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.
"Chị ở trên thuyền tìm được đấy" Mà còn rất nhiều thú bông tiểu cánh cụt như vật nữa, cũng không biết có phải tổ tiết mục vì muốn có nhiệt mà chuẩn bị hay không nữa.
Xấu muốn chết. Cố Thượng Nghiêu ghét bỏ một chân đá văng nó ra.
Ngày hôm sau, Cố Thượng Nghiêu từ trong lòng Triều Lộc tỉnh lại.
Cô vẫn còn ngủ, nửa bên mặt nhỏ đè trên gối, đỏ bừng, lại khó có khi không hiện ra vẻ mặt phòng bị và ngoan ngoãn.
Tiểu cánh cụt duỗi hai bộ móng vuốt ở trên giường, rũ mắt nhìn cô hồi lâu.
Bỗng nhiên hắn nhảy xuống giường "Lạch bạch lạch bạch" đi ra ngoài phòng khách.
Trên sô pha phòng khách, Kỳ Ngạch vẫn còn "Ngủ".
Tiểu cánh cụt uốn éo uốn éo bò lên sô pha, từ ba lô Kỳ Ngạch, lấy ra một bông hoa nhỏ màu đỏ.
Hắn lại theo đường cũ chạy về phòng, nhảy lên giường, nhẹ nhàng đặt hoa bên gối Triều Lộc.
Nhân diện đào hoa.
Hắn vừa lòng mà "Pi" một tiếng.
Hoàng Thái Tử điện hạ của chúng ta còn có đam mê với thơ từ của cổ địa cầu.
———————
Câu thơ "Nhân diện đào hoa" chắc là lấy từ trong bài này
Đề Đô Thành Nam Trang
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu đông phong*.
(*Có bản đề là "xuân phong". Tuy nhiên, đông phong và xuân phong đều mang ý nghĩa là cơn gió của mùa xuân)
Nguyên tác:
題 都 城 南 莊
去 年 今 日 此 門 中,
人 面 桃 花 相 映 紅。
人 面 不 知 何 處 去 ?
桃 花 依 舊 笑 東 風。
Bản dịch nghĩa:
Bài thơ đề ở ấp phía nam Đô Thành*
Năm trước ngày này ngay cửa này,
Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau.
Mặt người chẳng biết đã đi đâu?
Hoa đào vẫn như xưa cười với gió đông.
(*Đô Thành: tức thành Trường An – kinh đô của nhà Đường)