Cô trở mình, chỉ thấy ánh sáng mỏng manh chiếu vào từ cái cửa sổ hình tròn duy nhất trên tường, khó khăn lắm mới làm trong phòng sáng lên một cách mơ hồ.
Đây là một căn phòng làm bằng gỗ thấp bé.
Còn tốt không phải bị mù.
Nhưng cô lại phát hiện thân thể này vô cùng suy nhược, bụng cũng xẹp lép giống như không phải là của mình.
Chắc là nhiều ngày chưa được ăn.
Triều Lộc miễn cưỡng ngồi dậy, ở trong đầu chọc chọc hệ thống "Đây là sao thế?"
Âm thanh Tiểu Nãi lập tức vang lên "Kịch bản này tên là —— u, linh....."
Nó còn chưa nói xong, đồng tử Triều Lộc đột nhiên co rút lại, cô nhìn chằm chằm chỗ cửa sổ "Đó là......."
Chỉ thấy nước biển xanh thẳm như ập vào mặt, cái cửa kính hình tròn cũng lập tức bị vỡ tan. Triều Lộc cảm thấy thân thể mình lung lay bởi bị nước biển đánh vào, cô đang ở trên biển, ở trên một con tàu!
"Theo như cậu nói kịch bản này tên là ⟪Tàu ma⟫ đúng ?"
(ờ thì tên cv của kịch bản là ⟪U linh thuyền⟫ thì mình thấy để ⟪ Tàu ma⟫ cho nó thuần việt, không biết có được không?)
Hệ thống nói nguyên thân tên là Tưởng Tiểu Khê, là một trong những hành khách đi lên con tàu ma này. Những hành khách này kì thật là học sinh với phụ huynh cùng lớp, mọi người là tới chúc mừng kì thi thi vào đại học . Nào nghĩ cái thuyền này hằng năm bị ma chiếm, những con ma sẽ tránh ở chỗ tối, chờ cơ hội để ăn người!
Các hành khách nếu muốn sống, nhất định phải trong mười ngày tìm ra ai là là con ma thật sự. Nếu không, con tàu này sẽ nổ tung! Mọi người đều chết không có chỗ chôn!
Mà hôm nay là ngày thứ bảy hành khách lên tàu.
Hệ thống vừa dứt lời, liền nghe "Bang ——" một tiếng, cả người Triều Lộc trực tiếp ngã trên sàn.
"Ký chủ chị không sao chứ?!" âm thanh Tiểu Nãi lo lắng cực kỳ.
"Không có việc gì" Triều Lộc cố hết sức chống đỡ nửa người trên "Chỉ là choáng đầu.....Hoa mắt"
Cô quơ quơ đầu nhằm tập trung lực chú ý, bỗng nhiên thấy có một cánh cửa gỗ thấp bé.
Khóa trái ở bên ngoài.
"Cốc —— Cốc—— Cốc" Triều Lộc thật tha thất thểu bước tới cạnh cửa, dùng hết sức gõ vào cánh cửa.
"Vô dụng" hệ thống thở dài "Chị bị khóa ở kho chuyên để hàng ở tầng "
Tiểu Khê ở trên thuyền cùng bà nội và một em trai 10 tuổi, trên thuyền đồ ăn có hạn, sau khi mọi người thương nghị quyết định chia đồ ăn cho từng gia đình. Bà nội vì muốn để cháu trai ăn nhiều nên đã lừa Tưởng Tiểu Khê xuống nhốt ở dưới kho, độc chiếm phần đồ ăn của cô ấy.
Khi Triều Lộc xuyên qua thì chính là lúc Tưởng Tiểu Khê chết đói.
"Khốn nạn!" Triều Lộc tức giận đấm mạnh. Ngay sau đó, cô hai mắt hoa lên, rốt cuộc chống đỡ không nổi mà hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, mấy khoang thuyền trên các tầng của boong tàu dành cho khách.
"A —— ma a ——"' tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên, ngay lập tức đánh thức mọi người đang mơ ngủ.
"Sao thế này? Ma ở đâu?" Người đầu tiên chạy vào phòng là một đôi vợ chồng ăn mặc đẹp , bọn họ họ Thẩm.
Ánh mắt vợ chồng Thẩm gia cùng dừng lại một chỗ, chỉ thấy một cô gái nhỏ mặc áo ngủ vàng đáng thương co người ở góc giường, cả người run lên như con chim cút nhỏ "Ma ma ma ma ma........"
"Chân Tiểu Manh con ma cháu thấy tên gì?!" Người thứ hai chạy vào cửa là một người đàn ông mặt chữ điền, giữa chân mày có một cái rãnh sâu. Ông là ba của cô gái mặc áo vàng Chân Tiểu Manh "Đừng có nói lung tung"
Hắn không những không an ủi đứa con gái đang chịu kinh hách mà ngược lại còn mắng cô ấy một trận. Mẹ Chân đi theo sau ba Chân chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không dám nói một câu.
"Buổi tốt cậu thấy cái gì?" Một thiếu nhiên từ sau ba Thẩm đi ra, cậu có một mái tóc ngắn màu khói bụi (xám khỏi hả?), là một thiếu niên anh khí tuấn mĩ, cậu tên là Thẩm Lâm Bắc.
Thẩm Lâm Bắc với Chân Tiểu Manh trong lớp cũng không tính là thân thuộc, nhưng trong ấn tượng của cậu, cô ấy chỉ là một nữ sinh cao trung bình thường, thẳng đến khi lên con tàu này............
Đối với Thẩm Lâm Bắc hỏi, Chân Tiểu Manh cuối cùng cũng có chút phản ứng. Cô ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên "Tớ thấy tớ thấy....." Cô hít vào hít vào rồi lại hít vào, sau đó hai mắt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh,
Thẩm Lâm Bắc ".........."
Ai cũng không chú ý phía sau mọi người có một bóng người khô gầy đang ló đầu ra.
"Con muốn rời tàu con muốn rời tàu! Con phải về nhà ô ô ô!" Tiếng khóc kinh thiên động địa của trẻ con đột nhiên vang lên, thành công làm bóng người khô gầy kia bại lộ.
"Ai da tiểu tổ tông của bà!" Bà chạy nhanh đến che miệng đứa trẻ, đôi mắt già vẩn đục trợn trừng
Đây đúng là Tưởng lão thái thái với cháu trai bảo bối của bà.
"Tưởng Tiểu Khê đâu? Bảo nó đi nấu cơm cho con! Con đói bụng!" Đứa cháu trai kia là một đứa mập, năm nay cũng đã 12 tuổi.
Không ai nguyện ý đem lực chú ý đặt trên người bà cháu họ, mọi người rất nhanh đã dời tầm mặt đi.
"Sợ bóng sợ gió một hồi rồi, mọi người trở về ngủ đi" Người nói chuyện là một người đàn ông trung nhiên thoạt nhìn rất thành thật họ Lý.
"Ông đúng là tâm lớn" Ba Chân mở miệng trào phúng.
"Vậy ông nói có thể làm sao bây giờ??" Lý tiên sinh hồng hồng con mắt nói "Thuyền trường thuyền viên một đám đều không thấy, đến cả con gái tôi cũng........Trong đám người chúng ta cũng không ai biết điều khiển tàu!"
"Con gái đáng thương của tôi!" Mẹ Lý khóc lên.
"Biết điều khiển tàu cũng không về được" Thiếu niên Thâm Lâm Bắc bỗng nói một tiếng.
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Đây là điều mà trên tàu ai cũng cấm kị nhắc tới.
7 ngày trước, con tàu loại nhỏ tên là "Chim hòa bình" chở hành khách ra vùng biển quốc tế, trên biển đột nhiên có sương mù, mọi thông tin tính hiệu trong thoáng chốc đều bị gián đoạn, bất kể cách nào cũng không thể liên hệ ra ngoài.
Càng đáng sợ hơn là con tàu vẫn luận ở trạng thái ma đánh tường, làm thế nào cũng khỏi vùng biển quốc tế này. Tiếp đó thuyền viên từng người từng người đều biến mất.
"Bọn họ, bọn họ bị ma ăn" Chân Tiểu Manh không biết tỉnh lại ki nào, lại bắt đầu căng thẳng.
"Ma......" Mẹ Chân thẳng tắp đứng bên người Chân Tiểu Mai, lẩm bẩm nói.
Ba Chân "Bà đi theo xem náo nhiệt hay gì"
"Không phải........" Mẹ Chân bỗng run rẩy ngón tay chỉ ra ngoài của sổ "Mọi người xem........."
Ngoài của sổ là một mảnh sương mù dày đặc, duỗi tay sẽ không thấy năm ngón tay. Nhưng sâu trong đám sương mù dày đặc không biết xuất hiện khi nào có một chút ánh sáng, ánh sáng kia chỉ mờ mờ nhưng lại trường minh bất diệt. Nó lập lòe mờ ảo, giống như.... ma trơi.
Ma trơi này nhanh chóng tới gần "Chim hòa bình"
Gió lạnh thấu xương, mọi người đều ở trên boong tàu. Bóng đèn trên boong mờ ảo lại có sương mù phụ trợ đến cả mặt người cũng không thấy rõ nữa.
"A tới tới!" Không biết ai kêu lên.
Mọi người nhìn thấy ở phương xa có ánh sáng đột nhiên phá vỡ sương mù dày đặc, lộ ra một bức màn thần bí. Sau khi nhìn rõ ánh sáng kia là gì, mọi người không nhịn được mà hít một hơi, thế mà lại là ngọn đèn trên cột buồm! Đó là một con du thuyền nhỏ!
Đứng trên đầu di thuyền là một người đàn ông.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai, dáng người cao dài lại mạnh mẽ. Sóng biển đánh vào khiến du thuyền lung lay, anh ta trước sau đều ổn định đừng ở đó.
Đợi đến khi đến gần, có thể thấy người đàn ông lớn lên thường thường vô , chỉ lộ ra đôi mắt sắc nhọn ở dưới mái tóc đen.
"Anh là người nào?" Ba Chân trước hết làm khó dễ.
Người đàn ông điều chỉnh vành nón một chút, lộ ra trên cổ tay trắng nõ là một dây tơ hồng, trên dây kia xỏ một viên gỗ mun Phân châu hiếm thấy.
"Người gặp nạn" Anh nhàn nhạt nói.
Vẫn là Ba Thẩm nho nhã lễ độ "Vị tiểu huynh đệ đây là muốn?"
"Để tôi lên tàu" Người đàn ông nhìn chằm chằm ba Thẩm, rõ ràng là nhược thế một phương nhưng ngữ khí lại mang theo một sự uy nghiệm không thể chấp nhận được.
"Không được để nó lên!" Tưởng lão thái thái bỗng nhiên nhảy ra, "Thịch thịch thịch" chống quải trượng "Nhiều người nhiều miệng ăn"
Ba Thẩm khó xử nói "Tiểu tử, không phải chúng tôi không muốn cứu cậu nhưng thật sự vật tư trên thuyền hữu hạn, chúng tôi thân cũng khó bảo toàn"
Người đàn ông bỗng cười thấp, tiếng nói mang theo từ tính trong đêm tối càng thêm bí ẩn, không lí do gì mà lại có chút mê hoặc "Đương nhiên sẽ không để cho mấy người thiệt"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên vén tấm bạt trên mũi thuyền ra.
Đồ hộp, gạo vào mì, gà vịt cá.... Cả thuyền đầy đồ ăn!
"Này....." mọi người trên "Chim hòa bình" vịn vào mép thuyền, trong mắt mỗi người đều có thế phóng ra tia sáng.
Đem tất cả biểu tình của mấy người này thu vào mắt, người đàn ông khoanh tay đứng, cười nhạt "Để tôi lên thuyền, tất cả thứ này đều là của mấy người"
".........."
Nửa phút sau, một cái thang đu bằng gỗ từ "Chim hòa bình" thả xuống dưới.
Người đàn ông đeo balo, ngón tay thon dày nắm lấy cái thang, nhảy xuống.
Dáng người anh mạnh mẽ, cơ thể được bọc bằng chiếc áo khoác màu đen chậm rãi trèo lên thang, đường cong được kéo trên eo như một con báo tuấn mỹ.
Mắt thấy ngón tay thon dài kia sắp leo đến mép thuyền thì đột nhiên chỉ nghe "" một tiếng, thang dây bị chặt đứt. (Biết ngay mà:)))
"A——" Mọi người trên tàu kinh hô "Cẩn thận !!!"
Đột nhiên như không có trọng lực, Cố Thượng Nghiêu một chân dẫm lên một cái đinh trên thân thuyền. Bàn tay to nắm lấy thành tàu, có người anh bật lên.
"A——" Cả thuyền xem đến choáng váng bởi người này thế mà lại nhảy được lên!
Một cú xoay người lưu loát, Cố Thượng Nghiêu vững vàng tiếp một đầu gối xuống đất.
Cả boong tàu tức khắc trở nên lặng ngắt như tờ.
Cố Thượng Nghiêu chậm rãi đứng lên, ánh mắt khóa chặt mọi người "Cầm đồ vật của tôi, lại muốn diệt khẩu, như này quá là không tốt đi"
"Mày đừng có ngậm máu phun người" Ba Chân cả người tức giận nói.
"Bang" một tiếng, một đoạn dây thừng bị ném đến trước mặt ba Chân. Chỉ thấy ở chỗ dây thừng bị đứt là dẫu cắt rõ ràng của dao.
"Này........" Mọi người nhìn nhau, mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Cố Thượng Nghiêu đến gần họ, kéo giãn thắt lưng, tứ chi trong nháy mắt phát ra uy áp. Anh tựa như một hùng sư đang đầu độ tuổi xuân, uy hiếp con mồi không lượng sức mình.
"Đây.... Tiểu tử nói gì thì nói, đều là hiểu lầm! Lầm...." lời hòa giải của Lý tiên sinh còn chưa nói xong, liền thấy trong tay người đàn ông có một hàn quang chợt lóe! Có thứ gì đó vừa rời tay, bay thẳng đến đỉnh đầu Lý tiên sinh!
Lý tiên sinh "!"
Thứ vũ khí tỏa ra hàn quang xẹt qua da đầu Lý tiên sinh "Đinh——" một tiếng rơi xuống đất, thế mà lại không sai một li nào cằm giữa hai chân ba Chân. Chỉ kém một chút nữa..... (bay của quý:)))
"Bịch" một tiếng, cả người ba Chân ngã ngửa ra sau! Bị dọa.
Mọi người trên mặt đều là kinh hãi "Đây, đây rốt cuộc là người nào?!"
Cố Thượng Nghiêu đã vác balo, nghênh ngang đi (Tìm vợ).
Anh đi thẳng qua boong tàu, xuống cầu thang vào tầng thứ hai của khoang thuyền.
Trên hành lang khoang thuyền, một đôi nam nữ thiếu niên đang ôm nhau.
Cô gái kia đứng quay lưng về phía Cố Thượng Nghiêu, mái tóc dài như rong biển quấn quanh đầu vai thiết niên. Nghe thấy động tĩnh, cặp mắt hoa hồng mĩ lệ ngẩng lên nhìn thẳng Cố Thượng Nghiêu đang đến.