Tàng Phong - Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tàng Phong
Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
Dịch: Phuongkta1
Từ Hàn bị tiếng giòn vang phát ra do củi lửa bùng cháy đánh thức.
Hắn mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một đôi con ngươi giống như ngọc bích, con mắt màu vàng cùng với đồng tử hẹp dài giống như khe hở.
Đây không phải là một đôi mắt của con người.
Từ Hàn ý thức được điểm này, hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi đang muốn đứng người lên.
Nhưng cử động như vậy lại khiến cho quanh người hắn truyền đến một hồi đau đớn thấu xương, hắn lại ngã ngồi về nguyên chỗ một lần nữa.
Chủ nhân của đôi tròng mắt kia vào lúc đó cũng từ trên người Từ Hàn nhảy xuống, trong miệng dường như cực kỳ bất mãn phát ra một tiếng gào nhẹ về phía Từ Hàn: "meooo!"
Từ Hàn sững sờ, lúc này mới nhìn rõ hóa ra đó chỉ là một con mèo đen.
Hắn nhìn theo hướng mèo đen rời đi, lại thấy con mèo đen kia chui vào trong ngực một bóng người.
Từ Hàn sững sờ, bóng người kia đưa lưng về phía Từ Hàn, trước người đốt một đống lửa, Từ Hàn không thể thấy rõ dung mạo của y, chỉ cảm thấy lưng của y đã còng xuống, dường như tuổi tác cũng đã lớn.
Vì sao ta lại ở chỗ này?
Nghi vấn này cùng lúc đó nổi lên trong lòng Từ Hàn, hắn định thử đứng người lên một lần nữa.
Mặc dù lúc này cũng rất gian nan nhưng hắn lại thành công, chỉ là chỗ cánh tay phải mang đến một hồi đau đớn như kim châm muối xát.
Hắn theo bản năng vươn tay trái của mình muốn nắm lấy cánh tay phải đang đau đớn, nhưng lại chụp vào một khoảng không, hắn có chút sững sờ, sau khi cúi đầu nhìn lại phát hiện chỗ cánh tay phải của mình đã sớm rỗng tuếch.
Hắn đột nhiên nhớ lại.
Cánh tay phải của hắn bị chém đứt khi chống lại những Tu La kia.
Sắc mặt của Từ Hàn từ một khắc này tái nhợt thêm vài phần, hắn hơi sững sờ nhìn cánh tay phải mình đã trống rỗng, tâm tình trong lòng cuồn cuộn những cảm xúc không thể nói rõ.
"Tỉnh rồi?" Lúc này bóng người ngồi ở bên cạnh đống lửa kia chợt nói, thanh tuyến có chút già nua.
Từ Hàn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hắn lắc đầu đồng thời bụm lấy miệng vết thương mình còn chưa kịp băng bó kĩ, chậm chạp đi đến bên cạnh bóng người kia, đang muốn chắp tay cúi đầu lại chợt phát hiện mình đã mất đi cánh tay phải. Hắn cười cười như đang tự giễu chính mình, chỉ có thể thu hồi tay trái, ánh mắt nhìn về phía cái bóng người kia, khẽ khom người nói ra: "vãn bối Từ Hàn, tạ ơn ân cứu mạng của tiền bối."
Hắn nhớ rõ trước khi hôn mê hắn đang bị mấy vị Tu La đuổi giết, lúc đó hắn đã mơ hồ trông thấy có một vị lão giả ôm một con mèo đen ở cách đó không xa, mà đến giờ phút này hắn vẫn đang còn sống ở nơi này, chắc chắn là được lão cứu.
"Ân cứu mạng?" Nhưng ai ngờ bóng người kia nghe vậy, chợt xoay người nhìn về phía Từ Hàn, trong miệng có chút bất mãn nói: "ta cũng không hề muốn cứu ngươi."
"Hả?" Từ Hàn hiển nhiên không thể ngờ được sẽ nhận được câu trả lời như vậy, hắn hơi sững sờ mà cùng lúc đó nhờ ánh lửa nên thấy rõ bộ dáng người nọ.
Đó là một vị lão giả đầu tóc bạc trắng, nhìn qua đã hơn bảy mươi tuổi, ngoại hình của lão có chút lôi thôi, quần áo mặc trên người giăng đầy khe hở cùng các miếng vá sơ sài, tóc trắng trên đầu không được chải chuốt, có chút qua loa rủ xuống trước trán lão. Lúc này đang ôm một con mèo đen ở trong ngực, một tay không ngừng vuốt ve thân hình mèo đen, trong quá trình vuốt ve có một đường ánh sáng trắng như ẩn như hiện từ tay lão không ngừng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể con mèo đen kia. Mà dường như con mèo đen kia cũng rất hưởng thụ vuốt ve như vậy, nó híp mắt yên tĩnh nằm ở trong ngực lão nhân, trong miệng thỉnh thoảng phát ra một hồi tiếng "meo meo" làm nũng.
"Những tên khốn kiếp của Sâm La Điện kia, ba mươi năm lão phu thường thường úp bô ỉa trên đầu chúng, ta giết bọn họ là vì để cho cái con quỷ Bồ Đề kia mở rộng tầm mắt, không cần trêu chọc lão phu. Chưa từng muốn..." Nói tới chỗ này ánh mắt lão giả kia lại dò xét trên người Từ Hàn một hồi, sau đó khẽ bĩu môi, cực kỳ bất mãn nói: "hóa ra là tiết mục chó cắn nhau."
Nghe những lời này thần sắc trên mặt Từ Hàn trì trệ, cũng hiểu được Yêu lực trong cơ thể mình đã khiến xuất thân của mình bại lộ, nhưng càng làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ chính là nghe lão giả này nói, quan hệ giữa lão và Sâm La Điện không hề tốt. Mà nếu như Từ Hàn không nhớ lầm, quỷ Bồ Đề là tục danh của Biện Thành Vương trong Diêm La Thập Điện của Sâm La Điện. Lão giả này dám gọi thẳng đại danh của y như thế, có lẽ cũng là nhân vật có thể sánh ngang vai ngang vế với y.
"Bất kể có lòng hay vô tâm thì việc tiền bối cứu ta là sự thật, ta mang ân, ta tự khắc trong tâm khảm, nếu như một ngày nào đó tiền bối cần giao phó chuyện gì, Từ Hàn nhất định nghĩa bất dung từ." Đối mặt với nhân vật như vậy, Từ Hàn đương nhiên không dám lãnh đạm, hắn vội vàng cung kính nói.
Mà lời nói này mặc dù nghe có vẻ đường hoàng, nhưng là những câu phát ra từ đáy lòng Từ Hàn.
Năm đó Tần Khả Khanh cho hắn nửa cái bánh bao không nhân, hôm nay hắn lại vì nàng mà mưu phản Sâm La Điện, chuyện này hiển nhiên chiếm một vị trí rất quan trọng trong suy nghĩ của Từ Hàn.
"Chỉ ngươi?" Nhưng những lời tâm huyết của Từ Hàn lúc rơi vào trong tai lão giả kia lại đưa tới một hồi chế nhạo của lão."nếu như ngươi có thể giúp đỡ những vướng bận của ta, vậy thiên hạ này chỉ sợ không còn việc gì khó rồi."
Từ Hàn nghe vậy nhíu mày nhưng thái độ vẫn cung kính như cũ.
"Nếu tiền bối thực sự có yêu cầu gì, cứ nói đừng ngại, Từ Hàn sẵn sàng đến thử một lần."
"Hô, thử? Việc ta cần phải làm, người trong thiên hạ này có tư cách thử một lần cũng đếm không quá năm ngón tay, ngươi?" Giọng điệu của lão giả lại càng khinh miệt cũng không hề che giấu phiền chán. Lão đứng lên thả mèo đen trở về trên mặt đất, sau đó lão chỉ vào Từ Hàn nói ra: "ta không quan tâm rốt cuộc Sâm La Điện các ngươi đang làm những gì, ta đã cứu ngươi thì sẽ không có lý do gì để giết ngươi, ngươi nhanh đi đi, đừng thêm ô uế ánh mắt ta."
Những lời nói giống như xua đuổi ruồi lúc rơi vào trong tai Từ Hàn lại khiến cho hai mắt hắn chợt tỏa sáng.
"Tiền bối nói là đã cứu ta thì sẽ không hại ta nữa?" Hắn bật người đứng lên, nhìn về phía lão giả, chợt mở miệng hỏi.
Bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt lão giả khiến lão ngầm cho rằng Từ Hàn vì nhặt được một mạng mà mừng thầm, phản ứng như vậy càng khiến lão giả phát ra khinh thường với hắn.
"Đúng, tám mươi năm lão phu tung hoành thiên hạ, xưa nay đều nói là làm, ngươi nên nhanh chóng rời đi." Lão không kiên nhẫn nói.
"Nhưng tiền bối đã từng nói qua, ngài chán ghét Sâm La Điện..." Từ Hàn dường như lại do dự, hắn mang theo chút ít lo lắng hỏi.
"Ta chán ghét đầu trâu mặt ngựa của Sâm La Điện các ngươi, nhưng lão phu đã cứu ngươi rồi, nếu như lại giết ngươi đi, không phải là tự mình vung tay tát mặt mình sao, ngươi nhanh chóng rời đi đi." Dường như tính nhẫn nại của lão giã đã đến cực hạn vì bị Từ Hàn dây dưa, lão vội vàng thúc giục, thái độ có thể nói cực kỳ ác liệt.
Nhưng nào ngờ lời ra khỏi miệng, Từ Hàn chẳng những không có một chút ý tứ rời đi, ngược lại bước một bước tới bên cạnh đống lửa, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, dường như tâm tình của hắn vì thế mà tốt hơn nhiều, thậm chí vào lúc đó còn vươn tay vui đùa với con mèo đen ở trên mặt đất.
Hành vi của Từ Hàn hiển nhiên đã vượt xa dự liệu của lão giả, sau một lúc hơi kinh ngạc lão giả mới hồi phục thần trí, chỉ thấy lão bước nhanh đi tới trước mặt Từ Hàn, chỉ thẳng vào mặt hắn nói: "tiểu tử, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ thực sự cho rằng lão phu không dám giết ngươi? Tuổi còn trẻ đã muốn vội vã trên đường xuống Hoàng Tuyền nhìn một thứ gọi là đầu trâu mặt ngựa?"
"Tiền bối mới vừa nói đã lỡ cứu vãn bối, thì sẽ không tự mình tát mình một cái, giết chết vãn bối, chẳng lẽ tiền bối đã nói ra những lời nói kia, lúc này lại muốn đổi ý?" Từ Hàn vào lúc đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội nhìn về phía lão giả, cực kỳ nghi ngờ hỏi.
"Chuyện này..." Lão giả cũng không nghĩ đến Từ Hàn khiến lão á khẩu không trả lời được, lão ấp úng cả buổi, hiển nhiên đã bị Từ Hàn dồn ép nói không ra lời.
Cho đến một lúc thật lâu sau đó, gương mặt già nua của lão đỏ ửng lên, lần nữa nói ra: "vậy thì như thế nào? Lão phu cũng không muốn cho ngươi lưu lại!"
"Đương nhiên tiền bối không nói, nhưng đối với vãn bối thì tiền bối có ân cứu mạng, vãn bối không cho là báo, chỉ xin đi theo làm tùy tùng phục vụ tiền bối." Từ Hàn đứng thẳng hồi đáp, thần sắc trên mặt cực kỳ đoan chính, thực sự để cho lão giả kia không thể tìm được một chút tật xấu.
"Lão phu tung hoành thiên hạ tám mươi năm, cho tới bây giờ đều chỉ một thân một mình, không cần ngươi báo ân huệ gì." Thấy Từ Hàn giống như một bộ thuốc cao bôi trên da chó dính chặt trên người mình, lão nhân lập tức một hồi đau đầu.
"Từ Hàn mặc dù chưa từng đọc sách, nhưng cũng biết đạo lý ơn bằng giọt nước, cũng phải coi như suối tuôn mà đáp đền (nguyên văn: tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo), huống chi tiền bối đã cứu vãn bối một mạng. Tiền bối có cần vãn bối báo ân hay không là chuyện của tiền bối, vãn bối muốn báo ân hay không cũng là chuyện của vãn bối rồi." Từ Hàn cũng không có một chút ý định buông tha, hắn tiếp tục trình bày quan điểm của mình, làm như không thấy huyệt Thái Dương của lão nhân bên cạnh đã nổi lên gân xanh.
"Huống hồ, tiền bối cũng đã nói, vãn bối tuổi còn trẻ, đương nhiên không thể vội vàng đi lên con đường dẫn tới Hoàng Tuyền. Vãn bối muốn sống sót, chỉ có thể đi theo tiền bối." Nhưng Từ Hàn cũng biết mình đùa giỡn pha trò khôi hài cũng chỉ có thể chiếm được một chút tiện nghi bên ngoài, nếu như lão nhân kia thực sự muốn đi, dựa theo công lực của Từ Hàn thì cho dù làm cách nào cũng không thể theo kịp, vì vậy hắn cùng đó xoay chuyển lời nói, giọng điệu trở nên ôn hòa thêm vài phần.
"Có ý gì?" Lão nhân nhướng mày, hỏi.
"Tiền bối cũng nhìn thấy những người Sâm La Điện kia đang đuổi giết tại hạ, mà tu vi của tiền bối trác tuyệt lại đang có hiềm khích cùng Sâm La Điện, có tiền bối ở đây khiến những yêu ma quỷ quái kia không dám vọng động, vãn bối không muốn chết, cho nên chỉ có thể đi theo tiền bối."
"Đó là việc của Sâm La Điện các ngươi, chẳng liên quan gì đến ta." Lão nhân không hề do dự, lão hừ lạnh một tiếng nói như vậy.
"Nhưng tiền bối đã cứu tại hạ, nếu như cứ mặc kệ bỏ mặc tại hạ, chẳng phải là đưa tại hạ vào chỗ chết? Chuyện này cùng với việc hại tại hạ có gì khác nhau sao? Chẳng lẽ tiền bối thực sự là hạng người lừa đời lấy tiếng?" Từ Hàn thấy lão nhân kia cứng mềm đều không chịu, cắn răng một cái, nói ra những lời tàn nhẫn.
Đúng như lời nói của hắn, lúc này hắn đã bị chém đứt cánh tay phải, thương thế nghiêm trọng, nếu không nắm chặt khối gỗ cứu mạng này, vậy thứ đợi hắn trước mắt, chỉ là con đường chết. Từ Hàn hiểu rất rõ điểm này, cho nên dù bốc lên mạo hiểm khiến cho lão giả trước mặt này tức giận, hắn cũng muốn thử một lần.
"Chuyện này..." Những lời ngụy biện của Từ Hàn hiển nhiên đã quấn lão giả này vào, lão nghẹn lời một lúc lâu. Thực sự sau nửa ngày cũng không thể tìm ra cách để phản bác lại Từ Hàn.
"Vậy vãn bối liền tạ ơn tiền bối rồi, tiền bối yên tâm dọc theo con đường này vãn bối tất nhiên sẽ không cho tiền bối thêm nửa điểm phiền toái." Từ Hàn thấy thế nhưng lại là sắc mặt vui vẻ, ở đằng kia lúc vội vàng quỳ xuống, hướng phía lão giả lớn tiếng nói ra.
"Ngươi!!! Lão phu chưa từng..." Lão giả kia không biết làm thế nào với Từ Hàn, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
"Về sau hãy giao cho vãn bối mang theo những vật này đi." Mà Từ Hàn nhất định cần phải dựa vào lão giả này, hắn hoàn toàn không cho lão có cơ hội nói chuyện, liền đi tới trước đống lửa, trông thấy chỗ đó đang đặt một vật dài đang được bao bọc bằng vải trắng, Từ Hàn vội vàng nói như vậy, cũng không chút nghĩ ngợi định xách nó lên, chuẩn bị vác ở trên người mình.
Nhưng tay của hắn vừa mới vươn ra, nét mặt của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Thứ này nhìn qua có vẻ không đến ba thước nhưng lại nặng kinh người, trong lúc nhất thời Từ Hàn không thể dịch chuyển hay buông xuống.
"Tốt!" Lão nhân thấy thế hai mắt lại tỏa sáng, thái độ của lão biến đổi chợt cất bước đi tới trước mặt Từ Hàn, "ngươi đã muốn đi theo ta, vậy giúp ta mang theo thứ này đi, nếu như có một ngày ngươi không thể vác theo nó, vậy ngươi phải tự mình rời đi, đến lúc đó sống hay chết cũng không thể oán trách ta rồi."
Lão nhân nói xong liền vươn tay xách bổng vật mà dưới suy nghĩ của Từ Hàn là có thể nặng tới nghìn cân kia, đặt ở trên lưng Từ Hàn, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười hả hê.
Vật ấy vừa kề vai đã khiến thân thể Từ Hàn cong xuống, trên trán lập tức nổi lên vết mồ hôi chằng chịt, sắc mặt càng trở nên tái nhợt không gì sánh nổi.
"Làm sao vậy?" Lão nhân thấy thế, vẻ đắc ý trong nội tâm càng lớn, lão truy vấn.
Từ Hàn tự biết là mình mắc mưu rồi nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hắn cắn răng gian nan ngồi thẳng người, nhìn về phía lão giả nói ra: "mệnh lệnh của tiền bối, vãn bối đương nhiên... đương nhiên không dám chối từ."
Trên gương mặt non nớt của hắn vào lúc đó lộ ra sự tàn nhẫn, giống như chim ưng con còn chưa lên như diều gặp gió liền đã gãy cánh, hoặc là con nai đã tới bước đường cùng khi rơi vào hang sói vẫn liều mạng như cũ.
Bên trong vẻ điên cuồng kia mang theo không cam lòng, bên trong vẻ không cam lòng lại bao bọc lấy phẫn nộ.
Mà tất cả những chuyện này đếu khiến cho lão giả khó tránh khỏi sững sờ.
Lão không muốn thừa nhận nhưng dưới đáy lòng lại âm thầm cảm thấy, hắn cực kỳ giống mình trước kia.
Cuối cùng lão rốt cuộc khẽ gật đầu, nói ra: "tốt, ta xem ngươi có thể kiên trì tới mấy ngày!"
Nói xong liền đưa tay ôm mèo đen đặt ở trên vai mình, cất bước đi vào trong bóng đêm.
Từ Hàn thấy thế chỉ có thể cắn răng đuổi kịp.
Nhưng mới đi ra được vài bước, hắn giống như chợt nhớ đến điều gì đó, vội vàng ngoảnh về phía cái thân ảnh trước mặt hỏi: "đã muốn kết bạn đồng hành, vẫn chưa thỉnh giáo đại danh của tiền bối."
Người ở phía trước nghe vậy nhưng cũng chưa từng quay đầu lại, một giọng nói già nua đã xuyên thấu qua cảnh ban đêm truyền tới.
Thanh âm kia nói ra như thế.
"Thương, Hải, Lưu."
Từ Hàn bị tiếng giòn vang phát ra do củi lửa bùng cháy đánh thức.
Hắn mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một đôi con ngươi giống như ngọc bích, con mắt màu vàng cùng với đồng tử hẹp dài giống như khe hở.
Đây không phải là một đôi mắt của con người.
Từ Hàn ý thức được điểm này, hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi đang muốn đứng người lên.
Nhưng cử động như vậy lại khiến cho quanh người hắn truyền đến một hồi đau đớn thấu xương, hắn lại ngã ngồi về nguyên chỗ một lần nữa.
Chủ nhân của đôi tròng mắt kia vào lúc đó cũng từ trên người Từ Hàn nhảy xuống, trong miệng dường như cực kỳ bất mãn phát ra một tiếng gào nhẹ về phía Từ Hàn: "meooo!"
Từ Hàn sững sờ, lúc này mới nhìn rõ hóa ra đó chỉ là một con mèo đen.
Hắn nhìn theo hướng mèo đen rời đi, lại thấy con mèo đen kia chui vào trong ngực một bóng người.
Từ Hàn sững sờ, bóng người kia đưa lưng về phía Từ Hàn, trước người đốt một đống lửa, Từ Hàn không thể thấy rõ dung mạo của y, chỉ cảm thấy lưng của y đã còng xuống, dường như tuổi tác cũng đã lớn.
Vì sao ta lại ở chỗ này?
Nghi vấn này cùng lúc đó nổi lên trong lòng Từ Hàn, hắn định thử đứng người lên một lần nữa.
Mặc dù lúc này cũng rất gian nan nhưng hắn lại thành công, chỉ là chỗ cánh tay phải mang đến một hồi đau đớn như kim châm muối xát.
Hắn theo bản năng vươn tay trái của mình muốn nắm lấy cánh tay phải đang đau đớn, nhưng lại chụp vào một khoảng không, hắn có chút sững sờ, sau khi cúi đầu nhìn lại phát hiện chỗ cánh tay phải của mình đã sớm rỗng tuếch.
Hắn đột nhiên nhớ lại.
Cánh tay phải của hắn bị chém đứt khi chống lại những Tu La kia.
Sắc mặt của Từ Hàn từ một khắc này tái nhợt thêm vài phần, hắn hơi sững sờ nhìn cánh tay phải mình đã trống rỗng, tâm tình trong lòng cuồn cuộn những cảm xúc không thể nói rõ.
"Tỉnh rồi?" Lúc này bóng người ngồi ở bên cạnh đống lửa kia chợt nói, thanh tuyến có chút già nua.
Từ Hàn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hắn lắc đầu đồng thời bụm lấy miệng vết thương mình còn chưa kịp băng bó kĩ, chậm chạp đi đến bên cạnh bóng người kia, đang muốn chắp tay cúi đầu lại chợt phát hiện mình đã mất đi cánh tay phải. Hắn cười cười như đang tự giễu chính mình, chỉ có thể thu hồi tay trái, ánh mắt nhìn về phía cái bóng người kia, khẽ khom người nói ra: "vãn bối Từ Hàn, tạ ơn ân cứu mạng của tiền bối."
Hắn nhớ rõ trước khi hôn mê hắn đang bị mấy vị Tu La đuổi giết, lúc đó hắn đã mơ hồ trông thấy có một vị lão giả ôm một con mèo đen ở cách đó không xa, mà đến giờ phút này hắn vẫn đang còn sống ở nơi này, chắc chắn là được lão cứu.
"Ân cứu mạng?" Nhưng ai ngờ bóng người kia nghe vậy, chợt xoay người nhìn về phía Từ Hàn, trong miệng có chút bất mãn nói: "ta cũng không hề muốn cứu ngươi."
"Hả?" Từ Hàn hiển nhiên không thể ngờ được sẽ nhận được câu trả lời như vậy, hắn hơi sững sờ mà cùng lúc đó nhờ ánh lửa nên thấy rõ bộ dáng người nọ.
Đó là một vị lão giả đầu tóc bạc trắng, nhìn qua đã hơn bảy mươi tuổi, ngoại hình của lão có chút lôi thôi, quần áo mặc trên người giăng đầy khe hở cùng các miếng vá sơ sài, tóc trắng trên đầu không được chải chuốt, có chút qua loa rủ xuống trước trán lão. Lúc này đang ôm một con mèo đen ở trong ngực, một tay không ngừng vuốt ve thân hình mèo đen, trong quá trình vuốt ve có một đường ánh sáng trắng như ẩn như hiện từ tay lão không ngừng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể con mèo đen kia. Mà dường như con mèo đen kia cũng rất hưởng thụ vuốt ve như vậy, nó híp mắt yên tĩnh nằm ở trong ngực lão nhân, trong miệng thỉnh thoảng phát ra một hồi tiếng "meo meo" làm nũng.
"Những tên khốn kiếp của Sâm La Điện kia, ba mươi năm lão phu thường thường úp bô ỉa trên đầu chúng, ta giết bọn họ là vì để cho cái con quỷ Bồ Đề kia mở rộng tầm mắt, không cần trêu chọc lão phu. Chưa từng muốn..." Nói tới chỗ này ánh mắt lão giả kia lại dò xét trên người Từ Hàn một hồi, sau đó khẽ bĩu môi, cực kỳ bất mãn nói: "hóa ra là tiết mục chó cắn nhau."
Nghe những lời này thần sắc trên mặt Từ Hàn trì trệ, cũng hiểu được Yêu lực trong cơ thể mình đã khiến xuất thân của mình bại lộ, nhưng càng làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ chính là nghe lão giả này nói, quan hệ giữa lão và Sâm La Điện không hề tốt. Mà nếu như Từ Hàn không nhớ lầm, quỷ Bồ Đề là tục danh của Biện Thành Vương trong Diêm La Thập Điện của Sâm La Điện. Lão giả này dám gọi thẳng đại danh của y như thế, có lẽ cũng là nhân vật có thể sánh ngang vai ngang vế với y.
"Bất kể có lòng hay vô tâm thì việc tiền bối cứu ta là sự thật, ta mang ân, ta tự khắc trong tâm khảm, nếu như một ngày nào đó tiền bối cần giao phó chuyện gì, Từ Hàn nhất định nghĩa bất dung từ." Đối mặt với nhân vật như vậy, Từ Hàn đương nhiên không dám lãnh đạm, hắn vội vàng cung kính nói.
Mà lời nói này mặc dù nghe có vẻ đường hoàng, nhưng là những câu phát ra từ đáy lòng Từ Hàn.
Năm đó Tần Khả Khanh cho hắn nửa cái bánh bao không nhân, hôm nay hắn lại vì nàng mà mưu phản Sâm La Điện, chuyện này hiển nhiên chiếm một vị trí rất quan trọng trong suy nghĩ của Từ Hàn.
"Chỉ ngươi?" Nhưng những lời tâm huyết của Từ Hàn lúc rơi vào trong tai lão giả kia lại đưa tới một hồi chế nhạo của lão."nếu như ngươi có thể giúp đỡ những vướng bận của ta, vậy thiên hạ này chỉ sợ không còn việc gì khó rồi."
Từ Hàn nghe vậy nhíu mày nhưng thái độ vẫn cung kính như cũ.
"Nếu tiền bối thực sự có yêu cầu gì, cứ nói đừng ngại, Từ Hàn sẵn sàng đến thử một lần."
"Hô, thử? Việc ta cần phải làm, người trong thiên hạ này có tư cách thử một lần cũng đếm không quá năm ngón tay, ngươi?" Giọng điệu của lão giả lại càng khinh miệt cũng không hề che giấu phiền chán. Lão đứng lên thả mèo đen trở về trên mặt đất, sau đó lão chỉ vào Từ Hàn nói ra: "ta không quan tâm rốt cuộc Sâm La Điện các ngươi đang làm những gì, ta đã cứu ngươi thì sẽ không có lý do gì để giết ngươi, ngươi nhanh đi đi, đừng thêm ô uế ánh mắt ta."
Những lời nói giống như xua đuổi ruồi lúc rơi vào trong tai Từ Hàn lại khiến cho hai mắt hắn chợt tỏa sáng.
"Tiền bối nói là đã cứu ta thì sẽ không hại ta nữa?" Hắn bật người đứng lên, nhìn về phía lão giả, chợt mở miệng hỏi.
Bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt lão giả khiến lão ngầm cho rằng Từ Hàn vì nhặt được một mạng mà mừng thầm, phản ứng như vậy càng khiến lão giả phát ra khinh thường với hắn.
"Đúng, tám mươi năm lão phu tung hoành thiên hạ, xưa nay đều nói là làm, ngươi nên nhanh chóng rời đi." Lão không kiên nhẫn nói.
"Nhưng tiền bối đã từng nói qua, ngài chán ghét Sâm La Điện..." Từ Hàn dường như lại do dự, hắn mang theo chút ít lo lắng hỏi.
"Ta chán ghét đầu trâu mặt ngựa của Sâm La Điện các ngươi, nhưng lão phu đã cứu ngươi rồi, nếu như lại giết ngươi đi, không phải là tự mình vung tay tát mặt mình sao, ngươi nhanh chóng rời đi đi." Dường như tính nhẫn nại của lão giã đã đến cực hạn vì bị Từ Hàn dây dưa, lão vội vàng thúc giục, thái độ có thể nói cực kỳ ác liệt.
Nhưng nào ngờ lời ra khỏi miệng, Từ Hàn chẳng những không có một chút ý tứ rời đi, ngược lại bước một bước tới bên cạnh đống lửa, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, dường như tâm tình của hắn vì thế mà tốt hơn nhiều, thậm chí vào lúc đó còn vươn tay vui đùa với con mèo đen ở trên mặt đất.
Hành vi của Từ Hàn hiển nhiên đã vượt xa dự liệu của lão giả, sau một lúc hơi kinh ngạc lão giả mới hồi phục thần trí, chỉ thấy lão bước nhanh đi tới trước mặt Từ Hàn, chỉ thẳng vào mặt hắn nói: "tiểu tử, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ thực sự cho rằng lão phu không dám giết ngươi? Tuổi còn trẻ đã muốn vội vã trên đường xuống Hoàng Tuyền nhìn một thứ gọi là đầu trâu mặt ngựa?"
"Tiền bối mới vừa nói đã lỡ cứu vãn bối, thì sẽ không tự mình tát mình một cái, giết chết vãn bối, chẳng lẽ tiền bối đã nói ra những lời nói kia, lúc này lại muốn đổi ý?" Từ Hàn vào lúc đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội nhìn về phía lão giả, cực kỳ nghi ngờ hỏi.
"Chuyện này..." Lão giả cũng không nghĩ đến Từ Hàn khiến lão á khẩu không trả lời được, lão ấp úng cả buổi, hiển nhiên đã bị Từ Hàn dồn ép nói không ra lời.
Cho đến một lúc thật lâu sau đó, gương mặt già nua của lão đỏ ửng lên, lần nữa nói ra: "vậy thì như thế nào? Lão phu cũng không muốn cho ngươi lưu lại!"
"Đương nhiên tiền bối không nói, nhưng đối với vãn bối thì tiền bối có ân cứu mạng, vãn bối không cho là báo, chỉ xin đi theo làm tùy tùng phục vụ tiền bối." Từ Hàn đứng thẳng hồi đáp, thần sắc trên mặt cực kỳ đoan chính, thực sự để cho lão giả kia không thể tìm được một chút tật xấu.
"Lão phu tung hoành thiên hạ tám mươi năm, cho tới bây giờ đều chỉ một thân một mình, không cần ngươi báo ân huệ gì." Thấy Từ Hàn giống như một bộ thuốc cao bôi trên da chó dính chặt trên người mình, lão nhân lập tức một hồi đau đầu.
"Từ Hàn mặc dù chưa từng đọc sách, nhưng cũng biết đạo lý ơn bằng giọt nước, cũng phải coi như suối tuôn mà đáp đền (nguyên văn: tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo), huống chi tiền bối đã cứu vãn bối một mạng. Tiền bối có cần vãn bối báo ân hay không là chuyện của tiền bối, vãn bối muốn báo ân hay không cũng là chuyện của vãn bối rồi." Từ Hàn cũng không có một chút ý định buông tha, hắn tiếp tục trình bày quan điểm của mình, làm như không thấy huyệt Thái Dương của lão nhân bên cạnh đã nổi lên gân xanh.
"Huống hồ, tiền bối cũng đã nói, vãn bối tuổi còn trẻ, đương nhiên không thể vội vàng đi lên con đường dẫn tới Hoàng Tuyền. Vãn bối muốn sống sót, chỉ có thể đi theo tiền bối." Nhưng Từ Hàn cũng biết mình đùa giỡn pha trò khôi hài cũng chỉ có thể chiếm được một chút tiện nghi bên ngoài, nếu như lão nhân kia thực sự muốn đi, dựa theo công lực của Từ Hàn thì cho dù làm cách nào cũng không thể theo kịp, vì vậy hắn cùng đó xoay chuyển lời nói, giọng điệu trở nên ôn hòa thêm vài phần.
"Có ý gì?" Lão nhân nhướng mày, hỏi.
"Tiền bối cũng nhìn thấy những người Sâm La Điện kia đang đuổi giết tại hạ, mà tu vi của tiền bối trác tuyệt lại đang có hiềm khích cùng Sâm La Điện, có tiền bối ở đây khiến những yêu ma quỷ quái kia không dám vọng động, vãn bối không muốn chết, cho nên chỉ có thể đi theo tiền bối."
"Đó là việc của Sâm La Điện các ngươi, chẳng liên quan gì đến ta." Lão nhân không hề do dự, lão hừ lạnh một tiếng nói như vậy.
"Nhưng tiền bối đã cứu tại hạ, nếu như cứ mặc kệ bỏ mặc tại hạ, chẳng phải là đưa tại hạ vào chỗ chết? Chuyện này cùng với việc hại tại hạ có gì khác nhau sao? Chẳng lẽ tiền bối thực sự là hạng người lừa đời lấy tiếng?" Từ Hàn thấy lão nhân kia cứng mềm đều không chịu, cắn răng một cái, nói ra những lời tàn nhẫn.
Đúng như lời nói của hắn, lúc này hắn đã bị chém đứt cánh tay phải, thương thế nghiêm trọng, nếu không nắm chặt khối gỗ cứu mạng này, vậy thứ đợi hắn trước mắt, chỉ là con đường chết. Từ Hàn hiểu rất rõ điểm này, cho nên dù bốc lên mạo hiểm khiến cho lão giả trước mặt này tức giận, hắn cũng muốn thử một lần.
"Chuyện này..." Những lời ngụy biện của Từ Hàn hiển nhiên đã quấn lão giả này vào, lão nghẹn lời một lúc lâu. Thực sự sau nửa ngày cũng không thể tìm ra cách để phản bác lại Từ Hàn.
"Vậy vãn bối liền tạ ơn tiền bối rồi, tiền bối yên tâm dọc theo con đường này vãn bối tất nhiên sẽ không cho tiền bối thêm nửa điểm phiền toái." Từ Hàn thấy thế nhưng lại là sắc mặt vui vẻ, ở đằng kia lúc vội vàng quỳ xuống, hướng phía lão giả lớn tiếng nói ra.
"Ngươi!!! Lão phu chưa từng..." Lão giả kia không biết làm thế nào với Từ Hàn, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
"Về sau hãy giao cho vãn bối mang theo những vật này đi." Mà Từ Hàn nhất định cần phải dựa vào lão giả này, hắn hoàn toàn không cho lão có cơ hội nói chuyện, liền đi tới trước đống lửa, trông thấy chỗ đó đang đặt một vật dài đang được bao bọc bằng vải trắng, Từ Hàn vội vàng nói như vậy, cũng không chút nghĩ ngợi định xách nó lên, chuẩn bị vác ở trên người mình.
Nhưng tay của hắn vừa mới vươn ra, nét mặt của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Thứ này nhìn qua có vẻ không đến ba thước nhưng lại nặng kinh người, trong lúc nhất thời Từ Hàn không thể dịch chuyển hay buông xuống.
"Tốt!" Lão nhân thấy thế hai mắt lại tỏa sáng, thái độ của lão biến đổi chợt cất bước đi tới trước mặt Từ Hàn, "ngươi đã muốn đi theo ta, vậy giúp ta mang theo thứ này đi, nếu như có một ngày ngươi không thể vác theo nó, vậy ngươi phải tự mình rời đi, đến lúc đó sống hay chết cũng không thể oán trách ta rồi."
Lão nhân nói xong liền vươn tay xách bổng vật mà dưới suy nghĩ của Từ Hàn là có thể nặng tới nghìn cân kia, đặt ở trên lưng Từ Hàn, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười hả hê.
Vật ấy vừa kề vai đã khiến thân thể Từ Hàn cong xuống, trên trán lập tức nổi lên vết mồ hôi chằng chịt, sắc mặt càng trở nên tái nhợt không gì sánh nổi.
"Làm sao vậy?" Lão nhân thấy thế, vẻ đắc ý trong nội tâm càng lớn, lão truy vấn.
Từ Hàn tự biết là mình mắc mưu rồi nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hắn cắn răng gian nan ngồi thẳng người, nhìn về phía lão giả nói ra: "mệnh lệnh của tiền bối, vãn bối đương nhiên... đương nhiên không dám chối từ."
Trên gương mặt non nớt của hắn vào lúc đó lộ ra sự tàn nhẫn, giống như chim ưng con còn chưa lên như diều gặp gió liền đã gãy cánh, hoặc là con nai đã tới bước đường cùng khi rơi vào hang sói vẫn liều mạng như cũ.
Bên trong vẻ điên cuồng kia mang theo không cam lòng, bên trong vẻ không cam lòng lại bao bọc lấy phẫn nộ.
Mà tất cả những chuyện này đếu khiến cho lão giả khó tránh khỏi sững sờ.
Lão không muốn thừa nhận nhưng dưới đáy lòng lại âm thầm cảm thấy, hắn cực kỳ giống mình trước kia.
Cuối cùng lão rốt cuộc khẽ gật đầu, nói ra: "tốt, ta xem ngươi có thể kiên trì tới mấy ngày!"
Nói xong liền đưa tay ôm mèo đen đặt ở trên vai mình, cất bước đi vào trong bóng đêm.
Từ Hàn thấy thế chỉ có thể cắn răng đuổi kịp.
Nhưng mới đi ra được vài bước, hắn giống như chợt nhớ đến điều gì đó, vội vàng ngoảnh về phía cái thân ảnh trước mặt hỏi: "đã muốn kết bạn đồng hành, vẫn chưa thỉnh giáo đại danh của tiền bối."
Người ở phía trước nghe vậy nhưng cũng chưa từng quay đầu lại, một giọng nói già nua đã xuyên thấu qua cảnh ban đêm truyền tới.
Thanh âm kia nói ra như thế.
"Thương, Hải, Lưu."
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)