Tàng Phong - Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
Ninh Giao thành ở trên con đường giao thương quan trọng của Lương châu, phía Bắc có thể nối với Đại Hoàng thành, xuôi nam có thể đến Trường An. Mỗi lần Ký châu điều động binh mã lương thảo đều cần phải đi qua nơi đây.
Nói chung cũng bởi vì như thế, vị Thái thú Ninh Giao thành này càng giàu có hơn nhiều so với vị Thái thú Diêm Hồ thành kia. Chỉ cần vài cái viện riêng của nhà mình đã đủ để chứa đựng hơn nghìn người ngựa của đoàn người Từ Hàn.
Về phần vị Thái thú đại nhân kia rốt cuộc dựa vào thiên thời địa lợi thu hết nhiều ít mồ hôi nước mắt nhân dân, dùng chuyện này đã có thể nhìn ra một hai.
Thế nhưng Từ Hàn hiện tại lại không có tâm tư truy cứu vị Thái thú này.
Ăn xong cơm tối, một đoàn người ngồi ở trong sân.
Một vị nam tử trung niên mặt mọc đầy râu, đi tới trước mặt Từ Hàn, nói: "Phủ quân đã được an bài thỏa đáng, ở lại bên trong vài tòa biệt viện của Phủ thành chủ.".
Nam tử trung niên này tên là Hầu Lĩnh, chính là thống soái của một ngàn quân Thiên Sách phủ bây giờ. Làm người trung hậu, mặc dù có thời điểm tùy tiện nhưng trong thô lại có mảnh, là người giỏi về trị quân.
"Ừm, vất vả tướng quân." Từ Hàn ngồi ở bên cạnh cái bàn đá sân nhỏ, khẽ gật đầu. . Truyện Bách Hợp
Đối phương hiểu ý, ngay lập tức cao giọng xin lui, sau đó lui xuống.
Lúc này Từ Hàn mới chuyển mắt nhìn về phía nam tử trung niên mang áo bào đỏ bên cạnh mình, "Quan tiên sinh, thương thế của Tử Ngư như thế nào?"
Nam tử trung niên này tên là Quan Như Hồng, là một trong công khanh áo bào đỏ theo Lộc tiên sinh cùng tới chỗ này, am hiểu y thuật, hôm nay Phương Tử Ngư ngất đi là do y chăm sóc.
Quan Như Hồng nghe vậy vội vàng chắp tay, cung kính nói: "chỉ là bị kinh sợ nên ngất, đã vừa tỉnh lại, tuy trạng thái mặc dù còn có chút không tốt nhưng đã không cần lo lắng đến tính mạng."
"Ừm, cũng vất vả tiên sinh rồi." Từ Hàn cau mày khẽ gật đầu.
"Đều do ta hôm nay đường đột, còn xin Từ huynh chớ trách." Nhạc Thành Bằng vào lúc đó nói, tính tình gã mặc dù nhanh nhẹn, nhưng tuyệt không phải người ngang ngược, nghĩ đến tất cả chuyện phát sinh hôm nay, trong lòng gã ít nhiều có chút áy náy.
Từ Hàn nghe vậy chỉ cười cười nói với Nhạc Thành Bằng."dù sao chuyện cũng đã phát sinh, Nhạc huynh không nói thì sớm muộn cũng sẽ có người nói, Nhạc huynh cũng không nên tự trách rồi." Từ Hàn trấn an như thế. Sau đó thần sắc trên mặt hắn nghiêm lại, hỏi lần nữa: "nếu như Nhạc huynh trốn từ Linh Lung các ra, vậy có thể nói cho ta nghe một chút tình hình đêm đó được hay không?"
Nhạc Thành Bằng vào lúc đó thu hồi bộ dáng bất cần đời xưa nay của gã, trầm con mắt kể lại những chuyện đã xảy ra hôm đó.
Nghe gã giảng thuật xong, đám người Từ Hàn lập tức nhíu lông mày lại.
Mặc dù trước lúc rời đi cũng đã có chút dự đoán đối với chuyện này, nhưng khi nó thực sự phát sinh vẫn khiến Từ Hàn còn có chút xử lý không kịp.
Hắn có lòng muốn hỏi thăm tình huống của Tống Nguyệt Minh một phen, thế nhưng đám người Nhạc Thành Bằng lúc ấy chỉ nghĩ đến đào mệnh, hiển nhiên chưa kịp chú ý những chuyện này, Từ Hàn vì thế trong lòng trầm xuống, hắn hiểu rất rõ tính tình của Tống Nguyệt Minh, nếu sự thật như thế, chỉ sợ gã bây giờ cũng là dữ nhiều lành ít.
Trời tối người yên, đám người tán đi.
Diệp Hồng Tiên thấy tâm tình Từ Hàn buồn rầu, liền lôi kéo đối phương ra cửa sân, nói là muốn ra ngoài dạo chơi.
Lúc này sớm đã đêm khuya, thương gia trên đường phố Ninh Giao thành sớm đã không tiếp tục kinh doanh, chỉ có một chút người đi đường.
Từ Hàn biết nàng đang muốn khuyên mình, liền dứt khoát đồng ý.
"Là đang lo lắng Tống Nguyệt Minh ư?" Đi trên đường phố gần như trống không người, Diệp Hồng Tiên chợt lên tiếng hỏi.
"Ừm." Từ Hàn bình tĩnh khẽ gật đầu, hắn cũng không muốn giấu diếm điều gì với nàng.
"Người hiền tự có thiên tướng, ngươi lo lắng cho hắn cũng vô dụng, huống hồ Nhạc Thành Bằng cũng đã nói gã không trông thấy Tống Nguyệt Minh, mà việc đối phó Tư Không Bạch cũng không tới phiên hắn xuất thủ" Diệp Hồng Tiên an ủi, chỉ là sau khi nói ra lời này, lại tự cảm thấy lý do này của mình có chút gượng ép, thanh âm lập tức nhỏ đi mấy phần.
Từ Hàn biết nàng có ý tốt nhưng không đành lòng vạch trần, hắn chỉ đắng chát cười cười: "nói chung là lựa chọn của mình Tống huynh, sống chết đều là đường của chính hắn."
Cuối cùng hắn lại dừng một chút, rồi chợt bổ sung: "mỗi người, hẳn là đều có con đường của riêng mình "
Diệp Hồng Tiên nghe vậy, ngúng nguẩy cái đầu nhìn thiếu niên một cái, thấy thần sắc thoáng giãn ra trên mặt hắn không giống làm bộ, trong lòng cô bé chợt an tâm một chút. Nàng lại chợt hỏi: "vậy đường của ngươi thì sao?"
Từ Hàn nghe vậy sững sờ, trên mặt hắn hiện ra một vẻ mờ mịt hiếm thấy.
"Không biết." Hắn lắc đầu.
"Đường đường là Thiếu chủ Thiên Sách phủ, vậy mà có thể nói không biết?" Diệp Hồng Tiên trợn to tròng mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Từ Hàn biết nàng đang cố ý đùa, chỉ lơ đễnh nói: "kia là đồ vật lão đầu tử ngài để lại cho ta, cái sạp hàng lớn như vậy nhưng ta lại không có hùng tâm tráng chí dạng này. Nếu không phải ngài đã mất đi, sao lại đến phiên ta."
"Thế nhưng ngài dù sao cũng là sư phụ của ta, cũng có ân cứu mạng với ta, nếu ngài đã muốn ta làm, vậy ta liền thử một lần."
"Nói hay lắm sinh khó xử." Diệp Hồng Tiên nhếch miệng, hiển nhiên cực kì khinh thường đối với thái độ được tiện nghi còn khoe mẽ của Từ Hàn.
"Không phải làm khó, ta đương nhiên biết vị trí phủ chủ Thiên Sách phủ là một lợi ích khổng lồ, ta chỉ là.....". Từ Hàn nói đến đây lại dừng một chút, mới tiếp tục nói: "chỉ là có đôi khi ta rất hâm mộ Tống huynh, có thứ có thể vì đó mà sống, cũng vì đó mà chết."
"Mà ta, dường như luôn luôn bị một ít đồ vật không thể nhìn thấy dẫn dắt, bị động còn sống, ta không thích tình cảnh như vậy".
Diệp Hồng Tiên nghe được buồn khổ trong lòng Từ Hàn, nàng cũng thu hồi ý định trêu chọc, thần sắc trên mặt nghiêm lại nói, "kỳ thật ngươi cũng có thể lựa chọn, ngươi có thể thoát khỏi Linh Lung các, thì cũng không nhất định phải đi làm Phủ chủ Thiên Sách phủ "
Nhưng Từ Hàn vào lúc đó lại nhìn chằm chằm vào con ngươi Diệp Hồng Tiên, khẽ nói: "không, ta không có sự lựa chọn."
Diệp Hồng Tiên sững sờ, nàng dường như hiểu được trong lời nói của Từ Hàn ám chỉ điều gì, trên mặt lập tức nổi lên một đám ửng hồng.
Nàng dậm chân, ngượng ngùng xoay đầu, không để ý tới hắn nữa.
Từ Hàn thấy thế mỉm cười, lại nói: "kỳ thật không chỉ như thế, chuyện phát sinh ở Linh Lung các để cho ta bỗng nhiên minh bạch một cái đạo lý, người muốn sống theo tâm ý của mình thì phải đầy đủ cường đại, ta sở dĩ luôn luôn được sắp xếp, luôn luôn bị dẫn dắt, cũng là bởi vì ta quá nhỏ yếu. Cho nên ta muốn trở thành Phủ chủ Thiên Sách phủ, ta muốn có được lực lượng của mình."
Nói xong lời này, khí thế quanh người thiếu niên dường như cũng trở nên khác biệt rất nhiều.
Diệp Hồng Tiên cũng không thể nói rõ cụ thể không giống chỗ nào, chẳng qua chỉ cảm thấy hắn dường như đã có một chút, dáng vẻ của Phủ chủ Thiên Sách phủ.
Dạng chuyển biến này để cho trong lòng cô bé vui mừng, nàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hàn, hai đầu lông mày trồi lên một nụ cười thản nhiên.
Hai người cứ dạo bước như vậy một hồi thật lâu, thời gian đã nhanh đến giờ Hợi nên hai người vốn đang định trở lại trong phủ, nghỉ ngơi sớm một chút, dù sao ngày mai còn phải tiếp tục đi đường.
Nhưng ngay lúc này chỗ cửa thành chợt truyền đến một trận xao động, dường như có người nào đó đang xung đột cùng binh lính tuần tra ban đêm.
Hai người liếc nhau, đều quay người đi về phía cửa thành kia.
Đã thấy trong đêm tối, một đám dân chúng quần áo tả tơi chen thành một đoàn, dường như muốn đi vào trong thành, thế nhưng lại bị đám binh lính thủ thành ngăn lại, hai bên ngươi đẩy ta cướp huyên náo túi bụi. Tiếng vang ầm ầm kinh động đến các gia đình xung quanh, sĩ quan cầm đầu thấy thế cục khó có thể khống chế nên vội vàng phái ra mấy vị sĩ tốt đi Phủ thành chủ mời Thái thú đến đây xử trí.
Từ Hàn lúc này cũng chợt nhíu mày, hắn nhạy cảm phát giác được dường như những người dân này khác biệt với ăn mày bình thường, tuy thần sắc bọn họ mặc dù chật vật nhưng đều mang một chút bọc hành lý, thậm chí phần lớn là mang nhà mang người, càng giống như dân chạy nạn từ nơi nào đó chạy tới.
Từ Hàn trong lòng trầm xuống, chợt rón mũi chân nhảy người lên thật cao, nhanh chóng leo lên trên đầu tường, mà Diệp Hồng Tiên thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Hai người ở trên tường thành đưa mắt nhìn ra thật xa, cảnh lọt vào trong tầm mắt lại khiến thân thể của bọn hắn chấn động, thật lâu khó mà bình phục.
Bên ngoài Ninh Giao thành kia, lít nha lít nhít, người người nhốn nháo, có thể dùng hàng vạn để tính, đều là dân chạy nạn không biết từ chỗ nào vọt tới, đồng thời theo thời gian trôi qua, nơi xa càng có nhiều bóng người đang chậm rãi tụ tập về phía này.
Nói chung cũng bởi vì như thế, vị Thái thú Ninh Giao thành này càng giàu có hơn nhiều so với vị Thái thú Diêm Hồ thành kia. Chỉ cần vài cái viện riêng của nhà mình đã đủ để chứa đựng hơn nghìn người ngựa của đoàn người Từ Hàn.
Về phần vị Thái thú đại nhân kia rốt cuộc dựa vào thiên thời địa lợi thu hết nhiều ít mồ hôi nước mắt nhân dân, dùng chuyện này đã có thể nhìn ra một hai.
Thế nhưng Từ Hàn hiện tại lại không có tâm tư truy cứu vị Thái thú này.
Ăn xong cơm tối, một đoàn người ngồi ở trong sân.
Một vị nam tử trung niên mặt mọc đầy râu, đi tới trước mặt Từ Hàn, nói: "Phủ quân đã được an bài thỏa đáng, ở lại bên trong vài tòa biệt viện của Phủ thành chủ.".
Nam tử trung niên này tên là Hầu Lĩnh, chính là thống soái của một ngàn quân Thiên Sách phủ bây giờ. Làm người trung hậu, mặc dù có thời điểm tùy tiện nhưng trong thô lại có mảnh, là người giỏi về trị quân.
"Ừm, vất vả tướng quân." Từ Hàn ngồi ở bên cạnh cái bàn đá sân nhỏ, khẽ gật đầu. . Truyện Bách Hợp
Đối phương hiểu ý, ngay lập tức cao giọng xin lui, sau đó lui xuống.
Lúc này Từ Hàn mới chuyển mắt nhìn về phía nam tử trung niên mang áo bào đỏ bên cạnh mình, "Quan tiên sinh, thương thế của Tử Ngư như thế nào?"
Nam tử trung niên này tên là Quan Như Hồng, là một trong công khanh áo bào đỏ theo Lộc tiên sinh cùng tới chỗ này, am hiểu y thuật, hôm nay Phương Tử Ngư ngất đi là do y chăm sóc.
Quan Như Hồng nghe vậy vội vàng chắp tay, cung kính nói: "chỉ là bị kinh sợ nên ngất, đã vừa tỉnh lại, tuy trạng thái mặc dù còn có chút không tốt nhưng đã không cần lo lắng đến tính mạng."
"Ừm, cũng vất vả tiên sinh rồi." Từ Hàn cau mày khẽ gật đầu.
"Đều do ta hôm nay đường đột, còn xin Từ huynh chớ trách." Nhạc Thành Bằng vào lúc đó nói, tính tình gã mặc dù nhanh nhẹn, nhưng tuyệt không phải người ngang ngược, nghĩ đến tất cả chuyện phát sinh hôm nay, trong lòng gã ít nhiều có chút áy náy.
Từ Hàn nghe vậy chỉ cười cười nói với Nhạc Thành Bằng."dù sao chuyện cũng đã phát sinh, Nhạc huynh không nói thì sớm muộn cũng sẽ có người nói, Nhạc huynh cũng không nên tự trách rồi." Từ Hàn trấn an như thế. Sau đó thần sắc trên mặt hắn nghiêm lại, hỏi lần nữa: "nếu như Nhạc huynh trốn từ Linh Lung các ra, vậy có thể nói cho ta nghe một chút tình hình đêm đó được hay không?"
Nhạc Thành Bằng vào lúc đó thu hồi bộ dáng bất cần đời xưa nay của gã, trầm con mắt kể lại những chuyện đã xảy ra hôm đó.
Nghe gã giảng thuật xong, đám người Từ Hàn lập tức nhíu lông mày lại.
Mặc dù trước lúc rời đi cũng đã có chút dự đoán đối với chuyện này, nhưng khi nó thực sự phát sinh vẫn khiến Từ Hàn còn có chút xử lý không kịp.
Hắn có lòng muốn hỏi thăm tình huống của Tống Nguyệt Minh một phen, thế nhưng đám người Nhạc Thành Bằng lúc ấy chỉ nghĩ đến đào mệnh, hiển nhiên chưa kịp chú ý những chuyện này, Từ Hàn vì thế trong lòng trầm xuống, hắn hiểu rất rõ tính tình của Tống Nguyệt Minh, nếu sự thật như thế, chỉ sợ gã bây giờ cũng là dữ nhiều lành ít.
Trời tối người yên, đám người tán đi.
Diệp Hồng Tiên thấy tâm tình Từ Hàn buồn rầu, liền lôi kéo đối phương ra cửa sân, nói là muốn ra ngoài dạo chơi.
Lúc này sớm đã đêm khuya, thương gia trên đường phố Ninh Giao thành sớm đã không tiếp tục kinh doanh, chỉ có một chút người đi đường.
Từ Hàn biết nàng đang muốn khuyên mình, liền dứt khoát đồng ý.
"Là đang lo lắng Tống Nguyệt Minh ư?" Đi trên đường phố gần như trống không người, Diệp Hồng Tiên chợt lên tiếng hỏi.
"Ừm." Từ Hàn bình tĩnh khẽ gật đầu, hắn cũng không muốn giấu diếm điều gì với nàng.
"Người hiền tự có thiên tướng, ngươi lo lắng cho hắn cũng vô dụng, huống hồ Nhạc Thành Bằng cũng đã nói gã không trông thấy Tống Nguyệt Minh, mà việc đối phó Tư Không Bạch cũng không tới phiên hắn xuất thủ" Diệp Hồng Tiên an ủi, chỉ là sau khi nói ra lời này, lại tự cảm thấy lý do này của mình có chút gượng ép, thanh âm lập tức nhỏ đi mấy phần.
Từ Hàn biết nàng có ý tốt nhưng không đành lòng vạch trần, hắn chỉ đắng chát cười cười: "nói chung là lựa chọn của mình Tống huynh, sống chết đều là đường của chính hắn."
Cuối cùng hắn lại dừng một chút, rồi chợt bổ sung: "mỗi người, hẳn là đều có con đường của riêng mình "
Diệp Hồng Tiên nghe vậy, ngúng nguẩy cái đầu nhìn thiếu niên một cái, thấy thần sắc thoáng giãn ra trên mặt hắn không giống làm bộ, trong lòng cô bé chợt an tâm một chút. Nàng lại chợt hỏi: "vậy đường của ngươi thì sao?"
Từ Hàn nghe vậy sững sờ, trên mặt hắn hiện ra một vẻ mờ mịt hiếm thấy.
"Không biết." Hắn lắc đầu.
"Đường đường là Thiếu chủ Thiên Sách phủ, vậy mà có thể nói không biết?" Diệp Hồng Tiên trợn to tròng mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Từ Hàn biết nàng đang cố ý đùa, chỉ lơ đễnh nói: "kia là đồ vật lão đầu tử ngài để lại cho ta, cái sạp hàng lớn như vậy nhưng ta lại không có hùng tâm tráng chí dạng này. Nếu không phải ngài đã mất đi, sao lại đến phiên ta."
"Thế nhưng ngài dù sao cũng là sư phụ của ta, cũng có ân cứu mạng với ta, nếu ngài đã muốn ta làm, vậy ta liền thử một lần."
"Nói hay lắm sinh khó xử." Diệp Hồng Tiên nhếch miệng, hiển nhiên cực kì khinh thường đối với thái độ được tiện nghi còn khoe mẽ của Từ Hàn.
"Không phải làm khó, ta đương nhiên biết vị trí phủ chủ Thiên Sách phủ là một lợi ích khổng lồ, ta chỉ là.....". Từ Hàn nói đến đây lại dừng một chút, mới tiếp tục nói: "chỉ là có đôi khi ta rất hâm mộ Tống huynh, có thứ có thể vì đó mà sống, cũng vì đó mà chết."
"Mà ta, dường như luôn luôn bị một ít đồ vật không thể nhìn thấy dẫn dắt, bị động còn sống, ta không thích tình cảnh như vậy".
Diệp Hồng Tiên nghe được buồn khổ trong lòng Từ Hàn, nàng cũng thu hồi ý định trêu chọc, thần sắc trên mặt nghiêm lại nói, "kỳ thật ngươi cũng có thể lựa chọn, ngươi có thể thoát khỏi Linh Lung các, thì cũng không nhất định phải đi làm Phủ chủ Thiên Sách phủ "
Nhưng Từ Hàn vào lúc đó lại nhìn chằm chằm vào con ngươi Diệp Hồng Tiên, khẽ nói: "không, ta không có sự lựa chọn."
Diệp Hồng Tiên sững sờ, nàng dường như hiểu được trong lời nói của Từ Hàn ám chỉ điều gì, trên mặt lập tức nổi lên một đám ửng hồng.
Nàng dậm chân, ngượng ngùng xoay đầu, không để ý tới hắn nữa.
Từ Hàn thấy thế mỉm cười, lại nói: "kỳ thật không chỉ như thế, chuyện phát sinh ở Linh Lung các để cho ta bỗng nhiên minh bạch một cái đạo lý, người muốn sống theo tâm ý của mình thì phải đầy đủ cường đại, ta sở dĩ luôn luôn được sắp xếp, luôn luôn bị dẫn dắt, cũng là bởi vì ta quá nhỏ yếu. Cho nên ta muốn trở thành Phủ chủ Thiên Sách phủ, ta muốn có được lực lượng của mình."
Nói xong lời này, khí thế quanh người thiếu niên dường như cũng trở nên khác biệt rất nhiều.
Diệp Hồng Tiên cũng không thể nói rõ cụ thể không giống chỗ nào, chẳng qua chỉ cảm thấy hắn dường như đã có một chút, dáng vẻ của Phủ chủ Thiên Sách phủ.
Dạng chuyển biến này để cho trong lòng cô bé vui mừng, nàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hàn, hai đầu lông mày trồi lên một nụ cười thản nhiên.
Hai người cứ dạo bước như vậy một hồi thật lâu, thời gian đã nhanh đến giờ Hợi nên hai người vốn đang định trở lại trong phủ, nghỉ ngơi sớm một chút, dù sao ngày mai còn phải tiếp tục đi đường.
Nhưng ngay lúc này chỗ cửa thành chợt truyền đến một trận xao động, dường như có người nào đó đang xung đột cùng binh lính tuần tra ban đêm.
Hai người liếc nhau, đều quay người đi về phía cửa thành kia.
Đã thấy trong đêm tối, một đám dân chúng quần áo tả tơi chen thành một đoàn, dường như muốn đi vào trong thành, thế nhưng lại bị đám binh lính thủ thành ngăn lại, hai bên ngươi đẩy ta cướp huyên náo túi bụi. Tiếng vang ầm ầm kinh động đến các gia đình xung quanh, sĩ quan cầm đầu thấy thế cục khó có thể khống chế nên vội vàng phái ra mấy vị sĩ tốt đi Phủ thành chủ mời Thái thú đến đây xử trí.
Từ Hàn lúc này cũng chợt nhíu mày, hắn nhạy cảm phát giác được dường như những người dân này khác biệt với ăn mày bình thường, tuy thần sắc bọn họ mặc dù chật vật nhưng đều mang một chút bọc hành lý, thậm chí phần lớn là mang nhà mang người, càng giống như dân chạy nạn từ nơi nào đó chạy tới.
Từ Hàn trong lòng trầm xuống, chợt rón mũi chân nhảy người lên thật cao, nhanh chóng leo lên trên đầu tường, mà Diệp Hồng Tiên thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Hai người ở trên tường thành đưa mắt nhìn ra thật xa, cảnh lọt vào trong tầm mắt lại khiến thân thể của bọn hắn chấn động, thật lâu khó mà bình phục.
Bên ngoài Ninh Giao thành kia, lít nha lít nhít, người người nhốn nháo, có thể dùng hàng vạn để tính, đều là dân chạy nạn không biết từ chỗ nào vọt tới, đồng thời theo thời gian trôi qua, nơi xa càng có nhiều bóng người đang chậm rãi tụ tập về phía này.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)