Tàng Phong - Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
Thiên lôi ầm ầm hạ xuống.
Lão giả tay cầm lợi kiếm, huyết sắc kiếm ý quanh thân như nước chảy liên miên, cuồn cuộn không ngớt.
Hắn cứ thế tiến lên đón lấy đạo thiên lôi đang đánh tới, kiếm ý hóa thành một con ác long cùng thiên lôi đụng thẳng vào nhau.
Thanh thế lớn tới mức khiến người ta chẳng còn can đảm mà nhìn thẳng, mà hai thứ chạm vào nhau tạo ra ánh sáng chói mắt, cũng chiếu sáng cảnh vật như trời ban trưa.
Lúc này mọi người đều như nhận ra, lôi kiếp chính là do Tư Không Bạch dẫn tới.
Hắn sau khi trở về từ Thái Âm Cung, liền bế tử quan, giờ phút này lại dẫn ra thiên kiếp. Chẳng cần nghĩ nhiều, dĩ nhiên chính là thời khắc mấu chốt hắn đột phá đến Địa Tiên.
Nếu hắn có thể an toàn chịu đựng vượt qua thiên kiếp, như vậy vấn đề Linh Lung Các những năm qua phải chịu cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Có thêm vị Địa Tiên là hắn, cộng thêm chiến lực Chung Trường Hận có thể sánh với Địa Tiên. Địa vị Linh Lung Các dĩ nhiên sẽ giống như Thái Sơn bất động. Nhưng nếu hắn thất bại. . .
Chờ đợi Linh Lung Các chính là cảnh ngộ còn thảm hại hơn cả bây giờ.
Mọi người đều hiểu một điểm này, vì vậy ánh mắt quan sát cảnh tượng trên trời cũng thêm vài phần lo lắng.
Thiên lôi ầm ầm, kiếm ý đầy trời.
Thiên kiếp cùng Tư Không Bạch lại thêm một lần giao phong, Tư Không Bạch không chịu chút tổn thương nào, mà thiên lôi chỉ vang lên một tiếng rồi tan vỡ.
Đạo thiên lôi thứ hai trong kiếp vân bắt đầu nổi lên, so với đạo thiên lôi trước đó, đạo thiên lôi này ẩn chứa uy thế kinh người, cho dù mọi người ở phía xa quan sát trong lòng cũng cảm thấy run rẩy.
Thế nhưng sắc mặt vị lão giả đứng giữa kiếp lôi vẫn như thường, khí tức của hắn vững vàng, trong con ngươi ánh lên vẻ lạnh lùng.
"Kiếm du thiên môn, thiên hạ vô bất khả nghịch!"
Lão giả quát lên như vậy, khi đó kiếm ý quanh người hắn lại lần nữa ngưng tụ, hóa thành ác long như trước kia, lượn vòng quanh người hắn vài vòng mà gào thét.
Dần dần quanh thân hắn xuất hiện bảy con huyết sắc ác long, bọn chúng quấn lấy nhau, vờn quanh thân thể Tư Không Bạch mà gào thét.
Thanh thế to lớn mơ hồ có khuynh hướng át cả đạo thiên lôi trên bầu trời.
Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng. . .
Tư Không Bạch nếu như có thể trở thành Địa Tiên, vậy không khác nào giúp Linh Lung Các vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Nghĩ như vậy, trong mắt mọi người như dâng lên nhiệt huyết.
. . .
Nhưng chỉ có Từ Hàn, lúc đó chợt cau mày.
Hắn nhìn vị lão giả trên trời kia, người này quả thực khí vũ hiên ngang, quả thực rất có bộ dạng của một vị tiên nhân.
Nhưng Từ Hàn lại cảm thấy một thứ bất đồng với chính lão giả khi trước.
《Thiên Tự Kiếm Điển》quả thực chính là pháp môn kiếm đạo đứng đầu thế gian này, không thể nghi ngờ. Nhưng ý trong đó chính là thuận thế, thuận theo thiên đạo mà tu thành kiếm đạo, cùng với pháp môn dùng kiếm đạo của mình tu thành thiên đạo của《Đại Diễn Kiếm Quyết》có thể nói là trái ngược hoàn toàn.
Mà kiếm chiêu Tư Không Bạch dùng lúc trước, tựa như dung hợp của hai phái, nhưng lại không phải tinh túy, cho nên lại chẳng thành ra cái gì.
Nhưng dù sao tu vi của Từ Hàn vẫn còn thấp, đặc biệt là kiếm đạo chẳng qua cũng chỉ mới nhập môn, dù qua mấy ngày nay nghe hai vị kiếm đạo đại sư Chung Trường Hận và Mặc Trần Tử giảng giải, mới hiểu được một hai phần trong đó. Cụ thể vấn đề gì xảy ra trong kiếm pháp của Tư Không Bạch có vấn đề gì, hắn lại chẳng thể nói rõ.
Đạo thiên lôi thứ hai lúc này hạ xuống.
Bảy con ác long quanh người Tư Không Bạch phóng tới, va chạm với đạo thiên lôi kia.
Lần này, Tư Không Bạch không còn ung dung như trước.
Quần áo của lão giả trong lúc này lập tức bị xé nát, thần sắc trên mặt cũng tái nhợt thêm vài phần.
Mà còn chưa đợi hắn khôi phục lại khỏi thảm trạng lúc trước, đạo thiên lôi thứ ba cũng bắt đầu nổi lên.
Lực lượng ẩn chứa trong đạo kiếp lôi này còn lớn hơn nhiều lần so với hai đạo kiếp lôi khi trước, ước chừng hơn gấp mười lần.
Sắc mặt mọi người vào lúc đó biến đổi, thiên đạo lực được thiên lôi hấp thu, thiên uy ngày càng gia tăng. Nếu như có thể dễ dàng chống đỡ như vậy, nào phải khiến nhiều Đại Diễn Cảnh ôm hận tới vậy?
"Tới đây!"
Lão giả lúc đó nhìn trời, trường kiếm trong tay hắn sáng lên một đường huyết quang chói mắt.
Hắn hét lên một tiếng, thanh âm cao vút mà thê lương, giống như ác lang bị dồn vào đường cùng, vừa dữ tợn vừa bi thương.
Thiên lôi cuồn cuộn lại một lần nữa hạ xuống.
Bảy đầu ác long dưới sự thúc giục của lão giả đánh thẳng về phía thiên lôi.
Oanh!
Một tiếng vang lớn nổi lên, tựa hồ mọi người trên Linh Lung Các đều chịu ảnh hưởng của va chạm mà run rẩy.
Hai đầu ác long dưới sự va chạm mà biến thành hư vô.
Mà dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Tư Không Bạch khẽ run lên một cái, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Khi đó, đạo kiếp lôi thứ tư đã bắt đầu nổi lên. . .
. . .
Một khí tức có tên là tuyệt vọng bắt đầu lan ra trong lòng mọi người.
Hơi thở uể oải, Tư Không Bạch giống như rơi vào tuyệt lộ. Cũng như tình cảnh chập chờn trước gió của Linh Lung Các hiện nay vậy.
Số mạng cả hai đều tương liên. . .
Cả hai cùng chung vui buồn. . .
Mọi người đều hiểu, Tư Không Bạch cũng hiểu điểm này.
Khoé miệng lão giả đầy máu tươi, ngẩng đầu nhìn kiếp lôi. Trong mắt hắn chất chứa đầy sự điên cuồng.
Hắn không thể chết được.
Hắn tự nói trong lòng như vậy.
Hắn nghĩ tới lời dặn dò của sư tôn mình, sư huynh mình trước khi qua đời, nghĩ tới truyền thừa của Linh Lung Các trăm ngàn năm qua.
Những thứ này đều do vô số xương máu của tiền nhân tích luỹ mà có.
Như vậy, làm sao có thể mất đi trong tay hắn?
Hắn nghĩ như vậy, tấm lưng hơi còng xuống của hắn lại lập tức lại biến thành thẳng tắp.
"Lại tới!"
Hắn phát ra một tiếng gầm thét, khí tức quanh người như chấn động, năm con ác long lại một lần nữa vờn quanh người, huyết sắc kiếm ý như thuỷ triều bao bọc lấy hắn.
Oanh!
Đạo thiên kiếp thứ tư rốt cuộc vào lúc đó hạ xuống.
Đại địa như run rẩy, một số đệ tử tu vi yếu kém gần như đứng không vững, đa phần đều té ngã trên đất.
Mà tại trung tâm của lôi kiếp, Tư Không Bạch ở giữa uy thế kinh khủng của thiên kiếp, cả người không ngừng run rẩy.
Nhưng vị lão giả này vẫn cố chấp nắm trường kiếm trong tay, chỉ thẳng vào thiên không.
Ta không thể thua!
Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Ác long được hắn diễn hoá dần tan biến, hiển nhiên là do không chịu nổi lực lượng đáng sợ của thiên kiếp. Mà thân thể Tư Không Bạch cũng bắt đầu dần dần ửng đỏ, mạch máu dưới lớp da hắn cũng dần tan vỡ. Máu tươi dần chảy ra, nhuộm cả người hắn một màu máu.
Hai con ác long lại biến mất dưới thiên kiếp.
Khí tức quanh thân Tư Không Bạch lại một lần nữa trở thành uể oải, bảy con ác long được hắn diễn hoá chỉ còn lại ba. Trải qua vài đợt thiên lôi oanh kích, khí thế của những con ác long kia cũng giống như hắn vậy, chỉ còn lại chút hơi tàn.
Thiên kiếp chẳng để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, đạo thiên lôi thứ năm gần như theo sát đạo thiên lôi thứ tư mà bổ xuống.
Mọi người níu lấy chút hy vọng trong lòng. Từ Hàn cho dù nhìn đã nhìn rõ hiện trạng của Tư Không Bạch cũng cảm thấy rùng mình. Hắn rất rõ ràng, Tư Không Bạch không thể chết được, một khi lão giả này chết đi, Linh Lung Các tất nhiên sẽ giống như cây đổ bầy khỉ tan. Mà số mạng của những người như Phương Tử Ngư, Tần Khả Khanh, Tống Nguyệt Minh trở thành thế nào, hắn càng không dám tưởng tượng.
….
Đạo thiên lôi thứ năm, đánh tan ba con ác long cuối cùng của Tư Không Bạch.
Vị tổ sư cuối cùng của Linh Lung Các này cuối cùng cũng rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ.
Đạo thiên lôi thứ sáu, cũng chính là đạo thiên lôi cuối cùng cũng dần nổi lên.
Thanh thế cực lớn, tựa hồ đủ để biến toàn bộ Linh Lung Các trở thành tro bụi.
Mọi chuyện tựa hồ so với tưởng tượng càng thêm phiền toái.
Ninh Trúc Mang ở phía xa cũng nhíu mày, Tư Không Bạch không thể cản nổi đạo thiên kiếp cuối cùng này.
Vô luận hắn có nguyện ý thừa nhận hay không, bởi sự thật chính là như vậy.
Vấn đề tàn nhẫn như vậy bày ra trước mặt hắn, thiên kiếp hạ xuống, Tư Không Bạch bỏ mình, dư uy của đạo thiên lôi kia cũng sẽ đánh nát cả Trọng Củ Phong. . .
Hắn tự nhiên không thể nhìn mọi chuyện phát sinh như vậy.
Vì vậy lông mày vị trưởng giáo chân nhân này nhíu lại, hắn cắn răng một cái, nhìn về phía mọi người.
"Đi nhanh, phân phó các đệ tử, rời khỏi Trọng Củ Phong!" Hắn bình tĩnh nhắc nhở.
"Không thể!" Đinh Cảnh Trình ở bên canh nghe vậy lập tức liền lên tiếng phản đối.
"Có gì không thể?" Ninh Trúc Mang cau mày, lệ khí trong mắt như trào ra, hiển nhiên đối với thời điểm nguy cấp này còn phải đối đầu với Đinh Cảnh Trình, khiến hắn mất kiên nhẫn.
"Tư Không sư thúc hôm nay đã chống đỡ thiên kiếp tới thời khắc mấu chốt, chúng ta nếu rời đi, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của sư thúc. Chỉ có thể ở lại mới khiến sư thúc nhận ra quyết ý của toàn bộ Linh Lung Các, mới có thể trợ giúp sư thúc vượt qua thiên kiếp!" Đinh Cảnh Trình lên tiếng.
"Vô liêm sỉ!" Ninh Trúc Mang nghe vậy, lập tức cảm thấy giận dữ, hắn vén ống tay áo, nổi giận nói: "Tư Không trưởng lão có thể vượt qua được thiên kiếp này hay không, các ngươi không nhìn ra được sao?"
"Bởi vì nhìn ra được, cho nên đám hậu bối chúng ta mới muốn cùng người cùng tiến cùng lui." Thanh Như Khê ở bên cạnh cũng đứng dậy, hướng về phía Ninh Trúc Mang nói.
"Ninh chưởng giáo nếu tham sống sợ chết có thể rời đi trước, nơi này tự nhiên sẽ có chúng ta phụng bồi Tư Không trưởng lão."
Hồng trưởng lão của Đại Hoàn Phong cũng đứng dậy, trong giọng nói ẩn dấu vẻ quyết tuyệt.
Ninh Trúc Mang quả thực không nghĩ tới quyết định của hắn lại biến thành sự phản đối của các trưởng lão, chấp sự. Hắn không thể không dồn lệ khí trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Nếu như vậy, một khi Tư Không trưởng lão độ kiếp thất bại, Trọng Củ Phong xong rồi, cơ nghiệp ngàn năm của Linh Lung Các cũng xong rồi!"
"Tư Không trưởng lão một khi độ kiếp thất bại, Linh Lung Các biến mất chính là vấn đề thời gian, như vậy không bằng cùng trời đánh một trận. Thành thì một bước vinh hoa, bại thì dứt khoát cùng xuống cửu tuyền thỉnh tội với bậc tiên tổ, có gì không thể?" Thân thể gầy nhom của Đinh Cảnh Trình vào lúc đó ưỡn lên thẳng tắp, hắn nói như thế, trong ánh mắt ánh lên vẻ gần như điên cuồng.
"Đinh Cảnh Trình! Ngươi muốn kéo mạng mấy chục ngàn đệ tử Trọng Củ Phong chôn theo Tư Không Bạch sao?" Ninh Trúc Mang đã tức giận tới mức khó kiềm chế.
Những trưởng lão, chấp sự trước mắt hắn lúc này hiển nhiên đã mất đi thần trí, bọn họ bị kẹt trong vinh dự đệ nhất thiên hạ tông môn của Linh Lung Các đã quá lâu, quá lâu rồi.
Lâu đến mức bọn họ đã quên mất hàm ý của tổ sư khai sơn lập tông Linh Lung Các, lâu đến mức không buông bỏ được vinh dự bản thân. Vì thế, bọn họ thậm chí nguyện ý bỏ mình, nguyện ý bỏ đi cả tính mạng của đệ tử Linh Lung Các.
"Những đệ tử này từ khi nhập môn đã được hưởng thụ vinh dự Linh Lung Các mang lại. Nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ, bây giờ không phải là thời điểm bọn họ vì tông môn phục vụ quên mình sao?" Đinh Cảnh Trình đáp lại với vẻ thản nhiên.
Mà khi đó, đại đa số trưởng lão, chấp sự chung quanh cũng quỳ xuống, hướng về Ninh Trúc Mang tỏ ý tình nguyện.
Ninh Trúc Mang trầm mặc nhìn những trưởng lão, chấp sự ở xung quanh.
Trong đầu của hắn thoáng qua rất nhiều chủ ý, như có núi xanh sợ gì không có củi đun…Nhưng nhìn vào ánh mắt của đám người phía trước, hắn lại cảm thấy bất lực.
Cho dù với tâm tính của hắn, trong lúc đó cũng cảm thấy có thể mình quá mức mềm yếu, hoặc cũng có thể là thế nhân đều xay mình ta tỉnh. . .
Oanh!
Tiếng thiên lôi vang lên càng ngày càng lớn.
Mà khí tức Tư Không Bạch cũng trở nên mất đi nhuệ khí, hắn hiển nhiên đã không còn khả năng tái chiến.
Ninh Trúc Mang nghiêng đầu nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi ở phía dưới, nhìn thần sắc sợ hãi của bọn họ.
Cái này không đúng!
Hắn tỉnh ngộ.
Không có ai phải chịu trách nhiệm vì nghiệp quả của Linh Lung Các mà phải bỏ mạng, ngay cả có, cũng không tới phiên những đệ tử trẻ tuổi này.
Linh Lung Các vốn có tổ huấn, chức vị trưởng môn đều được truyền lại trong Huyền Hà Phong, vì muốn nhắc nhở hậu nhân, mục đích khai sơn lập tông của Linh Lung Các là để tế thế cứu người.
Mà trải qua năm tháng quá dài, quá nhiều trầm luân trong cái vinh dự mang tên thiên hạ đệ nhất tông môn.
Hôm nay nếu dùng tới tính mạng của những đệ tử này để đổi lấy hư danh, nếu may mắn giữ được Linh Lung Các. Thì từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, truyền thừa của Linh Lung Các cũng đã sớm không còn. Những thứ còn lại cũng chỉ là một tông môn theo đuổi lợi ích, chẳng còn chút liên hệ nào với những gì tiên hiền lưu lại.
Nghĩ tới đó, trong lòng Ninh Trúc Mang lại càng cảm thấy nặng nề, vẻ ảm đạm trên khuôn mặt lập tức biến mất.
"Theo lệnh ta, đệ tử của ba đỉnh mau chóng xuống núi, ở ngoài sơn môn chờ lệnh. Tất cả các chấp sự trưởng lão phụ trách an bài đệ tử, không được sai lầm. Nếu dám không tuân, thì xét vào tội vi phạm môn quy, phế trừ tu vi, đuổi ra khỏi sơn môn!"
Ninh Trúc Mang nói như vậy, khí thế xung quanh hắn lập tức phóng ra, mà trong tay hắn lúc này đang nắm Huyền Hà Ấn với quyền lực cao nhất của Linh Lung Các.
"Ninh Trúc Mang!" Mấy người Đinh Cảnh Trình thấy vậy lập tức sửng sốt một chút. Sắc mặt kẻ cầm đầu là Đinh Cảnh Trình cũng đại biến, hắn tức giận chỉ Ninh Trúc Mang quát lên: "Ngươi làm như vậy, là đem đưa Linh Lung Các ta đến tử địa, ngươi không sợ phải đối mặt với liệt tổ liệt tông dưới suối vàng sao?"
Lời này vừa được thốt ra, không đợi Ninh Trúc Mang đáp lại, một luồng kiếm ý lăng liệt lập tức đánh về phía Đinh Cảnh Trình.
Vị chấp kiếm đường trưởng lão này lúc đó sắc mặt tối sầm lại, toàn thân chấn động như chịu trọng thương.
Hắn sợ hãi quay người lại, chỉ thấy Chung Trường Hận mặc hồng y đang đứng ngay sau lưng hắn.
"Chung. . ."
Trong họng hắn khó khăn lắm mới vang lên được một tiếng. Nhưng vừa dứt tiếng, đầu đã nghiêng đi, một lúc sau mới ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh thấy vậy, sắc mặt lập tức biến đổi. Nọn họ thấy rõ ràng, chính là trong một cái chớp mắt, kinh mạch toàn thân Đinh Cảnh Trình lập tức đứt đoạn, tu vi như nước trôi sông.
"Lệnh của chưởng giáo, nặng tựa Thái Sơn. Ai dám không theo, giống như người này!"
Thanh âm lạnh lẽo của Chung Trường Hận cũng vang lên.
Cả đám vừa rồi còn muốn cùng Tư Không Bạch liều chết lập tức biến sắc, bọn họ mong muốn dùng tính mạng của hơn ngàn đệ tử trợ giúp Tư Không Bạch có thể bước vào Địa Tiên cảnh, giữ lại vinh dự thiên hạ đệ nhất tông môn. Còn nếu đã không còn tu vi, dù cho Tư Không Bạch may mắn thành công, bọn họ nào có thể được hưởng?
Vì vậy vào lúc này, bọn họ lục tục đứng dậy, đỡ Đinh Cảnh Trình đang lâm vào hôn mê, bắt đầu dựa theo sự chỉ huy của Ninh Trúc Mang, giải tán các đệ tử khỏi Trọng Củ Phong.
Mà Ninh Trúc Mang vào lúc đó nhìn Chung Trường Hận cảm kích. Hắn chắp tay nói: "Cám ơn sư huynh."
Chung Trường Hận khi đó lắc đầu một cái, ánh mắt bình tĩnh nhìn theo đám chấp sự trưởng lão, thở ra một hơi thật dài.
"Linh Lung Các xong rồi."
Hắn nói như vậy.
Oanh!
Chân trời vang lên một tiếng sấm rền.
Đạo lôi kiếp thứ sau rốt cuộc vào lúc đó đánh xuống.
Lão giả tay cầm lợi kiếm, huyết sắc kiếm ý quanh thân như nước chảy liên miên, cuồn cuộn không ngớt.
Hắn cứ thế tiến lên đón lấy đạo thiên lôi đang đánh tới, kiếm ý hóa thành một con ác long cùng thiên lôi đụng thẳng vào nhau.
Thanh thế lớn tới mức khiến người ta chẳng còn can đảm mà nhìn thẳng, mà hai thứ chạm vào nhau tạo ra ánh sáng chói mắt, cũng chiếu sáng cảnh vật như trời ban trưa.
Lúc này mọi người đều như nhận ra, lôi kiếp chính là do Tư Không Bạch dẫn tới.
Hắn sau khi trở về từ Thái Âm Cung, liền bế tử quan, giờ phút này lại dẫn ra thiên kiếp. Chẳng cần nghĩ nhiều, dĩ nhiên chính là thời khắc mấu chốt hắn đột phá đến Địa Tiên.
Nếu hắn có thể an toàn chịu đựng vượt qua thiên kiếp, như vậy vấn đề Linh Lung Các những năm qua phải chịu cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Có thêm vị Địa Tiên là hắn, cộng thêm chiến lực Chung Trường Hận có thể sánh với Địa Tiên. Địa vị Linh Lung Các dĩ nhiên sẽ giống như Thái Sơn bất động. Nhưng nếu hắn thất bại. . .
Chờ đợi Linh Lung Các chính là cảnh ngộ còn thảm hại hơn cả bây giờ.
Mọi người đều hiểu một điểm này, vì vậy ánh mắt quan sát cảnh tượng trên trời cũng thêm vài phần lo lắng.
Thiên lôi ầm ầm, kiếm ý đầy trời.
Thiên kiếp cùng Tư Không Bạch lại thêm một lần giao phong, Tư Không Bạch không chịu chút tổn thương nào, mà thiên lôi chỉ vang lên một tiếng rồi tan vỡ.
Đạo thiên lôi thứ hai trong kiếp vân bắt đầu nổi lên, so với đạo thiên lôi trước đó, đạo thiên lôi này ẩn chứa uy thế kinh người, cho dù mọi người ở phía xa quan sát trong lòng cũng cảm thấy run rẩy.
Thế nhưng sắc mặt vị lão giả đứng giữa kiếp lôi vẫn như thường, khí tức của hắn vững vàng, trong con ngươi ánh lên vẻ lạnh lùng.
"Kiếm du thiên môn, thiên hạ vô bất khả nghịch!"
Lão giả quát lên như vậy, khi đó kiếm ý quanh người hắn lại lần nữa ngưng tụ, hóa thành ác long như trước kia, lượn vòng quanh người hắn vài vòng mà gào thét.
Dần dần quanh thân hắn xuất hiện bảy con huyết sắc ác long, bọn chúng quấn lấy nhau, vờn quanh thân thể Tư Không Bạch mà gào thét.
Thanh thế to lớn mơ hồ có khuynh hướng át cả đạo thiên lôi trên bầu trời.
Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng. . .
Tư Không Bạch nếu như có thể trở thành Địa Tiên, vậy không khác nào giúp Linh Lung Các vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Nghĩ như vậy, trong mắt mọi người như dâng lên nhiệt huyết.
. . .
Nhưng chỉ có Từ Hàn, lúc đó chợt cau mày.
Hắn nhìn vị lão giả trên trời kia, người này quả thực khí vũ hiên ngang, quả thực rất có bộ dạng của một vị tiên nhân.
Nhưng Từ Hàn lại cảm thấy một thứ bất đồng với chính lão giả khi trước.
《Thiên Tự Kiếm Điển》quả thực chính là pháp môn kiếm đạo đứng đầu thế gian này, không thể nghi ngờ. Nhưng ý trong đó chính là thuận thế, thuận theo thiên đạo mà tu thành kiếm đạo, cùng với pháp môn dùng kiếm đạo của mình tu thành thiên đạo của《Đại Diễn Kiếm Quyết》có thể nói là trái ngược hoàn toàn.
Mà kiếm chiêu Tư Không Bạch dùng lúc trước, tựa như dung hợp của hai phái, nhưng lại không phải tinh túy, cho nên lại chẳng thành ra cái gì.
Nhưng dù sao tu vi của Từ Hàn vẫn còn thấp, đặc biệt là kiếm đạo chẳng qua cũng chỉ mới nhập môn, dù qua mấy ngày nay nghe hai vị kiếm đạo đại sư Chung Trường Hận và Mặc Trần Tử giảng giải, mới hiểu được một hai phần trong đó. Cụ thể vấn đề gì xảy ra trong kiếm pháp của Tư Không Bạch có vấn đề gì, hắn lại chẳng thể nói rõ.
Đạo thiên lôi thứ hai lúc này hạ xuống.
Bảy con ác long quanh người Tư Không Bạch phóng tới, va chạm với đạo thiên lôi kia.
Lần này, Tư Không Bạch không còn ung dung như trước.
Quần áo của lão giả trong lúc này lập tức bị xé nát, thần sắc trên mặt cũng tái nhợt thêm vài phần.
Mà còn chưa đợi hắn khôi phục lại khỏi thảm trạng lúc trước, đạo thiên lôi thứ ba cũng bắt đầu nổi lên.
Lực lượng ẩn chứa trong đạo kiếp lôi này còn lớn hơn nhiều lần so với hai đạo kiếp lôi khi trước, ước chừng hơn gấp mười lần.
Sắc mặt mọi người vào lúc đó biến đổi, thiên đạo lực được thiên lôi hấp thu, thiên uy ngày càng gia tăng. Nếu như có thể dễ dàng chống đỡ như vậy, nào phải khiến nhiều Đại Diễn Cảnh ôm hận tới vậy?
"Tới đây!"
Lão giả lúc đó nhìn trời, trường kiếm trong tay hắn sáng lên một đường huyết quang chói mắt.
Hắn hét lên một tiếng, thanh âm cao vút mà thê lương, giống như ác lang bị dồn vào đường cùng, vừa dữ tợn vừa bi thương.
Thiên lôi cuồn cuộn lại một lần nữa hạ xuống.
Bảy đầu ác long dưới sự thúc giục của lão giả đánh thẳng về phía thiên lôi.
Oanh!
Một tiếng vang lớn nổi lên, tựa hồ mọi người trên Linh Lung Các đều chịu ảnh hưởng của va chạm mà run rẩy.
Hai đầu ác long dưới sự va chạm mà biến thành hư vô.
Mà dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Tư Không Bạch khẽ run lên một cái, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Khi đó, đạo kiếp lôi thứ tư đã bắt đầu nổi lên. . .
. . .
Một khí tức có tên là tuyệt vọng bắt đầu lan ra trong lòng mọi người.
Hơi thở uể oải, Tư Không Bạch giống như rơi vào tuyệt lộ. Cũng như tình cảnh chập chờn trước gió của Linh Lung Các hiện nay vậy.
Số mạng cả hai đều tương liên. . .
Cả hai cùng chung vui buồn. . .
Mọi người đều hiểu, Tư Không Bạch cũng hiểu điểm này.
Khoé miệng lão giả đầy máu tươi, ngẩng đầu nhìn kiếp lôi. Trong mắt hắn chất chứa đầy sự điên cuồng.
Hắn không thể chết được.
Hắn tự nói trong lòng như vậy.
Hắn nghĩ tới lời dặn dò của sư tôn mình, sư huynh mình trước khi qua đời, nghĩ tới truyền thừa của Linh Lung Các trăm ngàn năm qua.
Những thứ này đều do vô số xương máu của tiền nhân tích luỹ mà có.
Như vậy, làm sao có thể mất đi trong tay hắn?
Hắn nghĩ như vậy, tấm lưng hơi còng xuống của hắn lại lập tức lại biến thành thẳng tắp.
"Lại tới!"
Hắn phát ra một tiếng gầm thét, khí tức quanh người như chấn động, năm con ác long lại một lần nữa vờn quanh người, huyết sắc kiếm ý như thuỷ triều bao bọc lấy hắn.
Oanh!
Đạo thiên kiếp thứ tư rốt cuộc vào lúc đó hạ xuống.
Đại địa như run rẩy, một số đệ tử tu vi yếu kém gần như đứng không vững, đa phần đều té ngã trên đất.
Mà tại trung tâm của lôi kiếp, Tư Không Bạch ở giữa uy thế kinh khủng của thiên kiếp, cả người không ngừng run rẩy.
Nhưng vị lão giả này vẫn cố chấp nắm trường kiếm trong tay, chỉ thẳng vào thiên không.
Ta không thể thua!
Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Ác long được hắn diễn hoá dần tan biến, hiển nhiên là do không chịu nổi lực lượng đáng sợ của thiên kiếp. Mà thân thể Tư Không Bạch cũng bắt đầu dần dần ửng đỏ, mạch máu dưới lớp da hắn cũng dần tan vỡ. Máu tươi dần chảy ra, nhuộm cả người hắn một màu máu.
Hai con ác long lại biến mất dưới thiên kiếp.
Khí tức quanh thân Tư Không Bạch lại một lần nữa trở thành uể oải, bảy con ác long được hắn diễn hoá chỉ còn lại ba. Trải qua vài đợt thiên lôi oanh kích, khí thế của những con ác long kia cũng giống như hắn vậy, chỉ còn lại chút hơi tàn.
Thiên kiếp chẳng để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, đạo thiên lôi thứ năm gần như theo sát đạo thiên lôi thứ tư mà bổ xuống.
Mọi người níu lấy chút hy vọng trong lòng. Từ Hàn cho dù nhìn đã nhìn rõ hiện trạng của Tư Không Bạch cũng cảm thấy rùng mình. Hắn rất rõ ràng, Tư Không Bạch không thể chết được, một khi lão giả này chết đi, Linh Lung Các tất nhiên sẽ giống như cây đổ bầy khỉ tan. Mà số mạng của những người như Phương Tử Ngư, Tần Khả Khanh, Tống Nguyệt Minh trở thành thế nào, hắn càng không dám tưởng tượng.
….
Đạo thiên lôi thứ năm, đánh tan ba con ác long cuối cùng của Tư Không Bạch.
Vị tổ sư cuối cùng của Linh Lung Các này cuối cùng cũng rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ.
Đạo thiên lôi thứ sáu, cũng chính là đạo thiên lôi cuối cùng cũng dần nổi lên.
Thanh thế cực lớn, tựa hồ đủ để biến toàn bộ Linh Lung Các trở thành tro bụi.
Mọi chuyện tựa hồ so với tưởng tượng càng thêm phiền toái.
Ninh Trúc Mang ở phía xa cũng nhíu mày, Tư Không Bạch không thể cản nổi đạo thiên kiếp cuối cùng này.
Vô luận hắn có nguyện ý thừa nhận hay không, bởi sự thật chính là như vậy.
Vấn đề tàn nhẫn như vậy bày ra trước mặt hắn, thiên kiếp hạ xuống, Tư Không Bạch bỏ mình, dư uy của đạo thiên lôi kia cũng sẽ đánh nát cả Trọng Củ Phong. . .
Hắn tự nhiên không thể nhìn mọi chuyện phát sinh như vậy.
Vì vậy lông mày vị trưởng giáo chân nhân này nhíu lại, hắn cắn răng một cái, nhìn về phía mọi người.
"Đi nhanh, phân phó các đệ tử, rời khỏi Trọng Củ Phong!" Hắn bình tĩnh nhắc nhở.
"Không thể!" Đinh Cảnh Trình ở bên canh nghe vậy lập tức liền lên tiếng phản đối.
"Có gì không thể?" Ninh Trúc Mang cau mày, lệ khí trong mắt như trào ra, hiển nhiên đối với thời điểm nguy cấp này còn phải đối đầu với Đinh Cảnh Trình, khiến hắn mất kiên nhẫn.
"Tư Không sư thúc hôm nay đã chống đỡ thiên kiếp tới thời khắc mấu chốt, chúng ta nếu rời đi, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của sư thúc. Chỉ có thể ở lại mới khiến sư thúc nhận ra quyết ý của toàn bộ Linh Lung Các, mới có thể trợ giúp sư thúc vượt qua thiên kiếp!" Đinh Cảnh Trình lên tiếng.
"Vô liêm sỉ!" Ninh Trúc Mang nghe vậy, lập tức cảm thấy giận dữ, hắn vén ống tay áo, nổi giận nói: "Tư Không trưởng lão có thể vượt qua được thiên kiếp này hay không, các ngươi không nhìn ra được sao?"
"Bởi vì nhìn ra được, cho nên đám hậu bối chúng ta mới muốn cùng người cùng tiến cùng lui." Thanh Như Khê ở bên cạnh cũng đứng dậy, hướng về phía Ninh Trúc Mang nói.
"Ninh chưởng giáo nếu tham sống sợ chết có thể rời đi trước, nơi này tự nhiên sẽ có chúng ta phụng bồi Tư Không trưởng lão."
Hồng trưởng lão của Đại Hoàn Phong cũng đứng dậy, trong giọng nói ẩn dấu vẻ quyết tuyệt.
Ninh Trúc Mang quả thực không nghĩ tới quyết định của hắn lại biến thành sự phản đối của các trưởng lão, chấp sự. Hắn không thể không dồn lệ khí trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Nếu như vậy, một khi Tư Không trưởng lão độ kiếp thất bại, Trọng Củ Phong xong rồi, cơ nghiệp ngàn năm của Linh Lung Các cũng xong rồi!"
"Tư Không trưởng lão một khi độ kiếp thất bại, Linh Lung Các biến mất chính là vấn đề thời gian, như vậy không bằng cùng trời đánh một trận. Thành thì một bước vinh hoa, bại thì dứt khoát cùng xuống cửu tuyền thỉnh tội với bậc tiên tổ, có gì không thể?" Thân thể gầy nhom của Đinh Cảnh Trình vào lúc đó ưỡn lên thẳng tắp, hắn nói như thế, trong ánh mắt ánh lên vẻ gần như điên cuồng.
"Đinh Cảnh Trình! Ngươi muốn kéo mạng mấy chục ngàn đệ tử Trọng Củ Phong chôn theo Tư Không Bạch sao?" Ninh Trúc Mang đã tức giận tới mức khó kiềm chế.
Những trưởng lão, chấp sự trước mắt hắn lúc này hiển nhiên đã mất đi thần trí, bọn họ bị kẹt trong vinh dự đệ nhất thiên hạ tông môn của Linh Lung Các đã quá lâu, quá lâu rồi.
Lâu đến mức bọn họ đã quên mất hàm ý của tổ sư khai sơn lập tông Linh Lung Các, lâu đến mức không buông bỏ được vinh dự bản thân. Vì thế, bọn họ thậm chí nguyện ý bỏ mình, nguyện ý bỏ đi cả tính mạng của đệ tử Linh Lung Các.
"Những đệ tử này từ khi nhập môn đã được hưởng thụ vinh dự Linh Lung Các mang lại. Nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ, bây giờ không phải là thời điểm bọn họ vì tông môn phục vụ quên mình sao?" Đinh Cảnh Trình đáp lại với vẻ thản nhiên.
Mà khi đó, đại đa số trưởng lão, chấp sự chung quanh cũng quỳ xuống, hướng về Ninh Trúc Mang tỏ ý tình nguyện.
Ninh Trúc Mang trầm mặc nhìn những trưởng lão, chấp sự ở xung quanh.
Trong đầu của hắn thoáng qua rất nhiều chủ ý, như có núi xanh sợ gì không có củi đun…Nhưng nhìn vào ánh mắt của đám người phía trước, hắn lại cảm thấy bất lực.
Cho dù với tâm tính của hắn, trong lúc đó cũng cảm thấy có thể mình quá mức mềm yếu, hoặc cũng có thể là thế nhân đều xay mình ta tỉnh. . .
Oanh!
Tiếng thiên lôi vang lên càng ngày càng lớn.
Mà khí tức Tư Không Bạch cũng trở nên mất đi nhuệ khí, hắn hiển nhiên đã không còn khả năng tái chiến.
Ninh Trúc Mang nghiêng đầu nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi ở phía dưới, nhìn thần sắc sợ hãi của bọn họ.
Cái này không đúng!
Hắn tỉnh ngộ.
Không có ai phải chịu trách nhiệm vì nghiệp quả của Linh Lung Các mà phải bỏ mạng, ngay cả có, cũng không tới phiên những đệ tử trẻ tuổi này.
Linh Lung Các vốn có tổ huấn, chức vị trưởng môn đều được truyền lại trong Huyền Hà Phong, vì muốn nhắc nhở hậu nhân, mục đích khai sơn lập tông của Linh Lung Các là để tế thế cứu người.
Mà trải qua năm tháng quá dài, quá nhiều trầm luân trong cái vinh dự mang tên thiên hạ đệ nhất tông môn.
Hôm nay nếu dùng tới tính mạng của những đệ tử này để đổi lấy hư danh, nếu may mắn giữ được Linh Lung Các. Thì từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, truyền thừa của Linh Lung Các cũng đã sớm không còn. Những thứ còn lại cũng chỉ là một tông môn theo đuổi lợi ích, chẳng còn chút liên hệ nào với những gì tiên hiền lưu lại.
Nghĩ tới đó, trong lòng Ninh Trúc Mang lại càng cảm thấy nặng nề, vẻ ảm đạm trên khuôn mặt lập tức biến mất.
"Theo lệnh ta, đệ tử của ba đỉnh mau chóng xuống núi, ở ngoài sơn môn chờ lệnh. Tất cả các chấp sự trưởng lão phụ trách an bài đệ tử, không được sai lầm. Nếu dám không tuân, thì xét vào tội vi phạm môn quy, phế trừ tu vi, đuổi ra khỏi sơn môn!"
Ninh Trúc Mang nói như vậy, khí thế xung quanh hắn lập tức phóng ra, mà trong tay hắn lúc này đang nắm Huyền Hà Ấn với quyền lực cao nhất của Linh Lung Các.
"Ninh Trúc Mang!" Mấy người Đinh Cảnh Trình thấy vậy lập tức sửng sốt một chút. Sắc mặt kẻ cầm đầu là Đinh Cảnh Trình cũng đại biến, hắn tức giận chỉ Ninh Trúc Mang quát lên: "Ngươi làm như vậy, là đem đưa Linh Lung Các ta đến tử địa, ngươi không sợ phải đối mặt với liệt tổ liệt tông dưới suối vàng sao?"
Lời này vừa được thốt ra, không đợi Ninh Trúc Mang đáp lại, một luồng kiếm ý lăng liệt lập tức đánh về phía Đinh Cảnh Trình.
Vị chấp kiếm đường trưởng lão này lúc đó sắc mặt tối sầm lại, toàn thân chấn động như chịu trọng thương.
Hắn sợ hãi quay người lại, chỉ thấy Chung Trường Hận mặc hồng y đang đứng ngay sau lưng hắn.
"Chung. . ."
Trong họng hắn khó khăn lắm mới vang lên được một tiếng. Nhưng vừa dứt tiếng, đầu đã nghiêng đi, một lúc sau mới ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh thấy vậy, sắc mặt lập tức biến đổi. Nọn họ thấy rõ ràng, chính là trong một cái chớp mắt, kinh mạch toàn thân Đinh Cảnh Trình lập tức đứt đoạn, tu vi như nước trôi sông.
"Lệnh của chưởng giáo, nặng tựa Thái Sơn. Ai dám không theo, giống như người này!"
Thanh âm lạnh lẽo của Chung Trường Hận cũng vang lên.
Cả đám vừa rồi còn muốn cùng Tư Không Bạch liều chết lập tức biến sắc, bọn họ mong muốn dùng tính mạng của hơn ngàn đệ tử trợ giúp Tư Không Bạch có thể bước vào Địa Tiên cảnh, giữ lại vinh dự thiên hạ đệ nhất tông môn. Còn nếu đã không còn tu vi, dù cho Tư Không Bạch may mắn thành công, bọn họ nào có thể được hưởng?
Vì vậy vào lúc này, bọn họ lục tục đứng dậy, đỡ Đinh Cảnh Trình đang lâm vào hôn mê, bắt đầu dựa theo sự chỉ huy của Ninh Trúc Mang, giải tán các đệ tử khỏi Trọng Củ Phong.
Mà Ninh Trúc Mang vào lúc đó nhìn Chung Trường Hận cảm kích. Hắn chắp tay nói: "Cám ơn sư huynh."
Chung Trường Hận khi đó lắc đầu một cái, ánh mắt bình tĩnh nhìn theo đám chấp sự trưởng lão, thở ra một hơi thật dài.
"Linh Lung Các xong rồi."
Hắn nói như vậy.
Oanh!
Chân trời vang lên một tiếng sấm rền.
Đạo lôi kiếp thứ sau rốt cuộc vào lúc đó đánh xuống.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)