Tàng Phong - Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tàng Phong
Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong
Từ Hàn đã từng giết yêu thi.
Mà không chỉ một tên.
Dù cho những yêu thi này khi còn sống cũng là loài người, nhưng sau khi biến thành yêu thi, ngoài thân hình ra rốt cuộc không thể tìm được bất cứ dấu vết nào của con người.
Giết bọn chúng đối với Từ Hàn mà nói ngoài sợ hãi như lúc đầu còn lại hầu như không có bất kỳ áp lực tâm lý.
Nhưng những đầu người lăn ra từ trong bao của đứa bé trai kia lại không giống như vậy, chúng nó là sọ người, là đầu người đã từng sống sờ sờ.
Đối với Từ Hàn gian nan lắm mới chỉ đến mười hai tuổi mà nói, tay đang cầm một cái đầu người, hiển nhiên không thể xem là thể nghiệm quá tốt.
Hắn bỗng nhiên hiểu được, nam hài nhìn như cả người lẫn vật vô hại này, hiển nhiên là hạng người độc ác có ý đồ dựa vào đầu người gom góp đủ mười cái.
Nghĩ đến như vậy làm cho hắn khiếp sợ đồng thời cũng đã hiểu rõ tình cảnh Lưu Sanh lúc này đã bị đe dọa đến mức độ nào.
Hắn bất chấp vết thương sâu tới xương trên bộ ngực mình, với tay nhặt dao găm rơi trên mặt đất lên, giết tới phía đứa bé trai kia, hắn muốn nhanh chóng ngăn lại trước khi gã ra tay với Lưu Sanh.
Lúc này dao găm của đứa bé trai kia đã đâm tới trước mặt Lưu Sanh, Lưu Sanh ngã trên mặt đất hoàn toàn không có bất cứ chỗ trống nào để né tránh.
Trong lòng y vào lúc đó quyết đoán, cũng không biết dũng khí từ nơi nào sinh ra, tay của y mãnh liệt duỗi ra, dùng tốc độ cực nhanh cứng rắn cầm dao găm bị nam hài đâm tới.
Nam hài hiển nhiên thực sự không ngờ Lưu Sanh hung ác như vậy, cũng dám lấy tay đón lấy dao găm của gã.
Mà sau khi hơi hơi khiếp sợ, nụ cười ác độc liền hiện lên ở trên mặt của gã lúc này, tay gã cầm chặt dao găm dùng sức đâm về phía trước.
Sắc mặt Lưu Sanh ở một khắc này trở nên trắng bệch, máu tươi giữa ngón tay lại càng bắt đầu chảy xuống phía dưới không ngừng.
Dao găm đã cắt vỡ tay của y, cảm giác đau đớn thấu xương truyền đến, khiến trong đầu y run lên một trận. Lực lượng trên dao găm truyền lại lớn thêm vài phần, cảnh này khiến y không thể không nắm chặt thêm cái dao găm kia, mà hành động như vậy, hiển nhiên tránh không được khiến miệng vết thương trên tay y tiếp tục bị xé rách.
Nụ cười trên mặt tiểu nam hài càng lớn, thần tình như vậy cùng với khuôn mặt gần như cả người lẫn vật vô hại, có vẻ quỷ dị lại âm trầm.
Gã dường như rất hưởng thụ quá trình này.
Nhìn đối thủ không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn như trước từng bước một bước về phía tử vong.
Điều này làm cho Từ Hàn cùng Lưu Sanh trong lòng run lên một trận, bọn hắn rốt cuộc ý thức được nam hài trước mặt này là một kẻ địch đáng sợ.
Đáng sợ đến mức dù cho những thứ yêu thi hung hãn bên ngoài rừng rậm kia cũng không thể nào so sánh được.
Có đôi khi, con người còn đáng sợ hơn yêu quái rất nhiều.
Từ Hàn không dám có nữa nửa phần do dự, hắn không thể xác định Lưu Sanh còn có thể kiên trì bao lâu, nói cho cùng, cục diện như vậy cũng là do lòng dạ đàn bà của mình tạo thành.
Trong lòng hắn nổi lên vẻ kiên quyết, kéo theo thân hình tràn đầy vết thương, cố gắng dùng hết sức lực chạy về phía đứa bé trai kia.
Nhưng thương thế của hắn thực sự khá nặng, vết thương trên ngực sâu tới xương, máu tươi còn không ngừng tràn ra bên ngoài. Đầu của hắn cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên có chút choáng váng, nó có thể hoạt động chỉ hoàn toàn bằng vào một cỗ chấp niệm trong đầu.
Hắn không muốn chết ở chỗ này.
Mệnh của hắn không phải như vậy.
Ôm chấp niệm như vậy, hắn rốt cuộc đi tới sau lưng đứa bé trai kia, muốn vung dao găm trong tay đâm về phía gã.
Một hành động này gần như đã dùng hết khí lực toàn thân Từ Hàn, nhưng rơi vào trong mắt đứa bé trai kia một cú đâm này lại giống như trò đùa của trẻ con chơi trò chơi làm người lớn, có vẻ hữu khí nhưng vô lực.
Trên mặt nam hài lại trồi lên một nụ cười ác độc một lần nữa.
Gã thành thạo thủ đoạn như vậy, tập kích giết một người, tên còn lại ra tay giúp đỡ, nhất định lộ ra kẽ hở, lúc này tăng thêm nửa thương một kích.
Ví dụ như hiện tại, Từ Hàn cưỡng ép xuất thủ nên đầy rẫy chỗ sơ hở, gã biết đây là thời điểm chấm dứt trò khôi hài này rồi.
Trong lòng sinh ra ý nghĩ như vậy, trong suy nghĩ nam hài cảm giác đã nắm chắc thắng lợi trong tay, liền muốn rút ra dao găm trong tay, đâm về phía Từ Hàn đã là nỏ mạnh hết đà.
Nhưng vào lúc này, gã bỗng nhiên phát hiện, dao găm của mình vẫn bị Lưu Sanh gắt gao cầm chặt như cũ, trong lúc nhất thời gã không có cách nào rút ra.
Đây là điều khiến gã bất ngờ đấy.
Có thể đoán được miệng vết thương trong tay Lưu Sanh lúc này nhất định đã sâu đủ thấy xương, nam hài nghĩ mãi mà không rõ vì sao y còn sức lực để cầm chặt dao găm của gã như vậy, chẳng lẽ y thật sự không sợ bị con dao găm này trực tiếp cắt đứt bàn tay sao?
Nghĩ như vậy, vẻ tàn bạo trong lòng gã cuồn cuộn. Một lần nữa tăng thêm vài phần khí lực trên tay rút ra dao găm, gã biết rõ, bất kể trong lòng Lưu Sanh rốt cuộc có niềm tin kiên cường như thế nào, nhưng cánh tay đã bị cắt vỡ chắc chắn không thể sử dụng được quá nhiều sức mạnh, mà nếu lấy lại dao găm, y hầu như không có cách nào ngăn cản, mà Từ Hàn cũng chắc chắn là vong hồn kế tiếp dưới đao của gã!
Nhưng khiến gã vạn lần không ngờ tới là, Lưu Sanh dường như cũng nhìn rõ ý nghĩ trong đầu nam hài hiện tại, y vào lúc đó cắn răng một cái, trong con ngươi hiện lên một vẻ tàn khốc. Thân thể của y vậy mà không ngừng thẳng tiến về phía trước, nghênh tiếp cái dao găm kia, cứng rắn để cho cái dao găm kia đâm rách bên vai trái mình chỗ các đốt ngón tay.
Nam hài trong lòng hoảng hốt, sau một lúc ngắn ngủi, gã bỗng nhiên hiểu rõ mục đích của Lưu Sanh.
Y dùng thân thể của mình vững vàng khóa dao găm của nam hài lại, khiến gã trong thời gian ngắn không có cách nào rút dao này ra, cũng chế tạo một cái cơ hội vô cùng tốt cho Từ Hàn.
Vẻ hoảng loạn rốt cuộc vào lúc này nổi lên trên đuôi lông mày của nam hài, gã không cam lòng lại có ý đồ rút ra dao găm của mình một lần nữa, nhưng Lưu Sanh lại giống như cử chỉ điên rồ, đôi mắt đỏ bừng gắt gao cầm chặt con dao găm kia, ngay cả máu tươi tuôn ra từ hai tay cùng chỗ vai đã nhộm đỏ hơn một nửa người y nhưng y vẫn không chú ý.
Mà lúc này, dao găm của Từ Hàn lóe hàn mang dĩ nhiên đã tới trước mặt nam hài.
Lúc này nam hài đã mất đi thời cơ chạy trốn tốt nhất.
Gã không rảnh suy nghĩ tiếp điều gì, trong lúc hoảng loạn không thể không thu hồi cánh tay của mình, theo bản năng chắn ở trước mặt mình.
Xoẹt!
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ.
Dao găm trong tay Từ Hàn, thì cứ như vậy thẳng tắp xuyên thủng cánh tay đứa bé trai kia, máu tươi cực nóng giống như dung nham từ trong lòng bàn tay gã phun ra, bắn tung tóe lên mặt Từ Hàn.
"A!!!"
Đứa bé trai kia bị đau phát ra một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế, gã nắm cánh tay máu tươi giàn giụa, huyệt thái dương hai bên trán nổi lên gân xanh.
"Ta muốn giết các ngươi! Ta muốn giết các ngươi!"
Trong miệng gã phát ra nguyền rủa ác độc, thân thể lại đứng thẳng lần nữa, bộ dáng muốn phát động tấn công Từ Hàn.
Nhưng Lưu Sanh ở bên cạnh đã chờ đợi từ sớm, y nhìn nam hài rơi vào điên cuồng, cắn răng rút dao găm đâm trên ngực mình ra, cũng bất chấp quanh thân lúc này truyền đến đau đớn thấu xương, vung dao găm kia hung hăng đâm xuống đỉnh đầu nam hài.
Phựt!
Kèm theo một tiếng kêu đau đớn, vẻ điên cuồng trong mắt nam hài thối lui như thủy triều, thân thể của gã vào lúc đó giống như một loại bùn nhão ầm ầm ngã xuống đất, triệt để mất đi khí tức.
Hộc!
Hộc!
Hai người sống sót sau tai nạn vào lúc đó nhìn nhau, thần sắc trong con ngươi quả thực cũng cực kỳ phức tạp.
Thân thể Từ Hàn đã không còn sức lực mềm nhũn ngã xuống đất.
"Ta chỉ sợ sống không nổi nữa." Từ Hàn nhìn máu tươi đang không ngừng từ miệng vết thương tràn ra bên ngoài, thì thào lẩm bẩm.
"Trên người chúng ta tổng cộng có tám khối đầu người, tính cả một viên hài tử này mang đến, cùng với chính đầu lâu của gã, vừa vặn mười cái, ngươi mang theo chúng đi đi." Từ Hàn giống như đang nói rõ hậu sự, thanh tuyến khô chát.
Đầu của hắn càng choáng váng, nhưng hắn vẫn cắn răng tiếp tục nói: "trong chúng ta, dù sao cũng phải có người sống sót..."
Lúc hắn nói xong những lời này, đã không cách nào chống cự cảm giác mệt mỏi từ trong đầu ùn ùn kéo đến, trước mặt tối sầm ngất đi.
Lưu Sanh sức cùng lực kiệt cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Từ Hàn, nhưng y dù sao thân thể căn bản cũng tốt hơn rất nhiều so với nam hài làm tên ăn mày mười hai năm, bởi vậy, vào lúc này còn có thể giữ được một tia thanh tỉnh.
"Khì." Y nhìn Từ Hàn đang hôn mê, nhếch miệng cười cười, nhưng ý cười này lại tác động đến miệng vết thương, khiến y nhíu mày một hồi.
Y run rẩy chạy đến trước mặt đứa bé trai kia, xé quần áo của gã ra, gian nan lại chậm rãi băng bó xong vết thương trên người mình cùng Từ Hàn.
Phương pháp thô thiển như vậy cũng không thể cầm máu, nhưng nhiều ít có thể giảm bớt một chút tình trạng của vết thương.
Làm xong những thứ này, Lưu Sanh nhìn về phía Từ Hàn.
Thần sắc trên mặt y âm tình bất định, tựa như đang làm một cuộc đấu tranh cực kỳ khó khăn, nhưng cuối cùng, y vẫn cắn răng, trong con ngươi hiện lên một đường quyết ý.
Y xưa nay quả quyết, nếu như đã có quyết định, sẽ không có nửa phần do dự.
Lúc đó y cúi người xuống, cắt lấy đầu của đứa bé trai kia, rồi lại nhặt lên hai khối đầu người lăn xuống ở bên cạnh nam hài.
Sau đó đi tới bên người Từ Hàn, bỏ hai khối đầu người vào bên người hắn thật ngăn nắp, rồi gỡ xuống bốn cái đầu treo bên hông mình, cộng thêm bốn khối trên người Từ Hàn, không nhiều không ít, vừa vặn mười cái.
Y xếp bọn nó thật chỉnh tề, sau đó thò tay tìm kiếm trong ngực Từ Hàn một hồi, rốt cuộc tìm được một cái chuông lục lạc buộc trên dây màu hồng.
Đinh đang!
Kèm theo một hồi âm thanh thanh thúy vang lên, Lưu Sanh dao động cái lục lạc kia.
Đó là đồ đạc hai vị nam tử áo tím giao cho bọn hắn trước khi đi vào rừng cổ, mỗi người đều có một cái, chỉ cần rung lên, sẽ khiến những đại nhân vật ở bên ngoài cảm nhận được, bọn chúng sẽ ra tay tới chỗ này, nếu như người trong rừng đã gom đủ mười khối đầu người, bọn chúng sẽ mang đi.
Làm xong những thứ này, Lưu Sanh lại nhìn thoáng qua Từ Hàn giống như đang ngủ yên một lần cuối cùng.
Vẻ lạnh lùng trên mặt y tản đi, khóe miệng vẽ ra một ý cười.
Y nhẹ nhàng nói.
"Tiểu Hàn, ngươi nói rất đúng."
"Dù sao cũng phải có người sống sót."
"Vì vậy..."
"Tiểu Hàn, thay ta sống thật tốt đi..."
Lời này nói xong, y không chần chừ nữa, mãnh liệt xoay chuyển thân thể của mình, mang theo vết thương toàn thân, đi vào trong rừng rậm lờ mờ.
...
Rừng cổ vẫn là khu rừng kia, bên trong sâu thẳm lộ ra nghiêm ngặt, trong nghiêm ngặt lại hiện lên mùi tanh.
Sau đó một lúc lâu, mấy cái bóng người bỗng nhiên từ xa bay tới, đã rơi vào trong sơn động nho nhỏ này.
Trong đó một vị nam tử đang mặc áo bào màu đen đi tới trước mặt Từ Hàn, lão nhìn thiếu niên hôn mê, ánh mắt khẽ đếm đầu người đã được chất chỉnh tề chung quanh người hắn.
"Ừ, tuy rằng hôn mê, nhưng mười khối đầu người đều đã gom đủ." Lão rất hài lòng khẽ gật đầu, lập tức ngoảnh lại nhìn một vị lão giả áo màu trắng cùng đồng hành một cái.
Lão giả hiểu ý gật đầu, sau đó từ trong lòng lấy ra giấy bút, ở phía trên ghi đến.
"Thái Nguyên năm mười ba, tháng tư, ngày chín."
"Cổ nô Từ Hàn hoàn thành thí luyện, mang đến Tu La Điện."
---o0o---
Biên: Đình Phong
Từ Hàn đã từng giết yêu thi.
Mà không chỉ một tên.
Dù cho những yêu thi này khi còn sống cũng là loài người, nhưng sau khi biến thành yêu thi, ngoài thân hình ra rốt cuộc không thể tìm được bất cứ dấu vết nào của con người.
Giết bọn chúng đối với Từ Hàn mà nói ngoài sợ hãi như lúc đầu còn lại hầu như không có bất kỳ áp lực tâm lý.
Nhưng những đầu người lăn ra từ trong bao của đứa bé trai kia lại không giống như vậy, chúng nó là sọ người, là đầu người đã từng sống sờ sờ.
Đối với Từ Hàn gian nan lắm mới chỉ đến mười hai tuổi mà nói, tay đang cầm một cái đầu người, hiển nhiên không thể xem là thể nghiệm quá tốt.
Hắn bỗng nhiên hiểu được, nam hài nhìn như cả người lẫn vật vô hại này, hiển nhiên là hạng người độc ác có ý đồ dựa vào đầu người gom góp đủ mười cái.
Nghĩ đến như vậy làm cho hắn khiếp sợ đồng thời cũng đã hiểu rõ tình cảnh Lưu Sanh lúc này đã bị đe dọa đến mức độ nào.
Hắn bất chấp vết thương sâu tới xương trên bộ ngực mình, với tay nhặt dao găm rơi trên mặt đất lên, giết tới phía đứa bé trai kia, hắn muốn nhanh chóng ngăn lại trước khi gã ra tay với Lưu Sanh.
Lúc này dao găm của đứa bé trai kia đã đâm tới trước mặt Lưu Sanh, Lưu Sanh ngã trên mặt đất hoàn toàn không có bất cứ chỗ trống nào để né tránh.
Trong lòng y vào lúc đó quyết đoán, cũng không biết dũng khí từ nơi nào sinh ra, tay của y mãnh liệt duỗi ra, dùng tốc độ cực nhanh cứng rắn cầm dao găm bị nam hài đâm tới.
Nam hài hiển nhiên thực sự không ngờ Lưu Sanh hung ác như vậy, cũng dám lấy tay đón lấy dao găm của gã.
Mà sau khi hơi hơi khiếp sợ, nụ cười ác độc liền hiện lên ở trên mặt của gã lúc này, tay gã cầm chặt dao găm dùng sức đâm về phía trước.
Sắc mặt Lưu Sanh ở một khắc này trở nên trắng bệch, máu tươi giữa ngón tay lại càng bắt đầu chảy xuống phía dưới không ngừng.
Dao găm đã cắt vỡ tay của y, cảm giác đau đớn thấu xương truyền đến, khiến trong đầu y run lên một trận. Lực lượng trên dao găm truyền lại lớn thêm vài phần, cảnh này khiến y không thể không nắm chặt thêm cái dao găm kia, mà hành động như vậy, hiển nhiên tránh không được khiến miệng vết thương trên tay y tiếp tục bị xé rách.
Nụ cười trên mặt tiểu nam hài càng lớn, thần tình như vậy cùng với khuôn mặt gần như cả người lẫn vật vô hại, có vẻ quỷ dị lại âm trầm.
Gã dường như rất hưởng thụ quá trình này.
Nhìn đối thủ không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn như trước từng bước một bước về phía tử vong.
Điều này làm cho Từ Hàn cùng Lưu Sanh trong lòng run lên một trận, bọn hắn rốt cuộc ý thức được nam hài trước mặt này là một kẻ địch đáng sợ.
Đáng sợ đến mức dù cho những thứ yêu thi hung hãn bên ngoài rừng rậm kia cũng không thể nào so sánh được.
Có đôi khi, con người còn đáng sợ hơn yêu quái rất nhiều.
Từ Hàn không dám có nữa nửa phần do dự, hắn không thể xác định Lưu Sanh còn có thể kiên trì bao lâu, nói cho cùng, cục diện như vậy cũng là do lòng dạ đàn bà của mình tạo thành.
Trong lòng hắn nổi lên vẻ kiên quyết, kéo theo thân hình tràn đầy vết thương, cố gắng dùng hết sức lực chạy về phía đứa bé trai kia.
Nhưng thương thế của hắn thực sự khá nặng, vết thương trên ngực sâu tới xương, máu tươi còn không ngừng tràn ra bên ngoài. Đầu của hắn cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên có chút choáng váng, nó có thể hoạt động chỉ hoàn toàn bằng vào một cỗ chấp niệm trong đầu.
Hắn không muốn chết ở chỗ này.
Mệnh của hắn không phải như vậy.
Ôm chấp niệm như vậy, hắn rốt cuộc đi tới sau lưng đứa bé trai kia, muốn vung dao găm trong tay đâm về phía gã.
Một hành động này gần như đã dùng hết khí lực toàn thân Từ Hàn, nhưng rơi vào trong mắt đứa bé trai kia một cú đâm này lại giống như trò đùa của trẻ con chơi trò chơi làm người lớn, có vẻ hữu khí nhưng vô lực.
Trên mặt nam hài lại trồi lên một nụ cười ác độc một lần nữa.
Gã thành thạo thủ đoạn như vậy, tập kích giết một người, tên còn lại ra tay giúp đỡ, nhất định lộ ra kẽ hở, lúc này tăng thêm nửa thương một kích.
Ví dụ như hiện tại, Từ Hàn cưỡng ép xuất thủ nên đầy rẫy chỗ sơ hở, gã biết đây là thời điểm chấm dứt trò khôi hài này rồi.
Trong lòng sinh ra ý nghĩ như vậy, trong suy nghĩ nam hài cảm giác đã nắm chắc thắng lợi trong tay, liền muốn rút ra dao găm trong tay, đâm về phía Từ Hàn đã là nỏ mạnh hết đà.
Nhưng vào lúc này, gã bỗng nhiên phát hiện, dao găm của mình vẫn bị Lưu Sanh gắt gao cầm chặt như cũ, trong lúc nhất thời gã không có cách nào rút ra.
Đây là điều khiến gã bất ngờ đấy.
Có thể đoán được miệng vết thương trong tay Lưu Sanh lúc này nhất định đã sâu đủ thấy xương, nam hài nghĩ mãi mà không rõ vì sao y còn sức lực để cầm chặt dao găm của gã như vậy, chẳng lẽ y thật sự không sợ bị con dao găm này trực tiếp cắt đứt bàn tay sao?
Nghĩ như vậy, vẻ tàn bạo trong lòng gã cuồn cuộn. Một lần nữa tăng thêm vài phần khí lực trên tay rút ra dao găm, gã biết rõ, bất kể trong lòng Lưu Sanh rốt cuộc có niềm tin kiên cường như thế nào, nhưng cánh tay đã bị cắt vỡ chắc chắn không thể sử dụng được quá nhiều sức mạnh, mà nếu lấy lại dao găm, y hầu như không có cách nào ngăn cản, mà Từ Hàn cũng chắc chắn là vong hồn kế tiếp dưới đao của gã!
Nhưng khiến gã vạn lần không ngờ tới là, Lưu Sanh dường như cũng nhìn rõ ý nghĩ trong đầu nam hài hiện tại, y vào lúc đó cắn răng một cái, trong con ngươi hiện lên một vẻ tàn khốc. Thân thể của y vậy mà không ngừng thẳng tiến về phía trước, nghênh tiếp cái dao găm kia, cứng rắn để cho cái dao găm kia đâm rách bên vai trái mình chỗ các đốt ngón tay.
Nam hài trong lòng hoảng hốt, sau một lúc ngắn ngủi, gã bỗng nhiên hiểu rõ mục đích của Lưu Sanh.
Y dùng thân thể của mình vững vàng khóa dao găm của nam hài lại, khiến gã trong thời gian ngắn không có cách nào rút dao này ra, cũng chế tạo một cái cơ hội vô cùng tốt cho Từ Hàn.
Vẻ hoảng loạn rốt cuộc vào lúc này nổi lên trên đuôi lông mày của nam hài, gã không cam lòng lại có ý đồ rút ra dao găm của mình một lần nữa, nhưng Lưu Sanh lại giống như cử chỉ điên rồ, đôi mắt đỏ bừng gắt gao cầm chặt con dao găm kia, ngay cả máu tươi tuôn ra từ hai tay cùng chỗ vai đã nhộm đỏ hơn một nửa người y nhưng y vẫn không chú ý.
Mà lúc này, dao găm của Từ Hàn lóe hàn mang dĩ nhiên đã tới trước mặt nam hài.
Lúc này nam hài đã mất đi thời cơ chạy trốn tốt nhất.
Gã không rảnh suy nghĩ tiếp điều gì, trong lúc hoảng loạn không thể không thu hồi cánh tay của mình, theo bản năng chắn ở trước mặt mình.
Xoẹt!
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ.
Dao găm trong tay Từ Hàn, thì cứ như vậy thẳng tắp xuyên thủng cánh tay đứa bé trai kia, máu tươi cực nóng giống như dung nham từ trong lòng bàn tay gã phun ra, bắn tung tóe lên mặt Từ Hàn.
"A!!!"
Đứa bé trai kia bị đau phát ra một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế, gã nắm cánh tay máu tươi giàn giụa, huyệt thái dương hai bên trán nổi lên gân xanh.
"Ta muốn giết các ngươi! Ta muốn giết các ngươi!"
Trong miệng gã phát ra nguyền rủa ác độc, thân thể lại đứng thẳng lần nữa, bộ dáng muốn phát động tấn công Từ Hàn.
Nhưng Lưu Sanh ở bên cạnh đã chờ đợi từ sớm, y nhìn nam hài rơi vào điên cuồng, cắn răng rút dao găm đâm trên ngực mình ra, cũng bất chấp quanh thân lúc này truyền đến đau đớn thấu xương, vung dao găm kia hung hăng đâm xuống đỉnh đầu nam hài.
Phựt!
Kèm theo một tiếng kêu đau đớn, vẻ điên cuồng trong mắt nam hài thối lui như thủy triều, thân thể của gã vào lúc đó giống như một loại bùn nhão ầm ầm ngã xuống đất, triệt để mất đi khí tức.
Hộc!
Hộc!
Hai người sống sót sau tai nạn vào lúc đó nhìn nhau, thần sắc trong con ngươi quả thực cũng cực kỳ phức tạp.
Thân thể Từ Hàn đã không còn sức lực mềm nhũn ngã xuống đất.
"Ta chỉ sợ sống không nổi nữa." Từ Hàn nhìn máu tươi đang không ngừng từ miệng vết thương tràn ra bên ngoài, thì thào lẩm bẩm.
"Trên người chúng ta tổng cộng có tám khối đầu người, tính cả một viên hài tử này mang đến, cùng với chính đầu lâu của gã, vừa vặn mười cái, ngươi mang theo chúng đi đi." Từ Hàn giống như đang nói rõ hậu sự, thanh tuyến khô chát.
Đầu của hắn càng choáng váng, nhưng hắn vẫn cắn răng tiếp tục nói: "trong chúng ta, dù sao cũng phải có người sống sót..."
Lúc hắn nói xong những lời này, đã không cách nào chống cự cảm giác mệt mỏi từ trong đầu ùn ùn kéo đến, trước mặt tối sầm ngất đi.
Lưu Sanh sức cùng lực kiệt cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Từ Hàn, nhưng y dù sao thân thể căn bản cũng tốt hơn rất nhiều so với nam hài làm tên ăn mày mười hai năm, bởi vậy, vào lúc này còn có thể giữ được một tia thanh tỉnh.
"Khì." Y nhìn Từ Hàn đang hôn mê, nhếch miệng cười cười, nhưng ý cười này lại tác động đến miệng vết thương, khiến y nhíu mày một hồi.
Y run rẩy chạy đến trước mặt đứa bé trai kia, xé quần áo của gã ra, gian nan lại chậm rãi băng bó xong vết thương trên người mình cùng Từ Hàn.
Phương pháp thô thiển như vậy cũng không thể cầm máu, nhưng nhiều ít có thể giảm bớt một chút tình trạng của vết thương.
Làm xong những thứ này, Lưu Sanh nhìn về phía Từ Hàn.
Thần sắc trên mặt y âm tình bất định, tựa như đang làm một cuộc đấu tranh cực kỳ khó khăn, nhưng cuối cùng, y vẫn cắn răng, trong con ngươi hiện lên một đường quyết ý.
Y xưa nay quả quyết, nếu như đã có quyết định, sẽ không có nửa phần do dự.
Lúc đó y cúi người xuống, cắt lấy đầu của đứa bé trai kia, rồi lại nhặt lên hai khối đầu người lăn xuống ở bên cạnh nam hài.
Sau đó đi tới bên người Từ Hàn, bỏ hai khối đầu người vào bên người hắn thật ngăn nắp, rồi gỡ xuống bốn cái đầu treo bên hông mình, cộng thêm bốn khối trên người Từ Hàn, không nhiều không ít, vừa vặn mười cái.
Y xếp bọn nó thật chỉnh tề, sau đó thò tay tìm kiếm trong ngực Từ Hàn một hồi, rốt cuộc tìm được một cái chuông lục lạc buộc trên dây màu hồng.
Đinh đang!
Kèm theo một hồi âm thanh thanh thúy vang lên, Lưu Sanh dao động cái lục lạc kia.
Đó là đồ đạc hai vị nam tử áo tím giao cho bọn hắn trước khi đi vào rừng cổ, mỗi người đều có một cái, chỉ cần rung lên, sẽ khiến những đại nhân vật ở bên ngoài cảm nhận được, bọn chúng sẽ ra tay tới chỗ này, nếu như người trong rừng đã gom đủ mười khối đầu người, bọn chúng sẽ mang đi.
Làm xong những thứ này, Lưu Sanh lại nhìn thoáng qua Từ Hàn giống như đang ngủ yên một lần cuối cùng.
Vẻ lạnh lùng trên mặt y tản đi, khóe miệng vẽ ra một ý cười.
Y nhẹ nhàng nói.
"Tiểu Hàn, ngươi nói rất đúng."
"Dù sao cũng phải có người sống sót."
"Vì vậy..."
"Tiểu Hàn, thay ta sống thật tốt đi..."
Lời này nói xong, y không chần chừ nữa, mãnh liệt xoay chuyển thân thể của mình, mang theo vết thương toàn thân, đi vào trong rừng rậm lờ mờ.
...
Rừng cổ vẫn là khu rừng kia, bên trong sâu thẳm lộ ra nghiêm ngặt, trong nghiêm ngặt lại hiện lên mùi tanh.
Sau đó một lúc lâu, mấy cái bóng người bỗng nhiên từ xa bay tới, đã rơi vào trong sơn động nho nhỏ này.
Trong đó một vị nam tử đang mặc áo bào màu đen đi tới trước mặt Từ Hàn, lão nhìn thiếu niên hôn mê, ánh mắt khẽ đếm đầu người đã được chất chỉnh tề chung quanh người hắn.
"Ừ, tuy rằng hôn mê, nhưng mười khối đầu người đều đã gom đủ." Lão rất hài lòng khẽ gật đầu, lập tức ngoảnh lại nhìn một vị lão giả áo màu trắng cùng đồng hành một cái.
Lão giả hiểu ý gật đầu, sau đó từ trong lòng lấy ra giấy bút, ở phía trên ghi đến.
"Thái Nguyên năm mười ba, tháng tư, ngày chín."
"Cổ nô Từ Hàn hoàn thành thí luyện, mang đến Tu La Điện."
---o0o---
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)