Tàng Phong - Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
"Tiểu Hàn, như vậy không tốt đâu."
Trong sân nhỏ, đại hán trung niên vẻ mặt giống như cô vợ trẻ lần đầu vào kiệu hoa, chần chờ cùng sợ hãi.
"Không có việc gì, Sở đại ca ngươi phải tin tưởng ta."
Từ Hàn một mặt vẻ hướng dẫn từng bước.
"Nhưng!" Trên mặt Sở Cừu Ly vẫn tràn đầy vẻ chần chờ.
Nhưng Từ Hàn lại mất kiên nhẫn, hắn bỗng nhiên đưa tay, cuối cùng đẩy đại hán kia vào cửa phòng.
Sau đó, cửa phòng bỗng nhiên bị đóng lại, trung niên đại hán kinh hô cùng thiếu niên nhe răng cười, thỉnh thoảng vang lên. Những đệ tử Chấp Kiếm đường ngoài phòng kia nghe thấy, hai mặt nhìn nhau, thần sắc cổ quái.
Trong phòng, Từ Hàn thở ra một ngụm trọc khí, phủi phủi tay.
"Tiểu Hàn, nếu như bị con bé ngốc Hồng Tiên kia biết được ta ngủ ở trên giường của nó, không thể không lột da của ta a." Sở Cừu Ly bị nhấn trên giường, bọc thành hình dáng bánh chưng thận trọng nói.
"Không có việc gì, ngươi cứ hảo hảo đợi ở đây đi, đừng để những đệ tử ngoài cửa kia biết ta rời đi là được." Từ Hàn lơ đễnh khoát tay áo.
"Nhưng nếu bọn họ mạnh mẽ xông tới thì sao?" Sở Cừu Ly vẻ mặt lo lắng.
"Vậy ngươi sẽ dùng mọi khí lực mắng bọn chúng." Từ Hàn vừa nói, một bên đổi lại một bộ dạ phục đi đêm màu đen.
"A." Nam nhân đáp, còn muốn nói thêm gì nữa, ngẩng đầu nhìn lại đã phát hiện sớm tìm không thấy bóng dáng của Từ Hàn.
. . .
Đêm hôm ấy, một thân ảnh màu đen thừa dịp bóng đêm thoát ra sân nhỏ.
Thân ảnh kia đi vào trong một gian phòng nhỏ ở Huyền Hà phong, nữ hài mặc áo mỏng đã chìm vào giấc ngủ trong phòng bị hắn bừng tỉnh.
Nữ hài trước tiên kinh hoảng một trận, lập tức thấy rõ dung mạo người đến, sắc mặt lại đỏ bừng một trận, sau đó thân ảnh kia tựa ở bờ tai nàng thì thầm nói thứ gì đó, cô bé hơi sững sờ, liền gật đầu thật mạnh.
Sau đó thân ảnh kia về tới Trọng Củ phong, hắn chui vào sân nhỏ nơi nhóm đệ tử thân truyền cư ngụ.
Chờ hắn đẩy cửa một gian sân nhỏ trong đó ra, nơi đó đã có một vị nam tử áo trắng sớm pha trà nóng chờ đợi, thấy Từ Hàn đến, y mỉm cười, đưa tay mời Từ Hàn ngồi xuống.
Hai người tâm tình hồi lâu, Từ Hàn mới đứng dậy cáo từ.
Mà sau khi rời khỏi cái sân nhỏ kia, bước chân Từ Hàn cũng không ngừng, rất nhanh lại tới chỗ ở của một vị đệ tử thân truyền khác, chỉ là nơi này đã có chút bất đồng so với hai nơi trước, ngoài phòng nơi này hiện đầy đệ tử tuần tra, hiển nhiên đang cầm tù người trong phòng.
Cũng may trước kia Từ Hàn đã từng làm sát thủ mấy năm, hắn cũng làm không ít hoạt động ẩn núp giấu diếm như vậy, rất nhanh đã phát hiện sơ hở của những đệ tử tuần tra này, lắc mình mấy cái liền tránh đi tai mắt đám người, chui vào trong cửa phủ.
. . .
Lần thứ ba mươi lăm Phương Tử Ngư ý đồ đi ra cửa viện, lại tiếp tục bị các đệ tử ngoài cửa ngăn lại.
Phương Tử Ngư bị hai vị đệ tử đỡ vào bên trong phòng rốt cuộc không nhịn được tính tình đại tiểu thư kia của mình, lớn tiếng la hét: "các ngươi chờ đó, chờ họ Trần trở về ta không thể không gọi hắn chặt đứt hai tay của các ngươi! ! !"
Hai vị đệ tử kia sớm thành thói quen vị Nhị sư tỷ này kêu gào, lơ đễnh đối với chuyện này, cho nên sau khi ném Phương Tử Ngư vào cửa phòng, hai người nhìn nhau, liền bất đắc dĩ đóng cửa gỗ lại, quay người đi ra ngoài.
Loảng xoảng!
Trong phòng vào lúc đó lập tức dâng lên một trận giòn vang, chắc hẳn lại do vị đại tiểu thư này đang quẳng bình nện bát.
Hai người cũng chỉ lơ đễnh, giống như pho tượng đứng ở trước sân nhỏ.
Trong phòng Phương Tử Ngư sau khi đập nát hai bát sứ cuối cùng trong nhà thì trong phòng hiện tại dường như đã không còn bất kỳ vật gì có thể để cho nàng nổi cáu.
Nàng ngẩn người, sau đó bỗng nhiên giậm chân một cái, vành mắt đỏ lên, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, ríu rít khóc lên.
Đông đông đông!
Nàng khóc đến lê hoa đái vũ, ngoài phòng lại truyền đến từng tiếng đập cửa.
"Cút! Đừng phiền ta!" Phương đại tiểu thư nổi nóng lên, không quan tâm rốt cuôc người gõ cửa là vị trâu ngựa xà thần nào, ngẩng đầu liền mắng, mắng xong lại vùi đầu tiếp tục khóc lên.
Trong nội tâm nàng cực kỳ ủy khuất.
Tính thật kỹ mà nói, nàng đã thật lâu chưa từng nhận phải ủy khuất như vậy rồi.
Trước kia có Trần Huyền cơ cùng Chung Trường Hận ở đây, chớ nói những đệ tử tầm thường kia, ngay cả các trưởng lão chấp sự gặp nàng cũng phải nể nàng ba phần, nhưng hiện tại không còn như vậy, Trần Huyền cơ đi Trần quốc, sư tôn lại bị cầm tù ở trong phủ, Tư Không Bạch lại càng hạ lệnh gả làm cho hắn cho một người nàng không quen biết.
Nghĩ tới điều này, cái mũi Phương Tử Ngư chua chua, nước mắt mới ngừng lại đã bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt.
Đông đông đông!
Người ngoài phòng dường như cực không thức thời, lại gõ cửa phòng lần nữa.
"Ta bảo ngươi cút đi a!" Phương Tử Ngư rống to.
Kẹt kẹt. . .
Cửa phòng vào lúc đó phát ra một trận vang động khàn khàn, sau đó bị người chậm rãi đẩy ra từ bên ngoài, lộ ra khe hở một cánh cửa.
Một cái tay duỗi vào, bên trên tay có một củ khoai lang lớn chừng quả đấm, dường như mới nướng cách đó không lâu, còn bốc hơi nóng.
"Nếu như ta rời đi, khoai lang này cho ai ăn đây?" Cùng thời gian này, một thanh âm truyền đến.
Phương Tử Ngư ngẩn người nhìnkhoai lang đã nướng đến chín vàng kia, nháy nháy mắt, cuối cùng hồi phục thần trí.
"Họ Từ kia." Nàng đứng người lên, vừa mừng vừa sợ nhìn về phía cửa phòng, mà người ngoài phòng kia rốt cục cũng đi đến, giờ phút này đang một mặt ý cười nhìn nàng."sao ngươi lại tới đây?"
"Nghe nói Phương đại tiểu thư nhà ta đang khóc sưng cái mũi, ta phải nhanh chóng tới nhìn xem." Từ Hàn đi đến trước mặt Phương Tử Ngư, đưa khoai lang trong tay tới trong ngực nàng, ánh mắt lại như chế nhạo rơi vào bên trên mặt còn chưa lau khô vệt nước mắt của Phương Tử Ngư.
Phương Tử Ngư nghe vậy lập tức nín khóc mà cười, nàng nhận lấy khoai lang, tức giận liếc mắt nhìn Từ Hàn.
"Ngươi giễu cợt ta như thế này, chờ ta gặp được họ Trần kia, có tin ta để cho hắn đánh rụng răng cửa của ngươi hay không."
"Nữ hiệp tha mạng." Từ Hàn vội vàng phối hợp nói.
"Hừ." Phương Tử Ngư thấy thế tâm tình có lẽ khá hơn một chút, nàng vừa ăn khoai lang Từ Hàn đưa tới, vừa nói: "ngươi vào bằng cách nào?"
Từ Hàn nhún vai, "đi tới."
Phương Tử Ngư đương nhiên sẽ không tin chuyện hoang đường hắn nói ra, nhưng cũng không muốn dây dưa quá nhiều trên chuyện này, "mấy ngày nữa Diệp cô nương của ngươi sẽ phải gả cho người khác, ngươi đã có nhàn tâm này tại sao không tới nhìn xem?"
"Không phải ngươi cũng sẽ phải lập gia đình ư?" Từ Hàn nhíu mày, chế giễu lại.
Ai ngờ lời này lại đâm trúng đau đớn của Phương Tử Ngư, lông mày của nàng nhíu một cái, tay cầm khoai lang dừng một chút, thần tình trên mặt cũng cô đơn thêm vài phần.
"Ngươi cũng đừng quá lo lắng, hôm nay Lâm Khai kia đã bị ta đánh cho một trận, có lẽ không tỉnh lại trước lúc đại hội luận đạo." Từ Hàn vội vàng trấn an, hắn vốn chỉ muốn nói đùa một chút, cũng không muốn thấy Phương Tử Ngư lại bắt đầu khóc sướt mướt.
Ngày bình thường thường thấy tính tình nàng tùy tiện, bây giờ lại bộ dáng ủy khuất như vậy, cho nên trong lòng Từ Hàn cũng cảm giác rất khó chịu.
"Sớm một ngày hay chậm một ngày, sớm muộn cũng phải gả, vậy thì khác nhau ở chỗ nào?" Nhưng an ủi như vậy lại hoàn toàn phản tác dụng, đầu Phương Tử Ngư lại thấp càng sâu hơn.
Từ Hàn thấy thế, lại cười một tiếng.
"Như vậy là không muốn gả?"
"Nói nhảm." Phương Tử Ngư ồm ồm đáp lại.
"Thế mà trước đó vài ngày Tống huynh đã bảo ngươi rời khỏi Linh Lung các, nếu như ngươi nghe hắn, sao có thể dính phải tai họa này?" Từ Hàn trầm giọng nói.
Phương Tử Ngư nghe vậy sững sờ, nàng dường như hiểu được ý tứ trong lời nói của Từ Hàn, chợt ngửa đầu nhìn về phía hắn: "không phải ngươi một mực bị giam ở sân nhỏ sao? Làm sao biết việc này hay vậy?"
"Có câu nói là tú tài không ra khỏi cửa, nhưng vẫn biết chuyện thiên hạ. Từ mỗ dù sao cũng có chút bản lĩnh so với một tên tú tài a?" Từ Hàn cười nói.
Phương Tử Ngư hiển nhiên biết đây là Từ Hàn hồ ngôn loạn ngữ để lừa gạt nàng, nàng chỉ lơ đễnh."khá khen ngươi lợi hại, họ Tống kia cũng thật sự mê mẩn tâm trí, oan uổng ta còn coi hắn là bằng hữu, ai biết sau khi đầu nhập dưới trướng Tư Không Bạch lại như đổi lại một người khác, hôm đó gặp được ở cổng phủ Tế thế còn hung hăng nói chút chuyện, nói rằng người giống như ta ở lại Linh Lung các chính là một cái tai họa, không bằng nên sớm rời đi. Ta tức không nhịn nổi, liền cãi nhau với hắn một trận ầm ĩ."
Từ Hàn nghe được lời ấy, lông mày nhíu lại, sau đó bất động thanh sắc hỏi: "vậy sao ngươi không nói?"
"Ta có thể nói thế nào? Ta đương nhiên chửi mắng hắn một trận rồi, đây là Linh Lung các của mọi người, cũng không phải Linh Lung các của riêng họ Tống hắn." Phương Tử Ngư ưỡn ngực, rất là ngạo khí nói.
"Linh Lung các đương nhiên không phải họ Tống, nó họ Tư Không." Từ Hàn nhàn nhạt tiếp lời.
"Có ý gì?" Phương Tử Ngư nhướng mày, rất là không vui.
"Ngươi thật sự không nhìn ra được sao? Linh Lung các hiện tại sớm đã bị Tư Không Bạch hắn một tay che trời." Từ Hàn đưa mắt nhìn thẳng Phương Tử Ngư, lạnh giọng nói.
". . ."
Phương Tử Ngư lập tức trầm mặc lại, mãi đến mấy giây về sau nàng mới nhìn về phía Từ Hàn, hỏi: "ngươi nói những thứ này là có ý gì?"
"Tiếp tục chờ đợi ở Linh Lung các bây giờ ngoại trừ bồi tiếp nó đi tới diệt vong thì không còn bất cứ ý nghĩa gì, không bằng. . ."
Từ Hàn còn chưa nói xong, đã bị Phương Tử Ngư cứng rắn đánh gãy.
"Ta đương nhiên bắt đầu hiểu chuyện phát sinh ở Linh Lung các, nhưng nó có ân dưỡng dục ta, bây giờ nó gặp nguy nan thì ta sao có thể rời đi! Họ Từ kia, ngươi xem Phương Tử Ngư ta là người nào?" Thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trong mắt lại lộ ra quyết ý tựa như núi cao vững chắc.
"Ta đang dạy ngươi cứu Linh Lung các như thế nào."
Giọng nói của Từ Hàn bị hắn ép tới cực thấp.
"Cứu? Làm sao cứu?"
"Đại thụ sẽ nghiêng, mục nát từ bên trong."
"Nhánh mới muốn sống, chỉ có. . ."
"Phá rồi lại dựng!"
Trong sân nhỏ, đại hán trung niên vẻ mặt giống như cô vợ trẻ lần đầu vào kiệu hoa, chần chờ cùng sợ hãi.
"Không có việc gì, Sở đại ca ngươi phải tin tưởng ta."
Từ Hàn một mặt vẻ hướng dẫn từng bước.
"Nhưng!" Trên mặt Sở Cừu Ly vẫn tràn đầy vẻ chần chờ.
Nhưng Từ Hàn lại mất kiên nhẫn, hắn bỗng nhiên đưa tay, cuối cùng đẩy đại hán kia vào cửa phòng.
Sau đó, cửa phòng bỗng nhiên bị đóng lại, trung niên đại hán kinh hô cùng thiếu niên nhe răng cười, thỉnh thoảng vang lên. Những đệ tử Chấp Kiếm đường ngoài phòng kia nghe thấy, hai mặt nhìn nhau, thần sắc cổ quái.
Trong phòng, Từ Hàn thở ra một ngụm trọc khí, phủi phủi tay.
"Tiểu Hàn, nếu như bị con bé ngốc Hồng Tiên kia biết được ta ngủ ở trên giường của nó, không thể không lột da của ta a." Sở Cừu Ly bị nhấn trên giường, bọc thành hình dáng bánh chưng thận trọng nói.
"Không có việc gì, ngươi cứ hảo hảo đợi ở đây đi, đừng để những đệ tử ngoài cửa kia biết ta rời đi là được." Từ Hàn lơ đễnh khoát tay áo.
"Nhưng nếu bọn họ mạnh mẽ xông tới thì sao?" Sở Cừu Ly vẻ mặt lo lắng.
"Vậy ngươi sẽ dùng mọi khí lực mắng bọn chúng." Từ Hàn vừa nói, một bên đổi lại một bộ dạ phục đi đêm màu đen.
"A." Nam nhân đáp, còn muốn nói thêm gì nữa, ngẩng đầu nhìn lại đã phát hiện sớm tìm không thấy bóng dáng của Từ Hàn.
. . .
Đêm hôm ấy, một thân ảnh màu đen thừa dịp bóng đêm thoát ra sân nhỏ.
Thân ảnh kia đi vào trong một gian phòng nhỏ ở Huyền Hà phong, nữ hài mặc áo mỏng đã chìm vào giấc ngủ trong phòng bị hắn bừng tỉnh.
Nữ hài trước tiên kinh hoảng một trận, lập tức thấy rõ dung mạo người đến, sắc mặt lại đỏ bừng một trận, sau đó thân ảnh kia tựa ở bờ tai nàng thì thầm nói thứ gì đó, cô bé hơi sững sờ, liền gật đầu thật mạnh.
Sau đó thân ảnh kia về tới Trọng Củ phong, hắn chui vào sân nhỏ nơi nhóm đệ tử thân truyền cư ngụ.
Chờ hắn đẩy cửa một gian sân nhỏ trong đó ra, nơi đó đã có một vị nam tử áo trắng sớm pha trà nóng chờ đợi, thấy Từ Hàn đến, y mỉm cười, đưa tay mời Từ Hàn ngồi xuống.
Hai người tâm tình hồi lâu, Từ Hàn mới đứng dậy cáo từ.
Mà sau khi rời khỏi cái sân nhỏ kia, bước chân Từ Hàn cũng không ngừng, rất nhanh lại tới chỗ ở của một vị đệ tử thân truyền khác, chỉ là nơi này đã có chút bất đồng so với hai nơi trước, ngoài phòng nơi này hiện đầy đệ tử tuần tra, hiển nhiên đang cầm tù người trong phòng.
Cũng may trước kia Từ Hàn đã từng làm sát thủ mấy năm, hắn cũng làm không ít hoạt động ẩn núp giấu diếm như vậy, rất nhanh đã phát hiện sơ hở của những đệ tử tuần tra này, lắc mình mấy cái liền tránh đi tai mắt đám người, chui vào trong cửa phủ.
. . .
Lần thứ ba mươi lăm Phương Tử Ngư ý đồ đi ra cửa viện, lại tiếp tục bị các đệ tử ngoài cửa ngăn lại.
Phương Tử Ngư bị hai vị đệ tử đỡ vào bên trong phòng rốt cuộc không nhịn được tính tình đại tiểu thư kia của mình, lớn tiếng la hét: "các ngươi chờ đó, chờ họ Trần trở về ta không thể không gọi hắn chặt đứt hai tay của các ngươi! ! !"
Hai vị đệ tử kia sớm thành thói quen vị Nhị sư tỷ này kêu gào, lơ đễnh đối với chuyện này, cho nên sau khi ném Phương Tử Ngư vào cửa phòng, hai người nhìn nhau, liền bất đắc dĩ đóng cửa gỗ lại, quay người đi ra ngoài.
Loảng xoảng!
Trong phòng vào lúc đó lập tức dâng lên một trận giòn vang, chắc hẳn lại do vị đại tiểu thư này đang quẳng bình nện bát.
Hai người cũng chỉ lơ đễnh, giống như pho tượng đứng ở trước sân nhỏ.
Trong phòng Phương Tử Ngư sau khi đập nát hai bát sứ cuối cùng trong nhà thì trong phòng hiện tại dường như đã không còn bất kỳ vật gì có thể để cho nàng nổi cáu.
Nàng ngẩn người, sau đó bỗng nhiên giậm chân một cái, vành mắt đỏ lên, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, ríu rít khóc lên.
Đông đông đông!
Nàng khóc đến lê hoa đái vũ, ngoài phòng lại truyền đến từng tiếng đập cửa.
"Cút! Đừng phiền ta!" Phương đại tiểu thư nổi nóng lên, không quan tâm rốt cuôc người gõ cửa là vị trâu ngựa xà thần nào, ngẩng đầu liền mắng, mắng xong lại vùi đầu tiếp tục khóc lên.
Trong nội tâm nàng cực kỳ ủy khuất.
Tính thật kỹ mà nói, nàng đã thật lâu chưa từng nhận phải ủy khuất như vậy rồi.
Trước kia có Trần Huyền cơ cùng Chung Trường Hận ở đây, chớ nói những đệ tử tầm thường kia, ngay cả các trưởng lão chấp sự gặp nàng cũng phải nể nàng ba phần, nhưng hiện tại không còn như vậy, Trần Huyền cơ đi Trần quốc, sư tôn lại bị cầm tù ở trong phủ, Tư Không Bạch lại càng hạ lệnh gả làm cho hắn cho một người nàng không quen biết.
Nghĩ tới điều này, cái mũi Phương Tử Ngư chua chua, nước mắt mới ngừng lại đã bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt.
Đông đông đông!
Người ngoài phòng dường như cực không thức thời, lại gõ cửa phòng lần nữa.
"Ta bảo ngươi cút đi a!" Phương Tử Ngư rống to.
Kẹt kẹt. . .
Cửa phòng vào lúc đó phát ra một trận vang động khàn khàn, sau đó bị người chậm rãi đẩy ra từ bên ngoài, lộ ra khe hở một cánh cửa.
Một cái tay duỗi vào, bên trên tay có một củ khoai lang lớn chừng quả đấm, dường như mới nướng cách đó không lâu, còn bốc hơi nóng.
"Nếu như ta rời đi, khoai lang này cho ai ăn đây?" Cùng thời gian này, một thanh âm truyền đến.
Phương Tử Ngư ngẩn người nhìnkhoai lang đã nướng đến chín vàng kia, nháy nháy mắt, cuối cùng hồi phục thần trí.
"Họ Từ kia." Nàng đứng người lên, vừa mừng vừa sợ nhìn về phía cửa phòng, mà người ngoài phòng kia rốt cục cũng đi đến, giờ phút này đang một mặt ý cười nhìn nàng."sao ngươi lại tới đây?"
"Nghe nói Phương đại tiểu thư nhà ta đang khóc sưng cái mũi, ta phải nhanh chóng tới nhìn xem." Từ Hàn đi đến trước mặt Phương Tử Ngư, đưa khoai lang trong tay tới trong ngực nàng, ánh mắt lại như chế nhạo rơi vào bên trên mặt còn chưa lau khô vệt nước mắt của Phương Tử Ngư.
Phương Tử Ngư nghe vậy lập tức nín khóc mà cười, nàng nhận lấy khoai lang, tức giận liếc mắt nhìn Từ Hàn.
"Ngươi giễu cợt ta như thế này, chờ ta gặp được họ Trần kia, có tin ta để cho hắn đánh rụng răng cửa của ngươi hay không."
"Nữ hiệp tha mạng." Từ Hàn vội vàng phối hợp nói.
"Hừ." Phương Tử Ngư thấy thế tâm tình có lẽ khá hơn một chút, nàng vừa ăn khoai lang Từ Hàn đưa tới, vừa nói: "ngươi vào bằng cách nào?"
Từ Hàn nhún vai, "đi tới."
Phương Tử Ngư đương nhiên sẽ không tin chuyện hoang đường hắn nói ra, nhưng cũng không muốn dây dưa quá nhiều trên chuyện này, "mấy ngày nữa Diệp cô nương của ngươi sẽ phải gả cho người khác, ngươi đã có nhàn tâm này tại sao không tới nhìn xem?"
"Không phải ngươi cũng sẽ phải lập gia đình ư?" Từ Hàn nhíu mày, chế giễu lại.
Ai ngờ lời này lại đâm trúng đau đớn của Phương Tử Ngư, lông mày của nàng nhíu một cái, tay cầm khoai lang dừng một chút, thần tình trên mặt cũng cô đơn thêm vài phần.
"Ngươi cũng đừng quá lo lắng, hôm nay Lâm Khai kia đã bị ta đánh cho một trận, có lẽ không tỉnh lại trước lúc đại hội luận đạo." Từ Hàn vội vàng trấn an, hắn vốn chỉ muốn nói đùa một chút, cũng không muốn thấy Phương Tử Ngư lại bắt đầu khóc sướt mướt.
Ngày bình thường thường thấy tính tình nàng tùy tiện, bây giờ lại bộ dáng ủy khuất như vậy, cho nên trong lòng Từ Hàn cũng cảm giác rất khó chịu.
"Sớm một ngày hay chậm một ngày, sớm muộn cũng phải gả, vậy thì khác nhau ở chỗ nào?" Nhưng an ủi như vậy lại hoàn toàn phản tác dụng, đầu Phương Tử Ngư lại thấp càng sâu hơn.
Từ Hàn thấy thế, lại cười một tiếng.
"Như vậy là không muốn gả?"
"Nói nhảm." Phương Tử Ngư ồm ồm đáp lại.
"Thế mà trước đó vài ngày Tống huynh đã bảo ngươi rời khỏi Linh Lung các, nếu như ngươi nghe hắn, sao có thể dính phải tai họa này?" Từ Hàn trầm giọng nói.
Phương Tử Ngư nghe vậy sững sờ, nàng dường như hiểu được ý tứ trong lời nói của Từ Hàn, chợt ngửa đầu nhìn về phía hắn: "không phải ngươi một mực bị giam ở sân nhỏ sao? Làm sao biết việc này hay vậy?"
"Có câu nói là tú tài không ra khỏi cửa, nhưng vẫn biết chuyện thiên hạ. Từ mỗ dù sao cũng có chút bản lĩnh so với một tên tú tài a?" Từ Hàn cười nói.
Phương Tử Ngư hiển nhiên biết đây là Từ Hàn hồ ngôn loạn ngữ để lừa gạt nàng, nàng chỉ lơ đễnh."khá khen ngươi lợi hại, họ Tống kia cũng thật sự mê mẩn tâm trí, oan uổng ta còn coi hắn là bằng hữu, ai biết sau khi đầu nhập dưới trướng Tư Không Bạch lại như đổi lại một người khác, hôm đó gặp được ở cổng phủ Tế thế còn hung hăng nói chút chuyện, nói rằng người giống như ta ở lại Linh Lung các chính là một cái tai họa, không bằng nên sớm rời đi. Ta tức không nhịn nổi, liền cãi nhau với hắn một trận ầm ĩ."
Từ Hàn nghe được lời ấy, lông mày nhíu lại, sau đó bất động thanh sắc hỏi: "vậy sao ngươi không nói?"
"Ta có thể nói thế nào? Ta đương nhiên chửi mắng hắn một trận rồi, đây là Linh Lung các của mọi người, cũng không phải Linh Lung các của riêng họ Tống hắn." Phương Tử Ngư ưỡn ngực, rất là ngạo khí nói.
"Linh Lung các đương nhiên không phải họ Tống, nó họ Tư Không." Từ Hàn nhàn nhạt tiếp lời.
"Có ý gì?" Phương Tử Ngư nhướng mày, rất là không vui.
"Ngươi thật sự không nhìn ra được sao? Linh Lung các hiện tại sớm đã bị Tư Không Bạch hắn một tay che trời." Từ Hàn đưa mắt nhìn thẳng Phương Tử Ngư, lạnh giọng nói.
". . ."
Phương Tử Ngư lập tức trầm mặc lại, mãi đến mấy giây về sau nàng mới nhìn về phía Từ Hàn, hỏi: "ngươi nói những thứ này là có ý gì?"
"Tiếp tục chờ đợi ở Linh Lung các bây giờ ngoại trừ bồi tiếp nó đi tới diệt vong thì không còn bất cứ ý nghĩa gì, không bằng. . ."
Từ Hàn còn chưa nói xong, đã bị Phương Tử Ngư cứng rắn đánh gãy.
"Ta đương nhiên bắt đầu hiểu chuyện phát sinh ở Linh Lung các, nhưng nó có ân dưỡng dục ta, bây giờ nó gặp nguy nan thì ta sao có thể rời đi! Họ Từ kia, ngươi xem Phương Tử Ngư ta là người nào?" Thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trong mắt lại lộ ra quyết ý tựa như núi cao vững chắc.
"Ta đang dạy ngươi cứu Linh Lung các như thế nào."
Giọng nói của Từ Hàn bị hắn ép tới cực thấp.
"Cứu? Làm sao cứu?"
"Đại thụ sẽ nghiêng, mục nát từ bên trong."
"Nhánh mới muốn sống, chỉ có. . ."
"Phá rồi lại dựng!"
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)