Tàng Phong - Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Từ Hàn, Ninh Trúc Mang dặn dò Từ Hàn ba ngày sau sẽ phải lên đường, sau đó vị chưởng giáo đại nhân này liền quay người rời đi.
Từ Hàn cũng không miệt mài theo đuổi quan hệ giữa Ninh Trúc Mang cùng Phương Tử Ngư rốt cuộc là như thế nào, hắn cầm lấy bình sứ đựng Đại Hoang hơi hơi suy tư một phen, cũng có chút không thể kìm nén được, muốn nuốt viên Đại Hoang đan này ngay lập tức, nhưng hắn rất nhanh thu hồi tâm tư như vậy.
Đối với hắn mà nói thì Đại Hoang đan rất quan trọng.
Bất kể nói như thế nào, thứ này rốt cuộc vẫn là đan dược.
Mà chỉ cần là đan dược, cũng cần phải dùng một cách điều độ, nhưng kinh mạch của hắn vẫn chưa chữa trị xong, dược lực của Đại Hoang đan này giúp kinh mạch vận chuyển rất có thể không đạt được hiệu quả mà Từ Hàn muốn. Đại Hoang đan lại là thứ vô cùng quý giá, một khi lãng phí muốn luyện chế ra thêm một viên lại khó càng thêm khó.
Để bảo đảm không sơ hở tý nào, hắn phải chữa trị hoàn toàn kinh mạch trong cơ thể rồi mới thôn phệ nó, đó mới là thượng sách.
Từ Hàn suy nghĩ kĩ một lúc lâu, một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt trong cơ thể hắn đã bị đả thông chín mươi ba miếng, dựa theo kế hoạch lúc trước thì chỉ mất ba năm sẽ chữa trị xong, thế nhưng ba ngày sau hắn phải cùng Phương Tử Ngư lên đường tiến về thành Nhạn Lai, đến lúc đó người nhiều tai mắt nhiều chỉ sợ sẽ rất bất tiện.
Nghĩ tới đây Từ Hàn liền có quyết đoán.
Hiện tại hắn có rất nhiều Ngưng Nguyên đan, thế nhưng bởi vì sợ một lần hấp thu quá nhiều dược lực sẽ tạo thành tai họa ngầm đối với thân thể, bởi vậy mỗi ngày hắn đều nghiêm khắc khống chế số lượng Ngưng Nguyên đan mà mình nuốt vào.
Nhưng nhìn thái độ của Ninh Trúc Mang có thể thấy được hành trình đến thành Nhạn Lai này chắc chắn sẽ hung hiểm muôn phần, Từ Hàn đương nhiên không dám khinh thường, cần có thể trạng mạnh nhất để ứng đối chuyện này.
Bởi vậy hắn lại tiếp tục lấy ra một trăm miếng Ngưng Nguyên đan từ trong chỗ đựng đan dược, hai con ngươi trầm xuống, nuốt tất cả vào giống như ăn kẹo vậy.
Những đan dược kia vào trong bụng, dược lực tràn đầy ngay lập tức nổ tung trong bụng hắn, khiến đầu hắn trong lúc nhất thời có chút mơ hồ, nhưng may mắn hắn đã có sự chuẩn bị với chuyện này, hắn rất nhanh hồi phục thần trí từ lực lượng của thuốc này trùng kích, thúc giục những dược lực này đi tới lục phủ ngũ tạng, lúc đó trong lục phủ ngũ tạng của hắn lóe lên ánh sáng tím, những dược lực kia rất nhanh hóa thành lực lượng kỳ dị như lúc trước phản ngược lại.
Từ Hàn không dám khinh thường, vào lúc đó nín thở ngưng thần, điều khiển những lực lượng màu tím này rót vào trong kinh mạch của mình.
Một khi những lực lượng kia tràn vào, tựa như mưa thuận gió hoà bắt đầu bồi dưỡng những kinh mạch bị tổn thương trong cơ thể Từ Hàn.
Từ Thiên Tuyền, Thiên Phủ, đến Ưng Song, Lưu Môn, những khiếu huyệt bị tổn thương của hắn đã bắt đầu quán thông từng cái, từng cái một.
Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, trên trán Từ Hàn vẫn xuất hiện chi chít mồ hôi, mà kèm theo một hồi nổ vang ở trong cơ thể hắn, trên mặt có chút tái nhợt của Từ Hàn bỗng nhiên trồi lên một nụ cười.
Kinh mạch của hắn rốt cuộc đã khơi thông hoàn toàn rồi!
Điều này cũng có nghĩa là giờ khắc này hắn có thể tu hành như tu sĩ bình thường, mà Diễn Kiếm Chủng đã yên lặng trong cơ thể hắn rất lâu dường như cùng lúc này cũng cảm nhận được, phát ra một hồi rung động rất nhỏ.
Thế nhưng vẻ hưng phấn như vậy còn chưa duy trì được quá lâu, thân thể Từ Hàn bỗng nhiên chấn động, hắn tự cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình bắt đầu rung rung, từng đường ánh sáng tím chói mắt hiện lên.
Từ Hàn thấy rõ ràng, những ánh sáng tím này chính là những lực lượng màu tím thần kì ở trong cơ thể hắn những ngày này.
Từ Hàn rốt cuộc vẫn không từng trải qua tình cảnh như vậy, nhất thời cũng không rõ biến hóa như thế cuối cùng là tốt hay xấu, nhưng cũng không dám thăm dò tuỳ tiện, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, nhưng toàn bộ quá trình vẫn bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ.
Mà đúng lúc này những hào quang màu tím kia bắt đầu thoát ly lục phủ ngũ tạng của Từ Hàn, tụ tập đến một chỗ, hóa thành một cái quang cầu màu tím.
Còn không chờ Từ Hàn làm ra bất kỳ phản ứng nào thì quang cầu màu tím kia đã mãnh liệt nhảy chồm trào vào trong kinh mạch Từ Hàn, sau đó bắt đầu lưu động theo kinh mạch.
Đồng tử Từ Hàn vào một khắc này đột nhiên phóng đại.
Hắn kinh dị phát hiện theo quang cầu màu tím kia du động, lỗ chân lông quanh người hắn liền bắt đầu không tự chủ mà mở rộng ra, linh khí thiên địa trong vòng mấy trượng chung quanh người, bắt đầu điên cuồng tụ tập vào người hắn, sau khi những linh khí kia nhập vào cơ thể, liền tụ họp vào quang cầu màu tím, thuận theo quang cầu màu tím cùng nhau du tẩu cùng trong kinh mạch của hắn.
Mà càng thêm thần kỳ chính là, mỗi khi chạy qua một cái khiếu huyệt của hắn, cái khiếu huyệt liền giống như ngọn đèn gặp minh hỏa, bỗng nhiên sáng lên.
Con đường tu hành nội công khác biệt với luyện thể, cũng không chỉ đơn giản là làm cho nội lực lớn mạnh.
Lấy cảnh giới Đan Dương cảnh của Từ Hàn hiện tại làm thí dụ.
Đan Dương cảnh chia làm năm cảnh giới là Thiên Địa Huyền Hoàng cùng đại thành.Cách phân biệt bốn cảnh giới trước chính là thắp sáng một trăm linh tám cái khiếu huyệt trong cơ thể, lấy số ba chín là giới hạn, mỗi khi thắp sáng hai mươi bảy chỗ khiếu huyệt liền tấn chức một tầng cảnh giới. Cho đến khi một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt hoàn toàn thắp sáng, liền kết xuất Nội đan, tấn thăng làm Đan Dương cảnh đại thành.
Mặc dù Từ Hàn đã chữa trị xong kinh mạch, nhưng trong cơ thể lại không có chút khí cơ, theo lý còn phải bước một cái dấu chân, thắp sáng lần lượt những huyệt vị này.
Chỉ là thứ ánh sáng tím kia lại cực kỳ quỷ dị, vậy mà tự mình dẫn dắt linh khí trong thiên địa, bắt đầu trợ giúp Từ Hàn thắp sáng những khiếu huyệt này.
Lúc này thời gian mới trôi qua có nửa khắc, trong cơ thể Từ Hàn hiển nhiên đã bị đốt sáng lên hơn mười cái khiếu huyệt, mà ánh sáng tím kia vẫn không có ý dừng lại, tiếp tục dẫn dắt linh khí trong thiên địa đi vào kinh mạch Từ Hàn.
Từ Hàn hơi hơi cảm nhận một chút, những khiếu huyệt bị điểm sáng chẳng những không có bất cứ chỗ khác thường nào, mà đáng sợ hơn chính là, những khiếu huyệt này lớn mạnh hơn gấp mấy lần so với người bình thường, hắn tính toán kỹ một phen khiếu huyệt này có thể dung nạp chân khí ít nhất cũng phải gấp ba người bình thường.
Quang cầu màu tím đã không cần Từ Hàn thúc giục, mà hắn cũng thoáng buông lỏng tâm thần, bắt đầu suy tư tâật kỹ vì sao lại sinh ra tình huống như vậy.
Hắn nghĩ đến ghi chép trên những sách cổ "như ý" mà hắn nhờ Sở Cừu Ly "Như ý" trộm đến vài ngày trước, ý đồ chải vuốt ra một cái manh mối.
Nhưng thật đáng tiếc chính là, tự khi có ghi chép đến nay, dường như cho tới bây giờ không ai có thể triệu hoán Thiên Kiếp ở Bảo Bình cảnh, mà ngay cả có một hai cái dị loại như vậy. Thì cũng không ai có thể sống sót dưới Thiên kiếp đủ để Tiên Nhân tan thành mây khói.
Vì vậy Từ Hàn chắc chắn sẽ không tìm được đáp án.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể quy kết nó với Thiên kiếp phụng dưỡng mang tới chỗ tốt, nhưng bởi vì lúc trước chưa bao giờ có, hoặc là nói chưa bao giờ ghi chép qua một dị loại như hắn, bởi vậy, nếu không có ghi chép thì có lẽ lực lượng Thiên Kiếp phụng dưỡng sẽ không mang đến bất cứ chỗ tai hại nào cho hắn.
Nghĩ như vậy Từ Hàn liền cảm thấy an tâm, ngưng thần nhìn quang cầu màu tìm kia tiếp tục thắp sáng khiếu huyệt của hắn.
...
Đảo mắt, hai canh giờ trôi qua.
Mưa tuyết buông xuống Linh Lung Các, Từ Hàn ngồi ngay ngắn ở trong nội viện không chút dao động như được điêu khắc ra, trên người hắn phủ đầy tuyết trắng, gần như đã che khuất cả thân thể.
Nhưng hắn vẫn không hề động đậy, giống như lão tăng nhập định lâm vào cảnh giới huyền diệu nào đó.
Linh khí trong thiên địa chung quanh càng điên cuồng vọt tới, gần như muốn hút khô linh khí nơi này.
Oanh!Kèm theo một tiếng vang nhỏ, Thần Đình - chỗ khiếu huyệt thứ một trăm lẻ tám trong cơ thể Từ Hàn bị điểm sáng.
Mà quang cầu màu tím kia dường như cũng bởi vì tiêu hao quá nhiều lực lượng mà ảm đạm thêm vài phần.
Nhưng sau khi nó đốt sáng một chỗ khiếu huyệt cuối cùng của Từ Hàn, lại cũng không bởi vậy mà dừng lại, nó bắt đầu xông tới huyệt Thần Đình, chỗ khiếu huyệt cuối cùng mà hắn vừa thắp sáng.
Từ Hàn bất ngờ với biến hóa như vậy, hắn thầm kêu một tiếng không tốt, muốn ngăn cản quang cầu màu tím tùy ý làm bậy, thế nhưng mặc dù hắn đốt sáng lên hơn một trăm chỗ khiếu huyệt trong cơ thể, nhưng dù sao vẫn chưa kịp tu luyện, trong cơ thể không có một chút chân khí, thực sự không thể làm bất cứ điều gì.
Mà lúc này một trận đau nhức kịch liệt truyền đến, huyệt Thần Đình của hắn vào lúc này bị quang cầu màu tím kia cứng rắn đánh vỡ.
Trong lòng Từ Hàn lập tức như tro tàn, khiếu huyệt này vừa mới được chữa trị, thì lại bị phá hủy lần nữa, quả thực đúng với câu trừ trên trời rơi xuống địa ngục chẳng qua chỉ là cái đảo mắt mà thôi.
Nhưng suy nghĩ như vậy chưa tiếp tục được bao lâu, trong mắt Từ Hàn bỗng nhiên hiện lên một vẻ khác thường.
Huyệt Thần Đình bị đánh vỡ cũng không vì chuyện này mà khô héo đi, chỉ là thuận theo khiếu huyệt kia vỡ lại bắt đầu nổi lên một vật thật dài, vật kia thuận theo quang cầu màu tím di động, không ngừng dài ra. Cho đến khi quang cầu kia đi đến một chỗ khác trong cơ thể Từ Hàn, sau đó một cái điểm sáng sáng lên. Cùng giống như một trăm lẻ tám khiếu huyệt còn lại trong cơ thể hắn, lóe ra hào quang sáng lạn.
"Đây là..." Từ Hàn sững sờ, "huyệt Long Hạ"
Thần sắc trên mặt hắn lập tức trở nên cổ quái.
Có hàng trăm, hàng ngàn huyệt vị trong cơ thể con người, mà chỉ duy nhất một trăm lẻ tám miếng khiếu huyệt này mới là mấu chốt cho việc tu hành của tu hành giả, cũng không phải là vì khiếu huyệt trên người bọn họ khác biết so với hắn, mà vì bọn họ hoàn toàn quán chú phía trên kỳ kinh bát mạch, có thể nối thành một mảnh, mặc dù những huyệt vị còn lại cũng tự mình tương thông, lại không thể sắp xếp như một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt kia, bởi vậy tu hành giả bình thường không thể tu hành những huyệt vị còn lại. Nếu như không biết ngoài không thể vận dụng chân khí tràn ngập trong khiếu huyệt của mình, mà ngược lại sẽ trầm tích trong người tạo thành tổn thương khó hiểu cho chính mình.
Mà quang cầu màu tím này lại rất thần kỳ, lại cứng rắn sáng lập ra một đường kinh mạch thuận theo huyệt Thần Đình thẳng đến huyệt Long Hạ của hắn...
Thế nhưng việc như thế dường như cũng khiến quang cầu màu tím kia tiêu hao cực lớn, hắn bắt đầu điên cuồng rút ra linh khí trong thiên địa, bắt đầu trùng kích miếng khiếu huyệt thứ một trăm mười kia.
Thân thể Từ Hàn vào lúc đó không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Vào lúc này hắn rốt cuộc ý thức được, đạo Thiên kiếp vô cùng hung ác trước kia rốt cuộc đã mang lại một cái cơ duyên cực lớn cho mình.
Đây chỉ sợ là chuyện chưa từng có trong lịch sử...
Lại thêm hai canh giờ trôi qua, tuyết đã ngừng rơi.
Sắc trời dần dần muộn, Từ Hàn vẫn khô tọa ở trong sân như trước, khiếu huyệt trong cơ thể hắn đã bị mở rộng đến hơn một trăm sáu mươi chỗ, quang cầu càng màu tím kia ảm đạm, dường như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Có thể nói cơ hội như vậy chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Từ Hàn không muốn từ bỏ một cách đơn giản như vậy, hắn bày tất cả một trăm năm mươi miếng Ngưng Nguyên đan còn sót lại của tháng này ra, sau đó nuốt toàn bộ vào miệng, đan dược vào bụng, rất nhanh liền biến thành dược lực tràn đầy tuôn về phía kinh mạch của Từ Hàn, hòa nhập vào bên trong quang cầu màu tím kia.
Ánh sáng tím ảm đạm vào lúc đó lại sáng thêm vài phần, bắt đầu tiếp tục khai phá kinh mạch hắn.
...
Khoảng chừng một khắc đồng hồ trôi qua.
Số lượng khiếu huyệt trong cơ thể Từ Hàn đã đạt đến một trăm tám mươi bảy cái, nhưng dược lực của Ngưng Nguyên đan vào lúc này cũng bị tiêu hao hầu như không còn, quang cầu màu tím kia sắp bị dập tắt một lần nữa.
Từ Hàn không muốn buông tha cơ hội như vậy, thế nhưng hắn lại không thể tìm ra những đan dược khác, càng không thể dừng lại ngay lúc này.
Mà cũng đúng lúc đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cắn răng một cái, móc ra một bình sứ màu trắng từ trong lòng ngực.
Sau đó đổ từ trong bình ra một viên đan dược sáng lấp lánh, sau một lúc hơi do dự, hắn ngửa đầu nuốt nó vào.
Từ Hàn cũng không miệt mài theo đuổi quan hệ giữa Ninh Trúc Mang cùng Phương Tử Ngư rốt cuộc là như thế nào, hắn cầm lấy bình sứ đựng Đại Hoang hơi hơi suy tư một phen, cũng có chút không thể kìm nén được, muốn nuốt viên Đại Hoang đan này ngay lập tức, nhưng hắn rất nhanh thu hồi tâm tư như vậy.
Đối với hắn mà nói thì Đại Hoang đan rất quan trọng.
Bất kể nói như thế nào, thứ này rốt cuộc vẫn là đan dược.
Mà chỉ cần là đan dược, cũng cần phải dùng một cách điều độ, nhưng kinh mạch của hắn vẫn chưa chữa trị xong, dược lực của Đại Hoang đan này giúp kinh mạch vận chuyển rất có thể không đạt được hiệu quả mà Từ Hàn muốn. Đại Hoang đan lại là thứ vô cùng quý giá, một khi lãng phí muốn luyện chế ra thêm một viên lại khó càng thêm khó.
Để bảo đảm không sơ hở tý nào, hắn phải chữa trị hoàn toàn kinh mạch trong cơ thể rồi mới thôn phệ nó, đó mới là thượng sách.
Từ Hàn suy nghĩ kĩ một lúc lâu, một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt trong cơ thể hắn đã bị đả thông chín mươi ba miếng, dựa theo kế hoạch lúc trước thì chỉ mất ba năm sẽ chữa trị xong, thế nhưng ba ngày sau hắn phải cùng Phương Tử Ngư lên đường tiến về thành Nhạn Lai, đến lúc đó người nhiều tai mắt nhiều chỉ sợ sẽ rất bất tiện.
Nghĩ tới đây Từ Hàn liền có quyết đoán.
Hiện tại hắn có rất nhiều Ngưng Nguyên đan, thế nhưng bởi vì sợ một lần hấp thu quá nhiều dược lực sẽ tạo thành tai họa ngầm đối với thân thể, bởi vậy mỗi ngày hắn đều nghiêm khắc khống chế số lượng Ngưng Nguyên đan mà mình nuốt vào.
Nhưng nhìn thái độ của Ninh Trúc Mang có thể thấy được hành trình đến thành Nhạn Lai này chắc chắn sẽ hung hiểm muôn phần, Từ Hàn đương nhiên không dám khinh thường, cần có thể trạng mạnh nhất để ứng đối chuyện này.
Bởi vậy hắn lại tiếp tục lấy ra một trăm miếng Ngưng Nguyên đan từ trong chỗ đựng đan dược, hai con ngươi trầm xuống, nuốt tất cả vào giống như ăn kẹo vậy.
Những đan dược kia vào trong bụng, dược lực tràn đầy ngay lập tức nổ tung trong bụng hắn, khiến đầu hắn trong lúc nhất thời có chút mơ hồ, nhưng may mắn hắn đã có sự chuẩn bị với chuyện này, hắn rất nhanh hồi phục thần trí từ lực lượng của thuốc này trùng kích, thúc giục những dược lực này đi tới lục phủ ngũ tạng, lúc đó trong lục phủ ngũ tạng của hắn lóe lên ánh sáng tím, những dược lực kia rất nhanh hóa thành lực lượng kỳ dị như lúc trước phản ngược lại.
Từ Hàn không dám khinh thường, vào lúc đó nín thở ngưng thần, điều khiển những lực lượng màu tím này rót vào trong kinh mạch của mình.
Một khi những lực lượng kia tràn vào, tựa như mưa thuận gió hoà bắt đầu bồi dưỡng những kinh mạch bị tổn thương trong cơ thể Từ Hàn.
Từ Thiên Tuyền, Thiên Phủ, đến Ưng Song, Lưu Môn, những khiếu huyệt bị tổn thương của hắn đã bắt đầu quán thông từng cái, từng cái một.
Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, trên trán Từ Hàn vẫn xuất hiện chi chít mồ hôi, mà kèm theo một hồi nổ vang ở trong cơ thể hắn, trên mặt có chút tái nhợt của Từ Hàn bỗng nhiên trồi lên một nụ cười.
Kinh mạch của hắn rốt cuộc đã khơi thông hoàn toàn rồi!
Điều này cũng có nghĩa là giờ khắc này hắn có thể tu hành như tu sĩ bình thường, mà Diễn Kiếm Chủng đã yên lặng trong cơ thể hắn rất lâu dường như cùng lúc này cũng cảm nhận được, phát ra một hồi rung động rất nhỏ.
Thế nhưng vẻ hưng phấn như vậy còn chưa duy trì được quá lâu, thân thể Từ Hàn bỗng nhiên chấn động, hắn tự cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình bắt đầu rung rung, từng đường ánh sáng tím chói mắt hiện lên.
Từ Hàn thấy rõ ràng, những ánh sáng tím này chính là những lực lượng màu tím thần kì ở trong cơ thể hắn những ngày này.
Từ Hàn rốt cuộc vẫn không từng trải qua tình cảnh như vậy, nhất thời cũng không rõ biến hóa như thế cuối cùng là tốt hay xấu, nhưng cũng không dám thăm dò tuỳ tiện, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, nhưng toàn bộ quá trình vẫn bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ.
Mà đúng lúc này những hào quang màu tím kia bắt đầu thoát ly lục phủ ngũ tạng của Từ Hàn, tụ tập đến một chỗ, hóa thành một cái quang cầu màu tím.
Còn không chờ Từ Hàn làm ra bất kỳ phản ứng nào thì quang cầu màu tím kia đã mãnh liệt nhảy chồm trào vào trong kinh mạch Từ Hàn, sau đó bắt đầu lưu động theo kinh mạch.
Đồng tử Từ Hàn vào một khắc này đột nhiên phóng đại.
Hắn kinh dị phát hiện theo quang cầu màu tím kia du động, lỗ chân lông quanh người hắn liền bắt đầu không tự chủ mà mở rộng ra, linh khí thiên địa trong vòng mấy trượng chung quanh người, bắt đầu điên cuồng tụ tập vào người hắn, sau khi những linh khí kia nhập vào cơ thể, liền tụ họp vào quang cầu màu tím, thuận theo quang cầu màu tím cùng nhau du tẩu cùng trong kinh mạch của hắn.
Mà càng thêm thần kỳ chính là, mỗi khi chạy qua một cái khiếu huyệt của hắn, cái khiếu huyệt liền giống như ngọn đèn gặp minh hỏa, bỗng nhiên sáng lên.
Con đường tu hành nội công khác biệt với luyện thể, cũng không chỉ đơn giản là làm cho nội lực lớn mạnh.
Lấy cảnh giới Đan Dương cảnh của Từ Hàn hiện tại làm thí dụ.
Đan Dương cảnh chia làm năm cảnh giới là Thiên Địa Huyền Hoàng cùng đại thành.Cách phân biệt bốn cảnh giới trước chính là thắp sáng một trăm linh tám cái khiếu huyệt trong cơ thể, lấy số ba chín là giới hạn, mỗi khi thắp sáng hai mươi bảy chỗ khiếu huyệt liền tấn chức một tầng cảnh giới. Cho đến khi một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt hoàn toàn thắp sáng, liền kết xuất Nội đan, tấn thăng làm Đan Dương cảnh đại thành.
Mặc dù Từ Hàn đã chữa trị xong kinh mạch, nhưng trong cơ thể lại không có chút khí cơ, theo lý còn phải bước một cái dấu chân, thắp sáng lần lượt những huyệt vị này.
Chỉ là thứ ánh sáng tím kia lại cực kỳ quỷ dị, vậy mà tự mình dẫn dắt linh khí trong thiên địa, bắt đầu trợ giúp Từ Hàn thắp sáng những khiếu huyệt này.
Lúc này thời gian mới trôi qua có nửa khắc, trong cơ thể Từ Hàn hiển nhiên đã bị đốt sáng lên hơn mười cái khiếu huyệt, mà ánh sáng tím kia vẫn không có ý dừng lại, tiếp tục dẫn dắt linh khí trong thiên địa đi vào kinh mạch Từ Hàn.
Từ Hàn hơi hơi cảm nhận một chút, những khiếu huyệt bị điểm sáng chẳng những không có bất cứ chỗ khác thường nào, mà đáng sợ hơn chính là, những khiếu huyệt này lớn mạnh hơn gấp mấy lần so với người bình thường, hắn tính toán kỹ một phen khiếu huyệt này có thể dung nạp chân khí ít nhất cũng phải gấp ba người bình thường.
Quang cầu màu tím đã không cần Từ Hàn thúc giục, mà hắn cũng thoáng buông lỏng tâm thần, bắt đầu suy tư tâật kỹ vì sao lại sinh ra tình huống như vậy.
Hắn nghĩ đến ghi chép trên những sách cổ "như ý" mà hắn nhờ Sở Cừu Ly "Như ý" trộm đến vài ngày trước, ý đồ chải vuốt ra một cái manh mối.
Nhưng thật đáng tiếc chính là, tự khi có ghi chép đến nay, dường như cho tới bây giờ không ai có thể triệu hoán Thiên Kiếp ở Bảo Bình cảnh, mà ngay cả có một hai cái dị loại như vậy. Thì cũng không ai có thể sống sót dưới Thiên kiếp đủ để Tiên Nhân tan thành mây khói.
Vì vậy Từ Hàn chắc chắn sẽ không tìm được đáp án.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể quy kết nó với Thiên kiếp phụng dưỡng mang tới chỗ tốt, nhưng bởi vì lúc trước chưa bao giờ có, hoặc là nói chưa bao giờ ghi chép qua một dị loại như hắn, bởi vậy, nếu không có ghi chép thì có lẽ lực lượng Thiên Kiếp phụng dưỡng sẽ không mang đến bất cứ chỗ tai hại nào cho hắn.
Nghĩ như vậy Từ Hàn liền cảm thấy an tâm, ngưng thần nhìn quang cầu màu tìm kia tiếp tục thắp sáng khiếu huyệt của hắn.
...
Đảo mắt, hai canh giờ trôi qua.
Mưa tuyết buông xuống Linh Lung Các, Từ Hàn ngồi ngay ngắn ở trong nội viện không chút dao động như được điêu khắc ra, trên người hắn phủ đầy tuyết trắng, gần như đã che khuất cả thân thể.
Nhưng hắn vẫn không hề động đậy, giống như lão tăng nhập định lâm vào cảnh giới huyền diệu nào đó.
Linh khí trong thiên địa chung quanh càng điên cuồng vọt tới, gần như muốn hút khô linh khí nơi này.
Oanh!Kèm theo một tiếng vang nhỏ, Thần Đình - chỗ khiếu huyệt thứ một trăm lẻ tám trong cơ thể Từ Hàn bị điểm sáng.
Mà quang cầu màu tím kia dường như cũng bởi vì tiêu hao quá nhiều lực lượng mà ảm đạm thêm vài phần.
Nhưng sau khi nó đốt sáng một chỗ khiếu huyệt cuối cùng của Từ Hàn, lại cũng không bởi vậy mà dừng lại, nó bắt đầu xông tới huyệt Thần Đình, chỗ khiếu huyệt cuối cùng mà hắn vừa thắp sáng.
Từ Hàn bất ngờ với biến hóa như vậy, hắn thầm kêu một tiếng không tốt, muốn ngăn cản quang cầu màu tím tùy ý làm bậy, thế nhưng mặc dù hắn đốt sáng lên hơn một trăm chỗ khiếu huyệt trong cơ thể, nhưng dù sao vẫn chưa kịp tu luyện, trong cơ thể không có một chút chân khí, thực sự không thể làm bất cứ điều gì.
Mà lúc này một trận đau nhức kịch liệt truyền đến, huyệt Thần Đình của hắn vào lúc này bị quang cầu màu tím kia cứng rắn đánh vỡ.
Trong lòng Từ Hàn lập tức như tro tàn, khiếu huyệt này vừa mới được chữa trị, thì lại bị phá hủy lần nữa, quả thực đúng với câu trừ trên trời rơi xuống địa ngục chẳng qua chỉ là cái đảo mắt mà thôi.
Nhưng suy nghĩ như vậy chưa tiếp tục được bao lâu, trong mắt Từ Hàn bỗng nhiên hiện lên một vẻ khác thường.
Huyệt Thần Đình bị đánh vỡ cũng không vì chuyện này mà khô héo đi, chỉ là thuận theo khiếu huyệt kia vỡ lại bắt đầu nổi lên một vật thật dài, vật kia thuận theo quang cầu màu tím di động, không ngừng dài ra. Cho đến khi quang cầu kia đi đến một chỗ khác trong cơ thể Từ Hàn, sau đó một cái điểm sáng sáng lên. Cùng giống như một trăm lẻ tám khiếu huyệt còn lại trong cơ thể hắn, lóe ra hào quang sáng lạn.
"Đây là..." Từ Hàn sững sờ, "huyệt Long Hạ"
Thần sắc trên mặt hắn lập tức trở nên cổ quái.
Có hàng trăm, hàng ngàn huyệt vị trong cơ thể con người, mà chỉ duy nhất một trăm lẻ tám miếng khiếu huyệt này mới là mấu chốt cho việc tu hành của tu hành giả, cũng không phải là vì khiếu huyệt trên người bọn họ khác biết so với hắn, mà vì bọn họ hoàn toàn quán chú phía trên kỳ kinh bát mạch, có thể nối thành một mảnh, mặc dù những huyệt vị còn lại cũng tự mình tương thông, lại không thể sắp xếp như một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt kia, bởi vậy tu hành giả bình thường không thể tu hành những huyệt vị còn lại. Nếu như không biết ngoài không thể vận dụng chân khí tràn ngập trong khiếu huyệt của mình, mà ngược lại sẽ trầm tích trong người tạo thành tổn thương khó hiểu cho chính mình.
Mà quang cầu màu tím này lại rất thần kỳ, lại cứng rắn sáng lập ra một đường kinh mạch thuận theo huyệt Thần Đình thẳng đến huyệt Long Hạ của hắn...
Thế nhưng việc như thế dường như cũng khiến quang cầu màu tím kia tiêu hao cực lớn, hắn bắt đầu điên cuồng rút ra linh khí trong thiên địa, bắt đầu trùng kích miếng khiếu huyệt thứ một trăm mười kia.
Thân thể Từ Hàn vào lúc đó không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Vào lúc này hắn rốt cuộc ý thức được, đạo Thiên kiếp vô cùng hung ác trước kia rốt cuộc đã mang lại một cái cơ duyên cực lớn cho mình.
Đây chỉ sợ là chuyện chưa từng có trong lịch sử...
Lại thêm hai canh giờ trôi qua, tuyết đã ngừng rơi.
Sắc trời dần dần muộn, Từ Hàn vẫn khô tọa ở trong sân như trước, khiếu huyệt trong cơ thể hắn đã bị mở rộng đến hơn một trăm sáu mươi chỗ, quang cầu càng màu tím kia ảm đạm, dường như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Có thể nói cơ hội như vậy chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Từ Hàn không muốn từ bỏ một cách đơn giản như vậy, hắn bày tất cả một trăm năm mươi miếng Ngưng Nguyên đan còn sót lại của tháng này ra, sau đó nuốt toàn bộ vào miệng, đan dược vào bụng, rất nhanh liền biến thành dược lực tràn đầy tuôn về phía kinh mạch của Từ Hàn, hòa nhập vào bên trong quang cầu màu tím kia.
Ánh sáng tím ảm đạm vào lúc đó lại sáng thêm vài phần, bắt đầu tiếp tục khai phá kinh mạch hắn.
...
Khoảng chừng một khắc đồng hồ trôi qua.
Số lượng khiếu huyệt trong cơ thể Từ Hàn đã đạt đến một trăm tám mươi bảy cái, nhưng dược lực của Ngưng Nguyên đan vào lúc này cũng bị tiêu hao hầu như không còn, quang cầu màu tím kia sắp bị dập tắt một lần nữa.
Từ Hàn không muốn buông tha cơ hội như vậy, thế nhưng hắn lại không thể tìm ra những đan dược khác, càng không thể dừng lại ngay lúc này.
Mà cũng đúng lúc đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cắn răng một cái, móc ra một bình sứ màu trắng từ trong lòng ngực.
Sau đó đổ từ trong bình ra một viên đan dược sáng lấp lánh, sau một lúc hơi do dự, hắn ngửa đầu nuốt nó vào.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)