Tàng Phong - Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
Nghi lễ tiễn Trần Huyền Cơ rất long trọng.
Chấp sự trưởng lão của ba đỉnh đều tới trước sơn môn, đệ tử của các đỉnh thì lại không cần phải nói, gần như khiến sơn môn Linh Lung Các chật ních người.
Chỉ có duy nhất bóng dáng của Phương Tử Ngư là chẳng thấy.
Trần Huyền Cơ hướng về phía từng người nói lời từ biệt, có lẽ bởi vì muốn đợi bóng hình kia xuất hiện mà những nghi thức này hắn làm rất chậm.
Ước chừng nửa canh giờ hắn mới từ biệt tất cả mọi người.
Nhưng Phương Tử Ngư vẫn không xuất hiện.
Trần Huyền Cơ nhìn về phía Từ Hàn trong đám đệ tử, đối phương gật đầu với hắn một cái, lại lắc đầu.
Ngay sau đó Trần Huyền Cơ thở dài một tiếng, một lần nữa đảo mắt nhìn tất cả mọi người một lần nữa, chắp tay nói: "Lần này từ biệt. Chư vị, hữu duyên gặp lại."
"Hữu duyên gặp lại." Mọi người cũng đều chắp tay đáp lễ.
Trần Huyền Cơ cũng bỏ qua chút hy vọng cầu may cuối cùng trong lòng, hắn vào lúc đó xoay người, kiên quyết tiến bước. Nhóm ba người Mặc Trần Tử trước sơn môn đã sớm chờ từ lâu.
Mặc Trần Tử khẽ gật đầu với Từ Hàn một cái, cứ vậy dẫn mọi người rời khỏi Linh Lung Các.
Mà cách đó không xa, một cô gái tay cầm một bức thư, nước mắt lã chã nhìn theo thân ảnh màu trắng càng lúc càng xa.
Nàng cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí cùng hắn nói lời từ biệt.
Nàng chỉ có thể đứng xa xa nhìn hắn đi xa, một lần nữa đem lá thư kia giữ chặt trong lòng mình. ... Thời điểm tháng tư, đã chớm vào hạ.
Ký Châu đã nắng gắt tới mức khó chịu.
Ký Châu nằm ở vùng biên cảnh phía bắc Đại Chu, mùa đông lạnh mùa hè nóng vốn là bình thường. Dù năm nay không nóng hơn vài phần so với năm trước, nhưng lòng trăm họ dân Ký Châu lại lo âu vạn phần.
Đại quân của Đại Hạ một lần nữa tiến quân tới sát Kiếm Long Quan, quân số tăng tới cả trăm vạn, biến tổng số quân đóng tại Kiếm Long Quan đạt mức ba trăm vạn. Mà vị Bắc Cương Vương vẫn chỉ thủ không công, co đầu rút cổ trong Kiếm Long Quan.
Lời đồn đại dần nổi lên khắp nơi khiến người ta khó phân thật giả.
Mà lưu truyền rộng rãi nhất chính là bệnh cũ của Mục Cực tái phát, khó biết sống chết, thậm chí còn có lời rằng tất cả do nanh vuốt của Trường Dạ Ty gây ra.
Chỉ là nếu Mục Cực chết, hai trăm ngàn quân dưới trướng Mục Vương thành rắn không đầu, đến lúc đó Kiếm Long Quan lâm nguy.
Cuộc sống của dân Ký Châu mấy ngày nay giống như kiến trên chảo nóng, không biết làm sao yên. Một số kẻ có chút tiền đã chuẩn bị chạy tới Thanh Châu, Lương Châu. Mà đám bình dân cũng chỉ có thể yên lặng trông chờ.
So với Ký Châu dân tình không yên, Kiếm Long Quan nằm giữa gió bão lại bình lặng giống như một tảng đá. Mặc cho gió táp mưa sa bên ngoài, hắn vẫn an yên bất động.
"Mục Cực tiểu nhi, nhát gan như chuột. Ngươi còn phải co đầu rụt cổ đến khi nào? Mau mau mở cửa nhận lấy cái chết!"
Tướng lĩnh dưới trướng quốc trụ Thôi Đình của Đại Hạ mỗi ngày đều tới thách thức.
Ô ngôn uế ngữ mắng chửi đã đổi tới vài lượt, nhưng trên Kiếm Long Thành, trừ sĩ tốt tầm thường, gần như chẳng thể tìm nổi bóng một tướng lĩnh bình thường.
Kiếm Long Quan hùng cứ Ký Châu mấy trăm năm giống như đang ngủ, bất kể là thách thức của quân địch hay điều lệnh từ triều đình tới tấp chuyển tới cũng chỉ giống như muối bỏ bể, chẳng hề được đáp lại.
Tiếng nhục mạ vẫn vang lên ngoài quan ải.
Mà bên trong Bắc Cương Vương Phủ, tiếng ho khan kịch liệt vang lên không ngừng, một ngày lại qua một ngày.
"Lão gia, uống thuốc."
Một phụ nhân thân hình lả lướt cẩn thận bưng một bát thuốc đi tới phòng ngủ Bắc Cương Vương, đưa bát thuốc đã được sắc cẩn thận tới gần miệng của nam nhân đang nằm trên giường.
Đó là một người nam nhân với sắc mặt tái nhợt.
Tuổi chỉ khoảng chừng hơn bốn mươi, nhưng bệnh mãn tính hành hạ khiến nếp nhăn trên mặt hắn nhiều hơn vài phần. Mà đáng sợ nhất chính là hai chân của hắn, nhìn qua cũng giống như người bình thường, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện từng mạch máu hắn đã nổi lên đen sì giống như một đám độc xà, nhìn qua hết sức quái dị.
Lúc này người nam nhân giống như đang ngủ say, nửa người hắn dựa lên đầu giường, hai mắt hơi nhắm.
Phụ nhân ôn nhu dùng một cái muỗng nhẹ nhàng múc thuốc trong bát, cẩn thận thổi nguội thuốc trong muỗng, sau đó đưa tới miệng nam nhân.
"Lão gia, uống thuốc." Nàng nhỏ giọng, nói thêm lần nữa.
Hai mắt của nam nhân kia chợt mở ra, trên khuôn mặt bệnh tật xuất hiện chút sắc hồng.
Hắn chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía vị kia phụ nhân: "Bệnh tình nguy kịch, uống chỉ vô dụng, phu nhân tội gì phí công?"
Giọng nói khàn khàn, như đao đã ở thế bại.
Phụ nhân có chút không vui: "Lão gia không được nói bậy, bệnh của lão gia nhất định sẽ tốt lên."
Phụ nhân rất bình tĩnh nói, sau đó đem chiếc muỗng đầy thuốc đưa tới miệng của nam nhân.
Nam nhân kia thấy vậy, khẽ cười khổ, cuối cùng dưới sự cố chấp của phụ nhân kia vẫn uống hết bát thuốc.
Phụ nhân kia thấy vậy, nhoẻn miệng cười, lại dặn dò nam nhân kia phải giữ gìn sức khoẻ, mới an tâm rời đi.
Tới khi nàng đẩy cửa đi ra ngoài, nữ tỳ đứng trước cửa hiểu chuyện lập tức tiến tới đỡ lấy chén thuốc trong tay phụ nhân.
"Đi, gửi thư nói đây đã là bát thuốc thứ năm."
Vẻ ôn nhu trên mặt phụ nhân chậm rãi biến mất, khoé miệng của nàng xuất hiện một đường vòng cung sắc bén.
"Vâng."
Nữ tỳ ở bên cạnh khẽ gật đầu, yêu kiều lui ra. ... Khục! Khục! Khục! Người nam nhân trong phòng sau khi uống thuốc, tiếng ho khan càng trở nên dồn dập. Chân hắn giống như đổ thêm chì, không thể động đậy. Hắn chỉ có thể nghiêng người nằm cạnh mép giường mà ho lên kịch liệt, vừa ho vừa nôn khan.
Mà khi đó một bóng người chớp động. Tốc độ của bóng người kia cực nhanh, chỉ qua một cái chớp mắt đã xuất hiện trong phòng.
Nam nhân như nhận ra, hắn khẽ ngẩng đầu, máu tươi cạnh khoé miệng trào ra. Hiển nhiên bệnh tình của hắn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với bề ngoài.
"Tin tức đã được chuyển đi?"
Hắn yếu ớt vô lực hỏi, tự nâng mình dậy, một lần nữa dựa về phía đầu giường.
"Ừ."
Bóng người mặc hắc y đi tới bên giường, cung kính đỡ lấy người nam nhân.
"Tiện nhân kia lại cho Vương gia uống thuốc?"
Bóng đen ngửi thấy mùi thuốc trong phòng, cau mày. Lệ khí trong mắt như muốn trào ra: "Để ta đi giết ả!"
"Không gấp."
Nam nhân kia khoát tay một cái: "Bệnh tình của ta đã sớm nguy kịch, có uống hay không đối với ta cũng chẳng quan trọng. Còn cần giữ ả lại, ả là tai mắt của Chúc Hiền, cũng là bùa hộ mệnh của chúng ta. Muốn giết ả, còn chưa tới thời điểm."
Bóng đen thấy vậy có chút không đành lòng.
"Nhiều năm như vậy, đã làm khổ Vương gia."
Trong giọng khàn khàn của người kia mang theo chút nghẹn ngào.
Nam nhân nghe vậy cười thảm một tiếng thê lương, hai mắt hắn mắt vô hồn chợt mở ra, ngơ ngẩn nhìn về phía vách tường xa xa. Sau vài nhịp thở, trong con ngươi đen nhánh kia xuất hiện một ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn lẩm bẩm nói: "Mười năm cũng được, trăm đắng nghìn cay cũng tốt."
"Mục hồn bất diệt, nợ máu trả bằng máu!" ... Đỉnh Côn Lôn, như cột chống trời cao vút.
Đỉnh núi toàn thân phù một màu trắng tuyết, phía trên như chống cả chín cõi trời, chân núi như nối thẳng tới hoàng tuyền, mãi mãi chưa từng thay đổi.
Mà bốn phía lại chất đống từng chồng thi hài.
Đại đa số thi thể đã sớm thối rữa, chỉ còn lại xương khô. Chắc hẳn đã qua một thời gian rất dài.
Mà trong đó chỉ có một lão giả mặc thanh y, mặc dù toàn thân đã bị đông cứng thành tượng đá, nhưng sắc mặt vẫn còn hồng hào như cũ, mơ hồ có chút hô hấp.
Ca!
Chợt một âm thanh rất nhỏ vang vọng cả Côn Lôn yên tĩnh.
Một vết nứt xuất hiện trên thân lão giả mặc thanh y.
Vết nứt kia cực kỳ nhỏ, nhưng xuất hiện trên đỉnh núi khiến người ta cảm thấy khó chịu, giống như một con độc xà đang vươn đầu lưỡi của mình ra vậy.
Lão giả mặc thanh y lập tức chấn động một cái, hắn nặng nhọc ngẩng đầu nhìn về phía vết nứt bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh núi.
"Thương Hải Lưu, ta chỉ có thể làm được như vậy."
Lão cười khổ nói, ngay sau đó hô hấp sau vài hơi thở chợt đình chỉ, ý thức của lão cũng dừng, hoàn toàn ngừng lại.
Ngay sau đó một luồng khí u ám đột nhiên cuốn về phía trung tâm ngọn núi. Tất cả các thi hài, bao gồm cả lão giả thanh y đều hoá thành bụi phấn, theo luồng khí kia dần phiêu tán trong trời đất.
Mà vết nứt trên đỉnh núi theo sự tiêu tán của những thi thể kia, tựa như ác thú đã phá được lồng giam, bắt đầu xuất hiện càng nhiều.
Một hướng bầu trời, một hướng vực sâu không đáy.
Trên thông Cửu Tiêu, dưới chỉ Cửu U. (Theo Sâm La Điện Biên Tập: Đất có cửu trọng, gọi là "Cửu U". "Cửu trọng" tức "Trùng Cửu", cho nên Âm Sơn chia ra làm mười tám tầng địa ngục. Thế gian vạn vật đều phải qua xét xử của Sâm La Điện mới quyết định vòng quay sinh tử luân hồi. Cho nên Diêm Vương Điện được gọi là "Sâm La Điện" tức "Vạn Tượng Sâm La" là vậy). ... Đêm đã khuya, Từ Hàn sau khi ăn xong, lại ở khoảng trống trong sân luyện qua một bộ《Tồi Nhạc Kiếm Pháp》mới trở lại trong phòng.
Hắn cảm thấy trong lòng không yên, nhưng cũng không rõ nguyên do.
Bởi vì hôm nay Trần Huyền Cơ rời đi hoặc có thể là những thứ khác? Hắn đều không cảm thấy rõ ràng.
Chẳng qua hắn luôn cảm thấy như có thứ gì đó quan trọng sắp rời xã khỏi bản thân vậy, khiến hắn rất phiền muộn.
Cho dù sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp, phiền muộn trong lòng không hắn không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh bồn nước nóng đã được Sở Cừu Ly chuẩn bị từ trước, chuẩn bị tắm cho thoải mái rồi đi ngủ.
Cách.
Nhưng lúc đó, bên tai hắn vang lên một âm thanh, có vật gì từ trong y phục của hắn rơi xuống.
Từ Hàn sững sờ một chút, nhặt vật kia lên, để trước mắt cẩn thận quan sát.
Mà cùng lúc đó, trong gian nhà của Thiên Sách Phủ cách cả ngàn dặm. Vị đao khách đang ngồi bất động như có cảm giác, cũng móc từ trong ngực ra một vật như Từ Hàn, yên lặng theo dõi.
Đó là một khối ngọc bội.
Trên ngọc bội là những vết nứt chằng chịt.
Khi hai người đều đang cẩn thận quan sát, những vết nứt kia một lần nữa càng lan rộng, chỉ một thời gian ngắn sau khối ngọc đã nhiều thêm vài vết nứt nữa.
Tách.
Lại là một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Rồi sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Từ Hàn, ngọc bội kia biến thành bụi phấn, rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
"Đây là!"
Từ Hàn chưa kịp chuẩn bị, con ngươi hắn vào lúc đó đột nhiên mở rộng, cả người bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.
Bóng đêm như thương, gió hè hơi lạnh từ từ thổi tới, mang theo đám bụi trong tay Từ Hàn cuốn về phương xa.
Thiếu niên như bừng tỉnh, kinh hoảng thất thố. Hắn đưa tay ra muốn nắm lấy chút bụi bặm bị cuốn đi kia, giống như đang cố sức nắm lấy hai tay của ai đó.
Nhưng những hạt bụi đó, hắn làm sao có thể nắm được.
Thiếu niên mấy lần đưa tay ra rồi thu về trống không, rồi cả người lảo đảo, chật vật ngồi phịch xuống mặt đất. Đẩy cả thùng nước nóng kia đổ xuống, nước tràn ra khắp người.
Thanh âm vang vọng đánh thức Diệp Hồng Tiên. Nàng mặc một bộ áo mỏng, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy thiếu niên kia thất thần ngồi trên đất.
"Sao vậy?" Nàng hỏi.
Khi đó, thiếu niên quay đầu lại.
Vẻ mặt của hắn đầy chật vật, trong ngực giữ chặt một đoạn tua rua đã mất đi vật quan trọng nhất.
Trên mặt dính đầy nước.
Chẳng thể nói rõ đó là nước từ thùng tràn ra, hay là nước mắt.
Chấp sự trưởng lão của ba đỉnh đều tới trước sơn môn, đệ tử của các đỉnh thì lại không cần phải nói, gần như khiến sơn môn Linh Lung Các chật ních người.
Chỉ có duy nhất bóng dáng của Phương Tử Ngư là chẳng thấy.
Trần Huyền Cơ hướng về phía từng người nói lời từ biệt, có lẽ bởi vì muốn đợi bóng hình kia xuất hiện mà những nghi thức này hắn làm rất chậm.
Ước chừng nửa canh giờ hắn mới từ biệt tất cả mọi người.
Nhưng Phương Tử Ngư vẫn không xuất hiện.
Trần Huyền Cơ nhìn về phía Từ Hàn trong đám đệ tử, đối phương gật đầu với hắn một cái, lại lắc đầu.
Ngay sau đó Trần Huyền Cơ thở dài một tiếng, một lần nữa đảo mắt nhìn tất cả mọi người một lần nữa, chắp tay nói: "Lần này từ biệt. Chư vị, hữu duyên gặp lại."
"Hữu duyên gặp lại." Mọi người cũng đều chắp tay đáp lễ.
Trần Huyền Cơ cũng bỏ qua chút hy vọng cầu may cuối cùng trong lòng, hắn vào lúc đó xoay người, kiên quyết tiến bước. Nhóm ba người Mặc Trần Tử trước sơn môn đã sớm chờ từ lâu.
Mặc Trần Tử khẽ gật đầu với Từ Hàn một cái, cứ vậy dẫn mọi người rời khỏi Linh Lung Các.
Mà cách đó không xa, một cô gái tay cầm một bức thư, nước mắt lã chã nhìn theo thân ảnh màu trắng càng lúc càng xa.
Nàng cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí cùng hắn nói lời từ biệt.
Nàng chỉ có thể đứng xa xa nhìn hắn đi xa, một lần nữa đem lá thư kia giữ chặt trong lòng mình. ... Thời điểm tháng tư, đã chớm vào hạ.
Ký Châu đã nắng gắt tới mức khó chịu.
Ký Châu nằm ở vùng biên cảnh phía bắc Đại Chu, mùa đông lạnh mùa hè nóng vốn là bình thường. Dù năm nay không nóng hơn vài phần so với năm trước, nhưng lòng trăm họ dân Ký Châu lại lo âu vạn phần.
Đại quân của Đại Hạ một lần nữa tiến quân tới sát Kiếm Long Quan, quân số tăng tới cả trăm vạn, biến tổng số quân đóng tại Kiếm Long Quan đạt mức ba trăm vạn. Mà vị Bắc Cương Vương vẫn chỉ thủ không công, co đầu rút cổ trong Kiếm Long Quan.
Lời đồn đại dần nổi lên khắp nơi khiến người ta khó phân thật giả.
Mà lưu truyền rộng rãi nhất chính là bệnh cũ của Mục Cực tái phát, khó biết sống chết, thậm chí còn có lời rằng tất cả do nanh vuốt của Trường Dạ Ty gây ra.
Chỉ là nếu Mục Cực chết, hai trăm ngàn quân dưới trướng Mục Vương thành rắn không đầu, đến lúc đó Kiếm Long Quan lâm nguy.
Cuộc sống của dân Ký Châu mấy ngày nay giống như kiến trên chảo nóng, không biết làm sao yên. Một số kẻ có chút tiền đã chuẩn bị chạy tới Thanh Châu, Lương Châu. Mà đám bình dân cũng chỉ có thể yên lặng trông chờ.
So với Ký Châu dân tình không yên, Kiếm Long Quan nằm giữa gió bão lại bình lặng giống như một tảng đá. Mặc cho gió táp mưa sa bên ngoài, hắn vẫn an yên bất động.
"Mục Cực tiểu nhi, nhát gan như chuột. Ngươi còn phải co đầu rụt cổ đến khi nào? Mau mau mở cửa nhận lấy cái chết!"
Tướng lĩnh dưới trướng quốc trụ Thôi Đình của Đại Hạ mỗi ngày đều tới thách thức.
Ô ngôn uế ngữ mắng chửi đã đổi tới vài lượt, nhưng trên Kiếm Long Thành, trừ sĩ tốt tầm thường, gần như chẳng thể tìm nổi bóng một tướng lĩnh bình thường.
Kiếm Long Quan hùng cứ Ký Châu mấy trăm năm giống như đang ngủ, bất kể là thách thức của quân địch hay điều lệnh từ triều đình tới tấp chuyển tới cũng chỉ giống như muối bỏ bể, chẳng hề được đáp lại.
Tiếng nhục mạ vẫn vang lên ngoài quan ải.
Mà bên trong Bắc Cương Vương Phủ, tiếng ho khan kịch liệt vang lên không ngừng, một ngày lại qua một ngày.
"Lão gia, uống thuốc."
Một phụ nhân thân hình lả lướt cẩn thận bưng một bát thuốc đi tới phòng ngủ Bắc Cương Vương, đưa bát thuốc đã được sắc cẩn thận tới gần miệng của nam nhân đang nằm trên giường.
Đó là một người nam nhân với sắc mặt tái nhợt.
Tuổi chỉ khoảng chừng hơn bốn mươi, nhưng bệnh mãn tính hành hạ khiến nếp nhăn trên mặt hắn nhiều hơn vài phần. Mà đáng sợ nhất chính là hai chân của hắn, nhìn qua cũng giống như người bình thường, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện từng mạch máu hắn đã nổi lên đen sì giống như một đám độc xà, nhìn qua hết sức quái dị.
Lúc này người nam nhân giống như đang ngủ say, nửa người hắn dựa lên đầu giường, hai mắt hơi nhắm.
Phụ nhân ôn nhu dùng một cái muỗng nhẹ nhàng múc thuốc trong bát, cẩn thận thổi nguội thuốc trong muỗng, sau đó đưa tới miệng nam nhân.
"Lão gia, uống thuốc." Nàng nhỏ giọng, nói thêm lần nữa.
Hai mắt của nam nhân kia chợt mở ra, trên khuôn mặt bệnh tật xuất hiện chút sắc hồng.
Hắn chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía vị kia phụ nhân: "Bệnh tình nguy kịch, uống chỉ vô dụng, phu nhân tội gì phí công?"
Giọng nói khàn khàn, như đao đã ở thế bại.
Phụ nhân có chút không vui: "Lão gia không được nói bậy, bệnh của lão gia nhất định sẽ tốt lên."
Phụ nhân rất bình tĩnh nói, sau đó đem chiếc muỗng đầy thuốc đưa tới miệng của nam nhân.
Nam nhân kia thấy vậy, khẽ cười khổ, cuối cùng dưới sự cố chấp của phụ nhân kia vẫn uống hết bát thuốc.
Phụ nhân kia thấy vậy, nhoẻn miệng cười, lại dặn dò nam nhân kia phải giữ gìn sức khoẻ, mới an tâm rời đi.
Tới khi nàng đẩy cửa đi ra ngoài, nữ tỳ đứng trước cửa hiểu chuyện lập tức tiến tới đỡ lấy chén thuốc trong tay phụ nhân.
"Đi, gửi thư nói đây đã là bát thuốc thứ năm."
Vẻ ôn nhu trên mặt phụ nhân chậm rãi biến mất, khoé miệng của nàng xuất hiện một đường vòng cung sắc bén.
"Vâng."
Nữ tỳ ở bên cạnh khẽ gật đầu, yêu kiều lui ra. ... Khục! Khục! Khục! Người nam nhân trong phòng sau khi uống thuốc, tiếng ho khan càng trở nên dồn dập. Chân hắn giống như đổ thêm chì, không thể động đậy. Hắn chỉ có thể nghiêng người nằm cạnh mép giường mà ho lên kịch liệt, vừa ho vừa nôn khan.
Mà khi đó một bóng người chớp động. Tốc độ của bóng người kia cực nhanh, chỉ qua một cái chớp mắt đã xuất hiện trong phòng.
Nam nhân như nhận ra, hắn khẽ ngẩng đầu, máu tươi cạnh khoé miệng trào ra. Hiển nhiên bệnh tình của hắn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với bề ngoài.
"Tin tức đã được chuyển đi?"
Hắn yếu ớt vô lực hỏi, tự nâng mình dậy, một lần nữa dựa về phía đầu giường.
"Ừ."
Bóng người mặc hắc y đi tới bên giường, cung kính đỡ lấy người nam nhân.
"Tiện nhân kia lại cho Vương gia uống thuốc?"
Bóng đen ngửi thấy mùi thuốc trong phòng, cau mày. Lệ khí trong mắt như muốn trào ra: "Để ta đi giết ả!"
"Không gấp."
Nam nhân kia khoát tay một cái: "Bệnh tình của ta đã sớm nguy kịch, có uống hay không đối với ta cũng chẳng quan trọng. Còn cần giữ ả lại, ả là tai mắt của Chúc Hiền, cũng là bùa hộ mệnh của chúng ta. Muốn giết ả, còn chưa tới thời điểm."
Bóng đen thấy vậy có chút không đành lòng.
"Nhiều năm như vậy, đã làm khổ Vương gia."
Trong giọng khàn khàn của người kia mang theo chút nghẹn ngào.
Nam nhân nghe vậy cười thảm một tiếng thê lương, hai mắt hắn mắt vô hồn chợt mở ra, ngơ ngẩn nhìn về phía vách tường xa xa. Sau vài nhịp thở, trong con ngươi đen nhánh kia xuất hiện một ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn lẩm bẩm nói: "Mười năm cũng được, trăm đắng nghìn cay cũng tốt."
"Mục hồn bất diệt, nợ máu trả bằng máu!" ... Đỉnh Côn Lôn, như cột chống trời cao vút.
Đỉnh núi toàn thân phù một màu trắng tuyết, phía trên như chống cả chín cõi trời, chân núi như nối thẳng tới hoàng tuyền, mãi mãi chưa từng thay đổi.
Mà bốn phía lại chất đống từng chồng thi hài.
Đại đa số thi thể đã sớm thối rữa, chỉ còn lại xương khô. Chắc hẳn đã qua một thời gian rất dài.
Mà trong đó chỉ có một lão giả mặc thanh y, mặc dù toàn thân đã bị đông cứng thành tượng đá, nhưng sắc mặt vẫn còn hồng hào như cũ, mơ hồ có chút hô hấp.
Ca!
Chợt một âm thanh rất nhỏ vang vọng cả Côn Lôn yên tĩnh.
Một vết nứt xuất hiện trên thân lão giả mặc thanh y.
Vết nứt kia cực kỳ nhỏ, nhưng xuất hiện trên đỉnh núi khiến người ta cảm thấy khó chịu, giống như một con độc xà đang vươn đầu lưỡi của mình ra vậy.
Lão giả mặc thanh y lập tức chấn động một cái, hắn nặng nhọc ngẩng đầu nhìn về phía vết nứt bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh núi.
"Thương Hải Lưu, ta chỉ có thể làm được như vậy."
Lão cười khổ nói, ngay sau đó hô hấp sau vài hơi thở chợt đình chỉ, ý thức của lão cũng dừng, hoàn toàn ngừng lại.
Ngay sau đó một luồng khí u ám đột nhiên cuốn về phía trung tâm ngọn núi. Tất cả các thi hài, bao gồm cả lão giả thanh y đều hoá thành bụi phấn, theo luồng khí kia dần phiêu tán trong trời đất.
Mà vết nứt trên đỉnh núi theo sự tiêu tán của những thi thể kia, tựa như ác thú đã phá được lồng giam, bắt đầu xuất hiện càng nhiều.
Một hướng bầu trời, một hướng vực sâu không đáy.
Trên thông Cửu Tiêu, dưới chỉ Cửu U. (Theo Sâm La Điện Biên Tập: Đất có cửu trọng, gọi là "Cửu U". "Cửu trọng" tức "Trùng Cửu", cho nên Âm Sơn chia ra làm mười tám tầng địa ngục. Thế gian vạn vật đều phải qua xét xử của Sâm La Điện mới quyết định vòng quay sinh tử luân hồi. Cho nên Diêm Vương Điện được gọi là "Sâm La Điện" tức "Vạn Tượng Sâm La" là vậy). ... Đêm đã khuya, Từ Hàn sau khi ăn xong, lại ở khoảng trống trong sân luyện qua một bộ《Tồi Nhạc Kiếm Pháp》mới trở lại trong phòng.
Hắn cảm thấy trong lòng không yên, nhưng cũng không rõ nguyên do.
Bởi vì hôm nay Trần Huyền Cơ rời đi hoặc có thể là những thứ khác? Hắn đều không cảm thấy rõ ràng.
Chẳng qua hắn luôn cảm thấy như có thứ gì đó quan trọng sắp rời xã khỏi bản thân vậy, khiến hắn rất phiền muộn.
Cho dù sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp, phiền muộn trong lòng không hắn không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh bồn nước nóng đã được Sở Cừu Ly chuẩn bị từ trước, chuẩn bị tắm cho thoải mái rồi đi ngủ.
Cách.
Nhưng lúc đó, bên tai hắn vang lên một âm thanh, có vật gì từ trong y phục của hắn rơi xuống.
Từ Hàn sững sờ một chút, nhặt vật kia lên, để trước mắt cẩn thận quan sát.
Mà cùng lúc đó, trong gian nhà của Thiên Sách Phủ cách cả ngàn dặm. Vị đao khách đang ngồi bất động như có cảm giác, cũng móc từ trong ngực ra một vật như Từ Hàn, yên lặng theo dõi.
Đó là một khối ngọc bội.
Trên ngọc bội là những vết nứt chằng chịt.
Khi hai người đều đang cẩn thận quan sát, những vết nứt kia một lần nữa càng lan rộng, chỉ một thời gian ngắn sau khối ngọc đã nhiều thêm vài vết nứt nữa.
Tách.
Lại là một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Rồi sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Từ Hàn, ngọc bội kia biến thành bụi phấn, rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
"Đây là!"
Từ Hàn chưa kịp chuẩn bị, con ngươi hắn vào lúc đó đột nhiên mở rộng, cả người bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.
Bóng đêm như thương, gió hè hơi lạnh từ từ thổi tới, mang theo đám bụi trong tay Từ Hàn cuốn về phương xa.
Thiếu niên như bừng tỉnh, kinh hoảng thất thố. Hắn đưa tay ra muốn nắm lấy chút bụi bặm bị cuốn đi kia, giống như đang cố sức nắm lấy hai tay của ai đó.
Nhưng những hạt bụi đó, hắn làm sao có thể nắm được.
Thiếu niên mấy lần đưa tay ra rồi thu về trống không, rồi cả người lảo đảo, chật vật ngồi phịch xuống mặt đất. Đẩy cả thùng nước nóng kia đổ xuống, nước tràn ra khắp người.
Thanh âm vang vọng đánh thức Diệp Hồng Tiên. Nàng mặc một bộ áo mỏng, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy thiếu niên kia thất thần ngồi trên đất.
"Sao vậy?" Nàng hỏi.
Khi đó, thiếu niên quay đầu lại.
Vẻ mặt của hắn đầy chật vật, trong ngực giữ chặt một đoạn tua rua đã mất đi vật quan trọng nhất.
Trên mặt dính đầy nước.
Chẳng thể nói rõ đó là nước từ thùng tràn ra, hay là nước mắt.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)