Tàng Phong - Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
Dịch: Lê Nghĩa
Biên: Phuongkta1
Ninh quốc hầu dù sao vẫn là Ninh quốc hầu.
Bất kể mấy năm nay thất bại, buồn bực, sầu não như thế nào, nhưng thân là hầu gia nên danh tiếng không bị mất đi.
So với trong tưởng tượng của Từ Hàn, quy mô bữa tiệc này còn lớn hơn không ít.
Khách được mời tới đã ngồi đầy điện lớn Hầu phủ, khắp cả ba tầng trong, ba tầng ngoài, chỉ còn lại một lối đi nhỏ ở chính giữa.
Lúc Từ Hàn theo sau người hầu đi tới điện lớn, tất cả ánh mắt của khách mời đổ đồn lên hắn.
Từ Hàn sống đã qua mười tám năm, đây là lần đầu tiên hắn bị nhìn với ánh mắt như thế, nhưng hắn vẫn không có chút nào luống cuống, dù cho trong ánh mắt mọi người có chút kỳ quái. Hắn thẳng lưng, cất bước đuổi theo người hầu, đã sớm đến vị trí mà hắn được an bài.
Có điều hắn không nghĩ đến, là Diệp Thừa Thai lại an bài cho hắn vị trí thứ hai ngay dưới vị trí gia chủ, điều này thực sự khiến cho Từ Hàn sững sờ.
Hắn khẽ nghiêng đầu thoáng nhìn qua Diệp Thừa Thai, cũng nhìn thấy khóe miệng lão mang theo nụ cười nhìn hắn.
Từ Hàn cảm thấy nụ cười này có chút cổ quái, bất quá nơi này là yến hội, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể thu hồi sự nghi ngờ của mình, ngồi xuống.
“Meow.” Vừa mới ngồi xuống, ánh mắt Huyền Nhi bị những món ngon trên bàn hấp dẫn, phát ra tiếng kêu kinh hỉ, liền nhảy phóc lên bàn, hít lấy hít để hương vị các món ngon trên đó, dường như muốn phân biệt giữa các món ăn, món nào sẽ hợp với khẩu vị của mình.
“ Đồ tham ăn” Từ Hàn thấy thế, khẽ cười mắng một cái, nhưng ánh mắt lại nhìn Huyền Nhi với vẻ cưng chiều.
Lúc này, trên điện lớn vẫn còn có nhiều người không có ý định thu hồi ánh mắt, mọi người vẫn như cũ, nhìn Từ Hàn với ánh mắt hiếu kỳ hoặc là khó hiểu.
Cảm nhận được điều này, Từ Hàn hơi sững sờ, đồng thời cũng có chút khó hiểu.
Trong điện lớn, mọi người đều là quan to, khách quý trong thành Trường An, mặc toàn đồ nhung lụa, ăn toàn sơn hào hải vị. Còn Từ Hàn chỉ có một manh áo gai, mang theo một con mèo đen, cánh tay phải thì băng đầy vải trắng. Như vậy, thoáng nhìn Từ Hàn cũng biết, hắn và những vị khách này có chút không hợp.
Lúc mới vào, mọi người hiếu kỳ nhìn hắn thì cũng là chuyện bình thường, cớ sao bấy giờ vẫn như cũ, không thu hồi ánh mắt của mình?
Giả bộ làm như vậy, chẳng lẽ đối với những đại lão gia trong thành Trường An này, kẻ như hắn kỳ lạ đến thế sao?
Từ Hàn không nhịn được, đáy lòng thầm buông lời mỉa mai.
“Chư vị, việc tiểu nữ được Đại trưởng lão Tư Không Bạch của Linh Lung Các thu làm đệ tử, chắc mọi người đã nghe nói tới.” Thân là chủ nhà, lúc này Diệp Thừa Thai nhấc chén rượu, cao giọng nói với mọi người.
“Tiểu nữ có được hồng phúc này, cũng là nhờ các vị ra tay giúp đỡ Diệp phủ trong những năm gần đây, ta xin kính chư vị một ly, cảm tạ chư vị đã giúp đỡ.”
Lời này, hiển nhiên là xuất phát từ đáy lòng lão, Ninh quốc hầu thất thế đã nhiều năm, những người lui tới chỗ này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu như không phải vì Hồng Tiên được Tư Không Bạch thu nhận làm đệ tử, thì hơn nửa người ngồi đây sẽ không để vị Hầu gia này vào mắt.
Diệp Thừa Thai và mọi người đều hiểu rõ những chuyện này, nhưng cũng không có người nào nguyện ý vạch trần. Mà ngược lại, mọi người đều đồng loạt nâng chén trong tay, giống như những bạn già tri kỷ kể cho nhau tình cảnh của mình, sau đó cùng nhau uống hết phần rượu trong chén.
Từ Hàn cũng không ngoại lệ, chẳng qua là khi hắn uống cạn chén rượu, rồi đặt ly rượu xuống thì hắn cảm nhận được một ánh mắt ở cách đó không xa nhìn vào hắn.
Nhưng khác với sự hiếu kỳ của mọi người, ánh mắt này có chút khác biệt, nó không hề mang theo nghi hoặc hay hiếu kỳ, mà chỉ tràn đầy địch ý.
Từ Hàn sững sờ, đảo mắt tìm phương hướng của ánh mắt kia.
Đã thấy ngay tại một chỗ cách hắn không xa, có một thiếu niên cũng trạc tuổi hắn, đang gắt gao nhìn lấy mình.
Thiếu niên kia mặc áo gấm, lưng đeo đai ngọc, vẻ mặt mang vài phần tuấn tú. Chỉ là trên trán hiện vẻ âm kiệt chi khí, quả thực khiến Từ Hàn có chút không thích.Từ Hàn nghĩ mãi không hiểu, hắn mới đến thành Trường An ngày hôm qua. Trưa nay, Diệp Hồng Tiên đến tận cửa gây chuyện. Giờ đây, là gã công tử xuất thân quyền quý này lại đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo. Vậy rốt cuộc, hắn đã trêu chọc những người này lúc nào thì hắn hoàn toàn không nghĩ ra.
Hắn liền không để ý đến gã công tử kia nữa, chỉ cúi đầu đùa giỡn với Huyền Nhi. Thế nhưng, ánh mắt của đối phương như giòi trong xương, gắt gao rơi vào trên người mình, dường như hận không thể một đao giết chết hắn.
“ Hôm qua, vốn là làm phiền chư vị đến đây chia sẻ chuyện tiểu nữ được trưởng lão Tư Không Bạch coi trọng. Hôm nay, đáng lý không nên tiếp tục làm phiền chư vị...” Diệp Thừa Thai lại lên tiếng.
“ Hầu gia, chuyện này...!”
“ Đúng vậy a, chúng ta quen biết nhau đã lâu, hễ là lệnh của Hầu gia, sao chúng ta lại có thể không nghe?”.
Lời vừa ra khỏi miệng Diệp Thừa Thai, có mấy người ở phía dưới liền lên tiếng, cực kỳ nhiệt tình đáp lại. Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, thì nhất định sẽ cảm thán với tình cảm giữa lão và đám người này. Chỉ là, sự thật như thế nào thì trong lòng Diệp Thừa Thai cũng đã rõ.
“Đúng đúng đúng.” Diệp Thừa Thai liên tục gật đầu nói. “chỉ là hôm nay, tiếp tục mời chư vị đến đây là vì Diệp mỗ có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”
Diệp Thừa Thai mỉm cười nói, rồi đưa tay chỉ về phía Từ Hàn cách đó không xa.
Ánh mắt mọi người vào lúc đó rơi vào trên người Từ Hàn một lần nữa.
Trong lòng Từ Hàn chấn động, hoang mang không hiểu cử động lần này của Diệp Thừa Thai có mục đích gì.
Theo bản năng, hắn cảm giác thấy có chút bất an, cơ bắp quanh người vào lúc này lập tức căng lên. Đây là bản năng mà hắn đổi lấy qua bao lần vào sống ra chết. Chỉ cần Diệp Thừa Thai làm điều gì bất lợi với hắn, thì hắn sẽ có thể làm ra phản ứng trong thời gian ngắn nhất, dùng chuyện này để ứng phó.
“ Vị công tử này tên là Từ Hàn.”
“ Là đời sau một vị cố nhân của ta”
“ Kể từ hôm nay, hắn sẽ là....”
Trong lòng Từ Hàn nghẹn lên tận cổ, liên tưởng lại thái độ của Diệp Hồng Tiên lúc trưa, chỉ sợ lão đã nói cho con gái mình biết thân phận của hắn, lúc này chắc có lẽ sẽ nói điều này ra cho mọi người biết.
Là đồ nhi của Phu tử Thiên Sách phủ, thân phận này mẫn cảm đến dường nào?
Sẽ có bao nhiêu người muốn trừ khử hắn đây?
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Hàn trầm xuống, thầm nghĩ Phu tử đã nhìn nhầm người.
“ Là vị hôn phu của tiểu nữ Hồng Tiên.”
Lời ấy vừa phát ra, mọi người ở đây đều vang lên từng hồi tiếng chúc mừng.
“ Hả, chuyện này!”
Mà Từ Hàn lúc này đây khóe miệng co giật một hồi, sắc mặt càng trở nên cực kỳ khó coi. Dù có suy nghĩ thế nào, hắn cũng không nghĩ ra đc Diệp Thừa Thai sẽ đưa hắn ra làm trò hề như vậy!
Hắn sững sờ nhìn xung quanh điện lớn, thấy mọi người hướng về phía hắn chúc mừng, mặc kệ là thật lòng hay giả ý, nhưng sắc mặt bọn họ lúc này đang tỏ ra vui vẻ.
Hiển nhiên, tin tức này bọn họ đã biết từ sớm.
Suy nghĩ một cách kỹ càng, giờ này hắn đã minh bạch vài phần, vì sao hôm nay Diệp Hồng Tiên bỗng nhiên tức giận đánh đến tận cửa, chống đao kiếm về phía nhau.
Mà mọi chuyện đã là như thế, tin tức phủ Ninh Quốc hầu muốn gả con gái nghìn vàng cho một thiếu niên không có danh tiếng gì liền bị Diệp Thừa Thai thả ra bên ngoài vào giờ Thìn hôm nay, lão cũng thừa cơ mời hơn phân nửa quan to hiển quý trong thành Trường An đến đây chúc mừng. Tin tức này có thể nói một viên đá ném ra khơi dậy sóng ngầm tầng tầng lớp lớp, thử hỏi thành Trường An lúc này người nào được cho là nhân vật phong vân?
Ngay cả người buôn bán nhỏ ở ven đường, hễ người nào được hỏi đến vấn đề này thì cũng không chút nghĩ ngợi, nói ra ngay cái tên Diệp Thừa Thai.Nữ nhi bảo bối được Tư Không Bạch, đại trưởng lão cảa Linh Lung Các để ý, khiến bao người trông vào mà thèm không thôi.
Chưa nói đến Diệp Hồng Tiên dung mạo xinh đẹp, chỉ danh tiếng là đệ tử thân truyền của Tư Không Bạch cũng đủ làm phân nửa Vương hầu trong thành Trường An chạy theo như vịt, không ít người sớm nghĩ đến chuyện kết thân với Diệp phủ.
Lại không ngờ được, một tên Từ Hàn không biết từ nơi nào xuất hiện, lại có thể có được thiếu nữ xinh đẹp như thế.
Mọi người cực kỳ hâm mộ đồng thời cũng ghen ghét không kém.
Dù sao Diệp Thừa Thai chính là người truyền ra tin tức cho mọi người, mà không hề cùng họ tranh luận, dù cho đáy lòng tiếc nuối như thế nào thì khuôn mặt vẫn phải tươi cười chúc mừng.
Nhưng Từ Hàn luôn luôn ở trong phủ, cũng không hề quen biết một ai trong thành này, thế nên hắn là người cuối cùng biết được tin tức này.
Nghĩ tới đây Từ Hàn quay đầu, nhìn về phía Diệp Thừa Thai đang ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ đặc sắc trên mặt hắn cực kỳ khó tả.
Đối với ánh mắt mang đầy chất vấn của Từ Hàn, Diệp Thừa Thai làm như không thấy mà chỉ cười, nâng chén ăn mừng với khách mời xung quanh, dường như đang rất cao hứng vì con gái của mình tìm thấy một vị lang quân như ý.
Khi đó, ánh mắt Từ Hàn nhìn về phía Diệp Thừa Thai bắt đầu híp lại
Hắn bắt đầu đoán ra tâm tư của Diệp Thừa Thai.
Ninh quốc hầu là một vị Hầu gia, nói tuy khó nghe nhưng chỉ là một vị Hầu gia hữu danh vô thực tại kinh thành.
Việc Diệp Hồng Tiên được vào Linh Lung Các khiến Diệp gia của lão lúc đầu định bo bo giữ mình lại bị đặt vào đầu ngọn sóng, bất đắc dĩ mới phải trèo lên chiến xa của Thiên Sách Phủ.
Nhưng chẳng qua lão cũng chỉ là một quân cờ.
Lão muốn mang phủ Ninh quốc hầu, hay đúng hơn là đưa con gái lão là Diệp Hồng Tiên vào trung tâm của Thiên Sách Phủ, dùng chuyện này để đảm bảo con gái mình sẽ có một vị trí an toàn khi Thiên Sách Phủ cùng Trường Dạ Ti tranh đấu lẫn nhau, ít nhất không phải là một quân cờ cho người tùy ý vứt bỏ.
Mà Từ Hàn là ai?
Trong suy nghĩ của Diệp Thừa Thai thì tên đệ tử của Phu tử Thiên Sách phủ này chắc chắn sẽ là đường tắt nhanh nhất để lão đạt được ý định của mình.
Vì vậy, mới có mới có tiết mục như ngày hôm nay.
Chiêu cáo cho toàn bộ Trường An biết, con gái lão sẽ lập thất cùng Từ Hàn.
Đây chính là bảng giá mà lão đưa ra với Từ Hàn. Thù lao mà lão phải có khi leo lên chiến xa Thiên Sách Phủ.
Nhưng lão không biết rằng, tuy Từ Hàn thân là đệ tử của Phu tử. Nhưng hiểu biết về Thiên Sách phủ của hắn cũng không hề nhiều như lão nghĩ.
Đương nhiên, dưới lập trường của Diệp Thừa Thai, bất luận là vì gia tộc hay vì con gái mình thì cách làm của lão không sai.
Thế nhưng Từ Hàn lại không thích điều này.
Cảm giác bị người khác lợi dụng, đối với hắn mà nói là tư vị không hề tốt.
Khi đó hắn nhìn Diệp Thừa Thai, hàn ý trong con ngươi càng lúc càng thịnh.
“ Gia hỏa này là hạng người gì, cũng xứng lấy Hồng Tiên làm vợ?” Ngay lửa giân trong lòng Từ Hàn sắp bùng nổ, bỗng có một thanh âm âm trầm đột nhiên vang lên.
Đúng là vị công tử đã nhìn Từ Hàn với ánh mắt thù địch lúc trước
“Ngươi là ai?!” Từ Hàn nghe vậy, chậm quay đầu nhìn lại vị kia, lạnh giọng hỏi.
“ Lâm Khai.”
Biên: Phuongkta1
Ninh quốc hầu dù sao vẫn là Ninh quốc hầu.
Bất kể mấy năm nay thất bại, buồn bực, sầu não như thế nào, nhưng thân là hầu gia nên danh tiếng không bị mất đi.
So với trong tưởng tượng của Từ Hàn, quy mô bữa tiệc này còn lớn hơn không ít.
Khách được mời tới đã ngồi đầy điện lớn Hầu phủ, khắp cả ba tầng trong, ba tầng ngoài, chỉ còn lại một lối đi nhỏ ở chính giữa.
Lúc Từ Hàn theo sau người hầu đi tới điện lớn, tất cả ánh mắt của khách mời đổ đồn lên hắn.
Từ Hàn sống đã qua mười tám năm, đây là lần đầu tiên hắn bị nhìn với ánh mắt như thế, nhưng hắn vẫn không có chút nào luống cuống, dù cho trong ánh mắt mọi người có chút kỳ quái. Hắn thẳng lưng, cất bước đuổi theo người hầu, đã sớm đến vị trí mà hắn được an bài.
Có điều hắn không nghĩ đến, là Diệp Thừa Thai lại an bài cho hắn vị trí thứ hai ngay dưới vị trí gia chủ, điều này thực sự khiến cho Từ Hàn sững sờ.
Hắn khẽ nghiêng đầu thoáng nhìn qua Diệp Thừa Thai, cũng nhìn thấy khóe miệng lão mang theo nụ cười nhìn hắn.
Từ Hàn cảm thấy nụ cười này có chút cổ quái, bất quá nơi này là yến hội, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể thu hồi sự nghi ngờ của mình, ngồi xuống.
“Meow.” Vừa mới ngồi xuống, ánh mắt Huyền Nhi bị những món ngon trên bàn hấp dẫn, phát ra tiếng kêu kinh hỉ, liền nhảy phóc lên bàn, hít lấy hít để hương vị các món ngon trên đó, dường như muốn phân biệt giữa các món ăn, món nào sẽ hợp với khẩu vị của mình.
“ Đồ tham ăn” Từ Hàn thấy thế, khẽ cười mắng một cái, nhưng ánh mắt lại nhìn Huyền Nhi với vẻ cưng chiều.
Lúc này, trên điện lớn vẫn còn có nhiều người không có ý định thu hồi ánh mắt, mọi người vẫn như cũ, nhìn Từ Hàn với ánh mắt hiếu kỳ hoặc là khó hiểu.
Cảm nhận được điều này, Từ Hàn hơi sững sờ, đồng thời cũng có chút khó hiểu.
Trong điện lớn, mọi người đều là quan to, khách quý trong thành Trường An, mặc toàn đồ nhung lụa, ăn toàn sơn hào hải vị. Còn Từ Hàn chỉ có một manh áo gai, mang theo một con mèo đen, cánh tay phải thì băng đầy vải trắng. Như vậy, thoáng nhìn Từ Hàn cũng biết, hắn và những vị khách này có chút không hợp.
Lúc mới vào, mọi người hiếu kỳ nhìn hắn thì cũng là chuyện bình thường, cớ sao bấy giờ vẫn như cũ, không thu hồi ánh mắt của mình?
Giả bộ làm như vậy, chẳng lẽ đối với những đại lão gia trong thành Trường An này, kẻ như hắn kỳ lạ đến thế sao?
Từ Hàn không nhịn được, đáy lòng thầm buông lời mỉa mai.
“Chư vị, việc tiểu nữ được Đại trưởng lão Tư Không Bạch của Linh Lung Các thu làm đệ tử, chắc mọi người đã nghe nói tới.” Thân là chủ nhà, lúc này Diệp Thừa Thai nhấc chén rượu, cao giọng nói với mọi người.
“Tiểu nữ có được hồng phúc này, cũng là nhờ các vị ra tay giúp đỡ Diệp phủ trong những năm gần đây, ta xin kính chư vị một ly, cảm tạ chư vị đã giúp đỡ.”
Lời này, hiển nhiên là xuất phát từ đáy lòng lão, Ninh quốc hầu thất thế đã nhiều năm, những người lui tới chỗ này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu như không phải vì Hồng Tiên được Tư Không Bạch thu nhận làm đệ tử, thì hơn nửa người ngồi đây sẽ không để vị Hầu gia này vào mắt.
Diệp Thừa Thai và mọi người đều hiểu rõ những chuyện này, nhưng cũng không có người nào nguyện ý vạch trần. Mà ngược lại, mọi người đều đồng loạt nâng chén trong tay, giống như những bạn già tri kỷ kể cho nhau tình cảnh của mình, sau đó cùng nhau uống hết phần rượu trong chén.
Từ Hàn cũng không ngoại lệ, chẳng qua là khi hắn uống cạn chén rượu, rồi đặt ly rượu xuống thì hắn cảm nhận được một ánh mắt ở cách đó không xa nhìn vào hắn.
Nhưng khác với sự hiếu kỳ của mọi người, ánh mắt này có chút khác biệt, nó không hề mang theo nghi hoặc hay hiếu kỳ, mà chỉ tràn đầy địch ý.
Từ Hàn sững sờ, đảo mắt tìm phương hướng của ánh mắt kia.
Đã thấy ngay tại một chỗ cách hắn không xa, có một thiếu niên cũng trạc tuổi hắn, đang gắt gao nhìn lấy mình.
Thiếu niên kia mặc áo gấm, lưng đeo đai ngọc, vẻ mặt mang vài phần tuấn tú. Chỉ là trên trán hiện vẻ âm kiệt chi khí, quả thực khiến Từ Hàn có chút không thích.Từ Hàn nghĩ mãi không hiểu, hắn mới đến thành Trường An ngày hôm qua. Trưa nay, Diệp Hồng Tiên đến tận cửa gây chuyện. Giờ đây, là gã công tử xuất thân quyền quý này lại đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo. Vậy rốt cuộc, hắn đã trêu chọc những người này lúc nào thì hắn hoàn toàn không nghĩ ra.
Hắn liền không để ý đến gã công tử kia nữa, chỉ cúi đầu đùa giỡn với Huyền Nhi. Thế nhưng, ánh mắt của đối phương như giòi trong xương, gắt gao rơi vào trên người mình, dường như hận không thể một đao giết chết hắn.
“ Hôm qua, vốn là làm phiền chư vị đến đây chia sẻ chuyện tiểu nữ được trưởng lão Tư Không Bạch coi trọng. Hôm nay, đáng lý không nên tiếp tục làm phiền chư vị...” Diệp Thừa Thai lại lên tiếng.
“ Hầu gia, chuyện này...!”
“ Đúng vậy a, chúng ta quen biết nhau đã lâu, hễ là lệnh của Hầu gia, sao chúng ta lại có thể không nghe?”.
Lời vừa ra khỏi miệng Diệp Thừa Thai, có mấy người ở phía dưới liền lên tiếng, cực kỳ nhiệt tình đáp lại. Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, thì nhất định sẽ cảm thán với tình cảm giữa lão và đám người này. Chỉ là, sự thật như thế nào thì trong lòng Diệp Thừa Thai cũng đã rõ.
“Đúng đúng đúng.” Diệp Thừa Thai liên tục gật đầu nói. “chỉ là hôm nay, tiếp tục mời chư vị đến đây là vì Diệp mỗ có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”
Diệp Thừa Thai mỉm cười nói, rồi đưa tay chỉ về phía Từ Hàn cách đó không xa.
Ánh mắt mọi người vào lúc đó rơi vào trên người Từ Hàn một lần nữa.
Trong lòng Từ Hàn chấn động, hoang mang không hiểu cử động lần này của Diệp Thừa Thai có mục đích gì.
Theo bản năng, hắn cảm giác thấy có chút bất an, cơ bắp quanh người vào lúc này lập tức căng lên. Đây là bản năng mà hắn đổi lấy qua bao lần vào sống ra chết. Chỉ cần Diệp Thừa Thai làm điều gì bất lợi với hắn, thì hắn sẽ có thể làm ra phản ứng trong thời gian ngắn nhất, dùng chuyện này để ứng phó.
“ Vị công tử này tên là Từ Hàn.”
“ Là đời sau một vị cố nhân của ta”
“ Kể từ hôm nay, hắn sẽ là....”
Trong lòng Từ Hàn nghẹn lên tận cổ, liên tưởng lại thái độ của Diệp Hồng Tiên lúc trưa, chỉ sợ lão đã nói cho con gái mình biết thân phận của hắn, lúc này chắc có lẽ sẽ nói điều này ra cho mọi người biết.
Là đồ nhi của Phu tử Thiên Sách phủ, thân phận này mẫn cảm đến dường nào?
Sẽ có bao nhiêu người muốn trừ khử hắn đây?
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Hàn trầm xuống, thầm nghĩ Phu tử đã nhìn nhầm người.
“ Là vị hôn phu của tiểu nữ Hồng Tiên.”
Lời ấy vừa phát ra, mọi người ở đây đều vang lên từng hồi tiếng chúc mừng.
“ Hả, chuyện này!”
Mà Từ Hàn lúc này đây khóe miệng co giật một hồi, sắc mặt càng trở nên cực kỳ khó coi. Dù có suy nghĩ thế nào, hắn cũng không nghĩ ra đc Diệp Thừa Thai sẽ đưa hắn ra làm trò hề như vậy!
Hắn sững sờ nhìn xung quanh điện lớn, thấy mọi người hướng về phía hắn chúc mừng, mặc kệ là thật lòng hay giả ý, nhưng sắc mặt bọn họ lúc này đang tỏ ra vui vẻ.
Hiển nhiên, tin tức này bọn họ đã biết từ sớm.
Suy nghĩ một cách kỹ càng, giờ này hắn đã minh bạch vài phần, vì sao hôm nay Diệp Hồng Tiên bỗng nhiên tức giận đánh đến tận cửa, chống đao kiếm về phía nhau.
Mà mọi chuyện đã là như thế, tin tức phủ Ninh Quốc hầu muốn gả con gái nghìn vàng cho một thiếu niên không có danh tiếng gì liền bị Diệp Thừa Thai thả ra bên ngoài vào giờ Thìn hôm nay, lão cũng thừa cơ mời hơn phân nửa quan to hiển quý trong thành Trường An đến đây chúc mừng. Tin tức này có thể nói một viên đá ném ra khơi dậy sóng ngầm tầng tầng lớp lớp, thử hỏi thành Trường An lúc này người nào được cho là nhân vật phong vân?
Ngay cả người buôn bán nhỏ ở ven đường, hễ người nào được hỏi đến vấn đề này thì cũng không chút nghĩ ngợi, nói ra ngay cái tên Diệp Thừa Thai.Nữ nhi bảo bối được Tư Không Bạch, đại trưởng lão cảa Linh Lung Các để ý, khiến bao người trông vào mà thèm không thôi.
Chưa nói đến Diệp Hồng Tiên dung mạo xinh đẹp, chỉ danh tiếng là đệ tử thân truyền của Tư Không Bạch cũng đủ làm phân nửa Vương hầu trong thành Trường An chạy theo như vịt, không ít người sớm nghĩ đến chuyện kết thân với Diệp phủ.
Lại không ngờ được, một tên Từ Hàn không biết từ nơi nào xuất hiện, lại có thể có được thiếu nữ xinh đẹp như thế.
Mọi người cực kỳ hâm mộ đồng thời cũng ghen ghét không kém.
Dù sao Diệp Thừa Thai chính là người truyền ra tin tức cho mọi người, mà không hề cùng họ tranh luận, dù cho đáy lòng tiếc nuối như thế nào thì khuôn mặt vẫn phải tươi cười chúc mừng.
Nhưng Từ Hàn luôn luôn ở trong phủ, cũng không hề quen biết một ai trong thành này, thế nên hắn là người cuối cùng biết được tin tức này.
Nghĩ tới đây Từ Hàn quay đầu, nhìn về phía Diệp Thừa Thai đang ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ đặc sắc trên mặt hắn cực kỳ khó tả.
Đối với ánh mắt mang đầy chất vấn của Từ Hàn, Diệp Thừa Thai làm như không thấy mà chỉ cười, nâng chén ăn mừng với khách mời xung quanh, dường như đang rất cao hứng vì con gái của mình tìm thấy một vị lang quân như ý.
Khi đó, ánh mắt Từ Hàn nhìn về phía Diệp Thừa Thai bắt đầu híp lại
Hắn bắt đầu đoán ra tâm tư của Diệp Thừa Thai.
Ninh quốc hầu là một vị Hầu gia, nói tuy khó nghe nhưng chỉ là một vị Hầu gia hữu danh vô thực tại kinh thành.
Việc Diệp Hồng Tiên được vào Linh Lung Các khiến Diệp gia của lão lúc đầu định bo bo giữ mình lại bị đặt vào đầu ngọn sóng, bất đắc dĩ mới phải trèo lên chiến xa của Thiên Sách Phủ.
Nhưng chẳng qua lão cũng chỉ là một quân cờ.
Lão muốn mang phủ Ninh quốc hầu, hay đúng hơn là đưa con gái lão là Diệp Hồng Tiên vào trung tâm của Thiên Sách Phủ, dùng chuyện này để đảm bảo con gái mình sẽ có một vị trí an toàn khi Thiên Sách Phủ cùng Trường Dạ Ti tranh đấu lẫn nhau, ít nhất không phải là một quân cờ cho người tùy ý vứt bỏ.
Mà Từ Hàn là ai?
Trong suy nghĩ của Diệp Thừa Thai thì tên đệ tử của Phu tử Thiên Sách phủ này chắc chắn sẽ là đường tắt nhanh nhất để lão đạt được ý định của mình.
Vì vậy, mới có mới có tiết mục như ngày hôm nay.
Chiêu cáo cho toàn bộ Trường An biết, con gái lão sẽ lập thất cùng Từ Hàn.
Đây chính là bảng giá mà lão đưa ra với Từ Hàn. Thù lao mà lão phải có khi leo lên chiến xa Thiên Sách Phủ.
Nhưng lão không biết rằng, tuy Từ Hàn thân là đệ tử của Phu tử. Nhưng hiểu biết về Thiên Sách phủ của hắn cũng không hề nhiều như lão nghĩ.
Đương nhiên, dưới lập trường của Diệp Thừa Thai, bất luận là vì gia tộc hay vì con gái mình thì cách làm của lão không sai.
Thế nhưng Từ Hàn lại không thích điều này.
Cảm giác bị người khác lợi dụng, đối với hắn mà nói là tư vị không hề tốt.
Khi đó hắn nhìn Diệp Thừa Thai, hàn ý trong con ngươi càng lúc càng thịnh.
“ Gia hỏa này là hạng người gì, cũng xứng lấy Hồng Tiên làm vợ?” Ngay lửa giân trong lòng Từ Hàn sắp bùng nổ, bỗng có một thanh âm âm trầm đột nhiên vang lên.
Đúng là vị công tử đã nhìn Từ Hàn với ánh mắt thù địch lúc trước
“Ngươi là ai?!” Từ Hàn nghe vậy, chậm quay đầu nhìn lại vị kia, lạnh giọng hỏi.
“ Lâm Khai.”
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)