Tàng Phong - Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
Trong một quán rượu nhỏ của tiếu trấn Hưng Thịnh, dưới chân Linh Lung Các.
Tống Nguyệt Minh bất đắc dĩ nhìn cô gái phía trước, nhíu mày lo lắng, có vẻ muốn nói lại thôi.
"Có còn rượu hay không, mang thêm cho ta một bầu." Cô gái đã uống tới mức mặt đỏ bừng, lớn tiếng hỏi. Trên khuôn mặt toát lên vẻ phóng khoáng, giống như có thể uống hết cả sông lớn vậy. Chẳng qua vừa nói xong nàng lại nấc lên một tiếng, đồng thời trong không gian cũng truyền tới mùi rượu nồng nặc, khiến Tống Nguyệt Minh phải đưa tay lên che mũi lại.
"Tới!"
Chủ quán rượu chỉ muốn kiếm tiền nên cũng không quản, vừa tiến tới vừa đưa thêm một bầu rượu.
Nhưng Tống Nguyệt Minh đã quắc mắt nhìn, khiến chủ quán chột dạ, chỉ còn cách ngượng ngùng lui ra.
Trấn Hưng Thịnh nằm dưới chân Linh Lung Các, đệ tử trong các cũng thường tới trấn mua đồ. Chủ quán rượu này cũng có chút nhãn lực, chỉ dựa vào cách ăn mặc của hai người cũng có thể đoán ra, một nam một nữ này chính là đệ tử của Linh Lung Các. Nhân vật như vậy trong giang hồ, chỉ là một chủ quán nhỏ như hắn sao có thể đắc tội nổi.
"Hết rượu rồi. Sư tỷ, chúng ta trở về thôi."
Tống Nguyệt Minh vừa nói liền đứng lên, đưa tay muốn đỡ cô gái đang uống say.
Cô gái này hiển nhiên chính là Phương Tử Ngư.
Sáng sớm hôm nay nàng đã tới trước cửa phongf Tống Nguyệt Minh, kéo hắn tới quán rượu trong trấn. Rồi cứ thế một mình uống tới trưa, mà vẫn chưa có ý dừng lại.
Tống Nguyệt Minh mấy lần khuyên giải, đều bị Phương Tử Ngư la hét mà bỏ qua.
Nhưng đến lúc này, hắn cảm thấy uống như vậy không tốt chút nào, vì vậy liền muốn kéo Phương Tử Ngư rời đi.
"Ngươi nói bậy, quán rượu làm sao có thể hết rượu?"
Phương Tử Ngư uống say tới mức không phân biệt nổi phương hướng, chỉ cố gắng giãy giụa tránh khỏi Tống Nguyệt Minh. Nhưng nàng lại không ngờ Tống Nguyệt Minh lần này đã hạ quyết tâm, nếu cứ tiếp tục để Phương Tử Ngư uống như vậy, có thể chút nữa sẽ xảy ra chuyện không hay. Vì vậy hắn cũng không để ý tới đại kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, nâng Phương Tử Ngư lên, rảo bước ra cửa quán rượu.
Thấy vậy chủ quán đã híp mắt bước tới, giơ năm ngón tay, ý chỉ tiền rượu hết năm lượng bạc.
Tống Nguyệt Minh gần như chưa bao giờ uống rượ, giá tiền cũng không biết rõ, lại thêm tình hình lúc này của Phương Tử Ngư không tốt. Vì vậy cũng không thèm so đo với chủ quán, chỉ có thể cắn răng mà móc ra năm lạng bạc trả tiền rượu, rồi mới đưa Phương Tử Ngư rời khỏi.
...
"Để ta xuống, ta muốn uống."
Tống Nguyệt Minh vất vả một hồi mới cõng được Phương Tử Ngư, nhưng đại tiểu thư này cũng chẳng chịu yên, dọc đường thỉnh thoảng vẫn đòi uống tiếp. Vốn là một người thích nói nhiều như Tống Nguyệt Minh lúc này mới biết thế nào là hành hạ, bị Phương Tử Ngư làm cho đau cả đầu.
"Đừng uống nữa, uống tiếp là sức khoẻ của sư tỷ sẽ không ổn."
Tống Nguyệt Minh cõng Phương Tử Ngư trên đường lên núi, cũng nói vài lời khuyên nhủ.
"Ngươi thì hiểu cái gì? Ta muốn mượn rượu tiêu sầu." Phương Tử Ngư chỉ có thể miễn cưỡng phản bác.
"Chẳng phải vế sau còn có một câu là càng sầu thêm sao?"
Tống Nguyệt Minh cũng không có bản lãnh khua môi múa mép như Từ Hàn, mà là người thẳng thắn, nghĩ gì bèn nói đó.
"Ngươi!" Phương Tử Ngư nổi đóa.
Nhưng nàng cũng không phải là một người dễ chịu thua, bèn nghiêng đầu một cái, cắn răng nói: "Ngươi đã từng yêu thích người nào chưa? Ngươi biết đó là cái gì cảm giác sao? Ngươi vốn không hiểu, nói chuyện với ngươi chẳng có ý nghĩa."
Tống Nguyệt Minh nghe vậy ngẩn người, cảm thấy lời của Phương Tử Ngư nói có chút không đúng.
"Ta cũng từng yêu thích người khác! Có thể ta không giống như sư tỷ."
Hắn có chút không phục phản bác.
Chẳng qua vừa nghe thấy vậy, Phương Tử Ngư liền cảm thấy hứng thú.
Nàng mượn men rượu, bắt đầu ở trên lưng Tống Nguyệt Minh giãy giụa: "Nói nhanh lên. Là ai hả, là ai?"
Da mặt Tống Nguyệt Minh dù sao cũng mỏng, bị Phương Tử Ngư truy hỏi như vậy khiến hắn có chút ngượng ngùng, ấp úng hồi lâu không nói ra được gì cả.
Phương Tử Ngư sao có thể để hắn giả ngu mà bỏ qua, lập tức bèn nói nếu Tống Nguyệt Minh không nói cho nàng biết, khi trở về nàng sẽ tiếp tục uống rượu. Tống Nguyệt Minh tâm tư đơn thuần vốn không phải đối thủ của một đại tiểu thư tinh quái, nhất thời đã bại trận.
"Diệp sư thúc."
Hắn thấp giọng, dùng thanh âm nhỏ lý nhí, vô cùng không tình nguyện nói.
"Cái gì?"
Cũng không biết là cố ý trêu cợt, hay là không nghe rõ, Phương Tử Ngư vào lúc đó lớn tiếng hỏi.
"Diệp sư thúc! Diệp Hồng Tiên!" Tống Nguyệt Minh lúc đó nói lớn thêm vài phần.
"A?"
Phương Tử Ngư khẽ kêu lên một tiếng khoa trương. Sau đó trên gương mặt đỏ ửng vì rượu của nàng nổi lên vẻ chế nhạo: "Không trách ta thấy ngươi thường xuyên chạy tới chỗ tên họ Từ kia, hoá ra là có dụng ý khác."
"Không nhìn ra đó, cái tên họ Tống này cứ một tiếng Từ huynh, hai tiếng Từ huynh, nhưng lại có chủ ý quan tâm tới hôn phu của người ta."
"Sư tỷ!"
Tống Nguyệt Minh nghe vậy nhất thời vừa vội vừa giận. Hắn dừng bước, vội vàng giải thích: "Ta vốn chỉ yêu thích Diệp sư thúc, nhưng nàng đã là hôn thê của Từ huynh. Có câu vợ bạn không thể nghĩ bừa, ta cũng đã sớm cắt đứt ý niệm rồi. Ta cùng Từ huynh thân cận cũng chỉ vì hợp ý mà thôi, sư tỷ chớ có hồ ngôn loạn ngữ."
Thấy Tống Nguyệt Minh giống như có vài phần nổi giận, Phương Tử Ngư vội vàng khoát tay, cười nói: "Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút. Ngươi kích động cái gì?"
"Đùa giỡn như vậy là không được."
Tống Nguyệt Minh xụ mặt nói, sau đó liền nhằm hướng Trọng Củ Phong mà bước tiếp.
Có thể là cảm thấy Tống Nguyệt Minh thú vị, tâm tình của Phương Tử Ngư cũng khá hơn. Một hồi sau đã ghé vào tai Tống Nguyệt Minh, hỏi: "Ai, tại sao ngươi lại bỏ đi ý niệm yêu thích Diệp Hồng Tiên?"
Nàng có chút hiếu kỳ, nếu đã yêu thích một người thì sao lại có thể buông bỏ việc nghĩ về người đó cơ chứ. Nếu như có thể, nàng cũng muốn như vậy, không cần mỗi ngày đều nghĩ tới Trần Huyền Cơ như thế này.
Không cần vì hắn mà trăn trở.
Tống Nguyệt Minh nghe vậy, nghẹo đầu suy nghĩ một chút, liền thuận miệng nói: "Cũng không khó, thích một người không phải là để nàng cảm thấy hạnh phúc hơn sao? Diệp sư thúc cùng Từ huynh rất hợp, Từ huynh cũng rất tốt..."
Tống Nguyệt Minh bắt đầu giải thích hắn cùng Từ Hàn bắt đầu tiếp xúc thế nào. Hắn nói rất cặn kẽ, giống như đem những chuyện đã từng trải qua tưởng niệm lại một lần.
"Cho nên ngươi buông bỏ?"
Nhưng nghe những lời đó của Tống Nguyệt Minh, Phương Tử Ngư cảm thấy không hài lòng, lắc đầu một cái.
"Đúng vậy." Tống Nguyệt Minh trả lời.
"Trong lòng liền không có một chút không thôi." Phương Tử Ngư không từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi tới.
"Không có." Tống Nguyệt Minh trả lời rất chắc chắn, gần như tới mức không cần phải nghĩ ngợi.
"Hừ, căn bản ngươi vốn không thực sự yêu thích Diệp Hồng Tiên." Phương Tử Ngư kết luận.
"Làm sao có thể! Ta quả thật đã từng thích Diệp sư thúc."
Mối tình đầu của Tống Nguyệt Minh cứ thế bị vài lời của Phương Tử Ngư hủy bỏ nên cảm thấy bất mãn, tiếp tục tranh luận.
Có thể do men rượu đã ngấm, khi đó Phương Tử Ngư bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ, nàng cũng vì vậy mà mất hứng tranh cãi với Tống Nguyệt Minh, gục xuống vai của hắn mà ngủ. Nàng thiếp đi, trong miệng vẫn còn nỉ non vài lời không rõ.
"Chờ tới một ngày, ngươi thật sự thích một người, ngươi sẽ hiểu những lời ta nói. . ." (Chờ tới vài ngày truyện phun chấm vi en có ăn cắp truyện không ta sẽ xoá đoạn này. Mong độc giả thông cảm.)
...
"Từ huynh, chuyện này liền nhờ huynh."
Trần Huyền Cơ mặc bạch y đứng trước cửa, hướng về phía Từ Hàn hành lễ, vẻ mặt khẩn thiết nói.
"Trần huynh yên tâm, Từ mỗ nhất định truyền lời lại."
Từ hàn nghiêm nghị đáp lễ, nói: "Nhưng mà tính tình Tử Ngư thì Trần huynh so với ta càng rõ ràng hơn. Nếu ngày mai nàng không muốn tới, ta cũng không dám bảo đảm."
Trần Huyền Cơ nghe vậy, chỉ đành cười khổ: "Chuyện này vốn do ta thu xếp không ổn, nàng tránh mặt ta, cũng hợp tình lý. Chẳng qua lần này hung hiểm vạn phần, có thể trở lại hay không, hoặc trở lại bao lâu, Trần mỗ cũng không dám bảo đảm. Chỉ mong Từ huynh chuyển lời tới nàng, Trần mỗ đã vô cùng cảm kích."
Trần Huyền Cơ nói vậy khiến Từ Hàn chẳng thể nào cự tuyệt, liền nặng nề gật đầu một cái.
Trần Huyền Cơ thấy vậy, lúc này mới an tâm rời đi.
Từ Hàn đứng ở cửa, đưa mắt dõi theo bóng người Trần Huyền Cơ tới khi biến mất, hắn thở dài một cái, lúc này mới xoay người trở lại trong nhà.
Huyền Nhi bên cạnh đã kéo vạt áo của hắn, kêu meo meo không ngừng, tựa hồ có chuyện gì gấp gáp. Từ Hàn không hiểu vì sao Huyền Nhi như vậy, chỉ thấy bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
"Từ huynh, Từ huynh!"
Cùng lúc đó cũng truyền tới giọng nói quen thuộc của Tống Nguyệt Minh.
Huyền Nhi giống như chim sợ cành cong bèn chạy vọt vào nhà, Từ Hàn cảm thấy có chút kỳ quái. Vốn con mèo này cực kỳ sợ vị đại tiểu thư Phương Tử Ngư kia, không biết từ bao giờ cũng sợ Tống Nguyệt Minh?
Hắn nghĩ như vậy liền đi ra mở cửa, chỉ thấy một mùi rượu nồng nặc lan tới. Từ hàn định thần nhìn lại, chỉ thấy Tống Nguyệt Minh cõng Phương Tử Ngư đứng ở cửa. Hắn hơi sững sờ, sau đó suy nghĩ cẩn thận liền minh bạch.
"Từ huynh, huynh phải cứu ta. Ta còn phải tới ngoại môn nghe Hồ trưởng lão giảng kiếm đạo, một tháng mới có một lần. Nhưng mà quả thực sư tỷ uống quá nhiều, ta không tìm được chỗ nàng ở, chỉ có thể đưa tới chỗ huynh."
Tống Nguyệt Minh vừa thấy Từ Hàn, giống như người chết đuối vớ được cọc, vô cùng lo lắng nói.
"Vào đi." Từ Hàn bất đắc dĩ gật đầu một cái, cùng Tống Nguyệt Minh đưa Phương Tử Ngư đã uống say tới quên cả trời đất lên giường của Diệp Hồng Tiên nghỉ tạm.
Cũng không biết là do vội vã phải tham gia buổi giảng kiếm đạo của Hồ trưởng lão hay là do bị Phương Tử Ngư hành hạ quá thảm. Sau khi làm vài thứ qua loa giúp Phương Tử Ngư ở lại, Tống Nguyệt Minh nhanh chóng rời khỏi tiểu viện của Từ Hàn.
Chỉ còn lại một mình Từ Hàn trong tiểu viện, hắn nhìn Phương Tử Ngư ngủ say, lắc đầu một cái, lấy từ trong ngực ra một bức thư, đặt bên cạnh gối của Phương Tử Ngư.
"Ngày mai Trần huynh sẽ phải rời khỏi Linh Lung Các, hắn muốn gặp ngươi. Chuyến đi tới Trần quốc hung hiểm vạn phần, đừng khiến trong lòng lưu lại tiếc nuối."
"Đi hay không đi, ta hy vọng ngươi cũng nên rõ ràng, chớ có vì nóng giận mà làm hỏng chuyện."
Từ Hàn nhẹ giọng nói, sau đó hắn nhìn Phương Tử Ngư đang nhắm mắt một hồi, sau đó xoay người khép cửa phòng lại, một mình đi vào trong sân.
Mà khoảng chừng trăm nhịp thở sau, hai hàng lông mi của Phương Tử Ngư chợt hé. Lúc đó nàng chậm ra đưa tay ra, sờ tới bức thư bên gối.
Nàng cẩn thận để nó trước ngực, hai tay giống như muốn ôm bức thư đó trong lòng mình.
Thật lâu không muốn buông ra.
Tống Nguyệt Minh bất đắc dĩ nhìn cô gái phía trước, nhíu mày lo lắng, có vẻ muốn nói lại thôi.
"Có còn rượu hay không, mang thêm cho ta một bầu." Cô gái đã uống tới mức mặt đỏ bừng, lớn tiếng hỏi. Trên khuôn mặt toát lên vẻ phóng khoáng, giống như có thể uống hết cả sông lớn vậy. Chẳng qua vừa nói xong nàng lại nấc lên một tiếng, đồng thời trong không gian cũng truyền tới mùi rượu nồng nặc, khiến Tống Nguyệt Minh phải đưa tay lên che mũi lại.
"Tới!"
Chủ quán rượu chỉ muốn kiếm tiền nên cũng không quản, vừa tiến tới vừa đưa thêm một bầu rượu.
Nhưng Tống Nguyệt Minh đã quắc mắt nhìn, khiến chủ quán chột dạ, chỉ còn cách ngượng ngùng lui ra.
Trấn Hưng Thịnh nằm dưới chân Linh Lung Các, đệ tử trong các cũng thường tới trấn mua đồ. Chủ quán rượu này cũng có chút nhãn lực, chỉ dựa vào cách ăn mặc của hai người cũng có thể đoán ra, một nam một nữ này chính là đệ tử của Linh Lung Các. Nhân vật như vậy trong giang hồ, chỉ là một chủ quán nhỏ như hắn sao có thể đắc tội nổi.
"Hết rượu rồi. Sư tỷ, chúng ta trở về thôi."
Tống Nguyệt Minh vừa nói liền đứng lên, đưa tay muốn đỡ cô gái đang uống say.
Cô gái này hiển nhiên chính là Phương Tử Ngư.
Sáng sớm hôm nay nàng đã tới trước cửa phongf Tống Nguyệt Minh, kéo hắn tới quán rượu trong trấn. Rồi cứ thế một mình uống tới trưa, mà vẫn chưa có ý dừng lại.
Tống Nguyệt Minh mấy lần khuyên giải, đều bị Phương Tử Ngư la hét mà bỏ qua.
Nhưng đến lúc này, hắn cảm thấy uống như vậy không tốt chút nào, vì vậy liền muốn kéo Phương Tử Ngư rời đi.
"Ngươi nói bậy, quán rượu làm sao có thể hết rượu?"
Phương Tử Ngư uống say tới mức không phân biệt nổi phương hướng, chỉ cố gắng giãy giụa tránh khỏi Tống Nguyệt Minh. Nhưng nàng lại không ngờ Tống Nguyệt Minh lần này đã hạ quyết tâm, nếu cứ tiếp tục để Phương Tử Ngư uống như vậy, có thể chút nữa sẽ xảy ra chuyện không hay. Vì vậy hắn cũng không để ý tới đại kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, nâng Phương Tử Ngư lên, rảo bước ra cửa quán rượu.
Thấy vậy chủ quán đã híp mắt bước tới, giơ năm ngón tay, ý chỉ tiền rượu hết năm lượng bạc.
Tống Nguyệt Minh gần như chưa bao giờ uống rượ, giá tiền cũng không biết rõ, lại thêm tình hình lúc này của Phương Tử Ngư không tốt. Vì vậy cũng không thèm so đo với chủ quán, chỉ có thể cắn răng mà móc ra năm lạng bạc trả tiền rượu, rồi mới đưa Phương Tử Ngư rời khỏi.
...
"Để ta xuống, ta muốn uống."
Tống Nguyệt Minh vất vả một hồi mới cõng được Phương Tử Ngư, nhưng đại tiểu thư này cũng chẳng chịu yên, dọc đường thỉnh thoảng vẫn đòi uống tiếp. Vốn là một người thích nói nhiều như Tống Nguyệt Minh lúc này mới biết thế nào là hành hạ, bị Phương Tử Ngư làm cho đau cả đầu.
"Đừng uống nữa, uống tiếp là sức khoẻ của sư tỷ sẽ không ổn."
Tống Nguyệt Minh cõng Phương Tử Ngư trên đường lên núi, cũng nói vài lời khuyên nhủ.
"Ngươi thì hiểu cái gì? Ta muốn mượn rượu tiêu sầu." Phương Tử Ngư chỉ có thể miễn cưỡng phản bác.
"Chẳng phải vế sau còn có một câu là càng sầu thêm sao?"
Tống Nguyệt Minh cũng không có bản lãnh khua môi múa mép như Từ Hàn, mà là người thẳng thắn, nghĩ gì bèn nói đó.
"Ngươi!" Phương Tử Ngư nổi đóa.
Nhưng nàng cũng không phải là một người dễ chịu thua, bèn nghiêng đầu một cái, cắn răng nói: "Ngươi đã từng yêu thích người nào chưa? Ngươi biết đó là cái gì cảm giác sao? Ngươi vốn không hiểu, nói chuyện với ngươi chẳng có ý nghĩa."
Tống Nguyệt Minh nghe vậy ngẩn người, cảm thấy lời của Phương Tử Ngư nói có chút không đúng.
"Ta cũng từng yêu thích người khác! Có thể ta không giống như sư tỷ."
Hắn có chút không phục phản bác.
Chẳng qua vừa nghe thấy vậy, Phương Tử Ngư liền cảm thấy hứng thú.
Nàng mượn men rượu, bắt đầu ở trên lưng Tống Nguyệt Minh giãy giụa: "Nói nhanh lên. Là ai hả, là ai?"
Da mặt Tống Nguyệt Minh dù sao cũng mỏng, bị Phương Tử Ngư truy hỏi như vậy khiến hắn có chút ngượng ngùng, ấp úng hồi lâu không nói ra được gì cả.
Phương Tử Ngư sao có thể để hắn giả ngu mà bỏ qua, lập tức bèn nói nếu Tống Nguyệt Minh không nói cho nàng biết, khi trở về nàng sẽ tiếp tục uống rượu. Tống Nguyệt Minh tâm tư đơn thuần vốn không phải đối thủ của một đại tiểu thư tinh quái, nhất thời đã bại trận.
"Diệp sư thúc."
Hắn thấp giọng, dùng thanh âm nhỏ lý nhí, vô cùng không tình nguyện nói.
"Cái gì?"
Cũng không biết là cố ý trêu cợt, hay là không nghe rõ, Phương Tử Ngư vào lúc đó lớn tiếng hỏi.
"Diệp sư thúc! Diệp Hồng Tiên!" Tống Nguyệt Minh lúc đó nói lớn thêm vài phần.
"A?"
Phương Tử Ngư khẽ kêu lên một tiếng khoa trương. Sau đó trên gương mặt đỏ ửng vì rượu của nàng nổi lên vẻ chế nhạo: "Không trách ta thấy ngươi thường xuyên chạy tới chỗ tên họ Từ kia, hoá ra là có dụng ý khác."
"Không nhìn ra đó, cái tên họ Tống này cứ một tiếng Từ huynh, hai tiếng Từ huynh, nhưng lại có chủ ý quan tâm tới hôn phu của người ta."
"Sư tỷ!"
Tống Nguyệt Minh nghe vậy nhất thời vừa vội vừa giận. Hắn dừng bước, vội vàng giải thích: "Ta vốn chỉ yêu thích Diệp sư thúc, nhưng nàng đã là hôn thê của Từ huynh. Có câu vợ bạn không thể nghĩ bừa, ta cũng đã sớm cắt đứt ý niệm rồi. Ta cùng Từ huynh thân cận cũng chỉ vì hợp ý mà thôi, sư tỷ chớ có hồ ngôn loạn ngữ."
Thấy Tống Nguyệt Minh giống như có vài phần nổi giận, Phương Tử Ngư vội vàng khoát tay, cười nói: "Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút. Ngươi kích động cái gì?"
"Đùa giỡn như vậy là không được."
Tống Nguyệt Minh xụ mặt nói, sau đó liền nhằm hướng Trọng Củ Phong mà bước tiếp.
Có thể là cảm thấy Tống Nguyệt Minh thú vị, tâm tình của Phương Tử Ngư cũng khá hơn. Một hồi sau đã ghé vào tai Tống Nguyệt Minh, hỏi: "Ai, tại sao ngươi lại bỏ đi ý niệm yêu thích Diệp Hồng Tiên?"
Nàng có chút hiếu kỳ, nếu đã yêu thích một người thì sao lại có thể buông bỏ việc nghĩ về người đó cơ chứ. Nếu như có thể, nàng cũng muốn như vậy, không cần mỗi ngày đều nghĩ tới Trần Huyền Cơ như thế này.
Không cần vì hắn mà trăn trở.
Tống Nguyệt Minh nghe vậy, nghẹo đầu suy nghĩ một chút, liền thuận miệng nói: "Cũng không khó, thích một người không phải là để nàng cảm thấy hạnh phúc hơn sao? Diệp sư thúc cùng Từ huynh rất hợp, Từ huynh cũng rất tốt..."
Tống Nguyệt Minh bắt đầu giải thích hắn cùng Từ Hàn bắt đầu tiếp xúc thế nào. Hắn nói rất cặn kẽ, giống như đem những chuyện đã từng trải qua tưởng niệm lại một lần.
"Cho nên ngươi buông bỏ?"
Nhưng nghe những lời đó của Tống Nguyệt Minh, Phương Tử Ngư cảm thấy không hài lòng, lắc đầu một cái.
"Đúng vậy." Tống Nguyệt Minh trả lời.
"Trong lòng liền không có một chút không thôi." Phương Tử Ngư không từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi tới.
"Không có." Tống Nguyệt Minh trả lời rất chắc chắn, gần như tới mức không cần phải nghĩ ngợi.
"Hừ, căn bản ngươi vốn không thực sự yêu thích Diệp Hồng Tiên." Phương Tử Ngư kết luận.
"Làm sao có thể! Ta quả thật đã từng thích Diệp sư thúc."
Mối tình đầu của Tống Nguyệt Minh cứ thế bị vài lời của Phương Tử Ngư hủy bỏ nên cảm thấy bất mãn, tiếp tục tranh luận.
Có thể do men rượu đã ngấm, khi đó Phương Tử Ngư bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ, nàng cũng vì vậy mà mất hứng tranh cãi với Tống Nguyệt Minh, gục xuống vai của hắn mà ngủ. Nàng thiếp đi, trong miệng vẫn còn nỉ non vài lời không rõ.
"Chờ tới một ngày, ngươi thật sự thích một người, ngươi sẽ hiểu những lời ta nói. . ." (Chờ tới vài ngày truyện phun chấm vi en có ăn cắp truyện không ta sẽ xoá đoạn này. Mong độc giả thông cảm.)
...
"Từ huynh, chuyện này liền nhờ huynh."
Trần Huyền Cơ mặc bạch y đứng trước cửa, hướng về phía Từ Hàn hành lễ, vẻ mặt khẩn thiết nói.
"Trần huynh yên tâm, Từ mỗ nhất định truyền lời lại."
Từ hàn nghiêm nghị đáp lễ, nói: "Nhưng mà tính tình Tử Ngư thì Trần huynh so với ta càng rõ ràng hơn. Nếu ngày mai nàng không muốn tới, ta cũng không dám bảo đảm."
Trần Huyền Cơ nghe vậy, chỉ đành cười khổ: "Chuyện này vốn do ta thu xếp không ổn, nàng tránh mặt ta, cũng hợp tình lý. Chẳng qua lần này hung hiểm vạn phần, có thể trở lại hay không, hoặc trở lại bao lâu, Trần mỗ cũng không dám bảo đảm. Chỉ mong Từ huynh chuyển lời tới nàng, Trần mỗ đã vô cùng cảm kích."
Trần Huyền Cơ nói vậy khiến Từ Hàn chẳng thể nào cự tuyệt, liền nặng nề gật đầu một cái.
Trần Huyền Cơ thấy vậy, lúc này mới an tâm rời đi.
Từ Hàn đứng ở cửa, đưa mắt dõi theo bóng người Trần Huyền Cơ tới khi biến mất, hắn thở dài một cái, lúc này mới xoay người trở lại trong nhà.
Huyền Nhi bên cạnh đã kéo vạt áo của hắn, kêu meo meo không ngừng, tựa hồ có chuyện gì gấp gáp. Từ Hàn không hiểu vì sao Huyền Nhi như vậy, chỉ thấy bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
"Từ huynh, Từ huynh!"
Cùng lúc đó cũng truyền tới giọng nói quen thuộc của Tống Nguyệt Minh.
Huyền Nhi giống như chim sợ cành cong bèn chạy vọt vào nhà, Từ Hàn cảm thấy có chút kỳ quái. Vốn con mèo này cực kỳ sợ vị đại tiểu thư Phương Tử Ngư kia, không biết từ bao giờ cũng sợ Tống Nguyệt Minh?
Hắn nghĩ như vậy liền đi ra mở cửa, chỉ thấy một mùi rượu nồng nặc lan tới. Từ hàn định thần nhìn lại, chỉ thấy Tống Nguyệt Minh cõng Phương Tử Ngư đứng ở cửa. Hắn hơi sững sờ, sau đó suy nghĩ cẩn thận liền minh bạch.
"Từ huynh, huynh phải cứu ta. Ta còn phải tới ngoại môn nghe Hồ trưởng lão giảng kiếm đạo, một tháng mới có một lần. Nhưng mà quả thực sư tỷ uống quá nhiều, ta không tìm được chỗ nàng ở, chỉ có thể đưa tới chỗ huynh."
Tống Nguyệt Minh vừa thấy Từ Hàn, giống như người chết đuối vớ được cọc, vô cùng lo lắng nói.
"Vào đi." Từ Hàn bất đắc dĩ gật đầu một cái, cùng Tống Nguyệt Minh đưa Phương Tử Ngư đã uống say tới quên cả trời đất lên giường của Diệp Hồng Tiên nghỉ tạm.
Cũng không biết là do vội vã phải tham gia buổi giảng kiếm đạo của Hồ trưởng lão hay là do bị Phương Tử Ngư hành hạ quá thảm. Sau khi làm vài thứ qua loa giúp Phương Tử Ngư ở lại, Tống Nguyệt Minh nhanh chóng rời khỏi tiểu viện của Từ Hàn.
Chỉ còn lại một mình Từ Hàn trong tiểu viện, hắn nhìn Phương Tử Ngư ngủ say, lắc đầu một cái, lấy từ trong ngực ra một bức thư, đặt bên cạnh gối của Phương Tử Ngư.
"Ngày mai Trần huynh sẽ phải rời khỏi Linh Lung Các, hắn muốn gặp ngươi. Chuyến đi tới Trần quốc hung hiểm vạn phần, đừng khiến trong lòng lưu lại tiếc nuối."
"Đi hay không đi, ta hy vọng ngươi cũng nên rõ ràng, chớ có vì nóng giận mà làm hỏng chuyện."
Từ Hàn nhẹ giọng nói, sau đó hắn nhìn Phương Tử Ngư đang nhắm mắt một hồi, sau đó xoay người khép cửa phòng lại, một mình đi vào trong sân.
Mà khoảng chừng trăm nhịp thở sau, hai hàng lông mi của Phương Tử Ngư chợt hé. Lúc đó nàng chậm ra đưa tay ra, sờ tới bức thư bên gối.
Nàng cẩn thận để nó trước ngực, hai tay giống như muốn ôm bức thư đó trong lòng mình.
Thật lâu không muốn buông ra.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh
- Quyển 1 - Chương 2: Dê mập nên làm thịt, người mạnh thì chết
- Quyển 1 - Chương 3: Vì còn sống thì tốt hơn
- Quyển 1 - Chương 4: Áo xanh bào tím tụ Sâm La
- Quyển 1 - Chương 5: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng
- Quyển 1 - Chương 6: Một cái đầu lâu tốt
- Quyển 1 - Chương 7: Hai nửa sống chết
- Quyển 1 - Chương 8: Từ Hàn kính dâng
- Quyển 1 - Chương 9: Hữu giới mệnh hảo thủ, vô giới đầu nan cầu
- Quyển 1 - Chương 11: Phản bội chạy trốn!
- Quyển 1 - Chương 12: Đưa ngươi về nhà
- Quyển 1 - Chương 13: Lão nhân cùng mèo đen
- Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu
- Quyển 1 - Chương 15: Phương pháp cá sống ướp muối
- Quyển 1 - Chương 16: Là Yêu không phải mèo
- Quyển 1 - Chương 17: Họa phúc tương y
- Quyển 1 - Chương 18: Sài lang ẩn núp
- Quyển 1 - Chương 19: Thật ư?
- Quyển 1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
- Quyển 1 - Chương 21: Biến cố kinh hoàng
- Quyển 1 - Chương 22: Trường Dạ Ty
- Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
- Quyển 1 - Chương 24: Quỷ Bồ Đề
- Quyển 1 - Chương 25: Ngươi muốn học kiếm sao?
- Quyển 1 - Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng
- Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
- Quyển 1 - Chương 28: Gió tuyết cố nhân đến
- Quyển 1 - Chương 29: Thiên Sách phủ
- Quyển 1 - Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
- Quyển 1 - Chương 31: Đại Quân có dám đánh cuộc
- Quyển 1 - Chương 32: Thương Hải Phó Đông Lưu
- Quyển 2 - Chương 1: Dê bò lại cứ thích kết bầy, hổ báo đã đơn độc từ nhỏ
- Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó
- Quyển 2 - Chương 3: Trường An vào đêm
- Quyển 2 - Chương 4: Dạ vấn
- Quyển 2 - Chương 5: Diệp Hồng Tiên phẫn nộ
- Quyển 2 - Chương 6: Tiệc nhưng là tiệc không vui
- Quyển 2 - Chương 7: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
- Quyển 2 - Chương 8: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc
- Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
- Quyển 2 - Chương 10: Khách Linh Lung Các tới thăm
- Quyển 2 - Chương 11: Nguyên Quy Long
- Quyển 2 - Chương 12: Yêu đơn phương
- Quyển 2 - Chương 13: Đẹp không?
- Quyển 2 - Chương 14: Vị chia mặn nhạt, người phân thiện ác
- Quyển 2 - Chương 15: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"
- Quyển 2 - Chương 16: Cẩm nang diệu kế của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 17: Làm sao phá cục, chỉ có tử đấu
- Quyển 2 - Chương 18: Cánh tay phải kia
- Quyển 2 - Chương 19: Nghịch chiến
- Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm
- Quyển 2 - Chương 21: Ta không phục
- Quyển 2 - Chương 22: Chiến trời
- Quyển 2 - Chương 23: Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 24: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
- Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ là bàn cờ
- Quyển 2 - Chương 26: Thân phận của Sở Cừu Ly
- Quyển 2 - Chương 27: Tình yêu chớm nở
- Quyển 2 - Chương 28: Đạo Thánh môn
- Quyển 2 - Chương 29: Trộm cũng có đạo
- Quyển 2 - Chương 30: Thiếu niên trẻ máu nóng
- Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương
- Quyển 2 - Chương 32: Chuyện cũ về Mục gia
- Quyển 2 - Chương 33: Phu quân của ta
- Quyển 2 - Chương 34: Tác thành
- Quyển 2 - Chương 35: Gió tuyết người không về
- Quyển 2 - Chương 36: Quân cờ dưới bàn kia
- Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết
- Quyển 2 - Chương 38: Cứu một mạng người
- Quyển 2 - Chương 39: Khách đến thăm đêm khuya
- Quyển 2 - Chương 40: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang
- Quyển 2 - Chương 41: Cát vàng khắp nơi cốc, mưa gió muốn tới
- Quyển 2 - Chương 42: Mưu đồ Của Đồng Thiết Tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quy củ giang hồ
- Quyển 2 - Chương 44: Mạng của ngươi là ta cho!
- Quyển 2 - Chương 45: Quy củ trên Linh Lung Các
- Quyển 2 - Chương 46: Thân là quân tử, tâm độ tiểu nhân
- Quyển 2 - Chương 47: Cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Quyển 2 - Chương 48: Quyết ý như thép
- Quyển 2 - Chương 49: Thiên đại cơ duyên
- Quyển 2 - Chương 50: Nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời này
- Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
- Quyển 2 - Chương 52: Thành Nhạn Lai
- Quyển 2 - Chương 53: Thiên Kim Đài
- Quyển 2 - Chương 54: Có vài bệnh, không thuốc nào chữa được
- Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn
- Quyển 2 - Chương 56: Tất cả Long khí trong thiên hạ nhập cơ thể ta
- Quyển 2 - Chương 57: Trả nợ
- Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
- Quyển 2 - Chương 59: Ác Giao
- Quyển 2 - Chương 60: Đồ đần họ Trần
- Quyển 2 - Chương 61: Giao Long? Yêu Long?
- Quyển 2 - Chương 62: Cánh tay phải của Từ Hàn
- Quyển 2 - Chương 63: Long khí!
- Quyển 2 - Chương 64 : Ngu xuẩn
- Quyển 2 - Chương 65 : Trần Huyền Cơ
- Quyển 2 - Chương 66: Biểu diễn long trọng
- Quyển 2 - Chương 67 : Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 68 : Cùng ngủ một chỗ
- Quyển 2 - Chương 69: Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ nơi này!
- Quyển 2 - Chương 70: Hổ báo? Đàn sói?
- Quyển 2 - Chương 71: Mưa xuân
- Quyển 2 - Chương 72 : Bán yêu
- Quyển 2 - Chương 73 : Thư
- Quyển 2 - Chương 74: Nam Hoang có tòa mộ
- Quyển 2 - Chương 75 : Nhân bánh? Cạm bẫy?
- Quyển 2 - Chương 76: Đại Nghịch Kiếm Điển
- Quyển 2 - Chương 77: Bức vua thoái vị
- Quyển 2 - Chương 78 : Ai không phục?
- Quyển 2 - Chương 79 : Sáu mươi năm
- Quyển 2 - Chương 80 : Vấn đề cùng đáp án
- Quyển 2 - Chương 81: "Thủ".
- Quyển 2 - Chương 82: Phương Tử Ngư ăn cá
- Quyển 2 - Chương 83: Chuông Huyền Long
- Quyển 2 - Chương 84: Ta là Quảng Lâm Quỷ
- Quyển 2 - Chương 85: Yêu ma
- Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
- Quyển 2 - Chương 87: Cực lạc
- Quyển 2 - Chương 88: Hoa sen màu đen
- Quyển 2 - Chương 89: Cao đồ của Ly Sơn
- Quyển 2 - Chương 90: Phật
- Quyển 2 - Chương 91: Lựa chọn tốt nhất
- Quyển 2 - Chương 92: Đóa hoa sen kia
- Quyển 2 - Chương 93: Núi có cây mà không có nhánh
- Quyển 2 - Chương 94: Người tốt hảo báo
- Quyển 2 - Chương 95: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)
- Quyển 2 - Chương 96: Quyết ý!
- Quyển 2 - Chương 97: Đại nghĩa
- Quyển 2 - Chương 98: Về nhà
- Quyển 2 - Chương 99: Cái Trần quốc kia
- Quyển 2 - Chương 100: Về khoai lang
- Quyển 2 - Chương 101: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng
- Quyển 2 - Chương 102: Đã ăn thịt rồi
- Quyển 2 - Chương 103: Chữ Tình
- Quyển 2 - Chương 104: Nhân Gian Buồn Nhất Là Chia Ly
- Quyển 2 - Chương 105: Là Ai?
- Quyển 2 - Chương 106: Mạt Lộ
- Quyển 2 - Chương 107: Con Gái Lớn Không Nên Giữ
- Quyển 2 - Chương 109: Thay Trời
- Quyển 2 - Chương 110: Đạo Lý (1)
- Quyển 2 - Chương 111: Đạo Lý (2)
- Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
- Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
- Quyển 2 - Chương 114: Tinh Quang (Ánh Sao)
- Quyển 2 - Chương 115: Biện Pháp
- Quyển 2 - Chương 116: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh
- Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
- Quyển 2 - Chương 118: Thiên Âm
- Quyển 2 - Chương 118-2: Thiên Âm (2)
- Quyển 2 - Chương 119: Đối Thoại
- Quyển 2 - Chương 120: Thỏa hiệp (1)
- Quyển 2 - Chương 121: Thỏa hiệp (2)
- Quyển 2 - Chương 122: Một ngày này (1)
- Quyển 2 - Chương 123: Một ngày này (2)
- Quyển 2 - Chương 124: Uy hiếp (1)
- Quyển 2 - Chương 126: Ngón tay mềm
- Quyển 2 - Chương 127: Phiền phức (1)
- Quyển 2 - Chương 128: Phiền phức (2)
- Quyển 2 - Chương 129: Phá rồi lại dựng
- Quyển 2 - Chương 130: Trời chiều cùng mưa đêm (1)
- Quyển 2 - Chương 131: Trời chiều cùng mưa đêm (2)
- Quyển 2 - Chương 132: Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ
- Quyển 2 - Chương 133: Bắt đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 134: Bắt đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 135: Ngươi thua (1)
- Quyển 2 - Chương 136: Ngươi thua (2)
- Quyển 2 - Chương 137: Ngươi thua (3)
- Quyển 2 - Chương 138: Ngươi thua (4)
- Quyển 2 - Chương 139: Người có họa phúc sớm chiều
- Quyển 2 - Chương 140: Khách không mời mà đến (1)
- Quyển 2 - Chương 141: Khách không mời mà đến (2)
- Quyển 2 - Chương 142: Cũng giống như vậy
- Quyển 2 - Chương 143: Thiếu phủ chủ
- Quyển 2 - Chương 144: Người tới, giết chó
- Quyển 2 - Chương 145: Dựa vào cái gì (1)
- Quyển 2 - Chương 146: Dựa vào cái gì (2)
- Quyển 2 - Chương 147: Là người đều sẽ chết
- Quyển 2 - Chương 148: Tử Tiêu
- Quyển 2 - Chương 149: Lại đến
- Quyển 2 - Chương 150: Lại nảy sinh (1)
- Quyển 2 - Chương 151: Lại nảy sinh (2)
- Quyển 2 - Chương 152: Không nỡ (1)
- Quyển 2 - Chương 153: Không nỡ (2)
- Quyển 2 - Chương 154: Ánh sao đêm đó (1)
- Quyển 2 - Chương 155: Ánh sao đêm đó (2)
- Quyển 2 - Chương 156: Có kiếm Hình Thiên
- Quyển 2 - Chương 157: Danh tự không tầm thường (1)
- Quyển 2 - Chương 158: Danh tự không tầm thường (2)
- Quyển 2 - Chương 159: Sơ tâm chưa phụ (1)
- Quyển 2 - Chương 160: Sơ tâm chưa phụ (2)
- Quyển 2 - Chương 161: Chiến công đầu (1)
- Quyển 2 - Chương 162: Chiến công đầu (2)
- Quyển 2 - Chương 163: Tin tức
- Quyển 2 - Chương 164: Dân chạy nạn
- Quyển 2 - Chương 165: Gai
- Quyển 2 - Chương 166: Vấn an (1)
- Quyển 2 - Chương 167: Vấn an (2)
- Quyển 2 - Chương 168: Diện thánh (1)
- Quyển 2 - Chương 169: Diện thánh (2)