Trùng Sinh Đô Thị An Nam - Chương 16: Thiếu niên thiên tài
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Tiểu Linh Thuỷ
- Chương 3: Mẹ xảy ra chuyện
- Chương 4: Ông bà ngoại?
- Chương 5: Cắt đứt quan hệ
- Chương 6: Cút!
- Chương 7: Người gì mà lạnh lùng
- Chương 8: Đến lớp
- Chương 9: Không học cũng giỏi
- Chương 10: 10 điểm
- Chương 11: Đột phá
- Chương 12: Đứng lại!
- Chương 13: Nữ võ sư
- Chương 14: Võ đạo giới, tông sư?
- Chương 15: Chữa trị kinh mạch
- Chương 16: Thiếu niên thiên tài
- Chương 17: Hết cách
- Chương 18: Đến chữa bệnh?
- Chương 19: Thiên tài vô dụng?
- Chương 20: Tà Ma Chú Pháp
- Chương 21: Đi đấu giá hội
- Chương 22: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23: Bằng vào bọn mày sao?
- Chương 24: Tao đánh mày, mày có phục không?
- Chương 25: Quản lý đến rồi!
- Chương 26: Song thuật dược sư
- Chương 27: Lôi Long Địa Chấn
- Chương 28: Võ đại sư
- Chương 29: Trung kỳ đỉnh phong
- Chương 30: Trên xe đánh người
- Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
- Chương 32: Anh Kiệt thất vọng
- Chương 33: Đe dọa ta cố nhân, chết!
- Chương 34: Bị cảnh sát bao vây
- Chương 35: Đem bắt giữ lại
- Chương 36: Nội kình ngoại phóng, võ đạo tông sư?
- Chương 37: Ta muốn về với mẹ
- Chương 38: Một chiêu bại!
- Chương 39: Thiếu tướng đặc ân
- Chương 40: Cậu ta chính là tông sư!
- Chương 41: Trần Hải Trình
- Chương 42: Một người đẩy lui ba người
- Chương 43: Đồ Keo kiệt
- Chương 44: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!
- Chương 46: Ta nhưng là giới tính bình thường
- Chương 47: Ngũ tinh trận pháp, truyền tống trận
- Chương 48: Có dám cùng ta đánh 300 hiệp?
- Chương 49: Ta đột phá!
- Chương 50: Gián điệp?
- Chương 51: Tôi không có quyền phán xét các cậu?
- Chương 52: Thực chiến giả
- Chương 53: Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương
- Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?
- Chương 55: Một niệm đổi một tay
- Chương 56: Tát
- Chương 57: Tự cao tự đại
- Chương 58: Ngành đặc biệt
- Chương 59: Hắc Bang!
- Chương 60: Mưu đồ Của nhà họ Trần
- Chương 61: Sát thủ bắn tỉa
- Chương 62: Liên Hoàn Sát
- Chương 63: Chiến sát thủ!
- Chương 64: Hàng hoặc tử?
- Chương 65: Đến lúc trả lễ
- Chương 66: Anh Kiệt đến!
- Chương 67: Nguyễn Kiên vs Tần Thanh Nguyên!
- Chương 68: Trần gia, diệt!
- Chương 69: Tin chấn động
- Chương 70: Tra, tra, tra!
- Chương 71: Vây bắt?
- Chương 72: Chu Thái nổi giận
- Chương 73: Gan to bằng trời
- Chương 74: Võ Anh Vương đến
- Chương 75: Lần sau gặp lại... Sẽ có một trận chiến!
- Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh
- Chương 77: Đại hội võ thuật đến!
- Chương 78: Quần hùng hội tụ
- Chương 79: Nửa đêm ngươi mang cháu gái vào phòng ta là có ý gì?
- Chương 80: Tà Ma Chú Pháp, chính chủ xuất hiện?
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 16: Thiếu niên thiên tài
Đi theo Trúc Thy ra ngoài cổng, Anh Kiệt thấy một ông cụ cũng rất già đang đứng đợi, đầu tóc bạc phơ cộng thêm trên người mặc bộ vest đen rất lịch sự.
“Trúc Thy, thời gian không còn nhiều chúng ta mau đi!” ông cụ đang nói bất chợt nhìn thấy Anh kiệt
“Đây là…?”
“Đây là Anh Kiệt, bạn cháu mới quen hôm nay”
“Tôi được cô ấy giúp đỡ lúc ở chợ” Anh Kiệt chỉ nói bấy nhiêu
“Ông ấy tên Hồ Bắc, là cánh tay phải đắc lực của cụ Hùng, rất đáng tin cậy” Trúc Thy vội vàng giới thiệu, sợ Anh Kiệt lại không biết
Chỉ thấy Anh Kiệt nhẹ gật đầu đối với mình một cái sau khi biết tên, còn ăn nói như ngang hàng. Hồ Bắc có chút thất vọng, người này không có chút lễ phép nào, ít nhất phải cúi chào mới lịch sự. Khẽ rên một tiếng, Hồ Bắc lên xe
“Lên xe, còn cậu kia là người ngoài không thể theo được, cho dù là bạn của Trúc Thy cũng không được!” Hồ Bắc đối với Anh Kiệt có chút thành kiến, lạnh nhạt nói ra
Trúc Thy cũng hiểu vừa rồi Anh Kiệt không chào cụ Hồ nên ông ấy mới giận như thế, nhất thời bất đắc dĩ cứu nguy
“Cái này không được! Là cậu ấy đã chữa trị khỏi kinh mạch tổn thương của cháu, là ân nhân của cháu… Hơn nữa, cậu ấy nói có thể cứu được bệnh ung thư phổi cho cụ Hùng!”
Nghe Trúc Thy nói hết một đoạn, Hồ Bắc quay ngoắt qua trợn mắt nhìn Trúc Thy, hoàn toàn không tin nổi, gặn hỏi: “Cháu nói cái gì? Cậu ta chữa khỏi kinh mạch cho cháu?”
“Là thật đó ạ, cháu đã thử vận công và cảm nhận được nội khí đã có thể tích tụ, hơn nữa cảm giác còn mạnh hơn lúc trước!” Trúc Thy cười tươi lên như hoa
Hồ Bắc nhìn thấy Trúc Thy nghiêm túc như thế, ông ta trầm ngâm một hồi, Trúc Thy từ bé đã được ông nội cho theo ông học võ, cô bé rất ngoan truyệt đối chưa nói dối bao giờ. Hơn nữa còn là tuổi trẻ cao thủ ngoại kình, đối với cô bé ông và lão Hùng cũng rất tin tưởng, chuyện được trị khỏi kinh mạch rất quan trọng, Trúc Thy không thể nào nói dối được.
Chẳng lẽ người thiếu niên này thật sự có thể cứu được ông bạn già của ta?
“Dù sao thời gian cũng không còn nhiều, hai đứa lên xe rồi kể ta nghe chuyện như thế nào!” Hồ Bắc trầm giọng chỉ nói một câu, ông đang suy nghĩ
…
Bệnh viện trảng bàng Kim Thành, 9 giờ tối
Phòng chăm sóc đặc biệt.
Bên ngoài hành lang lúc này có rất nhiều người, tụ tập thành hàng ngồi trên ghế chờ thăm bệnh. Nhìn mỗi một người ở đây toàn thân đều giống như đại gia, đàn ông hay phụ nữ đều có đeo trang sức hàng hiệu, trên tay lại cầm một hộp quà to bự.
Lúc này từ phía xa đột nhiên xuất hiện ba bóng người đi đến, có người trong đám đông bất ngờ đứng lên hét lớn:
timviec taitro
“Mọi người mau xem, người đó có phải Mạc Thanh Đăng không?”
Cùng lúc tất cả mọi người đều đứng lên ngó xem, người đến là một thiếu niên tầm 25 tuổi, trên thân mặc đồng phục bác sĩ, còn có hai phụ tá theo sau.
“Đúng là cậu ấy rồi, tôi có thấy cậu ta trên tv”
“Nghe nói cậu ta du học về kỹ thuật y học ở Mỹ, bây giờ về nước liền đến đây chắc là có thể cứu được cụ Hùng rồi!” người phụ nữ mặc váy đỏ bắt đầu cảm thán, bà ta là Lưu Linh.
“Còn phải nói, cậu ấy vậy mà là tuổi trẻ thiên tài đó! Tôi nghe đồn lúc còn ở bên Mỹ cậu ta được thành tích rất cao, có bằng tiến sĩ cấp quốc gia, còn trị được một người mắc chứng sơ gan thời kỳ cuối nữa, người bệnh kia hiện giờ rất khỏe mạnh”
Mọi người nghe vậy liền giật mình, một người bị sơ gan giai đoạn cuối còn cứu sống được? Đây là khái niệm gì? Y học của Mỹ đã phát triển đến cở đó rồi sao?
“Lợi hại vậy sao?” có người còn không tin lên tiếng hỏi
“Tất nhiên lợi hại, tôi còn biết được ba mẹ cậu ta có bằng tiến sĩ y học, đứng hàng top của nước ta!” Lưu Linh giải thích
“Không chỉ có vậy đâu, gia đình cậu ấy cũng rất giàu, nghe nói có tới mấy cái chi nhánh biện viện nằm khắp Sài Gòn, mỗi năm thu vào cả chục tỷ” một ông lão ở hàng ghế đột nhiên đứng dậy thở dài nói, ông chính là lão Khâu cũng là viện trưởng ở bệnh viện Kim Thành, bất quá bệnh viện này là của ông ta tự xây dựng lên, cho nên ông rất ngưỡng mộ gia đình của Mạc Thanh Đăng
Xung quanh đây ai cũng là người có tiền, nhưng mà nói một năm thu vào chục tỷ, chỉ có thể hít vào một ngụm khí lạnh, cao nhất ở đây chỉ có người một năm 2 đến 3 tỷ. Như có cùng suy nghĩ, họ chỉ biết nhìn nhau rồi lắc đầu cảm thán, so với họ cậu Đăng thiếu niên này gia cảnh quá cao, còn là thiếu niên thiên tài, thật sự đáng ngưỡng mộ.
“Trúc Thy, thời gian không còn nhiều chúng ta mau đi!” ông cụ đang nói bất chợt nhìn thấy Anh kiệt
“Đây là…?”
“Đây là Anh Kiệt, bạn cháu mới quen hôm nay”
“Tôi được cô ấy giúp đỡ lúc ở chợ” Anh Kiệt chỉ nói bấy nhiêu
“Ông ấy tên Hồ Bắc, là cánh tay phải đắc lực của cụ Hùng, rất đáng tin cậy” Trúc Thy vội vàng giới thiệu, sợ Anh Kiệt lại không biết
Chỉ thấy Anh Kiệt nhẹ gật đầu đối với mình một cái sau khi biết tên, còn ăn nói như ngang hàng. Hồ Bắc có chút thất vọng, người này không có chút lễ phép nào, ít nhất phải cúi chào mới lịch sự. Khẽ rên một tiếng, Hồ Bắc lên xe
“Lên xe, còn cậu kia là người ngoài không thể theo được, cho dù là bạn của Trúc Thy cũng không được!” Hồ Bắc đối với Anh Kiệt có chút thành kiến, lạnh nhạt nói ra
Trúc Thy cũng hiểu vừa rồi Anh Kiệt không chào cụ Hồ nên ông ấy mới giận như thế, nhất thời bất đắc dĩ cứu nguy
“Cái này không được! Là cậu ấy đã chữa trị khỏi kinh mạch tổn thương của cháu, là ân nhân của cháu… Hơn nữa, cậu ấy nói có thể cứu được bệnh ung thư phổi cho cụ Hùng!”
Nghe Trúc Thy nói hết một đoạn, Hồ Bắc quay ngoắt qua trợn mắt nhìn Trúc Thy, hoàn toàn không tin nổi, gặn hỏi: “Cháu nói cái gì? Cậu ta chữa khỏi kinh mạch cho cháu?”
“Là thật đó ạ, cháu đã thử vận công và cảm nhận được nội khí đã có thể tích tụ, hơn nữa cảm giác còn mạnh hơn lúc trước!” Trúc Thy cười tươi lên như hoa
Hồ Bắc nhìn thấy Trúc Thy nghiêm túc như thế, ông ta trầm ngâm một hồi, Trúc Thy từ bé đã được ông nội cho theo ông học võ, cô bé rất ngoan truyệt đối chưa nói dối bao giờ. Hơn nữa còn là tuổi trẻ cao thủ ngoại kình, đối với cô bé ông và lão Hùng cũng rất tin tưởng, chuyện được trị khỏi kinh mạch rất quan trọng, Trúc Thy không thể nào nói dối được.
Chẳng lẽ người thiếu niên này thật sự có thể cứu được ông bạn già của ta?
“Dù sao thời gian cũng không còn nhiều, hai đứa lên xe rồi kể ta nghe chuyện như thế nào!” Hồ Bắc trầm giọng chỉ nói một câu, ông đang suy nghĩ
…
Bệnh viện trảng bàng Kim Thành, 9 giờ tối
Phòng chăm sóc đặc biệt.
Bên ngoài hành lang lúc này có rất nhiều người, tụ tập thành hàng ngồi trên ghế chờ thăm bệnh. Nhìn mỗi một người ở đây toàn thân đều giống như đại gia, đàn ông hay phụ nữ đều có đeo trang sức hàng hiệu, trên tay lại cầm một hộp quà to bự.
Lúc này từ phía xa đột nhiên xuất hiện ba bóng người đi đến, có người trong đám đông bất ngờ đứng lên hét lớn:
timviec taitro
“Mọi người mau xem, người đó có phải Mạc Thanh Đăng không?”
Cùng lúc tất cả mọi người đều đứng lên ngó xem, người đến là một thiếu niên tầm 25 tuổi, trên thân mặc đồng phục bác sĩ, còn có hai phụ tá theo sau.
“Đúng là cậu ấy rồi, tôi có thấy cậu ta trên tv”
“Nghe nói cậu ta du học về kỹ thuật y học ở Mỹ, bây giờ về nước liền đến đây chắc là có thể cứu được cụ Hùng rồi!” người phụ nữ mặc váy đỏ bắt đầu cảm thán, bà ta là Lưu Linh.
“Còn phải nói, cậu ấy vậy mà là tuổi trẻ thiên tài đó! Tôi nghe đồn lúc còn ở bên Mỹ cậu ta được thành tích rất cao, có bằng tiến sĩ cấp quốc gia, còn trị được một người mắc chứng sơ gan thời kỳ cuối nữa, người bệnh kia hiện giờ rất khỏe mạnh”
Mọi người nghe vậy liền giật mình, một người bị sơ gan giai đoạn cuối còn cứu sống được? Đây là khái niệm gì? Y học của Mỹ đã phát triển đến cở đó rồi sao?
“Lợi hại vậy sao?” có người còn không tin lên tiếng hỏi
“Tất nhiên lợi hại, tôi còn biết được ba mẹ cậu ta có bằng tiến sĩ y học, đứng hàng top của nước ta!” Lưu Linh giải thích
“Không chỉ có vậy đâu, gia đình cậu ấy cũng rất giàu, nghe nói có tới mấy cái chi nhánh biện viện nằm khắp Sài Gòn, mỗi năm thu vào cả chục tỷ” một ông lão ở hàng ghế đột nhiên đứng dậy thở dài nói, ông chính là lão Khâu cũng là viện trưởng ở bệnh viện Kim Thành, bất quá bệnh viện này là của ông ta tự xây dựng lên, cho nên ông rất ngưỡng mộ gia đình của Mạc Thanh Đăng
Xung quanh đây ai cũng là người có tiền, nhưng mà nói một năm thu vào chục tỷ, chỉ có thể hít vào một ngụm khí lạnh, cao nhất ở đây chỉ có người một năm 2 đến 3 tỷ. Như có cùng suy nghĩ, họ chỉ biết nhìn nhau rồi lắc đầu cảm thán, so với họ cậu Đăng thiếu niên này gia cảnh quá cao, còn là thiếu niên thiên tài, thật sự đáng ngưỡng mộ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Tiểu Linh Thuỷ
- Chương 3: Mẹ xảy ra chuyện
- Chương 4: Ông bà ngoại?
- Chương 5: Cắt đứt quan hệ
- Chương 6: Cút!
- Chương 7: Người gì mà lạnh lùng
- Chương 8: Đến lớp
- Chương 9: Không học cũng giỏi
- Chương 10: 10 điểm
- Chương 11: Đột phá
- Chương 12: Đứng lại!
- Chương 13: Nữ võ sư
- Chương 14: Võ đạo giới, tông sư?
- Chương 15: Chữa trị kinh mạch
- Chương 16: Thiếu niên thiên tài
- Chương 17: Hết cách
- Chương 18: Đến chữa bệnh?
- Chương 19: Thiên tài vô dụng?
- Chương 20: Tà Ma Chú Pháp
- Chương 21: Đi đấu giá hội
- Chương 22: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23: Bằng vào bọn mày sao?
- Chương 24: Tao đánh mày, mày có phục không?
- Chương 25: Quản lý đến rồi!
- Chương 26: Song thuật dược sư
- Chương 27: Lôi Long Địa Chấn
- Chương 28: Võ đại sư
- Chương 29: Trung kỳ đỉnh phong
- Chương 30: Trên xe đánh người
- Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
- Chương 32: Anh Kiệt thất vọng
- Chương 33: Đe dọa ta cố nhân, chết!
- Chương 34: Bị cảnh sát bao vây
- Chương 35: Đem bắt giữ lại
- Chương 36: Nội kình ngoại phóng, võ đạo tông sư?
- Chương 37: Ta muốn về với mẹ
- Chương 38: Một chiêu bại!
- Chương 39: Thiếu tướng đặc ân
- Chương 40: Cậu ta chính là tông sư!
- Chương 41: Trần Hải Trình
- Chương 42: Một người đẩy lui ba người
- Chương 43: Đồ Keo kiệt
- Chương 44: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!
- Chương 46: Ta nhưng là giới tính bình thường
- Chương 47: Ngũ tinh trận pháp, truyền tống trận
- Chương 48: Có dám cùng ta đánh 300 hiệp?
- Chương 49: Ta đột phá!
- Chương 50: Gián điệp?
- Chương 51: Tôi không có quyền phán xét các cậu?
- Chương 52: Thực chiến giả
- Chương 53: Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương
- Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?
- Chương 55: Một niệm đổi một tay
- Chương 56: Tát
- Chương 57: Tự cao tự đại
- Chương 58: Ngành đặc biệt
- Chương 59: Hắc Bang!
- Chương 60: Mưu đồ Của nhà họ Trần
- Chương 61: Sát thủ bắn tỉa
- Chương 62: Liên Hoàn Sát
- Chương 63: Chiến sát thủ!
- Chương 64: Hàng hoặc tử?
- Chương 65: Đến lúc trả lễ
- Chương 66: Anh Kiệt đến!
- Chương 67: Nguyễn Kiên vs Tần Thanh Nguyên!
- Chương 68: Trần gia, diệt!
- Chương 69: Tin chấn động
- Chương 70: Tra, tra, tra!
- Chương 71: Vây bắt?
- Chương 72: Chu Thái nổi giận
- Chương 73: Gan to bằng trời
- Chương 74: Võ Anh Vương đến
- Chương 75: Lần sau gặp lại... Sẽ có một trận chiến!
- Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh
- Chương 77: Đại hội võ thuật đến!
- Chương 78: Quần hùng hội tụ
- Chương 79: Nửa đêm ngươi mang cháu gái vào phòng ta là có ý gì?
- Chương 80: Tà Ma Chú Pháp, chính chủ xuất hiện?
- bình luận