Trùng Sinh Đô Thị An Nam - Chương 4: Ông bà ngoại?
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Tiểu Linh Thuỷ
- Chương 3: Mẹ xảy ra chuyện
- Chương 4: Ông bà ngoại?
- Chương 5: Cắt đứt quan hệ
- Chương 6: Cút!
- Chương 7: Người gì mà lạnh lùng
- Chương 8: Đến lớp
- Chương 9: Không học cũng giỏi
- Chương 10: 10 điểm
- Chương 11: Đột phá
- Chương 12: Đứng lại!
- Chương 13: Nữ võ sư
- Chương 14: Võ đạo giới, tông sư?
- Chương 15: Chữa trị kinh mạch
- Chương 16: Thiếu niên thiên tài
- Chương 17: Hết cách
- Chương 18: Đến chữa bệnh?
- Chương 19: Thiên tài vô dụng?
- Chương 20: Tà Ma Chú Pháp
- Chương 21: Đi đấu giá hội
- Chương 22: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23: Bằng vào bọn mày sao?
- Chương 24: Tao đánh mày, mày có phục không?
- Chương 25: Quản lý đến rồi!
- Chương 26: Song thuật dược sư
- Chương 27: Lôi Long Địa Chấn
- Chương 28: Võ đại sư
- Chương 29: Trung kỳ đỉnh phong
- Chương 30: Trên xe đánh người
- Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
- Chương 32: Anh Kiệt thất vọng
- Chương 33: Đe dọa ta cố nhân, chết!
- Chương 34: Bị cảnh sát bao vây
- Chương 35: Đem bắt giữ lại
- Chương 36: Nội kình ngoại phóng, võ đạo tông sư?
- Chương 37: Ta muốn về với mẹ
- Chương 38: Một chiêu bại!
- Chương 39: Thiếu tướng đặc ân
- Chương 40: Cậu ta chính là tông sư!
- Chương 41: Trần Hải Trình
- Chương 42: Một người đẩy lui ba người
- Chương 43: Đồ Keo kiệt
- Chương 44: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!
- Chương 46: Ta nhưng là giới tính bình thường
- Chương 47: Ngũ tinh trận pháp, truyền tống trận
- Chương 48: Có dám cùng ta đánh 300 hiệp?
- Chương 49: Ta đột phá!
- Chương 50: Gián điệp?
- Chương 51: Tôi không có quyền phán xét các cậu?
- Chương 52: Thực chiến giả
- Chương 53: Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương
- Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?
- Chương 55: Một niệm đổi một tay
- Chương 56: Tát
- Chương 57: Tự cao tự đại
- Chương 58: Ngành đặc biệt
- Chương 59: Hắc Bang!
- Chương 60: Mưu đồ Của nhà họ Trần
- Chương 61: Sát thủ bắn tỉa
- Chương 62: Liên Hoàn Sát
- Chương 63: Chiến sát thủ!
- Chương 64: Hàng hoặc tử?
- Chương 65: Đến lúc trả lễ
- Chương 66: Anh Kiệt đến!
- Chương 67: Nguyễn Kiên vs Tần Thanh Nguyên!
- Chương 68: Trần gia, diệt!
- Chương 69: Tin chấn động
- Chương 70: Tra, tra, tra!
- Chương 71: Vây bắt?
- Chương 72: Chu Thái nổi giận
- Chương 73: Gan to bằng trời
- Chương 74: Võ Anh Vương đến
- Chương 75: Lần sau gặp lại... Sẽ có một trận chiến!
- Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh
- Chương 77: Đại hội võ thuật đến!
- Chương 78: Quần hùng hội tụ
- Chương 79: Nửa đêm ngươi mang cháu gái vào phòng ta là có ý gì?
- Chương 80: Tà Ma Chú Pháp, chính chủ xuất hiện?
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 4: Ông bà ngoại?
Đến bệnh viện Anh Kiệt sau khi hỏi nhân viên y tế phòng của mẹ. Hắn lập tức đi thẳng đến đó.
Đến trước cửa phòng Anh Kiệt dừng lại, vì nghe thấy bên trong có giọng của người lạ. Với cảnh giới của Anh Kiệt thần niệm bao phủ phạm vi 100m cho dù phòng cách âm hắn vẫn nghe rõ.
"Con nghe mẹ nói! Tốt nhất nên về nhà ba mẹ ở, đừng sống với thằng đó nữa nó chỉ làm cho con thêm cực khổ!"
Trong phòng một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đích thị là người giàu có, so với mẹ có chút lớn tuổi hơn vài chục, bà ta tên Lê Quý Trân. Đang nắm tay mẹ Anh Kiệt nói.
"Mẹ! Con không thể để hai cha con anh ấy sống mà không có người chăm sốc, dù sao Anh Cường với con cũng là vợ chồng 30 năm! Hơn nữa bây giờ còn có Anh Kiệt"
Người đáp là Bảo Nhi, mẹ của Anh Kiệt lời vừa ra hai mắt lập tức có chút chảy lệ.
Anh Kiệt bên ngoài nghe được cũng thật sự bất ngờ, kiếp trước hắn cũng chưa gặp qua những người bên ngoại bao giờ, vốn dĩ hắn có từng hỏi nhưng mẹ nhất quyết không chịu nói.
Bây giờ Anh Kiệt hoài nghi mẹ mình và bên ngoại có vấn đề, mà bên ngoại thì có vẻ không thích ba hắn cho lắm.
Lê Quý Trân nghe con gái mình nói thế, trong lòng lập tức khó chịu nhưng vẫn mỉm cười nắm tay Bảo Nhi càng thêm chặt, lời đầy dụ dỗ:
"Bảo Nhi! con là con gái cưng của ba mẹ, từ xưa đến giờ mẹ luôn rất thương con, con cũng biết phải không?"
"Con biết!" Bảo Nhi nhẹ nhàng trả lời
"Con biết? Vậy con có còn nghĩ đến hai ông bà già này không?" Lê Quý Trân vừa hỏi ngón tay vừa chỉ đến người đàn ông đứng bên cạnh, ông ấy cũng là ba của Bảo Nhi, tức là ông ngoại của Anh Kiệt, Hồ Hoàng Phúc.
Anh Kiệt thấy có chút thú vị không nghĩ tới lại gặp được ông bà ngoại của mình, lặng lẽ ngồi xuống băng ghế bên ngoài nhắm mắt quan sát, cho dù hắn nhắm mắt thì thần niệm bao quát xung quanh ở đây, cử động của một con muỗi cũng không thoát.
Trong phòng ba người một nam hai nữ vẫn tiếp tục nói chuyện
"Con... Tất nhiên là có nghĩ tới" Bảo Nhi có chút khổ sở nói ra
"Có nghĩ tới? Tại sao con bỏ ba má mà đi theo trai? Tại sao ngày xưa con không nghe lời mẹ cưới lấy thằng Dương? Bây giờ con nói con nghĩ tới ba mẹ sao?" như tìm được chổ bắt bẻ Lê Quý Trân dồn dập hỏi
Khiến cho Bảo Nhi bắt đắc dĩ không đáp lên lời, trong lòng bà vốn không thích người ta, mẹ kêu cưới làm sao mà chịu được. Hơn nữa gia đình thúc ép khiến bà mất niềm tin, lúc trước còn xém chút nữa tự vẫn cho xong đời.
Nhưng nhờ gặp Anh Cường mà bà có thể tiếp tục sống, dù hiện tại có khổ như lời mẹ nói nhưng vẫn rất hạnh phúc, theo những câu hỏi của mẹ mà Bảo Nhi trong tâm rối tung
"Mẹ..."
*Cạch!*
Định mở miệng khuyên mẹ thì cửa phòng đột nhiên mở, ba người đồng loạt quay lại nhìn.
"Ai vậy mẹ?" người vào là Anh Kiệt, nhưng hắn giả vờ không biết hỏi
"À, Anh Kiệt! Lại đây mẹ giới thiệu cho con ông bà ngoài" Bảo Nhi nằm trên giường bệng ngoắc tay Anh Kiệt
Anh Kiệt không nhanh không chậm đi tới bênh cạnh mẹ.
Bảo Nhi ôn hoà nắm lấy tay Anh Kiệt giới thiệu hai ông bà, Anh Kiệt cũng không nói lời nào chỉ là gật đầu nhưng là với mẹ hắn, còn đối với hai người kia thì hắn không chào một tiếng.
Bảo Nhi lại nói với hai ông bà:
"Ba mẹ! Đây là con trai của con..."
Lê Quý Trân nhìn thấy Anh Kiệt tỏ ra chướng mắt, Hồ Hoàng Phúc thì nhìn cũng không nhìn, quay sang chổ khác xem như không thấy.
Từ bên ngoài đến vào trong, chứng kiến tận mắt thái độ Anh Kiệt bây giờ đã hiểu, hai ông bà già này không ưa gì cha con hắn, nếu đã vậy cũng đừng trách hắn vô tình vô hiếu.
Đến trước cửa phòng Anh Kiệt dừng lại, vì nghe thấy bên trong có giọng của người lạ. Với cảnh giới của Anh Kiệt thần niệm bao phủ phạm vi 100m cho dù phòng cách âm hắn vẫn nghe rõ.
"Con nghe mẹ nói! Tốt nhất nên về nhà ba mẹ ở, đừng sống với thằng đó nữa nó chỉ làm cho con thêm cực khổ!"
Trong phòng một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đích thị là người giàu có, so với mẹ có chút lớn tuổi hơn vài chục, bà ta tên Lê Quý Trân. Đang nắm tay mẹ Anh Kiệt nói.
"Mẹ! Con không thể để hai cha con anh ấy sống mà không có người chăm sốc, dù sao Anh Cường với con cũng là vợ chồng 30 năm! Hơn nữa bây giờ còn có Anh Kiệt"
Người đáp là Bảo Nhi, mẹ của Anh Kiệt lời vừa ra hai mắt lập tức có chút chảy lệ.
Anh Kiệt bên ngoài nghe được cũng thật sự bất ngờ, kiếp trước hắn cũng chưa gặp qua những người bên ngoại bao giờ, vốn dĩ hắn có từng hỏi nhưng mẹ nhất quyết không chịu nói.
Bây giờ Anh Kiệt hoài nghi mẹ mình và bên ngoại có vấn đề, mà bên ngoại thì có vẻ không thích ba hắn cho lắm.
Lê Quý Trân nghe con gái mình nói thế, trong lòng lập tức khó chịu nhưng vẫn mỉm cười nắm tay Bảo Nhi càng thêm chặt, lời đầy dụ dỗ:
"Bảo Nhi! con là con gái cưng của ba mẹ, từ xưa đến giờ mẹ luôn rất thương con, con cũng biết phải không?"
"Con biết!" Bảo Nhi nhẹ nhàng trả lời
"Con biết? Vậy con có còn nghĩ đến hai ông bà già này không?" Lê Quý Trân vừa hỏi ngón tay vừa chỉ đến người đàn ông đứng bên cạnh, ông ấy cũng là ba của Bảo Nhi, tức là ông ngoại của Anh Kiệt, Hồ Hoàng Phúc.
Anh Kiệt thấy có chút thú vị không nghĩ tới lại gặp được ông bà ngoại của mình, lặng lẽ ngồi xuống băng ghế bên ngoài nhắm mắt quan sát, cho dù hắn nhắm mắt thì thần niệm bao quát xung quanh ở đây, cử động của một con muỗi cũng không thoát.
Trong phòng ba người một nam hai nữ vẫn tiếp tục nói chuyện
"Con... Tất nhiên là có nghĩ tới" Bảo Nhi có chút khổ sở nói ra
"Có nghĩ tới? Tại sao con bỏ ba má mà đi theo trai? Tại sao ngày xưa con không nghe lời mẹ cưới lấy thằng Dương? Bây giờ con nói con nghĩ tới ba mẹ sao?" như tìm được chổ bắt bẻ Lê Quý Trân dồn dập hỏi
Khiến cho Bảo Nhi bắt đắc dĩ không đáp lên lời, trong lòng bà vốn không thích người ta, mẹ kêu cưới làm sao mà chịu được. Hơn nữa gia đình thúc ép khiến bà mất niềm tin, lúc trước còn xém chút nữa tự vẫn cho xong đời.
Nhưng nhờ gặp Anh Cường mà bà có thể tiếp tục sống, dù hiện tại có khổ như lời mẹ nói nhưng vẫn rất hạnh phúc, theo những câu hỏi của mẹ mà Bảo Nhi trong tâm rối tung
"Mẹ..."
*Cạch!*
Định mở miệng khuyên mẹ thì cửa phòng đột nhiên mở, ba người đồng loạt quay lại nhìn.
"Ai vậy mẹ?" người vào là Anh Kiệt, nhưng hắn giả vờ không biết hỏi
"À, Anh Kiệt! Lại đây mẹ giới thiệu cho con ông bà ngoài" Bảo Nhi nằm trên giường bệng ngoắc tay Anh Kiệt
Anh Kiệt không nhanh không chậm đi tới bênh cạnh mẹ.
Bảo Nhi ôn hoà nắm lấy tay Anh Kiệt giới thiệu hai ông bà, Anh Kiệt cũng không nói lời nào chỉ là gật đầu nhưng là với mẹ hắn, còn đối với hai người kia thì hắn không chào một tiếng.
Bảo Nhi lại nói với hai ông bà:
"Ba mẹ! Đây là con trai của con..."
Lê Quý Trân nhìn thấy Anh Kiệt tỏ ra chướng mắt, Hồ Hoàng Phúc thì nhìn cũng không nhìn, quay sang chổ khác xem như không thấy.
Từ bên ngoài đến vào trong, chứng kiến tận mắt thái độ Anh Kiệt bây giờ đã hiểu, hai ông bà già này không ưa gì cha con hắn, nếu đã vậy cũng đừng trách hắn vô tình vô hiếu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Tiểu Linh Thuỷ
- Chương 3: Mẹ xảy ra chuyện
- Chương 4: Ông bà ngoại?
- Chương 5: Cắt đứt quan hệ
- Chương 6: Cút!
- Chương 7: Người gì mà lạnh lùng
- Chương 8: Đến lớp
- Chương 9: Không học cũng giỏi
- Chương 10: 10 điểm
- Chương 11: Đột phá
- Chương 12: Đứng lại!
- Chương 13: Nữ võ sư
- Chương 14: Võ đạo giới, tông sư?
- Chương 15: Chữa trị kinh mạch
- Chương 16: Thiếu niên thiên tài
- Chương 17: Hết cách
- Chương 18: Đến chữa bệnh?
- Chương 19: Thiên tài vô dụng?
- Chương 20: Tà Ma Chú Pháp
- Chương 21: Đi đấu giá hội
- Chương 22: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23: Bằng vào bọn mày sao?
- Chương 24: Tao đánh mày, mày có phục không?
- Chương 25: Quản lý đến rồi!
- Chương 26: Song thuật dược sư
- Chương 27: Lôi Long Địa Chấn
- Chương 28: Võ đại sư
- Chương 29: Trung kỳ đỉnh phong
- Chương 30: Trên xe đánh người
- Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
- Chương 32: Anh Kiệt thất vọng
- Chương 33: Đe dọa ta cố nhân, chết!
- Chương 34: Bị cảnh sát bao vây
- Chương 35: Đem bắt giữ lại
- Chương 36: Nội kình ngoại phóng, võ đạo tông sư?
- Chương 37: Ta muốn về với mẹ
- Chương 38: Một chiêu bại!
- Chương 39: Thiếu tướng đặc ân
- Chương 40: Cậu ta chính là tông sư!
- Chương 41: Trần Hải Trình
- Chương 42: Một người đẩy lui ba người
- Chương 43: Đồ Keo kiệt
- Chương 44: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!
- Chương 46: Ta nhưng là giới tính bình thường
- Chương 47: Ngũ tinh trận pháp, truyền tống trận
- Chương 48: Có dám cùng ta đánh 300 hiệp?
- Chương 49: Ta đột phá!
- Chương 50: Gián điệp?
- Chương 51: Tôi không có quyền phán xét các cậu?
- Chương 52: Thực chiến giả
- Chương 53: Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương
- Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?
- Chương 55: Một niệm đổi một tay
- Chương 56: Tát
- Chương 57: Tự cao tự đại
- Chương 58: Ngành đặc biệt
- Chương 59: Hắc Bang!
- Chương 60: Mưu đồ Của nhà họ Trần
- Chương 61: Sát thủ bắn tỉa
- Chương 62: Liên Hoàn Sát
- Chương 63: Chiến sát thủ!
- Chương 64: Hàng hoặc tử?
- Chương 65: Đến lúc trả lễ
- Chương 66: Anh Kiệt đến!
- Chương 67: Nguyễn Kiên vs Tần Thanh Nguyên!
- Chương 68: Trần gia, diệt!
- Chương 69: Tin chấn động
- Chương 70: Tra, tra, tra!
- Chương 71: Vây bắt?
- Chương 72: Chu Thái nổi giận
- Chương 73: Gan to bằng trời
- Chương 74: Võ Anh Vương đến
- Chương 75: Lần sau gặp lại... Sẽ có một trận chiến!
- Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh
- Chương 77: Đại hội võ thuật đến!
- Chương 78: Quần hùng hội tụ
- Chương 79: Nửa đêm ngươi mang cháu gái vào phòng ta là có ý gì?
- Chương 80: Tà Ma Chú Pháp, chính chủ xuất hiện?
- bình luận