Trùng Sinh Đô Thị An Nam - Chương 21: Đi đấu giá hội
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Tiểu Linh Thuỷ
- Chương 3: Mẹ xảy ra chuyện
- Chương 4: Ông bà ngoại?
- Chương 5: Cắt đứt quan hệ
- Chương 6: Cút!
- Chương 7: Người gì mà lạnh lùng
- Chương 8: Đến lớp
- Chương 9: Không học cũng giỏi
- Chương 10: 10 điểm
- Chương 11: Đột phá
- Chương 12: Đứng lại!
- Chương 13: Nữ võ sư
- Chương 14: Võ đạo giới, tông sư?
- Chương 15: Chữa trị kinh mạch
- Chương 16: Thiếu niên thiên tài
- Chương 17: Hết cách
- Chương 18: Đến chữa bệnh?
- Chương 19: Thiên tài vô dụng?
- Chương 20: Tà Ma Chú Pháp
- Chương 21: Đi đấu giá hội
- Chương 22: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23: Bằng vào bọn mày sao?
- Chương 24: Tao đánh mày, mày có phục không?
- Chương 25: Quản lý đến rồi!
- Chương 26: Song thuật dược sư
- Chương 27: Lôi Long Địa Chấn
- Chương 28: Võ đại sư
- Chương 29: Trung kỳ đỉnh phong
- Chương 30: Trên xe đánh người
- Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
- Chương 32: Anh Kiệt thất vọng
- Chương 33: Đe dọa ta cố nhân, chết!
- Chương 34: Bị cảnh sát bao vây
- Chương 35: Đem bắt giữ lại
- Chương 36: Nội kình ngoại phóng, võ đạo tông sư?
- Chương 37: Ta muốn về với mẹ
- Chương 38: Một chiêu bại!
- Chương 39: Thiếu tướng đặc ân
- Chương 40: Cậu ta chính là tông sư!
- Chương 41: Trần Hải Trình
- Chương 42: Một người đẩy lui ba người
- Chương 43: Đồ Keo kiệt
- Chương 44: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!
- Chương 46: Ta nhưng là giới tính bình thường
- Chương 47: Ngũ tinh trận pháp, truyền tống trận
- Chương 48: Có dám cùng ta đánh 300 hiệp?
- Chương 49: Ta đột phá!
- Chương 50: Gián điệp?
- Chương 51: Tôi không có quyền phán xét các cậu?
- Chương 52: Thực chiến giả
- Chương 53: Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương
- Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?
- Chương 55: Một niệm đổi một tay
- Chương 56: Tát
- Chương 57: Tự cao tự đại
- Chương 58: Ngành đặc biệt
- Chương 59: Hắc Bang!
- Chương 60: Mưu đồ Của nhà họ Trần
- Chương 61: Sát thủ bắn tỉa
- Chương 62: Liên Hoàn Sát
- Chương 63: Chiến sát thủ!
- Chương 64: Hàng hoặc tử?
- Chương 65: Đến lúc trả lễ
- Chương 66: Anh Kiệt đến!
- Chương 67: Nguyễn Kiên vs Tần Thanh Nguyên!
- Chương 68: Trần gia, diệt!
- Chương 69: Tin chấn động
- Chương 70: Tra, tra, tra!
- Chương 71: Vây bắt?
- Chương 72: Chu Thái nổi giận
- Chương 73: Gan to bằng trời
- Chương 74: Võ Anh Vương đến
- Chương 75: Lần sau gặp lại... Sẽ có một trận chiến!
- Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh
- Chương 77: Đại hội võ thuật đến!
- Chương 78: Quần hùng hội tụ
- Chương 79: Nửa đêm ngươi mang cháu gái vào phòng ta là có ý gì?
- Chương 80: Tà Ma Chú Pháp, chính chủ xuất hiện?
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 21: Đi đấu giá hội
Về nhà đã là nửa đêm, đối với Anh Kiệt hôm nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra, nghe cũng được nhiều thứ hữu dụng hơn.
“Theo như những gì Hồ Bắc nói thì đại sư phong thuỷ cũng thuộc về giới thuật pháp, hơn nữa được so sánh ngang hàng với võ đạo, chuyện của cường giả làm thì quốc gia chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, không dám đắc tội những cường giả này, thậm chí còn lấy lễ ra nịnh nọt” Anh Kiệt cảm thán
Lúc hắn ra khỏi phòng ở bệnh viện vô số người muốn nghe kết quả, Anh Kiệt chỉ giao việc này cho viện trưởng Kim Thành kiểm tra tình trạng của cụ Hùng. Sau khi kiểm tra xong các bác sĩ ai nấy đều kinh hãi, nhìn Anh Kiệt với ánh mắt đầy khiếp sợ và ngưỡng mộ
Khi thông báo ra cụ Hùng đã khỏi bệnh mọi người đều vui mừng lẫn hoảng sợ, đối với Anh Kiệt thay đổi thái độ từ khinh thường thành vô cùng kính trọng xem như thần y giáng thế, có nhiều người muốn cùng hắn kết giao quan hệ nhưng đa số đều bị Anh Kiệt từ chối
Con người là thế, nếu ngươi vô dụng thì khó kết bạn, nhưng nếu ngươi có tài thì lại là chuyện khác.
Sáng sớm ở tại nhà, Anh Kiệt ngồi xếp bằng trên giường đã suốt đêm, muốn tiếp tục hấp thu âm khí của ánh trăng hợp cùng ngọc thạch mà Hồ Bắc tặng cho, có tên Băng Phách tuổi thọ 200 trăm năm, dù linh khí trong nó không nhiều nhưng hiện giờ Anh Kiệt rất cần, có hơn là không
Anh Kiệt mở mắt thở dài một hơi, suốt đêm hấp thụ Băng Phách không còn sót lại, chẳng có chút thu hoạch gì, dạ dày đột nhiên lúc này kêu lên, Anh Kiệt nhớ lại đêm qua về nhà hắn chưa ăn gì
Bây giờ hắn tuy không ăn là có thể chết đói, Bảo Nhi chỉ đi bán buổi tối ban ngày thì ở nhà dọn dẹp chuẩn bị cơm nước, thấy Anh Kiệt giật mình hoảng hốt hỏi
“Đêm qua con đi đâu mà về lúc nào mẹ không biết? Có phải lại đi chơi khuya tụ tập bè phái?” giọng điệu đổi thành quở trách
Anh Kiệt hơi khó xử, giả vờ ngượng ngùng bịa chuyện nói
“Đâu có, đêm qua con là đi đến nhà bạn học nhóm”
Hắn đâu thể nói đêm qua đi cứu người, mẹ hắn tin mới là lạ. Bảo Nhi nhìn Anh Kiệt chằm chằm thể hiện không tin, làm cho hắn hơi sợ, liền vội đổi chủ đề
“Bây giờ con phải đi học nữa, con đi trước!” nói xong hắn vội vàng chạy đi, nếu nán lại thêm một chút sợ là mẹ còn chất vấn tiếp
Bảo Nhi há miệng chưa kịp nói gì thì Anh Kiệt đã nhanh chân khuất mắt, bà chỉ đành hờn dỗi mắng, trên mặt hiện ra nụ cười trìu mến
“Đồ quỷ nhỏ”
Đi đến một đoạn đường, Anh Kiệt rẽ vào một con hẻm. Hắn vốn dĩ không muốn đến trường mà cố tình vòng qua nơi ở của Hồ Bắc
Sự kiện đêm qua Mạc Thanh Đăng được tha tội nhục nhã quay về Sài Gòn, mà Anh Kiệt thì khiến Hồ Bắc có nhiều phần muốn cùng hắn kết giao, hắn cũng không từ chối. Lúc này cũng muốn dựa hơi vào mấy người họ tìm thông tin kỳ trân dị bảo giống Băng Phách.
Đột ngột lúc này điện thoại trong túi quần reo lên, Anh Kiệt cũng quên mất bản thân có một cái di động, móc ra bấm trả lời thì đầu dây bên kia phát ra đầy tiếng cười ha hả
“Võ thần y có muốn hôm nay theo tôi đi đến một cái đấu giá ngầm không?” tình cờ là giọng gia nua của Hồ Bắc, ông xem Anh Kiệt như thần y thật rồi, làm cho Anh Kiệt có một trận cười khổ
Bất quá hắn bất ngờ về cái đấu giá, liền hỏi
“Đấu giá cái gì?”
Hôm qua hắn nghe nói người thi triển Tà Ma Chú Pháp này cao thâm khó lường đến cả quân đoàn của Hồ Bắc cũng không thể tra ra.
timviec taitro
Trong lòng Anh Kiệt có chút không an tâm, cái chú thuật gọi là Tà Ma Chú Pháp kia tuy không đáng ngại với hắn nhưng người kia quá nguy hiểm, quốc gia tốt nhất là nên mau chóng giải quyết, hơn nữa làm cho Anh Kiệt lo ngại là địa cầu còn có nhiều người như vậy, hắn muốn mau nhanh chóng tăng tu vi của bản thân lên càng nhanh càng tốt.
Nghe Hồ Bắc nói có đấu giá hắn liền có hứng thú, đấu giá tất nhiên ở Tu Chân Giới cũng có, tất cả đều là kỳ trân dị bảo, bảo vật pháp khí, có cả binh khí thần cấp.
Hồ Bắc có chút hưng phấn đầu dây bên kia vội vã nói
“Là đấu giá dược liệu trăm năm, còn có các bảo vật phong thuỷ, hơn nữa năm nay nghe nói có một cái pháp khí phẩm chất cao giai” trong giọng nói Hồ Bắc rất là phấn khích
Anh Kiệt nghe xong liền thật sự muốn đi, lập tức đáp lời. Hồ Bắc liền cho xe chạy qua đón Anh Kiệt, trên ô tô sang trọng hai người cùng tài xế là một người lính đặc chủng
Chạy ra đường lớn, trên xe Hồ Bắc có giải thích về pháp khí ở địa cầu cho Anh Kiệt hiểu
Pháp khí chia làm tam giai, sơ giai trung giai và cao giai, cường giả địa cầu gọi nó là pháp khí cao giai là thần khí, Hồ Bắc trên xe giải thích sơ qua
Anh Kiệt chỉ là khinh thường một cái cao giai pháp khí cũng dám gọi là thần khí? Trong mắt hắn chỉ là nhãm nhí phế vật pháp khí
Tu Chân Giới một cái thần khí đều có linh tính cùng chủ nhân nói chuyện, mà cấp độ thấp nhất là thần binh công lực của nó còn vượt qua cả một vị tông sư, tự chọn chủ nhân cho mình, bất quá Anh Kiệt không có đem ra nói
Hắn cũng muốn xem thử cái pháp khí cao giai này có công năng gì, hai người cứ thế dừng trước một toà nhà rộng lớn đầy sang trọng, trên cột có uốn éo quấn quanh hình con rồng mạ vàng, hai bên cửa chính bảo vệ canh giữ, bên trong sảnh có một cái bảng hiệu to đùng trên tường đề bạt ba chữ
Đấu Giá Hội, đã đến.
“Theo như những gì Hồ Bắc nói thì đại sư phong thuỷ cũng thuộc về giới thuật pháp, hơn nữa được so sánh ngang hàng với võ đạo, chuyện của cường giả làm thì quốc gia chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, không dám đắc tội những cường giả này, thậm chí còn lấy lễ ra nịnh nọt” Anh Kiệt cảm thán
Lúc hắn ra khỏi phòng ở bệnh viện vô số người muốn nghe kết quả, Anh Kiệt chỉ giao việc này cho viện trưởng Kim Thành kiểm tra tình trạng của cụ Hùng. Sau khi kiểm tra xong các bác sĩ ai nấy đều kinh hãi, nhìn Anh Kiệt với ánh mắt đầy khiếp sợ và ngưỡng mộ
Khi thông báo ra cụ Hùng đã khỏi bệnh mọi người đều vui mừng lẫn hoảng sợ, đối với Anh Kiệt thay đổi thái độ từ khinh thường thành vô cùng kính trọng xem như thần y giáng thế, có nhiều người muốn cùng hắn kết giao quan hệ nhưng đa số đều bị Anh Kiệt từ chối
Con người là thế, nếu ngươi vô dụng thì khó kết bạn, nhưng nếu ngươi có tài thì lại là chuyện khác.
Sáng sớm ở tại nhà, Anh Kiệt ngồi xếp bằng trên giường đã suốt đêm, muốn tiếp tục hấp thu âm khí của ánh trăng hợp cùng ngọc thạch mà Hồ Bắc tặng cho, có tên Băng Phách tuổi thọ 200 trăm năm, dù linh khí trong nó không nhiều nhưng hiện giờ Anh Kiệt rất cần, có hơn là không
Anh Kiệt mở mắt thở dài một hơi, suốt đêm hấp thụ Băng Phách không còn sót lại, chẳng có chút thu hoạch gì, dạ dày đột nhiên lúc này kêu lên, Anh Kiệt nhớ lại đêm qua về nhà hắn chưa ăn gì
Bây giờ hắn tuy không ăn là có thể chết đói, Bảo Nhi chỉ đi bán buổi tối ban ngày thì ở nhà dọn dẹp chuẩn bị cơm nước, thấy Anh Kiệt giật mình hoảng hốt hỏi
“Đêm qua con đi đâu mà về lúc nào mẹ không biết? Có phải lại đi chơi khuya tụ tập bè phái?” giọng điệu đổi thành quở trách
Anh Kiệt hơi khó xử, giả vờ ngượng ngùng bịa chuyện nói
“Đâu có, đêm qua con là đi đến nhà bạn học nhóm”
Hắn đâu thể nói đêm qua đi cứu người, mẹ hắn tin mới là lạ. Bảo Nhi nhìn Anh Kiệt chằm chằm thể hiện không tin, làm cho hắn hơi sợ, liền vội đổi chủ đề
“Bây giờ con phải đi học nữa, con đi trước!” nói xong hắn vội vàng chạy đi, nếu nán lại thêm một chút sợ là mẹ còn chất vấn tiếp
Bảo Nhi há miệng chưa kịp nói gì thì Anh Kiệt đã nhanh chân khuất mắt, bà chỉ đành hờn dỗi mắng, trên mặt hiện ra nụ cười trìu mến
“Đồ quỷ nhỏ”
Đi đến một đoạn đường, Anh Kiệt rẽ vào một con hẻm. Hắn vốn dĩ không muốn đến trường mà cố tình vòng qua nơi ở của Hồ Bắc
Sự kiện đêm qua Mạc Thanh Đăng được tha tội nhục nhã quay về Sài Gòn, mà Anh Kiệt thì khiến Hồ Bắc có nhiều phần muốn cùng hắn kết giao, hắn cũng không từ chối. Lúc này cũng muốn dựa hơi vào mấy người họ tìm thông tin kỳ trân dị bảo giống Băng Phách.
Đột ngột lúc này điện thoại trong túi quần reo lên, Anh Kiệt cũng quên mất bản thân có một cái di động, móc ra bấm trả lời thì đầu dây bên kia phát ra đầy tiếng cười ha hả
“Võ thần y có muốn hôm nay theo tôi đi đến một cái đấu giá ngầm không?” tình cờ là giọng gia nua của Hồ Bắc, ông xem Anh Kiệt như thần y thật rồi, làm cho Anh Kiệt có một trận cười khổ
Bất quá hắn bất ngờ về cái đấu giá, liền hỏi
“Đấu giá cái gì?”
Hôm qua hắn nghe nói người thi triển Tà Ma Chú Pháp này cao thâm khó lường đến cả quân đoàn của Hồ Bắc cũng không thể tra ra.
timviec taitro
Trong lòng Anh Kiệt có chút không an tâm, cái chú thuật gọi là Tà Ma Chú Pháp kia tuy không đáng ngại với hắn nhưng người kia quá nguy hiểm, quốc gia tốt nhất là nên mau chóng giải quyết, hơn nữa làm cho Anh Kiệt lo ngại là địa cầu còn có nhiều người như vậy, hắn muốn mau nhanh chóng tăng tu vi của bản thân lên càng nhanh càng tốt.
Nghe Hồ Bắc nói có đấu giá hắn liền có hứng thú, đấu giá tất nhiên ở Tu Chân Giới cũng có, tất cả đều là kỳ trân dị bảo, bảo vật pháp khí, có cả binh khí thần cấp.
Hồ Bắc có chút hưng phấn đầu dây bên kia vội vã nói
“Là đấu giá dược liệu trăm năm, còn có các bảo vật phong thuỷ, hơn nữa năm nay nghe nói có một cái pháp khí phẩm chất cao giai” trong giọng nói Hồ Bắc rất là phấn khích
Anh Kiệt nghe xong liền thật sự muốn đi, lập tức đáp lời. Hồ Bắc liền cho xe chạy qua đón Anh Kiệt, trên ô tô sang trọng hai người cùng tài xế là một người lính đặc chủng
Chạy ra đường lớn, trên xe Hồ Bắc có giải thích về pháp khí ở địa cầu cho Anh Kiệt hiểu
Pháp khí chia làm tam giai, sơ giai trung giai và cao giai, cường giả địa cầu gọi nó là pháp khí cao giai là thần khí, Hồ Bắc trên xe giải thích sơ qua
Anh Kiệt chỉ là khinh thường một cái cao giai pháp khí cũng dám gọi là thần khí? Trong mắt hắn chỉ là nhãm nhí phế vật pháp khí
Tu Chân Giới một cái thần khí đều có linh tính cùng chủ nhân nói chuyện, mà cấp độ thấp nhất là thần binh công lực của nó còn vượt qua cả một vị tông sư, tự chọn chủ nhân cho mình, bất quá Anh Kiệt không có đem ra nói
Hắn cũng muốn xem thử cái pháp khí cao giai này có công năng gì, hai người cứ thế dừng trước một toà nhà rộng lớn đầy sang trọng, trên cột có uốn éo quấn quanh hình con rồng mạ vàng, hai bên cửa chính bảo vệ canh giữ, bên trong sảnh có một cái bảng hiệu to đùng trên tường đề bạt ba chữ
Đấu Giá Hội, đã đến.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Tiểu Linh Thuỷ
- Chương 3: Mẹ xảy ra chuyện
- Chương 4: Ông bà ngoại?
- Chương 5: Cắt đứt quan hệ
- Chương 6: Cút!
- Chương 7: Người gì mà lạnh lùng
- Chương 8: Đến lớp
- Chương 9: Không học cũng giỏi
- Chương 10: 10 điểm
- Chương 11: Đột phá
- Chương 12: Đứng lại!
- Chương 13: Nữ võ sư
- Chương 14: Võ đạo giới, tông sư?
- Chương 15: Chữa trị kinh mạch
- Chương 16: Thiếu niên thiên tài
- Chương 17: Hết cách
- Chương 18: Đến chữa bệnh?
- Chương 19: Thiên tài vô dụng?
- Chương 20: Tà Ma Chú Pháp
- Chương 21: Đi đấu giá hội
- Chương 22: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23: Bằng vào bọn mày sao?
- Chương 24: Tao đánh mày, mày có phục không?
- Chương 25: Quản lý đến rồi!
- Chương 26: Song thuật dược sư
- Chương 27: Lôi Long Địa Chấn
- Chương 28: Võ đại sư
- Chương 29: Trung kỳ đỉnh phong
- Chương 30: Trên xe đánh người
- Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
- Chương 32: Anh Kiệt thất vọng
- Chương 33: Đe dọa ta cố nhân, chết!
- Chương 34: Bị cảnh sát bao vây
- Chương 35: Đem bắt giữ lại
- Chương 36: Nội kình ngoại phóng, võ đạo tông sư?
- Chương 37: Ta muốn về với mẹ
- Chương 38: Một chiêu bại!
- Chương 39: Thiếu tướng đặc ân
- Chương 40: Cậu ta chính là tông sư!
- Chương 41: Trần Hải Trình
- Chương 42: Một người đẩy lui ba người
- Chương 43: Đồ Keo kiệt
- Chương 44: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!
- Chương 46: Ta nhưng là giới tính bình thường
- Chương 47: Ngũ tinh trận pháp, truyền tống trận
- Chương 48: Có dám cùng ta đánh 300 hiệp?
- Chương 49: Ta đột phá!
- Chương 50: Gián điệp?
- Chương 51: Tôi không có quyền phán xét các cậu?
- Chương 52: Thực chiến giả
- Chương 53: Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương
- Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?
- Chương 55: Một niệm đổi một tay
- Chương 56: Tát
- Chương 57: Tự cao tự đại
- Chương 58: Ngành đặc biệt
- Chương 59: Hắc Bang!
- Chương 60: Mưu đồ Của nhà họ Trần
- Chương 61: Sát thủ bắn tỉa
- Chương 62: Liên Hoàn Sát
- Chương 63: Chiến sát thủ!
- Chương 64: Hàng hoặc tử?
- Chương 65: Đến lúc trả lễ
- Chương 66: Anh Kiệt đến!
- Chương 67: Nguyễn Kiên vs Tần Thanh Nguyên!
- Chương 68: Trần gia, diệt!
- Chương 69: Tin chấn động
- Chương 70: Tra, tra, tra!
- Chương 71: Vây bắt?
- Chương 72: Chu Thái nổi giận
- Chương 73: Gan to bằng trời
- Chương 74: Võ Anh Vương đến
- Chương 75: Lần sau gặp lại... Sẽ có một trận chiến!
- Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh
- Chương 77: Đại hội võ thuật đến!
- Chương 78: Quần hùng hội tụ
- Chương 79: Nửa đêm ngươi mang cháu gái vào phòng ta là có ý gì?
- Chương 80: Tà Ma Chú Pháp, chính chủ xuất hiện?
- bình luận