Trùng Sinh Đô Thị An Nam - Chương 17: Hết cách
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Tiểu Linh Thuỷ
- Chương 3: Mẹ xảy ra chuyện
- Chương 4: Ông bà ngoại?
- Chương 5: Cắt đứt quan hệ
- Chương 6: Cút!
- Chương 7: Người gì mà lạnh lùng
- Chương 8: Đến lớp
- Chương 9: Không học cũng giỏi
- Chương 10: 10 điểm
- Chương 11: Đột phá
- Chương 12: Đứng lại!
- Chương 13: Nữ võ sư
- Chương 14: Võ đạo giới, tông sư?
- Chương 15: Chữa trị kinh mạch
- Chương 16: Thiếu niên thiên tài
- Chương 17: Hết cách
- Chương 18: Đến chữa bệnh?
- Chương 19: Thiên tài vô dụng?
- Chương 20: Tà Ma Chú Pháp
- Chương 21: Đi đấu giá hội
- Chương 22: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23: Bằng vào bọn mày sao?
- Chương 24: Tao đánh mày, mày có phục không?
- Chương 25: Quản lý đến rồi!
- Chương 26: Song thuật dược sư
- Chương 27: Lôi Long Địa Chấn
- Chương 28: Võ đại sư
- Chương 29: Trung kỳ đỉnh phong
- Chương 30: Trên xe đánh người
- Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
- Chương 32: Anh Kiệt thất vọng
- Chương 33: Đe dọa ta cố nhân, chết!
- Chương 34: Bị cảnh sát bao vây
- Chương 35: Đem bắt giữ lại
- Chương 36: Nội kình ngoại phóng, võ đạo tông sư?
- Chương 37: Ta muốn về với mẹ
- Chương 38: Một chiêu bại!
- Chương 39: Thiếu tướng đặc ân
- Chương 40: Cậu ta chính là tông sư!
- Chương 41: Trần Hải Trình
- Chương 42: Một người đẩy lui ba người
- Chương 43: Đồ Keo kiệt
- Chương 44: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!
- Chương 46: Ta nhưng là giới tính bình thường
- Chương 47: Ngũ tinh trận pháp, truyền tống trận
- Chương 48: Có dám cùng ta đánh 300 hiệp?
- Chương 49: Ta đột phá!
- Chương 50: Gián điệp?
- Chương 51: Tôi không có quyền phán xét các cậu?
- Chương 52: Thực chiến giả
- Chương 53: Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương
- Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?
- Chương 55: Một niệm đổi một tay
- Chương 56: Tát
- Chương 57: Tự cao tự đại
- Chương 58: Ngành đặc biệt
- Chương 59: Hắc Bang!
- Chương 60: Mưu đồ Của nhà họ Trần
- Chương 61: Sát thủ bắn tỉa
- Chương 62: Liên Hoàn Sát
- Chương 63: Chiến sát thủ!
- Chương 64: Hàng hoặc tử?
- Chương 65: Đến lúc trả lễ
- Chương 66: Anh Kiệt đến!
- Chương 67: Nguyễn Kiên vs Tần Thanh Nguyên!
- Chương 68: Trần gia, diệt!
- Chương 69: Tin chấn động
- Chương 70: Tra, tra, tra!
- Chương 71: Vây bắt?
- Chương 72: Chu Thái nổi giận
- Chương 73: Gan to bằng trời
- Chương 74: Võ Anh Vương đến
- Chương 75: Lần sau gặp lại... Sẽ có một trận chiến!
- Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh
- Chương 77: Đại hội võ thuật đến!
- Chương 78: Quần hùng hội tụ
- Chương 79: Nửa đêm ngươi mang cháu gái vào phòng ta là có ý gì?
- Chương 80: Tà Ma Chú Pháp, chính chủ xuất hiện?
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 17: Hết cách
Mạc Thanh Đăng hướng tới chổ họ, để cho mọi người tất cả đều đứng lên, hết người này tới người nọ muốn bắt tay làm quen kết giao quan hệ
Màn chào hỏi vừa xong, Mạc Thanh Đăng mới nói
“Các cô chú đều có ý tốt với cụ Hùng, cứ việc yên tâm chờ tôi xem bệnh của ông ấy, chắc chắn là sẽ có cách trị”
Mọi người nghe xong ai cũng thở phào, đối với thiếu niên thiên tài này rất tin tưởng
“Nếu như cậu Thanh Đăng đã nói thế, người vô dụng trong tình thế này như chúng ta nên ngồi chờ thôi”
“Phải, phải!”
“Tất cả đều trong cậy vào cậu Thanh Đăng hết” viện trưởng Kim Thành cũng tương tự, mời được thiên tài đến chổ nhỏ nhoi của ông cũng chính là vinh dự.
Mạc Thanh Đăng được nhiều người khen ngợi cùng trông cậy, lập tức tự tin bước vào phòng bệnh
“Nếu như cậu Thanh Đăng có cách cứu được lão Hùng, tôi nhất định phải bắt quan hệ!” một người đàn ông trung niên ra quyết định, ông là Bành Thắng, thân hình béo ú, nhà mở một tiệm vàng, nổi tiếng nhất huyện với giá cắt cổ
Những người khác tuy không có nói ra nhưng trong lòng đều có suy nghĩ giống thế, bất quá có hai người là không phải vậy, người phụ nữ Lưu Linh và một ông lão ngồi ở cuối hàng ghế.
Thời gian chỉ mới vừa qua 10 phút mà lòng ai cũng cảm giác 1 giờ đã qua, sốt ruột nóng lòng họ muốn biết kết quả kiểm tra, thậm chí có người chịu không nổi muốn tìm khe hở trên cửa để nhìn lén, những người khác thấy hắn như một tên hề, âm thầm khẽ cuời
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, làm cho người nọ phản ứng không kịp xém chút nữa té nhào vào trong, cũng may người đi ra đỡ lấy hắn, chính là Mạc Thanh Đăng. Có chút xấu hổ nói cảm ơn, không đợi hắn tránh ra những người khác cũng xúm lại hỏi
“Thế nào rồi? Tình trạng của lão Hùng cậu cứu được chứ?”
“Là ung thư phổi giai đoạn cuối phải không?”
“Có cách chữa được chứ?”
Người hỏi tấp nập khiến cho Mạc Thanh Đăng có chút khó chịu, hắn đến đây chỉ là nghe lời bố mà thôi, thật chắc không muốn ở cái thành phố nhỏ bé này, bất quá được những người này ngưỡng mộ, cũng như biết được sự lợi hại của hắn, Mạc Thanh Đanh trong lòng dâng lên kiêu ngạo, nhưng không bộc lộ ra ngoài, chỉ là tình trạng của cụ Hùng này ngoài dự đoán của hắn, Mạc Thanh Đăng cứ nghĩ là ông ta chỉ mới bước vào giai đoạn cuối, nếu là như vậy hắn có thể tiến hành phẫu thuật cứu được, nhưng mà đáng tiếc, số của ông ta đã tận
Nhìn thấy mọi người chờ hắn trả lời, Mạc Thanh Đăng biểu hiện ra sự thương tiếc, xấu hổ lắc đầu nói ra
“Bệnh của cụ Hùng đã đến giai đoạn không thể cứu chữa, bất quá nếu như ông ấy chỉ vừa bước qua giai đoạn cuối thì còn có thể, nhưng do lâu ngày không có cách trị, phổi của ông ấy đã hoàn toàn không cứu được”
Mạc Thanh Đăng lại nói tiếp
“Người nhà nên chuẩn bị hậu sự cho ông ấy, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”
Kinh ngạc, hoảng sợ cùng thất thần
Người vây quanh cũng không ngờ tới cả thiên tài cũng bó tay
timviec taitro
“Hầy, cũng không thể trách cậu được, ung thư giai đoạn cuối mà” viện trưởng Kim Thành thở dài, mang theo vẻ tiếc nuối
“Đúng vậy, đây không phải do bác sĩ”
Bây giờ người thương tiếc thay cho cụ Hùng rất nhiều, một thời kiêu hùng anh dũng, lại sắp phải chết vì bệnh ung thư, ông rất được người ở huyện mến mộ, có thể một đời ông dành thời gian cứu trợ dân nghèo, hành hiệp trượng nghĩa.
“Mà phải rồi, sao tôi không thấy gia đình của ông ấy đến đây vậy?” đột nhiên có người nhận ra cất tiếng hỏi
“Ông ấy một đời đơn độc, không con không cái lấy đâu ra gia đình?” béo ú Bành Thắng giải thích
Bây giờ mọi người mới rõ, bất quá có người tốt đứng ra
“Hiện tại cũng không cứu được cụ Hùng, hay là chúng ta giúp làm hậu sự cho ông ấy đi”
“Phải! Tôi nguyện ý bỏ tiền ra làm lễ tang cho ông ấy” Bành Thắng cũng đưa bụng phệ ưỡn ra
Lập tức có người nối đuôi muốn đứng ra làm hậu sự, thể hiện chính mình mới là người tốt nhất, chỉ có riêng Mạc Thanh Đăng là nhếch mép cười, chuyện này hắn không rãnh quản.
Hắn đang định rời đi thì đột nhiên có tiếng vọng vang đến
“Người còn chưa chết, các người lo hậu sự cái gì?”
Theo hướng âm thanh phát ra, đồng loạt mọi người quay lại, thấy có ba bóng người đang đi đến phía này, người đi đầu là một ông lão tầm 70, phía sau là một chàng trai và cô gái đều khoảng 20, cùng là ba người giống như lúc Mạc Thanh Đăng đến, nhưng đối với người xung quanh thì ba người này lại có khí chất cùng khí thế khác biệt, kiêu ngạo, đáng sợ, và còn có cả áp lực.
Màn chào hỏi vừa xong, Mạc Thanh Đăng mới nói
“Các cô chú đều có ý tốt với cụ Hùng, cứ việc yên tâm chờ tôi xem bệnh của ông ấy, chắc chắn là sẽ có cách trị”
Mọi người nghe xong ai cũng thở phào, đối với thiếu niên thiên tài này rất tin tưởng
“Nếu như cậu Thanh Đăng đã nói thế, người vô dụng trong tình thế này như chúng ta nên ngồi chờ thôi”
“Phải, phải!”
“Tất cả đều trong cậy vào cậu Thanh Đăng hết” viện trưởng Kim Thành cũng tương tự, mời được thiên tài đến chổ nhỏ nhoi của ông cũng chính là vinh dự.
Mạc Thanh Đăng được nhiều người khen ngợi cùng trông cậy, lập tức tự tin bước vào phòng bệnh
“Nếu như cậu Thanh Đăng có cách cứu được lão Hùng, tôi nhất định phải bắt quan hệ!” một người đàn ông trung niên ra quyết định, ông là Bành Thắng, thân hình béo ú, nhà mở một tiệm vàng, nổi tiếng nhất huyện với giá cắt cổ
Những người khác tuy không có nói ra nhưng trong lòng đều có suy nghĩ giống thế, bất quá có hai người là không phải vậy, người phụ nữ Lưu Linh và một ông lão ngồi ở cuối hàng ghế.
Thời gian chỉ mới vừa qua 10 phút mà lòng ai cũng cảm giác 1 giờ đã qua, sốt ruột nóng lòng họ muốn biết kết quả kiểm tra, thậm chí có người chịu không nổi muốn tìm khe hở trên cửa để nhìn lén, những người khác thấy hắn như một tên hề, âm thầm khẽ cuời
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, làm cho người nọ phản ứng không kịp xém chút nữa té nhào vào trong, cũng may người đi ra đỡ lấy hắn, chính là Mạc Thanh Đăng. Có chút xấu hổ nói cảm ơn, không đợi hắn tránh ra những người khác cũng xúm lại hỏi
“Thế nào rồi? Tình trạng của lão Hùng cậu cứu được chứ?”
“Là ung thư phổi giai đoạn cuối phải không?”
“Có cách chữa được chứ?”
Người hỏi tấp nập khiến cho Mạc Thanh Đăng có chút khó chịu, hắn đến đây chỉ là nghe lời bố mà thôi, thật chắc không muốn ở cái thành phố nhỏ bé này, bất quá được những người này ngưỡng mộ, cũng như biết được sự lợi hại của hắn, Mạc Thanh Đanh trong lòng dâng lên kiêu ngạo, nhưng không bộc lộ ra ngoài, chỉ là tình trạng của cụ Hùng này ngoài dự đoán của hắn, Mạc Thanh Đăng cứ nghĩ là ông ta chỉ mới bước vào giai đoạn cuối, nếu là như vậy hắn có thể tiến hành phẫu thuật cứu được, nhưng mà đáng tiếc, số của ông ta đã tận
Nhìn thấy mọi người chờ hắn trả lời, Mạc Thanh Đăng biểu hiện ra sự thương tiếc, xấu hổ lắc đầu nói ra
“Bệnh của cụ Hùng đã đến giai đoạn không thể cứu chữa, bất quá nếu như ông ấy chỉ vừa bước qua giai đoạn cuối thì còn có thể, nhưng do lâu ngày không có cách trị, phổi của ông ấy đã hoàn toàn không cứu được”
Mạc Thanh Đăng lại nói tiếp
“Người nhà nên chuẩn bị hậu sự cho ông ấy, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”
Kinh ngạc, hoảng sợ cùng thất thần
Người vây quanh cũng không ngờ tới cả thiên tài cũng bó tay
timviec taitro
“Hầy, cũng không thể trách cậu được, ung thư giai đoạn cuối mà” viện trưởng Kim Thành thở dài, mang theo vẻ tiếc nuối
“Đúng vậy, đây không phải do bác sĩ”
Bây giờ người thương tiếc thay cho cụ Hùng rất nhiều, một thời kiêu hùng anh dũng, lại sắp phải chết vì bệnh ung thư, ông rất được người ở huyện mến mộ, có thể một đời ông dành thời gian cứu trợ dân nghèo, hành hiệp trượng nghĩa.
“Mà phải rồi, sao tôi không thấy gia đình của ông ấy đến đây vậy?” đột nhiên có người nhận ra cất tiếng hỏi
“Ông ấy một đời đơn độc, không con không cái lấy đâu ra gia đình?” béo ú Bành Thắng giải thích
Bây giờ mọi người mới rõ, bất quá có người tốt đứng ra
“Hiện tại cũng không cứu được cụ Hùng, hay là chúng ta giúp làm hậu sự cho ông ấy đi”
“Phải! Tôi nguyện ý bỏ tiền ra làm lễ tang cho ông ấy” Bành Thắng cũng đưa bụng phệ ưỡn ra
Lập tức có người nối đuôi muốn đứng ra làm hậu sự, thể hiện chính mình mới là người tốt nhất, chỉ có riêng Mạc Thanh Đăng là nhếch mép cười, chuyện này hắn không rãnh quản.
Hắn đang định rời đi thì đột nhiên có tiếng vọng vang đến
“Người còn chưa chết, các người lo hậu sự cái gì?”
Theo hướng âm thanh phát ra, đồng loạt mọi người quay lại, thấy có ba bóng người đang đi đến phía này, người đi đầu là một ông lão tầm 70, phía sau là một chàng trai và cô gái đều khoảng 20, cùng là ba người giống như lúc Mạc Thanh Đăng đến, nhưng đối với người xung quanh thì ba người này lại có khí chất cùng khí thế khác biệt, kiêu ngạo, đáng sợ, và còn có cả áp lực.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Tiểu Linh Thuỷ
- Chương 3: Mẹ xảy ra chuyện
- Chương 4: Ông bà ngoại?
- Chương 5: Cắt đứt quan hệ
- Chương 6: Cút!
- Chương 7: Người gì mà lạnh lùng
- Chương 8: Đến lớp
- Chương 9: Không học cũng giỏi
- Chương 10: 10 điểm
- Chương 11: Đột phá
- Chương 12: Đứng lại!
- Chương 13: Nữ võ sư
- Chương 14: Võ đạo giới, tông sư?
- Chương 15: Chữa trị kinh mạch
- Chương 16: Thiếu niên thiên tài
- Chương 17: Hết cách
- Chương 18: Đến chữa bệnh?
- Chương 19: Thiên tài vô dụng?
- Chương 20: Tà Ma Chú Pháp
- Chương 21: Đi đấu giá hội
- Chương 22: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23: Bằng vào bọn mày sao?
- Chương 24: Tao đánh mày, mày có phục không?
- Chương 25: Quản lý đến rồi!
- Chương 26: Song thuật dược sư
- Chương 27: Lôi Long Địa Chấn
- Chương 28: Võ đại sư
- Chương 29: Trung kỳ đỉnh phong
- Chương 30: Trên xe đánh người
- Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
- Chương 32: Anh Kiệt thất vọng
- Chương 33: Đe dọa ta cố nhân, chết!
- Chương 34: Bị cảnh sát bao vây
- Chương 35: Đem bắt giữ lại
- Chương 36: Nội kình ngoại phóng, võ đạo tông sư?
- Chương 37: Ta muốn về với mẹ
- Chương 38: Một chiêu bại!
- Chương 39: Thiếu tướng đặc ân
- Chương 40: Cậu ta chính là tông sư!
- Chương 41: Trần Hải Trình
- Chương 42: Một người đẩy lui ba người
- Chương 43: Đồ Keo kiệt
- Chương 44: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!
- Chương 46: Ta nhưng là giới tính bình thường
- Chương 47: Ngũ tinh trận pháp, truyền tống trận
- Chương 48: Có dám cùng ta đánh 300 hiệp?
- Chương 49: Ta đột phá!
- Chương 50: Gián điệp?
- Chương 51: Tôi không có quyền phán xét các cậu?
- Chương 52: Thực chiến giả
- Chương 53: Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương
- Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?
- Chương 55: Một niệm đổi một tay
- Chương 56: Tát
- Chương 57: Tự cao tự đại
- Chương 58: Ngành đặc biệt
- Chương 59: Hắc Bang!
- Chương 60: Mưu đồ Của nhà họ Trần
- Chương 61: Sát thủ bắn tỉa
- Chương 62: Liên Hoàn Sát
- Chương 63: Chiến sát thủ!
- Chương 64: Hàng hoặc tử?
- Chương 65: Đến lúc trả lễ
- Chương 66: Anh Kiệt đến!
- Chương 67: Nguyễn Kiên vs Tần Thanh Nguyên!
- Chương 68: Trần gia, diệt!
- Chương 69: Tin chấn động
- Chương 70: Tra, tra, tra!
- Chương 71: Vây bắt?
- Chương 72: Chu Thái nổi giận
- Chương 73: Gan to bằng trời
- Chương 74: Võ Anh Vương đến
- Chương 75: Lần sau gặp lại... Sẽ có một trận chiến!
- Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh
- Chương 77: Đại hội võ thuật đến!
- Chương 78: Quần hùng hội tụ
- Chương 79: Nửa đêm ngươi mang cháu gái vào phòng ta là có ý gì?
- Chương 80: Tà Ma Chú Pháp, chính chủ xuất hiện?
- bình luận