Trùng Sinh Đô Thị An Nam - Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Tiểu Linh Thuỷ
- Chương 3: Mẹ xảy ra chuyện
- Chương 4: Ông bà ngoại?
- Chương 5: Cắt đứt quan hệ
- Chương 6: Cút!
- Chương 7: Người gì mà lạnh lùng
- Chương 8: Đến lớp
- Chương 9: Không học cũng giỏi
- Chương 10: 10 điểm
- Chương 11: Đột phá
- Chương 12: Đứng lại!
- Chương 13: Nữ võ sư
- Chương 14: Võ đạo giới, tông sư?
- Chương 15: Chữa trị kinh mạch
- Chương 16: Thiếu niên thiên tài
- Chương 17: Hết cách
- Chương 18: Đến chữa bệnh?
- Chương 19: Thiên tài vô dụng?
- Chương 20: Tà Ma Chú Pháp
- Chương 21: Đi đấu giá hội
- Chương 22: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23: Bằng vào bọn mày sao?
- Chương 24: Tao đánh mày, mày có phục không?
- Chương 25: Quản lý đến rồi!
- Chương 26: Song thuật dược sư
- Chương 27: Lôi Long Địa Chấn
- Chương 28: Võ đại sư
- Chương 29: Trung kỳ đỉnh phong
- Chương 30: Trên xe đánh người
- Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
- Chương 32: Anh Kiệt thất vọng
- Chương 33: Đe dọa ta cố nhân, chết!
- Chương 34: Bị cảnh sát bao vây
- Chương 35: Đem bắt giữ lại
- Chương 36: Nội kình ngoại phóng, võ đạo tông sư?
- Chương 37: Ta muốn về với mẹ
- Chương 38: Một chiêu bại!
- Chương 39: Thiếu tướng đặc ân
- Chương 40: Cậu ta chính là tông sư!
- Chương 41: Trần Hải Trình
- Chương 42: Một người đẩy lui ba người
- Chương 43: Đồ Keo kiệt
- Chương 44: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!
- Chương 46: Ta nhưng là giới tính bình thường
- Chương 47: Ngũ tinh trận pháp, truyền tống trận
- Chương 48: Có dám cùng ta đánh 300 hiệp?
- Chương 49: Ta đột phá!
- Chương 50: Gián điệp?
- Chương 51: Tôi không có quyền phán xét các cậu?
- Chương 52: Thực chiến giả
- Chương 53: Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương
- Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?
- Chương 55: Một niệm đổi một tay
- Chương 56: Tát
- Chương 57: Tự cao tự đại
- Chương 58: Ngành đặc biệt
- Chương 59: Hắc Bang!
- Chương 60: Mưu đồ Của nhà họ Trần
- Chương 61: Sát thủ bắn tỉa
- Chương 62: Liên Hoàn Sát
- Chương 63: Chiến sát thủ!
- Chương 64: Hàng hoặc tử?
- Chương 65: Đến lúc trả lễ
- Chương 66: Anh Kiệt đến!
- Chương 67: Nguyễn Kiên vs Tần Thanh Nguyên!
- Chương 68: Trần gia, diệt!
- Chương 69: Tin chấn động
- Chương 70: Tra, tra, tra!
- Chương 71: Vây bắt?
- Chương 72: Chu Thái nổi giận
- Chương 73: Gan to bằng trời
- Chương 74: Võ Anh Vương đến
- Chương 75: Lần sau gặp lại... Sẽ có một trận chiến!
- Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh
- Chương 77: Đại hội võ thuật đến!
- Chương 78: Quần hùng hội tụ
- Chương 79: Nửa đêm ngươi mang cháu gái vào phòng ta là có ý gì?
- Chương 80: Tà Ma Chú Pháp, chính chủ xuất hiện?
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
Anh Kiệt khi đến nơi thì không còn bóng dáng mấy người Chu Hào, Trần Hải Bân bên ngoài cửa nữa. Mà chỉ có hai cô gái còn đang đứng đó, Anh Kiệt liếc mắt một phát liền nhận ra một trong hai người kia, dĩ nhiên là có Như Hậu
"Xin lỗi em tới muộn, có một chút rắc rối trên đường đến đây" Anh Kiệt tỏ vẻ bối rối thành thật xin lỗi, nhưng trong lòng hắn chẳng có gì ngại khi xin lỗi người hắn thân thích.
Như Hậu nghe Anh Kiệt nói cũng không có nghi ngờ, gật đầu thản nhiên nói
"Tới là được rồi, tụi mình mau vào trong!"
"Xin chào, chị là Nguyễn Vy" Nguyễn Vy thấy Anh Kiệt cũng không có khinh thường hắn trên thân đồng phục học sinh, mà nở nụ cười thân thiện chào hỏi
Anh Kiệt cũng nhìn thấy cô gái này đối với hắn không có dị nghị, gật đầu chào lại
"Em họ Võ tên Anh Kiệt" ngắn gọn vậy thôi chứ còn muốn gì nữa?
Cứ thế ba người một nam hai nữ tiến vào đi lên lầu 2, phòng hát bọn họ đặc tiệc ở tầng 2 này, cửa phòng vừa mở ra thì gây sự chú ý của mấy người bên trong
Chu Hào thấy Như Hậu vào thì lập tức đứng lên cười tươi hỏi
"Thế nào? Bạn của em không đến nên đợi hết nổi rồi sao?" có chút giễu cợt trong lời nói
"Em ấy đến rồi! không cần anh quan tâm nhiều như vậy" Như Hậu một mặt nghiêm túc không vui đối với Chu Hào trả lời, từ lúc nảy thì Như Hậu cảm nhận được người tên Chu Hào này không tốt tính nên gây cho cô phản cảm
Chu Hào nghe liền lập tức cau mày, hắn nhận thấy Như Hậu đối với mình không có cảm tình, trong lòng nóng rang lên
Bất quá hắn nhìn ra phía sau thấy Anh Kiệt đang đứng, một thân đồng phục học sinh thì ngẩn người, sau đó dường như nghĩ tới điều gì thì lập tức lấy lại tinh thần, bỏ qua hai cô gái mà đến bên cạnh Anh Kiệt cười tinh quái
"Không biết nhóc học ở trường nào? Sao tới dự tiệc còn mặc đồng phục học sinh vậy? Nhà không có đồ thay hay sao?" Chu Hào hỏi nhưng mà mang theo giọng điệu trêu chọc Anh Kiệt, hắn đang giận trong lòng nên tìm Anh Kiệt trút lên
Anh Kiệt một mặt thản nhiên nghe thấy Chu Hào hỏi, cũng không có tức giận mà thành thật trả lời
"Ừm, nhà không có nhiều quần áo"
Anh Kiệt lời vừa ra làm cho trong phòng trợn mắt nhìn, mà nhất là mấy đứa con gái càng là xem Anh Kiệt lắc đầu mấy cái, tỏ ra không có hứng thú
Lúc này có một cô gái đứng lên trong số những người ở đây, tiếp cận Như Hậu than thở nói
"Sao bà hết người rồi à? Mang một đứa nhóc còn học trung học đến đây làm gì?"
"Chẳng phải mấy bà kêu anh em trai đều được sao? Tui chỉ quen có một mình em ấy thôi" Như Hậu có chút uất ức trả lời, không phải mấy người đều nói như thế sao?
Cô gái kia không phản bác, nhưng là lắc đầu nói với Như Hậu rõ từng tiếng một cố ý cho Anh Kiệt nghe thấy
"Nhưng mà phải có điều kiện một chút, học sinh làm sao đi làm quen với sinh viên được đây? Với lại bà nhìn xem cậu ta ăn mặc như thế thì không phải tự làm mình mất mặt sao?"
Nhất thời mọi người gật đầu tỏ ra đồng ý, mà Trần Hải Bân cũng đứng lên khoa trương cười haha nói
"Cũng không có vấn đề gì, bất quá anh đây dẫn cậu ấy đi mua một bộ quần áo, xem như cho cậu ấy một cái ân tình"
Anh Kiệt lúc này mới liếc một vòng xung quanh, hiểu ra vấn đề. Ngoại trừ Nguyễn Vy và chị Hậu ra thì mấy người ở đây xem hắn chỉ là một học sinh nhà không tiền không quyền, nhưng như vậy thì đã sao? Hắn quyền thế trong tay há có thể những người này hiểu được?
"Không cần, bộ đồ tôi đang mặc nhưng là giá trị trên trăm triệu cũng không mua nổi! Cần gì mấy bộ quần áo rẻ rách kia?"
timviec taitro
Anh Kiệt nói xong, mọi người lặng ngắt như tờ, Như Hậu cũng lấy tay che cái miệng nhỏ, từ khi nào mà em trai kết nghĩa của mình lại ăn nói không lịch sự như thế? Phải biết Anh Kiệt ngày xưa có quậy nhưng mà đối với đàn anh đàn chị thì luôn khép nép lễ phép
So sánh với bây giờ sao mà thấy khác quá? Như Hậu trong lòng đầy nghi vấn, nhưng mà để cho cô nhận ra vừa rồi Anh Kiệt nói xong mọi người ở đây sắc mặt trầm xuống, rõ ràng là đang tức giận
Trần Hải Bân đúng là người đầu tiên không nhịn được, vừa rồi hắn nói như thế là muốn cho Anh Kiệt một chút mặt mũi nhưng mà Anh Kiệt lại xem lời hắn nói không ra gì, vốn dĩ Trần Hải Bân nói cho Anh Kiệt một bộ quần áo chính là hàng hiệu cao cấp, ai ngờ Anh Kiệt đem ra so sánh với đồng phục học sinh, còn chê là rác rưởi. Ở đây ai nghe mà không hiểu? Thì thôi đừng nhận là sinh viên đại học nữa đi.
"Dám nói chúng ta mặc đồ là rác rưởi? Thằng nhóc này mất lịch sự quá đi thôi!"
"Phải, nó chính là không có giáo dục tiểu tử, ngông cuồng tự đại phách lối!"
"Cái gì chó má đồng phục học sinh giá trị trăm triệu? Thôi thì tôi về nhà lấy đồ học sinh đem bán làm giàu được đi!"
Có người giận hét lên mắng, cũng có người đem ra làm trò vui. Xem Anh Kiệt như một thằng ngu si nói nhảm, trong lòng có gì đem ra nói hết
Mà họ không biết, Anh Kiệt bây giờ đối với bửa tiệc rất không vui, hắn muốn rời đi ngay lập tức
"Em không thích mấy người này, xin phép đi trước!" Anh Kiệt xoay qua nói với Như Hậu, nếu như hắn còn ở lại sợ là sẽ đem những người này đánh chết, Anh Kiệt vốn dĩ rất ghét mấy kẻ thích soi mói người khác
Như Hậu không biết nói gì vào lúc này, trong lòng ngũ vị khó tả
Nhưng mà Anh Kiệt định rời đi thì bị Chu Hào ngăn cản lại, Anh Kiệt khó chịu hỏi
"Chuyện gì?"
"Chuyện gì sao? Vừa rồi mày mang bọn anh ra so sánh với rác rưởi, anh chị đây muốn dạy cho mày một chút phép tắc thôi!"
"Xin lỗi em tới muộn, có một chút rắc rối trên đường đến đây" Anh Kiệt tỏ vẻ bối rối thành thật xin lỗi, nhưng trong lòng hắn chẳng có gì ngại khi xin lỗi người hắn thân thích.
Như Hậu nghe Anh Kiệt nói cũng không có nghi ngờ, gật đầu thản nhiên nói
"Tới là được rồi, tụi mình mau vào trong!"
"Xin chào, chị là Nguyễn Vy" Nguyễn Vy thấy Anh Kiệt cũng không có khinh thường hắn trên thân đồng phục học sinh, mà nở nụ cười thân thiện chào hỏi
Anh Kiệt cũng nhìn thấy cô gái này đối với hắn không có dị nghị, gật đầu chào lại
"Em họ Võ tên Anh Kiệt" ngắn gọn vậy thôi chứ còn muốn gì nữa?
Cứ thế ba người một nam hai nữ tiến vào đi lên lầu 2, phòng hát bọn họ đặc tiệc ở tầng 2 này, cửa phòng vừa mở ra thì gây sự chú ý của mấy người bên trong
Chu Hào thấy Như Hậu vào thì lập tức đứng lên cười tươi hỏi
"Thế nào? Bạn của em không đến nên đợi hết nổi rồi sao?" có chút giễu cợt trong lời nói
"Em ấy đến rồi! không cần anh quan tâm nhiều như vậy" Như Hậu một mặt nghiêm túc không vui đối với Chu Hào trả lời, từ lúc nảy thì Như Hậu cảm nhận được người tên Chu Hào này không tốt tính nên gây cho cô phản cảm
Chu Hào nghe liền lập tức cau mày, hắn nhận thấy Như Hậu đối với mình không có cảm tình, trong lòng nóng rang lên
Bất quá hắn nhìn ra phía sau thấy Anh Kiệt đang đứng, một thân đồng phục học sinh thì ngẩn người, sau đó dường như nghĩ tới điều gì thì lập tức lấy lại tinh thần, bỏ qua hai cô gái mà đến bên cạnh Anh Kiệt cười tinh quái
"Không biết nhóc học ở trường nào? Sao tới dự tiệc còn mặc đồng phục học sinh vậy? Nhà không có đồ thay hay sao?" Chu Hào hỏi nhưng mà mang theo giọng điệu trêu chọc Anh Kiệt, hắn đang giận trong lòng nên tìm Anh Kiệt trút lên
Anh Kiệt một mặt thản nhiên nghe thấy Chu Hào hỏi, cũng không có tức giận mà thành thật trả lời
"Ừm, nhà không có nhiều quần áo"
Anh Kiệt lời vừa ra làm cho trong phòng trợn mắt nhìn, mà nhất là mấy đứa con gái càng là xem Anh Kiệt lắc đầu mấy cái, tỏ ra không có hứng thú
Lúc này có một cô gái đứng lên trong số những người ở đây, tiếp cận Như Hậu than thở nói
"Sao bà hết người rồi à? Mang một đứa nhóc còn học trung học đến đây làm gì?"
"Chẳng phải mấy bà kêu anh em trai đều được sao? Tui chỉ quen có một mình em ấy thôi" Như Hậu có chút uất ức trả lời, không phải mấy người đều nói như thế sao?
Cô gái kia không phản bác, nhưng là lắc đầu nói với Như Hậu rõ từng tiếng một cố ý cho Anh Kiệt nghe thấy
"Nhưng mà phải có điều kiện một chút, học sinh làm sao đi làm quen với sinh viên được đây? Với lại bà nhìn xem cậu ta ăn mặc như thế thì không phải tự làm mình mất mặt sao?"
Nhất thời mọi người gật đầu tỏ ra đồng ý, mà Trần Hải Bân cũng đứng lên khoa trương cười haha nói
"Cũng không có vấn đề gì, bất quá anh đây dẫn cậu ấy đi mua một bộ quần áo, xem như cho cậu ấy một cái ân tình"
Anh Kiệt lúc này mới liếc một vòng xung quanh, hiểu ra vấn đề. Ngoại trừ Nguyễn Vy và chị Hậu ra thì mấy người ở đây xem hắn chỉ là một học sinh nhà không tiền không quyền, nhưng như vậy thì đã sao? Hắn quyền thế trong tay há có thể những người này hiểu được?
"Không cần, bộ đồ tôi đang mặc nhưng là giá trị trên trăm triệu cũng không mua nổi! Cần gì mấy bộ quần áo rẻ rách kia?"
timviec taitro
Anh Kiệt nói xong, mọi người lặng ngắt như tờ, Như Hậu cũng lấy tay che cái miệng nhỏ, từ khi nào mà em trai kết nghĩa của mình lại ăn nói không lịch sự như thế? Phải biết Anh Kiệt ngày xưa có quậy nhưng mà đối với đàn anh đàn chị thì luôn khép nép lễ phép
So sánh với bây giờ sao mà thấy khác quá? Như Hậu trong lòng đầy nghi vấn, nhưng mà để cho cô nhận ra vừa rồi Anh Kiệt nói xong mọi người ở đây sắc mặt trầm xuống, rõ ràng là đang tức giận
Trần Hải Bân đúng là người đầu tiên không nhịn được, vừa rồi hắn nói như thế là muốn cho Anh Kiệt một chút mặt mũi nhưng mà Anh Kiệt lại xem lời hắn nói không ra gì, vốn dĩ Trần Hải Bân nói cho Anh Kiệt một bộ quần áo chính là hàng hiệu cao cấp, ai ngờ Anh Kiệt đem ra so sánh với đồng phục học sinh, còn chê là rác rưởi. Ở đây ai nghe mà không hiểu? Thì thôi đừng nhận là sinh viên đại học nữa đi.
"Dám nói chúng ta mặc đồ là rác rưởi? Thằng nhóc này mất lịch sự quá đi thôi!"
"Phải, nó chính là không có giáo dục tiểu tử, ngông cuồng tự đại phách lối!"
"Cái gì chó má đồng phục học sinh giá trị trăm triệu? Thôi thì tôi về nhà lấy đồ học sinh đem bán làm giàu được đi!"
Có người giận hét lên mắng, cũng có người đem ra làm trò vui. Xem Anh Kiệt như một thằng ngu si nói nhảm, trong lòng có gì đem ra nói hết
Mà họ không biết, Anh Kiệt bây giờ đối với bửa tiệc rất không vui, hắn muốn rời đi ngay lập tức
"Em không thích mấy người này, xin phép đi trước!" Anh Kiệt xoay qua nói với Như Hậu, nếu như hắn còn ở lại sợ là sẽ đem những người này đánh chết, Anh Kiệt vốn dĩ rất ghét mấy kẻ thích soi mói người khác
Như Hậu không biết nói gì vào lúc này, trong lòng ngũ vị khó tả
Nhưng mà Anh Kiệt định rời đi thì bị Chu Hào ngăn cản lại, Anh Kiệt khó chịu hỏi
"Chuyện gì?"
"Chuyện gì sao? Vừa rồi mày mang bọn anh ra so sánh với rác rưởi, anh chị đây muốn dạy cho mày một chút phép tắc thôi!"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Tiểu Linh Thuỷ
- Chương 3: Mẹ xảy ra chuyện
- Chương 4: Ông bà ngoại?
- Chương 5: Cắt đứt quan hệ
- Chương 6: Cút!
- Chương 7: Người gì mà lạnh lùng
- Chương 8: Đến lớp
- Chương 9: Không học cũng giỏi
- Chương 10: 10 điểm
- Chương 11: Đột phá
- Chương 12: Đứng lại!
- Chương 13: Nữ võ sư
- Chương 14: Võ đạo giới, tông sư?
- Chương 15: Chữa trị kinh mạch
- Chương 16: Thiếu niên thiên tài
- Chương 17: Hết cách
- Chương 18: Đến chữa bệnh?
- Chương 19: Thiên tài vô dụng?
- Chương 20: Tà Ma Chú Pháp
- Chương 21: Đi đấu giá hội
- Chương 22: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23: Bằng vào bọn mày sao?
- Chương 24: Tao đánh mày, mày có phục không?
- Chương 25: Quản lý đến rồi!
- Chương 26: Song thuật dược sư
- Chương 27: Lôi Long Địa Chấn
- Chương 28: Võ đại sư
- Chương 29: Trung kỳ đỉnh phong
- Chương 30: Trên xe đánh người
- Chương 31: Dạy mày một chút phép tắc
- Chương 32: Anh Kiệt thất vọng
- Chương 33: Đe dọa ta cố nhân, chết!
- Chương 34: Bị cảnh sát bao vây
- Chương 35: Đem bắt giữ lại
- Chương 36: Nội kình ngoại phóng, võ đạo tông sư?
- Chương 37: Ta muốn về với mẹ
- Chương 38: Một chiêu bại!
- Chương 39: Thiếu tướng đặc ân
- Chương 40: Cậu ta chính là tông sư!
- Chương 41: Trần Hải Trình
- Chương 42: Một người đẩy lui ba người
- Chương 43: Đồ Keo kiệt
- Chương 44: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 45: Tông sư oai, không thể nhục!
- Chương 46: Ta nhưng là giới tính bình thường
- Chương 47: Ngũ tinh trận pháp, truyền tống trận
- Chương 48: Có dám cùng ta đánh 300 hiệp?
- Chương 49: Ta đột phá!
- Chương 50: Gián điệp?
- Chương 51: Tôi không có quyền phán xét các cậu?
- Chương 52: Thực chiến giả
- Chương 53: Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương
- Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?
- Chương 55: Một niệm đổi một tay
- Chương 56: Tát
- Chương 57: Tự cao tự đại
- Chương 58: Ngành đặc biệt
- Chương 59: Hắc Bang!
- Chương 60: Mưu đồ Của nhà họ Trần
- Chương 61: Sát thủ bắn tỉa
- Chương 62: Liên Hoàn Sát
- Chương 63: Chiến sát thủ!
- Chương 64: Hàng hoặc tử?
- Chương 65: Đến lúc trả lễ
- Chương 66: Anh Kiệt đến!
- Chương 67: Nguyễn Kiên vs Tần Thanh Nguyên!
- Chương 68: Trần gia, diệt!
- Chương 69: Tin chấn động
- Chương 70: Tra, tra, tra!
- Chương 71: Vây bắt?
- Chương 72: Chu Thái nổi giận
- Chương 73: Gan to bằng trời
- Chương 74: Võ Anh Vương đến
- Chương 75: Lần sau gặp lại... Sẽ có một trận chiến!
- Chương 76: Truyền thuyết Thần Cảnh
- Chương 77: Đại hội võ thuật đến!
- Chương 78: Quần hùng hội tụ
- Chương 79: Nửa đêm ngươi mang cháu gái vào phòng ta là có ý gì?
- Chương 80: Tà Ma Chú Pháp, chính chủ xuất hiện?
- bình luận