Trùng Sinh Đô Thị An Nam - Chương 65: Đến lúc trả lễ

Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Chương 65: Đến lúc trả lễ

Mấy ngày sau, tại nhà Anh Kiệt, bố mẹ Anh Kiệt cũng được biết chút ít về thành tích của hắn, nghe ngũ lão nhân nói Anh Kiệt có công giúp quân đội cải tiến huấn luyện, mang đến lợi ích nước nhà, cho nên thủ tướng quyết định trao tặng quân hàm thiếu tướng, chỉ là để bảo vệ nhân tài

Hai vợ chồng nghe nói mà choáng váng cả đầu, cái gì huấn luyện binh sĩ? Còn có công giúp nước nhà? Toàn là chuyện viễn vong, Anh Cường càng là không tin, hỏi đến cặn kẽ, nhưng càng nghe thì càng nhức cả da đầu, sau đó ông cũng bình tĩnh nhớ lại mấy vụ lần trước xảy ra, có một số việc ông đành phải chấp nhận

Ba người tụ họp trong nhà, hôm nay cả hai vợ chồng đều không muốn đi làm, Anh Kiệt đột nhiên thay đổi quá lớn để họ không yên tâm

"Có thật con là cao thủ như trong phim kiếm hiệp? Giống như Đông Phương Bất Bại sao?" Bảo Nhi tò mò nắm lấy tay Anh Kiệt hỏi, hai mắt sáng rực

"Mẹ, so với Đông Phương Bất Bại con còn mạnh hơn, sao mẹ có thể đem con ra so sánh với thái giám chứ?" Anh Kiệt cười khổ, mặc dù so sánh như vậy cũng không sai, Đông Phương Bất Bại theo phim ảnh hình như cũng là một đại tông sư

"Nhưng chẳng phải mấy thứ này chỉ có trong phim ảnh thôi sao? Cái tuyệt chiêu ngọn lửa hôm đó con sử dụng rất thực a" Bảo Nhi nhất định muốn hỏi tới cùng, con trai cô thay đổi tất nhiên cô rất vui, nhưng cũng quá tàn nhẫn, giết tận hai mạng người đó a

"Hiện tại chưa đến lúc, con nói ra chỉ sợ làm cha mẹ bị liên lụy, đợi đến sau này con mạnh hơn, nhất định sẽ nói không sót một lời" Anh Kiệt mỉm cười thân thiện nắm lấy tay Bảo Nhi nói

Bảo Nhi tính há miệng nói thêm cái gì, đột ngột bị Anh Cường chặn lại

"Được rồi, con nó đã nói vậy thì cứ tin tưởng nó đi, em nên biết hiện giờ con trai của chúng ta rất lợi hại, quân tử thì phải nhất ngôn cửu đỉnh, có mấy chuyện này mà cứ tò mò mãi, còn không mau nấu cơm nước, muốn để cha con anh đói chết mất sao?"

"Hừ, anh cũng có thể nói những lời đó sao? Bị con trai vượt mặt còn không biết nhục, hôm nay không có hứng nấu, mẹ con em sẽ ra ngoài ăn, còn anh? đói chết đi!" Bảo Nhi chống nạnh bắt bẻ cùng răng đe

"Cái gì? Không... Không được! Vợ anh nấu ăn là giỏi nhất, anh muốn ăn đồ của em nấu, hơn nữa ra ngoài ăn rất mất vệ sinh a!" Anh Cường hoảng hốt nắm lấy vai vợ nịnh nọt đủ điều

Hai vợ chồng nói chuyện tuy có cãi cọ, nịnh nọt, đủ biểu hiện, nhưng không khí rất ấm áp, Anh Kiệt hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhìn thấy cha mẹ như cặp vợ chồng son hắn dở khóc dở cười, bình tĩnh thở ra một hơi liền đứng dậy đi ra ngoài

"Dạo gần đây ta không thể tập trung tu luyện, cảnh giới vẫn ở trung kỳ đỉnh phong, với lại ở đây nhân số đã đông thêm, nguyên khí càng ngày càng ít, không thể lập pháp trận để hấp thụ được nữa"

Anh Kiệt sầu não nhìn trời, lẩm bẩm suy nghĩ

"Có lẽ ta nên đi đến địa điểm khác..."

Đang suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng bước chân tiến vào, Anh Kiệt xoay mặt qua thì thấy Lê Dục đi tới, lão nhân này hiện tại sống gần đây để tiện bảo vệ người nhà hắn, cũng thay cả một bộ đồ thường dân, người ngoài nhìn vào liền không nghĩ tới lão già này là cao thủ gì, chỉ là một người gần đất xa trời đang sống vô cùng an nhàn thoải mái mà thôi

"Võ tiền bối!"
Lê Dục cũng đã đổi cách xưng hô, bởi vì Anh Kiệt nói cứ gọi mãi Võ thiếu tướng rất dễ nổi bật làm hắn khó chịu, Lê Dục cũng chỉ đành phải tuân lệnh, hiện tại Anh Kiệt là cấp trên của ông ta, không những vậy còn là tiền bối, trong võ học, ngươi tu vi càng cao có nghĩa kinh nghiệm tu luyện càng nhiều, gọi một tiếng tiền bối cũng là bình thường, Anh Kiệt cũng đành chịu, gần đây hắn nhận ra mấy lão già này không những giỏi võ mà còn rất cứng đầu

"Ừm? Chuyện ta giao cho ông tra tới đâu rồi?" Anh Kiệt sắc mặt thay đổi thành nghiêm túc, nhưng không gây áp lực

Lê Dục cũng không nói nhiều, lập tức cầm laptop lên mở ra quay màn hình sang cho Anh Kiệt nhìn

"Người cùng tên rất nhiều, nhưng ngài nói tra theo kẻ thù của ngài thì tôi không phát hiện có người nào tên Trần Chí Hoang cả, chỉ có hai người tên gần giống"

"Ồ? Không có? Vậy hai người kia tên gì?" Anh Kiệt khẽ nhíu mày

"Hai người này là em trai của Trần Hải Trình mà ngài giết chết, một người gọi Trần Chí Cương, người còn lại gọi Trần Bá Hoang"

Anh Kiệt nghe thì nhìn kỹ hai bức ảnh một lúc, vẻ mặt không vui, đột nhiên hắn ngẩn người một lúc, sau đó nhếch mép cười gian xảo nói

"Ra vậy, có thể ta đã bị lừa. Đám sát thủ kia vẫn cả gan dám giấu ta, hiện tại ta có nên giết sạch các ngươi không?"

Anh Kiệt thả ra sát khí, tay chuẩn bị động, thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng nói của phụ nữ, nghe giọng điệu có vẻ là đang kinh hoảng, Anh Kiệt nhận ra giọng nói này, tay cũng dừng lại một chút

Người tới là Nữ Thần Quỳnh Bảo Nhi, phía sau nàng còn có bốn người Cẩu Thần, Huyết Nữ, Bạch Nhãn và Hắc Cầu, nếu đã đến đây đầy đủ có nghĩa tất cả bọn họ đều đã chọn đầu hàng
"Ngươi còn dám tới?" Anh Kiệt không vui không buồn hỏi

"Tất nhiên, chủ nhân dặn dò chúng tôi nào dám cãi lệnh! Hơn nữa còn có chuyện tôi nhầm lẫn muốn nói cho ngài biết để tránh hiểu lầm!" Quỳnh Bảo Nhi vừa thở vừa nói, vừa rồi trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy bất an, nghi ngờ nên nàng thử hỏi mấy người khác, lại không ngờ họ trả lời đều có chung cảm giác như vậy, cho nên càng tăng tốc di chuyển đến đây, từ bên ngoài đã liền thấy Anh Kiệt chuẩn bị động tác kỳ lạ, trong lòng mấy người càng là khẩn trương

"Ha? Nhầm lẫn, ý ngươi là?" Anh Kiệt thái độ giãn ra một chút, giả vờ giả vịt không biết hỏi

Quỳnh Bảo Nhi không dám chậm trễ, lậm tức nói ra

"Hôm đó do hoảng sợ nên thuộc hạ nói nhầm tên người thuê, thật ra là có tận hai người, một người tên Trần Bá Hoang, người còn lại gọi Trần Chí Cương, bọn họ là anh em ruột, vì muốn báo thù cho anh trai, ngày đó đều là do thuộc hạ quá hoảng loạn mà đã nói sai, mong chủ nhân tha tội!" Quỳnh Bảo Nhi một bên nói một bên quỳ xuống đất, đầu cuối rất thấp

"Mong chủ nhân tha tội!" bốn người còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống xin tha giúp Quỳnh Bảo Nhi

Anh Kiệt nhìn một chút mấy người, khóe môi khẽ cười, vừa rồi hắn thật ra đã cảm nhận được khí tức của năm người này, có ý định muốn thử dự cảm của họ một chút, dự cảm không phải là giác quan, mà chỉ đơn thuần có cảm giác có đều gì đó sắp xảy ra, đa phần là đều không may mắn

"Đứng lên đi, sau này đừng gọi ta là chủ nhân nữa, gọi cậu chủ là được rồi" Anh Kiệt phất tay để cho năm người đứng lên

"Vâng, thưa cậu chủ!"

Lê Dục thấy cảnh này thì cười khổ, một đời sát thủ bây giờ lại làm nô bọc a, đúng là cường giả vi tôn mà

"Được rồi, đã biết ai đã tặng ta món quà thế này rồi thì cũng đến lúc trả lễ, không nên để người ta thiệt thòi a" Anh Kiệt cười ha ha cao giọng nói

Liên Hoàn Sát hai mắt nhìn nhau không hiểu, chỉ có Lê Dục sắc mặt khẽ biến, lòng nghĩ sắp có chuyện không hay, thì Anh Kiệt đột nhiên nói tiếp, lần này giọng nói thấp đi rất nhiều

"Cả gan muốn diệt ta, đã vậy ta sẽ diệt cả nhà họ Trần của các ngươi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này!"

Lời nói tựa như nhẹ nhàng thoải mái, nhưng người nghe chỉ cảm thấy nặng nề, sát khí đầy trời tỏa ra từ người Anh Kiệt, mấy người Quỳnh Bảo Nhi càng là không dám thở mạnh một hơi, thân thể không tự chủ được mà run

Lê Dục cũng đành bắt đắc dĩ thở dài, ngước mặt nhìn trời, vẻ mặt nhợt nhạt, hai mắt âm u, có chút u sầu nói

"Trời hôm nay thật sự rất đẹp a! Nhưng mà đáng tiếc, ta lại thấy sắp có giông tố kéo đến rồi!"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận